Vay nóng Tima

Truyện:Thần Ma Chi Chiến - Chương 71

Thần Ma Chi Chiến
Trọn bộ 79 chương
Chương 71: Trận chiến cuối cùng (phần 4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Siêu sale Shopee


"Rắc rắc!"

Những vết nứt màu đen to lớn đan xen trong hư không, liên tục cắt xé khoảng không gian này. Những vết nứt không đều này dài đến mấy ngàn trượng, cao khoảng vài tấc, trải rộng khắp cả hư không, bóng tối như mực cũng không cách nào che giấu được chúng.

Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn ra tay quá đột ngột, vừa bắt đầu đã sử dụng lực lượng mạnh nhất. Dưới tình huống không kịp đề phòng, Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần, Ma Đế Hoàng và ba vị Chí Tôn vừa mới từ phía bắc không gian Thái Cổ chạy tới đều bị ảnh hưởng. Chỉ thấy trong hư không bộc phát ra một vòng ánh sáng rực rỡ, sau đó trước mắt tối sầm lại, liền bị cuốn vào trong vết nứt không gian dày đặc.

"Thật đáng sợ, làm sao hắn có thể sở lực lượng Quang Minh mạnh đến như vậy?" – Trong một vết nứt màu đen quanh co, tầm mắt của Ma Đế Hoàng lắc lư kịch liệt. Tiếng va chạm của Quang Ám thần lực không dứt bên tai. Ở hai bên, những mảnh vụn không gian vỡ tan liên tục lướt qua người, muốn xé nát thân thể hắn. Trong cơ thể hắn liền tỏa ra một vòng thần lực hắc ám hùng hậu, ngăn cách những mảnh vụn này bên ngoài cơ thể.

Đối với Ma Đế Hoàng, những vết nứt không gian có thể xé nát cao thủ Thần cấp hậu kỳ này lại chẳng có tác dụng gì, uy hiếp thật sự là Quang Ám thần lực liên tục từ trong hư không bắn ra. Đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn toàn lực ra tay không hề bảo lưu, dù chỉ là dư kình do hai người giao chiến tỏa ra, Ma Đế Hoàng cũng phải tập trung tinh thần toàn lực ứng phó.

"Hắn lại mạnh đến mức này! Làm sao hắn có thể mạnh như vậy?" – Sự mạnh mẽ của Bổn Tôn khiến trong lòng Ma Đế Hoàng nổi sóng, càng nghĩ lại càng sợ hãi. May mà... may mà lúc trước hắn nghe theo lời khuyên của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, bỏ qua vương triều đại điện của mình, chung sống hòa bình với nhân vật đáng sợ đột nhiên xông vào trong vương triều này.

"May mà lúc trước nghe ngươi khuyên bảo, không ra tay với hắn!" - Ma Đế Hoàng cảm kích nói với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc tiềm ẩn bên trong biển ý thức. Nghĩ đến lúc đó, sống lưng hắn lại có một cảm giác lạnh lẽo. Sau khi hấp thu rất nhiều Hắc Ám Chủ Thần phân thân, Ma Đế Hoàng cảm thấy mình rất mạnh mẽ, nhưng khi Bổn Tôn vừa ra tay, khí tức lộ ra lại khiến cho Ma Đế Hoàng cảm nhận được thần lực ánh sáng hùng hậu đáng sợ, liên miên vô tận trong cơ thể đối phương. Mặc dù chỉ là một góc núi băng, nhưng đã khiến trong lòng hắn sinh ra một cảm giác nhỏ bé như hạt dẻ trong biển cả. Tại khoảnh khắc đó, trong lòng hắn thậm chí đã nảy sinh lòng tham, muốn cướp lấy thần lực quang minh hùng hậu và thuần túy trong cơ thể Bổn Tôn. Nhưng lòng lam này lại giống như hoa quỳnh lúc nửa đêm, chỉ hiện lên trong khoảnh khắc liền bị lý trí dập tắt.

Tạm thời không xét đến sự xung đột của Quang Ám thần lực, chỉ đơn thuần so sánh, Ma Đế Hoàng thà rằng đối mặt với một vị Chủ Thần thật sự, chứ không muốn đối mặt với nhân vật thần bí và đáng sợ này.

Chủ Thần thứ mười bốn là một vị Chủ Thần hàng thật giá thật, hơn nữa còn là một vị vua của chư thần đã suy sụp. Mặc dù đã bị bình hành ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn là một vị Chủ Thần thật sự. Ma Đế Hoàng tin tưởng, chỉ cần có đủ thời gian, vị Chủ Thần thứ mười bốn bị phong ấn tại Cửu U trong thời gian dài đằng đẵng này cuối cùng sẽ lại ngồi lên ngôi vị của thần.

Uy nghiêm của chư thần là thần thánh không thể xâm phạm. Không ai dám xem thường một vị Chủ Thần thật sự, Ma Đế Hoàng cũng không dám. Nhưng nếu như được lựa chọn đối tượng để cắn nuốt, hắn tình nguyện lựa chọn Chủ Thần thứ mười bốn đáng sợ, chứ không muốn chọn Bổn Tôn. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn là một vị Chủ Thần mười phân vẹn mười, nhưng ít nhất Ma Đế Hoàng còn có thể từ trên người hắn cảm nhận được oán khí, hận ý và khí tức hủy diệt dày đặc. Còn trên người Bổn Tôn, Ma Đế Hoàng chỉ có thể cảm nhận được lý trí thuần túy. Trong cảm giác của Ma Đế Hoàng, so với Chủ Thần thứ mười bốn, lý trí gần như tàn khốc của Bổn Tôn càng giống như một vị Chủ Thần hơn. Hắn tình nguyện đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn đang giận dữ, cũng không muốn đối mặt với một Bổn Tôn chỉ có lý trí, tất cả đều hành động theo bản năng.

Tiếng cảm kích của Ma Đế Hoàng cũng không được linh hồn tiềm ẩn trong đầu đáp lại. Trên thực tế, khi trong lòng Ma Đế Hoàng tràn đầy nghi hoặc, Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cũng cảm thấy khó hiểu. Từ khi Bổn Tôn xuất thế ngang trời, hàng lâm đến đại điện của vương triều Ma Đế Hoàng, Tịch Nhĩ Lạc đã có một phần tâm tư đối với kẻ chỉ có lý trí tương tự như Chủ Thần này, cho nên mới khuyên can Ma Đế Hoàng. Bởi vì hắn cảm thấy thực lực của Ma Đế Hoàng chưa chắc đã giết được kẻ xâm nhập xa lạ này, muốn tiêu diệt đối phương thì hắn sẽ phải ra tay, mà chuyện này sẽ làm lộ bí mật của bọn họ, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy. Lúc đó hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của nhân vật có cặp mắt trắng bạc này, nhưng vẫn còn xa mới mạnh đến mức độ như vậy. Lần thứ hai hắn cảm ứng được Bổn Tôn là lúc Hư Vô Chi Quân xuất hiện, khi đó hắn cũng chỉ cảm thán vì tiến bộ thần tốc của vị cao thủ mắt bạc này. Đến trước đây không lâu khi giao thủ với Chủ Thần thứ mười bốn, hắn mới phát hiện kẻ xâm nhập xa lạ này lại là một người nắm giữ thời gian. Bất kỳ một người nắm giữ thời gian nào đều đủ khiến cho chư thần xem trọng. Vào lúc đó, hắn đã cảm thấy không thể nào đối phó được với nhân vật lúc đầu hắn chỉ thỉnh thoảng chú ý một chút. Nhưng mới vỏn vẹn trăm ngàn năm, vị cao thủ mắt bạc này đã mạnh đến mức độ như vậy. Đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn thực lực tiến bộ thần tốc, Bổn Tôn lại có thể giao đấu ngang ngửa, thậm chí loáng thoáng còn chiếm được thượng phong.

"Quá đáng sợ!" - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc vốn ít nói trong lòng lại nổi lên sóng gợn đầy trời. Chỉ mới cách không lâu, thực lực của Bổn Tôn đã tăng lên gấp mấy lần. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là thần lực quang minh dày đặc trên người đối phương. So với lần đầu chiến đấu với Chủ Thần thứ mười bốn, thần lực trong cơ thể Bổn Tôn đã tăng lên đến chục triệu lần.

"Làm sao hắn có được thần lực dồi dào như vậy?" - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc vừa kinh hãi vừa đố kị. Trong vũ trụ này, năng lượng mạnh mẽ và khó đạt được nhất chính là thần lực. Nếu như không phải thần lực khó cầu, tại sao Chư thần lại gây nên thần chiến khốc liệt để tranh đoạt lực lượng tín ngưỡng. Mà trên người nhân vật kỳ lạ này, thần lực lại giống như nước, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Thần lực khổng lồ như vậy đã có tư cách ngồi lên ngôi vị Chủ Thần.

Chủ Thần thứ mười bốn sở hữu thần cách giết chóc, đặc biệt hữu dụng trong lúc vũ trụ mất cân bằng, hơn nữa hắn vốn là vua của chư thần, cho nên mạnh mẽ là điều dễ hiểu. Nhưng vị cao thủ mắt bạc này lại có tốc độ tiến bộ không kém gì Chủ Thần thứ mười bốn, thậm chí là còn nhanh hơn, điều này khiến cho phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cảm thấy kinh hãi.

"Hắn rốt cuộc có lai lịch gì? Một nhân loại làm sao có thể tiến hóa nhanh như vậy? Chẳng lẽ trên người hắn còn ẩn giấu bí mật lớn hơn cả vua của chư thần?" – Trong lòng phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc sinh ra một dự cảm mãnh liệt. Tâm thần hắn ngưng tụ, một chùm tơ rối màu xám dày đặc hiện lên từ sâu trong con ngươi, đồng thời từng luồng sương mù từ trong lỗ chân lông toàn thân tỏa ra. Trong hư vô từ không tới có dần dần sinh ra một tia thần lực dao động càng lúc càng mãnh liệt. Trong dòng sông pháp tắc mà mắt thường khó nhìn thấy, một nhánh sông nho nhỏ bị phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc điều khiển, dao động một cách yếu ớt.

Hành động của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc khiến Ma Đế Hoàng hơi ngạc nhiên. Dao động thần lực quen thuộc này chỉ xuất hiện mỗi lần tiến hành thần lực dự đoán. Trong lòng Ma Đế Hoàng biết vị đồng bạn hợp tác kia đang dự đoán về lai lịch của Bổn Tôn, hắn cũng đồng dạng muốn biết được chân tướng về nhân vật đáng sợ chỉ có lý trí này.

Vị cao thủ đáng sợ mặc áo bào trắng này, cùng với Trung Ương ma đế, còn có vị Kiếm Thần mạnh mẽ của Thái Cổ, cả ba đều có diện mạo giống nhau, quan hệ không cần nói cũng biết. Chân tướng mà Ma Đế Hoàng muốn biết dĩ nhiên không phải điều này, mà là những thứ còn sâu hơn.

Vừa chờ đợi kết quả dự đoán của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, Ma Đế Hoàng vừa chú ý đến trận chiến kịch liệt trong hư không. Sau khi sự bàng hoàng và bất an qua đi, hắn bắt đầu cảm thấy hưng phấn: "Chiến đi, chiến đi! Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, như vậy ta mới có thể giành được lợi ích lớn nhất!"

Bất kể là Chủ Thần thứ mười bốn hay Bổn Tôn, một mình Ma Đế Hoàng đều không thể thể đối phó được. Lúc này tâm tình của hắn có thể dùng mấy chữ để khái quát, đó là "tọa sơn quan hổ đấu".

"Rắc rắc!"

Tiếng hư không rạn nứt không dứt bên tai. Những vết nứt không gian đầy tính sát thương lan ra khắp nơi như mạng nhện. Những vết nứt màu đen đáng sợ này không thể làm gì được Ma Đế Hoàng, dĩ nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến Xi Vưu và Đệ Nhất phân thần.

"Thực lực của Bổn Tôn tăng mạnh, ngay cả Chủ Thần thứ mười bốn cũng phải e ngại hắn!" – Đệ Nhất phân thần nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi. Bổn Tôn vừa xuất hiện, Chủ Thần thứ mười bốn liền tỏ ra cực kỳ khẩn trương. Vừa rồi ba người có cơ hội ra tay, thực ra cũng là do Bổn Tôn tạo nên. Lúc trước một câu nói của Bổn Tôn là "ngươi còn quá yếu" khiến hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm nay nhìn thấy thực lực Bổn Tôn tiến bộ có thể nói là thần tốc, trong lòng hắn vẫn có một phần đố kị, nhưng cũng có một phần kiêu ngạo.

"Hôm nay Hấp Tinh đại pháp của bản tọa đã đạt đến cảnh giới tối cao, ngay cả thần lực hắc ám của Chủ Thần thứ mười bốn cũng có thể hấp thu sử dụng, cũng không cần phải sợ hắn. Một mình Bổn Tôn đã có thể chống lại Chủ Thần thứ mười bốn, bản tọa làm sao lại chịu kém hơn!" - Trong lòng Đệ Nhất phân thần đột nhiên dâng lên một luồng khí phách, năm ngón tay phải đang rũ xuống đột nhiên chụp lại, giống như hoa cúc nở ra, lòng bàn tay phát ra một lực hút to lớn.

"Ầm ầm!"

Trong tiếng nổ lớn, không gian chung quanh Đệ Nhất phân thần mấy ngàn cây số bỗng nhiên vỡ tan. Dưới lực hút mạnh mẽ, những mảnh vụn không gian hóa thành một dòng khí lưu hỗn loạn gào thét lướt qua bên cạnh hắn.

"Bách!"

Theo tiếng động giòn giã, hai chiếc cánh ác ma to lớn giống như vật sống từ trong cơ thể Đệ Nhất phân thần nhô ra, mở rộng về hai bên. Đôi cánh to lớn đập một cái, thân hình hắn liền hóa thành một mũi tên nhọn từ trong vết nứt không gian vọt lên không, nhanh như sao băng bay về hướng đoàn bóng sáng rực rỡ chói mắt nhất. Trong bóng tối vô tận, Chủ Thần thứ mười bốn đang toàn lực ứng phó với công kích của Bổn Tôn, dường như không hề lưu ý đến ba cao thủ ma đạo bị cuốn vào trong vết nứt hư không phía sau.

"Cơ hội tốt!" – Trong cặp mắt đen kịt như nửa đêm của Đệ Nhất phân thần đột nhiên bộc phát ra một vệt sáng chói mắt, hai cánh tay mở ra, ngửa đầu phát ra một hét rung trời.

- Gào!

Tiếng hét cuồn cuộn như mũi tên xuyên thẳng vào bầu trời. Khí thế cả người Đệ Nhất phân thần đột nhiên không ngừng tăng vọt, giống như sông biển đang nổi sóng, trong nháy mắt đã tăng lên đến một cảnh giới đáng sợ. Hư không chung quanh hắn ngàn trượng đều vặn vẹo.

"Hấp Tinh đại pháp!" - Trong lòng Đệ Nhất phân thần điên cuồng hét lớn một tiếng, khớp xương toàn thân kêu lên lốp đốp. Hấp Tinh đại pháp từ tầng thứ nhất liên tục tăng đến tầng thứ mười đáng sợ. Tay phải của hắn lật lại, muốn phát ra Hấp Tinh đại pháp mạnh nhất.

"Ầm!"

Đệ Nhất phân thần vừa định ra tay, trong tai bỗng nghe được một tiếng vang lớn. Hư không chung quanh đột nhiên khẽ rung lên, giống như bị một nắm tay lớn vô hình đánh vào. Khóe mắt của hắn có thể nhìn thấy, từ trong vết nứt màu đen cách đó xa xa, một bóng xám to lớn như chim ưng bỗng vọt lên không, thân hình gập lại lao về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.

"Xi Vưu!" - Trong lòng Đệ Nhất phân thần hơi ngạc nhiên. Từ trên người bóng xám kia, hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc của Xi Vưu, hiển nhiên vết nứt không gian to lớn đáng sợ kia cũng không thể làm gì được Ma Tổ Xi Vưu. Giống như Đệ Nhất phân thần, khi Chủ Thần thứ mười bốn khổ chiến với Bổn Tôn, quay lưng về phía mọi người, Xi Vưu cũng thấy được cơ hội tốt nhất để ra tay.

Mỗi vị cao thủ đều có lòng tự tôn của mình, nhưng khi đối thủ là Chủ Thần thứ mười bốn, những cao thủ này lại không thể không liên hợp. Bất kể Xi Vưu hay là Đệ Nhất phân thần, nếu chiến đấu một mình đều không thể nào thắng được Chủ Thần thứ mười bốn, đừng nói là đánh chết hắn. Đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn càng ngày càng mạnh, lựa chọn lý trí nhất chính là hợp sức.

"Các ngươi!" - Ở phía sau, Ma Đế Hoàng đứng giữa hai vết nứt không gian như sông băng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Đệ Nhất phân thần và Xi Vưu, một bàn tay bất giác vươn ra, dường như muốn ngăn cản bọn họ, nhưng đã không còn kịp.

"Bọn họ... xem ra là thật sự rất muốn giết Chủ Thần thứ mười bốn!" - Trong lòng Ma Đế Hoàng lẩm bẩm, đồng thời thu tay lại. Chủ Thần thứ mười bốn vốn không nằm trong kế hoạch săn bắn của hắn, cho nên hắn tham gia trận chiến này chỉ là vì lợi ích đơn thuần, đó là thần cách giết chóc và thần lực thuần túy hùng hậu làm người ta thèm thuồng của Chủ Thần thứ mười bốn. Từ trên người hai vị cao thủ đồng bạn này, Ma Đế Hoàng cảm nhận được sự thù hận phát ra từ nội tâm, hiển nhiên là bọn họ chỉ hận không được giết Chủ Thần thứ mười bốn. Nghĩ đến điểm này hắn lại buông lỏng xuống, cho tới giờ hắn mới có phần tin tưởng, hai người này có vẻ như không hề để ý đến việc tranh giành thần lực hùng hậu trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn.

"Như vậy thì tốt, có hai người bọn họ gia nhập, trẫm sẽ càng dễ dàng lấy được thần cách của Chủ Thần thứ mười bốn!" - Trong lòng Ma Đế Hoàng yên lặng suy nghĩ, sau đó xuyên qua ánh sáng rực rỡ trong hư không nhìn về hai người đang bay nhanh như sao băng phía trước.

"Ầm ầm ầm!"

Phía trước vẫn đang chiến đấu kịch liệt, giờ phút này Chủ Thần thứ mười bốn đang tập trung toàn bộ tinh thầnđối phó với uy hiếp mạnh mẽ đến từ Bổn Tôn. Một đoàn thần lực và mảnh vụn không gian hỗn loạn bắn về hướng Đệ Nhất phân thần và Xi Vưu, nhưng tất cả đều bị Đệ Nhất phân thần dùng Hấp Tinh đại pháp lặng lẽ chuyển dời đến hư không phía xa, va chạm với những mảnh vụn hư không khác và chôn vùi, còn thần lực hắc ám ẩn chứa trong khí lưu hỗn loạn thì lại bị hắn thuận tiện hấp thu.

Gần rồi, gần rồi... Khi còn cách Chủ Thần thứ mười bốn khoảng ngàn trượng, Đệ Nhất phân thần hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười dữ tợn. Trên đầu ngón tay phải có một hố đen lớn chừng nắm tay nhanh chóng xoay tròn, đây chính là dấu hiệu Hấp Tinh đại pháp vận chuyển đến cực hạn.

- Ha!

Hư không rung động. Sau lưng Chủ Thần thứ mười bốn, Xi Vưu và Đệ Nhất phân thần đồng thời quát lớn một tiếng, nhanh như chớp phát động đánh lén.

"Ầm!"

Hai cao thủ ma đạo còn chưa ra tay, trong tai bỗng nghe được một tiếng nổ lớn rung trời, sau đó Đệ Nhất phân thần chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền phát hiện Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn đã biến mất khỏi phía trước, đồng thời một mảng bóng tối vô tận tràn đến. Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi đến khi bóng tối rút đi, hắn lại đột nhiên phát hiện mình đang đứng ở ven rìa chiến trường. Hấp Tinh đại pháp vốn đã vận đến cực hạn lại biến mất không còn bóng dáng, giống như từ đầu đến giờ mình chưa từng ra tay. Còn Ma Đế Hoàng và Xi Vưu trong cảm ứng vốn cách mình không xam lúc này cũng đột ngột biến mất không còn thấy.

- Sao lại như vậy?

Ngơ ngác nhìn hai bàn tay rung rung, Đệ Nhất phân thần lẩm lẩm, trong giọng nói mang theo sự kinh hãi. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy ở đầu cuối của hư không, Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn vẫn đang tiếp tục chiến đấu, chỉ là khoảng cách giữa mình và bọn họ đã biến thành mấy triệu cây số.

Lúc này người trong lòng kinh hãi không chỉ có Đệ Nhất phân thần. Ma Đế Hoàng và Xi Vưu củng phân biệt xuất hiện ở cách vị trí ban đầu mấy trăm ngàn dặm, ngơ ngẩn đứng trong hư không, im lặng không nói gì.

"Tiên đoán của ngươi đã có kết quả rồi sao?" – Một lúc sau, Ma Đế Hoàng bỗng nói với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc trong đầu.

"Không có, ta không thể dự đoán được lai lịch thật sự của hắn. Nhìn từ bề ngoài, dường như hắn chỉ đơn giản là xuất thân từ loài người, nhưng lại vượt ra khỏi xuất thân của mình mà thôi." - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc trả lời: "Ta chỉ có thể làm đến mức độ này, nếu tiếp tục thì phải động pháp tắc tiên đoán trong phạm vi lớn, e rằng sẽ kinh động đến bản thể của ta trong vực sâu, cho nên..."

Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cũng không nói tiếp phần sau. Mặc dù lần tiên đoán này có thể nói là thất bại, nhưng trong giọng nói của hắn lại mang theo vẻ cảm thán. Ma Đế Hoàng rất ít khi nhìn thấy loại tâm tình này xuất hiện trên người đồng bạn, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.

"Ngươi biết vừa rồi xảy ra chuyện gì chứ?" - Ma Đế Hoàng hỏi.

"Ừ." - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc gật đầu, sự kính phục và cảm thán trong giọng nói càng rõ ràng hơn: "Bọn họ đã khống chế thời gian và không gian. Các ngươi vừa cảm nhận được quy tắc đột nhiên hỗn loạn, đó là do hai người bọn họ tranh đoạt quyền khống chế thời gian và không gian, thực lực tương đương gây nên."

Nói đến phần sau, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc không hề che giấu sự cảm thán: "Loại chiến đấu này cho dù là trong chư thần cũng rất khó nhìn thấy. Hiện giờ các ngươi đã không thể nhúng tay vào trận chiến này nữa, nếu như các ngươi hiểu được ý nghĩa của hai người nắm giữ thời gian và không gian."

Thời gian và không gian là một cặp song sinh, thời gian không thể nào thoát ly không gian mà tồn tại, đồng dạng không gian cũng không thể tách khỏi thời gian đứng một mình. Hai thứ này mặc dù hoàn toàn khác biệt, nhưng lại có một mối quan hệ kỳ diệu khó miêu tả.

Khả năng khống chế lực lượng thời gian của Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đều đã đạt tới cực hạn trong vũ trụ này. Theo trình độ khống chế lực lượng thời gian sâu hơn, hai nhân vật kinh khủng giữa vũ trụ này đều có được tiến triển về quy tắc không gian, mặc dù còn kém xa mức độ khống chế pháp tắc không gian, nhưng lại đang tiến đến gần, đạt tới một loại cảnh giới nằm giữa pháp tắc không gian và quy tắc không gian.

Quy tắc không gian là quy tắc dễ dàng nhất, cũng là khó điều khiển nhất trong vũ trụ. Dù là cao thủ Thái Cổ Thần cấp sơ kỳ cũng có thể ít nhiều khống chế được một chút quy tắc không gian, nhưng lại không thể nắm giữ được pháp tắc không gian. Trong hàng tỉ quy tắc giữa vũ trụ, quy tắc không gian là thứ dễ chạm tới nhất, cũng là thứ mà nhiều người nắm giữ nhất, nhưng trong số chư thần cũng không có Không Gian Chi Chủ.

Về mặt quy tắc không gian, đám cao thủ Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần, Ma Đế Hoàng và Hư Vô Chi Quân đều đã đạt tới cực hạn có thể khống chế. Còn Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn nhờ nắm giữ pháp tắc thời gian, khiến cho bọn họ có một chút tiến triển rất nhỏ về quy tắc không gian, nhưng chỉ một chút biến hóa rất nhỏ này đã giúp bọn họ bỏ xa đám cao thủ đỉnh cấp trong vũ trụ như Xi Vưu, đạt đến mức độ khống chế không gian tuyệt đối.

Thời gian và không gian không thể nào tách rời, tồn tại một cách đơn độc. Khi khống chế thời gian đạt đến cực hạn, khả năng khống chế không gian cũng sẽ tăng lên. Từ Thời Gian Chi Chủ diễn hóa thành Không Gian Chi Chủ, hoặc từ Không Gian Chi Chủ diễn hóa thành Thời Gian Chi Chủ, đó cũng không phải là chuyện không thể làm được.

- Trận chiến này, e rằng chúng ta không thể nhúng tay vào rồi.

Ở phía xa, ba vị Chí Tôn đứng tại ven rìa chiến trường, trầm mặc nói. Chuyện xảy ra với ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp cũng đồng thời xảy ra với ba vị Chí Tôn. Hơi trầm tư, Bạch Hổ Chí Tôn liền hiểu được trạng thái khác thường vừa xảy ra. Đây cũng không phải là lần đầu bọn họ giao thủ với Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng dù là người từng tiếp xúc qua, vẫn không thể nào hiểu rõ sự ảo diệu của lực lượng thời gian.

- Đúng vậy.

Chu Tước Chí Tôn lắc đầu một cái, trong mắt phượng lần đầu tiên hiện lên vẻ mơ màng. Phương thức chiến đấu của hai vị Thời Gian Chi Chủ đã vượt ra khỏi cảnh giới mà cao thủ phàm tục có thể hiểu được. Trước mặt hai vị Thời Gian Chi Chủ, ưu thế về số lượng của phàm tục đã mất đi ý nghĩa. Chỉ một chiêu "thời gian chảy ngược" đơn giản, đủ để khiến cho tất cả công kích trở nên vô hiệu. Mà với trình độ khống chế không gian vượt qua tất cả cao thủ, mặc dù còn chưa thể uy hiếp đến mọi người, nhưng lại có thể tách rời mọi người ra. Nếu như không có lực lượng bình hành mấu chốt nhất trong vũ trụ, không bị thời gian và không gian điều khiển, bốn Chí Tôn thậm chí không có khả năng tạo thành Tứ Tượng đại trận.

"Chẳng lẽ nắm trong tay thời gian thật sự là vô địch sao? Chẳng lẽ không có cách nào chống lại Chủ Thần thứ mười bốn sao?" - Trong lòng Chu Tước lẩm bẩm.

"Bản tọa lại không tin!" – Sự mạnh mẽ của Chủ Thần thứ mười bốn ngược lại khơi dậy ngạo khí trong lòng Đệ Nhất phân thần. Hấp Tinh đại pháp đã luyện đến đỉnh cao, dựa vào ma công tuyệt thế này, hắn hoàn toàn có đủ thực lực và tư cách tung hoành vũ trụ, cho dù là đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn cũng có sức đánh một trận.

Cũng có suy nghĩ như vậy, Xi Vưu và Ma Đế Hoàng đồng thời từ hai hướng khác nhanh chóng lướt đến gần trung ương khoảng hư không này.

"Bùng!"

Một lúc sau, bóng sáng chợt lóe lên, ba tên cao thủ ma đạo đỉnh cấp lại bị ném ra khỏi chiến trường, có điều lần này ba người lại phân biệt xuất hiện ở ba hướng khác nhau. Lần này trong lòng ba người đều hoảng sợ. Nếu là một mình đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn, bất cứ người nào cũng có sức đánh một trận, nhưng sau khi Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn giao thủ, ba người thậm chí không có khả năng gia nhập vào trận chiến. Lực lượng thời gian quả thật rất kỳ lạ.

Lần này không do dự lâu, Đệ Nhất phân thần, Xi Vưu và Ma Đế Hoàng lại lao vào trong hư không hỗn loạn. Đứng trước Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn hùng mạnh, ba người đều bị khơi dậy cơn giận và ngạo khí. Gần như cùng lúc, áo bào của ba vị Chí Tôn Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ cũng rung động, lập tức lao vào trong chiến trường.

Trong hư không cách Thái Cổ rất xa, lực lượng thời gian và không gian hỗn loạn liên tục dao động, bên trong còn xen lẫn thần lực quang ám mãnh liệt.

"Ầm!"

Trong đoàn ánh sáng rực rỡ, Chủ Thần thứ mười bốn rít lên một tiếng, vung tay đánh ra một quyền.

"Xoẹt xoẹt!"

Trong ánh chớp, một đoàn thần lực giết chóc hùng hậu như sông băng vỡ tan cuốn về phía Bổn Tôn. Một quyền còn chưa đi hết, một quyền khác lại tiếp tục đánh tới. Chủ Thần thứ mười bốn cũng không sử dụng bất kỳ pháp thuật hay thần chú nào, chỉ đơn giản dùng thần lực hủy diệt thuần túy kết hợp với tốc độ, chuyển hóa thành thế công mãnh liệt nhất.

Đối mặt với công kích hung bạo của Chủ Thần thứ mười bốn, Bổn Tôn mặc áo bào trắng như tuyết vẫn đứng yên, như một ngọn núi cao sừng sững, toàn thân trắng tinh trong suốt, tay trái thấp thoáng có thể thấy được cả gân cốt nhẹ nhàng đánh ra một chưởng."Thời gian bất động" lập tức phát ra.

Tại khoảnh khắc này, thần lực hắc ám ngập trời, Chủ Thần thứ mười bốn phía sau và vô số mảnh vỡ không gian như sao băng đều dừng lại. Không hề do dự, thần cách thời gian trên trán Bổn Tôn lại sáng lên, bàn tay lật lại đánh ra, lập tức phát động "thời gian chảy ngược".

"Ầm ầm!"'

Thần lực hùng hậu do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra, lúc này lại dọc theo đường cũ bắn ngược về với tốc độ còn nhanh hơn, đánh về hướng Chủ Thần thứ mười bốn. Cùng lúc đó, từ trong bốn mươi tám ngàn lỗ chân lông trên người Bổn Tôn đột nhiên tỏa ra thần lực quang minh mãnh liệt, dày đặc như thực chất, hội tụ lại như sông biển, cuốn về phía Chủ Thần thứ mười bốn ở đối diện vẫn đang bị "thời gian bất động" ảnh hưởng.

- Gào!

Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên một tiếng, lớp da trên trán nứt ra, thần cách thời gian và thần cách giết chóc đồng thời lập lòe. Ánh sáng chợt lóe lên, Chủ Thần thứ mười bốn cường hành thoát ra khỏi "thời gian bất động", trong cặp mắt đen kịt phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chân phải mang giáp lạnh đạp một cái vào hư không, năm ngón tay to lớn mở ra, giơ về phía thần lực quang ám chói lọi.

"Ầm!"

Thời gian đột nhiên dừng lại, tất cả mọi thứ trong hư không đều đứng yên, kể cả thần lực cuồn cuộn kia. Sau một khắc, Chủ Thần thứ mười bốn cũng thi triển "thời gian chảy ngược", thần lực quang ám cuộn trào kia lại bắn ngược trở về với tốc độ nhanh hơn.

Thời gian không chia ra quang minh và hắc ám. Đứng trước lực lượng thời gian, tất cả thần lực dù là quang minh hay hắc ám đều không thể thoát khỏi tác dụng của nó. Đây cũng là nguyên nhân mà ban đầu Chủ Thần thứ mười bốn được gọi là vua của chư thần.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Dưới bàn tay của Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn, hư không trong phạm vi một triệu dặm liên tục va chạm và chôn vùi. Chủ Thần thứ mười bốn giống như điên cuồng, mỗi lần thoát khỏi "thời gian bất động" của Bổn Tôn đều lập tức đánh ra mấy quyền nhanh như chớp. Trái ngược với Chủ Thần thứ mười bốn điên cuồng, vẻ mặt Bổn Tôn vẫn luôn lạnh nhạt và bình tĩnh, trong cơ thể phát ra một đoàn thần lực cứu rỗi hùng hậu. Thần lực quang ám cuồn cuộn không ngừng hội tụ lại trong hư không giữa Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn, sau đó liên tục bị hai người dùng lực lượng thời gian bắn ngược về. Nhìn bề ngoài có vẻ chiến đấu vô cùng khốc liệt, nhưng thật ra không một chiêu nào có thể đánh trúng người Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn.

Hai nhân vật kinh khủng nhất trong vũ trụ này dưới chư thần, chỉ thuần túy sử dụng "thời gian bất động" và "thời gian chảy ngược" đơn giản nhất, không ngừng tranh đoạt quyền khống chế lực lượng thời gian trong khoảng hư không này. Chiến đấu của hai người đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của mọi người. Hư không rung động. Dưới sự kêu gọi của Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn, hai dòng nước pháp tắc giết chóc và pháp tắc cứu rỗi mênh mông đã tồn tại từ vũ trụ ban đầu, lúc này bỗng vượt qua hư không trùng trùng đi đến khoảng không gian này. Hư không liên tục va chạm và chôn vùi, đó là do hai pháp tắc này đồng thời tác dụng, đối kháng với nhau. Dưới tác dụng của pháp tắc thời gian, đám người Đệ Nhất phân thần nhìn thấy thần lực quang ám khiến cho hư không sụp đổ, thực ra lại là công kích của Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn mấy giây trước.

Đối với cao thủ dưới Thần cấp, thứ quyết định thắng bại là cường độ và mức độ của năng lượng. Đối với cao thủ Thần cấp, thứ quyết định thắng bại là hiểu biết đối với quy tắc, lại dựa vào hiểu biết này sáng tạo ra chiêu thức công kích mạnh mẽ. Ở cấp độ cao hơn, tiếp xúc được với thần lực, thứ quyết định thắng bại trong chiến đấu của nghịch thần giả đã trở thành mức độ tích lũy thần lực. Đệ Nhất phân thần và Ma Đế Hoàng thuộc về hàng ngũ này. Xi Vưu tuy không có thân thể, cũng không có thần lực, nhưng cũng là thuộc cấp bậc này, bởi vì lực lượng của cửu tinh không hề kém hơn thần lực mà đám nghịch thần giả tích lũy. Tiến lên một cấp nữa, khi thần lực đủ để duy trì sự tiêu hao, đối với loại cao thủ đỉnh cấp như Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn, mấu chốt quyết định thắng bại đã chuyển thành thần cách và lực lượng thời gian. Thần cách của người nào càng hoàn mỹ, hiểu biết và khống chế lực lượng thời gian cao hơn một bậc, đó chính là người thắng.

Thần cách thời gian lấp lánh trong suốt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng lập lòe, mỗi lần sáng lên thì "thời gian bất động" của Bổn Tôn ảnh hưởng lên người hắn liền bị xóa bỏ. Trong hư không đen kịt, thần cách thời gian tỏa ra một vầng sáng lấp lánh nhu hòa, xua tan bóng tối chung quanh. Dưới bóng tối làm nổi bật, thần cách thời gian càng trở nên rực rỡ hơn. Đối diện với Chủ Thần thứ mười bốn, thần cách thời gian của Bổn Tôn cũng tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt nhu hòa lấp ánh. Dưới sự chi phối của thần cách, trong phạm vi một triệu dặm, lực lượng thời gian dao động cực kỳ hỗn loạn, phía sau nó là thần lực tiêu hao điên cuồng.

Hai viên Thần cách thời gian rất gần hoàn mỹ, hai người nằm giữ thời gian. Khi điên cuồng phát ra công kích ẩn chứa thần lực hùng hậu, trong linh hồn Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đều sinh ra một cảm giác khác thường. Trong hư không như có một sợi dây vô hình nối liền thần cách thời gian trong đầu hai người lại với nhau, Bổn Tôn có thể cảm nhận được rõ ràng thần cách thời gian lập lòe trong đầu của Chủ Thần thứ mười bốn, có thể thấy rõ viên thần cách thời gian gần hoàn mỹ này ảnh hưởng đến quy tắc thời gian như thế nào, thậm chí có thể cảm giác được dòng chảy thần lực trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn dưới tác dụng của thần cách, đây là một loại cảm giác gần như thấu thị. Đồng dạng, Chủ Thần thứ mười bốn cũng có thể cảm giác được rõ ràng thần cách và thần lực cứu rỗi to lớn trong cơ thể Bổn Tôn. Hai nhân vật mạnh nhất trong vũ trụ dưới chư thần, trong chiến đấu kịch liệt đều sinh ra một cảm giác đối mặt với mình, giống như đang chiến đấu cùng với bản thân.

"Thời gian chảy ngược" và "thời gian bất động", hai loại lực lượng thời gian đơn giản nhất nhưng lại vô cùng thực dụng. Bất kể là Bổn Tôn hay Chủ Thần thứ mười bốn, vào lúc này đều khống chế thời gian vô cùng thuần thục. Đứng trước lực lượng thời gian, không một công kích nào có thể chạm đến người nắm giữ thời gian, nhưng điều này lại khiến cho chiến đấu giữa hai người càng thêm hung hiểm.

"Ong!"

Thần cách thời gian trên trán Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn liên tục lập lòe, một sáng một tối chiếu rọi lẫn nhau. Hai người càng sử dụng lực lượng thời gian dồn dập, loại cảm giác liên hệ này càng mãnh liệt hơn.

"Ngươi đã vượt ra khỏi xuất thân của loài người, vì sao còn phải trợ giúp những nhân loại này?" - Một luồng sóng ý thức đột nhiên vượt qua hư không hỗn loạn, truyền vào trong đầu Bổn Tôn. Trong khoảng hư không nơi thời gian và không gian hoàn toàn hỗn loạn này, cũng chỉ có ý thức mới không bị ảnh hưởng.

Vẻ mặt Bổn Tôn vẫn không hề có biểu tình gì, giống như không nghe được giọng nói bình thản của Chủ Thần thứ mười bốn, vẫn im lặng như trước, công kích trong tay phát ra không hề có dấu hiệu dừng lại.

Chủ Thần thứ mười bốn cũng không bất ngờ vì sự im lặng của Bổn Tôn, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tên nghịch thần giả siêu cường giữa vũ trụ này. Từ trên người của đối phương, Chủ Thần thứ mười bốn chỉ cảm nhận được một loại lý trí đến từ bản năng, mà đây chính là thứ hắn cảm nhận được từ trên người chư thần. Tên nghịch thần giả hùng mạnh này sở hữu tiềm chất tốt nhất để thành thần.

Khi ẩn nấp trong sương mù dày đặc tại tây bắc Ma Giới, suy diễn thần cách thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn đã cảm ứng được Bổn Tôn ở không gian đại thứ nguyên. Lúc đó hắn còn không để ý, chỉ có một ý niệm là hấp thu lực lượng hỗn loạn trong trời đất do cửu tinh gây nên, giúp thần cách thời gian tiến đến hoàn mỹ, lúc đó thì thần cản giết thần, ma cản giết ma. Nhưng đến khi hắn thành công xuất quan, không nghĩ tới nghênh đón hắn là Bổn Tôn cũng có thực lực tăng vọt, cùng với một viên thần cách thời gian gần như hoàn mỹ.

Trong cảm giác của Chủ Thần thứ mười bốn, Bổn Tôn giống như một bản thân khác của mình. Thứ duy nhất khác biệt là ngoại trừ sở hữu lực lượng thời gian, hắn còn sở hữu pháp tắc giết chóc, trong khi Bổn Tôn lại sở hữu pháp tắc cứu rỗi của nhánh quang minh."Thời gian bất động" và "thời gian chảy ngược", hai loại lực lượng thời gian này nhìn như đơn giản, nhưng nếu như đối mặt với cao thủ khác, Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn có thể dựa vào hai chiêu này dễ dàng giải quyết chiến đấu. Điều bất ngờ duy nhất là lực lượng tứ tượng và Bổn Tôn.

Bốn Chí Tôn của loài người dung hợp với bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, có thể hóa thành Tứ Tượng đại trận. Tứ Tượng đại trận có thể cuốn bất kỳ Quang Minh chư thần hay Hắc Ám chư thần nào vào bên trong, ngăn cách liên hệ giữa bọn họ và pháp tắc trong vũ trụ, cắt đứt nguồn thần lực liên tục cung ứng cho chư thần. Bản chất của Tứ Tượng đại trận chính là pháp tắc bình hành duy trì gốc rễ của vũ trụ, không bị bất kỳ pháp tắc nào điều khiển, đồng thời vượt trên tất cả pháp tắc. Lực lượng thời gian tác dụng lên người bốn Chí Tôn, so với tác dụng lên những cao thủ khác thì ngắn hơn nhiều. Còn về Bổn Tôn, cao thủ nắm giữ thời gian dĩ nhiên có sức đề kháng cực mạnh đối với lực lượng thời gian do cao thủ khác thi triển.

"Ngươi đã có tư cách ngồi lên ngôi vị Cứu Thục Chi Chủ do Dĩ Tát để lại, kẻ địch của ngươi bây giờ không phải ta mà là chư thần. Nếu như ngươi thành thần, chư thần nhất định sẽ ra tay. Còn nếu như ngươi thần phục ta, vậy thì ta có thể che chở cho ngươi!" - Trong hư không, sóng ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn vẫn dao động nhấp nhô. Chiến đấu giống như hình ảnh phản chiếu vẫn không hề ngừng lại, hung hiểm cực lớn, hơn nữa còn cực kỳ khó chịu, bởi vì không ai thích cảm giác chiến đấu với mình. Chủ Thần thứ mười bốn hiểu rõ, lần trước khi thời gian chảy ngược đến ngọn nguồn của thời gian, hắn đã nhận được tin tức về lực lượng thời gian mà lúc ban đầu sinh ra đã không nhận được, nhưng đồng dạng kẻ lạnh nhạt và lý trí trước người này cũng nhận được tin tức to lớn kia. Trình độ khống chế lực lượng thời gian của hai người chênh lệch cực nhỏ, thần cách thời gian của hai người cũng không hơn kém bao nhiêu, loại chênh lệch nhỏ đến cực điểm này vốn không thể phát huy được bất kỳ tác dụng chí mạng nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng sẽ tùy thuộc vào thần lực. Thần lực trong cơ thể người nào tiêu hao hết trước tiên, người đó sẽ bỏ mạng.

Thần cách giết chóc được trời ưu ái, có thể liên tục hấp thu thần lực từ trong vũ trụ hỗn loạn. Đồng thời dưới tác dụng của lực lượng thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn cũng đã lấy được thần lực vốn thuộc về mình sau đó lại rải rác trong vũ trụ, tích lũy được rất nhiều thần lực hắc ám. Nhưng đồng thời nhờ vào liên hệ kỳ diệu của thần cách thời gian, hắn cũng cảm ứng được rõ ràng lực lượng cứu rỗi to lớn của Cứu Thục Chi Chủ trong cơ thể Bổn Tôn. Lực lượng cứu rỗi to lớn này do vô số nhân loại ở đại thứ nguyên sinh ra, trải qua vô số năm tích lũy mà thành, luận về số lượng còn nhiều hơn Chủ Thần thứ mười bốn.

Ưu thế duy nhất của Chủ Thần thứ mười bốn là khi cửu tinh hội tụ, vũ trụ mất cân bằng, chính là thời đại thuộc về Hắc Ám chư thần. Trong thời kỳ hỗn loạn, thần cách giết chóc có thể hấp thu thần lực từ trong bóng tối và hỗn loạn, còn nhiều hơn so với chư thần dưới vực sâu. Theo thời gian trôi qua, thần lực trong cơ thể hắn sẽ càng ngày càng nhiều, còn thần lực trong cơ thể Bổn Tôn sẽ càng ngày càng ít đi. Đợi đến khi thần lực thừa kế từ Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát trong cơ thể Bổn Tôn hao hết, chính là lúc Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn nắm thế chủ động.

Nhưng thần lực mà Bổn Tôn thừa kế từ Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát lại rất lớn, dựa theo của phương thức và trình độ chiến đấu này, phải cần một thời gian rất dài mới tiêu hao hết được. Khi đó cũng không biết cửu tinh có còn treo cao trên không trung hay không, Chủ Thần thứ mười bốn tuyệt đối không muốn nhìn thấy tình huống này.

Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng lên tiếng hỏi dường như cuối cùng đã có một chút hiệu quả. Trong hư vô nổi lên sóng gợn nhàn nhạt, sau đó dao động ý thức lạnh nhạt vô tình của Bổn Tôn truyền qua hư không, vang lên trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn: "Pháp tắc... chỉ có thể do một người nắm giữ. Chúng ta... cuối cùng phải có một trận đánh."

Khi nói những lời này, cặp mắt vàng ánh của Bổn Tôn liếc nhìn thần cách thời gian rực rỡ trên trán Chủ Thần. Lời nói mặc dù đơn giản, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Một viên thần cách khống chế một pháp tắc, một pháp tắc chỉ có thể do một Chủ Thần nắm giữ. Khi hai viên thần cách cùng khống chế một pháp tắc, dưới tác dụng của bản thân pháp tắc, thần cách nhất định sẽ xảy ra xung đột, cuối cùng chỉ có thể còn lại một viên thần cách, không chết không thôi.

Chỉ với điểm này đã quyết định hai người nhất định phải có một trận đánh, chứ không chỉ vì cuộc chiến chủng tộc này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-79)