Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Thần - Chương 211

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 211: Kinh diễm, Tứ Nha
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Shopee


Nếu bàn về dung nhan, nàng so với tỷ tỷ nàng còn kém hơn rất nhiều, lúc nãy nàng thân ở trong nước cũng không cách nào nhìn rõ ràng chính xác. Nhưng khi nàng đứng ngay trước mặt, lại thực sự khiến Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết kinh ngạc hồi lâu.

Người nàng hơi gầy, hai bầu tròn nửa ở trước ngực cũng chưa hoàn toàn phát triển, chỉ là hơi hơi đẩy y phục lên thôi. Nhưng thiếu nữ chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi này lại có một đôi chân dài kiêu ngạo khiến người ta không thể không kinh diễm, mà vóc người nàng thì... đừng nói là Diệp Vô Thần đang ngồi, dẫu cho hắn đứng dậy cũng phải thấp hơn nàng vài phân.

Tuy nàng vốn đã cao gầy nhưng phần thân dưới lại vẫn dài hơn thân trên, càng lộ rõ một đôi chân dài kinh người đủ để xóa sổ đôi mắt người ta, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy thiếu cân đối. Do quá dài nhỏ, từ trong lớp váy bằng vải thô mỏng bị nước thấm ướt, đôi chân đẹp lộ ra quá nửa, đôi chân đẹp này chẳng phải thẳng thẳng tắp tắp, đẹp một cách giòn yếu như gốm sứ, mà là một đôi chân đẹp cong cong nhấp nhấp lả lướt, ẩn chứa sự linh hoạt và có lực, tràn đầy sự mềm mại đàn hồi.

Dường như phối hợp với sự tuyệt mỹ của đôi chân dài, bờ mông thiếu nữ hoàn toàn khắc hẳn vùng ngực chưa phát triển, độ cong tròn trịa đầy đặn, ưỡn lên vô cùng duyên dáng, nhìn nghiêng hệt như cổ một chiếc lọ tròn cong kinh người, dưới sự phối hợp với đôi chân dài đáng kiêu ngạo hấp dẫn người ta đến mức không thể dời mắt.

Đôi chân nàng dường như là một kiệt tác ông trời dốc hết tâm huyết đẽo gọt một cách tỉ mỉ, chẳng những có độ dài đáng kiêu ngạo, hình dạng hoàn mỹ, mà làn da đôi chân lộ ra còn mềm mịn, nhẵn nhụi chói mắt, hệt như bôi sữa lên vậy, mang theo sự hấp dẫn trí mạng với người khác.

Có thể tưởng tượng, ở trên giường, bị đôi chân này quắp ở bên hông, phối hợp với vòng veo mềm mại thon thả kia, thân thể hắn có thể thỏa sức uốn thành đủ mọi tư thế với góc độ kinh người.

Diệp Vô Thần thở dốc trở nên có chút hỗn loạn. Bàn về diện mạo, tuy nàng thanh tú đáng yêu, nhưng kém rất xa với mấy hồng nhan tri kỷ của hắn, nhưng cặp chân đẹp này lại khiến thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi ấy hoàn toàn xứng đáng là một tuyệt thế vưu vật. Mỗi một người khi nhìn thấy nàng, đầu tiên nhìn vào chắc chắn là chân nàng. Tuổi tác như thế, nếu lớn thêm vài tuổi, ắt sẽ là một hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, chỉ số sát thương còn cao hơn tỷ tỷ nàng rất nhiều.

- Tỷ tỷ, tỷ cao thật đó. –Ngưng Tuyết ngửa mặt, trong lòng thậm chí có xúc động muốn kiễng gót chân lên. Trước kia, Diệp Thủy Dao là cô gái cao nhất nàng từng thấy qua, mà thiếu nữ rất có khả năng là Tứ Nha ở trước mắt này còn cao hơn Diệp Thủy Dao một ít, cộng thêm dáng người nàng hơi gầy, đôi chân tỷ lệ kinh người, càng tỏ rõ sự cao gầy.

Thiếu nữ dường như rất hài lòng với chiều cao của mình, nghe thấy lời từ đáy lòng của Ngưng Tuyết, rất là đắc ý lại ngẩng cao cổ lên vài phần, sau đó trợn tròn đôi mắt đẹp, hừ nhẹ với Diệp Vô Thần:

- Ta đang hỏi ngươi đấy, sao ngươi biết ta tên Tứ Nha, có phải ngươi thường xuyên dò hỏi ta với họ hay không?

Đây là cô gái đầu tiên có tính trẻ con Diệp Vô Thần gặp ở không gian này, không khỏi cảm thấy hứng thú nói:

- Dò hỏi ngược lại không có, chẳng qua vừa đoán liền đoán đúng thôi. Ngoại trừ cô và nãi nãi co, mỗi người nơi đây ta đều nhận thức, mà cô nhìn thế nào cũng không giống một lão bà, vậy cũng chỉ có thể là Tứ Nha thôi.

Tứ Nha dẩu miệng, rất không hài lòng với câu trả lời của hắn, hai tay chống nạnh, vẻ mặt nổi nóng:

- Hừ! Thế vì sao ngươi phải nhìn lén ta tắm rửa?

Động tác này của nàng lộ ra quá nửa đường cong phần eo, đó là một vòng eo nhỏ bé không đủ một nắm tay, dưới đường cong mảnh mai ấy, bờ mông tròn trịa lại gồ lên cao cao, vẻn vẹn chỉ là kích thích thị giác đã khiến người ta vô cùng kinh diễm, khó dời ánh mắt.

- Ta có nhìn lén à? –Diệp Vô Thần ánh mắt nhìn thẳng, thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ trước mắt, trong lòng than thở không thôi, suy đoán tiểu cô nương này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên.

- Ngươi... ngươi còn nói không có!

- Cái gọi là nhìn lén, là chỉ lén lén lút lút nhìn, ta có lén lén lút lút sao? –Diệp Vô Thần cười nhạt, làm ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn đích xác có đủ bất đắc dĩ, nếu không phải vì mất hết lực lượng khiến linh giác hắn không còn, bằng không cách rất xa hắn có thể nghe thấy tiếng nước trong hồ, đương nhiên sẽ không tới gần.

- Ngươi cả vú lấp miệng em! Nơi đám đàn ông các ngươi tắm rửa ở bên đó, nơi này là chỗ chị em chúng ta tắm rửa, đàn ông các ngươi không thể tới gần nơi đây, ngươi lại, ngươi lại...

- Cô cũng biết ta là người ngoài tới, rất nhiều quy củ ở đây đều tạm thời không phải rất rõ ràng. Kẻ không biết không có tội, tha cho ta mạo phạm lần này được không? –Diệp Vô Thần tràn đầy tươi cười nói. Hắn càng cảm thấy thiếu nữ này rất thú vị, nàng thoạt nhìn đang tức giận nhưng ánh mắt một mực lóe lên lóe xuống, ngắm tới ngắm lui trên mặt hắn, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

- Tứ Nha tỷ tỷ, ca ca nói là thật đó. Chúng ta không hề hay biết nơi đây là chỗ phụ nữ tắm rửa. Bằng không muội và ca ca nhất định sẽ không tới. –Ngưng Tuyết ngửa mặt, giải thích giúp ca ca.

- Ngươi... ta mặc kệ ngươi biết nơi này là chỗ phụ nữ tắm rửa hay không. Dù sao ta đều bị ngươi nhìn thấy hết rồi, ngươi bảo ta sau này lấy chồng thế nào. –Mặt Diệp Vô Thần vẫn một mực mang theo nụ cười mỉm, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không hề có vẻ lo lắng hoang mang gì cả, khiến thiếu nữ không khỏi uất ức một hồi. Nghĩ đến thân thể mình đã bị hắn nhìn hết, nàng cắn môi, trong đầu hỗn loạn, ngay cả chính nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ.

- Thế cô muốn xử trí ta thế nào đây? –Diệp Vô Thần dang hai tay, bộ dạng như mặc cô xử trí vậy.

Thiếu nữ cắn đôi môi đỏ, bỗng giẫm chân ngọc trần trụi xuống một cái, hừ một tiếng, xoay người rời đi, trong nháy mắt liền mất đi bóng dáng. Mà thanh âm nàng lại vang lên bên tai rất rõ ràng:

- Ngươi thật đáng ghét! Ta nhớ kỹ ngươi! Ta phải nói với nãi nãi, chiều nay trở về nhà... nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi cứ chờ đấy, hừ!

Bóng người đi xa, Diệp Vô Thần chỉ có thể phán đoán sơ qua phương hướng nàng rời đi, lại không nhìn thấy thân ảnh nàng rời đi, chỉ có thể thầm than trong lòng:

- Người ở đây, quả nhiên không một ai đơn giản cả.

Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, tới gần Diệp Vô Thần, lo lắng nói:

- Ca ca, nàng có...

- Yên tâm đi, khi một tiểu nha đầu nói nàng ghét một người thì chứng minh nàng đã có nguy hiểm rồi, sẽ không nguy hiểm lên người ta. –Diệp Vô Thần vẻ mặt chẳng màng đến nói.

Ngưng Tuyết nghiêng đầu, nghĩ rất lâu đều không hiểu ý của câu nói này. Nàng thường xuyên từ chỗ Diệp Vô Thần nghe thấy một vài lời nàng nghe không hiểu, cho nên đã quen từ lâu rồi.

Diệp Vô Thần nhíu mày trầm tư một hồi, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía đông nam một hồi, sau đó lại yên lặng nhắm mắt, dường như đang vất vả suy nghĩ hoặc cảm ứng thứ gì đó. Ngưng Tuyết thấy hắn lộ ra nét mặt như vậy, không dám quấy rấy hắn, lẳng lặng đứng ở đó không phát ra một tiếng.

- Tuyết Nhi, chúng ta sang bên đó. –Diệp Vô Thần chỉ về phía đông nam. Ngưng Tuyết lập tức chạy ra đằng sau xe lăn, đẩy hắn vòng qua con hồ, đi về phương hướng đó.

Bốn phía của khu vực phong ấn này, ngoại trừ phía bắc thì đều hoàn toàn là rừng rậm. Đủ các loại dã thú lớn nhỏ trong rừng đâu đâu cũng có thể thấy, nhưng hoàn toàn giống như lúc trước, chúng thấy con người đều là co giò bỏ chạy, ngay cả những con mãnh thú hình thể lớn hơn con người vài lần đều không có gan thử công kích. Mà phía bắc... Cung Lạc từng nghiêm túc nói với hắn, đó là một khu vực tuyệt đối không thể tới gần.

Có thể khiên siêu cấp cường giả như Cung Lạc nói ra những lời như vậy, Diệp Vô Thần không thể không cảm thấy hứng thú. Khi hắn truy hỏi, Cung Lạc vỗ vỗ đầu:

- Nơi đó rõ ràng chẳng có cái gì, nhưng chỉ vừa tới gần lập tức sẽ bị thương, vứt thứ gì đó vào thì sẽ lập tức biến thành tro bụi. Tát cả mọi người ai cũng không dám tới, ngay cả gia gia ta cũng không dám.

Vì thế, Diệp Vô Thần nhớ kỹ nơi đó.

Đi rất lâu, Ngưng Tuyết đã mệt đến thở hồng hộc, vẫn ráng sức đẩy Diệp Vô Thần đi về phương hướng hắn chỉ, dần dần tới gần rìa đông nam của kết giới thần bí. Diệp Vô Thần vẫn nhắm chặt đôi mắt, thỉnh thoảng mới mở mắt chỉ phương hướng cho Ngưng Tuyết.

Thú tuy nhiều nhưng chưa thấy bóng người. Hằng ngày đảm nhiệm công việc săn bắt chỉ có mấy người, người khác bình thường không bước chân vào đây, cho dù là đi săn cũng không cần đi vào nơi rất sâu.

Bộp.

Đôi mắt Diệp Vô Thần bỗng mở ra, phía trước rõ ràng chẳng có cái gì, hai chân hắn lại bỗng đụng phải một lớp cứng rắn. Nơi đây, đã là rìa kết giới rồi.

- Ca ca. -Ngưng Tuyết phát hiện ra điều khác thường, vội vã xoay người chạy đến bên cạnh hắn, xem có đụng tới hắn hay không. Diệp Vô Thần dang hai tay, để nàng ngồi lên hai chân mình, thương yêu nói:

- Tuyết Nhi, vất vả cho muội rồi.

- Còn khuya mới mệt, chẳng mệt chút nào cả. –Ngưng Tuyết nhỏ giọng nói. Sau đó lại hỏi:

- Ca ca, huynh nhất định đã phát hiện ra cái gì đó đúng không?

Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên:

- Thật không ngờ, chúng không hổ là cấm kỵ cùng đẳng cấp, ngay cả phương thức che giấu mình đều giống hệt như thế. –Hắn vươn tay, đặt lên một bức tường trong suốt:

- Kết giới này có thể ngăn cách hết thảy mọi vật thoát ra ngoài, là vì chúng muốn ẩn giấu khí tức của mình mà dựng lên. Mà vì để chủ nhân của chúng có thể tìm được chúng, thì sao có thể cho phép bất kỳ vật nào khác tiến vào. Tuyết Nhi, còn nhớ nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, cũng có một kết giới trong suốt như vậy không?

- Nhớ. Lúc ấy muội và ca ca cũng tới sát bên đó, ca ca còn đào từ trong đất ra một thanh kiếm rất lợi hại nữa mà. –Ngưng Tuyết vui vẻ hô.

- Đúng thế... Hoàn cảnh tương tự, không biết là trùng hợp hay là quy luật tồn tại đã có sẵn của chúng. Tuyết Nhi, muội có tin nơi đây cũng có một vũ khí lợi hại hay không? –Diệp Vô Thần thần bí bật cười.

- Hả? –Ngưng Tuyết chớp chớp mắt, sau đó gật đầu:

- Tin chứ tin chứ, ca ca nói có thì nhất định sẽ có.

- Thế chúng ta đào nó lên được không? –Diệp Vô Thần cười nói, ý niệm vừa động, mi tâm lóe lên kim mang, Trảm Tinh Kiếm liền xuất hiện trong quang mang, cắm nghiêng lên đất. Hắn nay đã có lòng mà không có lực, chỉ có thể để Nam Nhi làm thay.

Lực lượng Nam Nhi có thể thao túng với Trảm Tinh Kiếm ít đến đáng thương, nhưng đào đất vẫn có thể miễn cưỡng làm được. Diệp Vô Thần ôm lấy Ngưng Tuyết, Trảm Tinh Kiếm trước người tự động bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống.

Năng lượng va chạm rất nhỏ mang theo một tiếng nổ khe khẽ, mặt đất bằng phẳng bị đào ra, một luồng hồng quang bỗng bắn ra từ trên mặt đất bị hư hại, mang theo một cỗ khí thế khiến người ta run rẩy: khí thế giết chóc đẫm máu!

-o0o-


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-497)