Vay nóng Tinvay

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 078

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 078: Chung kết ma vương chương thứ sáu
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Chúng ta đi ở trong đại quân hắc ám, bên cạnh đều toàn là hắc ám sinh vật đủ loại kiểu dáng.

Càng đi tới mục tiêu, cấp bậc của hắc ám sinh vật liền càng ngày càng cao, có một số sinh vật cao đẳng thậm chí mở miệng quát mắng chúng ta trở lại vị trí của mình, chẳng qua sau khi ta dẫn tới càng nhiều hắc ám thuộc tính, bọn chúng liền ngậm lại miệng, thái độ thậm chí trở nên có chút cung kính.

"Bọn chúng rốt cuộc có mắt hay không hả?" Vival không dám tin nói: "Chúng ta trực tiếp đi vào như thế cũng không sao?"

Ta thấp giọng nói: "Chỉ cần là sinh vật undead, mắt gần như đều rữa nát hết rồi."

"Hắc ám sinh vật vừa lại đâu phải đều toàn là một số sinh vật undead mắt rữa nát hết!"

"Lúc tôi làm cho hắc ám thuộc tính bao phủ ở trên đầu, hơi chút hình thành dáng vẻ lỗ tai nhọn hoặc là sừng, hắc ám sinh vật ít nhiều đều có năng lực cảm tri hắc ám và quang thuộc tính, đối với bọn chúng mà nói, dáng vẻ của chúng ta chính là hắc ám sinh vật không rõ loại có tai nhọn và sừng."

Vival lộ ra biểu tình chợt hiểu, lúc này, Ceo đột nhiên kéo ta một chút, thấp giọng nói: "Sắp đến rồi, chẳng qua một vòng hắc ám sinh vật phía trước kia thoạt nhìn đầy cao đẳng, có thể không dễ gạt lắm."

Ta ngẩng đầu nhìn một chút, tên mục tiêu mắt đỏ răng nanh kia đã không tới trăm thước, nhưng bắt đầu từ bây giờ mới là khiêu chiến chân chính, bởi vì hắc ám sinh vật xung quanh hắn đều toàn là cao đẳng nhất, đa phần chính là loại mà ngay cả sách giáo khoa sinh vật undead cũng chưa từng đề cập qua.

Theo ta đoán chi đại quân này hẳn chỉ là đuổi theo Roland, không có gây chuyện ở các nơi, nếu không chỉ bằng cỗ quân lực này, sợ rằng nguy hại tạo thành rất to lớn, dù là Thần Điện Ánh Sáng cũng không thể đứng vững trước cỗ áp lực này, sợ rằng sớm đã, sớm đã giết ta, để giải quyết vấn đề Ma Vương sinh ra, hắc ám chi địa không ngừng khuếch trương cộng với sinh vật undead chạy loạn khắp nơi.

Chúng ta đi đến trước mặt vòng hắc ám sinh vật cao đẳng kia, còn chưa mở miệng nói, một gã hắc ám sinh vật đã tiến lên, cau mày nhìn chúng ta, hỏi: "Các ngươi muốn đi gặp tổng soái?"

Tên hắc ám sinh vật này là người sói, chẳng qua hắn hình như có chút không giống người sói bình thường, ít nhất thân cao hơn cả một cái đầu, hơn nữa cơ bắp trên tay còn lớn hơn đầu ta.

Ta lập tức thu hút càng nhiều hắc ám thuộc tính, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn tên người sói kia.

Sắc mặt của người sói trầm xuống, sau đó liền xuống ngựa, đối mặt với ta... Được rồi, thật ra căn bản không phải mặt đối mặt, bởi vì mặt của ta chỉ có thể đối diện với cơ bụng của hắn.

Lúc này, ta quan sát hắn một chút, cơ bắp toàn thân cường tráng còn chưa tính, hắn thậm chí trang bị nguyên bộ khôi giáp, sau lưng còn vác thanh kiếm bự, bình thường mà nói, hắc ám sinh vật không thể có trang bị hoàn hảo như thế, bọn chúng thế nhưng không có cái thứ gọi là thợ thủ công này, trang bị và vũ khí đều toàn là cướp từ chỗ những sinh vật bị bọn chúng giết chết, thông thường những trang bị đó đều đã bị đánh đến cong vẹo rồi.

"Các ngươi không phải là người của bọn ta!" Người sói đánh giá trên dưới chúng ta một hồi, sau đó lộ ra khuôn mặt dữ tợn, ngay cả kiếm bự cũng sắp rút ra rồi.

Ta lập tức nói: "Bọn ta là do "vị đó" phái tới, có một số việc muốn chuyển cáo cho tổng soái của các ngươi."

Người sói lặng đi một chút, nhưng hắn cuối cùng cũng không tiếp tục rút kiếm ra, nhưng vẫn là hoài nghi mà nhìn chúng ta, hỏi: "Quân chủ muốn các ngươi nói chuyện gì?"

"Xin lỗi." Ta cau có mặt nói: "Quân chủ nói ngoại trừ tổng soái, ta không thể nói cho bất kỳ người khác."

Như vậy hẳn là có thể qua cửa rồi, trong sách giáo khoa đã có dạy, người sói đều là những gã tứ chi phát triển nhưng não thì không.

"Vậy ngươi nói, tổng soái tên là gì?"

Shit! Ta muốn đốt cái cuốn sách giáo khoa đó!

Làm sao cũng không thể trả lời cho ra tên, ta đành trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Ta không biết tên của tổng soái, ta là do quân chủ đích thân triệu hồi, quân chủ chỉ bảo ta đến truyền đạt mệnh lệnh của ngài cho người lãnh đạo quân đội."

Nghe vậy, mặt của người sói nhăn một chút, may là, hắn không nói cái gì liền trực tiếp cho qua rồi.

Người sói vừa cho qua, chúng ta liền không hề gặp trở ngại mà một mạch đi về phía mục tiêu, không có bất cứ hắc ám sinh vật nào thử định ngăn cản chúng ta.

Laica tiến đến gần, thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao biết phải nói Roland là "vị đó"?"

Ta mỉm cười, thấp giọng trả lời: "Tôi không biết bọn chúng xưng hô Roland làm sao, dùng "vị đó" là cách gọi bảo hiểm nhất, chi quân đội này cũng chỉ là đuổi theo Roland mà thôi, chỉ cần nói "vị đó", bọn chúng tuyệt đối chỉ sẽ nghĩ tới Roland, tiếp theo chính bọn chúng sẽ nói cho tôi biết nên xưng hô Roland như thế nào."

"... Đúng là cậu! Vậy mà hèn hạ như thế, so với tôi còn thích hợp làm thích khách hơn!"

Trên cảm giác người theo ta hình như không phải Metal mà là Earth, mỗi một câu nói đều độc địa vô cùng! Cậu làm ơn đừng nói lời thật tình nữa có được không hả? Van cầu cậu nói lời độc đi!

Chúng ta một mạch đi tới trước mặt tên hắc ám sinh vật kia, hắn cúi đầu nhìn chúng ta, mặc dù thần sắc lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói lại vẫn mang theo một tia nhiệt thiết: "Quân chủ muốn các ngươi nói cái gì?"

Dưới quan sát thực tế, bề ngoài của cái tên hắc ám sinh vật này hình như không khác người bình thường, chiều cao chừng một mét tám, mặt mũi cân đối, tóc dài tới lưng, mặc khải giáp loại gọn nhẹ, khá đặc biệt chính là mặt sau khải giáp khoét rỗng, nhưng đây cũng không kỳ quái, ta đã biết sinh vật này có thể mọc ra cánh, cho nên mặt sau đương nhiên phải khoét rỗng mới có thể để cho cánh mọc ra.

Mặc dù hắn thoạt nhìn không khác người bình thường bao nhiêu, đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi, thứ lưu động trong cơ thể hắn không phải là máu, mà là hắc ám thuộc tính dày đặc, cả trái tim chính là hắc ám thuộc tính dày đến ngưng kết thành một khối thực thể.

Lấy quan điểm của kẻ mù chỉ có thể cảm tri mà xem, hắn thật sự rất mỹ lệ, giống như yên lặng vĩnh hằng, thuộc tính vô cùng tinh khiết. Đương nhiên, đối với người khác mà nói, bọn họ có thể chỉ là nhìn thấy một hắc ám sinh vật kinh khủng...

"Oh shit, đẹp như thế?"

Phía sau truyền đến lẩm bẩm của Ceo: "Có thiên lý hay không hả! Hắc ám sinh vật còn đẹp trai như thế? Nếu trong mười hắc ám sinh vật có một tên đẹp như vầy, phụ nữ đều muốn ở lại hắc ám chi địa rồi."

"Ngươi đang ngẩn ngơ cái gì? Nói mau!" Đối phương có chút không kiên nhẫn hạ lệnh.

Ta bày ra biểu tình do dự, sau đó cấp tốc liếc hắc ám sinh vật xung quanh vài cái, cuối cùng cau mày nói: "Quân chủ chỉ để tôi nói cho một mình ngài."

Nghe vậy, đối phương nhíu mày, nhưng không nói lấy nửa câu, hình như đang suy nghĩ, lúc này ta đến gần vài bước, hắc ám sinh vật bên cạnh hắn lập tức thúc ngựa tiến lên, ngăn cản ở phía trước ta, không để cho ta tiếp tục đi tới, nhưng đối phương mở miệng nói: "Để hắn lại đây."

Sau khi mấy con ngựa thối lui, ta đi tới bên hông ngựa của đối phương, sau đó thấp giọng nói: "Quân chủ muốn ngài đi gặp ngài ấy, nhưng ngài ấy không muốn để cho quá nhiều kẻ biết tung tích của mình, quân chủ nói nếu nhìn thấy người khác, ngài ấy sẽ không hiện thân, và sẽ lập tức rời khỏi."

Đối phương thấp giọng hỏi: "Quân chủ tìm ta có chuyện gì?"

"Có liên quan đến chuyện của Ma Vương, quân chủ hạ một số mệnh lệnh muốn ngài đi chấp hành."

Ta nhìn xung quanh một chút, đối vào sườn dốc nhỏ cách đó không xa nói: "Không bằng đến phía sau của sườn dốc chỗ kia nói chuyện đi, nếu để cho người khác nghe thấy đàm thoại của chúng ta, sợ rằng bọn họ cũng muốn đi theo ngài, quân chủ cũng vì thế mới đặc biệt dặn dò tôi chỉ có thể nói cho một mình ngài."

Đối phương do dự một chút, nói câu "được", sau đó giương ra một đôi cánh mỏng.

Thấy thế, ta cũng dùng hắc ám thuộc tình bao bọc năm người chúng ta, sau đó ở sau lưng làm ra cánh màu đen bán trong suốt, chẳng qua trên thực tế lại là định dùng phong thuộc tính bay lên, cánh hắc ám thuộc tính chỉ là làm dáng mà thôi.

Cho đến khi nhìn thấy đôi cánh hắc ám thuộc tính này, đối phương hình như mới thật sự tin tưởng ta, hắn quay đầu hạ lệnh với vài tên hắc ám sinh vật bên cạnh: "Ta đi xử lý một số việc, ở lại tại chỗ mà đợi lệnh."

"Vâng!"

Hắn nói với ta câu "đi", sau đó không chút nào chần chờ mà vung cánh, bay vọt lên không, hướng về sườn dốc bay qua.

Năm người chúng ta cũng ở dưới hỗ trợ của phong thuộc tính bay lên, sau đó theo sau đối phương bay đến mặt sau sườn núi, vừa hạ xuống, hắn thu hồi cánh đang lúc xoay người muốn đối mặt ta, hắc ám thuộc tính vây quanh năm người chúng ta đột nhiên bổ nhào về phía hắn, sau đó hóa thành hắc ám xiềng xích tầng tầng lớp lớp, vững vàng mà trói hắn lại.

"Ngươi lại dám làm như thế? Lại muốn dùng hắc ám thuộc tính để chế phục ta? Ngu xuẩn!" Hắn vừa rống giận, vừa ra sức giãy dụa, mà hắn quả thật cũng có cái thực lực mắng người ngu xuẩn kia, bởi vì hắn vậy mà chỉ dùng đôi tay đã xé đứt hắc ám xiềng xích.

Muốn dùng hắc ám xiềng xích chế phục tên hắc ám sinh vật này thật sự là một việc ít hiệu quả, chẳng qua rất không may, hắc ám thuộc tính đối với ta mà nói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đừng nói muốn dùng gấp đôi hắc ám thuộc tính, cho dù là dùng gấp năm cũng không vấn đề!

Ta thu hút càng nhiều hắc ám thuộc tính, làm cho xiềng xích càng thêm kiên cố, lần này hắn tuyệt đối đừng mong tránh thoát được, hắc ám xiềng xích cùa ta thế nhưng đã từng trói qua một con rồng!

Ceo hô lớn: "Sun, cậu lại dùng hắc ám thuộc tính!"

Ta giải thích: "Đừng lo, nơi này cách đội quân đó vẫn rất gần, cho dù Roland thật sự phát giác hắc ám thuộc tính ở đây đặc biệt cao, cũng sẽ cho rằng là gã này, sẽ không hoài nghi đến tôi."

Nghe vậy, Ceo vẫn cau mày, chẳng qua lại không nói gì nữa.

Tên hắc ám sinh vật kia bạt mạng giãy dụa lại vẫn không thể vùng thoát khỏi xiềng xích thô lớn tầng tầng lớp lớp, hắn gắng gượng xoay người lại, gầm gừ với ta: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Ta quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Grisia Sun, từng nghe qua tên ta chưa?"

Đối phương mặc dù không trả lời, chẳng qua mặt hắn biến sắc, cái này coi như là một loại trả lời rồi, hắn đích xác đã nghe qua tên của ta, không biết có phải là biết từ Roland hay không?

Ta vừa suy nghĩ vấn đề mình muốn hỏi, vừa hỏi một chút vấn đề không quan trọng trước: "Trước tiên nói cho ta biết tên của ngươi."

Đối phương chỉ lạnh lùng mà nhìn ta, không nói một chữ.

"Không nói phải không?" Ta túm cổ áo hắn, hung tợn nói: "Ngươi nói xem, nếu như ta bắt ngươi đi uy hiếp Roland, hắn có sẽ đem tư cách Ma Vương nhường cho ta không đây?"

Nghe vậy, mặt đối phương biến sắc... Ngay cả sắc mặt của bốn người Ceo cũng thay đổi.

Tôi chỉ là muốn uy hiếp hắn mà thôi, đừng có căng thẳng đấy!

Dùng ma pháp tinh thần truyền lời xong, sắc mặt bốn người bọn họ mới khôi phục bình thường, ung dung mà nhìn ta uy hiếp người... uy hiếp hắc ám sinh vật!

"Elo." Hắn cuối cùng mở miệng trả lời: "Quân chủ đặt tên ta là Elo."

"Tốt lắm, Elo." Ta tiếp tục hỏi: "Ngươi biết một vu yêu da màu hồng chứ?"

"Không biết."

"Nói cho ta, cô ta bây giờ ở đâu..." Ta đột nhiên dừng lại,  Elo vừa mới nói cái gì? Hắn không biết Pink? Ta gầm gừ: "Đừng qua quít với ta! Ngươi làm sao có thể không biết Pink? Ít nhất cũng từng nhìn thấy cô ta ở bên cạnh Roland chứ?"

Elo nhíu mày, trả lời: "Chưa từng nhìn thấy."

Rốt cuộc là lừa ta hay là nói thật? Ta cau mày tiếp tục hỏi: "Ngươi là được Roland triệu hồi ra?"

"Phải."

"Khoảng là lúc nào?"

"Nửa năm trước."

Nửa năm trước đã được triệu hồi rồi, nhưng lại chưa từng nhìn thấy Pink? Ta khó có thể tin vừa lại hỏi: "Thật sự chưa từng nhìn thấy vu yêu? Vậy có người nào luôn theo ở bên cạnh Roland không? Nói không chừng cô ta chính là vu yêu, chỉ là ngươi không nhìn ra..."

"Không có! Bên cạnh quân chủ không có bất cứ người nào!" Elo bất mãn trả lời: "Cho dù là Trầm Mặc Chi Ưng của Hỗn Độn Thần Điện cũng không được phép đi theo bên cạnh quân chủ, người duy nhất từng đi theo quân chủ chỉ có ta!"

Thần tình của hắn thoạt nhìn hình như lấy việc từng đi theo Roland là tự hào, nghĩ đến hẳn là không thể ở điểm này nói dối,  nhưng nếu như Pink hoàn toàn không có theo ở bên cạnh Roland, vậy cô ta đi đâu rồi?

Nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ không ra cái kết luận, ta đành tiếp tục hỏi vấn đề khác: "Roland ở đâu? Là ở Hỗn Độn Thần Điện?"

Elo lạnh lùng nói: "Nếu ta biết quân chủ ở đâu, thì lại làm sao sẽ bị ngươi lừa gạt?"

Nói như vậy cũng đúng! Thôi xong, chẳng lẽ gã này cái gì cũng không biết sao?

"Roland tại sao muốn rời khỏi Hỗn Độn Thần Điện?"

"Ý nghĩ của quân chủ không phải chuyện ta có thể tùy ý suy đoán!"

Gã này đúng là hỏi một không biết ba, hơn nữa thoạt nhìn hình như là thật sự không biết, chẳng lẽ ta liều lĩnh mạo hiểm nhiều như thế đi bắt gã này là toi công sao? Sớm biết vậy nhiều chuyện làm gì... Không được! Mặc kệ như thế nào cũng phải hỏi cho ra ít thứ!

"Ngươi là chủng tộc gì? Roland có thể triệu hồi ra bao nhiêu hắc ám sinh vật cao đẳng như ngươi?"

Căn cứ phỏng đoán của ta, trước mắt cái tên Elo này nói không chừng cùng trạng thái lúc trước của Roland —- Death Lord, cường đại gần như nhau, nếu như Roland có thể triệu hồi ra rất nhiều tên Elo, vậy ta dứt khoát trực tiếp nói với Roland ta sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, xem cậu ta xử trí ta làm sao cũng được.

"Không biết."

Không biết à... Ta đột nhiên túm cổ áo của Elo, sau đó đem toàn bộ Thái Dương thần kiếm áp ở trên mặt hắn, mặc dù thần kiếm đã bị phong ấn, nhưng vẫn như cũ là Thánh vật tràn ngập quang thuộc tính, trực tiếp tiếp xúc đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải chuyện dễ chịu.

Ta dùng giọng hung tợn nói: "Ngươi có phải không tin ta thật sự sẽ bắt ngươi đi uy hiếp Roland?"

Mặc dù Elo cố gắng bảo trì lãnh tĩnh, nhưng trên mặt hắn lại bắt đầu có dấu tích bị ăn mòn, hắn cố nén đau đớn, lúc này mới chịu nói rõ: "Ta là hộ vệ chuyên thuộc do quân chủ dùng máu thịt của chính mình cùng với thi thể tươi mới chế tạo ra, ta không biết quân chủ có thể chế tạo mấy người, nhưng chế tạo hộ vệ sẽ suy yếu lực lượng của bản thân quân chủ, quân chủ hẳn là sẽ không tùy ý chế tạo."

Thì ra hộ vệ chẳng khác nào là đem lực lượng của Roland phân ra, may thay, nếu không Roland thật sự là thiên hạ vô địch rồi... Mặc dù chỉ dựa vào quân đội hắc ám này, kẻ địch của cậu ta cũng không quá nhiều rồi.

Ceo mở miệng hỏi: "Sun, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, sau khi cậu hỏi xong là muốn giết chết hắn sao?"

"Giết chết?" Ta giật mình, hỏi ngược lại: "Giết hắn làm chi? Nếu Roland tức giận chạy tới tìm tôi báo thù, vậy thì làm sao?"

"Vậy cậu bây giờ định làm gì hắn?" Vival do từ trên hướng xuống siêu khinh bỉ mà nhìn ta nói: "Thả hắn trở về, để hắn dẫn đại quân truy sát cậu?"

... Đây là cái câu hỏi  hay.

"Sun." Ceo khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu hẳn sẽ không tiếp theo xử lý làm sao cũng chưa nghĩ xong, đã trực tiếp đem bắt người ta rồi chứ?"

"..." Ta thử đề nghị: "Mang theo hắn đi không phải là được?"

Ba người đều lộ ra biểu tình hung tợn đến suýt nữa là cùng hù chết Dylan và Elo.

Ta dùng phi hành thuật mang theo mọi người bạt mạng bay đi, tóm lại cách đại quân đó càng xa càng tốt, dẫu sao ta đã bắt cóc tổng soái của người ta, cho nên đương nhiên phải chạy được càng xa càng tốt, tốt hơn hết là có thể bay khỏi vùng hắc ám chi địa này.

Sau khi bay suốt một ngày một đêm, vất vả lắm mới bay ra khỏi hắc ám chi địa, hạ xuống ở trong một vùng rừng rậm, cũng thuận tiện nghiệm chứng năng lực ma pháp của ta bây giờ lại càng mạnh rồi, mặc dù bay vẫn tính ở trong năng lực tạp nham.

Khi hạ xuống đất, Laica hô to: "Sớm biết cậu có thể mang nhiều người như thế bay cả ngày, chúng ta cưỡi ngựa làm quái gì hả?"

Ta mệt đến nỗi ngay cả lời cũng sắp nói không ra, căn bản chả muốn phản bác, chỉ là nói: "Dựng, dựng cái lều, tôi muốn đi, đi ngủ rồi..."

"Không sao chứ?" Vival lo lắng nói: "Không được thì hạ xuống, làm gì khoe sức như thế?"

"Không sao." Ta phất phất tay, sau đó dựa vào thân cây ngồi xuống, không giải thích thêm gì.

Nhìn mọi người bận bịu dựng lều nấu cơm, ta dựa ở trên thân cây, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, lần nữa xác nhận hắc ám xiềng xích trên người Elo vẫn vô cùng kiên cố như cũ, ta cũng liển yên tâm thiếp đi...

Cảm giác mới nhắm mắt liền lại lập tức mở ra, nhưng ta lại phát hiện xung quanh mình không phải rừng cây, mà là một nơi quỷ quái chẳng hiểu ra sao cả.

Một vùng sườn dốc hoang vu, từ phía trên không ngừng chảy xuống chất lỏng màu đỏ sền sệt, chỗ chất lỏng chảy đến, tất cả mọi thứ đều bị nuốt chửng... Đó là nham thạch, ở đây là một miệng núi lửa.

Càng quan trọng chính là ta thấy được nham thạch "màu đỏ", cho nên đây là ở trong mơ, ta hình như lại ở trong mơ đi dạo rồi, căn cứ kinh nghiệm của lần đi dạo trước, lần này hẳn là cũng có thể nhìn thấy cậu ta...

Ta lớn tiếng la lên: "Roland? Roland cậu ở đâu?"

"Ở trên đầu cậu."

Ta ngẩng đầu lên, quả thực nhìn thấy ba đôi cánh thịt khổng lồ, khó chịu nói: "Hạ xuống đi, đừng đứng ở trên đầu tôi, cậu cho rằng cảnh quan từ đây nhìn lên đẹp lắm sao? Cậu lại đâu phải phụ nữ!"

Cậu ta khẽ cười hai tiếng, hạ xuống, đứng ở trước mặt ta, mặc dù chiều cao và hình thể của cậu ta đều không khác ta mấy, nhưng thêm ba đôi cánh thịt khổng lồ đó, cậu ta thoạt nhìn vẫn thật là siêu cấp có khí thế!

Ta không nhịn được hỏi: "Nhẫn ngụy trang Pink cho cậu còn không?"

Roland ngớ ra một chút, nói: "Mất rồi, vì sao hỏi cái này?"

"Bởi vì tôi ghét đối diện với cái bộ dạng này của cậu, khí thế quá cường đại rồi! Làm cho tôi cảm giác mình còn chưa đánh đã thua trước rồi!"

Roland bật cười, cậu ta lui về sau vài bước, đem ba đôi cánh thịt vung về phía trước che khuất chính mình, nói cũng thần kỳ, ba đôi cánh thịt đó vậy mà cứ như thế biến mất, lúc Roland hiện thân lần nữa, đã khôi phục hình dáng loài người, cậu ta ung dung nói: "Bây giờ ta không cần cái nhẫn đó cũng có thể ngụy trang rồi."

Ta trừng mắt nhìn Roland, cậu ta vẫn như cũ không hề thay đổi, bảo trì tuổi tác ở lúc chết, thoạt nhìn đã trẻ hơn ta rồi, nhưng loại mị lực lãnh tụ không giận mà uy đó vẫn còn.

Lâu lắm không dùng mắt nhìn thấy một người rồi, đây quả nhiên cùng cảm tri hoàn toàn khác nhau, cảm tri căn bản không quá có thể cảm giác ra cái mị lực lãnh tụ gì!

Nếu như có thể có cơ hội, thật muốn dùng mắt nhìn thử mọi người, nhìn thử Mười Hai Thánh kỵ sĩ...

"Tôi gần như cũng sắp quên tướng mạo của cậu rồi." Ta xúc động nói: "Cảm tri quả nhiên vẫn không thể hoàn toàn thay thế được thị lực, tôi thật muốn dùng mắt xem thử mọi người."

Nghe vậy, Roland thu lại tươi cười, nhàn nhạt nói: "Có lẽ cậu trở thành Ma Vương liền có thể lấy lại thị lực."

Ta cười cười: "Tôi thế nhưng không cảm thấy vật bị thần lấy đi có thể lấy lại được."

Roland nhìn ta, nói: "Cậu không hận Người sao? Ngưởi lấy đi nhiều thứ của cậu như thế, không hề có chút lưu tình."

"Hận Người?" Ta lặng đi một chút, nói: "Thần Ánh Sáng luôn đáp lại khẩn cầu của tôi, để tôi thành công thi triển sống lại hoàn toàn, tôi tại sao phải hận Người? Lần đó hồi sinh Judge, Người thậm chí chỉ lấy đi màu tóc của tôi, cái giá này đơn giản là thấp đến khó tin!"

Roland mở miệng nói: "Vậy cậu..." Nhưng nói đến một nửa lại đột nhiên ngừng lại không nói nữa.

Mặc dù không biết Roland muốn nói cái gì, chẳng qua chuyện ta muốn nói trái lại rất nhiều, trước hết tỏ rõ lợi thế trên tay của ta đi!

"Elo nhà cậu bị tôi bắt đi rồi."

Roland đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhíu mày, biểu tình thoạt nhìn có chút tức giận, cậu ta trừng ta, ta thì mỉm cười nhìn cậu ta, một câu cũng không nói, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cậu ta có chút bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao cậu muốn bắt hắn?"

"Tới tìm tôi, tôi sẽ trả hắn lại cho cậu."

Roland cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi ngay cả cậu cũng đã giết, lại sẽ để ý một tên hắc ám sinh vật?"

Nếu như cậu thật sự không quan tâm, Elo cũng sẽ không bởi vì bị tôi uy hiếp mà liền nói ra nhiều chuyện như vậy đi? Ta hoàn toàn không tin Roland không thèm để ý Elo, nếu cậu ta đã sáng tạo ra Elo, chắc chắn có một cái lý do bất đắc dĩ, nếu không dưới tình huống không muốn bị người đi theo sáng tạo ra một cái đuôi làm chi?

Nhưng, trừ phi thật sự không có biện pháp, ta vẫn không muốn nói ra loại uy hiếp "Cậu không đến tôi sẽ giết Elo" này, đành xuống tay từ phần khác: "Ít nhất cậu còn nợ tôi một cái đáp án, lúc trước cậu từng đáp ứng tôi, phải trả lời tôi một cái vấn đề."

Roland nhìn ta, khó hiểu hỏi: "Bây giờ cậu có thể hỏi."

"Không!" Ta gầm lên: "Tôi muốn gặp được cậu, gặp mặt chân chính! Không phải loại gặp mặt hư giả như thế này!"

Roland trầm mặc một chút, hỏi ngược lại: "Tại sao?"

Ta tức giận nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết từ nhỏ, cho dù chuyện tiếp theo sẽ diễn biến thế nào, cuối cùng gặp mặt một cái cũng không được sao?"

Roland trầm mặc một hồi, đột nhiên có chút cáu kỉnh gầm lên: "Tôi đã giết cậu!"

Nói nhảm! Ta trợn lớn mắt, không hiểu tại sao Roland muốn nói câu thừa thãi này, chẳng lẽ ta cái người bị giết này lại còn không biết cậu ta đã giết ta sao?

Cậu ta nôn nóng gầm lên: "Tôi lừa cậu đến mật thất của Pink, rạch một đao trên cổ cậu, trơ mắt nhìn cậu máu chảy đầy đất, cuối cùng đã giết cậu! Cậu đối với những việc này đều không có lời gì muốn nói với tôi sao?"

Thì ra là như vậy. Ta lãnh tĩnh trả lời: "Có, tôi có rất nhiều lời muốn nói. Tới gặp tôi, trả lời vấn đề của tôi, tôi sẽ nói cho cậu."

Roland kinh ngạc mà nhìn ta, sau đó lại cười, đầu tiên là không nhịn được bật cười, sau đó bắt đầu cười ha ha, mặt hướng lên trời cười đến điên cuồng, thậm chí cười đến ngay cả ngụy trang cũng có chút bảo trì không ổn, thấp thoáng lộ đôi con ngươi ngọn lửa cùng vân lửa đen trên người.

Nhưng nhìn cậu ta cười, ta lại một chút cũng không cảm thấy cậu có ý vui vẻ, ngược lại cảm giác thấy một cỗ bi thương nồng đậm... May là ta bây giờ nhìn thấy được, nếu không chỉ dựa vào cảm tri, sợ rằng rất khó phát giác ra tâm tình nhỏ bé như thế.

Cười, nhưng lại bi thương.

Cuối cùng, Roland đột nhiên ngừng cười, nói với ta: "Được! Sun, tôi đi gặp cậu. Cậu mang Elo ở bên cạnh, hắn là vật triệu hồi của tôi, tôi có thể biết chỗ của hắn, chỉ cần cậu tới địa điểm cử hành nghi thức, tôi sẽ lập tức xuất hiện."

Từ lúc nào... cậu đã đổi lại gọi tôi là Sun rồi? Sun hẳn là Mười Hai Thánh kỵ sĩ mới sẽ gọi tôi như vậy, cậu trước kia không phải đều gọi tôi là Grisia sao?

"Bây giờ cậu đi xem bọn họ đi."

"Bọn họ?" Ta sửng sốt, không hiểu Roland đang nói cái gì.

"Mười Hai Thánh kỵ sĩ." Cậu ta nhắc nhở: "Cậu vừa rồi không phải nói muốn thấy bọn họ? Muốn nhìn thì đi nhìn, ít nhất bây giờ cậu có thể thấy được bọn họ, không phải sao? Đừng để ý khoảng cách, cậu ngay cả tôi không biết ở nơi nào cũng có thể dễ dàng tìm được, cho nên cậu tuyệt đối cũng có khả năng tìm được Mười Hai Thánh kỵ sĩ."

Là như vậy sao? Nếu như ai cũng có thể tìm được, người ta bây giờ muốn gặp nhất là...

Tóc vàng mắt xanh, tư thái tựa như con sư tử hùng dũng, mệnh danh sun knight mạnh nhất trong lịch sử, Neo, đang đứng ở trước mặt ta, trên tay còn cầm một cái chân của con thú nào đó không biết tên, nướng được vàng óng mỡ màng, thấy vậy bụng ta cũng đói rồi.

Ông ấy vừa ăn chân nướng, vừa oán giận với Aidrizzt đang ngồi xổm trên mặt đất bận nướng thịt: "Lão Giáo Hoàng khốn kiếp đó, tìm đâu ra lương khô khó ăn như vậy làm quân lương, hại ta vẫn phải đi săn thú!"

"Lão sư?"

Ta nhìn trái phải một chút, Roland vậy mà biến mất rồi, mà nơi này cũng không phải miệng núi lửa gì, xung quanh đều là một đống lều bạt, còn có rất nhiều Thánh kỵ sĩ, kỵ sĩ, chiến sĩ vũ trang đầy đủ, thậm chí là tế ti đi tới đi lui.

Ta hiểu rồi! Đây là chỗ của quân chinh phạt, vậy mà vừa chuyển cái ý nghĩ liền tìm đến lão sư rồi, không ngờ ta cũng rất mạnh mà... Ai? Là ai nói cái này cũng xem như năng lực tạp nham?

Ta đi đến trước mặt lão sư, cung cung kính kính chào hỏi: "Đã lâu không gặp rồi, lão sư."

Lúc trước chẳng những bị người giết, hơn nữa còn bị chết không ưu nhã cho lắm, cho nên thái độ đương nhiên là càng cung kính càng tốt!

Nhưng, lão sư lại không có trả lời ta, tiếp tục oán giận với Aidrizzt về bủn xỉn của Giáo Hoàng, còn lật hết từng món nợ cũ ra để tính... Suýt nữa quên mất, ta bây giờ thật ra là trạng thái trong suốt, người khác căn bản không nhìn thấy ta, Roland xem như là một trường hợp đặc biệt đi?

Ta vẫy vẫy tay trước mặt lão sư, xác định ông ấy đúng là không nhìn thấy ta. Thật may! Nếu không chuyện ta chết không được ưu nhã vừa lại khiến cho ông ấy phải xuất lĩnh quân chinh phạt đi đánh dẹp sinh vật undead, lão sư không giết ta cũng lạ!

"Đừng phàn nàn nữa." Aidrizzt bất đắc dĩ nói với lão sư: "Ta cũng đã nướng thịt cho ngươi ăn rồi, ngươi cũng đừng lầm bầm nữa... Neo? Ngươi có đang nghe ta nói không?"

"Là ai ở đâu?" Lão sư vừa rống giận, vừa rút kiếm ra, sau đó không chút lệch lạc mà vung ngang qua giữa eo của ta, nếu ta bây giờ có thực thể, đã đứt thành hai khúc rồi!

Shit! Xém nữa quên mất, lão sư Neo của ta mặc kệ ở bất cứ phương diện gì cũng tuyệt đối là trường hợp đặc biệt!

Hơn nữa lão sư à, có người nào ở lúc đang hỏi đối phương là ai, trực tiếp ra tay chém ngang eo đối phương không? Vậy ngài muốn hỏi làm quái gì hả? Dù sao cũng đứt hai khúc rồi, để ý chi hắn là ai, dù sao cũng chính là thi thể rồi còn gì!

"Grisia?" Lão sư đột nhiên sửng sốt, hoài nghi hỏi: "Là ngươi sao?"

Aidrizzt đứng lên, kinh ngạc hỏi: "Grisia? Căn cứ tin tức của Thần Điện truyền đến, hắn hẳn là đang trên đường đến Hỗn Độn Thần Điện đi? Ngươi tại sao lại hô ra tên của hắn đây?"

Lão sư hoài nghi mà nhìn vị trí của ta, nói: "Bởi vì lỗ tai ta rất ngứa, hình như nghe thấy học sinh đó của ta đang lảm nhảm!"

...Xin lỗi, con không nên lảm nhảm ở trong lòng.

"Thầy nào trò nấy!" Aidrizzt lắc đầu, một lần nữa ngồi xuống nướng thịt, nói: "Mặc dù ta cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng học sinh của ngươi đúng là có rất nhiều năng lực kỳ quái, cho dù hắn thật sự ở chỗ này cũng không kỳ lạ."

"Ta không cần biết có phải ngươi ở đó hay không, Grisia!" Lão sư đối vào phương hướng của ta gầm lên: "Mau chóng giải quyết sự tình cho ta! Nhớ rằng, ngươi nợ ta nửa năm cuộc sống về hưu! Chờ sau khi ngươi về hưu phải làm lao công miễn phí của ta ba năm, có nghe thấy không?"

Tại sao con nợ nửa năm lại phải trả ba năm?

"Là lợi tức!" Lão sư mặt mày dữ tợn rống.

... Ngài thật sự không nhìn thấy con sao?

Lão sư rống giận: "Grisia, ngươi rốt cuộc đã nghe hay chưa?"

Ta cười trả lời: "Nghe thấy rồi!"

Lão sư vậy mà thực sự gật đầu, thu hồi kiếm vào trong vỏ, sau đó vươn tay cầm lấy cánh nướng được Aidrizzt nướng đến vàng óng mỡ màng, tiếp tục vừa ăn vừa oán giận bủn xỉn của Giáo Hoàng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-110)