← Ch.09 | Ch.11 → |
"Hay cho một tiểu tử không biết trời cao đất rộng". Lão béo đừng bên cạnh Đỗ Thái hừ lạnh.
Vân Phong không đáp, chỉ quay ra nhìn đại thúc tên Trung Văn kia, khiến Đỗ Thái cùng lão giả béo ấm ức không thôi. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám khinh thường hai người như vậy, chưa nói đến một con kiến hôi như tiểu tử 8, 9 tuổi trước mặt.
Lão béo định hung hăng "dạy dỗ" tiểu tử kia, thì bỗng nhiên giật mình, dường như có ai đang thì thầm trong tai. Đây vốn là "Truyền âm thuật" mà chỉ cao thủ Nguyên sĩ mới có thể dùng thần thức thi triển. Trong gia tộc cũng chỉ có cao tầng mới luyện thành.
Một lúc sau, khuôn mặt lão tái nhợt, nhìn về tiểu tử trước mặt có sự sợ hãi thật sâu. Lão nhỏ giọng với thiếu gia bên cạnh mình.
Chỉ thấy Đỗ Thái cũng giật mình, khuôn mặt gầy gò có chút âm trầm tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nén lại gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Ngươi muốn "mua" thật sao?"
Trung Văn nhìn về phía đối phương rồi nghi hoặc hỏi lại, đặc biệt nhấn mạnh từ "Mua". Bởi lẽ nếu có một người nào đó cho hắn vay tiền đã là phúc đức lắm rồi. Dù sao Ma sủng trong Đồng Phiến kia cũng là đồ bỏ, mới chỉ có một cấp, lại là biến dị, không ai nguyện ý mua nó cả.
Thế nhưng Vân Phong lại nghĩ khác. Hắn không biết biến dị là phế phẩm cho nên không quan tâm, hơn nữa dù biết là phế phẩm thì sao. Hắn đã bước ra ngoài giúp đỡ người thì đã biết sẽ phải đắc tội với một trong Tứ đại gia tộc rồi, nhất là đây lại là gia tộc buôn bán ma sủng. Sau này hắn sẽ không còn cơ hội mua Ma sủng trong trấn nữa, chỉ có thể tự bắt mà thôi. Hoặc là, Ma sủng trước mắt này chính là ma sủng theo mình cả đời.
Vân Phong nhẹ gật đầu.
"Vậy, chỉ cần 40 Ngân tệ thôi. Hoặc ít... ít hơn cũng được... Tùy ngươi vậy." Trung Văn thở dài, nhìn tiểu hài trước mặt, có lẽ nó muốn giúp đỡ mình. Nhưng còn nhỏ thế này làm sao có nhiều tiền trong người đây, dù có 2, 3 Ngân tệ đã là khá lắm rồi.
Vân Phong cười nhẹ, hắn hiểu được vì sao Trung Văn đại thúc lại nói như vậy. Tuy hắn còn là hài tử nhưng khó khăn từ nhỏ đã khiến hắn thông minh và trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa.
Chỉ thấy hắn móc từ trong túi ra hai đồng kim tệ óng ánh, nhét vào tay Trung Văn. Nhìn cảnh ấy, mọi người bên cạnh, kể cả Trung Văn cũng cảm thấy sốc. Ông trời ơi! Tiểu tử này là con ai đây, tiện tay cũng lấy được số tiền bằng người ta làm cả nửa năm.
"Cái này, tiểu... tiểu huynh... đệ à. Hỏa Sí Điểu biến dị không... không đến... đến... đến mức ấy đâu." Trung Văn mồ hôi đầy đầu, khuyên can.
"Ta biết." Vân Phong nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng sáng."Coi như là cho đại thúc vay tiền chữa bệnh cho đại tỉ ở nhà đi."
"Vậy... Vậy xin đa tạ, khi nào có tiền ta sẽ lập tức trả lại tiểu huynh đệ." Trung Văn ngập ngừng một lúc rồi nhận lấy tiền, cao hứng vỗ ngực đảm bảo. Sâu trong ánh mắt lại có một phần cảm kích và hy vọng nồng đậm.
Trái lại với Trung Văn, tam thiếu gia của nhà họ Đỗ lại tức giận đến nổ phổi. Suýt bị người ta đánh, không dám phát tác. Mãi mới có cơ hội rước lấy mỹ nhân đồng thời báo thù thì lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ngáng chân. Bao nhiêu uất ức của hắn giờ này tập trung vào người tiểu tử trước mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì đảm bảo Vân Phong lúc này sẽ bị xé thành vài mảnh nhỏ.
Ở một tửu lâu gần đó.
"Thật là một tiểu tử thú vị." Một lão giả tầm ngoài 70 dáng người cao lớn, khuôn mặt chữ điền, nước da đen nhẻm cất tiếng. Người này là gia chủ Đoạn gia.
Bên cạnh lão là 3 lão già tầm 70, một trung niên 50 cùng một thiếu phụ 40 tuổi. Chỉ cần vài người hơi có kiến thức trong trấn mà thấy cảnh này cũng sẽ rớt tròng mắt ra ngoài. Bởi sáu người ngồi ở đây thì 4 người là Gia chủ tứ đại gia tộc, một người là trưởng trấn của Giao Nguyệt Trấn. Chưa có bao giờ, tất cả những người kia lại khách khách, khí khí, cùng nhau tiếp đón một người khác như thế này.
Chỉ thấy đối diện với gia chủ Đoạn gia là một lão giả cũng to lớn không kém. Khuôn mặt lão nhẵn nhụi, không râu, trong đôi mắt có sự tang thương, cổ lão. Bộ quần áo bằng vải bố có chỗ sờn vai lại tăng cho lão vài phần từng trải. Người này chính là gia gia mà Vân Phong mới nhận, Lưu Hàn gia gia.
"Ha... ha, Lưu Hàn huynh. Chuyện huynh nói với chúng ta là thật sao?" Gia chủ Đoàn gia hỏi dò.
Lưu Hàn đang trong tâm trạng thưởng thức đứa cháu thì bất ngờ bị đánh thức. Lão quay ra hung hăng nhìn phía đối diện:
"Không thật thì ta nói với ngươi làm gì. Chẳng lẽ ta rảnh lắm sao? Đã là gia chủ mấy chục năm rồi mà vẫn ngu ngốc như vậy."
Đoạn Mộc Nhai tuy bị mắng nhưng vẫn cười hì hì. Cho dù bị mắng một lần chứ dù mắng thêm vài lần nữa thì hắn vẫn vui vẻ như vậy. Không vui sao, làm sao có thể chứ. Cầm trong tay một Thiết Phiến cao cấp cùng 3 món đồ Hồng cấp 7, 8 giai làm sao mà không vui được.
Trái ngược hẳn với Đoạn gia chủ, Tô Phong, trưởng trấn của Giao Nguyệt Trấn lại không vui vẻ như vậy. Hắn vẫn cau mày suy nghĩ. Nói thật ra, chuyện lần này có chút bất ngờ. Lưu lão, người có danh vọng nhất trong số cao tầng trong Giao Nguyệt Trấn đến xin mọi người, nói đúng hơn là giao dịch lấy 2 suất dự thi vào học viện Hoàng gia vào 2 năm tới.
"Mặc dù ở vùng rừng núi heo hút như Giao Nguyệt Trấn, 2 suất tham dự này khá quý trọng. Mỗi một năm chỉ được 5 suất dự thi, mà một lần Lưu lão lại lấy tới hai suất. Tuy nhiên so với mỗi nhà nhận được 1 Thiết phiến cùng 3 món đồ Hồng cấp 7, 8 giai thì không tính là gì. Quan trọng là vì sao Lưu lão lại phải làm vậy. Với danh vọng của lão, chỉ cần một hai câu là có thể lấy được rồi." Tô Minh ngày càng khó hiểu, không chỉ hắn mà ai cũng nghĩ như thế, chỉ là chẳng có ai dám hỏi.
"Nếu suy nghĩ kỹ, dùng một cái giá cao để đổi lấy 2 suất dự thi thì chỉ có thể là Lưu lão muốn che giấu thân phận cho một hài tử nào đó. Để nó có thể học ở học viện Hoàng Gia mà không cần bộc lộ thân phận." Nghĩ tới đây, Tô Minh càng cho là đúng. Là một trưởng trấn nhỏ, nhưng suy nghĩ của hắn khá linh hoạt.
Không thể không nói, những suy nghĩ này của Tô Minh đã đúng đến 8 phần, chỉ có điều hắn không đoán được lý do đứa trẻ kia vì sao phải lấy danh nghĩa hài tử Giao Nguyệt Trấn để đi thi mà thôi.
* * * * * * *
Bắc khu.
Vân Phong trở về nhà của mình, trong tay hắn cầm rất nhiều sách, trong đó, chủ yếu là sách về tu luyện, thường thức, lịch sử, ma thú. Đây đều là những sách bình thường, có giá cả rẻ mạt được bán đầy trên đường lớn.
Vân Phong chỉ nấu qua loa một vài món lót bụng rồi mang sách về phòng ngủ.
Trước hết hắn lôi Đồng Phiến có chứa Hỏa Sí Điểu ra xem trước. Khác với Nguyên Phiến có chứa Hư, Đồng Phiến này có màu xanh rêu, trông khá mới, hình dạng lớn bằng lòng bàn tay trẻ con, không có điêu khắc tỉ mỉ như Bạch Nguyên Phiến hắn có. Mặt trước Đồng Phiến có hình một con chim màu đỏ, thỉnh thoảng trên người có chớp động những bóng lửa đỏ nhàn nhạt trên cánh và đuôi. Mặt sau hiển thị vài dòng chữ, những dòng chữ này là chữ hiện đại, không phải cổ ngữ cho nên hắn dễ dàng đọc được.
Hỏa Sí Điểu (biến dị) - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma điểu - Hệ: Hỏa / Phong
Tư chất: Trung phẩm
Cấp bậc: 1 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 8%
Kĩ năng: Chưa có.
Tổng hợp thực lực: K - -
Nửa đêm, Vân Phong uể oải nằm ườn ra ghế. Đôi mắt như muốn díp lại, cả ngày đọc sách tuy mệt nhưng hắn đã đại khái nắm được một số kiến thức chính về ma sủng.
Ma sủng – tên cũng như ý nghĩa là sủng vật của con người. Chúng được chia làm Ma thú: Ma sủng hệ thú, bao gồm địa thú, điểu thú, hải thú. Ma thực: Ma sủng thực vật, bao gồm địa thực, hải thực. Ma hồn: Ma sủng có dạng tâm linh như oan hồn, linh hồn hóa thành Ma sủng. Còn lại những Ma sủng không thuộc ba loại trên gọi là Ma vật.
Ma sủng giúp nhân loại rất nhiều công việc, không chỉ là trong chiến đấu và tu luyện. Trong thực tế, có rất nhiều Ma sủng chỉ có giá trị sản xuất thực phẩm và lấy sức kéo. Tất cả những ma sủng ấy, người ta xếp vào một loại: Ma sủng Phàm phẩm - danh như ý nghĩa: Ma sủng của người phàm.
Chỉ có những Ma sủng Sơ phẩm trở lên mới có thể chính thức tu luyện với con người. Ma sủng có tư chất càng cao tốc độ tu luyện và khả năng học tập càng lớn. Tư chất lại phụ thuộc vào chủng tộc Ma sủng. Những Ma sủng có tên gần với đỉnh kim tự tháp thì Tư chất lại càng cao. Ví dụ như Hỏa Sí Điểu là Ma thú cấp thấp, tư chất của nó cao nhất cũng chỉ là Trung phẩm, nhưng Hồng Diễm Thiên Ưng là Ma thú cấp trung, tư chất thấp nhất cũng là Cao phẩm. Tư chất hai loài khác nhau một trời một vực, khó có thể đánh đồng.
Tuy vậy, đó không phải là tất cả, Ma sủng cấp thấp cũng có thể lột xác trở thành ma sủng cấp cao hơn. Trong trời đất này, có rất nhiều Thiên tài địa bảo hay tinh huyết Ma sủng có khả năng phụ trợ giúp Ma sủng tăng khả năng thuế biến khi tiến giai. Nhiều người thường dùng cách này để nâng cấp tư chất Ma sủng, nếu thành công, Ma sủng trở thành chủng loại mới, thất bại, Ma sủng đối mặt với tử vong.
Mà cách tiến giai của Ma sủng cũng rất đơn giản, cứ qua mười cấp, Ma sủng lại có một lần tiến giai. Lúc này, nó có khả năng rất thấp thức tỉnh huyết mạch ẩn của mình, làm cá chép vượt long môn. Thế nhưng không phải lúc nào cũng thành công.
*****
Tất cả thông tin về cấp độ, giai phẩm, kỹ năng chủng loại của Ma sủng đều được hiển thị trên Nguyên phiến. Sau đó được tổng hợp lại phân tích thành thực lực tổng hợp. Thực lực càng mạnh khả năng chiến thắng càng cao, thế nhưng đó không phải là tất cả. Khả năng chiến thắng vẫn còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh chiến đấu của Ma sủng nữa.
Mà Nguyên phiến ngoại trừ đặc tính trên còn tăng khả năng tụ hợp nguyên khí và tăng tỉ lệ bắt Ma sủng. Nguyên phiến đẳng cấp càng cao, những tính năng này càng mạnh.
Khẽ miết Đồng phiến trên tay, Vân Phong không khỏi hồi hộp về Ma sủng đầu tiên của mình. Mặc dù đã biết Hỏa Sí Điểu là biến dị, cũng biết nó không phải là tốt, thuộc loại phế phẩm, thế nhưng không hiểu sao, trong lòng Vân Phong có chút mong chờ.
Nhỏ một giọt máu lên Đồng phiến để nhận chủ, Vân Phong khẽ niệm trong lòng. Hắn cảm thấy trong đầu óc mình có thêm một cảm giác vi diệu nào đấy, hơi giống cảm giác với Hư, nhưng lại có chút khác biệt. Cái cảm giác này hiện giờ hắn không thể nào tìm hiểu được nguyên do, cũng không biết nguồn gốc. Cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắt làm theo hướng dẫn từ trong sách, để đầu óc thanh tỉnh, tập trung vào Đồng phiến, đồng thời thầm hô: "Xuất."
Bất chợt một tia sáng trắng nhạt lóe lên trên mặt Đồng phiến. Kéo theo đó là một cơn gió nhẹ cùng một ánh sáng màu đỏ vàng thoát ra. Giữa nền trời tối khuya, ánh sáng màu đỏ vàng có chút chói mắt. Sau đó, một tiếng hót kri... kri... vang khắp căn phòng.
Đập vào mắt Vân Phong lúc này là một con chim nhỏ cỡ bàn tay của hắn. Cái đuôi dài gấp đôi thân người, có màu đỏ cam thỉnh thoảng lại có những đốm lửa đỏ như ma chơi nhảy múa. Trên đầu nó có một nhúm lông vũ dài chạm tới lưng. Dường như cơ thể nó bé hơn gần một nửa so với miêu tả trong sách, nhưng bù lại đôi cánh lại có vẻ to hơn so với cơ thể.
Mặc dù hắn đã đọc qua tư liệu và Hỏa Sí Điểu thế nhưng được tận mắt chứng kiến lại đem lại cho Vân Phong cảm giác mới lạ. Có chút vui mừng, có chút hấp dẫn, mà phần nhiều là lạ lùng cùng tin cậy. Chẳng hiểu sao những cảm giác trái chiều ấy lại xuất hiện cùng một chỗ, khiến Vân Phong có chút bỡ ngỡ.
Khẽ đưa bàn tay gầy nhỏ của mình ra trước mặt Hỏa Sí Điểu, Vân Phong khẽ mỉm cười thân thiện. Đôi mắt thiên chân vô tà của hắn nhìn chăm chú vào Ma sủng trước mắt. Trong đó không hề có chút tư lợi nào, thay vào đó là một cảm xúc muốn làm quen... muốn... kết bạn. Phải, chính là kết bạn.
Thế nhưng Hỏa Sí Điểu vừa thoát ra, nó cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bỏ mặc cảm xúc muốn kết bạn từ Vân Phong, nó lượn một vòng trên không, dường như muốn tìm đường thoát ra ngoài. Kinh nghiệm của Vân Phong quá ít, hắn không hiểu được thuật câu thông với Ma Sủng đã muốn để nó thoát ra ngoài. Hơn nữa, khi Hỏa Sí Điểu bay ra cũng không biết cách dùng Đồng Phiến gọi nó lại.
Vù một tiếng, nó lao mình ra ngoài theo đường cửa sổ, bỏ lại Vân Phong sững sờ. Hắn không tin vào mắt mình.
"Ặc, chết rồi."
Hắn vội lao ra ngoài cửa, nhưng không kịp. Ngoài trời, gió đêm bắt đầu thổi, thỉnh thoảng, một tia sét như muốn xé toang màn đêm, như đánh sâu vào trong óc của mỗi người. Từng hơi lạnh men theo tiếng gió ào ào cuốn vào căn phòng đơn sơ của Vân Phong, khiến hắn có cảm giác rét run. Thế nhưng, Vân Phong lại chẳng quan tâm điều ấy. Đôi mắt trong veo của hắn nhìn qua cửa sổ, hướng về phía dãy núi xa xa.
Chẳng hiểu sao hắn lại nghĩ tới Ma sủng của mình, Vân Phong có chút lo lắng, đau lòng.
"Không biết ngươi bây giờ ra sao, có bị lạnh không?"
"Sắp mưa rồi, sao ngươi lại bỏ đi?"
"Chỗ kia đâu phải là nhà của ngươi?"
"Ở đó, đâu có ai, ở đó cũng rất nguy hiểm."
Dần dần, ánh mắt hắn có chút cương quyết. Vân Phong nhẹ nhàng đóng cửa, mang theo một cái ô rồi vội vàng chạy theo hướng Hỏa Sí Điểu bay đi.
Chẳng mấy chốc, Vân Phong đã chạy đến chân núi.
"Hỏa Sí Điểu, ngươi ở đâu."
"Quay về đây đi."
Bằng vào liên hệ khi trích máu nhận chủ với Hỏa Sí Điểu, Vân Phong càng ngày càng bước sâu vào trong rừng. Hắn vừa đi vừa hét. Giọng nói trong trẻo của tiểu hài cũng đã bắt đầu trở nên khàn khàn. Nửa tiếng qua đi, đáp lại lời hắn cũng chỉ có tiếng gió rầm tập, rào rạc.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Mưa cũng bắt đầu rơi. Từng tiếng lộp bộp vang vọng vách núi đá, át đi những tiếng gọi của Vân Phong.
Trong đêm mưa, một đứa bé lầm lũi gào thét, gọi tên Ma sủng của mình. Dẫu cho...
...
... mưa vẫn rơi, bóng tối vẫn bao trùm...
... chỉ có một đứa bé...
... vẫn cố gắng gọi tên...
... nhưng vô vọng...
Một cảm giác buồn chán ngập tràn trong đầu Vân Phong, thế nhưng hắn không buông bỏ. Nói đúng hơn, hắn là một kẻ cố chấp, chỉ cần muốn làm việc gì, hắn đều có thể kiên trì đến cùng. Cũng giống như lần này, chẳng hiểu sao hắn lại muốn giữ Hỏa Sí Điểu này bên cạnh như vậy. Có thể bởi nó quá đáng thương, không còn ai chăm sóc, có thể bởi ánh mắt sợ hãi của nó khi nhìn Vân Phong, hay bởi nó bị biến dị, khó có khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên. Hắn không biết, không giải thích được lòng mình. Cho dù thông minh, cho dù sớm trưởng thành đến đâu thì vẫn không thể thay đổi được một điều. Trong nhiều trường hợp, Vân Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi.
Hắn vẫn cố chấp, lao nhanh trong màn mưa.
Dần dần, cái cảm giác liên hệ giữa Vân Phong và Ma sủng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ. Hắn có thể cảm nhận được Hỏa Sí Điểu đang đau đớn, đang sợ hãi.
Cách xa 700 mét về phía trước, nơi mà Vân Phong hướng đến.
Một bóng đỏ trên không đang liều mạng lao đi như bay, đằng sau nó là một bóng cự ưng màu đen, to cỡ 2 mét, hung hăng nhìn về phía trước. Thỉnh thoảng lại có tiếng trường khiếu khắp trời đêm.
Bóng đỏ chính là Hỏa Sí Điểu của Vân Phong, mà bóng đen kia là một con Cao phẩm - Hắc Phong Cự Ưng. Giờ phút này, trên người Hỏa Sí Điểu bị vài vết thương nặng, rất đau đớn. Nó không hiểu tại sao, mình vừa mới tự do, bay đến nơi đây để nghỉ tạm qua đêm lại bị tập kích. Nó cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Hắc Phong Cự Ưng nhìn về phía con mồi, trong màn đêm, màu đỏ lửa chói mắt như vậy càng khiến cự ưng dễ tập trung. Mặc dù nó không hiểu sao một con Hỏa Sí Điểu ấu thú lại có tốc độ nhanh như vậy, nhưng rốt cuộc con mồi cũng sẽ không thể nào thoát khỏi tay thợ săn.
Hắc Phong Cự Ưng bất chợt dừng lại giữa không trung. Nó dang hai cánh, vỗ phầm phập vào không khí. Chỉ thấy trong chớp mắt, mười ba mười bốn Phong Nhận màu đen xé gió nhằm tới Hỏa Sí Điểu. Giữa trời mưa gió, bão bùng như đêm nay, uy lực của chiêu Hắc Phong Nhận kia lại tăng thêm một bậc, tốc độ cũng theo đó mà tăng cao.
Phong Nhận đi đến đâu, tầng tán cây trên cao bị phá nát ra đến đấy. Cây cối như bị những lưỡi cao cực kì sắc bén gọt đi một lớp. Nếu Hắc Phong Nhận này trúng vào thân người sẽ trọng thương mất mạng như chơi.
Hỏa Sí Điểu đang bay trên cao, nghe được tiếng gió đằng sau lưng, bỗng nhiên đổi hướng. Mười ba Phong Nhận theo đó đánh hụt mục tiêu. Thế nhưng không phải là tất cả.
Hắc Phong Cự Ưng vốn biết Hỏa Sí Điểu này có tốc độ cực cao, khả năng biến đổi phương vị cũng rất tốt. Nếu không phải vì vậy, một con Hỏa Sí Điểu nho nhỏ cũng không thể nào tránh thoát sự đuổi bắt của nó lâu như thế. Cho nên 13 Hắc Phong Nhận chỉ là mồi nhử, quan trọng nhất là một cái Truy Phong Hắc Nhận. Một trong số những tuyệt kỹ của Hắc Phong Cự Ưng.
Tuy chiêu này không mạnh, nhưng nó có thể tùy ý biến đổi phương hướng. Dùng trong trường hợp này là cực kì thích hợp.
Hỏa Sí Điểu vừa tránh thoát một chiêu, lại bị một chiêu truy tung khác của đối phương ập đến. Vốn nó có thể tiếp tục đổi hướng rồi dùng tốc độ cao bỏ xa Truy Phong Hắc Nhận, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Hỏa Sí Điểu gần như là con số không. Cho nên vừa thấy Hắc Nhận đến trước mặt, nó đã bủn rủn cả người.
* * * * * * *
Bắc khu.
Hư trong trạng thái hư ảnh trở về nhà, cả cơ thể không dính bất kì một hạt mưa nào. Trên lưng nó là cả một bọc đồ to tướng. Đôi mắt Hư híp vào thành vầng song nguyệt. Dường như nó rất thích thú với ngày hôm nay.
Lao về phòng ngủ của Vân Phong để chợp mắt, nó bỗng nhiên cảm giác được có điều không đúng.
Quá im ắng, lại không có cảm giác của sự sống.
Đập vào mắt Hư lúc này là căn phòng bừa bộn, ngổn ngang sách báo, thư tịch. Bàn ghế cũng bị đổ 1, 2 cái. Trong không khí, hỏa nguyên tố, phong nguyên tố cũng nồng đậm hơn bình thường.
Hư cau mày, cảm nhận một chút rồi bay nhanh về phía dãy núi phía Bắc.
* * * * * * *
Tứ Phương Thành
Lưu Hàn lao nhanh về phía Tây Tứ Phương Thành, ánh mắt không ngừng tìm kiếm một cái gì đó. Rất nhanh chóng, trong cánh rừng ven thành, Lưu lão nhìn thấy một hình trăng khuyết được khắc trên thân cây. Nếu không nhìn kĩ, e rằng chẳng có ai để ý đến điều này. Vết khắc này còn mới, cũng không được đẹp, chắc hẳn do người làm ra đang vội vàng di chuyển, thời gian chắc cách đây 2, 3 tiếng gì đó.
Lưu lão vội vàng nắm tay thành trảo, đưa tay trảo qua thân cây. Vết cào không nông, không sâu, chỉ vừa khéo 3 phân (1 cm). Chỉ thấy lúc này, ở vị trí của vầng trăng khuyết lúc trước là một vết đánh dấu lãnh thổ của một con gấu.
Lưu Hàn cũng không dừng lại lâu. Lão tiếp tục đi về phía trước, cứ gặp bất kì kí hiệu nào, lão lại xóa đi dấu vết như vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mãi đến nửa tiếng sau, lão mới đến được một hang đá. Phủ quanh miệng hang bằng cây cỏ và đá tảng. Nếu không có chỉ dẫn vừa rồi, chắc hẳn lão cũng chẳng tìm ra được chỗ này.
Gõ ám hiệu lên đá, Lưu lão nín thở chờ đợi. Đôi mắt không nén nổi cảm xúc hồi hộp, lo lắng thêm một chút tức giận. Lúc này, thần thức của lão cũng đã khuếch xa 100 mét. Bất cứ dị động gì trong vòng bán kính này đều không thể qua được ánh mắt của lão.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |