Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Thần - Chương 425

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 425: Đại hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Lazada


Diệp Vô Thần ở trong các loại ánh mắt như chúng tinh phủng nguyệt, ngồi kỵ mã ra khỏi đại môn Diệp gia, lần đi ra này, hắn mới biết toàn bộ dân chúng thành Thiên Long đều vì hôn lễ này của hắn mà đã xảy ra biến hóa thật lớn.

Hai thảm hồng dài khoa trương lấy Diệp gia làm khởi điểm, một cái khúc chiết kéo dài đến Hoa gia, một cái khác kéo dài vài dặm tới hoàng cung. Khoảng cách từ Diệp gia tới Hoa gia, còn có hoàng cung tuy nói cũng xa xôi, nhưng trải thảm xuyên qua các đường lớn phồn hoa của thành Thiên Long, từ xưa đến nay có lẽ cũng là lần đầu tiên. Mà chung quanh thảm, cách mỗi vài bước có một gã hoa đồng đứng đó, tay cầm lẵng hoa màu đỏ.

Khoảng cách giữa các nam nữ tiểu đồng đều nhau, thân hình đều hơn kém không lớn, tướng mạo thanh tú, khả ái. Nam đồng mặc phấn sắc cổ văn song điệp vân hình thiên thủy quần, nữ đồng mặc đạm lam sắc đào hoa vân vụ yên la sam, đầu sơ tiểu kế, lam phấn giao nhau, càng kiều diễm chói mắt. Nhiều hài đồng như vậy, chẳng lẽ là tìm toàn bộ hài đồng của thành Thiên Long đem đến đây! Nguyên bản ngã tư đường chật chội bị hồng thảm mở ra một con đường, không ai dám đụng chạm đến hồng thảm.

Diệp Vô Thần xuất hiện, toàn thành nhất thời vui mừng, đám đông bắt đầu khởi động. Liếc mắt nhìn lại một cái, mãn thành giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tận trời, nơi nơi đều là đèn lồng màu đỏ chói lọi, thảm đỏ thẫm, trên đường lớn kinh thành, một chiếc tiếp một chiếc lễ xe được trang sức cực kỳ xa hoa, vô cùng đồ sộ, xa xa nhìn lại, dân chúng thành Thiên Long xếp làm ba tầng vây quanh, náo nhiệt quả thực không thể dùng ngôn từ hình dung.

Dù là Diệp Vô Thần có chuẩn bị, khi mới ra khỏi cửa Diệp gia cũng bị dòng người hoa lệ mãn nhãn nhìn không thấy cuối làm ngạc nhiên. Không hề nghi ngờ, đây là hôn lễ quy mô lớn nhất, ảnh hưởng lớn nhất, cũng là xa hoa nhất Thiên Long quốc, thậm chí lớn nhất toàn bộ Thiên Thần đại lục từ trước tới nay, bởi vì tổ chức hôn lễ này không chỉ có Diệp gia cùng hoàng thất Thiên Long, thậm chí bao gồm Nam Hoàng Tông, Bắc Đế Tông, đế vương của Quỳ Thủy quốc cùng Thương Lan quốc, các đại thế gia uy danh hiển hách, bọn họ e sợ để cho Diệp Vô Thần một tia bất mãn, tại đây dưới sự hợp sức của toàn bộ thế lực tối cao của đại lục, hôn lễ xa hoa đến mức làm cho người ta không thể tin được.

"Có phải quá khoa trương hay không" Diệp Vô Thần nhìn phía trước, trong lòng không khỏi rên rỉ một tiếng.

Thành Thiên Long Hoa gia.

Hoa Thủy Nhu đang lo lắng khẩn trương đứng ngồi không yên không yên rốt cuộc bị hai người phù dâu đưa lên kiệu hoa, sau đó khẩn trương nắm cây táo không thấy rõ là ai đưa qua trong tay, nàng vẫn cúi đầu, không nhìn ai, ngay cả Diệp Vô Thần vẫn mỉm cười nhìn nàng cũng không có dám thăm dò xem. Nhưng bên cạnh khẩn trương, trong mắt nàng luôn luôn chớp lên sóng mắt tràn ngập hạnh phúc. Bên tai, tiếng chiêng trống vang vọng kinh thành, thanh âm vui mừng ở các phương hướng truyền đến. Sau hôm nay nàng rời khỏi Hoa gia, về sau liền vĩnh là người của Diệp gia. Nàng không hề lo, bởi vì hai nhà cách xa nhau rất gần, nàng muốn trở về, tùy thời đều có thể trở về. Phụ thân nàng cũng nhất định sẽ thường xuyên thăm nàng.

Hôm nay hôn lễ có hai tân nương, các nàng không phải cùng nhau bái đường với Diệp Vô Thần, mà là theo thứ tự mà đến, sau khi người thứ nhất bái đường mới đi tiếp cái thứ hai. Nếu cả hai nàng cùng bái đường, có vẻ quá mức không được tự nhiên. Làm cho nàng vui sướng là người thứ nhất t hắn ới đón không phải Long Hoàng Nhi, mà là nàng.

Hoa Thủy Nhu nắm chặt cây táo tượng trưng cho hạnh phúc bình an, trong lòng cầu nguyện... Đây là hạnh phúc của ta... Hắn là nam nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới, yêu ta cả đời, có hắn ở bên người, ta vĩnh viễn hạnh phúc, vĩnh viễn... Rốt cuộc. Trong một tiếng kêu lớn "Khởi kiệu!", nàng bắt đầu hướng về một đoạn nhân sinh khác.

Khởi kiệu, Diệp Vô Thần cưỡi ngựa đi ở phía trước, bên tai đủ loại tiếng hô cùng tiếng chiêng trống vang trời. Nhiều người kinh ngạc vì hôn lễ xa hoa này, càng muốn chính mắt thấy Tà Đế đem hai vị bích nhân vào cửa.

Trên lưng ngựa, Diệp Vô Thần mâu nhược thâm đàm, tinh lượng sâu thẳm, thần nghi minh tú, phong độ nhanh nhẹn, một thân hỉ phục đỏ thẫm, tóc dài tung bay ở phía sau, toàn thân đều tản ra khí tức đế vương hình thành từ sớm, trên mặt mang theo vài phần tươi cười nhàn nhạt. Không biết khiến bao nhiêu nữ tử mất hồn, trợn mắt há hốc mồm.

Mỗi khi đạp vài bước trên hồng thảm, nam đồng nữ đồng bên cạnh sẽ rải đầy hoa đủ mọi màu sắc trên kiệu hoa, ngẫu nhiên, còn dùng liễu chi tát thủy. Diệp gia cách Hoa gia cũng không xa, chỉ cách vài con phố, khi đi qua một góc, ánh mắt Diệp Vô Thần thoáng nhìn về phía sườn một chút, bởi vì cảm giác nói cho hắn, có một ánh mắt quen thuộc, không nên xuất hiện ở trong này đang nhìn hắn.

Từ ánh mắt hắn có thể thấy được thần sắc phức tạp của Nhạc Hám Đông, bên người hắn là nữ nhi Nhạc Tư Kỳ đã trở về nhà, ánh mắt của Diệp Vô Thần chạm vào ánh mắt của nàng, sau một hồi thoáng ngạc nhiên, trong lòng hơi hơi nghi hoặc: Bọn họ như thế nào lại đến nơi đây.

Mà ánh mắt Nhạc Tư Kỳ nguyên bản si mê nhìn hắn, nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau lập tức như bị điện giật, tim đập như hươu chạy, trong lòng hỗn loạn hô: Hắn nhìn đến ta... Hắn nhìn đến ta...

Khi Nhạc Tư Kỳ ngẩng đầu lên, bóng dáng Diệp Vô Thần đã đi xa, ánh mắt nàng dừng lại tại kia đồ án long phượng trình tường trên kiệu hoa, thần sắc trở nên ảm đạm...

Nhạc Hám Đông yên lặng quan sát thần sắc biến hóa của nữ nhi, rốt cục thì quay mặt qua chỗ khác, im lặng hít một hơi. Sau khi Nhạc Tư Kỳ trở về nhà, hắn biết nàng không bị thương tổn gì, ngược lại được chiếu cố cẩn thận, không chịu nửa điểm ủy khuất. Nhưng sau khi nữ nhi trở về nhà rõ ràng đã thay đổi, thường xuyên mất hồn mất vía, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dần dần, hắn biết là vì cái gì. Đối mặt với nam nhi như Diệp Vô Thần, có nữ tử nào chưa gả mà không động tâm. Mà lúc trước nàng bị hắn bắt đi, do đó xuất hiện cùng hắn, một khi nảy sinh tình cảm đối với hắn, thì nhìn các nam nhi phỏng chừng như cặn bã... Sau khi nàng nghe thấy tin tức đại hôn của hắn, liền năn nỉ cha mang nàng đi xa ngàn dặm tới thành Thiên Long, tâm tư của nàng, hắn làm phụ thân sao lại không biết. Mẫu thân nàng cũng chỉ có thể thở ngắn thở dài.

Chính là...

Hoa Thủy Nhu chờ đợi không yên, thời gian giống như quá chậm, rất chậm, không biết qua bao lâu, nàng cảm giác cỗ kiệu chậm rãi ngừng lại, bên tai vẫn huyên náo như trước, một góc mành bị xốc lên, Tiểu Ngọc thị nữ của nàng nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, đến rồi".

Sau đó, một bàn tay tiến vào, Hoa Thủy Nhu nhẹ nhàng từ trong cỗ kiệu đi ra. Mà nàng mới ra khỏi kiệu hoa một khắc, thanh âm bên tai bỗng nhiên im lặng hơn rất nhiều, nàng tựa hồ nghe thấy bốn phía mơ hồ hút không khí. Nàng sờ trán, nắm chặt quần áo Tiểu Ngọc. Nàng vẫn biết mình xinh đẹp, buổi sáng sau khi nàng mặc mũ phượng khăn quàng vai, thay trang phục tân nương vào, tất cả thị nữ trong phòng đều ngơ ngác nhìn nàng, ngay cả chính nàng cũng bị vẻ xinh đẹp của nữ tử trong gương làm cho sợ ngây người, cái khuôn mặt này, cái thân thể này, thật sự là... Thật đẹp!

Đây là hôn lễ có quy cách còn vượt qua hoàng gia, hoàng thất Thiên Long không đội khăn dân gian hội che khuất toàn bộ khuôn mặt, mà dùng rèm đạm kim che mặt, cho nên sau khi Hoa Thủy Nhu hạ kiệu, dung nhan tự nhiên nửa che đậy bại lộ trước mặt mọi người. Hôm nay ánh mặt trời phá lệ nhu hòa, ánh nắng liễm diễm ánh trên mũ phượng khăn quàng quyến rũ minh diệu trên người nàng, ngạo nghễ sinh huy, rạng rỡ loang loáng khiến người hoa cả mắt. Nàng đầu bội tứ bình phượng quan, tóc cài một cây trâm tinh mỹ tuyệt luân, phía dưới thùy trứ sổ điều điêu lũ loan phượng kim bộ diêu, mặc tụ kim phượng văn đại hồng lễ phục, thắt lưng mang hệ đồng sắc đồng văn khoan cẩm đái, chân đi kim ti lí, từng bước sinh huy. Đại hồng kim ti loan phượng có gắn minh châu, che khuất nàng my tâm buông xuống ruby. Đại mi tuyết phu, con mắt sang, đôi môi tinh xảo động lòng người, thái độ e lệ cùng bức rèm đạm kim che nửa lại càng tăng thêm mị lực cho nàng, giống như thiên nữ trích trần, mĩ không giống thế gian.

Hôm nay là thời khắc xinh đẹp nhất của nàng. Toàn bộ vẻ xinh đẹp của nàng trong nháy mắt chinh phục tất cả mọi người dù từng gặp nàng hay chưa từng thấy qua nàng, không biết có bao nhiêu người vô ý ngừng hô hấp, ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt không thể dời.

Hoa Thủy Nhu đi chưa được mấy bước, một chậu than xuất hiện ở bên chân, nàng nhẹ nhàng, chậm chạp, cẩn thận vượt qua chậu than dưới sự giúp đỡ của Tiểu Ngọc, giây lát, cây táo nàng cầm trong tay bị lấy đi, một bình hoa kim tỗn đặt ở trong tay nàng... Lúc trước nàng đã ghi tạc rất kỹ quy củ hôn lễ trong lòng, mà tại đây không ngờ lại quên không còn chút gì, cầm trong tay bình hoa không biết làm sao, thẳng đến khi cái bình trong tay chấn động, vang lên vài tiếng thanh thúy "đương đương", nàng mới nhớ tới vì cái gì muốn bắt bình hoa này...

Chung quanh truyền đến tiếng huyên náo trầm trồ khen ngợi, nàng cầm cái bình trong tay, một dải lụa hồng đặt trong tay nàng, bị nàng vụng trộm nắm chặt.

Dưới sự dẫn dắt của hồng trù, nàng liên bước nhẹ nhàng, chậm rãi theo sát, nàng đương nhiên biết, một đầu là phu quân nàng - Diệp Vô Thần.

Rốt cuộc, vượt qua mấy nhà cao cửa rộng, nàng bước vào đại môn Diệp gia, nguyên bản Tâm nhi vẫn như hươu chạy lại "bang bang" nhảy hẳn lên.

Mà có thể đi vào vòng tân khách trong Diệp gia, không người nào không phải là quý nhân vô cùng tôn quý. Bọn họ sớm đã kiễng mũi chân, kiển chân lấy đãi, để lúc Diệp Vô Thần cùng Hoa Thủy Nhu nhập môn là từng đợt áp lực không nén được hô hấp cùng khởi, có nam có nữ, hôm nay Hoa Thủy Nhu giống như một tiên nữ từ trong bức họa đi ra, vẻ tuyệt mỹ làm cho người ta mở rộng tầm mắt...

Cũng chỉ có Tà Đế mới có thể xứng đôi với nữ tử xinh đẹp si tình như vậy, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với Tà Đế vô luận các phương diện đều đứng ở điểm cao nhất của Thiên Thần đại lục.

Hoa Thủy Nhu nhìn mũi chân của mình, Nhu Nhu sợ hãi theo hồng trù nắm trong tay cất bước về phía trước. Từ khi vào cửa Diệp gia, nàng suy nghĩ sẽ không biết bay về nơi nào, từ khi gặp hắn, đến khi hắn mạnh mẽ chinh phục nàng, lại thêm ba năm bi thương khổ tư... Chậm rãi đã đến tương lai chung thân cùng hắn, tất cả tất cả cái này, giật mình giống như giấc mộng phồn hoa, hạnh phúc khó có thể tìm được chân thật. Sau khi biết hắn chết, trong ba năm nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sẽ có một ngày hạnh phúc này.

-o0o-

*****

Thanh âm xung quanh dần dần nhỏ xuống. Nàng rảo bước tiến vào trong một đại sảnh tràn đầy vẻ xa hoa cao quý. Nàng lén ngẩng đầu lên. Thì ra nơi này là trung tâm đại sânhr nghị sự của Diệp gia, nhưng vì cuộc hôn lễ này, bên trong đã được trang hoàng rất nhiều, trở nên hoàn toàn thay đổi. Trong tầm mắt, xà nhà được được khảm nạm hoàng thủy tinh, bốn bức tường đều treo tranh song long hí châu, phía trên còn được khảm cả một số minh châu hiếm có, thảm đỏ trải dọc trung tâm đại sảnh, cho tới tận bậc thềm phía trước, kim quang nhàn nhạt, khiến cho đại sảnh được trang hoàng lại càng thêm mấy phần rực rỡ chói mắt.

Nơi này, chính là cung điện tổ chức hôn lễ của nàng.

Ở chỗ cao nhất trong đại sảnh là mấy chiếc ghế tựa được trang trí lộng lẫy. Diệp Uy mỉm cười cùng Vương Văn Xu đã cười đến toe toét đã ngồi xuống, ánh mắt nóng rực nhìn bọn họ đi tới. Hai hàng ghế tử tịch hai bên thảm đỏ đã sớm bị người ta ngồi hết. Những người này đều là khách quý trong khách quý. Bất cứ một người nào đi ra ngoài cũng là người đại quyền đại quý, không ai dám chọc vào.

Hoa Thủy Nhu cùng Diệp Vô Thần đứng song song với nhau. Được thị nữ Tiểu Ngọc dìu bước, bàn tay vẫn nắm chặt chéo áo bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm lấy, giữ chặt trong tay. Toàn thần Hoa Thủy Nhu cứng đờ, đầu càng cúi thấp hơn một chút. Bàn tay bị Diệp Vô Thần nắm đã lặng lẽ rịn mồ hôi.

Một bước, hai bước, ba bước...

Hoa Thủy Nhu thầm đếm bước chân của mình. Khi Diệp Vô Thần dắt nàng tiến lên phía trước, tất cả cảm giác của nàng đều tập trung lên bàn tay của Diệp Vô Thần. Tiếng ồn ào bên tai tựa hồ biến mất, toàn bộ đại sảnh cũng mau chóng an tĩnh trở lại. Trong lúc bọn họ bước về phía trước, một thanh âm ôn hòa dễ nghe luôn cao giọng tụng niệm cái gì đó. Đó là người chủ trì tối cao của cung đình, bình thường chỉ chủ sự đại hôn của hoàng công quý tốc. Hắn nói những gì, Hoa Thủy Nhu đều không nghe rõ nửa chữ, từng bước từng bước di chuyển bước chân của mình.

Bàn tay nắm tay nàng khẽ siết chặt, kéo nàng dừng lại. Thanh âm kia vào giờ khắc này cung dừng lại. Nàng khẽ ngẩng đầu, xuyên qua châu liêm hoàng kim, nàng chạm vào ánh mắt vui mừng cao hứng của Vương Văn Xu rồi lại lặng lẽ cúi đầu.

"Nhất bái thiên địa!"

Diệp Vô Thần khẽ kéo nàng, theo hắn cúi xuống, cùng bái thiên địa.

"Nhị bái phụ mẫu!"

Thân thể bị nhẹ nhàng xoay qua, vẫn là Diệp Vô Thần khẽ kéo nàng, nhẹ nhàng bái lạy Diệp Uy và Vương Văn Xu. Diệp Uy mỉm cười gật đầu, Vương Văn Xu vui vẻ ra mặt, kích động đến nỗi nhổm người lên rồi lại ngồi xuống, miệng không ngừng mỉm cười.

"Phu thê giao bái!"

Thân thể bị xoay đối diện với hắn, nhưng bán tay kia vẫn nắm chặt lấy tay nàng, không hề buông ra. Nàng khẽ ngẩng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt nhu hòa khiến nàng mê say. Đây chính là nam nhân đầu tiên khiến nàng ái mộ, cũng là nam nhân sẽ làm bạn cả đời với nàng.

Nhìn ánh mắt đối phương, hai người khom lưng giao bái. Tiếp đó, trong phong chợt vang lên một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Tiếng cười lớn, tiếng hoan hô cũng vang lên không ngừng.

"Thần nhi... rốt cuộc cũng thành gia rồi." Vương Văn Xu đứng lên, cầm khăn gấm trong tay không ngừng lau nước mắt vui sướng trên khóe mắt.

Diệp Uy gật đầu mà cười: "Thần nhi, Nhu Nhu là một thê tử thiên hạ khó tìm, người phải đối xử viớ nàng thật tốt."

Diệp Vô Thần mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Hoa Chấn Thiên vẫn đứng một bên chợt đứng lên, chẳng thèm để ý tới mọi người xung quanh, cao giọng quát: "Từ giờ trở đi, ngươi đã chính thức trở thành còn rể ta. Tuy ta biết tiểu tử nhà ngươi sẽ không bắt nạt nữ nhi của tao, nhưng một nhạc phụ như ta vẫn phải nói trước một câu... Nếu người mà để ta biết nữ nhi của ta bị bắt nạt, cho dù người có là Tà đế gì gì đi nữa thì ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu."

Hai chữ Tà đế khiến cho không khí chợt khựng lại, nhưng lập tức alị bị tiếng cười tràn đầy thiện ý áp đảo. Tà tông, còn có người của Nam hoàng Bắc đế lưỡng tông thì cũng thôi, đại bộ phận người trong đại sảnh đều là quan to trong Thiên Long triều, mà phân lượng của hai chữ Tà đế thật sự quá lớn, bọn họ vẫn cố ý quên đi cái thân phận này, mà cố gắng coi hắn trở thành công tử Diệp gia. Nếu không như vậy thì thật sự không thể nào trò chuyện vui vẻ trước mặt Tà đế được. Cho nên vừa nghe Hoa Chấn Thiên nói như vậy, trái tim bọn họ lập tức nhảy thót lên. Nhưng thấy Hoa Chấn Thiên lên tiếng nói như vậy mà Tà đế vẫn mỉm cười cung kính, trái tim bọn họ cũng buông lỏng xuống, cái cảm giác lo lắng lúc trước cũng giảm đi rất nhiều.

Diệp Vô Thần vội vàng gật đầu: "Nhạc phụ đại nhân dạy phải lắm... Nếu có ngày nào đó tiểu tế khiến Nhu Nhu chịu ủy khuất, không cần nhạc phụ đại nhân động thủ, tiểu tế cũng không tha cho mình đâu."

Hoa Chấn Thiên vuốt râu cười lớn: "Tốt! Tốt! Không hổ là con rể tốt của ta. Ngươi nói vậy ta cũng an một trăm cái tâm rồi. Ha ha ha ha ha...."

Ai cũng nhìn ra, tâm tình hắn hôm nay vô cùng tốt. Mà một số người cũng thầm ghen tỵ trong lòng, tâm tình không tốt mới là quái. Con gái gả cho Tà đế, toàn bộ Hoa gia của hắn cũng nhờ con gái mà thơm lây... Con gái của mình sao lại không có vận may đó chứ...

Hâm mộ ghen tỵ chết mất thôi...

Tiếng chiêng trống hỉ nhạc điếc tai vang trời không ngừng vang trọng bên tai. Sau khi hành lễ giao bái xong, Hoa Thủy Nhu lập tức được Tiểu Ngọc dìu vào trong tiểu viện của Diệp Vô Thần. Ngồi trên giường, trong hỉ phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng với tiếng hít thở chầm chậm của mình, còn có tiếng tim đập. Khi nàng được dìu tới hỉ phòng, hắn vẫn mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra ý tứ: "Chờ ta..."

Trước mắt vẫn chỉ có một màu đỏ tươi. Thảm đỏ thêu tinh tú và long phượng tường vân, chữ song hỷ thật lớn, lụa đỏ cả phòng, hai chiếc nến hỷ đỏ thẫm dập dờn chớp sáng. Trên thân nến còn được khắc tường long và loan phượng, dưới ánh nến chiếu rọi tỏa ra ánh sáng lung linh như ngọc, khiến cho cả căn phòng trở nên như mộng như ảo...

"Tiểu Ngọc, ngươi ở đâu?" Hoa Thủy Nhu vẫn hồi hộp như trước. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ta ở đây, tiểu thư." Tiểu Ngọc im lặng canh giữ bên giường trả lời.

"Cái này... hơi nặng. Có thể tháo xuống không?" Hoa Thủy Nhu gạt kim sắc liêm châu trên phượng quan. Phượng quan hơi nặng, nàng đội một hồi lâu, cổ bắt đầu cảm thấy mòi nhừ.

"Không được, không được." Tiểu Ngọc vội vàng bước tới, giúp nàng chỉnh lại phượng quan: "Cái này phải để Diệp công tử đích thân gỡ xuống. Nếu không sẽ là điềm xấu đó."

"Ừm." Hoa Thủy Nhu nhỏ giọng ừm một tiếng, không đụng chạm tới phượng quan nữa. Một lát sau, nàng lại hỏ: "Hắn... khi nào mới tới?"

"Cái này... Diệp công tử còn phải đi đón nữ hoàng. Chắc rất lâu... Xong rồi còn phải đi mời rượu tới khuya... có khi, có khi tới tối mỡi quay trở lại được." Tiểu Ngọc do dự nói.

Tới tối... hiện giờ mới là giữa trưa mà thôi.

"Ta hơi khát, muốn uống nước."

"Tiểu thư, trước khi Diệp công tử tới đây, tốt nhất là không nên ăn uống thứ gì. Nếu không sẽ là điềm xấu.... ." Tiểu Ngọc nhẹ nhàng nói.

"Ừm." Nàng vẫn ừm một tiếng, không hề kháng cứ một chút nào, cứ lẳng lặng chờ đợi.

Đội ngũ rước dâu của Diệp gia lại bước ra khỏi Diệp gia, đi về phía hoàng cung. Long Hoàng không biến tẩm cung của mình thành địa điểm xuất giá, mà là Phi Hoàng cung mà nàng ở lúc trước. Bởi vì lúc trước, cũng chính tại nơi này, hắn lần đầu tiên ôm lấy nàng, mà cũng chính trong một khắc đó, trái tim nàng đã lặng lẽ đặt lên người hắn, hơn nữa tình cảm trong bất tri bất giác còn càng lúc càng sâu đậm.

Toàn bộ hoàng cung trên dưới đều được trang trí rực rỡ vô cùng. Hôm nay là đại hôn của nữ hoàng, toàn quốc vui mừng, đại xa toàn bộ Thiên Long quốc. Ngay cả một số nữ tử rất ít khi ra ngoài cũng lặng lội đường xa mà tới, hi vọng dựa vào hỉ khí của nữ hoàng tôn quý mà tìm cho mình một nơi an thân gửi phận.

Long Hoàng hôm nay cũng không hề mặc trang phụ của nữ hoàng. Cũng mặc hỉ bào, mái tóc dài đen nhánh mềm mại búi ở phía saubên hông đeo đại ngọc Linh Lung. Gương mặt tuyệt mỹ mà cao quý lúc này đang đỏ hồng vì vui mừng lại trở nên rực rỡ chói mắt. Một chút non ớt còn lưu lại trên khuôn mặt tinh xảo đó chợt khiến người ta nhớ ra. Nàng... nữ hoàng đế đầu tiên của Thiên Long quốc, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi...

Nàng được dẫn ra khỏi hoàng cung, theo thảm đỏ đi tới Diệp gia, được đỡ xuống kiệu, vượt qua chậy than, sau đó mang khuôn mặt hân hoan tiến vào đại môn Diệp gia. Tính cách của nàng cũng không trời sinh nhu nhược giống như Hoa Thủy Nhu. So với sự e lệ, long vui mừng vô hạn của hàng còn lớn hơn. Hôm nay không phải chính là ngày mà nàng nằm mơ cũng chờ đợi sao... Diệp Vô Thần cưới Hoa Thủy Nhu trước, nàng không hề tức giận một chút nào, một chút cũng không, nược lại còn cảm thấy làm vậy mới đúng. Bởi vì Hoa Thủy Nhu đã đính hôn với hắn từ trước, tuổi cũng lớn hơn nàng. Mặc dù nàng là nữ hoàng, nhưng sau này ở Diệp gia, nàng chính là tỷ tỷ của mình, tất cả mọi chuyện đều phải ưu tiên tỷ tỷ.

Nếu như nàng vẫn là Phi Hoàng công chúa bất hảo như ba năm về trước, thì hiện giờ nàng nhất định đã khóc lớn, đại náo một hồi. Nhưng ba năm bi thương đã khiến cho tính cách của nàng thay đổi. Khi hắn trở về, nàng đã biết trái tim của mình càng thêm kiên định rồi... chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, nhìn hắn bình an vô sự, gả làm thê thử cho hắn... những thứu khác đều không quan trọng.

Diệp Vô Thần nắm tay Long Hoàng bước trên thảm đỏ đi về phía trước. Long Hoàng vẫn lén nhìn hắn, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười vui vẻ, cánh tay bị hắn nắm cũng giãy ra nắm ngược lại tay đối phương. Trong tiếng niệm tụng của người chủ trì, dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, bọn họ đã bái thiên địa phụ mẫu, từ nay về sau trở thành phu thê. Nữ hoàng duy nhất của Thiên Long quốc đã gả cho Tà đế ở tuổi mười sáu...

Trong thành tiếng chiêng trống vang trời, hết ca lại múa, chúc mừng duyên trời tác hợp...

-o0o-

*****

Long Hoàng được đưa tới một căn hỉ phòng khác. Hỉ phòng của nàng và Hoa Thủy Nhu đều ở trong tiểu viện của Diệp Vô Thần. Hai gian phòng này vốn trống không, nhưng mấy ngày nay đã được trang trí vô cùng đẹp đẽ, huy hoàng. Mà phòng của Diệp Vô Thần lại không hề được động tới. Đây mới nên là phòng tân hôn chính thức nhưng Diệp Vô Thần lại không cho phép động chạm tới.

Lúc này, Diệp Vô Thần đương nhiên là đang mời rượu tân khách bốn phương tám hướng... Với cái số lượng và quy mô khủng bố kia, cho dù kính từng bàn một cũng không có khả năng. Nếu không thì cho dù có kính đến ngày mai cũng không xong được. Hắn bắt đầu từ bên Diệp gia trước, uống từng ly từng ly một.

"Ngoại công."

"Ha ha ha, Thần nhi à, ngoại công sẽ không nói thêm gì nữa. Có ngoại tôn như ngươi, ngoại công ngủ cũng phải mỉm cười rồi. Nhưng mà sau này phải tới chỗ ngoại công, cùng ngoại công thưởng họa làm thơ đấy nhé..." Vương Bác cười nói xong liền nhận ly rượu mà Diệp Vô Thần kính lên, uống một hơi cạn sạch.

"Vâng, ta nhất định sẽ đến chỗ ngoại công, xin ngoại công thỉnh giáo." Diệp Vô Thần cung kính nói.

Vương Bác mỉm cười ngồi xuống. Tuy hắn là đê sư, nhưng ở trước mặt Diệp Vô Thần, hai chữ "thỉnh giáo" hay thật sự vẫn không dám nhận.

...

"Quy đế, Thương đế, làm phiền các ngươi đường xa mà tới." Diệp Vô Thần đứng trước bàn Quy Thủy quốc quân Quy Long Cơ và Thương Lan quốc quân Thương Khiếu Vấn, tự mình rót rượu cho bọn họ.

Hai vị đế vương này nâng chén rượu lên, Thương Khiếu Vân cười nói: "Diệp công tử, hôm nay là ngày vui của ngươi. Tâm tình Thương mỗ cũng chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Có một số việc, dù đúng hay sai cũng đã thành mây khói. Ta cùng Quy huynh nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng vì có ngươi mà thiên hạ thái bình. Cho nên rượu này không phải là ngươi mời chúng ta, mà là chúng ta mời ngươi. Đây là chúc mừng ngươi, cũng là cảm tạ ngươi."

Quy Long Cơ cũng mỉm cười gật đầu, ba chén đụng nhau, ba người cùng một hơi cạn sạch, nhìn nhau mà cười. Dù không có quá nhiều ngôn từ, nhưng hết thảy đều ở bên trong. Người thông minh nói chuyện với nhau, điểm tới là được. Nếu không với dã tâm của Nam Hoàng tông cùng Bắc Đế tông, thiên hạ sớm muộn gì cũng bị đảo loạn. Quy Thủy quốc mất chục năm nay đã trở thành con rối trong tay Bắc Đế tông, Thương Lan quốc, Thiên Long quốc sớm muộn gì cũng bị Đại Phong quốc thay thế. Nhưng bởi vì Tà đế, Nam Hoàng tông cùng Bắc Đế tông đã bị tiễu trừ thu phục. Dã tâm của Đại Phong quốc bị bóp chết, chiến tranh giải trừ. Mà khi đối diện với bọn họ, Tà đế cùng bọn họ vẫn là hai bên cùng tình nguyện giao dịch, chưa bao giờ bức hiếp. Sau khi diệt Đại Phong quốc, bọn họ hồi tưởng lại, lập tức cảm thán. Chí của Tà đế không ở thiên hạ, thiên hạ lại vì hắn mà định. Có mấy người biết được, nếu không có Tà đế, Thiên Thần đại lục đã phát sinh ra một hồi náo động kinh thiên rồi.

Cho nên bọn họ sau này sẽ nghe theo Tà đế, nhưng chỉ cần không thẹn với lương tâm, chuyên tâm vì dân, thì căn bản không cần e ngại hắn.

"Lão gia tử." Diệp Vô Thần đi tới trước bàn Viêm Thiên Uy. Viêm Thiên Uy. Cả một nhà Viêm Thiên Uy, Viêm Cung Lạc, Viêm Đoạn Thương, Viêm Thu Sa, Viêm Cung Nguyệt, Viêm Cung Nhược đều ở đây. Ở bàn bên cạnh còn có Viêm Khinh Hồng, Viêm Khinh bình cùng tất cả những người quan trọng trong tông ngồi. Đám người trẻ tuổi của Viêm thị rõ ràng là náo nhiệt hơn rất nhiều, vừa thất Diệp Vô Thần tới liền trở nên ồn ào.

"Chủ nhân, chúng ta làm sao dám để ngài rót rượu cho được..." Viêm Thiên Uy vừa định lên tiếng thì đã thấy hành động của Diệp Vô Thần, lập tức luống cuống tay chân ngăn lại. Diệp Vô Thần mặc kệ đối phương, mỉm cười nói: "Lão gia tử, hôm nay là đại hôn của ta, hai chữ chủ nhân này đừng gọi nữa, cứ coi ta là một vãn bối là được rồi."

"Cái này... Ha ha, được. Hài, nhoáng một cái đã hai năm qua đi. Vận mệnh của chúng ta cũng vì ngươi mà thay đổi... Hài, việc này không nói nữa. Hôm nay là đại hôm, toàn bộ trên dưới tông môn chúng ta đều vui mừng vô cùng. Nếu không phải không thoát thân ra được, bọn họ đã sớm bay tới đây rồi. Rượt này, ta nhận thay bọn họ." Viêm Thiên Uy dẫn đầu, nâng chén uống cạn một hơi.

Diệp Vô Thần vừa rời đi đã bị Viêm Cung Nhược lén dùng móng tay cấu một cái, sau đó còn hừ nhẹ một tiếng quay đi chỗ khác. Diệp Vô Thần đau tới nhẹ răng nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, không dám chọc vào tiểu nha đầu này nữa mà quay ra nhìn Viêm Đoạn Thương cười một tiếng, nói: "Nhị nha và tứ nha cũng trưởng thành rồi..."

Viêm Thiên Uy cùng Viêm Đoạn Thương đã quy về Bắc Đế tông, mà Viêm Cung Lạc vẫn thuộc Tà tông. nếu bàn về năng lực tình báo, vẫn là Tà tông mạnh nhất. Lấy bảo tàng mà Thiên Long quốc Thái Tổ hoàng đế lưu lại, gây dựng lên mạng lưới tình báo bao trùm thiên hạ. Mà Bắc Đế tông cùng Nam Hoàng tông vừa mới bị thanh tẩy còn phải mất một thời gian rất dài nữa mới có thể chỉnh hợp hội phục được, cho nên tộc nhân Viêm thị của Tà tông cũng không được đưa về Bắc Đế tông, mà vẫn tồn tại bí mật như trước, là đôi mắt và lợi kiếm không gì không thể xuyên thủng của Tà đế.

...

Khi Diệp Vô Thần đi tới bàn tiếp theo, một đám người đã đồng loạt đứng lên. Hắc Hùng tranh trước, cười toe toét, ngoác cả miệng nói: "Chủ..." Một chữ vừa ra khỏi miệng đã bị nắm nuốt lại. Thân phận của hắn bây giờ vẫn phải che dấu, thành ra lại phải nhò giọng nói: "Chủ nhân, một ngày ngươi rước tới hai bà vợ, làm Hắc Hùng ta phải đại khai nhãn giới đó..."

"Oa! Hai vị tân nương tử đều đẹp như tiên nữ, làm nước miếng ta cũng phải chày ròng ròng!"

"Thiết Oa Tử, ngậm cái miệng thối của ngươi lại. Nương tử chủ nhân mà ngươi cũng dám ba hoa hả."

"Con lừa chết nhà ngươi, nương tử chủ nhân vốn đã giống tiên nữ, ta nói chỗ nào hả?"

Diệp Vô Thần liếc mắt đánh giá Hắc Hùng một chút, nhịn cười nói: "Hắc Hùng... ngươi cũng hơi..."

"Hắc! Chủ nhân, đừng nói ngươi, ngay cả chúng ta khi mới thấy hắn cũng không nhận ra đâu. Mà nhận ra rồi lại càng hoảng sợ... Cuộc sống trong cung quả nhiên thoải mái, khiến người ta hâm mộ. Ăn thành như vậy, sau này không gọi Hắc Hùng nữa, cứ gọi là Hắc Trư đi, ha ha ha!"

Hắc Hùng lúc này so với Hắc Hùng mấy tháng trước quả thực giống như hai người. Khi mới diệt Lâm gia, Diệp Vô Thần còn nhìn thấy Hắc Hùng. Khi đó hắn cũng không có biến hóa gì lớn. Mà chỉ sau có mấy tháng... thân hình của hắn đã phình ra gấp đôi rồi. Thân hình tráng kiện lúc xưa hiện giờ chẳng khác nào một cái trụ thịt cả. Nếu không phải mặt hắn còn vài nét lúc trước, lại ngồi chung với bàn với đám Thiết Oa Tử, Tam Lư Tử, thì Diệp Vô Thần cũng chẳng nhận ra nổi.

"Hắc." Hắc Hùng, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, than thở nói: "Ở với lão hoàng thượng rắm chó trước kia cái gì cũng phải cẩn thận, ăn không ngon ngủ không yên. Mà tiểu nữ hoàng đế... À, không đúng không đúng, là chủ mẫu, bình thường không có việc gì lại ăn ngủ nhiều hơn một chút, cho nên mới..."

Diệp Vô Thần rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười, làm mọi người cùng bàn đều ôm bụng cười theo. Diệp Vô Thần nín cười nói: "Xế chiều ngày mai tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi bớt mập hơn một chút."

Hắc Hùng vui mừng quá đỗi, kích động nói: "Hả? Thật sao? Vâng vâng... chủ nhân nói thì nhất định có thể... Mẹ ơi, hiện giờ ngay cả cha mẹ ta cũng không nhận ra ta nữa."

Cả bàn lại cười nghiêng ngả.

...

"Sở đại ca."

"Hả hả!" Sở Kinh Thiên đang ăn như hổ đối vội vàng đứng lên, vừa cố gắng nuốt miếng thịt vẫn còn nhai dở trong miệng xuống, vừa ấp úng nói: "Diệp... DIệp lão đệ, chúc mừng chúc mừng. Hắc hắc, Sở Kinh Thiên ta rốt cuộc cũng biết kết hôn là cái dạng gì rồi. Sớm biết vậy đã gọi gia gia tới rồi."

Diệp Vô Thần mỉm cười, hắn từng cố ý trở lại phương bắc một chuyến tìm Sở Thương Minh, muốn mời hắn tham gia đại hôn của mình. Dù sao mạng của hắn năm đó cũng là do Sở Thương Minh cứu. Kết quả như hắn sở liệu, đối phương mỉm cười cự tuyệt, tâm tư đã tịnh không, không muốn giao thiệp với trần thế, sau đó còn hỏi hắn một nữ tử tên Tiêu Nhược, cho hắn biết nơi Tiêu Nhươc xuất hiện lần đầu chính là nơi hắn xuất hiện mười ba năm về trước.

Lãnh Nhai đứng dậy, cụng chén với hắn một cái, dứt khoát uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, không có một chut sbiểu tình nào. Hắn suốt ngày nào cũng treo một bộ dáng lãnh đạm này, chẳng hề hợp với không khí xung quanh chút nào. Diệp Vô Thần không để ý tới lắm, nhưng trong lòng cũng thầm thở dài. Cái chết của Bình nhi khiến chút cảm tính cuối cùng của hắn cũng biến mất, từ đó nay về sau tâm tàn tro lạnh, không còn chút tình cảm nào nữa. Cũng chẳng có cách nào, có tên Lãnh Nhai nhìn như vô cùng lạnh lùng kia kỳ thật vô cùng trân trọng đoạn tình cảm đó.

"Lưu đại nhân..."

"Sử đại nhân..."

"Công Tôn đại nhân..."

"Liễu bá bá..."

Hết bàn này tới bàn khác, đám quan to triều định không có mấy giao tình với Diệp Vô Thần đều bị hắn gọi tên vô cùng chuẩn xác, khiến ai nấy đều được sủng mà kinh, cuống cuồng nâng cốc kính rượu, động tác và ánh mắt đều vô cùng cẩn thận. Nhưng qua vài chén rượu, nhìn vẻ hiền hòa của Diệp VÔ Thần hòa hợp với không khí náo nhiệt xung quanh, bọn họ rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, bắt đầu thi nhau mời rượu, ý đồ chuốc chết Diệp Vô Thần. Nhưng ngay lập tức, tất cả những người chưa nhìn thấy tửu lượng Diệp Vô Thần đều há hốc mồm. Diệp Vô Thần lần lượt kính rượu một lượt tất cả các bàn của Diệp gia, người khác ai cũng không cự tuyệt, mọi người trơ mắt nhìn hắn uống mấy chục chén, mặt đúng là đỏ thật, nhưng cước bộ vẫn vững vàng, hai mắt sáng ngời, không có nửa điểm dấu hiệu say rượu.

Đừng nói rượu, cho dù là mấy chục cốc nước người thường cũng uống không nổi. Mọi người líu lưỡi, thầm nghĩ không hổ là Tà đế, qảu nhiên không thể đánh giá theo lẽ thường, nhanh chóng vứt cái ý định chuốc rượu chết hắn ra khỏi đầu.

Diệp Vô Thần có thể làm được chuyện "ngàn chén không say" kỳ thật là vì cồn vừa mới vào miệng thì đã bị vô thần chi lực của hắn phân giải, lượng nước còn lại cũng bị thủy chi lực của hắn trực tiếp hóa thành hơi nước, tống ra ngoài. Đừng nói là mấy chục chén, cho dù là ngàn vạn chén cũng chẳng khiến hắn say được.

Uống từ trong Diệp gia cho đến ngoài Diệp gia, từ chiều cho tới gần nửa đêm, tửu lượng của Diệp Vô Thần quả nhiên khiến cho mọi người sợ tới mức sửng sốt.

Mà cả ngày nay, Diệp Thủy Dao đều chờ ở trong khuê phòng của mình, đâu cũng không đi, nàng chốc chốc lại im lặng, chốc chốc lại cười khẽ, không biết nghĩ cái gì, nhớ cái gì.

Màn đêm buông xuống, trên dưới Thiên Long thành và Diệp gia đều giăng đèn sáng trưng. Huyên náo giằng co một ngày mới bắt đầu tán đi, nhưng công tác giải quyết hậu quả buổi hôn lễ không thể nghi ngờ chính là công trihf khổng lồ. Tiễn tân khách đi xong, Diệp gia cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Vương Văn Xu bắt đầu vội vàng cho người thu dọn nhà cửa, đồng thời cho người chỉnh lý, kiểm kê hạ lễ hôm nay thu được. Cho dù là thằng ngốc cũng biết, hạ lễ thu được hôn nay nhất định sẽ nhiều đến mức hù chết người.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi cực hình, Diệp Vô Thần không cho bất luận kẻ nào đi theo, trở về trong tiểu viện của mình. Bước chân hắn nhẹ nhàng, không để lại một chút thanh âm. Nhưng hắn lại không hề tới hỉ phòng của Hoa Thủy Nhu, cũng không tới hỉ phòng của Long Hoàng, mà lặng lẽ quay trở về phòng ở của mình.

-o0o-


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-497)