← Ch.425 | Ch.427 → |
Cửa phòng vừa mới mở ra, Ngưng tuyết đã nhào tới, không nói một câu, hai mắt long lanh ánh nước. Nàng cuối cùng cũng hiểu được kết hôn là gì. Ca ca của nàng có thê tử của mình, có nhà của mình, từ nay về sau hắn không thể ngủ cùng các nàng nữa...
"Trời đã tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Diệp Vô Thần ôn nhu nói, khẽ ôm lấy Ngưng Tuyết.
Cũng giống như trước, hắn tắm rửa cho Ngưng Tuyết, lau khô người rồi ôm nàng về giường, kéo chăn lên, để nàng tựa vào ngực mình, nhìn nàng ngái ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn vừa mới lên giường, Đồng Tâm liền ngáp một cái, cởi y phục rúc vào bên kia người hắn. Ngưng Tuyết tham ngủ, chẳng mấy chốc đã chìm vào mộng đẹp, mà Đồng Tâm ở trong trạng thái khôi phục lực lượng chẳng những ăn nhiều tới kinh người mà thời gian ngủ cũng dài hơn rất nhiều, chẳng bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ.
An tĩnh một hồi lâu, Diệp Vô Thần khẽ yêu thương thơm lên trán hai thiếu nữ, vén chăn lên, lặng lẽ đứng dậy.
"Phụ thần."
Tiểu Mạt giả ngủ chợt mở to mắt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Diệp Vô Thần kéo chăn lên cho nàng, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Tiểu Mạt, đi ngủ sớm đi."
"Sau này ta có thể cùng ngủ với phụ thân không?" Nàng lộ vẻ lo lắng, hỏi.
"Đương nhiên có thể. bất quá..." Diệp Vô Thần cúi đầu xuống, khẽ nói: "Nhớ ngày mai phải tới nói với Nhu Nhu tỷ tỷ và Hoàng Nhi tỷ tỷ một tiếng. Chỉ cần Tiểu Mạt ngoan, các nàng nhất định sẽ đồng ý."
"...Ừm... " Tiểu Mạt khẽ ừm một tiếng, mày giãn ra, gật đầu thật mạnh.
Ánh trăng mông lung, phủ xuống đại địa.
Hoa Thủy Nhu đã chờ trong tân phòng rất lâu. Trong phòng đã sáng lên một chiếc nến đỏ, một chút ánh trăng xuyên qua hai bức rèm chiếu vào trong phòng, khiến cả căn phòng lại càng trở nên mờ ảo. Cánh cửa rốt cuộc cũng được mở ra, nương theo ánh nến, nàng nhìn rõ thân ảnh đi vào. Thân thể đã ngồi đến tê dại của Hoa Thủy Nhu khẽ run lên, vừa căng thẳng vừa vui mừng.
Cước bộ Diệp Vô Thần nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh Hoa Thủy Nhu, cầm lấy bàn tay nàng, một tay còn lại thì khoác lên bả vai nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực mình. Phương quanh lấp lánh ánh hoàng kim đã bị hắn nhẹ nhàng gỡ xuống. Lập tức, dung nhanh xấu hổ và e lệ của Hoa Thủy Nhu đã hiện ra trong mắt Diệp Vô Thần. Hoa nhan tinh khiết như ngọc dưới ánh trắng lại càng trở nên mỹ lệ. Cử chỉ thân mật của Diệp Vô Thần khiến nàng xấu hổ vô cùng, hai bên má ửng hồng, càng lộ vẻ mềm mại, hàng mi khẽ rung động, long lanh ánh nước. Diệp Vô Thần vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, ôn nhu nói: "Nhu Nhu, để ngươi phải chờ lâu."
"Không có... Một chút cũng không lâu..." Hoa Thủy Nhu bị Diệp Vô Thần cầm tay, cảm thấy từng đợt từng đợt nhiệt khí từ trong tay hắn truyền tới, phảng phất như chui thẳng vào trong tâm khảm của mình, mặt cười lập tức đỏ bừng, trái tim nhảy loạn, cúi đầu tránh ánh mắt sáng quắc của hắn. Hai người dán chặt vào nhau, từ trên người nàng truyền tới từng đợt hương thơm, bay vào mũi Diệp Vô Thần. Hoa Thủy Nhu gần trong gang tấc, hít được khí tức nam tử của hắn, một loại cảm giác kỳ quái chợt xuất hiện trong lòng, trên mặt, cả người cứ nóng bừng lên, đôi chân mảnh khảnh cũng không nhịn được khép lại, thân hình nhẹ nhàng cựa quậy. Diệp Vô Thần cảm giác được người nàng nàng khẽ cựa quậy, không những không buông ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn, khẽ vuôt ve bàn tay nàng, mỉm cười ôm nhu, nâng cằm nàng lên, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Hoa THủy Nhu thẹn thùng nhắm mắt lại, phương tâm nhảy nhót loạn xạ giống như huơu chạy. Một nụ hôn nóng bỏng đặt lên đôi môi, khí tức nam tử mạnh mẽ xộc vào mũi, Hoa Thủy Nhu khẽ ư một tiếng, sắc mặt đỏ bừng như lửa, vẻ e thạn thuần khiết của thiếu nữ chỉ trong nháy mắt đã bị hòa tan trong nụ hôn nhẹ nhàng của Diệp Vô Thần. Đây không phải là lần đầu tiên hắn hôn nàng, nhưng lúc này lại là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, hết thảy đều đẹp đẽ như mông, khiến cho nàng say mê.
Hôn xong, Hoa Thủy Nhu khẽ nép vào ngực hắn, mi mắt run rẩy, mặt cười đỏ bừng như hoa hồng. Diệp Vô Thần cúi đầu, dùng một giọng nói thâm thần, tinh ôn mà hắn chưa bao giờ nói: "Nhu Nhu, đời này kếp này, ta vĩnh viễn không phụ nàng."
Năm đó, hắn lần đầu gặp Hoa Thủy Nhu trong một trận đấu trong Thiên Long Hoàng Gia học viện. Chỉ trong ánh mắt đầu tiên, hắn đã có một cảm giác bị nàng chinh phục. Từ ánh mắt của nàng, vẻ mặt của nàng, hắn nhìn thấy một loại ôn nhu, ôn nhu giống như nước vậy, một loại ôn nhu khiến hắn không kìm hãm được mình mà bị hấp dẫn. Và cũng trong một khắc đó, hắn đã quyết định, vô luận thế nào cũng phải khiến nàng ở bên cạnh mình, vô luận nàng là ai, gia thế ra sao.
Ngày đó, hắn tham gia bỉ tái, thuận thế dùng từng thủ đoạn khiến nàng phải chú ý tới hắn, tò mò về hắn, rồi lưu một dấu ấn thật sâu trong lòng nàng. Bất quá, cho tới tận ngày hắn đột nhập vào phòng nàng, bá đạo thu lấy trái tim năng. Mà trái tim Hoa Thủy Nhu một khi thuộc về một người nam tử thì cả đời sẽ không thay đổi. Cho nên, khi tin Diệp Vô Thần chết truyền tới, nàng đã cho toàn thành đều biết, kiếp này nàng chỉ thuộc về Diệp gia, vĩnh viễn không lập gia đình. nếu như bức bách nàng, nàng tình nguyện chết.
Sự ôn nhu của nàng biểu hiện ở tất cả phương diện. Vì làm một thê tử tốt, nàng hộc tất cả những gì mà một thê tử tốt nên có. Cũng như bây giờ, nàng chờ đợi rất lâu rất lâu trong tân phòng, cho tới khi Diệp Vô Thần tới đây, trừ cảm giác ấm áp và vui sướng ra, nàng không có một chút tức giận nào.
Nghe thanh âm của Diệp Vô Thần bên tai, khuôn mặt Hoa Thủy Nhu lại ửng hồng, trái tim càng đập loạn xạ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Cảm giác ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi vẫn còn vương trên môi, lại nhớ tới vừa rồi hắn mới hôn mình, cả người Hoa Thủy Nhu lập tức bủn rủn vô lực. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai má nóng bừng như lửa đốt."Phu quân..." Hoa Thủy Nhu rốt cuộc cũng mở miệng, nói như muỗi kêu: "Kiếp này có thể gả cho phu quan, chính là phúc khí lớn nhất đời này của ta. Ta không còn cầu gì hơn nữa... sau này sẽ vì phu quân mà sinh, vì phu quân mà tử, cho dù phu quân phụ ta, lòng ta cũng chỉ có phu quân..."
Hoa Thủy Nhu cố lấy hết dũng khí mới nói ra được lời trong lòng. Trái tim đập loạn, chỉ trực nhảy ra khỏi lồng ngực, hai má bị một màu đỏ hồng chiếm cứ trừ bỏ, đầu lại càng cúi thấp hơn. Nghe thanh giống như nỉ non của nàng, ánh mắt Diệp Vô Thần khẽ động, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Si ngốc nhìn Hoa Thủy Nhu, miệng cười hạnh phúc, ngàn vạn cảm xúc, tất cả yêu thương nhất thời tràn ngập trái tim. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nàng, hôn lên môi nàng. Vô luận ngôn ngư có hoa lệ cỡ nào, êm tai cỡ nào cũng không thể sánh bằng tình yêu thuần khiết, cuồng dại của nàng nữa rồi.
Hoa Thủy Nhu hòa tan trong lòng Diệp Vô Thần, trái tim vừa sợ hãi vừa nghênh tiếp nụ hôm của hắn, chỉ là vừa ngửi thấy khí tức nam tử trên người hắn, nàng lại chẳng còn nửa phần khí lực, toàn thân mềm nhũn ngả vào trong lòng hắn, bị hắn âu yếm, bị hắn hôn môi. Cảm giác được nhiệt độ cơ thế nóng cháy và khí tức của cơ thể hắn, dần dần, nàng bắt đầu quên mất minh đang ở nơi đâu, quên mất thân phận của mình, quên đi sự thẹn thùng của thiếu nữ, quên đi tất cả, chỉ nhớ đây chính là giấc mơ mà nàng vẫn ôm ấp, vô luận thế nào cũng không muốn rời khỏi. Diệp Vô Thần tận tình hôn lên môi nàng, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, nhấm nháp hương thơm vị ngọt thuần khiết nhất trong miệng nàng. Cái cảm giác ấm áp và xúc động từ trước tới nay chưa từng có đã tràn ngập tâm linh Hoa Thủy Nhu. Chẳng biết từ lúc này, một giọt lệ hạnh phúc đã lặng lẽ chảy xuống, nàng bất giác ôm chặt lấy phu quân, cùng người sẽ làm bạn với mình cả đời, hôn tới thiên trường địa cửu....
Động tác của Diệp Vô Thần dần dần trở nên nhẹ nhàng, chậm chạp, gần như khiến cho Hoa Thủy Nhu hít thở không thông, nhẹ nhàng thở dốc. , xấu hổ không nói, hai gò má lúm đồng tiền vừa hiện, Diệp Vô Thần nhịn không được lại nhẹ nhàng hôn."Ưm..." Một tiếng, lẳng lặng nhắm mắt hôn trả, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay Diệp Vô Thần bắt đầu chậm rãi di chuyển trên lưng nàng khiến cả người tê dại, Hoa Thủy Nhu không khỏi tâm thần rung lên, khẽ nhỏ giọng nói: "Phu quân..."
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, là đêm đầu tiên mà nàng giao tất cả cho hắn. Nàng ôm lấy hắn, dùng phương thức của mình, nói cho hắn biết, hết thảy của nàng đều thuộc về hắn. Diệp Vô Thần phảng phất như nghe được tiếng nói trong lòng nnàng, từ trên đôi môi dần dần hôn xuống phía dưới, từng điểm từng điểm hôn lên chiếc cổ thơm tinh tế, trắng ngần của HOa Thủy Nhu, mặc kệ những sợi tóc mềm mại không ngừng xẹt qua chóp mũi. Thân thể Hoa Thủy Nhu cực kỳ mẫn cảm, Diệp Vô Thần đã sớm biết, gần như không phải khiêu khích gì nhiều nàng đã không chịu không nổi những động tác của Diệp Vô Thần. Trong khoảnh khắc mồ hô lấm tấm rịn ra, nàng khẽ thấp giọng rên rỉ: "...A... Phu quân...."
Tuy chỉ là mất tiếng rên rỉ nhất nhỏ, nhưng cũng tiêu hồn đoạt phách vô cùng. Diệp Vô Thần vừa nghe xong liền huyết khí dâng câo. Tâm thần hắn rung động, hôn mạnh lên cổ nàng một cái, thân thể Hoa THủy Nhu run lên, khẽ "ư" một tiếng. Diệp Vô Thần nhìn đôi mắt long lanh của nàng, động tác chợt dừng lại, ôn nhu nói: "Nhu Nhu... để ta nhìn nàng được không?"
Trong nháy mắt, thân thể mềm mại của Hoa Thủy Nhu khẽ run lên, sau khi ngập ngừng một hồi lâu, khẽ cắn môn rúc đầu vào trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Phu quân..." Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, vừa khẩn trương vừa hạnh phúc, chờ đợi chuyện sắp phát sinh.
Diệp Vô Thần trong lòng vạn phần thương tiếc, phải mất một hồi lâu mới quyết tâm tặng cho Hoa Thủy Nhu một đêm động phòng hoàn mỹ nhất. Lập tức, hắn nhẹ nhàng mơn trớn cái cổ tinh tế mịn màng của Hoa Thủy Nhu, nhìn thật sâu vào đôi mắt mỹ lệ của nàng, mỉm cười trấn an nàng. Cánh tay chậm rãi cởi đai gấm đỏ rực trên hông nàng, ném ra sau người, lại từng bước từng bước cời bỏ lễ phục kim phượng đỏ tươi trên người nàng. Khi ngón tay hắn không cẩn thận chạm phải bộ ngực cao nhất, thân thể Hoa Thủy Nhu không nhịn được lại khẽ run lên một cái, động tác Diệp Vô Thần càng thêm chậm rãi, thật cẩn thận, trân trọng cời y phục bên ngoài của nàng, lộ ra lớp áo giữa cũng mang màu đỏ tươi, chậm rãi, lớp quần áp giữa cũng bị DIệp Vô Thần cẩn thận cởi bỏ, cởi bỏ... Tuy còn có áo lót che lấp, nhưng thân thể hoàn mỹ đã ẩn hiện, làn da trắng muốt nửa hiện nửa kín, đẹp đẽ vô cùng.
Hoa Thủy Nhu nắm chặt hai mắt, thở dồn dập, e lệ lấy tay che ngực, mày liễu xấu hổ, lại càng lộ vẻ động lòng người. Diệp Vô Thần thưởng mỹ rất nhiều, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn có cảm giác tâm thần hoảng hốt, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay trước ngực Hoa Thủy Nhu, da thịt mềm mại như tuyết nhung, mê người cực kỳ, khiến người ta vừa chạm liền không nỡ buông ra. Diệp Vô Thần nhẹ nhàng xoa đôi tay trắng muốt của Hoa THủy Nhu, trong lòng càng thêm mê say, bắt đầu gỡ hai tay nàng ra. Từng cảm giác ấm áp thoải mái từ cánh tay truyền tới, khiến trái tim nàng dần dần tan chảy, thấp giọng rên rỉ: "Phu quân... phu quân..."
-o0o-
*****
Một cánh tay Diệp Vô Thần nhẹ nhàng gạt cánh tay của nàng, tay còn lại thì đã dùng một thủ pháp quỷ dị kéo dải lụa buộc ngực đỏ thẫm xuống không một chút tiếng động. Trong nháy mắt, hai ngọn núi xinh xắn, săn chắc đã bật ra, nhẹ nhàng lắc lư dao động vô cùng mê người, để lộ ra hai viên hồng ngọc diễm lệ kinh nhân. Cảm nhận trước ngực bỗng nhiên mát lạnh, Hoa THủy Nhu kinh hô một tiếng, ánh mắt càng nhắm thật chặt, làn da trắng tuyết mềm mại lại lộ ra một sắc thái đỏ hồng e lệ. Diệp Vô Thần thần trí hơ loạn, hô hấp dần dần trở nên nóng bỏng dồn dập. Một tay hắn nhanh chóng leo lên đỉnh núi, tham lam vuốt ve, còn tay kia thì đặt lên bên hông mềm mịn, lặng lẽ lướt xuống phía dưới, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, bàn tay lập tức xuyên vào trong chiếc quần lót còn sót lại của Hoa Thủy Nhu rồi tiến vào sâu bên trong, chạm vào cấm địa thiếu nữ mà ngay cả Hoa Thủy Nhu cũng cực kỳ ít khi chạm vào, khẽ vuốt ve trêu chọc.
Đột nhiên bị xâm phạm như thế, chân mày Hoa Thủy Nhu lập tức run rây, cái miệng nhỏ hắn mở ra, cặp đùi ngọc lại càng ra sức khép chặt lại trong tiếng thở dốc kịch liệt, tiếng rên rỉ như nức nỏ cũng không thể ức chế nữa mà liên tục vang lên từ miệng nàng.
Vỗ về khiêu khích đến tận khí thiếu nữ động tình, Diệp Vô Thần mới rút bàn tay dính đầy nước ra. Chút xấu hổ ngượng ngịu cuối cùng của Hoa Thủy Nhu đã biến mất. Diệp VÔ Thần nhẹ nhàng lách vào giữa hai chân của nàng, lồng ngực cũng phủ phục lên thân thể nhu nhược của nàng. HOa Thủy Nhu khẩn trương mở to mắt, nhìn hắn si ngốc, hai bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy hai cánh tay của hắn, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng kia.
Xiềng xích thần bí vừa xông đã phá, Hoa THủy Nhu kêu lên một tiếng, một cơn đau nhói từ hạ thân truyền tới, đau đến tim thắt thân run, cặp đùi ngọc bất giác khép lại với nhau, quấn chặt lên hông Diêp Vô Thần. Từ lúc xuất thế tới nay, nàng còn chưa bao giờ bị đau đớn tới như vậy... Nàng ngân ngấn nước mắt, ôm lấy nam tử của mình thật chặt. Lệ là đau đớn, nhưng cũng là vui mừng...
...
Trăng sáng lên cao, Hoa Thủy Nhu đã từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, Nhưng như một nụ hoa mới nở, không chịu nổi truy kích, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn, không ngừng rên rỉ giống như con mèo nhỏ bị thương vậy, không còn chút sức mạnh nào cả, rúc vào trong lòng Diệp Vô Thần, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Dưới thân một đóa hồng mai kiều diễm không tỳ vết. Diệp Vô Thần lẳng lặng ôm nàng một hồi lâu, chờ đến khi nàng ngủ say mới rời khỏi giường, đắp kín chăn, sau đó mặc quần áo, đi ra không một tiếng động.
Tân phòng của Long Hoàng ở ngay cách vách tân phòng Hoa Thủy Nhu, chỉ cách nhau một vách tường mong manh.
Đẩy cửa phòng ra, một mùi hường nữ nhân khác biệt liền xộc vào mũi. Bên trong căn phòng này chính là vị đệ nhất nữ hoàng củ Thiên Long quốc, nữ hoàng đế năm nay mới mười sáu tuổi. Diệp Vô Thần mở cửa phòng, sau đó men theo mùi hường, bước nhẹ tới bên người thiếu nữ đã chờ đợi hắn thật lâu. Mà thiếu nữ cũng tựa như không phát hiện ra hắn, không có chút phản ứng nào?
"Hoàng Nhi, giận rồi à?" Diệp Vô Thần gỡ phượng quan trên đầu nàng xuống, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của nàng. Hắn biết, cái phượng quan này hơi nượng, đội cả ngày nhất định sẽ mệt chết, cho nên khi tới chỗ Hoa Thủy Nhu và Long Hoàng đều gỡ nó xuống trước tiên. Nàng má phấn, mũi ngọc, mắt sáng không gì không tinh xảo vô song. Chỉ là môi của nàng lại khẽ cong lên, hiển lộ rõ ràng chút ủy khuất thiếu nữ nho nhỏ trong lòng vị nữ hoàng này.
Diệp Vô Thần ôm lấy bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, đừng tức giận nữa, ngày mai nhất định sẽ bồi thường đầy đủ cho nàng?"
Long Hoàng liếc mắt, nhìn thấy ánh mắt của hắn, bỗng nhiên bật cười hì hì một tiếng, thuận đà ngã luôn vào trong lồng ngực của hắn: "Từ ngày chúng ta đính hôn, chàng đã trở thành phu quân của thiếp rồi... Thiếp làm sao lại giận chàng được chứ. Thủy Nhu tỷ tỷ vốn là tỷ tỷ của thiếp, đương nhiên phải để tỷ tỷ hưởng trước." Thanh âm của nàng thoáng có chút sâu kín: "Thủy Nhu tỷ tỷ yêu chàng sâu đậm như vậy, ngốc ngếch như vậy, thiếp yêu chàng nhất định cũng không ít hơn tỷ tỷ... Lúc còn nhỏ, mẫu hậu của thiếp đã mất, hiện giờ, phụ hoàng của thiếp cũng đi rồi. Trừ chàng ra, chẳng còn ai thật sự quan tâm tới cả. Thời gian vui vẻ nhất vĩnh viễn là thời điểm ở cùng với chàng. Tất cả những gì hiện giờ của thiếp đều do chàng tặng, cũng chính bởi vì chàng mà tồn tại. Nếu như ngay cả chàng cũng bỏ thiếp mà đi... Thiếp thật sự... chẳng còn gì nữa... Thiếp làm sao có thể trách chàng, giận chàng..."
Đêm tân hôn, nàng nói hết suy nghĩ trong lòng với hắn, không giữ lại chút nào. Rồi nàng bỗng nhiên mỉm cười, dùng một thanh như muỗi kêu nói: "Nhu Nhu tỷ tỷ nhất định đã ngủ rồi đúng không... Thanh âm của nàng... vừa xấu hổ vừa dễ nghe..."
Hoa Thủy Nhu vẫn một mực kìm nén thanh âm, mãi cho đến khi tinh thần mê loạn, không thể kìm chế ddược nữa, tiếng rên rỉ kiều mị lập tức lọt qua vác tường, chui vào trong Long Hoàng, khiến cho nàng nghe mà mặt mũi đỏ bừng. Tay nàng quàng lên cổ Diệp Vô Thần, sóng mắt lưu chuyển, khẽ nói: "Phu quân của thiếp... làm cho thiếp giống như tỷ tỷ... phát ra thanh âm dễ nghe như vậy..."
Nàng chủ động ngẩng đầu, hônDiệp Vô Thần. Tuy ba năm trước, vì Diệp Vô Thần mà nàng bỏ đi tính điêu ngoa, nhưng cũng không hề e lệ như Hoa Thủy Nhu. Ở trước mặt Diệp Vô Thần, trong bất tri bất giác nàng đã bỏ đi sự cao quý tôn nghiêm, trở thành một thiếu nữ bình thường, muốn được ngươi yêu âu yếm.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, Diệp Vô Thần tham lam hưởng thụ đôi môi mềm mại giống như cánh hoa của nàng, thuần thục đẩy hai hàng răng ngọc đang đóng chặt, tìm kiếm đầu lưỡi thơm ngát nhu nhuyễn, nhẹ nhàng cuốn lấy, cảm nhận từng tia từng tia ngọt ngào thấm vào tim gan. Long Hoàng khẽ ư một tiếng, cái cổ tinh xảo ngẩng cao, nhiệt liệt đáp lại, hơn thở lan xạ nóng bỏng phả vào mặt Diệp Vô Thần, thân thể mềm mại lại càng trở nên nóng bỏng, cánh tay mềm mại ôm chặt lấy thân thể hắn, mê say hòa vào làm một với nam tử của mình.
Diệp Vô Thần yêu thường hôn Long Hoàng, dùng thân hình của mình bảo vệ xung quanh thân hình nhỏ nhắn nhu nhược của nàng. Long Hoàng lấy môi đào thơm mềm đáp lại, tình yêu tích lũy nhiều ngày trời vào giờ phút này đã được biểu hiện hết ra ngoài. Long Hoàng lén mở mắt, nhìn hắn lưu luyến si mê. Thần tình dần dần đỏ bừng, trong mắt tràn ngập một vẻ say mê.
Lần dầu tiên hắn hôn nàng là khi nàng mười ba tuổi. Đó là một khi rừng cây tĩnh lặng, nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được. Trong ba năm khi Diệp Vô Thần "chết đi", nàng gần như mỗi tối đều có thể mơ thấy cảnh tượng hắn đột nhiên hôn nàng...
Nàng dùng sức xé rách quần áo của Diệp Vô Thần, đưa tay vào trong vạt áo của hắn, không ngừng vuốt ve, cảm thụ nhiệt độ cơ thê của hắn. Bàn tay Diệp Vô Thần từ vòng eo mềm mại của nàng lướt xuống, vừa vặn đặt lên cặp mông tinh xảo của nàng. Long Hoàng "A" lên tiếng yêu kiều thật lớn, hai hàng mi đang nhắm chặt lại khẽ run lên, hàm răng cắn chặt môi hồng, thở hổn hển, liên hương khẽ thở, mang theo hương thơm cỏ lan nhàn nhạt, trên mặt cũng lặng lẽ ửng hồng, mị nhãn như tơ, toàn thân tràn ngập xuân ý. Cảm nhận bàn tay đang tác quái, vuốt ve trên ngực, cam, r giác nóng rát xuyên thấu qua da thịt truyền vào cơ thể, toàn thân trên dưới đều giống như bị lửa thiêu đốt. Cái eo nhỏ nhắn không tự chủ được lại khẽ vặn vẹo. Trong mũi vô thức phát ra thanh âm, làm như giãy dụa nhưng càng giống như khiêu khích. Tuy đây chỉ thiếu nữ ngây ngô khiêu khích, nhưng lại khiến cho tình hỏa của Diệp Vô Thần bùng cháy. Một bàn tay không kịp cởi áo cưới xuống, trực tiếp luồn vào bên trong, leo lên hai ngọn núi mà công phá, đầu ngón tay thỉnh thoảng còn đùa nghịch hai hạt hồng ngọc mê người trên đỉnh núi. Thân thể Long Hoàng run rẩy càng lúc càng mạnh, tiếng hít thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Ngoài cửa sổ, ánh trắng càng lúc càng sáng, ánh nến trong tân phòng vẫn lay động không ngừng, tiếng rên rỉ yêu kiều tràn gnập. Nữ hoàng mười sáu tuổi vào giờ khắc này đã thành người của Diệp Vô Thần. Thoáng chốc, minh nguyệt chẳng biết bị một đám mây đen từ nơi nào bay tới che khuất, ngăn cản quang huy của nó.
Sau một hồi lâu, khi ánh trăng lại chiếu xuống, thanh âm kia đã trở nên mê ảo, thần hồn tan vào nhau. Long Hoàng bị Diệp Vô Thần áp bên dưới mắt mê như tơ, mặt cười ửng hồng, bộ ngực sữa phập phồng không ngừng, cặp chân mềm mại thon dài khi co khi duỗi, khiến cho khăn trải giường dao động như sóng nước.
Bị Diệp Vô Thần trùng kích, thân thể của nàng không ngừng nghênh hợp trong run rẩy, lay động. Cái miệng hồng nhuận phát ra những tiếng kêu từng hồi. Thanh âm kia như oán như mỵ, tựa như một con mèo như động tình. Ngay cả Long Hoàng nghe thấy cũng cảm thấy quá mức dâm mỹ, chỉ là cả người nàng lúc này nóng rát, trên da ẩn hiện sắc thái đỏ bừng như hoa hồng, không thể nào kiềm chế được.
Vô khuyết chi dạ, say đắm lòng người.
Canh bốn, thiên không vẫn tối đen như mực. Long Hoàng chịu đựng một đêm mưa móc điên cuồng không ngờ lại tỉnh lại sớm nhất. Nàng khẽ động thân thể, lập tức cảm thấy một cơn đau nhói, sau đó toàn thân bủn rủn.
Diệp Vô Thần nằm cạnh nàng cảm thấy có động tĩnh liền tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt xấu hổ, hân hoan của nàng, liền khẽ cười: "Phải lên triều sớm sao?"
"Ừm." Long Hoàng rúc thân thể láng mịn của mình vào trong lồng ngực của hắn, thoái mái nhắm hai mắt lại. Cái cảm giác ấm áp gần gũi như vậy, cả đời này nàng đều không muốn xa rời. Tuy hôm qua mới là ngày nàng thành hôn, nhưng ngôi vị đế vương mà nàng đang ngồi quá mức đặc biệt, tuy chưởng khống lực lượng tối cao nhưng lại thường mất định tự do căn bản: "Chuyện Đại Phong quốc gặp họa vừa truyền đi, hiện tại vừa vặn là thời cơ thu phục tốt nhất, rất nhiều chuyện không thể chậm trễ một ngày được, cho nên..."
Diệp Vô Thần yêu thương vỗ về thân thể băng cơ ngọc cốt của nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng Nhi, nàng đã trưởng thành rồi..."
"Thiếp vốn đã trưởng thành... còn thành hôn nữa." Long Hoàng cười yêu kiều, ngẩng đầu hạnh phục nhìn phu quân của mình. Đêm qua, nàng đã thành hôn. Đó là nam nhân yêu mình nhất, cũng là nam nhân cường đại nhất trên thế giới. Chẳng có gì có thể hạnh phúc hơn được nữa. Lúc này rúc vào lồng ngực của hắn, cảm thụ được hơi ấm của hắn, nàng đã cảm thấy mình là thiếu nữ hạnh phúc nhất trên đời, kiếp này chẳng cầu gì hơn nữa.
Nàng mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng lại nắm giữ quyền lực tối cao, địa vị tôn quý, lại có một chỗ dựa cường đại nhất thiên hạ. Đời này đã quá hoàn mỹ.
"Đi đi Hoàng Nhi, nàng sẽ là một nữ hoàng đế tốt... Nếu nàng thích cảm giác này, nàng chính là nữ hoàng đế, nếu nàng mệt mỏi, hoặc không muốn nữa, ai cũng không thể bắt nàng làm nữ hoàng." Diệp Vô Thần ôn nu, nhưng lại ẩn chứa một sự kiên định.
"Ừm, thiếp biết." Long Hoàng hạnh phúc trả lời.
-o0o-
← Ch. 425 | Ch. 427 → |