Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Thần - Chương 167

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 167: Đột phá cực nhanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Shopee


- Vậy nó có nói cho muội biết lai lịch của nó không? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Lai lịch? Không có. –Ngưng Tuyết khó hiểu trả lời:

- Có điều, hôm ấy Hương Hương nói với muội rất nhiều điều kỳ quái... Ôi, muội đều nhớ không nổi.

Những lời này nàng hoàn toàn không cách nào hiểu được, hoàn toàn không lưu ý, mấy hôm nay lại mỗi ngày chăm sóc Diệp Vô Thần, mong mỏi hắn tỉnh lại sớm hơn thì há có thể nhớ được rõ ràng. Diệp Vô Thần cũng không gặng hỏi, cười nói:

- Không sao đâu, nhớ không ra thì đừng nhớ nữa, chờ tiểu... Hương Hương hôm nào học nói, thì tự mình nói cho chúng ta biết là được.

- Ê a? –Hương Hương nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi vấn. Tuy mấy người Diệp Vô Thần không thể biết rõ nàng đang biểu đạt điều gì, nhưng nàng lại có thể hiểu lời của họ. Nghi vấn của nàng chính là... các người muốn bảo ta nói cho các người cái gì thế?

- Thần Điện bị mất tích... Giành được sự thừa nhận của nó... -Lời của Cực Viêm Thiên Long quanh quẩn trong đầu Diệp Vô Thần. Hắn liếc qua Hương Hương, nghĩ: mục đích Cực Viêm Thiên Long bảo chúng ta tới đây chính là nó ư? Vậy thì, phải trở về thế nào? Nơi đây là Quỳ Thủy Quốc, lẽ nào chỉ có thể đi ra khỏi khu rừng rậm quỷ dị này, rồi đi về Thiên Long Quốc sao? Mà Thần Điện bị mất tích này rốt cuộc là nơi nào, vì sao lại tồn tại ở đây, con Long Hồ này vì sao lại ở đây.

Liên tiếp từng nghi vấn ngay cả chút dấu vết đều không có đang quanh quẩn trong đầu hắn. Diệp Vô Thần có thể cảm giác được rằng, hết thảy những điều này đã vượt qua phạm trù nhân loại có thể tiếp xúc. Mà tiểu hồ ly này nhận hắn làm chủ, cũng ý nghĩa cho việc kéo hắn vào một thế giới khác. Có lẽ, đây chính là số mệnh theo lời Cực Viêm Thiên Long đi. Như vậy, quỹ tích mình sắp bị dẫn lên, rốt cuộc là như thế nào.

- Ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu? Muội không muốn ở lại nơi này nữa, chúng ta về nhà có được không? –Ngưng Tuyết kéo tay hắn, đáng thương nói.

Diệp Vô Thần một tay kéo Ngưng Tuyết, một tay kéo Đồng Tâm rồi đứng dậy, nhìn về phía bầu trời đã mờ tối nói:

- Chúng ta đã rời khỏi nhà suốt một tháng rồi, là lúc trở về thôi.

Một tháng, đêm trăng tròn đã qua. Là mình ở trong cơn hôn mê, bình yên vượt qua nguy cơ đêm trăng tròn mấy ngày trước, hay là nguyên nhân gì khác?

Hắn nhắm mắt, cố gắng ngẫm nghĩ. Nếu Cực Viêm Thiên Long đã đưa họ tới đây thì ắt sẽ lưu lại phương pháp trở về. Mà phương pháp này hẳn ở ngay trên người mình. Có năng lực đưa họ tới, lại có năng lực đưa họ về, vậy thì nó lưu lại hẳn chính là...

Không lâu sau, hắn ngay sâu trong ý thức của mình tìm thấy một tia màu đỏ không nên tồn tại, đồng thời lập tức phát giác ra, đó là mảnh vỡ linh hồn của Cực Viêm Thiên Long, là năng lực 'Linh Hồn Chi Nhãn' Cực Viêm Thiên Long ban cho hắn lưu lại.

- Hương Hương, trở về. –Diệp Vô Thần bỗng nói.

Hương Hương ở trên vai ngỡ ngàng một hồi, rốt cuộc hiểu ý, thân thể bay lên, dán sát lên người Diệp Vô Thần, như một làn khói dung nhập vào trong cơ thể hắn. Đồng thời, sâu trong nội tâm Diệp Vô Thần thêm một chiếc bóng của thiếu nữ xinh xắn đang ngủ say.

Quả nhiên là thế... Hắn nắm chặt Đồng Tâm và Ngưng Tuyết, nói:

- Đồng Tâm, hãy gia trì cho Tuyết Nhi tường chắn có thể khiến nàng không bị nhiệt độ cao thương tổn.

Đồng Tâm gật đầu, làm đúng như lời, ở xung quanh thân thể Ngưng Tuyết phóng ra một chiếc kết giới nửa trong suốt. Diệp Vô Thần ngưng tụ tinh thần, hét vào mảnh vỡ linh hồn của Cực Viêm Thiên Long:

- Đưa chúng ta trở lại!

Trên Thiên Diệt Hỏa Sơn xa xăm, Cực Viêm Thiên Long mở mắt. Trên thân ba người Diệp Vô Thần cũng lóe lên quang mang màu đỏ như lúc trước, thân thể song song biến mất ở Mê Thất Chi Địa thần bí này.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Thần đặt chân lên Mê Thất Chi Địa. Lần này, hắn đã được kiến thức sự đáng sợ mới vẻn vẹn một góc băng sơn của cấm địa Quỳ Thủy Quốc.

Trước mắt, không ngờ lại là biển màu tím đáng sợ nọ, nham thạch màu tím cuộn trào dữ dội, hệt như một con hung thú dữ tợn có thể nuốt trôi vạn vật. Khi họ xuất hiện, chiếc đầu cực lớn của Cực Viêm Thiên Long cũng nhô lên từ trong biển tím, mang theo một trận cười to sung sướng rúng động tâm linh.

- Ha ha ha ha... Quả nhiên là thế, quả nhiên là thế! Ta cũng nhìn thấy được, tuy là thần may mắn chiếu cố ngươi, nhưng ngươi đích thật đã chiếm được sự thừa nhận của nó. Ngươi quả nhiên chính là người đó...

- Nói như vậy, lời tiên đoán của ngươi thật là chuẩn xác dị thường. Liệu có phải có thể nói, ta gặp phải điều gì tiếp theo ngươi đều có thể đoán trước được hay không? –Diệp Vô Thần mặt không chút biểu cảm hỏi. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, dụng ý gì, thứ cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái.

- Không! Tiên đoán, vốn chính là hành vi nghịch thiên, làm điều nghịch thiên ắt sẽ bị trời phạt. Tuổi thọ của ta do đó bị rút ngắn năm vạn năm, mà ta có thể nhìn thấy cũng chỉ giới hạn ở đó, sau này ngươi sẽ gặp phải điều gì, sẽ đi về phương nào, ta không thể hay biết, cũng không ai biết. Nay ta duy nhất có thể xác định, ngươi chính là người đó không thể nghi ngờ. Nếu ngươi muốn hấp thu lực lượng nơi đây, vậy ta sẽ cho ngươi lực lượng!

Dẫu Diệp Vô Thần không hề nhúc nhích đứng ở đây thì linh khí thiên địa dày đặc đến cực điểm kia vẫn tức tốc tràn vào trong cơ thể hắn. Song, đây thực ra chẳng phải thiên địa linh khí tự nhiên nhất, mà là khí tức thuộc về Cực Viêm Thiên Long, bởi vì bản thân Cực Viêm Thiên Long chính là Hỏa nguyên tố do thiên địa sinh ra, phóng thích đương nhiên là linh khí thiên địa. Thiên Diệt Hỏa Sơn cũng chẳng phải tự nhiên hình thành, mà là do Cực Viêm Thiên Long trong giấc ngủ say vô số năm mượn từ lực lượng khổng lồ của nó dần dần hình thành, nếu nó rời khỏi, lửa ở Thiên Diệt Hỏa Sơn tự nhiên sẽ bắt đầu dập tắt.

Cực Viêm Thiên Long không cho hắn cơ hội mở miệng dò hỏi, nói:

- Bảo hai nàng trở về đi. Bằng không, có khả năng sẽ tổn thương đến họ.

Diệp Vô Thần không chần chừ, xoay người nói:

- Đồng Tâm, lập tức dẫn Tuyết Nhi về Viêm Long Thành, ngoan ngoãn chờ ta, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.

- Ca ca, huynh phải cẩn thận, phải mau trở về đấy. –Ngưng Tuyết không náo đòi ở lại, ngoan ngoãn gật đầu. Thân thể bị Đồng Tâm mang đi, mau chóng bay khỏi.

Như điềm báo bão táp sắp ập đến, biển nham thạch bắt đầu sôi trào dữ dội, nổ lên từng mảng mắc ma vài thước thậm chí hơn chục thước.

- Ngươi biết ta từ đâu tới không? –Diệp Vô Thần đối mặt với Cực Viêm Thiên Long, bình tĩnh hỏi.

- Không biết. Ngươi từ đâu tới không hề quan trọng.

- Vậy ngươi có biết lai lịch của nàng hay không? –Diệp Vô Thần lại hỏi lần nữa. 'Nàng' trong miệng hắn là chỉ Tiểu Long Hồ Hương Hương.

- Sự cường đại của nó khiến ta run rẩy. Rất lâu trước kia, ta đã biết sự tồn tại của nó. Thời gian nó tồn tại còn sớm hơn rất nhiều so với ta, cả Thiên Thần đại lục đều không có ai hay biết lai lịch của nó. Có lẽ, ngay cả chính nó cũng không biết. –Cực Viêm Thiên Long dùng thanh âm thâm trầm uy nghiêm đáp. Nham thạch bên người nó bốc lên càng thêm dữ dội.

- Vậy ngươi tiên đoán rốt cuộc là cái gì? Có ý nghĩa gì? –Diệp Vô Thần nhướng mày hỏi.

- Ha ha ha ha, hỏi hay lắm. Hết thảy những điều này có ý nghĩa gì... ta không biết, ta chỉ biết điều ta sắp làm nhất định là đúng, bởi vì điều này chính là thuộc về số mệnh và sứ mệnh của ta. Thiên Thần đại lục, còn lâu mới bình tĩnh như ngươi tưởng tượng. Chiến tranh giữa nhân loại, nực cười mà chẳng đáng, khi Thần chiến thật sự buông xuống, Thiên Thần đại lục như một miếng thủy tinh yếu ớt, chạm là vỡ. Ta có thể không đếm xỉa tới sinh mạng của người và thú, lại không thể không đếm xỉa đến an nguy của Thiên Thần đại lục. Nơi đây, dù sao cũng là nơi sinh ra ta.

Diệp Vô Thần:

- ......

- Ngươi không cần biết quá nhiều, bởi vì điều ta nói có lẽ sẽ lập tức xảy ra, có lẽ vĩnh viễn cũng không xảy ra. Hiện tại, hãy để ta ban cho ngươi lực lượng ngươi muốn... Ta là do thiên địa sinh ra, mà lực lượng của ngươi cũng có nguồn gốc từ thiên địa, chỉ là nội tình lực lượng của ngươi tinh thuần, cường đại hơn ta quá nhiều. Thiên địa sẽ tự động ban lực lượng cho ngươi, ta... đương nhiên cũng có thể... Hãy chuẩn bị đón nhận lực lượng của ta đi!

Độ sôi trào của nham thạch giờ phút này đạt tới cực hạn, dường như tùy thời có thể nổ tung vậy. Cả ngọn Thiên Diệt Hỏa Sơn giờ khắc này cũng bắt đầu rung rinh kịch liệt, phóng ra khí tràng như trời long đất lở. Theo thanh âm Cực Viêm Thiên Long hạ xuống, một làn lửa ùn ùn kéo đến bao trùm cả người hắn, phong tỏa tầm nhìn của hắn. Trước mắt, ngoại trừ màu tím thuần túy hung dữ kia đã không còn thứ gì khác.

Mà lực lượng cuồn cuộn mãnh liệt dùng tốc độ gần như khủng bố điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn, tốc độ gần như khiến thân thể hắn nứt toác. Diệp Vô Thần nghiến chặt răng, không nhúc nhích, thiên địa linh khí thuộc về Cực Viêm Thiên Long kia không hề thuần túy, phần lớn bị cách ly bên ngoài thân thể hắn, một phần nhỏ khiến Vô Thần lực của hắn tăng trưởng mau chóng.

Đồng Tâm và Đồng Tâm đang phi hành bỗng cảm thấy một cỗ sóng nhiệt mãnh liệt từ đằng sau ập đến, khiến nhiệt độ không khí vốn đã khô nóng đột ngột tăng lên. Hai người song song quay đầu, phát hiện cả ngọn Thiên Diệt Hỏa Sơn đều từ màu đỏ vốn có biến thành màu tím. Đỉnh núi, ngọn lửa màu tím đang rực cháy sâu sắc chói mắt.

Không chỉ là hai nàng, ở Viêm Long Thành xa hơn chục dặm tương tự cũng cảm thấy nhiệt độ tăng lên, ai nấy đều kêu khổ thấu trời. Rất nhanh, hầu như tất cả mọi người đều từ trong nhà chạy ra, nhìn về phía Thiên Diệt Hỏa Sơn biến thành màu tím, ai nấy đều giật mình không thôi.

Mà Nam Cung thế gia đáng thương đang xảy ra hỏa hoạn không nhỏ.

Năm phút... Mười phút... Hai mươi phút...

Bụp!

Trong lòng vang lên một tiếng nhỏ, Vô Thần lực của Diệp Vô Thần theo thế không thể cản nổi rốt cuộc đột phá bình cảnh tầng hai, đạt tới cảnh giới tầng ba. Vô Thần lực trở nên tinh thuần hơn, hùng hậu hơn, tốc độ chảy cũng trở nên nhanh hơn. Cảm giác sảng khoái toàn thân khiến hắn ngẩng cao đầu, giương hai tay, tiếp nhận lực lượng vẫn không dừng lại của Cực Viêm Thiên Long tràn vào.

Vốn dĩ, nếu hắn ở nơi đây tự động hấp thu đạt tới tầng ba cần ít nhất thời gian ba ngày, thì nay lại chỉ dùng hai mươi phút. Tốc độ chênh lệch hơn mấy chục lần.

Ba mươi phút... Bốn mươi phút... Một giờ...

Sự nóng bỏng khôn xiết như tai nạn thiêu đốt thân thể và nội tâm tất cả mọi người ở Viêm Long Thành, nhiệt độ này đã vượt xa giới hạn mọi người có thể thừa nhận, làm họ không còn lòng dạ đi làm việc, chỉ có thể dùng mọi khả năng nghĩ đủ mọi cách hòng tránh đi hoặc làm suy yếu sự giày vò chết người này. Mà trận tai nạn đột ngột tới này dường như không hề có ý rời đi, một mực kéo dài. Mọi người bắt đầu oán hận, than vãn, mắng chửi...

Cuối cùng, đằng đẵng hơn một giờ, màu sắc của Thiên Diệt Hỏa Sơn bắt đầu từ từ khôi phục, từ màu tím dần biến thành màu tím nhạt, rồi đến màu đỏ họ quen thuộc... Nhưng không dừng lại, mà tiếp tục nhạt dần, đến tận khi biến thành màu đỏ nhạt hơn trước rất nhiều. Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, giảm rồi lại giảm, cuối cùng thậm chí giảm đến một nhiệt độ khiến họ rất không thích ứng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-497)