Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Ma Chi Chiến - Chương 12

Thần Ma Chi Chiến
Trọn bộ 79 chương
Chương 12: Sáng thiên sứ hàng lâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Siêu sale Lazada


Tại Thiên Đường.

Ánh sáng thần thánh vô tận tràn ngập, khắp nơi là ánh sáng chói mắt lưu động. Trong không gian hình vòm là vô số thiên sứ các cấp vỗ đôi cánh sáng nhanh chóng qua lại. Hải dương do đám Thiên sứ tạo thành không ngừng lan tràn, kéo dài đến tận cuối tầm mắt.

Ngay chính giữa Thiên Đường là một cột sáng to lớn chọc trời liền đất, bán kính đạt đến mấy chục cây số, xuyên qua toàn bộ Thiên Đường. Cột sáng kia không biết cao bao nhiêu, ngay cả với ánh mắt của Sí thiên sứ cũng không thể nào nhìn đến được đầu cuối của nó.

Trong nhận thức của đám thiên sứ, cột sáng to lớn kia chính là hành lang của thần, theo lời đồn có thể dẫn đến quốc độ của Chủ Thần.

Ở phía dưới cột sáng, từng vòng sóng gợn ánh sáng trắng tinh như sữa không ngừng lan về bốn phía. Những vòng sóng gợn này chính là nguồn gốc năng lượng khiến Thiên Đường có thể liên tục hồi sinh các thiên sứ.

Nơi này là khu vực nghiêm cấm của Thiên Đường, ngoại trừ Sí thiên sứ thì tất cả những thiên sứ khác đều không được đến gần.

Cách hành lang của thần ngàn trượng, từng điểm ánh sáng từ bốn phía hội tụ lại. Hư không vặn vẹo một chút, sau đó một tên nam tử anh tuấn tóc trắng uốn lượn qua vai, cặp mắt màu đen, làn da trơn bóng như ngọc, thân thể cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, vươn hai chân nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Chung quanh hoàn toàn vắng lặng. Nam tử quan sát phía trước một vòng, sáu đôi cánh chim sáng rực rũ xuống, thu vào sau lưng, sau đó không nhanh không chậm đi về hướng hành lang của thần, biến mất vào bên trong.

Trong truyền thuyết của các tộc, Thiên Đường vốn là một hải dương ánh sáng, không có một chút bóng tối nào. Nhưng ngay cả thiên sứ của Thiên Đường cũng không biết, thực ra trong Thiên Đường cũng tồn tại bóng tối, đó chính là trong hành lang của thần.

Tại hành lang của thần, bên trong phạm vi mấy chục cây số là một mảng hư vô. Ở trung ương khoảng không gian hư vô mênh mông này, vô số cột sáng nhỏ dài từ trên hành lang của thần kéo dài ra, hình thành một dải ánh sáng mê ly bên trong không gian hình trụ bán kính mấy chục cây số này.

Mà toàn bộ ánh sáng từ hành lang của thần bắn ra các hướng lại tập trung đến một chỗ, đó là Chúng Thần điện.

Cách mặt đất khoảng chừng trăm trượng, một tòa cung điện to lớn do ánh sáng tạo thành sừng sững trong hư không. Tất cả ánh sáng từ hành lang của thần bắn ra đều tập trung đến tòa thần điện trong không gian này.

Ven rìa thần điện là mười ba cây cột ánh sáng hình tròn theo phong cách Baroque, đại biểu cho mười ba vị Quang Minh Chủ Thần trong hải dương ánh sáng. Mười ba cây cột, khí tức của mỗi cây đều không giống nhau.

Trên đỉnh Chúng Thần điện rực rỡ và thần thánh là một pho tượng thần ánh sáng cao trăm trượng. Vô số tia sáng đan xen trong hư không đều nối liền với pho tượng thần hình chiếu của chư thần này. Từ xa xa ngóng nhìn, pho tượng Chủ Thần ánh sáng cao hơn trăm trượng này giống như ở vào trong một không gian khác.

Ngay cả với thị lực của Sí thiên sứ cũng không cách nào thấy rõ dáng vẻ của pho tượng thần này, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ.

Tại phần nền của Quang Minh Chúng Thần điện, hai hàng cột sáng có dài có ngắn từ phía dưới Chúng Thần điện kéo dài đến mặt đất. Giữa các cột sáng lại dùng dây xích do ánh sáng tạo thành nối liền, hình thành một cầu thang huyền ảo giữa không trung. Đây là con đường duy nhất dẫn đến Chúng Thần Điện.

Chư thần đã thay đổi quy tắc trong hành lang của thần, tất cả năng lượng ở nơi này đều bị hoá thành ánh sáng, sau đó bị hấp thu. Tất cả sinh vật sau khi đến nơi này đều phải chịu trọng lực gấp hàng tỉ lần, cho dù sinh vật sở hữu cánh chim cũng không cách nào thông qua lối đi này đến Chúng Thần điện, càng đừng nói đến quốc độ của Chủ Thần ở phía trên thông đạo.

Ánh sáng chợt lóe lên, nam tử Sí thiên sứ tóc trắng mắt đen, sau lưng có mười hai cánh bước ra khỏi ánh sáng. Tiếng leng keng quanh quẩn trong khoảng không gian trống rỗng này.

- Lạp Phỉ Nhĩ, ngươi đã trở lại rồi!

Một giọng nói quen thuộc từ không trung truyền vào trong tai. Lạp Phỉ Nhĩ ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy ven rìa Quang Minh Chúng Thần điện ở phía xa có một bóng người mảnh khảnh xinh đẹp, dưới những chùm ánh sáng làm nổi bật có một loại khí chất lạnh lùng vượt trên phàm tục.

- Đúng vậy, Mễ Già Lặc đại nhân!

Lạp Phỉ Nhĩ hơi quỳ gối thi lễ một cái, sau đó cất bước đi về hướng Chúng Thần điện cô độc lơ lửng trong bóng tối.

Bước qua một vạn ba ngàn bậc thang ánh sáng, Lạp Phỉ Nhĩ ngừng lại đối diện với Mễ Già Lặc.

- Chiến sự tại đại thứ nguyên thế nào rồi? Đã xử lý ổn thỏa chưa?

Mễ Già Lặc nhìn cặp mắt mê người của Lạp Phỉ Nhĩ, lạnh nhạt nói.

- Bẩm đại nhân!

Lạp Phỉ Nhĩ lại quỳ gối thi lễ một cái:

- Cũng đã xử lý thỏa đáng rồi. Chúng ta căn bản đã điều khiển được gia tộc A Nhĩ Phỉ Đặc, khiến cho huyết tộc này tạo thành thế giằng co với một gia tộc khác là A Cổ Tư Thông. Với năng lực của gia tộc A Cổ Tư Thông, tạm thời sẽ không thể thay đổi được tình trạng hiện nay. Bất luận tôi có ở đó hay không, cục diện của huyết tộc hẳn là chỉ có thể giữ nguyên, không thể nào gây trở ngại cho việc truyền bá tín ngưỡng ánh sáng của chúng ta.

- Ừ, như vậy thì tốt. Huyết tộc quá đặc biệt, thế lực của bọn chúng nhất định phải bị kiềm chế. Ngươi ở đại thứ nguyên lâu như vậy, có cảm nhận được khí tức của thủy tổ huyết tộc không?

Lạp Phỉ Nhĩ biến sắc, nói một cách hơi trầm trọng:

- Trong thời gian hàng tỉ năm qua, tôi chỉ thỉnh thoảng có thể cảm nhận được khí tức của hắn tồn tại ở đại thứ nguyên, nhưng vẫn luôn không thể nắm bắt được sự hiện hữu của hắn.

- Không cần, nhân vật như vậy chúng ta cũng không thể đối phó được. Một khi phát hiện khí tức của hắn hãy trực tiếp liên lạc với cấp trên.

- Đại nhân, ngài gọi tôi từ đại thứ nguyên trở về là vì Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp tấn công sao?

Mễ Già Lặc chớp chớp đôi mắt như bảo thạch, sau đó nói:

- Lộ Tây Pháp gần đây trở nên hơi điên cuồng... Hắn từng là đại thiên sứ trưởng của Thiên Đường, hẳn là biết rất rõ về những bí mật của Thiên Đường. Hắn vĩnh viễn cũng không thể đánh chiếm Thiên Đường được.

- Chẳng lẽ là do đại nhân phát động "Sự cứu rỗi của Thiên Đường" sao?

Chân mày Lạp Phỉ Nhĩ hơi nhíu lại.

- Có lẽ vậy.

Mễ Già Lặc lẩm bẩm nói, nhưng cái cớ này ngay cả nàng cũng không cách nào thuyết phục được.

- Chuyện của Lộ Tây Pháp tạm thời có thể gác lại. Cửu tinh ngôi thứ sáu đã xuất hiện, e rằng không bao lâu nữa cuộc chiến thần ma lần thứ hai sẽ bắt đầu. Lực lượng của chúng ta cần phải tập trung lại.

Mễ Già Lặc dường như không muốn đề cập nhiều đến chuyện của Lộ Tây Pháp, liền chuyển để tài:

- Trước đây không lâu, ta cảm nhận được ý chỉ của Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân vĩ đại trên hàng tỉ không gian. Tát Mạch Nhĩ đại nhân và Mai Đan Tá đại nhân sắp thức tỉnh rồi.

Lạp Phỉ Nhĩ giật mình, tiếp đó vui mừng nói:

- Ngài nói là bọn họ đã hoàn toàn khôi phục rồi?

Mễ Già Lặc gật đầu, khẳng định suy đoán của Lạp Phỉ Nhĩ.

Chư thần trước tiên sáng tạo ra thiên sứ thần quang Lộ Tây Pháp, tiếp đó lại sáng tạo ra Sí thiên sứ trừng trị Tát Mạch Nhĩ, sau đó là Sí thiên sứ xử phạt Mai Đan Tá, thứ tư mới sáng tạo ra đại thiên sứ trưởng hiện giờ là Sí thiên sứ của lửa Mễ Già Lặc, cuối cùng mới đến hàng tỉ thiên sứ khác.

Lúc ban đầu khi sáng tạo Thiên Đường, chư thần đã giao cho ba Sí thiên sứ sinh ra sớm nhất là Lộ Tây Pháp, Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá quản lý Thiên Đường. Trước đây rất lâu, ba Sí thiên sứ này còn được gọi là ba thủ lĩnh của Thiên Đường.

Cho đến sau này, Sí thiên sứ thần quang Lộ Tây Pháp triển hiện ra thiên phú hơn người, dần dần vượt qua hai thiên sứ trừng trị và xử phạt, mới được Chủ Thần bổ nhiệm làm đại thiên sứ trưởng, trở thành nhân vật cao nhất trong cả Thiên Đường. Hai người Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá thì được gọi là hai thiên sứ của thần, phụ tá đại thiên sứ trưởng Lộ Tây Pháp.

Đến khi Lộ Tây Pháp mang theo hàng tỉ thiên sứ từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, Quang Minh chư thần giận dữ, khiến cho hai thiên sứ của thần là Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá cũng bị liên lụy. Sau đó mặc dù Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá cũng không có dấu hiệu phản bội, nhưng Quang Minh chư thần vẫn nghi ngờ hai thiên sứ của thần này có thể sẽ trở thành Lộ Tây Pháp thứ hai, thứ ba.

Bởi vì nguyên nhân này, dấu ấn đại thiên sứ trưởng đời thứ hai đã rơi vào thiên sứ của lửa Mễ Già Lặc.

Ánh mắt Lạp Phỉ Nhĩ mơ màng, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong thời đại xa xôi.

Đại chiến thần ma lần đầu tiên, không gian Thiên Đường bị cuốn vào chiến tranh. Sáu Sí thiên sứ còn lại cũng chinh phạt giữa vũ trụ, dẫn theo vô số thiên sứ không ngừng giao chiến với ma tộc, huyết tộc và nhân tộc Thái Cổ.

Trong chiến tranh, đã có hai Sí thiên sứ của Thiên Đường phải bỏ mình, đó là Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá.

Sức sống của Sí thiên sứ rất mạnh mẽ, dù chỉ là một mảnh vụn nho nhỏ của trái tim Sí thiên sứ, chỉ cần trải qua cánh cổng Thiên Đường chuyển sinh cũng có thể sống lại. Có điều thời gian sống lại của bọn họ vượt xa những thiên sứ bình thường, cần vô số năm dài đằng đẵng.

- Đi thôi, Ô Liệt Nhĩ và Gia Bách Liệt cũng đến rồi!

Giọng nói của Mễ Già Lặc cắt đứt hồi ức của Lạp Phỉ Nhĩ. Gật đầu một cái, Lạp Phỉ Nhĩ nói:

- Vâng thưa đại nhân!

Bên trong thần điện, từng vòng ánh sáng như dòng chảy lan về bốn phương. Một hành lang đủ cho hai người đi kéo dài đến đến trung tâm đại điện.

Nhìn từ bên ngoài Chúng Thần điện chỉ có diện tích khoảng trăm trượng, nhưng trên sự tế kích thước của nó còn vượt xa như vậy. Ở bên ngoài nó là một tòa thần điện, nhưng chỉ có các Sí thiên sứ mới biết bên trong thần điện là một hư không mênh mông khác.

Trong không gian hư vô là bóng tối vô biên vô tận, còn ở giữa khoảng không gian này lại là một đoàn ánh sáng chói mắt. Đó là nơi các Sí thiên sứ được tạo ra, ký ức của tất cả bọn họ đều bắt đầu từ đây.

Lạp Phỉ Nhĩ theo sau Mễ Già Lặc tiến vào bên trong thần điện. Vừa bước vào khoảng không gian rộng lớn này, hắn liền thấy được hai Sí thiên sứ khác đang đứng trong hư không, đó là Ô Liệt Nhĩ và Gia Bách Liệt.

- Mễ Già Lặc đại nhân!

Ô Liệt Nhĩ và Gia Bách Liệt cung kính thi lễ một cái. Mễ Già Lặc cũng gật đầu xem như là đáp lễ lại. Ánh mắt lướt qua bên cạnh Mễ Già Lặc, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nói:

- Lạp Phỉ Nhĩ, ngươi đã trở lại rồi!

- Ừ. Ô Liệt Nhĩ, Gia Bách Liệt, đã lâu không gặp!

Sau khi hàn huyên ngắn ngủi, bốn tên Sí thiên sứ liền như sao băng lướt qua hư không, rơi vào trong đoàn ánh sáng chói lòa giữa mảng bóng tối vô tận này.

Vừa mới bước vào bên trong, một cảm giác ấm áp liền như thủy ngân trút vào trong thân thể đám Sí thiên sứ, giống như kẻ lãng tử sau khi xa cách mấy chục năm trở về nhà. Có điều thời gian các Sí thiên sứ rời đi cũng không chỉ là mấy chục năm.

Trong đoàn ánh sáng này, hai tên nam tử vóc người cao lớn, chân cao hơn hai trượng, cả người trần truồng nằm ở trung ương, hai mắt nhắm nghiền, thần thái an tĩnh. Sáu đôi cánh chim sáng rực sau lưng đã nói rõ thân phận của bọn họ.

Hai thiên sứ của thần, Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá.

Thân thể của hai người hiện ra một màu sắc trong suốt như nước gợn. Xuyên thấu qua da có thể trực tiếp nhìn thấy những sợi gân mạch cực kỳ chặt chẽ do ánh sáng tạo thành bên trong, cùng với xương cốt do vô số phù văn ánh sáng thần bí thật nhỏ cấu tạo. Có điều này lồng ngực của hai thân thể này lại mở ra, một lỗ thủng hình tròn xuyên thẳng qua lồng ngực và phần lưng.

Phía trên lỗ thủng xuyên qua thân thể là hai trái tim Sí thiên sứ lóng lánh đập đều mạnh mẽ. Ở giữa trái tim, một tia sáng màu vàng đỏ nhỏ như sợi tóc xuyên thẳng qua trái tim thiên sứ này, một đầu nối liền với đỉnh hành lang của thần, còn một đầu dẫn đến sâu trong bóng tối hư vô, ở nơi đó dù là Sí thiên sứ cũng vĩnh viễn không thể nhìn đến đầu cuối.

- Trái tim của Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá đã chữa trị gần như hoàn toàn.

Cặp mắt Ô Liệt Nhĩ nhìn chằm chằm vào hai trái tim giữa không trung nói.

- Gần như vậy...

Ánh mắt Gia Bách Liệt nhìn về đầu cuối của trái tim thiên sứ, ở nơi đó có những sợi tơ nhỏ tràn đầy khí tức thánh khiết mắt thường khó nhìn thấy xuyên qua với tốc độ làm người ta giật mình.

- Có Tát Mạch Nhĩ đại nhân và Mai Đan Tá đại nhân gia nhập, chúng ta đối phó với Thái Cổ và Ma Giới cũng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lạp Phỉ Nhĩ lẩm bẩm.

- Mễ Già Lặc...

Ngay lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang dội bỗng từ hành lang của thần truyền xuống. Toàn bộ không gian đều rung chuyển theo giọng nói này.

Tâm thần bốn tên Sí thiên sứ chấn động, bất giác ngẩng đầu lên, trông thấy ở phía trên mấy trăm trượng có một tinh thể bốn mặt lớn bằng trứng ngỗng, toàn thân trong thân trong suốt lơ lửng trong ánh sáng màu vàng. Ánh sáng do bốn mặt tinh thể chiết xạ ra còn chói mắt hơn so với trái tim nhiều năng lượng nhất bên trong thân thể Sí thiên sứ.

Mễ Già Lặc vội vàng quỳ xuống:

- Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân...

- Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân...

Ba tên Sí thiên sứ còn lại cũng vội vàng quỳ một chân xuống, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh sáng của Chủ Thần phân thân, trên mặt lộ một loại ánh sáng thành kính.

- Sáng thiên sứ hàng lâm, chuẩn bị nghênh đón!

Bốn người Mễ Già Lặc tâm thần rung động, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

- Vâng thưa đại nhân!

Bốn người một tay ôm ngực, cung kính nói.

Đợi sau khi khí tức của Trật Tự Chi Chủ biến mất khỏi hư không, bốn tên Sí thiên sứ mới lần lượt đứng lên, nhìn lên phía trên.

Sâu trong hành lang của thần xuất hiện một đoàn ánh sáng lấp lánh như hoa sen nở ra. Đóa hoa sen kia tỏa ra khí tức cường đại, ngay cả Mễ Già Lặc cũng không ngừng run rẩy.

Sáng thiên sứ, dù là Lạp Phỉ Nhĩ cũng chỉ nghe nói đến cái tên này. Tại Ma Giới, nguyên nhân thiên sứ thần quang từ Thiên Đường rơi xuống đến Ma Giới, trở thành Đọa Lạc Chi Vương được lưu truyền rất nhiều phiên bản.

Nhưng với Sí thiên sứ, tất cả nguyên nhân lưu truyền ở bên ngoài đều sai lệch rất nhiều.

Còn về nguyên nhân thật sự, chỉ Mễ Già Lặc là hiểu rõ một chút.

Sự phản bội của Lộ Tây Pháp có liên quan đến Sáng thiên sứ.

Giữa không trung, hoa sen lấp lánh kia từ từ rơi xuống, lơ lửng phía trên bốn tên Sí thiên sứ khoảng trăm trượng.

- Lộ Tây Pháp đại nhân!

Vừa nhìn thấy Sáng thiên sứ, Lạp Phỉ Nhĩ không khỏi thất sắc kinh hô. Mấy tên Sí thiên sứ khác cũng hoảng sợ biến sắc. Sáng thiên sứ từ bầu trời hạ xuống kia lại có khuôn mặt giống hệt như Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp, chỉ là khí tức lạnh giá hơn Lộ Tây Pháp rất nhiều, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi, không dám tiến tới gần. Nhưng gương mặt đó mấy tên Sí thiên sứ tuyệt đối không thể nhận lầm.

- Không, y không phải là Lộ Tây Pháp, y là Sáng thiên sứ đại nhân.

Mễ Già Lặc rất bình tĩnh nói.

Giống như đáp lại lời nói của Mễ Già Lặc, Sáng thiên sứ với đôi tay khoanh trước ngực, mí mắt hẹp dài mãnh khảnh khẽ run lên một chút, sau đó hoàn toàn mở ra. Bên dưới mí mắt bắn ra một ngọn lửa màu vàng, có điều ngọn lửa này chẳng những không hề ấm áp mà lại tỏa ra một sự lạnh giá đến tận xương tủy.

Ngay khi cặp mắt mở ra, mái tóc trơn bóng màu vàng uốn khúc như sóng trên đầu Sáng thiên sứ từng sợi lần lượt xõa ra, kéo dài với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Phạch!"

Theo một tiếng vang nhỏ, hai tay Sáng thiên sứ khoanh trước ngực đột nhiên buông xuống, sau lưng mười hai chiếc cánh chim lấp lánh chói mắt, giống như tập trung ánh sáng đầy trời lần lượt mở ra, một đôi, hai đôi... mười hai đôi.

Trong truyền thuyết, khi được sáng tạo ra, thiên sứ được Chủ Thần tự mình ban cho mười hai đôi cánh chim có uy năng long trời lở đất.

- Tham kiến Sáng thiên sứ đại nhân!

Bốn tên Sí thiên sứ dùng tay phải ôm ngực, cúi chiếc đầu kiêu ngạo xuống.

Giữa không trung, Sáng thiên sứ vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu một cái, đồng thời vươn hai ngón tay như ngọc thạch ra.

Hai tia sáng nhỏ như sợi tóc bắn ra, chui vào trong trái tim của Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá. Hai trái tim vẫn luôn lơ lửng bất động giữa không trung đột nhiên run rẩy một chút, sau đó theo ánh sáng màu vàng xuyên qua trời đất kia trượt vào trong lồng ngực.

"Ầm!"

Dùng hai trái tim Sí thiên sứ giữa không trung làm trung tâm, hai đoàn ánh sáng chói mắt nổ tung ra, rợp trời kín đất, lan rộng đến toàn bộ không gian đen kịt. Ánh sáng chói mắt kia khiến trời đất đều hơi biến đổi.

Trong ánh sáng mênh mông này, cặp mắt vẫn luôn đóng chặt của Tát Mạch Nhĩ và Mai Đan Tá bỗng trợn trừng, dưới mí mắt bắn ra hai đoàn ánh sáng lấp lánh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-79)