Vay nóng Tinvay

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 090

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 090: Trận chiến cuối cùng: kêu gọi của ánh sáng; bóng tối nghe không thấy —- lời sấm
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Trở lại Ma Vương Điện, ta lần đầu triệu gọi cư dân trường kỳ nào đó trong Ma Vương Điện.

“Công chúa Alice, lâu rồi không gặp.”

Ta biếng nhác ngồi ở trên vương tọa, Charlotte đứng ở một bên, Tylin và Vidar thì mỗi người bị ba tên hắc kỳ võ sĩ áp chế, mặc dù tự ta đã có thể dùng hắc ám thuộc tính cuồn cuộn không dứt quấn bọn chúng thành người tuyết màu đen, chẳng qua Adair nói Ma Vương không nên tự làm mọi thứ, chuyện nhỏ thì giao cho thuộc hạ đi làm là được rồi.

Công chúa Alice đứng ở trong điện, trên tay còn bế một đứa con, tò mò mà nhìn ba người xa lạ.

Ta dùng ly thức quan sát cô ta, vẻ xinh đẹp của công chúa Alice quả thật danh bất hư truyền, thảo nào cô ta lấy mỹ lệ làm tự hào, cô ta đúng là kiều mỹ như hoa hồng —- làn da hình như cũng trắng lại rồi —- cho dù đã làm mẹ của ba đứa con, thoạt nhìn vẫn có khí tức thiếu nữ như cũ, chả trách Awaitsun loại trai đẹp siêu cấp này cũng bị mê mẩn đến mất đi lý trí, làm ra loại chuyện bỏ trốn này.

“Grisia, cậu thật sự đã bắt công chúa?” Charlotte khẽ giọng nói, tán thán: “Cô ấy thật xinh đẹp.”

Alice trợn lớn mắt, đối với hai tên đàn ông hiển nhiên không có hứng thú, chỉ là nhìn Charlotte: “Grisia, đây vẫn là lần đầu tiên ngươi bắt con gái trở về đấy! Nhìn quần áo của cô ấy hình như không phải công chúa? Không sao, ta nhất định sẽ trang hoàng cô ấy xinh đẹp giống như một công chúa!”

… Phụ nữ ngu xuẩn trên đời không chỉ một mình Charlotte, Ma Vương Điện vốn đã có một người rồi!

“Grisia!” Tylin vùng vẫy hô: “Để cho Charlotte đi! Ngươi không phải nói “tiêu khiển” là ta sao? Cho nên cái này không liên quan với cô ấy đi?”

Đem hai gã này đẩy vào địa lao nhốt cho tốt.

Ta phất tay với hắc kỳ võ sĩ, bọn chúng liền nửa đẩy nửa kéo mà đem Tylin và Vidar mang đi, Tylin hết sức không cam chịu mà vùng vẫy, nhưng lại thắng không nổi lực lượng của hắc kỳ vũ sĩ, trái lại là Vidar trước sau không phát một tiếng, nhưng ta lại không tin hắn thật sự khuất phục rồi, nói làm sao cũng là phó đội trưởng của Lesus, làm sao có thể khuất phục! Phần lớn là muốn tìm thời cơ chạy trốn đi?

Chẳng qua, chờ hắn nhìn thấy tòa địa lao chuyên dụng cho dũng sĩ kia, liền sẽ biết chạy trốn là ý nghĩ có bao nhiêu ngu xuẩn rồi.

Ta vẫy tay về phía Alice, cô ta tiến lên, còn rất tự nhiên mà đem con nhét vào tay ta.

“Đây là đứa nào?” Mới bao lâu không thấy, trẻ con hình như lớn lên không ít, ta đều không nhận ra rồi.

“Cái đứa ngươi nói đẹp trai nhất đấy!”

Ta gật gật đầu, ánh mắt của mình thật là không tệ, đứa trẻ lúc này mới mấy tháng tuổi, đã là một tiểu suất ca, mi dày mắt to, ngũ quan sắc nét, xinh đẹp cực kỳ!

Ta vừa đùa giỡn trẻ con, vừa hỏi: “Awaitsun có trở về không?”

“Không có.” Nghe thấy Awaitsun, Alice lập tức liền bất mãn mà cong môi oán giận: “Ngươi rốt cuộc phái anh ấy đi đâu rồi? Lâu như thế đều không có trở về, con cái cũng sắp không nhận được cha rồi!”

Nhìn thấy thái độ của Alice, ta cảm thấy có chút kỳ quái: “Ngươi có biết ta đã đóng lại miệng của Awaitsun không? Ngươi không tức giận?”

“Biết, dù sao anh ấy có thể dùng ma pháp tinh thần nói chuyện với ta, lại đâu có gì khác.”

A… lúc nối tiếp tinh thần, ta hình như là khiến cho đám người Awaitsun kia có thể dùng tinh thần ma pháp nói chuyện với người của toàn Ma Vương Điện, khi đó là tưởng rằng Ma Vương Điện chỉ có Ám kỵ sĩ bị đóng miệng và sinh vật undead vân vân, lại đã quên còn có một Alice.

Alice như nghĩ tới cái gì nói: “Hơn nữa như vậy, ta cũng không cần lo anh ấy lúc ra ngoài sẽ trò chuyện lung tung với phụ nữ khác, kỳ thật cũng không tệ đấy!”

Awaitsun, ngươi xác định không ly hôn với cô ả này?

“Charlotte trước hết để ở chỗ ngươi, để cho cô ta giúp ngươi chăm sóc con được rồi.”

Ta đứng dậy, đem đứa bé trên tay ném cho Charlotte, cô ta thoạt nhìn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con gì, bế một cách run rẩy luống cuống, thoạt nhìn thật có chút nguy hiểm, nhưng mẹ của nó ở bên cạnh cũng không để ý rồi, ta thì lại có gì phải căng thẳng?

“Ta muốn đi xem xem Awaitsun rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, nói không chừng, bọn nhỏ lát nữa đã có thể nhìn thấy cha rồi.” Ta cười lạnh một tiếng, chỉ là người cha này có khả năng không thể bế bọn chúng mà thôi, Awaitsun phần lớn đều vẫn chưa bắt đầu tấn công vương thành Kissinger đi?

Alice nhíu mày một cái: “Đừng giết Awaitsun đó!”

“Ta sẽ không giết hắn, thuộc hạ có thể dùng đã ít như thế, còn giết hắn, Adair sẽ mệt chết.”

Cô ta gật đầu: “Không giết là tốt rồi.”

Thấy thái độ cô ta không hề gì, ta tò mò: “Chỉ cần không giết chết hắn, cái khác đều tùy ta làm loạn?”

Alice hào phóng nói: “Chỉ cần không giết chết Awaitsun, muốn xử lý anh ấy thế nào đều tùy ngươi.”

Hào phóng giống như bánh quy có thể chia cho ngươi, chỉ cần không ăn sạch là được… Đó thế nhưng là chồng ngươi đấy!

“Ngươi không sợ ta đem hắn đánh cho tàn phế hay là đánh cho ngu luôn sao?”

Cô ta xua xua tay nói: “Đánh tàn rồi chẳng phải càng sẽ không chạy lung tung nữa sao? Hơn nữa ngươi vẫn cần dùng anh ấy đây, đánh cho ngu làm sao dùng?”

Thái độ không sợ hãi này thật là so với đàn ông còn có khí phách hơn...

Ta như nghĩ tới cái gì mà nhìn Alice, hình như không có người nào quy định thuộc hạ của Ma Vương nhất định phải là nam đi?

“Địa lao có hai tên lao phạm, giúp ta trông chừng bọn chúng, đừng để cho bọn chúng chết đói, cứ để cho Charlotte làm cơm, rồi phái khô lâu đưa cơm đi… ngươi sợ khô lâu không?”

Nói đến một nửa, ta liền phát hiện Charlotte mặt lộ sợ hãi, nữ giới xác thực tương đối sợ hãi những thứ kinh khủng, có cần phải triệu hồi cái sinh vật hắc ám ngoại hình không khó coi như thế đi giúp việc?

“Nữ hầu đã sớm chạy sạch trơn, ta vừa lại không có sáu tay, làm sao chăm sóc ba đứa con, cho nên sớm đã để cho huyết khô lâu và hắc kỳ võ sĩ đến giúp ta quét dọn và chăm sóc con rồi.” Alice nói xong, liền vội vàng nói: “Đừng nói cho Awaitsun biết đấy, anh ấy không thích để cho sinh vật undead tiếp cận con cái.”

Nói lại lần nữa, thái độ không sợ hãi của công chúa này thật so với đại tướng của Ma Vương còn mạnh mẽ hơn!

“Chỉ có hai tên sinh vật undead của Awaitsun phái đến nghe lời ta, còn lại đều không nghe lời.” Alice phàn nàn: “Nhân thủ không đủ dùng, nơi ở càng lúc càng bẩn, cũng sắp không chịu nổi rồi…”

Người phụ nữ này rất thú vị! Ta cười nói: “Vâng vâng vâng, vậy ta phong cho ngươi cái danh hiệu “Ám Dạ công chúa”, đi tìm Red xin chấp nhận, nhớ đem cả tòa Ma Vương Điện đều làm sạch một lượt, đừng chỉ tập trung quét dọn nơi ngươi ở.”

“Không vấn đề!” Alice mắt phát sáng, vội vàng hỏi: “Vậy ta có thể vào bảo khố không? Nghe Awaitsun nói bên trong đặt không ít bảo vật, ta muốn lấy một chút để trang trí Ma Vương Điện, rồi lấy một chút châu bảo để trang điểm, nghe nói bên trong có trân châu tốt nhất…”

“Tùy ngươi.” Ta miễn ý kiến, cầm lấy ly rượu hắc kỳ võ sĩ đưa tới. Dù sao Alice cũng không thể lấy bảo vật ra khỏi Ma Vương Điện, chỉ cần vẫn còn ở trong Ma Vương Điện, để ở đâu còn chẳng phải vẫn là của ta.

“Ma Vương vạn tuế!” Alice hoan hô một tiếng.

Phụt! Một hơi rượu toàn bộ phun ra.

“Ái chà, làm sao bất cẩn như thế chứ?” Alice còn lấy ra khăn tay để thay ta lau chùi một chút, sau đó cười mỉm nói: “Ma Vương bệ hạ, vậy ‘Ám Dạ công chúa’ cáo lui trước, đến chỗ Red đại nhân xin chấp nhận đây.”

Alice tâm tình cực kỳ tốt, vẫy tay về phía Charlotte, ý bảo cô ta cùng đi.

Thấy cô ta thích ứng được tốt đẹp như thế, ta cũng không biết nên nói cái gì nữa, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi lại hai người: “Thuận tiện gọi Red đến gặp ta.”

“Vâng! Ma Vương bệ hạ.” Alice quay người qua hành lễ, một tiếng “Ma Vương bệ hạ” gọi một cách siêu cấp tự nhiên, giống như cô ta thật sự là thuộc hạ của Ma Vương.

“Ai là Red hả… Ma Vương bệ hạ?” Charlotte sau khi hỏi xong, dừng lại một giây, đột nhiên cũng bổ sung thêm Ma Vương bệ hạ.

Ta có dự cảm, lúc trở về, trong Ma Vương Điện phụ nữ không sợ hãi có thể sẽ biến thành hai người, đương nhiên, Red cỗ thi thể này không tính là phụ nữ. ◊◊◊◊

Bầu không khí trên đường của vương thành Kissinger có chút trang nghiêm, không náo nhiệt như Vong Hưởng thành, nhưng xét đến ngoài thành đang có sự hiện diện của chi quân đoàn không có hảo ý, đây nói không chừng đã coi là không tệ rồi.

“Awaitsun đưa lên thư hiệp nghị cho vương thất Kissinger, bảo bọn họ trong vòng ba tháng giao ra vương tử mà ngươi muốn, nếu không liền sẽ tiến công vương thành. Ta đã nhìn qua nội dung thư hiệp nghị, phía trên chỉ nói giao ra vương tử mà thôi, bởi vì ngươi hình như chỉ là muốn giết vương tử, ta cũng không ngăn cản hắn đưa lên thư hiệp nghị.”

Red đứng ở trong túi trước ngực ta, thoạt nhìn giống như cái trang sức phẩm, lời cô ta vừa mới nói cũng là dùng ma pháp tinh thần truyền lời, để tránh cho búp bê thủy tinh biết nói chuyện dọa chết dân chúng đi dạo phố bên cạnh.

Nghe được suýt nữa hộc máu, Red quả nhiên không hiểu chuyện ta muốn làm là gì, vậy mà lại không nói chuyện này cho ta biết ngay từ đầu…

Một khi đưa lên thư hiệp nghị, mặc kệ bên trong ghi cái gì đều không quan trọng! Có thời gian ba tháng, trừ phi Quốc Vương là tên đần độn, nếu không sớm đã bình tĩnh lại rồi, hắn dùng vương miện trên đầu nghĩ cũng biết là chuyện tốt của Ma Vương làm, tuyệt đối sẽ không trút giận lên người Awaitsun nữa.

Sở dĩ muốn để cho Awaitsun một mạch đánh vào, chính là muốn khiến người của vương thất Kissinger căn bản không có thời gian bình tĩnh, từ bị tấn công trở tay không kịp, đến nỗi đau mất con không thể vãn hồi, cũng không thể nào bình tĩnh nữa, đây mới hữu dụng à!

Chuyện đến nước này cũng không kịp rồi, ta đỡ trán, có loại cảm giác đau đầu không thôi, tìm kiếm thuộc hạ tốt quả thật là chuyện quan trọng.

“Ta không nghe thấy, ngươi nói lại đi.”

“Ta nói, vợ của Awaitsun rất có can đảm, cái cô gái mới tới kia cũng không tệ, ta định dạy bọn họ một chút tử linh ma pháp, như vậy càng phù hợp danh hiệu “Ám Dạ công chúa” đi?”

Nghe đến danh hiệu này, ta liền không nhịn được bật cười: “Bây giờ mới học, không khỏi cũng quá muộn rồi đi?”

“Bọn họ chỉ cần biết sai khiến và tăng cường sinh vật undead là tốt rồi, dùng quyển trục ma pháp bổ trợ cũng có thể, thực tế triệu hồi cái gì đó do ta làm chẳng phải được rồi sao! Đúng rồi, con trai, ngươi không định để cho bọn họ trở thành vợ của ngươi sao?”

Red đột nhiên thọc một câu như thế, đầu óc ta suýt nữa vận hành không kịp, nghĩ hết ba giây mới hiểu là ý gì.

“Alice là vợ của Awaitsun!”

Red như chuyện đương nhiên mà nói: “Nhưng ngươi là Ma Vương à!”

“Người Charlotte thích cũng không phải ta, là cái gã Tylin kia!”

Red nhún vai, nói lại một lần nữa: “Nhưng ngươi là Ma Vương à! Cô gái nào vừa ý đoạt tới là được, Ma Vương trước kia đều là như thế, từ công chúa, hoàng hậu, cuối cùng đoạt đến mẫu hậu rồi đây!”

Phạm vi này cũng quá rộng một chút rồi đi…

“Ta thế nhưng không phải quỷ háo sắc!” Ta tức giận khẽ rống ra tiếng. Tiếng rống lại khiến cho người bên cạnh giật nảy mình một cái, không hiểu gì cả nhìn ta, còn có người liên tục lùi lại muốn cách ta xa một chút.

“Làm gì không phải đây?” Red bất mãn nói: “Ta muốn ngươi sinh ra một đống con!”

“…” Nếu như bây giờ ta có cầm ly rượu, chắc chắn sẽ phun rượu ra lần nữa, vất vả lắm mới tìm về được giọng nói: “Vì sao?”

“Đó còn cần nói?” Red như chuyện đương nhiên mà nói: “Sinh một đống con, dạy cho tốt thành cao thủ, sau này chúng đã có thể bảo vệ ngươi rồi! Ta thế nhưng không muốn nhìn thấy ngươi dần dần mất đi lực lượng, sau đó…” Đến đây cô ta ngừng lại không nói nữa.

Thì ra như thế. Ta khó chịu nói: “Yên tâm đi, trước khi lực lượng bắt đầu suy thoái, ta sẽ làm tốt mọi an bài.”

Red thoạt nhìn lại không có lấy một chút thần sắc yên tâm, nhưng cũng không nói nữa.

“Ngươi không phải đến tìm Awaitsun sao? Làm sao vẫn còn dạo lung tung ở trong thành?”

“Trước tiên nghe ngóng tình huống một chút, lát nữa lúc đi tìm Awaitsun mới dễ phán đoán hắn có phải là đang nói dối hay không.”

Ở trong thành đi lòng vòng một hồi, đã mua hai hộp sô cô la viên, một loại kẹo trong suốt rất ngọt và bánh quy màu đen, lại có thể tìm không được bất cứ bánh ngọt làm từ việt quất nào, đừng nói là vương quốc Kissinger không sản xuất việt quất đi?

Nhưng mà, nhà bếp của Ma Vương Điện lại có lấy bánh ngọt ra à! Chẳng qua nói đi thì nói lại, Ma Vương Điện gần như không có thứ gì là lấy không ra được, đại khái là sợ lấy không ra được, Ma Vương đi đoạt trái lại thì phiền toái, dứt khoát đem đồ của toàn thế giới đều chuẩn bị sẵn sàng hết.

Quên đi, mua kẹo mút dâu ăn đỡ vậy.

“Ngươi căn bản là đến dạo phố đi!” Red khó chịu nói: “Mau làm chính sự!”

Chính sự đều bị ngươi hủy mất một nửa rồi còn làm chính sự gì… Ta nhìn vị trí mặt trời một chút, thời gian cũng xấp xỉ rồi, nhún nhún vai nói: “Mang ta dịch chuyển tức thời đến đại sảnh của vương cung, nhớ tìm cái vị trí nghe lén tốt.”

Red thở hồng hộc nói: “Chưa từng thấy Ma Vương nào lười như ngươi!”

Ngoài miệng mắng thì mắng, nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn thi triển dịch chuyển tức thời, trước tiên là tự mình đi trinh sát một phen, sau đó mới mang ta dịch chuyển qua.

“Động tĩnh quân đoàn undead ngoài thành thế nào?” Một giọng khàn khàn vang lên.

“Khải bẩm bệ hạ…”

Quả nhiên không sai, bây giờ chính là thời khắc Quốc Vương tiếp kiến đại thần, ta đã đoán những Quốc Vương có thời gian làm việc nghỉ ngơi không sai biệt lắm, nếu Quốc Vương Vong Hưởng quốc thích tiếp kiến đại thần ở thời gian này, nói không chừng Quốc Vương Kissinger cũng như vậy.

Ta nhìn xuống dưới, nhìn thấy Quốc Vương, Vương Hậu cùng đại thần đầu đỉnh, mặc dù không biết xà ngang của vương quốc Kissinger vì sao thiết kế kỳ quái như thế, chiếu theo lý thuyết cái thứ xà ngang này chẳng phải nên dính cùng một chỗ với trần nhà sao?

Nhưng người ta thích ở trung ương trần đại sảnh treo ngang một cây xà, để cho người có chỗ ẩn thân, ta cái người ẩn ở chỗ này cũng không có gì phải phàn nàn.

Ta nằm nghiêng xuống, đặt Red ở trên hộp sô cô la, sau đó vừa liếm kẹo mút vừa nghe lén.

Đại thần kích động nói: “Bệ hạ, quân đoàn undead mặc dù vẫn không có động tĩnh, nhưng lại đã ảnh hưởng to lớn, vương thành giờ đây chẳng khác gì bị phong tỏa, người ngoài thành không dám đến gần, người trong thành cũng không thể rời khỏi, đơn giản là một vùng tĩnh mịch, mặc dù lương thực dự trữ có quân đội vận chuyển, vẫn chưa thành vấn đề, nhưng tiếp tục kéo dài, vương thành sớm muộn sẽ biến thành tử thành —-”

“Nhiều nhất cũng là ba tháng.” Quốc Vương nhàn nhạt ngắt lời đại thần: “Vẫn chưa cần suy nghĩ cái đó nhiều.”

“…” Đại thần ngậm lại miệng.

Ta dùng ly thức nhìn cho rõ tình huống phía dưới, Quốc Vương của Kissinger thoạt nhìn già hơn Archer một chút, có thể gần năm mươi tuổi, cho nên cái vương tử duy nhất kia hẳn là xấp xỉ ba mươi tuổi… Chung quanh hình như không có người phù hợp, phần lớn là đại thần già nua, duy nhất một gã có khả năng lại mặc khinh giáp, thoạt nhìn hẳn là kỵ sĩ mà không phải vương tử.

“Bệ hạ!” Tên kỵ sĩ kia quỳ một gối xuống, cao giọng thỉnh cầu: “Xin để cho tôi thay thế vương tử Tydier đi ứng phó giao hẹn của Ma Vương!”

Muốn dùng thế thân đánh lừa ta sao?

Quốc Vương thở dài, nói: “Nếu như bị Ma Vương phát hiện chân tướng, khơi lên lửa giận của hắn, vương quốc Kissinger sẽ đón lấy một trận tai họa lớn, chúng ta không thể mạo hiểm.”

“Nhưng mà…” Kỵ sĩ còn muốn nói tiếp, lại bị một cái phất tay kiên quyết của Quốc Vương ngăn cản.

Quốc Vương nhìn hướng một tên kỵ sĩ khác, đối phương có chút tuổi thoạt nhìn là nhân vật kỵ sĩ trưởng có uy vọng gì đó.

“Tìm được vương tử chưa?”

Kỵ sĩ trưởng mặt lộ vẻ khó xử, trả lời: “Vương tử từ nhỏ thỉnh thoảng cải trang thành dân thường ra ngoài mạo hiểm, vô cùng thiện trường ngụy trang thành mạo hiểm giả, cộng thêm đều là dựa vào nội dung nhiệm vụ quyết định điểm đến, không dễ dàng phỏng đoán hành tung của vương tử, cho nên trước sau vẫn tìm không được.”

Vương tử thiện trường ngụy trang thành mạo hiểm giả?

“Thật sự?” Quốc Vương lại không làm sao tin tưởng, trầm xuống sắc mặt nói: “Thế nhưng đừng vì bao che nó, để cho Ma Vương tiến công vương thành!”

Kỵ sĩ trưởng vừa nghe, lập tức phịch một tiếng quỳ xuống đất, tay còn nặng nề đấm vào ngực, thề: “Bệ hạ, tôi tuyệt đối không có che giấu hành tung của vương tử, vẫn luôn tận lực tìm kiếm tăm tích của điện hạ, nếu bệ hạ không tin tưởng, tôi có thể thề độc…”

“Được rồi, được rồi.” Quốc Vương vội vàng ngăn cản kỵ sĩ trưởng: “Là ta nói bừa thôi, ngươi tận lực là được.”

Vương tử lại có thể không ở vương cung sao? Lúc này, trong đầu truyền tới tiếng của Red: “Awaitsun cũng là nói với ta như thế, bởi vì vương tử là con trai duy nhất, cho nên sớm đã ra ngoài tị nạn rồi, tránh cho Ma Vương đột nhiên muốn đến vương cung “dạo chơi”, “thuận tiện” liền đem vương tử duy nhất giết.”

Ta khó chịu trả lời: “Lo lắng cái gì? Ma Vương vừa lại không phải nhất định sẽ giết vương tử!”

Hình nhân thủy tinh đen nghiêng nghiêng đầu, khiến cho ta rất lo cái cổ thủy tinh của cô ta sẽ gãy mất, nói: “Nhưng Ma Vương vẫn rất thường giết vương tử đó! Giết vương tử đoạt công chúa gần như là chuyện mỗi một Ma Vương đều làm qua.”

“Đoạt công chúa thì không nói, không dưng mắc gì giết vương tử?” Chẳng lẽ lên làm Ma Vương sẽ mắc bệnh không giết vương tử thì không được?

“Bởi vì vương tử thông thường rất kiêu ngạo hoặc là tự Ma Vương cảm thấy hắn rất khó ưa, cho dù hắn chỉ là bất cẩn nhíu mày, hoặc là căn bản cái gì cũng không làm, Ma Vương đều cho rằng vương tử đang kỳ thị hắn, sau đó liền đem vương tử giết rồi.”

“Ta mới không phải loại người đó!”

Red nhìn ta chằm chằm, chậm rãi mở miệng nói: “Alice ở Ma Vương Điện, ngươi vừa lại kêu Awaitsun đi giết vương tử, còn muốn chém hắn một trăm đao, cho nên đoạt công chúa và giết vương tử, ngươi đều làm rồi đấy!”

“…”

Phía dưới truyền tới tiếng hạ lệnh nghiêm khắc của Quốc Vương: “Tất cả mọi người buông công việc khác xuống, tìm ra tung tích của vương tử bằng cách nhanh nhất có thể!”

Đại thần nhận lệnh mà đi, nhưng đám kỵ sĩ lại không chịu rời khỏi, kỵ sĩ trưởng mở miệng thỉnh cầu: “Bệ hạ, ít nhất xin để cho tôi bảo vệ bên cạnh ngài, Ma Vương đó thiện trường ma pháp, nếu như dùng dịch chuyển tức thời xâm nhập vương cung —-”

“Nếu như Ma Vương muốn giết ta, ngươi thì lại có thể thế nào?” Quốc Vương mặt vô biểu tình nói: “Lui xuống đi.”

“… Vâng.”

Nhìn mọi người rời đi, Quốc Vương rốt cuộc cũng lộ ra thần thái mệt mỏi, vốn thoạt nhìn chỉ là gần năm mươi tuổi, nhưng vừa lộ ra thần sắc già nua mệt mỏi, nói là gần sáu mươi cũng không quá đáng.

“Bệ hạ, ngài thật muốn giao điện hạ ra sao?”

Đợi sau khi mọi người đều đi khỏi, Hoàng Hậu cuối cùng cũng dằn không nổi: “Bệ hạ, cảnh ngộ của Awaitsun khó khăn như thế, sứ giả nói nó thậm chí ngay cả lời cũng nói không ra, nhưng nó lại còn là thuộc hạ của Ma Vương đây! Một khi Tydier rơi vào trong tay Ma Vương, vậy, vậy kết cục không thể tưởng tượng nổi!”

“Awaitsun sẽ giúp nó.” Quốc Vương an ủi vợ: “Awaitsun và Tydier tình như anh em, sẽ gắng sức giúp Tydier.”

Đúng là cái tin vui bất ngờ, Awaitsun thì ra cùng vương tử tình như anh em.

Ta ngẫm lại cũng không bất ngờ nữa, Quốc Vương Vong Hưởng quốc Archer chẳng phải cũng cùng lão sư của ta tình như anh em, cái vương tử Tydier này vừa lại là con trai một, người duy nhất địa vị tương đương với hắn, tuổi tác lại xấp xỉ chính là thủ lĩnh của Hỗn Độn Thần Điện, sẽ có cảm tình như anh em cũng không kỳ quái.

“Awaitsun tự mình đã khó bảo toàn rồi, nào còn có thừa lực giúp đỡ Tydier.” Hoàng Hậu cúi đầu, thần sắc đau thương không thôi: “Thằng bé Awaitsun này cũng thật đáng thương…”

Quốc Vương thở dài, nói: “Giống như lời Awaitsun lúc đó nói, “hắn” là nhân tuyển Ma Vương tốt nhất. So với “Ma Vương” trong sách sử ghi chép, hành động của hắn đến nay xác thực ấn chứng lời của Awaitsun, chỉ là không biết hắn vì sao đột nhiên muốn giết Tydier, hắn hẳn là chưa từng gặp qua mặt Tydier mới đúng.”

“Thiếp thấy, Ma Vương hẳn là muốn làm khó thằng bé Awaitsun đó.” Vương hậu đoán chuẩn như thần.

Quốc vương than nhẹ: “Awaitsun mặc dù thân thiết với Tydier, nhưng nó biết mình phải trở thành thuộc hạ của Ma Vương, cho nên trước giờ không quá thân cận với người khác, giữa nó và Tydier mặc dù có giao tình, nhưng cũng là trốn trốn tránh tránh chưa từng công khai, Ma Vương hẳn là sẽ không biết.”

“Ôi, nói đến đây, công chúa Alice cũng không biết thế nào, cô ấy mỹ lệ như vậy, sợ rằng…” Vương hậu ngừng lại không muốn nói nữa.

Lườm mắt —- mặc dù ta kỳ thực không có lòng trắng để lườm —- mọi người rốt cuộc coi ta trở thành quỷ háo sắc gì rồi? Làm như ta nhất định sẽ động vào Alice không bằng!

Ta chần chừ một chút, chuyện Quốc Vương nói khiến người có một số chỗ để ý, vẫn là quay đầu hỏi Red: “Hành vi của những Ma Vương trong quá khứ đều kinh khủng hơn ta sao?”

“Mới không kinh khủng! Chỉ là so với ngươi buông thả hơn nhiều.” Red cong miệng nói: “Hắc ám thuộc tính chính là sẽ khiến người trở nên buông thả một chút mà! Ma Vương vừa lại có lực lượng cường đại, ngẫu nhiên nổi cáu liền không cẩn thận làm hỏng một đống thứ hoặc là giết một số người, chỉ là như thế mà thôi.”

Tên buông thả nhất căn bản là ngươi cái bà mẹ nuông chiều thành tính này đi!

“Nói lên như thế, ngươi thật sự thay đổi không nhiều lắm! Đến bây giờ cũng không dùng bao nhiêu lực lượng.” Nói đến đây, cặp mắt của cô ta phát sáng, kinh hô: “Nếu như ngươi có thể luôn bảo trì tính cách không lạm dụng lực lượng, nói không chừng có thể chống giữ đến chết già mới dùng hết hắc ám thuộc tính, như vậy sẽ không ai dám thảo phạt ngươi nữa!”

Cao hứng mà nói xong, cô ta lại chần chừ: “Chẳng qua dưới ảnh hưởng của hắc ám thuộc tính, muốn không sản sinh thay đổi hình như rất khó, những đứa trẻ trước kia đều là càng ngày càng điên cuồng, ngươi chỉ sợ cũng… Nhưng Thần Ánh Sáng hẳn cũng sẽ giúp đỡ đi? Ngươi là Sun knight của ông ta, hơn nữa lúc đầu ông ta còn ra tay đánh thức ngươi từ trạng thái phát điên đây!”

Ta sửng sốt, bật thốt: “Ngươi nói ai đánh thức ta?”

“Thần Ánh Sáng đó!” Red vậy mà như chuyện đương nhiên như thế trả lời: “Ngươi không nghe thấy tiếng của ông ta sao? Ở lúc ngươi phát điên, ông ta nói —-”

Con trai, không thể ngủ tiếp nữa, còn có chuyện phải làm.

Ngừng ngủ say, tỉnh lại đi.

Tỉnh lại!

◊◊◊◊

Ta nhìn bóng lưng của Awaitsun, hắn đang ngồi trước bàn nhìn một phần văn kiện, ta tò mò nhìn một chút, đó lại là thu chi của Ma Vương, ta thật không biết Awaitsun còn kiêm chức quản tiền, nhìn thần sắc của hắn cũng không ngưng trọng, hiển nhiên chi tiêu của Ma Vương Điện không eo hẹp. Ta thật là cái Ma Vương tiết kiệm à!

Hắn hiển nhiên không cảnh giới như ở Ma Vương Điện, tốn mất mấy giây mới phát hiện ta, sau đó xoay người quỳ rạp xuống đất.

Tham kiến bệ hạ.

“Ngươi không có tiến công.” Ta bình tĩnh nói.

Awaitsun trong lòng giật mình một cái. Bệ hạ! Xin nghe tôi giải thích, vương tử từ rất sớm đã rời khỏi vương cung rồi, cho dù tôi tiến công cũng —-

Ta không kiên nhẫn cắt ngang: “Đừng dài dòng! Lập tức quay về Ma Vương Điện, tìm Adair báo cáo, hết thảy đều nghe mệnh lệnh của hắn, chuyện tìm vương tử không cần ngươi làm nữa.”

Awaitsun ngẩn ra.Bệ hạ, tôi đã sắp bức vương tử ra rồi, chỉ cần chờ thêm một thời gian, vương thất nhất định sẽ giao vương tử Tydier ra! Bây giờ bỏ cuộc chẳng khác nào bỏ phí công sức trước đó!

“Không cần chờ nữa.” Ta nhàn nhạt nói: “Ta biết vương tử Tydier đang ở đâu, cho nên không cần tìm kiếm nữa. A! Awaitsun, nhịp tim của ngươi tăng tốc rồi đấy, ngươi đang lo lắng cho vương tử sao?”

Không…

Awaitsun lập tức trả lời, nhưng hắn ngừng một chút, thản nhiên thừa nhận:Phải, vương tử Tydier là vương tử duy nhất của nước tôi.

Ta chỉ là nhìn hắn.

… Cũng là một trong số bạn bè không nhiều của tôi.

Ta cười, khen ngợi nói: “Ngươi học thông minh rồi, Awaitsun, để khen thưởng ngươi, ta sẽ mang ngươi cùng đi vậy!”

Đi? Awaitsun thần sắc ngỡ ngàng, nhưng ta cũng lười giải thích, trước hết oanh tạc đầu óc của tất cả Ám kỵ sĩ: Toàn bộ lập tức trở về Ma Vương Điện!

Sau đó kéo Awaitsun lên liền là một cái dịch chuyển tức thời.

Nếu như có cái phiếu bình chọn “mười chỗ tốt của làm Ma Vương”, “dịch chuyển tức thời không chút hạn chế” nhất định là có tên trên bảng! Muốn đi đâu thì đi đó, không cần động một tí liền tốn hơn mười ngày nửa tháng mới có thể tới, một ngày đã có thể dạo chơi khắp thế giới! Thuận tiện biết bao!

Đây là địa lao?

Awaitsun chỉ là nghi hoặc như thế một chút, lập tức liền kích động đến không thể tự chủ, hai bàn tay nắm chặt lấy lan can sắt của phòng giam, nhìn thẳng vào người trong lao không buông.

Ta đoán quả nhiên không sai.

Nhà lao siêu xa xỉ của Ma Vương Điện đảm bảo giam cầm đến chết hiện tại chỉ có hai tên khách trọ —- Vidar và Tylin.

Ta tin tưởng Awaitsun không quen biết cũng không quan tâm phó đội trưởng của Thần Điện Ánh Sáng, người hắn nhìn là một người khác.

Ta đến gần một bước, tựa tay ở trên lan can, ung dung mà nói với người đối diện: “Ở địa lao rất nhàm chán đi? Ta mang bạn đến cho ngươi đây, Tylin… không! Hẳn nên gọi ngươi là Tydier mới đúng đi?”

Tylin đứng lên, cũng đi đến gần lan can, Vidar cách vách thì là bộ dạng chẳng có hứng thú, thậm chí nghiêng đầu qua đối mặt vách tường cũng không muốn nhìn chúng ta, chỉ là nhịp tim nhanh hơn một chút, ha.

“Cậu nói cho hắn?” Giọng nói của Tydier kéo lực chú ý của ta từ trên người Vidar trở về, hắn nhìn Awaitsun, thần sắc có chút ai thương, cũng không biết rốt cuộc đã hiểu lầm cái gì.

Awaitsun há há miệng, lại không nói không ra lời, chỉ có bạt mạng lắc đầu.

“Ưng, cậu làm sao rồi?” Tydier giật mình, lo lắng liên tiếp hỏi: “Cậu nói không được sao? Cậu, cậu câm rồi?”

Ta biếng nhác nói: “Thanh âm của hắn bị ta đóng lại rồi, đáng tiếc không thể trò chuyện cùng ngươi, còn có, hắn bây giờ gọi là Awaitsun, không gọi là Trầm Mặc Chi Ưng.”

“Grisia!” Tydier tức tối nhìn ta, rống to: “Ngươi làm sao có thể làm như thế? Cậu ta rốt cuộc đã làm gì ngươi? Ngươi làm sao có thể ngay cả thanh âm của cậu ta cũng muốn đoạt đi?”

“Lúc vừa thấy mặt, hắn đã giết Leaf knight Elmairy.” Ta lạnh lùng nói.

Tydier hình như cũng biết chuyện này, hắn nhất thời nghẹn lại, lời gì cũng nói không ra.

Awaitsun cũng dùng thần sắc cổ quái nhìn ta.

Tydier lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng ngươi hẳn là không phải đang báo thù chuyện lúc đó đi?”

“Vì sao không phải?” Ta nhàn nhạt nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chẳng qua ta là tiểu nhân, chỉ có thể nhịn một năm rưỡi. Cái tên gọi Awaitsun này không phải là kêu hắn chờ ta báo thù sao?”

Nhưng ngài chẳng phải đã báo thù rồi sao?

Xoay đầu nhìn về phía Awaitsun, ta cười lạnh một tiếng: “Ngươi giết một người Mười Hai Thánh kỵ sĩ, cho rằng bị đánh một trận là coi như xong rồi sao? Đâu đơn giản như thế!”

Ngài thế nhưng thật là… trừng mắt cũng tất báo! Awaitsun cười khổ lên.Nhưng Tydier cũng đâu có đắc tội ngài đi? Xin đừng trút giận lên người cậu ta —-

Ta dùng rống giận ngắt lời hắn: “Ai nói hắn không có đắc tội ta? Vong Hưởng, Kissinger và Nguyệt Lan ba quốc toàn bộ đều có tội! Bọn chúng vậy mà dám thừa dịp lúc ta hôn mê bắt chẹt Thần Điện Ánh Sáng, thì phải biết chung quy có một ngày sẽ trả giá! Bây giờ ta muốn bọn chúng từng người một toàn bộ trả nợ! Quốc nợ vương tử trả, rất công bằng!”

Nhưng ngài chẳng phải đã từ bỏ Thần Điện Ánh Sáng rồi, bây giờ thậm chí còn muốn chiến tranh cùng bọn họ, cần gì phải giúp bọn họ báo thù đây?

Ta dữ tợn trừng hắn, rống: “Ta là đã từ bỏ Thần Điện Ánh Sáng, nhưng cũng không cho phép bất cứ người nào hiếp đáp bọn họ!”

Awaitsun ngây ngẩn cả người, lời này mâu thuẫn đến ngay cả Red cũng phì ra một tiếng cười, Tydier mặc dù không nghe thấy Awaitsun nói chuyện, nhưng là cũng nghe thấy lời ta nói, ước chừng có thể đoán ra mấy phần, cộng thêm nhìn thấy Awaitsun cười, hắn vậy mà cũng dương khóe miệng lên theo, rốt cuộc có rõ hoàn cảnh của mình hay không?

Red thì không nói làm gì, Awaitsun là thuộc hạ của ta, Tydier còn là một tù phạm, hai người vậy mà còn dám cười nhạo ta?

ẦM —-

Sau khi triệt để phóng ra hắc ám thuộc tính, ta cảm giác trong cơ thể một hồi trống rỗng, nhưng lượng lớn hắc ám thuộc tính lập tức liền tuôn vào rồi, từ ít đến đầy, quá trình này vĩnh viễn đều khiến người vui sướng như thế, chỉ là không ngờ vẫn có thể nếm được loại mùi vị này.

Sau khi trở thành Ma Vương, luôn luôn đều ở trong trạng thái tràn trề hắc ám thuộc tính, cho nên căn bản không có cơ hội cảm thụ cảm giác sung sướng của một lần nữa sung mãn lực lượng, thì ra còn có loại phương pháp đem lực lượng một lần dùng hết rồi lại hấp thu.

Như vậy sẽ khiến người rất muốn luôn đem lực lượng dùng hết đây…

Sau khi hút no hắc ám thuộc tính, ta nhìn bốn phía một chút, phòng giam này thật không hổ là kiệt tác của Hỗn Độn Thần Điện, vừa rồi lực lượng bạo phát như thế, còn tưởng rằng nơi này sẽ hoàn toàn bị hủy, nhưng là bây giờ đây nhiều lắm coi như là bị hủy một nửa, vách tường rớt xuống không ít khối đá, nhưng bởi vì đủ dày chắc, cho nên không có bị nổ thủng, lan can sắt bị bẻ cong lại không có gãy, thực sự lợi hại!

Cúi đầu nhìn mọi người, bọn họ từng người đều hết sức chật vật, ngay cả Vidar xa hơn cũng bị nổ đến đập vào tường sau đó quỳ rạp xuống đất, cố nhẫn nhịn thần sắc đau đớn.

Red thậm chí té gãy một cái chân, mặc dù cô ta thoạt nhìn như thủy tinh, nhưng thế nhưng không phải cái vật dễ vỡ gì, mà là thể kết tinh của hắc ám thuộc tính nén lại mà thành, cho dù dùng kiếm chém cũng sẽ không nứt ra một chút xíu, nhưng bởi vì cô ta ở ngay trước ngực ta, là người trực tiếp lãnh chịu lực phá hoại nhất, vậy nên mới gãy chân.

Trừ Red, thương tổn Awaitsun chịu là lớn nhất. Cả người hắn đập ở trên lan can, khiến cho lan can lõm vào một mảng lớn sau đó rơi xuống đất, đầy miệng là máu, đến bây giờ cũng chưa bình ổn hơi thở, dọa Tydier ở bên kia lan can bạt mạng giúp hắn vỗ lưng thuận khí.

Mặc dù Tydier cũng ở trong xung kích vừa rồi bị thương ở chân, nhưng bởi vì Awaitsun che chắn cho hắn, cho nên bị thương không phải nặng lắm.

Ha ha… Đúng thế! Ta là Ma Vương, ai quan tâm thế nhân nhìn ta làm sao! Nếu cả gan khinh miệt ta, vậy thì toàn bộ đi chết được rồi!

“Awaitsun, ngươi nghe rõ cho ta! Nếu như ngươi dám đánh thua gã Lesus kia, thua một trận nhỏ, ta sẽ chặt đứt một ngón tay của Tydier, thua một trận lớn, ta sẽ chặt đứt một đôi tay chân của hắn!”

Nghe thấy nhịp tim của Awaitsun như thể bệnh tim phát tác, khiến cho ta cảm giác đặc biệt vui vẻ, lại bổ thêm một kích cuối cùng: “Chẳng qua yên tâm đi, ta bảo chứng hắn cho dù tứ chi bị chặt hết, người vẫn còn sống rất tốt!”

Kích cuối cùng vừa ra, không chỉ nhịp tim của Awaitsun siêu tốc nghiêm trọng, ngay cả Tydier cũng mặt trắng bệch.

Chiến tranh không có đạo lý tuyệt đối thắng lợi!

Tôi sẽ tận lực giành được thắng lợi, cũng tuyệt đối sẽ không để cho quân đội của Thần Điện Ánh Sáng đến gần Ma Vương Điện, nhưng nếu ngay cả một trận chiến dịch nhỏ cũng không thể thua, vậy chiến tranh nên làm sao đánh mới phải!

Awaitsun vậy mà còn dám thử kháng nghị.

“Ai quản ngươi chứ!” Ta lạnh lùng nói: “Ta thế nhưng là Ma Vương, ngươi muốn nói đạo lý với Ma Vương sao?”

“Phốc!” Red bay về túi của ta, nói: “Không tệ không tệ, ngươi càng lúc càng giống Ma Vương rồi đây! Con trai. Chẳng qua cái phần lạm dụng lực lượng này thế nhưng đừng bắt chước Ma Vương trước kia, nhớ phải dùng từ từ… Úi da!”

Ta dùng ngón trỏ ấn Red vào trong túi.

“Ngươi thế nhưng đừng muốn dùng ý nghĩ ngu xuẩn như tự sát gì đó.” Ta liếc Tydier một cái, hắn giật mình ánh mắt né đông tránh tây, chính là không dám nhìn ta, hừ! Tâm tư và nhược điểm của những người này là quá dễ đoán!

“Đừng quên, Charlotte còn ở trong tay ta, ngươi có muốn đoán một cô gái có thể ở dưới tay Ma Vương kiên trì được bao lâu không?”

Quả không ngoài dự đoán, Tydier lập tức liền biến sắc rồi.

“Để phòng ngừa ngộ nhỡ, ta vẫn là phái người cũng bắt Michele lại.” Ta thì thào: “Thấy ngươi hình như đối với Charlotte không có ý tứ gì, chẳng qua giao tình với Michele lại vẫn không tệ, hẳn là không muốn nhìn thấy thịt của đối phương bị ta từng miếng cắt xuống chứ?”

Tydier lắp ba lắp bắp nói: “Grisia, ngươi, ngươi không khả năng sẽ làm loại chuyện đó đi? Ta không tin ngươi là loại người đó!”

Đúng là đồ ngu! Ta cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là đang khích ta lập tức chặt một ngón tay của ngươi để chứng minh sao?”

Awaitsun bất chấp thương thế của mình, cố xoay ngươi bịt miệng của Tydier, động tác này vừa làm xong, hắn liền phun hai ngụm máu, thấy vậy, Tydier mặc dù dáng vẻ có lời muốn nói, cũng không dám dùng sức vùng vẫy.

Sau đó, Awaitsun quay đầu lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn ta.

Cho dù là lớn hay là nhỏ, tất cả chiến dịch… tôi đều sẽ đánh thắng!

“Tốt lắm.”


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)