Vay nóng Tima

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 075

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 075: Chung kết ma vương chương thứ ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Tắm rửa xong, chuyện thứ nhất ta làm chính là cạo râu, tay run rẩy đến suýt nữa gọt đứt mặt hai lần, hại Earth tưởng rằng ta lại nổi điên muốn tự sát, sau đó Metal rốt cục cũng nhìn không nổi, cậu ta xông lên, rút ra hai thanh chủy thủ trái phải mỗi bên roẹt roẹt hai cái, mặt của ta liền lại vừa sạch vừa trơn... thì ra kỹ thuật cạo râu của Metal tốt như vậy, sau này cạo râu cũng có người có thể hỗ trợ rồi!

Trở lại là chải chuốt tóc, chiều dài tóc ta bây giờ đã dài hơn mông rồi, thử mặc lại trang phục Sun knight một chút, đai lưng vậy mà cài đến lỗ trong cùng, hèn gì Earth nói ta gầy giống như xương khô, vòng eo bây giờ biết đâu chỉ có 25 inch.

Hình tượng hiện tại dùng lời nói lúc trước của Earth để hình dung chính là "cậu bây giờ có loại cảm giác thê mỹ, nếu tóc tai bù xù, có thể sẽ bị Blaze dùng lửa trừ linh đánh nhầm".

Sau khi sửa sang xong dáng vẻ, ta ngồi ở bên giường, cảm thấy mệt đến vừa nằm xuống sẽ ngủ ngay.

"Mệt, mệt quá, thể lực bây giờ của tôi làm sao kém như thế?"

Earth khó có thể tin nói: "Thể lực kém? Cậu chỉ là tắm rửa đã tắm hết ba tiếng, đắp mặt hai tiếng, cạo râu nửa tiếng, chải tóc nửa tiếng, lau giày da nửa tiếng, tôi chỉ xem cũng cảm thấy thật mệt à!"

"Tôi ngủ một chút." Mí mắt cũng sắp trực tiếp rớt xuống rồi.

"Cậu muốn ngủ hả?" Biểu tình của Earth thoạt nhìn có chút bất an.

Ta nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Metal thấp giọng thì thào: "Lúc tỉnh dậy thế nhưng đừng lại phát điên đấy!"

Thì ra là lo lắng cái này. Ta có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi chung quy không thể vĩnh viễn không ngủ chứ?"

Earth nói: "Mau ngủ đi, bọn tôi sẽ thay phiên gác đêm."

Ta đề nghị: "Nếu không các cậu trói tôi lại, như vậy sẽ không cần trông tôi nữa."

"Đừng có đùa, cậu tưởng rằng bọn tôi không có việc gì trói cậu trói cho vui hả? Hơn nữa cho dù trói cậu, bọn tôi cũng sẽ thay phiên trông coi, căn bản không thể thả cậu một mình!" Earth khó chịu nói: "Tóm lại mau ngủ đi!"

"Được thôi!"

Ta không tranh biện với bọn họ thêm, bởi vì mí mắt nặng đến độ sắp trực tiếp rớt xuống rồi, vừa nằm xuống giường, đầu vừa mới lệch ra, ý thức liền mơ hồ rồi...

Cảnh tượng mơ mơ hồ hồ, nhưng lại càng ngày càng rõ ràng rồi, hơn nữa đây không phải cảm tri, là xác thực dùng mắt nhìn thấy.

Ta lại có thể vừa lại thấy được rồi?

Đáng chết! Ta bề ngoài hẳn sẽ không lại điên nữa chứ? Đó thế nhưng không hay rồi! Mau nhanh chóng tỉnh lại à! Ta không muốn lại làm cho những người khác lo lắng.

Mặc dù bạt mạng muốn tỉnh lại, chẳng qua đây căn bản không phải chuyện ta có thể không chế, cho dù tự tát mình làm sao, căn bản sẽ không đau đớn cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Ta không nhịn được nhìn xung quanh một chút, đây vừa nhìn quả thực tưởng rằng ngày tận thế đã tới rồi, khắp mặt đất cháy đen một vùng, mặt đất như thể bị lửa thiêu đốt vô số lần, đừng nói tới cây cối, thậm chí một chút màu sắc đất đai bình thường cũng nhìn không ra.

Đầy trời đều là mây mù, khí trời hết sức âm u, nhìn không thấy một tia mặt trời, chung quanh cây cối duy nhất là vài gốc cây cháy đen, nhìn không ra rốt cuộc còn sống hay chỉ là một khúc cây cháy.

Loại địa phương này thật ra không phải rất xa lạ, đây là tử vong chi địa, nhưng ta chưa bao giờ từng nhìn thấy tử vong chi địa lớn như vậy, xoay người quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều không nhìn thấy biên giới ở đâu!

Trái lại nhìn thấy cách đó không xa có một đám bụi lớn, thoạt nhìn như là một đội quân đang thúc ngựa phi tới...

Lúc đang vội vã muốn tìm nơi trốn đi, ta đột nhiên nhớ tới bây giờ là trạng thái u linh, căn bản không ai có thể nhìn thấy ta, trốn làm quái gì?

Cho nên ta đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục quan sát đám bụi đó, đến khi chúng phóng tới chỗ gần hơn một chút, ta mới phát hiện đó lại có thể là cả một quần sinh vật hắc ám!

Bọn chúng cưỡi những con ngựa nát chỗ chỗ lộ ra xương trắng... Ý ta là "ngựa mục nát", không phải ngựa rất sáng,  (Ngựa nát: là "lạn mã", lạn trong "hủ lạn" là mục nát, ngoài ra còn trong từ "xán lạn" là sáng chói...) những con ngựa này mặc dù nhiều chỗ mục nát, chẳng qua cơ thịt cường tráng, cặp mắt ngựa tràn đầy tơ máu, lỗ mũi còn thở hồng hộc, thoạt nhìn so với sinh vật hắc ám trên người nó còn kinh khủng hơn!

Đằng trước là trọn hai hàng sinh vật hắc ám cao đẳng đủ loại hơn một trăm tên, Death knight khỏi cần nói nhất định có, ta hình như còn thấy đến nữ yêu, người sói cùng rất nhiều sinh vật hắc ám ta gọi không ra tên, mà phía sau bọn chúng còn kéo theo cả một vùng biển khô lâu màu trắng.

Đây là một đại quân hắc ám!

Bọn chúng phóng tới trước mặt ta, khi ta đang có nhận thức mình sắp bị xuyên qua rồi lại xuyên qua, xuyên qua cái thiên quân vạn mã, bọn chúng lại dừng ở chỗ cách xa mười bước, tên hắc ám sinh vật đứng trước nhất hình như là kẻ lĩnh quân, khôi giáp màu đen của hắn mặc so với kẻ khác càng kinh khủng, lúc khôi giáp phản chiếu hình như còn xuất hiện khuôn mặt gào thét, hơn nữa ngựa nát của hắn cũng không quá nát, chỉ có xung quanh hốc mắt phải là xương trắng.

Chẳng qua hắn vừa vặn chính là loại sinh vật hắc ám ta nhận không ra, ngoại hình thoạt nhìn không khác loài người, chỉ là loài người sẽ không có cặp mắt màu đỏ phát sáng, bên mép có răng nanh, mà còn cưỡi trên ngựa nát.

Hắn đi tới trước mặt ta, hô lớn: "Chủ của tôi!"

... Nếu như là gọi ta, ta có thể ngay bây giờ hạ lệnh kêu bọn chúng tự hủy diệt tập thể hay không?

Chẳng qua rất hiển nhiên, hắn không phải đang gọi ta, tầm mắt hắn xuyên qua ta, nhìn về phía trên đằng sau của ta, ta theo phản xạ xoay người ngẩng đầu nhìn, một bóng dáng màu đen khổng lồ vắt ngang ở không trung, mới đầu còn tưởng là con chim khổng lồ, nhưng lập tức liền phát hiện đó là một người, chỉ là người đó có cánh vô cùng lớn mà thôi.

Người đó là...

"Không được đi theo ta... Là ai đang ở đó?" Người đó cúi đầu, lúc nhìn thấy ta còn lặng đi một chút, mới cười nói: "Thì ra là thế, là cậu à! Cậu rốt cuộc tỉnh rồi sao?"

Người đó chậm rãi hạ xuống, hai hàng sinh vật hắc ám trước mặt lập tức đồng loạt xuống ngựa, hơn nữa còn quỳ xuống, nhưng người đó lại không thèm để ý đến bọn chúng, chỉ là đối mặt ta, ta đã rất lâu không có thật sự dùng mắt nhìn mặt của cậu ta rồi.

"Roland, thật sự là cậu?" Ta trừng mắt nhìn cậu ta.

Thật là không thể tưởng, cậu, cậu ta thoạt nhìn vậy mà lại tiến hóa rồi, cả người vẫn trắng xám như cũ, nhưng hắc ám khí tràn ngập cả người nay lại càng dày đặc, cánh rồng vuốt sắc chẳng những biến thành ba đôi, hơn nữa thoạt nhìn còn lớn gấp bội lúc trước, dáng vẻ này chừng như là sinh vật hắc ám chỉ có xuất hiện trong truyền thuyết cổ xưa —– Death Lord!

"Đúng là tôi." Cậu ta nhàn nhạt mà cười.

Ta cảm giác có chút không thích hợp: "Khoan đã, cậu thấy được tôi?"

"Trạng thái của cậu có chút kỳ quái, chẳng qua vẫn có thể nhìn thấy, hình như không có bởi vì sống lại mà mất đi cái gì, phát điên chính là tác dụng phụ sao?"

Mặc dù cậu ta hỏi ta, chẳng qua số lượng vấn đề ta muốn hỏi tuyệt đối nhiều gấp một trăm lần của cậu ta, không nhịn được liền mở miệng dồn dập hỏi: "Tại sao cậu muốn giết tôi? Cậu rốt cuộc nhận thức Pink khi nào? Cậu, cậu đã luôn gạt tôi sao? Còn có cậu thật sự không muốn làm Hell knight sao?"

Đối mặt với đông đảo vấn đề của ta, Roland chỉ là cười cười, sau đó giơ lên một ngón tay nói: "Sun, nể giao tình của quá khứ, tôi để cậu hỏi một cái vấn đề, chỉ có một, mặc kệ là vấn đề gì, tôi đều sẽ thành thật trả lời, cậu nghĩ cho kỹ vấn đề mình rốt cuộc muốn hỏi là cái gì đi! Lần gặp sau hẵng nói cho tôi biết."

"Chủ nhân, ngài đang nói chuyện với ai vậy?" Phía sau truyền đến nghi vấn của sinh vật hắc ám.

Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt của Roland trong nháy mắt trầm xuống, cậu ta đi qua bên cạnh ta, sau đó lớn tiếng gầm lên với đám sinh vật hắc ám kia: "Ta đã cảnh cáo các ngươi, không được đi theo ta nữa!"

Tiếng gầm của Roland vậy mà khiến cho mặt đất cũng hơi chấn động, những con ngựa nát tập thể hí lên rối loạn, không ít sinh vật hắc ám bị chấn động đến đứng không vững, những con nhỏ yếu một chút còn trực tiếp té ngã xuống đất.

Nhưng sinh vật hắc ám đứng ở trước nhất lại không chuyển động, mặc dù tư thế quỳ của bọn chúng còn nhún nhường hơn cả hồi nãy, cái trán căn bản đã trực tiếp dán lên mặt đất rồi, chỉ có gã răng nanh mắt đỏ kia còn dám ngẩng đầu lên đối mặt Roland, thậm chí mở miệng nói: "Chủ của tôi, đi theo ngài là sứ mạng duy nhất của tôi."

Roland tức giận nhìn hắn, nhưng hắn cũng kiên định mà nhìn chằm chằm Roland, đây là chuyện những sinh vật hắc ám khác đều không làm được, xem ra thân phận gã này không đơn giản, hơn nữa cái gã nghiêm túc và kiên quyết này cho ta cảm giác rất quen thuộc... Giống như Roland mà ta quen biết.

Roland hình như cũng không thể gây khó dễ tên kia, cậu ta xoay người, liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó ba đôi cánh mở ra, một hơi phóng lên trời cao.

Lúc này, gã sinh vật hắc ám răng nanh mắt đỏ kia vậy mà cũng triển khai một đôi cánh, đó là một đôi cánh giống như tấm màng mỏng, màng mỏng đó mỏng đến khiến cho bộ xương cánh lộ ra rất rõ ràng, hơn nữa trên cánh này ngay cả một cọng lông vũ cũng không có, có chút na ná giống cánh của con dơi.

Hắn vừa giương cánh, phía sau hai hàng sinh vật hắc ám cao đẳng liền kinh hô lên.

Nghe thấy kinh hô, tên hắc ám sinh vật kia quay đầu nhìn lại, ánh mắt đảo qua hai hàng sinh vật hắc ám quỳ ở trước nhất, kẻ sau lại đều lộ ra thần sắc đáng thương cầu xin, cuối cùng, hắn chỉ có thở dài thu hồi cánh, đối với tất cả sinh vật hắc ám nói: "Đứng lên đi, phải nhanh chân lên mới có thể đuổi kịp chủ nhân."

Nghe thấy hắn nói như vậy, hắc ám sinh vật hai hàng đầu đều lộ ra thần sắc yên tâm.

Những sinh vật hắc ám và sinh vật undead này thật rất khác biệt với trong sách giáo khoa, ta thế nhưng chưa từng nhìn thấy sinh vật hắc ám biết cầu xin, thở dài và lộ ra biểu tình yên tâm à!

Sau đó, những hắc ám sinh vật này tới tấp cưỡi lên ngựa nát, cả quân đoàn đuổi theo hướng Roland bỏ đi...

"Cái quái gì thế, Roland cũng quá có khí thế rồi đi?" Ta thì thào: "Đều là người ứng cử Ma Vương, làm sao ta cảm thấy Roland căn bản là thắng chắc rồi? Cái này rõ ràng là cạnh tranh không công bằng!"

Còn không phải đều do tên Sun knight khốn khiếp kia giở trò quỷ! Nếu như không phải hắn mang ngươi đi, ta sẽ huấn luyện ngươi so với tên kia càng có khí thế!

"Không được mắng lão sư!" Ta tức giận mắng trả xong, lúc này mới nhớ cái giọng này là ai, vội vàng hỏi: "Red? Hỏng rồi, ta hẳn sẽ không lại điên rồi chứ? Đúng rồi! Ta bị điên hẳn sẽ không cũng là ngươi giở trò quỷ?"

Ta không có giở trò quỷ, nhưng cái này cũng là lỗi của ta, ngươi vốn đang ở trạng thái không ổn định của hồi sinh, ta còn để cho ngươi nhìn thấy những chuyện kia...

Từ chỗ đối phương truyền đến sự tự trách nồng đậm, hại ta đột nhiên cảm thấy mình quá đáng rồi, thật ra Red vẫn luôn đều không có ác ý đối với ta, hơn nữa đầu tiên là bị lão sư đánh cho thê thảm, sau lại bị ta đánh cho thê thảm...

Nghĩ đến đây, ta dịu lại giọng nói: "Được rồi, mặc kệ thế nào, mau làm cho ta tỉnh lại đi!"

Ngươi ở chỗ này không phải là chuyện của ta làm.

Liên tiếp đả thương tới linh hồn, ta đã suy yếu đến gần như không còn chút sức lực gì rồi, nhiều nhất chỉ có thể nói chuyện với ngươi, đây là lực lượng của chính ngươi, là ngươi để cho ý thức của mình đi đến nơi xa như vậy.

"Ta?" Ta hoàn toàn không tin nói: "Ta làm sao có thể sẽ có năng lực này! Cảm tri cũng không cảm tri được xa như vậy."

Đương nhiên là có, bây giờ chỉ còn lại hai người ứng cử Ma Vương mà thôi, mặc dù năng lực vẫn kém xa Ma Vương hoàn toàn, nhưng cũng là rất cường đại!

Ngươi ở chỗ này là bởi vì ngươi muốn thấy cái người ứng cử Ma Vương kia, không phải sao? Ta ở trong dây chuyền quan sát ngươi rất lâu, ngươi hình như luôn là dùng bản năng để sử dụng ma pháp, bởi vì ngươi muốn thấy, cho nên vô tình đã khiến cho ý thức của mình đi tới nơi xa như vậy.

Ta kinh ngạc hỏi: "Ý ngươi là chỉ cần ta muốn thấy là có thể thấy được Roland sao?"

Ta nghĩ ngươi không thể khống chế lực lượng của mình thuận lợi như thế.

Ta nghĩ cũng đúng. Lực lượng của ta luôn là hình như rất mạnh vừa lại hình như không mạnh, mạnh như có thể đánh bại Mười Hai Thánh kỵ sĩ, chẳng qua ta tin rằng nếu Judge thật sự cầm lấy kiếm, vẫn có thể chém ta thành mấy chục đoạn.

Ngươi là bẩm sinh tốt đẹp nhưng sau này lại mất cân đối, rõ ràng là vật chứa của hắc ám thuộc tính, lại chạy đi làm Sun knight vật chứa của quang thuộc tính, sau đó lại bị dạy lung tung, thần thuật, ma pháp, tử linh pháp thuật với đấu khí gì gì đó đều học loạn, không có bởi vì lực lượng xung đột lẫn nhau mà tự phát nổ là đã may rồi.

... Ít nhất bẩm sinh là tốt đẹp, hơn nữa Red còn nói không tự phát nổ coi như may mắn, xem ra thần Ánh Sáng vẫn quan tâm ta. Ta tự an ủi chính mình.

Sun!

"Đột nhiên gọi ta làm gì?" Ta nghi hoặc hỏi xong, lập tức liền cảm thấy không đúng, bởi vì Red chưa bao giờ gọi ta là Sun, đối với cô ta mà nói, Sun knight hẳn là lão sư của ta mới đúng, cô ta bình thường đều là gọi tên của ta, chẳng qua hình như cô ta càng thường gọi ta là con trai...

Sun! Mau tỉnh lại đi!

Giọng nói này là... Storm? Hỏng rồi, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phải mau chóng trở về...

Trở về!

"Sun, Sun!"

Ta bật dậy, mặc dù mở mắt, nhưng phát hiện mình cái gì cũng không thấy, vội vàng phóng cảm tri ra.

Chỉ thấy Earth, Storm và Metal ba người chen chúc ở bên giường, tất cả đều là vẻ mặt sợ hãi, ta vội vàng đối mắt vào bọn họ, bọn họ lập tức luống cuống hô: "Cậu, cậu không sao chứ?"

"Không sao!" Ta lập tức làm sáng tỏ: "Tôi chỉ nằm mơ mà thôi, chuyện gì cũng không có, tôi không có nổi điên!"

Sau khi nói một chuỗi làm sáng tỏ xong, ba người bọn họ vẫn trên dưới đánh giá ta thật lâu, cuối cùng mới thu lại biểu tình hoảng sợ, chỉ là vẫn có chút nghi ngờ không chắc, thoạt nhìn sắc mặt không quá ổn, ta lập tức hỏi: "Tôi làm sao vậy? Hẳn sẽ không lại công kích các cậu?"

"Không có chuyện đó!" Ba người sau khi trả lời xong rồi đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Earth cố kiên trì nói: "Chỉ là cậu vẫn luôn hô "Roland" và "tại sao" gì gì đó."

Nghe thấy lời này, ta có chút ngượng ngùng, ấp a ấp úng không biết nên giải thích thế nào: "Tôi, tôi chỉ là..."

"Chỉ là nói mơ mà thôi, là bọn tôi quá căng thẳng rồi." Storm vội vàng nói: "Trời đã sáng rồi, cậu mau chóng rửa mặt một chút đi, dụng cụ rửa mặt đã để ở cạnh giường cho cậu." Cậu ta do dự một chút nói: "Bọn tôi đến đại sảnh Thánh Điện trước chờ cậu."

Nói xong, ba người bọn họ rời khỏi phạm vi cảm tri của ta, sau đó ta nghe thấy tiếng mở đóng cửa, xem ra bọn họ thật sự ra khỏi rồi, cứ như thế yên tâm về ta? Ngay cả Thái Dương thần kiếm cũng để lại bên giường ta... Không sợ ta nổi điên nữa sao? Chính ta cũng không yên tâm à!

Dù cho không yên tâm thì người cũng đã đi rồi, ta cũng không có hứng thú gọi ba gã đàn ông trở về nhìn mình sửa sang dáng vẻ, đi xuống giường thuận tay cởi áo, ban đầu muốn lấy kỵ sĩ phục để mặc, nhưng chú ý đến trước ngực mình đang đeo yên lặng vĩnh hằng...

Ta sờ yên lặng vĩnh hằng, thấp giọng nói: "Red, nếu bây giờ ta muốn thả ngươi ra, những người khác chắc chắn sẽ không yên tâm, dù sao ngươi đã suy yếu đến không còn lực lượng rồi, ở bên trong nghỉ ngơi một chút cũng tốt đi?"

Nói đến vẫn chưa từng nghe thấy giọng của Stephen, hắn hẳn là cũng ở bên trong dây chuyền đi?

Ngươi đã giết đứa trẻ của hắn lại nhốt hắn vào đây, hắn tức tối nói cho dù ngươi muốn thả hắn ra ngoài, hắn cũng không muốn ra, tốt hơn cứ ở trong dây chuyền chờ đứa trẻ kế tiếp ra đời.

"... Lúc có người đừng nói chuyện với ta, ta sợ sẽ không cẩn thận đáp lời, đến lúc đó những người khác lại tưởng ta điên rồi."

Không biết Red là làm theo lời ta nói, hay là cô ta chẳng thèm để ý ta nữa, tóm lại cô ta không có nói chuyện nữa.

Ta chuyên tâm sửa sang trang phục dáng vẻ, mặc dù muốn đắp cái mặt rồi đi ra, lại lo mọi người chờ ta quá lâu sẽ phá cửa mà vào, đến lúc đó lại phải nói hươu nói vượn một số lý do "Tôi bất cẩn để bột mì dính vào nước biến thành bột nhão lại bất cẩn dính lên mặt", thật sự rất phiền toái, tốt hơn là mặc quần áo xong liền gấp rút đi ra ngoài thôi!

Ta đẩy cửa phòng, vừa ra khỏi phòng, đầu đột nhiên nhẹ hẫng, năng lực cảm tri một mạch bộc phát ra, ta vội vàng lui về phía sau một bước tựa lưng vào tường, lúc này mới không bị ngã cả người xuống đất.

Rất nhiều cảnh tượng xuất hiện ở trong đầu, ta gần như đem cả tòa Thần Điện Ánh Sáng đều nhìn thấu triệt, thậm chí ngay cả Mười Hai thánh kỵ sĩ đã tập hợp ở đại sảnh chờ ta cũng nhìn thấy rồi.

... Đúng rồi, trong phòng có ma pháp cấm chế, cho nên phải tốn rất nhiều sức lực để cảm tri, vừa rời khỏi phòng, cấm chế cũng biến mất, cho nên cảm tri mới sẽ đột nhiên bộc phát ra.

Để giảm bớt chấn động, ta chậm rãi đem cảm tri từng chút từng chút thu hồi lại, thuận tiện quan sát số lượng nhân viên của Thần Điện Ánh Sáng hiện nay.

Cả tòa Thần Điện dân cư đã rất thưa thớt, từ lúc ta đến Thần Điện đến nay chưa từng thấy tình huống ít người như vậy, hơn nữa mỗi một Thánh kỵ sĩ và tế ti đều đến đi vội vàng, dáng vẻ thoạt nhìn hết sức bận rộn.

Đột nhiên, ta nhìn thấy một Thánh kỵ sĩ không quá vội vàng, hắn tựa vào ban công nhìn ra bên ngoài, chuyện gì cũng không có làm, ở trong một đống người vội vàng lộ ra rất đặc biệt, ta không nhịn được tò mò mà quan sát một chút, nếu như là một tên lười biếng, vậy thế nhưng phải trừng phạt cho xứng đáng một chút, nhưng vừa nhìn lại đột nhiên phát hiện huy hiệu sau lưng trang phục của hắn là biểu tượng của Hell...

Thiếu chút nữa tưởng rằng nhìn thấy Roland rồi, nhưng lập tức liền phát hiện đó thật ra là phó đội trưởng Dylan, cả người hắn dựa vào bên ban công, hiển nhiên không có đang nhìn bất cứ thứ gì, chỉ là đang ngẩn ngơ, hơn nữa thần tình thoạt nhìn hết sức sa sút.

Mặc dù bên hông hắn đeo kiếm của Hell knight, nhưng không có mặc trang phục của Hell knight, quần áo hắn mặc vẫn là quần áo của phó đội trưởng.

Đội trưởng nhà mình đột nhiên biến thành hung thủ giết chết Sun knight, thậm chí còn là Ma Vương...

Đó thật giống như là ta đột nhiên giết chết Judge, còn chạy đi làm Ma Vương, Adair thân là phó đội trưởng chắc chắn sẽ bị chấn động rất lớn... Không! Adair tuyệt đối sẽ không tin ta có can đảm đi giết Judge, hắn sẽ kiên trì cho rằng đó là người khác giá họa.

Về phần thân phận Ma Vương, ta nghĩ, Adair đại khái sẽ sững một chút sau đó liền theo ta đi, trực tiếp liền biến thành chó săn của Ma Vương!

Có cái thuộc hạ quá trung thành cũng chưa chắc đã rất tốt, rất dễ ở dưới tình huống không có người nào ngăn trở liền biến thành Ma Vương rồi.

Ta điều chỉnh cảm tri quay về khoảng cách bình thường, rồi triệu đến quang thuộc tính che phủ lên tóc của mình, muốn lần nữa ngụy trang thành tóc vàng, nhưng tụ tập quang thuộc tính lại trở nên khó khăn dị thường, mặc dù vẫn có thể tụ tập, nhưng lại không có cách nào tụ tập quang thuộc tính dày đặc để nhuộm màu tóc.

Tại sao lại như vậy? Hẳn sẽ không là bởi vì người ứng cử Ma Vương chỉ còn lại hai người, cho nên hắc ám thuộc tính trong cơ thể ta bắt đầu lấn áp quang thuộc tính rồi?

Suy nghĩ một chút, ta đành trở về phòng lấy Thái Dương thần kiếm đeo ở bên hông, dựa vào trợ giúp của thần kiếm, lúc này mới có thể tụ tập đủ quang thuộc tính để nhuộm màu tóc... Xem ra tiếp đến đều phải không rời thần kiếm rồi.

Ta đi ở trên hành lang, mỗi một Thánh kỵ sĩ ngang qua vừa nhìn thấy ta liền ngây ngẩn cả người, trên tay bọn họ nếu như có cầm cái gì, còn không chút bất ngờ mà đánh rớt toàn bộ đồ vật xuống đất, thứ rớt xuống từ công văn, kiếm, cái chén đến thư tình đều có.

Ta cứ như thế dọc đường nghe đồ vật ping ping pong pong rớt xuống, sau đó đi tới đại sảnh Thánh Điện.

Mười hai thánh kỵ sĩ... Phải nói là mười người trong Mười Hai thánh kỵ sĩ tất cả đều ở đại sảnh, bọn họ mỗi một người thoạt nhìn thần sắc đều nghiêm túc, hơn nữa còn mang theo tâm tình căng thẳng, vừa nhìn thấy ta vào đại sảnh, trên mặt tràn ngập biểu tình mừng rỡ, giống như thể nhìn thấy người chết sống lại.

Ta lộ ra nụ cười xán lạn của Sun knight, hô to: "Các vị anh em, ánh sáng mặt trời mặc dù đã dâng lên, nhưng Sun nhớ rằng từ lúc gặp mặt lần trước hình như còn chưa đầy một ngày, không cần thiết nôn nóng như thế, sau khi lộ diện lần này, không bằng để cho Sun trở lại căn phòng hèn mọn của mình lắng nghe lòng nhân từ của thần Ánh Sáng, để cử chỉ của mình càng trở nên phù hợp."

Mặc kệ thế nào, ta vẫn lo lắng khả năng mình sẽ phát điên, cho nên vẫn là lộ cái mặt, để cho dân chúng biết Sun knight vẫn chưa có đi gặp thần Ánh Sáng, sau đó trở về phòng mình đợi thêm một hai ngày!

Leaf rưng rưng nói: "Lâu lắm không có nghe thấy Sun nói như thế rồi!"

"Giống như trở về những ngày trước phải dốc sức phiên dịch, thật khiến cho người hoài niệm à!"

"Tôi chưa bao giờ biết thì ra tôi thích nghe lảm nhảm của Sun như vậy!"

"Sun cậu nói thêm một chút nữa đi! Tôi nghe thật là sướng!"

... Nửa năm qua rốt cuộc là ta điên rồi, hay là Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều điên rồi?

Storm sốt ruột nói với ta: "Trước hết để cho dân chúng thấy cái mặt rồi nói, cậu bây giờ trắng như thể u linh, vừa gầy đến không có bao nhiêu thịt, đúng là cái bộ dạng bệnh hoạn, lúc trước nói cậu sinh bệnh nặng hoàn toàn đủ lực thuyết phục."

"Còn kéo theo một đầu tóc dài, so với nói là bệnh nặng, tôi thấy càng giống một con oán linh hơn." Earth tặc lưỡi nói: "Tóc cậu làm sao hình như không lấp lánh ánh vàng giống trước kia? Trở nên hình như có hơi trắng."

Earth vừa nói như vậy xong, cậu ta hình như nghĩ đến cái gì, lập tức liền trầm mặc, không chỉ cậu ta, mọi người đều trầm mặc, Judge còn quét qua một cái ánh mắt sắc bén.

Ta lập tức liền thành thật thừa nhận: "Tôi vừa mới phát hiện năng lực tụ tập Thánh quang của mình trở nên yếu rồi."

"Trừ cái này ra thì sao?" Có lẽ là nhìn thấy thần sắc nghi hoặc của ta, Judge càng chi tiết hỏi: "Ngoại trừ năng lực tụ tập Thánh quang trở nên yếu, còn có dị trạng gì không?"

Ta lắc đầu nói: "Không có."

Mọi người thoáng chốc đều buông lỏng, mặc dù nói năng lực Thánh quang của Sun knight trở nên yếu đáng lẽ là một cái chuyện lớn, chẳng qua so với ta đã điên nửa năm, chuyện này đối với mọi người mà nói có lẽ đã coi như là chuyện nhỏ như que tăm rồi.

Nhưng đối với ta mà nói lại không phải chuyện nhỏ, năng lực Thánh quang của ta lại có thể yếu đến mức phải dựa vào Thái Dương thần kiếm để phụ trợ, cho dù có Thái Dương thần kiếm phụ trợ, sợ rằng cũng không thể giống như trước kia sau khi gia tăng thần thuật phụ trợ cho mười hai người, còn có dư lực thi triển trì dũ thuật... Không! Có thể căn bản không có biện pháp giúp mười hai người đều gia tăng thần thuật phụ trợ.

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được nắm chặt Thái Dương thần kiếm.

Storm đi tới, nói: "Sun, từ tối hôm qua chúng tôi đã phái Thánh kỵ sĩ đi ra ngoài thông báo bệnh tình của cậu đã khỏi, hôm nay muốn xuất hiện, bây giờ quảng trường bên ngoài đã tụ tập không ít người, gần như là lúc có thể ra ngoài rồi."

Ta gật đầu, xuất hiện một chút trái lại không có gì, dù sao nhiệm vụ của Sun knight chính là làm tấm biển sống của Thần Điện, bắt đầu từ khi ta mặc trang phục Sun knight vào sẽ không còn thoạt nhìn giống như đứa trẻ lén mặc quần áo người lớn, lão sư liền thường thường bảo ta thay thế ông ấy đi phất tay, bởi vì ông lười đi làm một tấm biển biết đi.

Mặc dù khi đó ta thường ngụy trang thành lão sư, nhưng dân chúng hình như căn bản không phát hiện Sun knight là người khác rồi... Thật ra nửa năm qua, Judge có thể bảo Adair mặc trang phục Sun knight ra mặt, biết đâu dân chúng căn bản sẽ không phát hiện người xuất hiện không phải ta!

Ta xoay người đi về cửa chính, những người khác tất cả đều theo ở phía sau, không biết vì sao, thần sắc của bọn họ thoạt nhìn so với vừa rồi càng tốt hơn, mọi hoang mang gần như đều biến mất tăm, cũng sắp không khác gì với trước đây rồi.

Lúc đến gần cửa chính, bên ngoài truyền đến rất nhiều âm thanh, tiếng hò hét, hoang mang cùng rất nhiều tiếng nói chuyện, nhưng khi ta vừa bước ra khỏi cửa chính, mọi âm thanh trong nháy mắt biến mất, trước cửa Thần Điện Ánh Sáng đúng là chen chúc vô cùng nhiều người, thoạt nhìn như là nhân dân của toàn Diệp Nha thành đều đã ở chỗ này!

Động tác của bọn họ vô cùng đồng loạt, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn ta, mắt mở rất lớn, ánh mắt thoạt nhìn rất đờ đẫn, hơn nữa còn có chút khủng hoảng.

Ta suy nghĩ một chút nên nói cái gì, sau đó mở miệng nói: "Dưới sự chiếu rọi của Thần Ánh Sáng..."

"Sun knight!" Tiếng hét cắt ngang lời ta, tiếng kêu thảm thiết, hại ta giật mình không biết xảy ra chuyện gì, đành phải nhìn xung quanh xem xem rốt cuộc là ai đang gọi.

"Ngài còn sống, thật sự còn sống!"

"Thật sự là Sun knight, Sun knight còn sống!"

Nhìn thấy mọi người kích động như thể cái nồi nổ tung, ta có chút kinh ngạc, mặc dù Sun knight đã nửa năm không xuất hiện, nhưng cái thứ "Sun knight" này cùng với cuộc sống của dân chúng bình thường căn bản cách nhau rất xa xôi, ta trước giờ không nghĩ tới sự mất tích của mình sẽ làm cho dân chúng bình thường kích động như vậy.

Hơn nữa "thật sự" là Sun knight? Bọn họ thật sự đã nhận ra ta sao?

"Chúng tôi thật sự cần cậu, "chúng tôi" thế nhưng không chỉ là Mười Hai Thánh kỵ sĩ." Judge đi tới bên cạnh ta, cố ý hỏi ta: "Cậu bây giờ thật sự hiểu chưa?"

Ta cười cười, nói: "Thật ra nửa năm qua, các cậu có thể tìm người ngụy trang thành tôi, dân chúng hẳn sẽ không phát hiện."

Judge hỏi ngược lại: "Cậu tường rằng bọn tôi chưa thử qua sao?"

Cái gì? Ta lập tức trợn lớn mắt, khó có thể tin mà quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta gật đầu nói: "Là chủ ý của Giáo Hoàng, ông ta đã chọn một Thánh kỵ sĩ có màu tóc và thân hình đều giống cậu nhất cho mặc vào trang phục Sun knight, sau đó đứng ở trên ban công đối diện dân chúng."

Thật không hổ là Giáo Hoàng, quả nhiên là ý tưởng lớn gặp nhau!

"Nhưng hậu quả rất nghiêm trọng, dân chúng lúc mới đầu nhìn thấy Sun knight giả thì rất vui mừng, nhưng tên Sun knight giả này phát biểu diễn thuyết không quá đôi ba câu, bọn họ liền bắt đầu bạo động, dân chúng đã nhận ra đó không phải cậu."

Ta ngây ngẩn cả người. Thật sự bị phát hiện rồi? Dân chúng biết đó không phải ta?

Judge nhàn nhạt mà liếc ta một cái, nói: "Cuối cùng, Thần Điện đem toàn bộ chuyện này đều quy về chủ ý ác liệt của Judge knight, rốt cuộc mới miễn cưỡng đem chuyện đè xuống, nhưng chính là từ đó xuất hiện tin đồn cậu đã chết, hơn nữa tin đồn còn minh xác chỉ ra cậu là bị tôi giết chết!"

"Cậu làm sao có thể sẽ giết tôi chứ!" Ta thốt ra.

Khóe miệng Judge hơi hơi nhếch lên, sau đó lại lập tức cụp xuống, cậu ta nhàn nhạt nói: "Đối với dân chúng mà nói, đó trái lại là chuyện rất có khả năng. Ở lúc Ma Vương sinh ra, Judge knight lại ra tay giết chết Sun knight, cậu có thể tưởng tượng thấy áp lực mà Thần Điện Ánh Sáng phải chịu có bao nhiêu nặng rồi."

Judge nhất định bị chửi đến siêu thảm, nếu không cậu ta sẽ không mở miệng oán giận. Ta cảm thấy rất áy náy, nửa năm qua sợ rằng đã để cho cậu ta chịu áp lực siêu nặng rồi, khi đang muốn mở miệng xin lỗi, câu ta lại càng nhanh hơn ta nói: "Không cần xin lỗi với tôi, tôi không tiếp nhận xin lỗi, chỉ cần cậu tiếp đến làm tốt chức trách của Sun knight là được rồi."

"Để cho tôi xin lỗi một chút, cậu sẽ mất miếng thịt nào sao?" Ta thấp giọng nói: "Ít nhất xin lỗi xong, áy náy của tôi sẽ bớt một ít."

Judge nhếch khóe miệng, thấp giọng đáp lại: "Cho cậu ôm áy náy, ít nhất lần sau cậu trước khi một mình đi làm chuyện ngu ngốc sẽ suy nghĩ kỹ một chút."

Ta thốt ra: "Tôi phát điên cũng không phải vì làm chuyện ngu ngốc!"

Judge trầm giọng trách mắng: "Cậu theo Death knight đi gặp vu yêu, như thế mà còn không gọi là làm chuyện ngu ngốc?"

"Gì chứ! Tôi thế nhưng là đã báo bị với cậu rồi mới đi, cậu cũng có ngăn cản tôi đâu!"

Lời mới thốt ra, sắc mặt của Judge liền trầm xuống, cậu ta mím chặt môi, cũng không nói lấy nửa câu, ta lúc này mới phát hiện mình đã nói cái gì... Ta vậy mà đem nguyên nhân mình phát điên đổ lỗi cho Judge không ngăn cản ta!

Đang không biết nên làm sao, may là Storm xông lên nói: "Làm ơn đi, hai người các cậu muốn cãi lộn thì cũng âm thầm mà cãi, bây giờ tất cả dân chúng đều đang nhìn các cậurồi, mặc dù bọn họ nghe không thấy, nhưng dùng mắt nhìn cũng nhìn ra được các cậu đang cãi lộn!"

Hai ta sửng sốt, quay đầu nhìn phía dân chúng, quả nhiên, trên mặt mỗi một người đều là biểu tình kinh hoảng, mắt nhìn qua nhìn lại giữa ta và Judge, hình như rất lo lắng chúng ta sắp đánh nhau tới nơi rồi... Lo lắng cái gì đây? Ta chẳng có chút hứng thú nào đối với chuyện bị Judge đánh cho sưng vù trước công chúng!

Judge lui về sau một bước, cùng với Storm lùi đến phía sau ta.

Sau khi hít sâu một hơi, ta dùng ánh mắt nhìn quanh dân chúng một vòng, dân chúng thoạt nhìn rất chờ mong ta mở miệng nói chuyện, nhưng ta lại có chút không xác định bọn họ rốt cuộc muốn nghe lời gì, muốn nghe lời an ủi? Nghe lý do ta bịa ra? Hay là...

"Ta không phải sinh bệnh nặng, trên thực tế, ta đã bị Ma Vương đả thương."

Ta vừa nói xong, dân chúng lặng đi một chút, sau đó bắt đầu nổi lên xôn xao, thậm chí ngay cả Thánh kỵ sĩ và tế ti, còn có Mười Hai Thánh kỵ sĩ sau lưng ta đều nổi lên hoảng hốt.

Storm đi lên trước một bước, ở sau lưng ta nói nhỏ: "Cậu, cậu làm sao nói thật rồi?"

"Các cậu không muốn nghe nói thật sao?"

Storm sửng sốt, ta xoay người gào to với dân chúng: "Nhưng Sun knight không có chết! Cho dù là Ma Vương cũng không thể giết chết ta."

Xôn xao của dân chúng im bặt, bọn họ ngẩng đầu nhìn ta, biểu tình như đang khát vọng cái gì.

Ta cười nói: "Cho dù Sun muốn chết, anh em Mười Hai Thánh kỵ sĩ có lẽ cũng không chịu để cho Sun sớm về hưu đến bên thần Ánh Sáng an nhàn qua ngày."

Trong dân chúng truyền đến không ít tiếng cười khẽ.

"Ma Vương chỉ có một, nhưng chúng ta có Mười Hai thánh kỵ sĩ, cho dù là Ma Vương cũng tuyệt đối không thể đánh bại chúng ta! Cho nên, mọi người không cần lo lắng, Mười Hai Thánh kỵ sĩ vẫn sẽ như mọi khi dưới sự che chở của thần Ánh Sáng giải quyết sự kiện lần này."

Dân chúng ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc mang theo rạng rỡ khác thường... Ta nghĩ ta sai rồi, bọn họ đích xác nhận ra được ta.

"Mười Hai Thánh kỵ sĩ ở đây, đừng lo lắng."

Nói xong câu cuối cùng, ta xoay người qua, Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều dùng biểu tình vô cùng kỳ quái nhìn ta.

"Đây là tác dụng phụ sao?" Mười Hai Thánh kỵ sĩ rỉ tai lẫn nhau nói: "Tôi vừa mới đột nhiên cảm thấy Sun thoạt nhìn thật đáng tin!"

"Không không, đáng tin mới không phải tác dụng phụ, "Thành thật" mới là tác dụng phụ chân chính à! Cậu ta vừa rồi lại có thể nói thật đó!"

"Oh oh! Nói cũng đúng, tác dụng phụ thành thật này hình như không tệ, nhưng không biết tại sao, nghe Sun nói thật làm cho tôi cảm giác có chút kinh khủng!"

"Các vị anh em, nếu Sun bỗng nhiên chuyển biến quá đường đột, làm cho các anh em cảm thấy kinh ngạc, xin tha lỗi cho Sun, chỉ vì trải qua một năm kinh nghiệm khiến cho Sun sâu sắc mà hiểu được lừa gạt là thủ đoạn bất chính, ngoài ra chỉ mang đến càng nhiều thương tổn, nhưng nếu anh em cho rằng Sun vẫn không đủ thành thật, vậy Sun cũng chỉ đành càng thêm thành thật, đem bí mật trong lúc vô ý biết được nói ra một lượt!"

Metal lấy khủy tay khều Storm, hỏi: "Này, Sun nói gì?"

Storm ngẩn ra nói: "Cậu ta nói đây không phải tác dụng phụ, chỉ là cậu ta đã học được giáo huấn, cũng không dám giấu diếm mọi người nữa, chẳng qua nếu chúng ta cứ như thế tiếp tục châm chọc cậu ta, cậu ta sẽ đem bí mật của chúng ta lúc trước vô tình biết được toàn bộ nói ra."

Metal "hừ" một tiếng nói: "Tôi mới không sợ đây!"

Cậu đích xác không sợ, cái bí mật thích bị đánh này mọi người đều biết cả rồi, cậu đúng là không có gì phải sợ, chẳng qua những người khác thế nhưng thì sợ rồi!

Năng lực điều tra của ta thế nhưng không phải thường, mỗi một Mười Hai Thánh kỵ sĩ ít hoặc nhiều đều bị ta biết một hai cái bí mật... Ngoại trừ Judge, bí mật cậu ta duy nhất từng có chỉ có chuyện giấu diếm ta là người ứng cử Ma Vương này thôi.

Judge lắc đầu nói: "Mọi người đừng ồn ào nữa, còn có rất nhiều chuyện phải làm."

Ta gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Storm hỏi: "Phái người thông báo Hỗn Độn Thần Điện chưa?"

Storm hồi thần lại, vội vàng báo cáo: "Đã trước thông báo cho sứ giả của Hỗn Độn Thần Điện ở trong Vong Hưởng quốc, chẳng qua bọn họ thoạt nhìn không tin tưởng lắm, chỉ trả lời muốn chờ đến khi thấy cậu rồi nói sau."

Ta "hừ" một tiếng rồi nói: "Như vậy đừng để ý bọn họ nữa, nửa giờ sau mọi người đến phòng hội nghị tập hợp, tôi muốn phân công nhiệm vụ."

Storm khó hiểu hỏi: "Tại sao phải nửa giờ sau? Bây giờ đi không được sao?"

Ta thành thật nói: "Bởi vì tôi đói bụng rồi, muốn ăn miếng cơm trước."

"Cậu đói, bọn tôi thì không đói hả?" Metal kêu to: "Sáng sớm bận đông bận tây vẫn chưa có thời gian ăn cơm đây!"

Ta suy nghĩ một chút, xuống quyết định: "Vậy cùng nhau đến phòng hội nghị ăn."

Trong phòng hội nghị mỗi người tay cầm chén cháo.

Ta ưu nhã mà húp cháo cá rau thơm bốc hương ngào ngạt, mặc dù thật sự rất đói bụng, nơi này cũng không có người ngoài, nhưng vẫn không thể không ưu nhã, bởi vì cháo thực sự quá nóng, mới bắt đầu lỗ mãng mà há lớn miệng húp vào liền bỏng đến ta suýt nữa là đi gặp thần Ánh Sáng.

Bị cháo bỏng chết cách chết này tuyệt đối liệt vào những cách chết không ưu nhã sẽ bị lão sư giết một lần nữa, cho nên ta tốt hơn vẫn là chầm chậm húp cháo một cách ưu nhã đi!

Ta vừa ăn cháo vừa nói: "Judge, Thánh Điện không thể không có Mười Hai Thánh kỵ sĩ nào đóng giữ, cậu dẫn theo Ice, Stone và Moon lưu thủ Thánh Điện."

Judge đang nhai một miếng cá, cậu ta có nguyên tắc trong miệng đang ăn cái gì sẽ không mở miệng nói chuyện, cho nên chỉ là gật đầu.

Vừa lại ăn hai miếng cá, khi trong miệng còn ngậm một miếng, ta lại hạ lệnh: "Cloud, Earth, Leaf và Blaze, các cậu đi trợ giúp quân chinh phạt sinh vật undead, sinh vật undead vốn là trách nhiệm của Thần Điện Ánh Sáng, Mười Hai Thánh kỵ sĩ hoàn toàn không xuất động thực sự nói không nổi..."

RẦM!

Judge nặng nề mà bỏ chén trên tay xuống, ta giật mình đến nỗi bị miếng cá trong miệng chẹn họng, hoàn toàn không thể hô hấp, kết quả đổi lại mọi người bị ta hù dọa, Blaze bên cạnh lấy bàn tay to tướng vỗ lên lưng ta một cái nặng nề, đừng nói miếng cá, quả tim cũng sắp bị cậu ta đập ra rồi!

Sau khi phun miếng cá ra, ta nặng nề ho mấy cái, lúc này mới thở lại bình thường.

"Không sao chứ?" Judge lo lắng hỏi.

Ta bực mình nói: "Ngoại trừ suýt nữa bị cậu hù chết, cái khác đều không sao!"

Judge lộ ra biểu tình yên tâm, nhưng sau đó lại nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: "Cậu muốn tự một mình đi Hỗn Độn Thần Điện?"

Ta kỳ quái mà nhìn Judge, hỏi ngược lại: "Tôi vừa rồi có đem tất cả Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều giao phái hết sao? Nếu như tôi nhớ không lầm, hẳn là còn có hai người chưa có việc gì làm đi?"

Judge sửng sốt, Storm gật đầu nói: "Không sai, Sun chưa nhắc đến tôi và Metal."

Ta trừng Judge, cậu ta lúng túng mà nói câu "xin lỗi", sau đó suy tư một chút, rồi lại nói: "Earth và Ice cũng đi cùng cậu."

"Không được, Earth cần đi tử vong chi địa chi viện." Ta vừa nói xong, Judge liền trầm mặt xuống, ta vội vàng giải thích: "Roland có cả một quân đoàn hắc ám, cho dù là Earth cũng ngăn không nổi, nếu gặp phải quân đoàn hắc ám, vậy chạy trốn mới là chuyện trọng yếu nhất, cho nên tôi mang Storm và Metal người có tốc độ nhanh nhất mới là quyết định chính xác!"

"Cậu làm sao biết Roland có một quân đoàn hắc ám?" Judge liếc Storm một cái, hỏi ta: "Bọn họ nói cho cậu?"

"Không phải."

Ta chần chờ một chút, vẫn là đem đối thoại giữa mình và Red, cùng với chuyện nhìn thấy Roland nói ra hết thảy, nhưng ngoài dự liệu của ta, mọi người thoạt nhìn không có bao nhiêu kinh ngạc, xem ra mức độ tiếp nhận của bọn họ lớn hơn tưởng tượng rất nhiều... Như thể không có chuyện gì hù dọa được bọn họ!

"Biểu tình gì thế?" Metal the thé nói: "Cậu tưởng rằng bọn tôi dễ bị hù dọa như thế sao?"

Storm trừng ta nói: "Một năm qua, thoáng cái là cậu mù, tiếp đến là Judge chết, sau đó lại là cậu chết, dù cho sống lại cũng ở trong trạng thái điên cuồng, Hell knight biến thành Ma Vương, tử vong chi địa khuếch trương, Hỗn Độn Thần Điện đòi mạng của cậu... Vụ nào không phải là chuyện động trời? Bây giờ muốn cho bọn tôi bị hù dọa thế nhưng không dễ đâu!"

Đúng là không dễ. Ta chỉ dùng tưởng tượng đã cảm thấy Storm chưa có lao lực chết nhất định là che chở của thần Ánh Sáng, Người có thể là sợ Storm nếu như thật sự lao lực chết, Thần Điện Ánh Sáng của Người có thể sẽ vì vậy mà sụp đổ cũng không chừng.

Moon hốc mắt đỏ mà nói: "Hơn nữa bởi vì quá bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian hẹn hò, bạn gái còn chia tay với tôi!"

... Vậy thật sự là xin lỗi, chẳng qua nếu như là cái vị cao một mét tám lúc trước ta từng thấy qua kia, chia tay cũng chưa chắc là chuyện xấu. Không phải ta kỳ thị con gái quá cao, ta chỉ là kỳ thị con gái thân cao một mét tám, có cơ bắp, cộng thêm giọng nói rất giống giọng trầm thấp của Judge.

Ta dùng ánh mắt áy náy nhìn mọi người một vòng, nhưng thu về vô số khinh khỉnh, Storm còn gầm lên: "Nếu thật sự cảm thấy áy náy thì mau chóng làm việc! Nói cho cậu, sau khi chuyện này trôi qua, tôi nhất định phải nghỉ phép nửa năm!"

"... Vậy chờ cậu nghỉ phép trở về, Thần Điện Ánh Sáng có thể đã sụp đổ rồi." Ta vừa nói xong, Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều gật đầu.

Khi Storm ỉu xìu mà rống giận "Tại sao không có tôi, Thần Điện sẽ sụp đổ? Tôi lại không phải Sun knight cũng không phải Judge càng không phải Giáo Hoàng, chỉ là một Storm knight", Judge vỗ vỗ vai ta, nói: "Sun, cậu gần đây thật sự rất thành thật."

Ta gật đầu nói: "Tôi học được giáo huấn rồi, giấu diếm sẽ chỉ khiến chuyện trở nên càng tệ."

"Thế thì tốt." Cậu ta nhàn nhạt nói: "Khiến cho tôi suy nghĩ mình có phải cũng nên thành thật như thế, có chuyện muốn nói cho cậu, cũng thuận tiện nói cho những người khác."

Nói xong, cậu ta nhìn quanh mọi người một vòng, mọi người mới rồi còn có chút đùa giỡn lập tức liền an tĩnh lại, còn tò mò mà nhìn Judge.

Ta không nhịn được hỏi: "Chuyện gì?"

"Mặc dù cậu đã sống lại rồi, nhưng tôi vẫn đem cái chết của cậu coi như là vụ án mưu sát để tiến hành điều tra, căn cứ vào kết quả điều tra, tôi nghĩ Roland là..."

Ta trợn lớn mắt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)