← Ch.485 | Ch.487 → |
Một làn gió hắc ám băng lãnh bỗng nhiên thổi qua, bầu trời trở nên u ám, tiếng cười bừa bãi vẫn tiếp tục, dường như càng càng gần, dần dần, bầu trời đánh mất tia sáng cuối cùng, thế giới hoàn toàn chìm trong hắc ám, một bóng đen thật lớn dần lộ ra phía chân trời, hai con mắt hình thoi cực lớn mở ra trên bầu trời, bắn ra hai đạo quang mang đỏ như máu, bao trùm toàn bộ đại lục.
Toàn bộ ngóc ngách ma chi đại lục mỗi một không gian đều có thể nhìn thấy Ma Ảnh trùm thiên này, hắn dường như đều không xuất hiện ở trong tầm mắt, mà là xuất hiện trong lòng mỗi sinh linh, nó phun ra ma khí vô tận từ nội tâm, khiến cho mọi người sinh ra sợ hãi lớn nhất. Không biết bao nhiêu ma quỳ rạp xuống đất, toàn thân động khẽ cũng không dám, ngoại trừ co rúm lại bọn họ cũng không dám có động tác gì khác.
Trong truyền thuyết ma tộc, thức tỉnh đại ma vương là phương pháp duy nhất mang lại lực lượng hắc ám khổng lồ. Vì thế Sa Hầu từ chỗ Hắc Huyền Thần tìm được phương pháp dẫn tới nơi Đại Ma Vương ngủ say, kỳ thực vốn không có khả năng đánh thức Đại Ma Vương. Bởi vì hắn đánh giá thấp trình độ hắc ám khổng lồ cần để thức tỉnh Đại Ma Vương, Hắc Huyền Thần tuy mạnh nhưng hắc ám lực lượng nó thả ra hoàn toàn không đủ để Đại Ma Vương tỉnh lại.
Nhưng, Hắc Huyền Thần hủy diệt phóng ra toàn bộ lực lượng hắc ám cũng vừa đủ! Hơn nữa lực lượng hắc ám của nó bộc phát ra đều bị Đại Ma Vương điên cuồng hấp thu, vì thế lực lượng hắc ám của hắc huyền thần đều tuôn về phía nam, nơi hắn đang ngủ say, đánh thức hắn tỉnh lại.
Nhìn bầu trời đen kịt trên bầu trời, cùng ánh mắt huyết hồng kia, Sa Hầu và Thần Đế đã mơ hồ thấy được tương lai đen tối trước mắt. Đây là một cỗ lực lượng căn bản không thể chống lại... không có bất luận phương pháp nào, cũng không có một tia may mắn nào tồn tại. Dường như một con kiến đối mặt với hắc ám cao sơn không nhìn thấy đỉnh vậy.
....
Trong sự chờ đợi khẩn trương của Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, bạch sắc quang mang đang rung rinh bỗng nhiên truyền tới một động tĩnh rất nhỏ, theo đó mà bạch quang dần tiên tán, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đồng thời từ mặt đất đứng lên, tới gần bạch quang nhu hòa.
Dưới bạch quang còn chưa tiêu tán hết, ẩn ẩn hai bóng người, một người vóc dáng cao to anh tuấn, một người xinh xắn lanh lợi, hai thiếu nữ đồng thời choáng váng một chút, sau đó Ngưng Tuyết bộc phát ra một trận tiếng khóc, lao về phía lòng thân ảnh quen thuộc kia. Người bên cạnh hắn là ai đã không còn quan trọng nữa, các nàng đã không còn bất cứ thời gian riêng nào, tất cả đều chỉ dành để ôm chặt lấy hắn.
"Caca! Ca ca! Ca ca!..." Ngưng Tuyết và Đồng Tầm một trái một phải ôm hắn, trong không gian quanh quẩn tiếng khóc, ngoại trừ tiếng hô hoán thân mật ra trong nội tâm các nàng không còn bất cứ suy nghĩ nào được nữa.
Rút cuộc, vị ca ca đã bị mất đi một lần của các nàng đã trở về, các nàng cùng Diệp Vô Thần đã trải qua biết bao nhiêu sinh ly tử biệt, mà lần này chính là niềm tuyệt vọng khiến các nàng khắc cốt ghi tâm.
Các nàng hiện tại chỉ là Ngưng Tuyết và Đồng Tâm bình dị, không còn là bất cứ cái gì mà hắc bạch công chủ nữa. Một người là thiếu nữ tóc bạc được hắn nhặt về, một người là thiên phạt chi nữ được hắn cứu về. Mấy cô gái bên người mà hắn đã từng đánh mất đều trở về bên cạnh, hai cánh tay hắn đồng thời ôm chặt hai cô gái, nở một nụ cười thư thái.
Tất cả quá khứ đã qua không bao giờ tái hiện nữa, những gì đã từng phát sinh sẽ không gặp phải nữa... bởi vì hiện tại, ta đã có năng lực chân chính để bảo hộ các nàng. Từ nay về sau không có bất cứu kẻ nào có thể cướp đi các nàng từ tay ta, không có bất cứ kẻ nào có thể tổn thương tới các nàng. (Chắc là trừ ta)
Hắn phát thệ trong lòng, sau đó một lần nữa nở nụ cười, nụ cười hoàn mỹ không hề có bất cứ tì vết nào.
"Tuyết Nhi đừng khóc nữa, thấy ca ca, Tuyết Nhi chẳng lẽ không vui vẻ sao? Đồng Tâm... ngươi cũng không được khóc, ta đã nói với ngươi rồi mà, phải nghe lời tỷ tỷ, không được khóc nhè đâu." Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng an ủi hai cô gái. Nước mắt của Ngưng Tuyết chỉ rơi vì hắn, Đồng Tâm cũng thế, đây là chấp nhất của bọn họ, rút cuộc số phận bi chia rẽ của bọn họ thực sự đã kết thúc...
"Ca ca..." Nằm trong ngực hắn, Ngưng Tuyết phát ra tiếng nức nở.
"Ừm." Diệp Vô Thần nhẹ nhàng trả lời.
Ngưng Tuyết ngẩng khuôn mặt ngập tràn nước mắt lên, con mắt chớp chớp nhìn hắn, đối với Diệp Vô Thần mà nói, trên thế giới không hề tồn tại khuôn mặt nào xinh đẹp mỹ lệ hơn khuôn mặt này. Nàng chậm rãi chớp mắt, chăm chú nhìn hắn nói: "Ta muốn... gả cho ca ca."
Diệp Vô Thần cười càng thêm nhu hòa: "Chờ ngươi lớn lên rồi nói."
"Ta... nếu như vĩnh viễn không lớn thì sao?"
"Ta sẽ vĩnh viên ôm Tuyết Nhi như thế này." Diệp Vô Thần ôm chặt Ngưng Tuyết vào lòng.
Ngưng Tuyết hai tay ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt ngây thơ tràn đầy nước mắt lộ ra vẻ hạnh phúc cười: "Ta cũng vĩnh viễn không muốn lớn lên... cũng muốn lập tức gả cho ca ca... như vậy có thể vĩnh viễn ở bên ca ca cả đời."
...
Ma chi đại lục, khắp nơi đều biến thành một thế giới hắc ám, quang minh nguyên tố nơi đây đều bị hắc ám bách áp biến mất vô tung vô ảnh.
Sa Hầu hít thật sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, vừa nhấc đầu đối diện với con mắt huyết sắc kia, vô luận ai nhìn về phía đôi mắt huyết sắc, đều cảm giác nó đang chăm chú nhìn mình, dường như ánh mắt có thể xuyên thấu nội tâm, nhìn ra tất cả. Hắn tận lực khống chế hô hấp mình bình ổn lại, lớn tiếng nói: "Ta vị vương vô thượng của ma tộc, ta là ma hoàng thứ ba vạn bảy nghìn hai trăm bảy mươi lăm của đại lục ngài sáng tạo ra, một lần nữa cung nghênh vương thức tỉnh!"
Hắn một lần cuối cùng giãy giụa, muốn thử một lần hi vọng cuối cùng.
"Ha ha ha ha... ha ha..." Tiếng cười bừa bãi coi rẻ tất cả, nó không hề hàm chứa chút tình cảm nào, cũng không hề mang theo chút vui sướng khi được "cung nghênh" nào, thanh âm vô tình của hắn giết chết hi vọng cuối cùng của Sa Hầu: "Phế vật... để ta ngủ say nhiều năm như vậy... các ngươi đều là phế vật... phế vật..."
"Phế vật... toàn bộ hủy diệt đi... tất cả đều hủy diệt đi... đây là thế giới của ma, là thế giới thuộc về tội ác, tất cả đều phải được tiên huyết hắc ám tẩy rửa một lần... ha ha ha ha..."
Tâm tình của Sa Hầu và Thần Đế trở nên ngày càng lạnh giá, thanh âm kia nói cho toàn bộ ma chi đại lục biết, tất cả các sinh linh ở đây đều phải chết... hắn muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh và đất đai nơi đây sau đó lại tạo ra một khối đất đai sinh linh mới, biến thế giới này thành một thế giới hắc ám tràn ngập tội ác!
"Không có tâm địa tà ác không xứng gọi là ma, thứ máu huyết hèn mọn này phải hóa thành bụi phấn... phế vật, các ngươi không xứng với ma lực trong người mình!"
Một đạo quang mang hắc sắc từ trên trời giáng xuống, không gian một mảnh hắc ám, không có một tia quang mang, thứ ác ám bao trùm thế giới này rõ ràng không phải là hắc ám thông thường mà hoàn toàn siêu thoát khỏi phạm trù hắc ám, đạt được một tầng thứ hắc ám cao hơn rất nhiều.
Một đoàn hắc mang kia cũng không nhanh, không có ba động quá lớn, nhưng Sa Hầu bị trúng một kích hắc mang này từ trên trời rơi xuống, toàn thân hắn đột nhiên cứng đờ, con ngươi trợn tròn, thân thể đột nhiên mềm oặt ngã xuống, một đoàn hắc khí từ trên người hắn nhanh chóng chui ra, bay về phía không trung.
Gần như trong nháy mắt, người mạnh nhất của ma chi đại lục, ma tộc chi hoàng Sa Hầu trực tiệp bị tước đoạt lực lượng, không hề có chút giãy dụa phản kháng nào. Cảm nhận được lực lượng rời khỏi thân thể, dường như chưa bao giờ thuộc về hắn, trong sợ hãi tuyệt vọng, miệng hắn mấy máy nhưng ngoại trừ mở to hai mắt, một chữ hắn đều không thể nói ra.
Thần Đế nhanh chóng rời xa thân thể Sa hầu, lông mi kim sắc nhăn chặt lại, nàng cảm nhận được cảm giác vô lực cùng tuyệt vọng như Sa Hầu, dưới lực lượng của đại ma vương, kẻ từng là người mạnh nhất trong bọn họ cũng căn bản không có khả năng giãy dụa phản kháng, ngay cả chạy trốn cũng là hi vọng xa vời.
Đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng sợ hãi nhất cuộc đời.
"Phế vật, chết đi."
Thanh âm trầm thấp mà dữ tợn không mang theo bất cứ cảm tình gì một lần nữa truyền xuống, lại một đạo hắc mang từ không trung đánh xuống, lần này hắc mang càng thêm đen kịt, tốc độ nhanh hơn vài lần, di động không theo bất cứ quy tắc nào, cứ thế như tia sét đánh thẳng về phía Sa Hầu.
Thần Đế không đành lòng nhìn thấy một màn Sa Hầu hoàn toàn bị hủy diệt này, nàng cảm giác được mình đang bị một cỗ lực lượng không thể chống cự tập trung, nàng và Sa Hầu đứng chung một chỗ, cũng mang lực lượng cường đại như Sa Hầu, tự nhiên khiến Đại Ma Vương chú ý, có thể người tiếp theo bị hủy diệt là nàng.
Vù...
Hắc sắc lôi điện đánh xuống phát ra một tiếng kêu hủy diệt nhân tâm, như một tiếng gió rít, Thần Đế chuyển mắt qua, đôi mắt đẹp phía sau kim sắc mặt nạ nhất thời run lên.
Trên bầu trời không biết từ bao giờ đã xuất hiện một nam tử thân mặc bạch y, hắn quay lưng lại phía nàng khiến nàng không thể nhìn rõ toàn diện hắn, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền có thêm lòng tin... hắn là ai vậy? Nàng căn bản không thể tin được phán đoán cùng thị giác của mình lúc này.
Tay hắn giơ lên, lòng bàn tay đối diện với bầu trời, đạo hắc sắc lôi điện mà Sa Hầu không hề có lực chống cự trực tiếp đánh lên lòng bàn tay hắn, nhưng không có chút gợn sóng nào, ngược lại dường như bỗng nhiên biến mất... như là bị một cố lực lượng vô hình hút đi, trực tiếp hấp thu vào cơ thể hắn.
"Muốn hủy giệt toàn bộ sinh linh? Ồ... Đại ma vương, ngươi đã được ta đồng ý chưa thế?" Diệp Vô Thần nhắm nửa mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong, bình thản mà không có bất cứ gượng gạo nào, lại mang theo ý cười nhàn nhạt. Hắn tuy là nói với Đại Ma Vương như căn bản không có ngẩng đầu ngưỡng vọng, mà là cúi đầu, dường như tự mình lẩm bẩm vậy.
Đại ma vương... căn bản không có cứ cách khiến hắn nhìn lên. Có lẽ nói, hắn hiện tại không có bất cứ kẻ nào đủ tư cách khiến hắn nhìn lên.
Thần Đế sửng sốt, vốn tưởng rằng Sa Hầu chắc chắn bị hủy diệt, không ngờ... Diệp Vô Thần, hắn rõ ràng đã biến mất, biến mất không chút dấu vết, sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa, hắn đã thay đổi, nhưng mà trong lúc nhất thời, hắn mang lại cảm giác không hề thay đỏi, hắn vẫn là hắn, rồi lại không phải hắn... Gần như đây là khí chất tự nhiên hắn sinh ra, một loại cảm giác khiến bọn họ chấn động cùng không dám nhìn thẳng.
Đã được ta đồng ý chưa... trước mặt đại ma vương mà ma hoàng không thể chống cự lại nói cuồng vọng nói như vậy... nhưng lọt vào tai nàng, lại không hề mang lại cảm giác không hợp lý nào.
Trong thời gian ngắn như vậy, trên người hắn rút cuộc xảy ra biến hóa gì vậy?
← Ch. 485 | Ch. 487 → |