← Ch.492 | Ch.494 → |
Diệp gia đại viện.
Diệp Vô Thần nắm tay Viêm Chỉ Mộng, ôm tiểu Tư Thần đáng yêu như búp bê đứng ở cửa nhà, nhìn Vương Văn Xu đang ngây ngốc, cười nói: "Mẹ, con đã trở về... trả lại cho mẹ một cô con dâu mới, còn có một cháu gái đáng yêu nữa."
Hôm nay đại viện Diệp gia đã định trước rằng không được yên bình, tiếng khóc tiếng cười tiếng hoan hô hòa cùng một chỗ, vang vọng thật lâu. Hoa Thủy Thu khóc, Diệp Thủy Dao lặng yên rơi lệ, Long Hoàng Nhi từ trong cung chạy về, ôm hắn không muốn buông ra, Nhạc Tư Kỳ vẫn đứng thấp thỏm một bên không dám tiến vào cũng khóc rì rầm, chỉ có Tiểu Mạt, Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đang cười, ngoại trừ vài người các nàng, ai cũng không hiểu trong vài ngày ngắn ngủi này Diệp Vô Thần trải qua cái gì, mỗi chuyện đều vượt xa trí tưởng tượng của con người.
Viêm thị cùng Thủy thị nhất mạch toàn bộ đều như điên loạn chạy tới Diệp gia, phản ứng kịch liệt nhất là Viêm Cung vừa đánh vừa chửi hắn, nếu như không phải Viêm Cung Nguyệt yêu thương Diệp Vô Thần mà lúng túng tay chân ngăn lại, sợ là muốn đem thịt hắn cắt xuống.
Ngày ấy Diệp Vô Thần rời khỏi Thiên Thần đại lục đi tới tháp Thông Thần, đúng là đã có giác ngộ cái chết. Mà người hiểu hắn đều từ trong thư hắn lưu lại đoán được một chút, lúc này hắn trở về không chút tỳ vết nói cho bọn họ, đó là một cửa ải khó khăn nhất cuộc đời đã được hắn bình yên vượt qua, trước khi đi hắn đã viết trong thư, nếu hắn trở về, sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Thiên Phong thành xa xôi, một thân giáp nhẹ, Gia Cát Tiểu Vũ đứng trên tương thành nhìn về phương xa, trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay xuống một phong thư, tâm sự trầm trọng nàng vươn tay nhận lấy, sau khi mở ra một khắc, khuôn mặt nàng rõ ràng kích động hẳn lên, khi đọc xong toàn bộ thư tín, nàng nắm chặt ohong thư, ghé vào tương thành khóc lớn "ca ca", sau đó mạnh mẽ xoay người chạy xuống dưới.
"Lão Đa, ta phải về Thiên Long thành!" Nàng thu thập một vài thứ, động tác vội vàng dường như không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, những chuyện còn chưa hoàn thành đều bị nàng ném ra khỏi đầu.
"A? này..." Gia Cát Vô Ý há hốc mồm.
"Tên vô lương tâm kia cuối cùng cũng đáp ứng ta rồi... ta phải về hung hăng đánh hắn." Nàng oán hận nói, nhưng bộ mặt lại tràn ngập vui vẻ tới cực điểm, nước mắt hòa lẫn nụ cười, sau đó một lát Gia Cát Vô Ý thư sướng cười lớn...
...
Màn đêm buông xuống, Diệp Vô Thần nhìn khắp bầu trời đầy sao, nghĩ tới những chuyện mình đã trải qua ở thiên thần đại lục, trên mặt hiện ra ý cười nhưng cũng theo đó mà trong lòng nổi lên nỗi buồn vô cớ.
Diệp gia ngày hôm nay náo nhiệt cả ngày, thiếu hai người Lãnh Nhai và Sở Kinh Thiên. Lãnh Nhai tới Ma chi đại lục, Sa Hầu muốn gặp hắn mà Sở Kinh Thiên cũng cùng hắn tới Ma chi đại lục, hắn còn muốn khiêu chiến một số siêu cấp cao thủ của Ma chi đại lục.
Phía sau truyền tới một tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Vô Thần quay đầu, nhìn thấy người tới là Chỉ Mộng. Viêm Chỉ Mộng khoác một chiếc áo lên người hắn, dịu dàng cười nói: "Xem kìa, chàng đã không còn cuộc sống phiêu bạt như xưa nữa rồi."
"Ừm." Diệp Vô Thần kéo tay nàng ôm lấy vòng eo, gục đầu xuống, cảm giác an tĩnh ấm áp tràn ngập trong lòng, hắn mở miệng nói: "Chỉ Mộng, lúc trước người Mị Âm bộ tộc hại nàng đã toàn bộ tìm được rồi, nàng có muốn không..."
Lúc trước vì báo thù toàn tộc, nàng tiến vào Bắc Đế tông, một đoạt thù diệt tộc đã từng là mục đích sống sót lớn nhất của nàng, nhưng mà lúc này nàng thong thả nhưng kiên định lắc đầu: "Buông tha họ đi, oan oan tương báo, khó có điểm dừng, có chàng, Tư Thần, thiếp cả đời này không cầu gì nữa, quá khứ thiếp đã không muốn nhớ lại nữa, cần gì phải tiếp tục khiến máu chảy muôn đời. Viêm Chỉ Mộng đã chết một lần, đã chết còn cái gì mà không thấu chứ... Diệp lang, lý do thiếp còn sống chính là vì chàng và vì con gái chúng ta."
Diệp Vô Thần nở nụ cười, cười thư thái không gì sánh được, hắn hạ giọng bỡn cợt nói: "Ồ, Chỉ mộng, nàng còn không biết các thê tử khác của ta nhỉ?"
Viêm Chỉ Mộng ôm cánh tay hắn, không có một tia ghen tuông nào thể hiện ra: "Trong sinh tử luân hồi bốn năm, cuối cùng cũng gặp chàng và Tư Thần đã hạnh phúc lớn nhất của thiếp. Nam Nhân của thiếp là nam nhân cường đại nhất trên đời, con gái cũng là con gái tốt nhất, chàng nói, thiếp còn có gì chưa thỏa mãn... nhưng mà..." Nàng cười ha ha một chút nói: "Cũng không nên ủy khuất các vị muội muội khác a..."
Lúc này Tư Thần đã bị Vương Văn Xu ôm đi, toàn bộ trải nghiệm của Tư Thần đã truyền cho Viêm Chỉ Mộng biết, nàng ngoài vui vẻ thật lớn còn có cả chấn động và khiếp sợ. Nhưng nàng biết, sự thần kỳ của Tư Thần là do Diệp Vô Thần tạo thành, mà nguyên nhân là gì nàng cũng không tìm hiểu, nàng chỉ nghĩ đó là con gái nàng, nàng cần bảo vệ, chăm sóc nó đến khi trưởng thành...
Nói chuyện với Viêm Chỉ Mộng dưới trăng hồi lâu, thể lực của nàng rút cuộc không chống đỡ được, Diệp Vô Thần đưa nàng về ngủ, đi khỏi viện nhìn bầy trời sao, ánh mắt cuối cùng rơi vào một ngôi sao phía tây, vốn nụ cười ôn hòa biến thành lạnh lẽo: "Ta Diệp Vô Thần, chưa bao giờ có cừu không báo... vô luận ngươi là ai..."
Thân thể hắn vừa chuyển, biến thành một đoàn bạch quang biến mất ở Diệp Gia.
Hiện tại thiên thần đại lục là đêm tối, mà Thần Chi đại lục cũng là đêm tối, Thần điện đã bị Bạch Huyền Thần hoàn toàn hủy diệt, mà Thần Đế lúc này đang ở trong tẩm cung phía bắc Thần Chi Đại Lục. Thần điện bị hủy, thành trung tâm cũng bị hủy, Thần Chi Đại lục sẽ tiếp tục rung chuyển một thời gian sau, nàng cũng phải tổn hao rất lớn tâm lực mới có thể bù đắp lại, mà tất cả cũng là do nàng gieo gió gặt bão. Nếu như nàng không động vào lực lượng huyền thần, tất cả cũng không xảy ra, nhưng nàng có hối hận thì thời gian cũng không thể trở lại.
Bên ngoài đen kịt một mảnh, tẩm cung Thần Đế có một ngọn đèn chiếu sáng, cũng là một cung điện kim sắc. Kim sắc chính là màu sắc thần thánh nhất ở Thần Chi Đại lục, cũng là màu sắc cao quý nhất. Thần Đế ngồi trên vương tọa thật lâu, trong đầu nghĩ lại tất cả những gì phát sinh ngày hôm nay... Thứ nhất là, Đại Ma Vương thức tỉnh sau đó bị Diệp Vô Thần đánh bại... Mà trên giường của nàng vẫn là Huyết Dạ đang nằm vần chưa tỉnh lại.
Bởi vì đang ở trong tẩm cung của mình nên Thần Đế ăn mặc tương đối đơn giản, kim sắc giáp trụ đã cởi ra, trên người chỉ còn một cái nhuyễn bào kim sắc, cổ áo trễ xuống để lộ ra một cái cổ trắng nõn cùng mảnh áo lót phía trong, eo nàng quấn một đai lưng kim sắc, mấy sợi tơ kim sắc rũ xuống hai bên, khiến nàng lộ ra nét ưu nhã nhè nhẹ. Cổ áo mở rộng khiến bờ vai tuyết trắng của nàng lộ ra hơn nửa, cái gáy thon dài như thiên nga càng lộ ra không chút che đật, mà bờ ngực thấp thoảng hai khỏa minh châu càng khiến cảnh tượng lôi cuốn ngoạn mục. Bình thường ngay cả khuôn mặt nàng cũng bị che đi, nếu như không phải đang ở tẩm cung của mình, tuyệt đối sẽ không có cảnh tượng xuân sắc thế này. Da thịt nàng trắng nõn như tuyết, trắng đến mức gần như trong suốt, mơ hồ tỏa sáng, nàng tuy rằng ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng đường cong thân thể lộ ra một phong cảnh cuốn hút kinh người... có lẽ nói, Thần Đế vô luận bày ra tư thế nào cũng tạo thành cảnh đẹp ý vui như vậy...
Thần Đế cũng không biết, có một đôi mắt đang lặng lẽ thưởng thức nàng thật lâu, hắn không phải do dự hiện thân, mà do dự nên làm tới mức độ nào.
Rút cuộc, hắn từ không khí đi ra, tận lực tạo tiếng bước chân để Thần Đế cảnh giác, thốt nhiên xoay người lại. Trong tẩm cung của nàng, vô số năm qua chưa từng có kẻ nào tiếp cận nàng gần như thế mà không bị nàng phát hiện, Thần Chi Đại lục càng không có ai có khả năng làm được, nhưng thấy rõ người đi vào, trong lòng nàng thoáng thả lỏng xuống, nhưng nhìn nụ cười nhạt trên mặt hắn, trong lòng nàng lại không kìm chế được nảy lên, có khả năng khiến nội tâm nàng gợn sóng như vậy, cũng chỉ có thể là hắn.
"Ngươi..." Nàng vừa muốn tức giận, nhưng nghĩ tới thân phận hắn, ngữ khí chuyển thành hòa hoãn hơn: "Tiểu Hắc và Tiểu Bạch có khỏe không?"
Diệp Vô Thần dừng chân, Thần Đế hỏi điều này khiến lông mày hắn nhăn lại, nói: "Các nàng vẫn tốt, mà ngươi... muốn có lực lượng tranh chấp với ma tộc đã lựa chọn hi sinh các nàng vì thức tỉnh huyền thần, ngươi có thể tưởng tượng, nếu không phải có ta, các nàng cũng không cách nào trở về, mà Ma Chi đại lực cũng bị hủy dưới tay hắc huyền thần, Đại Ma Vương nhân cơ hội Hắc huyền thần bung nổ mà thức tỉnh, hủy diệt tất cả... Mặt khác, Thần Chi đại lục của các ngươi cũng không nghĩ dùng lực lượng của mình chiến thắng Bạch Huyền Thần, ngược lại mang một hồi tai nạn tới cho Thiên Thần đại lục... Ngươi, căn bản không có tư cách hỏi tới Tuyết Nhi và Đồng Tâm!"
Nói đến đây, giọng nói của Diệp Vô Thần trở nên sắc bén, trong mắt chớp lên quang mang khiến kẻ khác run sợ. Ngưng Tuyết và Đồng Tâm chính là cấm kỵ lớn nhất của hắn, kẻ xúc phạm chưa có ai nhận được kết cục tốt, mà Thần Đế tính là một nửa mẫu thân của các nàng, cũng là kẻ chút nữa bức tử các nàng, hắn tuy rằng không thể giết nàng, nhưng không thể bỏ qua cho nàng.
Thần Đế né tránh ánh mắt hắn, buồn vô cớ nói: "Đây là sứ mệnh của Thần Đế, khi ta trở thành Thần Đế, là đã định trước vận mệnh sẽ có ngày vận dụng Huyền Thần, ta không còn lựa chọn khác."
Ánh mắt Diệp Vô Thần đảo quanh người nàng, tuy rằng đây là tẩm cung, nhưng trên mặt Thần Đế vẫn đeo một tấm mặt nạ kim sắc, bởi vì... từ lúc hắn thấy Thần Đế đến bây giờ chưa hề thấy qua bộ mặt thật của nàng.
Thân thể hắn quỷ dị xuất hiện trước mặt Thần Đế, một tay xách nàng lên, đem vị đế vương của Thần Chi đại lục, chưa từng có ai dám xúc phạm, nắm trong tay.
"ngươi muốn làm gì?"
Thần Đế theo bản năng kinh hô một tiếng, thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không giãy dụa, nhưng sắc mặt nàng thoáng cái trở nên khủng hoảng.
"Ngươi bảo ta muốn làm gì?"
Diệp Vô Thần cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắm, một loại hàn khí khó hiểu dâng lên trong lòng Thần Đế, giờ khắc này, nàng dường như nhìn thấy Diệp Vô Thần từ lần đầu gặp, nàng có một loại kính phục rất nhỏ với hắn, sau này thành khiếp sợ thật sâu. Mà lúc này Diệp Vô Thần bộc lộ ra là hắn hoàn toàn khác, là bộ mặt đáng sợ khi đối đầu với địch nhân.
*****
"Già Tiểu Lạc, ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì là nửa mẫu thân của Tuyết Nhi cùng Đồng Tâm, cũng là Thần Đế của Thần Chi Đại lục, bằng không, sinh mệnh của ngươi đã chấm dứt ngày hôm nay! Vô Luận vì lý do gì, vô luận đứng trên lập trường đúng hay sai, kẻ dám tổn thương tới Tuyết Nhi và Đồng Tâm, đều có một kết cục là chết!"
Trong lúc mở miệng, Diệp Vô Thần vung tay lên, mặt nạ kim sắc trên mặt Thần Đế nứt ra thành hai nửa rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng đinh đương nho nhỏ. Mà ánh mắt Diệp Vô Thần lúc này sáng ngời, hắn vuốt ve khuôn mặt Thần Đế, nhất thời cảm giác mềm mại vô cùng truyền vào trong lòng.
Đây là khuôn mặt hại nước hại dân cỡ nào... Nếu như nhất định phải dùng một từ ngữ để hình dung thì chỉ có hai từ "hoàn mỹ" đủ để miêu tả. Thậm chí, ngay cả nhìn tận mắt khuôn mặt này, vô luận là ai cũng vô ý thức mà không tin rằng có khuôn mặt tuyệt mỹ thế này tồn tại. Tóc vàng, đôi mắt đẹp, nguyệt mi, môi anh đào... vô luận nhìn ở góc độ nào, đều cảm nhận được một loại mỹ cảm cực hạn đến khó tin. Mà chung quy lại là quyến rũ, ưu nhã, cao quý mềm mại, động nhân... vốn một khuôn mặt lại mang tới những khí chất này, có thể nói không tìm được chút tỳ vết nào trên khuôn mặt nàng.
Diệp Vô Thần cười càng thêm tươi, hắn hiện tại bỗng nhiên cảm thấy may mắn nàng là nửa mẫu thân của Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, bằng không hắn không chút do dự đã giết nàng từ lâu.
"Ngươi!"
Bị Diệp Vô Thần khinh nhờn như vậy, Thần Đế rút cuộc không cách nào nhẫn nại, tay nàng chụp tới cổ tay Diệp Vô Thần, nhưng tay nàng vừa giơ lên, một cỗ khí lưu quỷ dị từ tay Diệp Vô Thần truyền tới, khiến thần lực trong cơ thể nàng bị phong tỏa gắt gao, cỗ lực lượng nàng đánh lên tay Diệp Vô Thần chỉ như đuổi ruồi, mà sắc mặt Diệp Vô Thần không đổi, tay nắm cổ áo nàng, dùng sức kéo đi.
"Rầm!" Y phục thần thánh màu kim sắc vỡ tan.
Kim bào trên người Thần Đế bị xé rách, kéo đến dưới bả vai, da thịt mềm mại cùng một nửa bộ ngực sữa thuần khiết bại lộ trước mắt Diệp Vô Thần. Vừa bị xé y phục, thân thể băng cơ ngọc khiết bị bại lộ, Thần Đế thét lên một tiếng sợ hãi, Diệp Vô Thần không chút khách khí tùy ý vuốt ve trên thân thể ôn nhu mềm mại của nàng.
Thần Đế không ngờ Diệp Vô Thần lại làm ra việc khinh nhờn nàng như vậy, ý thức trong hoảng loạn mà xuất hiện một khoảng ngây ngốc ngắn ngủi, nàng kiệt lực muốn giãy dụa, nhưng lúc này nàng căn bản không có khí lực giãy dụa trước mặt Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần dùng một tay khống chế nàng, nàng chỉ có thể mở trừng mắt nhìn bàn tay kia của hắn dần thăm dò nhũ phong của mình.
"Ngươi... buông tay..." Giọng nói cường ngạnh của nàng đã mang theo một chút cầu xin. Tự tôn của Thần Đế khiến nàng cắn răng giấu diếm hoảng loạn, thậm chí buông tha giãy dụa, hi vọng rằng hắn nghiêm phạt gì đó với nàng. Nàng là Thần Đế, không bao giờ nghĩ rằng mình có một ngày sẽ bị một nam nhân chơi đùa như vậy.
Nhưng giọng nói của Thần Đế vừa ra khỏi miệng, một trận xấu hổ và giận dữ khiến nàng chấn động toàn thân, tay của Diệp Vô Thần nắn mạnh nhũ phong của nàng để lại một vệt đỏ hồng, theo đó mà lực lượng thân thể nàng bị phong tỏa lại, nàng vô lực ngã xuống đất.
Nhìn Thần Đế nửa trần nằm trước mặt mình, Diệp Vô Thần dấy lên cảm giác vui vẻ vì được chinh phục lẫn trả thù, hai tay hắn nắm đôi tuyết phong hoàn mỹ đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian, một trận xoa nắn, chậm rãi cảm nhận mùi vị mềm mại.
Ngay cả tôn nghiêm cũng hoàn toàn bị mất đi, lực lượng không còn, cho tới bây giờ, Thần Đế cao cao tại thượng vẫn chưa từng thể hiện ra vẻ mềm yếu trước mặt Diệp Vô Thần. Nhưng lòng nàng không cách nào bình tĩnh, một loại "xấu hổ và giận dữ" như tằm gặm nhấm trong lòng nàng, tuyết phong thánh khiết chưa từng bị chạm qua của nàng lại bị tận tình nắn bóp đến biến hình, cảm giác đau đớn và quái dị này khiến nàng không kìm được phát ra tiếng rên nho nhỏ trong khoang mũi.
"Không cần sốt ruột, tất cả chỉ là mới bắt đầu thôi."
Niết mạnh nụ hoa một cái, Diệp Vô Thần buông tay ra, thỏa mãn nhìn kiệt tác của chính mình, hai khối tuyết phong hiện tại đã để lại dấu tay đỏ tươi, hai hạt anh đào cũng cứng lên như đỉnh tuyết phong. Hắn cười hắc hắc, tay bắt lấy váy nàng, trực tiếp biến thành tro tàn, nhất thời một chiếc quần lót màu hồng hiện ra trước mặt, che đậy lại thánh địa cuối cùng của Thần Đế, còn lại là đôi chân thon dài như ngọc cùng mắt cá chân trong suốt, khiến Diệp Vô Thần cũng phải hơi ngây người một chút.
"Không được! Buông ra... ta là mẫu thân của tiểu Hắc cùng tiểu Bạch!"
Thấy bàn tay Diệp Vô Thần hướng tới quần lót của mình, Thần Đế rút cuộc triệt để kinh hoàng thất thố, ra sức giãy dụa thân thể mềm mại, nhưng lực lượng toàn thân bị phong tỏa, nàng ngoại trừ dùng chính thể lực để giãy dụa ra, không có biện pháp nào khác. Nhìn thân thể hoàn mỹ của Thần Đế giãy dụa cầu xin trước mặt mình, một đôi nhũ phong trước ngực cũng tùy theo đó mà nhấp nhô, rung động bất định, dục hỏa trong lòng Diệp Vô Thần tăng vọt, hắn không chút nào để ý tới lời Thần Đế, lấy tay xé nát thứ bảo hộ cuối cùng của nàng, cũng giẫm đạp một tia tôn nghiêm cuối cùng trong lòng nàng.
Một cỗ mất mát truyền đến nội tâm Thần Đế, ý thức nàng trong nháy mắt chỉ còn một mảnh trống rỗng, nàng gần như tuyệt vọng khép chặt hai chân, toàn thân run rẩy, Diệp Vô Thần cười càng thêm khoan khoái: "Ngươi còn nhớ rõ mình là mẫu thân của hai nàng? Mà người thiếu chút nữa hủy diệt hai nàng cũng vừa vặn là người mẫu thân này của hai nàng a."
Nghĩ đến cỗ tuyệt vọng lúc trước chia lìa thế giới, một cỗ thô bạo dâng lên trong lòng hắn, lại bị hắn kiệt lực đè xuống, hắn bế thân thể trần trụi của Thần Đế đặt nàng trên chiếc ghế tay vịn kim sắc. Mặt nàng bị đặt dưới mặt ghế, mông chổng lên trên, dưới ánh sáng tỏa ra mị lực mê hồn, tuy rằng mặt bị đặt trên ghế, không thấy hình dạng mình, nhưng Thần Đế có thể tưởng tượng ra bộ dạng của mình lúc này thê thảm cỡ nào.
Bởi vì cái eo nhỏ nhắn dựa vào tay vịn, mặc cho nàng cỗ sức khép hai chân thế nào thì tất cả vốn sở hữu của nàng vẫn không hề giữ lại chút nào lộ trước mắt nam nhân bên cạnh.
"Thật không hổ là Thần Đế, ngay cả cái mông cũng hoàn mỹ như vậy." Diệp Vô Thần vuốt ve cặp mông mềm mại mang theo đường cong tràn ngập mỹ cảm trước mắt, cảm giác này thật căng tròn, giống như ngọc khí đẹp đẽ nhất trên đời vậy.
"Ngươi muốn làm gì?"
Giọng nói của Thần Đế đã có chút run rẩy, cảm giác xấu hổ trong tư thế này gần như khiến nàng muốn ngất đi. Nàng bi ai phát hiện, ngay hôm nay mình căn bản không có khả năng thoát khỏi ma chưởng của kẽ này, mơ hồ nàng đoán được đối phương sẽ làm gì mình.
"A..."
Đột nhiên trong lúc đó đôi tuyết phong của nàng cảm thấy đau đớn, nhưng đau đớn cho dù hơn ngàn lần cũng không có khả năng so sánh với cảm giác khuất nhục trong lòng, nàng không ngờ bị một người đặt trên ghế...
"Già Tiểu Lạc, ta tin rằng cả đời ngươi sẽ không quên ngày hôm nay!"
"Bốp bốp..."
Cặp mông tuyết trắng rất nhanh bị nhiễm một màu hồng, Thần Đế trong khuất nhục cố nén âm thanh phát ra, nhưng theo độ mạnh mẽ gia tăng trên tay Diệp Vô Thần, thân thể nàng không ngừng run rẩy, mà bộ ngực sữa cũng tùy theo nhịp điệu mà hoảng động, nhất là đỉnh nhũ hoa vẫn cọ vào tay vịn kim sắc không ngừng ma sát, khiến nàng không nhịn được phát ra từng đợt rên rỉ gián đoạn. Giọng rên rỉ của Thần Đế rơi vào tai Diệp Vô Thần lại càng khiêu khích lục hỏa trong lòng hắn.
"Hiện tại ngươi nên nhận lấy sự trừng phạt tiếp theo đi thôi!"
Thân thể run rẩy của Thần Đế lại một lần nữa bị nhấc lên, sau đó bị lôi tới chiếc giường không xa, chạm vào Huyết Dạ đang ngủ trên đó. Thần Để trong lòng vừa thở dài một hơi, trong giây lát đôi kiêu đồn của nàng bị một bàn tay nắm lấy, cố sức tách ra, theo đó, cặp mắt nam nhân kia tham lam thưởng thức mỹ cảnh bên trong. Thần Đế vừa muốn hét lên, một trận đau nhức từ đùi truyền tới khiến nàng như một con thiên nga ngẩng đầu phát sinh một tiếng gào thảm thiết.
Đầu nàng một lần nữa nặng nề rơi xuống giường, một đôi tay bất lực quờ quạng bên cạnh, đến khi bắt được cái gì, nàng dùng sức siết chặt lấy... đó là tay của Huyết Dạ. Nàng biết cảm giác đau nhức như bị xé rách đó là gì, đó là thứ đối với tính mạng nàng còn quan trọng hơn ngàn lần, đến chết cũng không thể để mất đi.
Ánh mắt Thần Đế không còn tiêu cực, trong đêm đó, thế giới của nàng bị phá vỡ, nhận thức bị phá vỡ, tôn nghiêm bị chà đạp... cảm nhận được lực lượng ngày càng cuồng bạo xông tới, nàng không có bất cứu giãy dụa hay phản kháng nào. Khi tâm tư nàng hoàn toàn buông thả, cảm giác lại bị bẻ cong theo hướng khác, thậm chí nàng một cảm giác sảng khoái nàng không muốn thừa nhận đang làn tràn toàn thân, thân thể nàng không chịu thua kém mà lay động hùa theo nhịp độ của nam nhân đang chinh phục nàng.
Trong vô thức, nàng phát ra một tiếng rên rỉ, ý thức của Thần Đế lập tức hoảng hốt, nàng cảm thấy như linh hồn mình bị đánh cắp, nàng cứ như máy móc mà rên rỉ, phản ứng mạnh mẽ lại với những kích thích trên thân thể mình.
Lúc này, sau trong ý thức của nàng, tất cả không còn tồn tại, chỉ có hình dáng của nam nhân kia, đời này, trừ phi nàng chết, bằng không vĩnh viễn sẽ không xóa được cái bóng này.
Trong tiết tấu ngày càng cuồng nhiệt, Thần Đế trong xúc động rên rỉ mà vô ý thức nhìn về phía trước, vừa vặn đụng với Huyết Ḍ mở mắt ra, trong sát na, nàng như bị dội một chậu nước lạnh, thoáng cái tỉnh lại, trong miệng phát ra tiếng nức nở, kịch liệt giãy dụa muốn thoát khỏi hắn. Nhưng lập tức, thân thể lại bị hắn đè xuống, tốc độ xông tới thoáng nhanh hơn gấp bội, giọng nói ác ma vang lên bên tai nàng: "Bị phát hiện cũng chả sao, nếu như ngươi không muốn người khác ở Thần Chi đại lục biết đến sự việc này, ta dạy cho ngươi hai biện pháp, một là giết nàng, một là biến nàng thành đồng phạm... Nếu như ngươi chọn cách thứ nhất, ta sẽ ngăn cản ngươi, bỏi vì Thiên Trọng, ta sẽ bảo vệ nàng. Nếu như ngươi chọn cách thứ hai, vậy giúp ta cởi sạch y phục của nàng, trước tiên cần rửa sạch thân thể nàng, chí ít biến nàng thành một đứa trẻ biết nghe lời."
Ý thức của Huyết Dạ còn chưa hoàn toàn hồi phục, nghe thấy giọng nói quen thuộc mà mông lung bên tai, trong mơ hồ, nàng thấy một đôi ngọc thủ run rẩy cởi y phục nàng ra, kéo mạnh, qua hai thời gian mấy lần hô hấp, kiện y phục cuối cùng trên người nàng đã bị cởi ra.
← Ch. 492 | Ch. 494 → |