Vay nóng Homecredit

Truyện:Mệnh Kỵ Sĩ - Chương 084

Mệnh Kỵ Sĩ
Trọn bộ 110 chương
Chương 084: Trận chiến cuối cùng: ma vương chi kiếm – trầm mặc chi ưng
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Bước qua cửa không gian ma pháp, ta từ hàng trăm dặm trở về đại sảnh của Ma Vương Điện, loại phương thức lữ hành này thực sự rất thuận tiện, cho dù ban ngày ở vùng ngoại ô hoang dã, buổi tối vẫn có thể trở lại Ma Vương Điện tắm rửa và ngủ giường êm.

Chứng sợ mạo hiểm của ta cũng không thuốc mà khỏi rồi!

"Tham kiến Ma Vương bệ hạ!"

Awaitsun cùng cả một hàng Ám kỵ sĩ đều quỳ một gối xuống đất, hành lễ với ta, từ tư thế đến sắc mặt đầy cung kính, cho dù ta đột nhiên trở về, bọn họ hành lễ vẫn là hành một cách chỉnh tề đồng loạt như thế, giống như bất cứ lúc nào cũng đều đang chờ ta trở về.

Người duy nhất đứng là Elo, hắn bây giờ hoàn toàn là hình dạng con người, thoạt nhìn cùng Ám kỵ sĩ bên cạnh không có khác bao nhiêu, bởi vì trên tay hắn đang đeo nhẫn ngụy trang của ta cho hắn, đương nhiên không phải là nhẫn hình trái tim, là hình nơ con bướm.

Ta ngồi lên vương tọa, cái vương tọa này cũng xa hoa giống như Ma Vương Điện, chẳng những khắc đầy hoa văn hơn nữa còn đính theo mấy trăm viên bảo thạch, lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta suýt chút nữa muốn moi toàn bộ bảo thạch trên đó xuống!

Chẳng qua lời này vừa ra, Awaitsun lập tức bưng lên một đống bảo thạch để cho ta chọn, cho nên ta mới miễn cưỡng tha cho vương tọa, dù sao cái ghế này vốn đã là của ta, không cần phải khiến cho lủng lủng lỗ lỗ.

Nhưng cái ghế này vẫn còn có khuyết điểm, chính là quá cứng! Ngồi lâu sẽ bị ê mông, chẳng qua mới phàn nàn một tiếng, Awaitsun lập tức liền phái người lót thảm lên, hôm sau thậm chí đổi sang đệm êm chuyên dụng, thực tại không có cái gì phải bắt bẻ.

Bất luận là tiền, châu báu, quần áo thậm chí là phụ nữ, chỉ cần ta muốn có, Awaitsun liền có thể chuẩn bị được, khiến cho ta thường thường cho rằng Ma Vương Điện là đặt ở cái thủ đô nào đó, mà không phải ở trên đỉnh núi dân cư hiếm hoi.

"Xin hỏi bệ hạ có muốn bất cứ cái gì không?"

Quả nhiên lại là câu này, thời gian qua, ta suýt nữa sắp cho rằng Awaitsun chỉ biết nói mỗi câu này rồi.

Quỳ một gối xuống đất, Awaitsun ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt không có bất cứ biểu tình nào, vốn mới đầu hắn sẽ lộ ra một bộ mặt tươi cười chuyên nghiệp, theo hắn nói, đây là tươi cười có thể khiến người có hảo cảm nhất, hắn từ trước kia đã được huấn luyện phải dùng loại biểu tình này đối mặt với Ma Vương, chẳng qua ta dùng ly thức ngó qua một lần cái tươi cười đó, ngoại trừ muốn giết chết hắn rồi quật xác ra, không có cảm tưởng nào khác.

Cái khuôn mặt đẹp đẽ chết tiệt đó bất kể lộ ra biểu tình gì, đều khiến cho đàn ông muốn giết hắn cho chóng!

Chẳng qua ngoại trừ bộ mặt nhìn đáng chết, Awaitsun vẫn là dùng rất tốt, cho nên ta chỉ là bảo hắn không được lộ ra bất cứ biểu tình nào, không thật sự giết hắn.

Hoàn toàn nghe lệnh đồng thời mặt vô biểu tình, ta lại vẫn cảm giác rất bất mãn, càng nhìn hắn càng khó chịu, cho dù nhận được mệnh lệnh gì, Awaitsun chỉ sẽ "Vâng", "Vâng", "Vâng",  vâng cái đầu ngươi á!

Cho dù phái Ám kỵ sĩ đi làm một số việc thập tử nhất sinh, hắn cũng chỉ sẽ trả lời "vâng", lúc trước không phải còn nói ta là Ma Vương "Sẽ không tùy tiện phái thuộc hạ đi chịu chết", cho nên mới chọn ta sao? Bây giờ thoạt nhìn trái lại căn bản không quan tâm sống chết của thuộc hạ mà!

Ta nghĩ người duy nhất có thể khiến cho hắn chuyển động sắc mặt có lẽ chỉ có vợ con đi? Nhưng bây giờ vẫn không phải lúc động đến Alice —– vẫn chưa tới mức độ nhàm chán như thế, dù sao bây giờ ngoại trừ Awaitsun vẫn còn có rất nhiều thứ có thể chơi đùa, đợi sau khi chơi đến lúc không còn thứ để chơi... A.

Ta suy nghĩ một chút, hô: "Elo, lại đây."

Elo trầm mặt xuống, chỉ lạnh lùng nói: "Ta chỉ nghe lệnh bởi quân chủ!"

Lại nữa rồi.  Ta nhướn mày một cái, hỏi: "Ngươi cũng biết quân chủ nhà ngươi ở tại Thánh Điện ở được rất vui vẻ, ngươi muốn ta đi quấy rầy hắn không?"

Elo như thể bị trọng kích một quyền, mặc dù hắn lộ ra biểu tình vùng vẫy, chẳng qua ta sớm đã biết hắn sẽ chọn cái gì rồi.

Hắn đi tới phía dưới vương tọa, có chút khiêu khích mà tháo xuống nhẫn ngụy trang, lộ ra hình dạng sinh vật undead độc nhất, rất nhiều chỗ hết sức giống Roland, chỉ là Roland có ba đôi cánh rồng, nhưng Elo lại là một đôi cánh màng mỏng, thoạt nhìn giống loại cánh dơi, hơn nữa Roland có một đôi mắt lửa đen, Elo không có, hắn chỉ có đôi con ngươi đỏ máu.

Bây giờ mọi sinh vật undead toàn bộ đều nghe lệnh của ta, cho dù là chi quân đội undead của Roland lúc trước cũng vậy, chỉ có tên Elo này trước sau không nghe lời!

Chẳng qua nói đi thì nói lại, cũng chính là hắn không ngoan như thế, cho nên cưỡng bách hắn nghe lệnh cũng đặc biệt có thú vị, chỉ cần ta nói muốn đi gây bất lợi với Roland, Elo liền sẽ mang theo bộ mặt khuất nhục nghe theo mệnh lệnh của ta hạ, so với những gã ngoan ngoãn nghe lệnh khác, hắn thú vị hơn nhiều.

"Ta muốn ngươi mang theo mười mấy tên sinh vật undead cấp cao đi phát ra cảnh cáo đoàn đội này." Ta nói vị trí tường tận của đoàn đội, sau đó đưa một tấm giấy cho hắn: "Đây là nội dung của cảnh cáo, ngươi đọc theo đó là được."

"Nhân danh Ma Vương, ta tuyên bố thế giới này thuộc về Ma Vương bệ hạ, bất cứ hành động nào chống đối bệ hạ đều sẽ bị coi là phản nghịch, không được thấy mặt ở thế giới..." Elo đọc đến đây liền không đọc nữa, trực tiếp hỏi: "Đọc xong thì giết bọn chúng? Không thể trực tiếp giết sao?"

"Giết cái gì?" Ta bực mình nói: "Muốn giết đã trực tiếp giết rồi, mắc gì còn phát ra cảnh cáo!"

Elo gật đầu đồng ý: "Vậy ta liền trực tiếp giết."

Giết cái đầu ngươi!

Nếu muốn giết, ta không biết tự mình giết hả? Còn phải dùng đến ngươi ra tay!Một cơn nổi giận, ta phất tay bắn ra một cái ám nhận, Elo lại né người một cái, dễ dàng tránh qua kích này.

Nắm tay nắm chặt, hắc ám thuộc tính dần dần trở nên dày đặc, căn bản không cần cố sức tụ tập, chỉ là phẫn nộ đã đủ rồi, nhưng bởi vì cái chuyện nhỏ này mà giết chết Elo hình như có hơi... Giết chết thì làm sao? Hắn vốn là thuộc hạ của Roland, trong mắt chỉ có Roland, mấy gã thế này giết cũng không đáng tiếc!

Elo cũng có cảnh giới, hai phiến cánh nhẹ nhàng chuyển động, chân rời khỏi mặt đất, mặc dù biết không đánh lại ta, nhưng hắn rõ ràng không định ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, thật là khá có dũng khí, đáng tiếc cái thứ dũng khí này không cứu được hắn...

"Ugh ah —"

Elo phát ra âm thanh đau đớn, cánh trái của hắn bị chém đứt rồi, cả người trực tiếp từ không trung bổ nhào xuống đất, quay đầu lại nhìn, Awaitsun giơ kiếm đứng ở bên chân của hắn, đầy mặt thần sắc lãnh khốc, trên kiếm cũng vẫn còn nhiễm máu.

Thực lực của Trầm Mặc Chi Ưng quả nhiên không tệ, Elo sợ rằng cũng đánh không thắng hắn — những cao thủ kiếm thuật này thật là đáng chết!

Elo đầy mặt thần sắc phẫn hận, mặc dù nửa người nhiễm máu, hắn lại vẫn bò người dậy, hình như muốn phản kích, nhưng Ám kỵ sĩ khác xông lên, mười mấy thanh kiếm gác ở trên cổ hắn, khiến cho hắn động đậy không được.

Elo là nhân vật cấp lãnh tụ của sinh vật undead, năng lực lĩnh quân tác chiến so với đơn đả độc đấu mạnh hơn nhiều, đáng tiếc, người bây giờ hắn phản kháng là ta!

Ta mới là lãnh tụ cuối cùng của mọi sinh vật hắc ám, không có một binh một tốt nào sẽ nghe lệnh hắn đến phản kháng ta!

"Bệ hạ." Awaitsun thu hồi kiếm, chắp tay nói với ta: "Xin để tôi đi phát cảnh cáo đi, tôi mới là thuộc hạ của ngài, gã Elo này căn bản thành sự thì thiếu bại sự có thừa!"

Nghe vậy, Elo hung hăng trừng Awaitsun,  đúng là đồ ngu xuẩn không biết cảm kích, Awaitsun thế nhưng là vì cứu ngươi mới chém ngươi một đao.

Gã Awaitsun này, còn cho rằng ta nhìn không ra à?Hừ! "Ngươi? Kiếm ngươi đi giành phụ nữ với ta sao? Elo là sinh vật undead, hắn mới dọa người ngã sợ, bộ mặt này của ngươi ngoại trừ dụ dỗ phụ nữ còn có thể làm cái gì!"

Awaitsun vội vàng nói: "Nếu như ngài muốn phụ nữ —-"

"Ta không có hứng với những phụ nữ theo lệnh mà làm kia!" Ta dữ tợn ngắt lời hắn.

Mặc dù những phụ nữ kia không hổ là của Ảnh Thần Điện tinh chọn tế tuyển, còn chia thành những loại hình khác nhau, quyến rũ, thanh thuần và đáng yêu vân vân, chỉ có một điểm chung, bọn họ đều là siêu cấp mỹ nữ.

Awaitsun thậm chí nói cho ta, đây đều là những xử nữ không có kinh nghiệm, chẳng qua nếu ta thích có kinh nghiệm, hắn cũng có thể chuẩn bị được —– nhưng, ta cần dùng loại thủ đoạn này mới có thể đem phụ nữ đến tay sao?

Ta phẫn nộ đến hóa cười, cố ý nói: "A, có lẽ có một người vẫn không tệ, Alice vợ ngươi ở tại Điện phụ cách Điện chính xa như thế, có chút tủi thân cho cô ta rồi đi? Để cho cô ta đến ở Điện chính, thế nào?"

Awaitsun trầm mặc không nói, giống như danh hiệu Trầm Mặc Chi Ưng của hắn, chẳng qua, ta nghĩ nếu như thật sự kêu Alice tới đây làm ấm giường cho ta, Trầm Mặc Chi Ưng chắc chắn sẽ không tiếp tục trầm mặc nữa, nhưng trò chơi quan trọng như thế đương nhiên phải để sau chơi, bây giờ còn có trò chơi khác, không vội chơi lớn như thế.

Mặc dù rõ ràng không vội chơi cái màn cuối này, nhưng lại luôn là không nhịn được muốn dùng Alice để uy hiếp Awaitsun, rốt cuộc là vì sao? Ta trừng Awaitsun, chắc chắn là khuôn mặt này đẹp đến khiến ta đầy bụng khó chịu!

"Hỗn Độn Thần Điện thật không nên chọn ngươi làm Trầm Mặc Chi ưng, ta vừa thấy mặt ngươi là bực mình!"

Awaitsun trầm mặc không nói, nhưng tim hắn lại đập mạnh một nhịp, ta hơi hơi nheo mắt, hoài nghi hỏi: "Ngươi đã giấu ta cái gì?"

"Không dám —-"

Ám trảo khổng lồ vừa xuất ra từ hư không, túm lấy Awaitsun, đem cả người hắn treo ở giữa không trung, đây thế nhưng không phải là một cái tư thế thoải mái cho lắm, nhất là ma pháp của ta tuy mạnh, nhưng kiểm soát chi tiết lại không quá tốt, nhất là phương diện sức lực.

Ta đứng dậy, đến gần hắn hai bước, đồng thời sử dụng ly thức, nhìn cho rõ biểu tình thống khổ của đối phương, cảm giác này tốt hơn nhiều, so với cái gì mà tươi cười khiến người có hảo cảm nhất hay là mặt vô biểu tình, đều tốt hơn rất nhiều!

"Ngươi thật sự không nói?"

Awaitsun lại vẫn là trả lời: "Bệ hạ, tôi, tôi không có giấu ngài cái gì —-"

Ám trảo nắm chặt một cái, hắn bị ép đến khó có thể hô hấp, sau một hồi vùng vẫy, ngay cả mặt đều trương đỏ rồi, ta mới nhàn nhạt nói: "Ta nhớ trước kia từng cảnh cáo ngươi, vĩnh viễn đừng hòng gạt được ta, đúng chứ?"

"Vâng..."

Awaitsun gần như là từ trong kẽ răng nặn ra cái chữ này, hắn thoạt nhìn đã sắp ngạt thở rồi, càng đừng đề cập đến nói chuyện, như vậy cũng không phải biện pháp, ta khiến cho ám trảo buông lỏng một chút, hắn hít một hơi lớn, sau đó không ngừng hổn hển, nếu là buông lỏng trễ một chút, nói không chừng hắn thật sự sẽ ngạt thở.

"Cho nên, trả lời một lần nữa." Ta tốt bụng nhắc nhở: "Đừng nói sai đáp án, ta thế nhưng không phải chỉ có cái thủ đoạn nhàm chán bóp ngươi không thả như thế này mà thôi."

Lần này ta không đề cập đến vợ và con của hắn, dù sao chính hắn cũng nên biết thủ đoạn khác là cái gì, quả không ngoài dự đoán, Awaitsun khuất phục rồi.

"Lúc tính toán ra Ma Vương sắp phải ra đời, Hỗn Độn Thần Điện sẽ xem tướng mạo để tuyển chọn Trầm Mặc Chi Ưng."

"Xem tướng mạo?" Ta cười: "Dáng vẻ kiểu như ngươi, trừ phi Ma Vương là nữ, nếu không chỉ có phản hiệu quả đi?"

Awaitsun lại trầm mặc không nói, ta thật ghét điểm này của hắn, Trầm Mặc Chi Ưng cái mẹ hắn!

Ám trảo ghì chặt hơn, nhưng lần này không phải cố ý, chỉ là kết quả của tâm tình không ổn định, chẳng qua trái lại khiến cho Awaitsun mở miệng, hắn khó nhọc giải thích: "Nếu như Ma Vương là nam, hắn sẽ trút lửa giận lên người Trầm Mặc Chi Ưng."

... Hay cho Hỗn Độn Thần Điện! Tự cho rằng đoán được mọi hành vi của Ma Vương sao? Nhưng ta lại không thể biện giải, bởi vì Trầm Mặc Chi Ưng vẫn bị ta treo ở giữa không trung,  chết tiệt!

Chết tiệt! Chết tiệt! Tức đến muốn bóp chết gã đối diện, nhưng nếu thật sự làm như thế, không phải càng chứng thực Hỗn Độn Thần Điện nói đúng sao? Chết tiệt!

Ta miễn cưỡng kéo ra tươi cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Tính toán tốt thật đấy! Đáng tiếc tính sót một điểm, nếu như Trầm Mặc Chi Ưng vừa bắt đầu đã bởi vì dáng vẻ quá đẹp mà bị Ma Vương giết, vậy không phải là đã tốn công huấn luyện nhiều năm như thế?"

Awaitsun lại mỉm cười một cái: "Trợ thủ của tôi tất cả đều có thể thay thế bổ sung vị trí Trầm Mặc Chi Ưng."

Ta sửng sốt, nhìn hướng "đám trợ thủ" bên cạnh, ít nhất có hai mươi tên, lúc trước chưa từng chú ý qua bọn chúng, lúc này thi triển ly thức mới phát hiện bọn chúng quả nhiên đều nhìn không tệ,  thì ra như thế... thì ra như thế!

"Cho nên "đám Trầm Mặc Chi Ưng" các ngươi đây là thay thế cái thế giới này chịu khổ, lúc cần thiết còn phải lần lượt từng tên một bị Ma Vương giết chết, cái này thật đúng là hi sinh vĩ đại à! Nhưng đây thật sự đáng giá sao?"

Awaitsun chỉ là nhìn ta, hắn không có trả lời, những Trầm Mặc Chi Ưng dự bị kia cũng không có trả lời, giống như danh hiệu của bọn chúng —– Trầm Mặc Chi Ưng.

Ta bạt mạng nắm chặt tay, mới có thể không giết hết mấy gã này ngay trong một lần, mặc dù đó vốn chính là nội dung công việc của bọn chúng, đến để cho Ma Vương ngược đãi đến chết!

"Trả lời ta, đáng giá không? Ta không thích các ngươi trầm mặc không nói, đừng dùng trầm mặc để trả lời ta, thêm một lần nữa, toàn bộ các ngươi chết hết đi cho ta!"

"Bệ hạ, chúng tôi đã chết rồi, lúc được chọn làm Trầm Mặc Chi Ưng đã chết rồi."

Awaitsun mặt lộ cay đắng—- Không, cay đắng vẫn không đủ để hình dung thần sắc hiện tại của hắn, đau khổ nhưng lại cố kiềm chế, ta chưa từng thấy hắn lộ ra loại biểu tình này, cho dù là lúc hắc ám chi địa chỉ còn một tháng là sẽ thôn tính cả thế giới cũng không có. Biểu tình tốt.

"Cho nên ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với chúng tôi, nhưng cầu ngài đừng dùng thứ khác để uy hiếp chúng tôi, chúng tôi đã nguyện ý vì ngài làm bất cứ chuyện gì rồi, căn bản không cần loại thủ đoạn uy hiếp này! Tôi thật sự không nên kết hôn."

Câu cuối cùng nói rất khẽ, gần như chỉ có nhép miệng mà thôi, nhưng ta vẫn nghe thấy rồi.

Ám trảo nới lỏng ra, Awaitsun có chút trở tay không kịp, lúc rơi xuống đất, chân còn nhũn một chút, nhưng cao thủ kiếm thuật chung quy vẫn là cao thủ kiếm thuật, lập tức đã đứng vững rồi, chỉ là cúi đầu xuống, chậm chạp không ngẩng lên.

Nếu như không phải cảm tri khiến cho ta nhìn thấy rõ ràng biểu tình của hắn, chỉ nhìn đầu cúi xuống cùng vai hơi hơi run rẩy, ta có lẽ sẽ cho rằng Awaitsun đang khóc! Nhưng hắn xác thực không có, chỉ là sợ hãi, sợ đến thậm chí không thể tiếp tục sắm vai Trầm Mặc Chi Ưng đối với bất cứ chuyện gì đều thờ ơ.

Loại tư thái lãnh tĩnh bình thường đó căn bản là giả, hắn vô cùng sợ hãi, sợ vợ con thật sự xảy ra chuyện, thậm chí sợ chết đi? Dù sao chết rồi sẽ không thể nhìn thấy vợ con cùng với bảo vệ vợ con được nữa.

Biết sợ thì đơn giản hơn nhiều. Ta ném ra mồi nhử: "Awaitsun, ngươi không cần hi sinh, ta có thể để cho ngươi cùng vợ con yêu dấu được trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, dưới một người trên vạn người, chính ta cũng sẽ tôn trọng ngươi, chỉ cần ngươi là thuộc hạ trung thành nhất của ta."

Awaitsun lập tức ngẩng đầu lên, quỳ một gối xuống đất, nói: "Bệ hạ, tôi đã là thuộc hạ trung thành của ngài rồi!"

Nghe thấy loại đáp án rõ ràng là nói bừa này, ta bùng lửa giận, vừa lại không nhịn được mở miệng uy hiếp hắn: "Xem ra, ngươi muốn trải qua cuộc sống hiện tại hơn, loại cuộc sống không biết Alice lúc nào sẽ bị ta kêu tới làm ấm giường, hoặc là con cái sẽ bị ta ném vào thùng rác à!"

"Bệ hạ, tôi là thuộc hạ trung thành của ngài!" Hắn vẫn như cũ không chịu đổi giọng.

Phải mới sợ!

Giận đến cực điểm trái lại tỉnh táo hơn, loại thủ đoạn uy hiếp này dùng có nhiều cũng không thể lấy được lòng trung thành, ta căn bản dùng sai thủ đoạn rồi.

Tỉnh táo được một chút, ta ngồi lên vương tọa, hết sức thuận tay mà sờ viên châu ở đỉnh tay vịn, quả cầu này thiết kế thật không tệ, chỉ cần sờ nó, liền ngay cả suy xét cũng đặc biệt rõ ràng.

"Vương thất của Kissinger có những ai?"

Awaitsun sửng sốt, hiển nhiên cảm giác ta lạc đề quá xa, nhưng hắn vẫn tận trách trả lời: "Quốc vương, vương hậu, một vị vương tử và ba vị công chúa."

Vương tử chỉ có một người, con trai độc sao? Ta quyết đoán hạ lệnh: "Dẫn theo Ám kỵ sĩ và quân đoàn undead đi tấn công vương quốc Kissinger, một đường đánh tới vương cung, ta muốn ngươi giết tên vương tử đó!"

Awaitsun trợn lớn mắt, lần này rốt cuộc không lập tức nói "Tuân mệnh", xem ra xác thực làm đúng rồi.

"Thế nào? Làm không được sao?" Ta cố ý hỏi như thế.

"Tuân mệnh!" Awaitsun quả nhiên bổ sung câu này, chần chừ một chút, lên tiếng hỏi: "Bệ hạ, có thể xin hỏi ngài vì sao muốn giết vương tử Tydier không?"

"Đương nhiên có thể." Tâm tình của ta hết sức tốt, chẳng những khiến cho Awaitsun lộ ra biểu tình trước giờ chưa từng có, khiến cho hắn kinh ngạc đến quên nói "Tuân mệnh", tiếp đến còn có mấy trò vui chờ ta, trạng thái bây giờ thật sự không thể hoàn mỹ hơn.

"Chẳng qua trước khi cho ngươi biết, có một số việc phải làm trước. Red, dạy ta đi!"

Không vấn đề.

Red bây giờ thực sự rất là ngoan ngoãn, hoàn toàn là có cầu tất ứng, chỉ cần là chuyện cô ta làm được và sẽ không nguy hại đến ta, cô ta đều rất vui vẻ, cho dù ta không đề xuất bất cứ yêu cầu nào, cô ta cũng sẽ cố gắng bắt được thời cơ dạy ta ma pháp, chỉ thiếu mỗi việc không quỳ xuống cầu ta học thôi.

Chiếu theo giảng dạy của Red, ta dứng lên, vươn tay phải ra tụ tập lượng lớn thuộc tính, sau đó niệm một chuỗi chú ngữ vừa dài vừa không thuận miệng, nhưng điểm này một chút cũng không làm khó được ta, ta trước kia thế nhưng là phải ở trong mọi lúc và trong đủ loại lời nói mà ngợi khen Thần Ánh Sáng, so với những ngợi khen vừa đáng ghét vừa dài đó, chú ngữ đáng là gì!

Tùy theo tiếng đọc chú ngữ, một cái ma pháp trận cỡ lớn xuất hiện ở trên không đại sảnh, Awaitsun chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại liền nhìn ta, giống như mọi khi chờ đợi chỉ thị, cũng không làm sao để ý cái ma pháp trận này, nhưng một giây sau, ma pháp trận phát ra hào quang quỷ dị bảy sắc, buộc hắn không thể không chú ý.

Trong ánh sáng bảy sắc, Awaitsun nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ, xin hỏi —-"

Ta làm biếng giải thích, trực tiếp ngắt lời hắn: "Câm miệng, lát nữa ngươi sẽ biết nó dùng làm quái gì."

Awaitsun cũng chỉ có thể ngậm miệng chờ đợi, ta tiếp tục điều động thuộc tính hoàn thành ma pháp trận, thuộc tính của ma pháp trận này cần không ít, nhưng mức độ kỹ thuật càng khó hơn nhiều.

Mặc dù kỹ thuật ta thi triển ma pháp không tốt lắm, nhưng sau khi trở thành Ma Vương, vẫn là lần đầu tiên cần gắng sức như thế để thi triển một cái ma pháp, thật là khiến người khó tin, cái ma pháp này thật sự có người khác có thể tri triển ra được sao?

Vấn đề là số người.

Thì ra là như thế. Khi một nét cuối cùng của ma pháp trận phác họa xong, lại rót vào lượng lớn thuộc tính khởi động ma pháp trận, loại tia sáng bảy sắc quỷ dị đó trở nên mạnh mẽ, nháy mắt bao trùm đại sảnh, nhưng trong tích tắc liền biến mất tăm, ngay cả ma pháp trận cũng không thấy bóng dáng, đại sảnh thoạt nhìn hoàn toàn không khác lúc trước.

Awaitsun dùng đuôi mắt thần tốc liếc trái phải một cái, không phát hiện dị trạng, nhịp tim dịu đi không ít một cách rõ ràng.

Bây giờ đã yên tâm không khỏi cũng quá sớm.  Mang theo tâm tình xem kịch vui, ta cười nói: "Bây giờ ngươi có thể lên tiếng hỏi rồi."

Awaitsun mở miệng, lại chỉ phát ra âm "a ô" gì gì đó, căn bản không thành câu chữ, hắn ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc cố kiềm chế sợ hãi.

"Đừng căng thẳng, không phải chỉ có ngươi nói không ra, đống Trầm Mặc Chi Ưng dự bị đó cũng vậy." Lời ta nói xong, đống dự bị đằng sau lập tức biến sắc, từng tên thử mở miệng nói, nhưng ngay cả một chữ cũng không nặn ra được, đầy miệng chỉ có âm thanh "a a".

Ta ung dung giải thích: "Ngươi và Ám kỵ sĩ của ngươi có thể dùng năng lực tinh thần giao tiếp với nhau, cũng có thể trực tiếp hạ lệnh với quân đoàn sinh vật undead, cho nên các ngươi căn bản không cần nói chuyện, như vậy càng phù hợp danh hiệu "Trầm Mặc Chi Ưng" đi?"

Awaitsun ngẩng đầu lên nhìn ta.  Vì sao?

Không tệ mà! Nhanh như thế đã nắm được bí quyết dùng tinh thần giao tiếp rồi. Ta không trực tiếp trả lời hắn, ngược lại cười nhắc nhở hắn: "Cúi đầu nhìn tay mình đi."

Awaitsun lập tức cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay hai tay của hắn đều hiện lên một cái ma pháp trận, lau không được chùi cũng không đi.

"Mọi chữ viết xuống của các ngươi đều sẽ bị Red nhìn thấy, cho nên thế nhưng đừng thử dùng chữ viết để giao tiếp với người khác, như là giải thích với Quốc Vương Kissinger một số lời "ngươi vì sao muốn làm thịt con trai hắn"."

Awaitsun trợn lớn mắt nhìn ta.

Làm các loại chuyện thương thiên hại lý, nhưng ngay cả một câu biện giải cũng nói không ra, khi những người biết chân tướng kia cũng bắt đầu hoài nghi ngươi phản bội, và rồi bởi vì bị thương tổn mà căm hận ngươi, xem ngươi còn có thể hi sinh phụng hiến như thế này hay không!

"Trầm Mặc Chi Ưng thân ái." Ta cố ý nói lên lời Awaitsun lúc trước từng nói: "Như ý nguyện của ngươi, ta là một Ma Vương sẽ không hủy diệt nửa cái thế giới, so với hành động hủy diệt thế giới nhàm chán như thế, ta thích chơi trò chơi hơn, hi vọng ngươi sẽ thích trò của ta."

Nói đến đây, ta thu hồi tươi cười, nghiêm khắc hạ lệnh: "Nghe kỹ cho ta! Trong vòng ba tháng, ngươi phải dẫn quân sát tiến thủ đô Kissinger, sau đó ở trước mặt quốc vương và vương hậu tự tay giết chết vương tử, phải chém hắn đủ một trăm đao, một đao cũng không được thiếu! Nếu như ngươi không làm được, ta sẽ tự mình đi diệt "toàn bộ người" của vương thất Kissinger, đã hiểu chưa?"

Awaitsun ngẩng đầu nhìn ta, đầy mặt kinh hãi, chẳng qua hắn hôm nay đã lộ ra quá nhiều biểu tình, ta có chút xem chán rồi.

"Nhìn ta làm gì?" Ta lạnh lùng nói: "Đi chỉnh đốn quân xuất chinh đi chứ!"

... Tuân mệnh!

Sau khi lĩnh mệnh, Awaitsun mang theo cả hàng Ám kỵ sĩ đi khỏi, ngay cả người bảo hộ ta cũng không lưu lại, trước kia cho dù ta có ở Ma Vương Điện hay không, hắn cũng ít nhất sẽ để hai người ở lại trông nhà, rõ ràng Awaitsun hôm nay tức giận không ít.

Bớt đi những Ám kỵ sĩ kia, cả tòa đại sảnh chỉ còn lại ta cùng với Elo đang ngồi dưới đất, có vẻ vô cùng trống không, không có người khác để nhìn, ta đương nhiên đành nhìn Elo, cánh của hắn đã thu về, nhưng lại mềm nhũn mà buông xuống không nhúc nhích, rõ ràng chỉ khôi phục đến đẳng cấp trang sức phẩm, căn bản bay không nổi.

Elo cũng để ý thấy ta đang nhìn hắn, có lẽ do là sinh vật undead, đến giờ hắn vẫn không có bất cứ thần sắc sợ sệt gì, cho dù ta có uy hiếp và dùng cực hình làm sao, hắn vẫn không sợ ta, thật là gã phiền phức.

Elo khó hiểu hỏi: "Vì sao phải cho hắn ba tháng? Như thế, gã đó sẽ trì hoãn đến thời khắc cuối cùng mới giết đi."

"Chính là để cho hắn trì hoãn." Ta duỗi lưng, nói: "Nếu ra lệnh hắn lập tức đi giết tên vương tử đó, vậy cái trò này thoáng cái đã chơi xong rồi, cho nên cho hắn ba tháng để đau khổ vùng vẫy, mới có thể chơi đùa lâu một chút!"

Elo lắc đầu nói: "Ta không hiểu ngươi."

Ta "hừ" một tiếng: "Đây có gì kỳ lạ, ngươi chẳng qua chỉ là một sinh vật undead, vậy có thể hiểu được ai!"

Không ngờ Elo lại nói: "Quân chủ rất dễ hiểu."

"Oh? Vậy nói cho ta, hắn lúc đầu vì sao muốn giết ngươi?" Ta thật sự tò mò muốn chết, Roland rốt cuộc vì sao muốn giết một Ám kỵ sĩ? Hỏi khắp mọi Ám kỵ sĩ đều không ai biết lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sợ rằng ngoài Roland và Elo, không người nào khác biết.

"Quân chủ không có giết ta." Elo theo phản xạ trả lời xong, có lẽ là cảm nhận được hắc ám thuộc tính rõ ràng trở nên dày đặc, hắn vừa lại bổ sung nói: "Về phần cỗ thân thể dùng để chế tạo ta này, quân chủ không có nói với ta vì sao muốn giết hắn."

Chỉ có thể hỏi Roland thôi sao? Nhưng hắn ở Thánh Điện...

Ta nhíu mày: "Quên đi quên đi! Ngươi theo kế hoạch đã định đi cảnh cáo cái đoàn đội đó cho ta, nhớ rằng, phải đọc theo mảnh giấy ta đưa ngươi, đọc xong rời khỏi ngay, nhưng phải để lại vài tên làm bia đỡ đạn không mạnh lắm đi công kích cái đoàn đội kia, thời gian sau đó tiếp tục phái bia đỡ đạn tới, nhớ rằng, những bia đỡ đạn này phải càng lúc càng mạnh, nhưng không thể mạnh tới giết sạch cả cái đoàn đội."

Elo không hiểu gì cả hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Hê hê! "Ta muốn bồi dưỡng ra một tên "dũng giả"."

Elo sửng sốt: "Bồi dưỡng dũng giả? Dũng giả đáng lẽ là kẻ địch của ngươi, vì sao muốn bồi dưỡng kẻ địch?"

"À!" Ta lười biếng nói: "Có Ma Vương, đương nhiên liền có dũng giả rồi, nếu không chỉ có mình ta xướng độc thoại không khỏi cũng quá nhàm chán rồi đi!"

"Bồi dưỡng kẻ địch là hành vi ngu xuẩn." Elo một chút cũng không tán đồng.

"Câm miệng!" Mắng xong, ta không nhịn được ngáp một cái lớn: "Ta muốn đi ngủ."

Trở thành Ma Vương chính là có một điểm không tốt —- thân thể không tốt.

Từ khi trở thành Ma Vương, lực lượng ma pháp thì vô cùng mạnh không sai, nhưng cơ thể lại không tốt bằng làm Thánh kỵ sĩ, vốn tưởng rằng là thiếu hụt Thánh quang, cho nên từ Thánh kỵ sĩ cường tráng trở về nguyên hình của người bình thường, nhưng là ta vẫn ngủ đến càng ngày càng lâu, đơn giản cũng sắp biến thành heo mà không phải người bình thường, đây cũng không khỏi quá khác thường rồi đi!

Suy đi nghĩ lại đều hoài nghi là Hỗn Độn Thần Điện giở trò quỷ, đang muốn bức cung Awaitsun, Red lại cho ta biết, Ma Vương vì thi triển lượng lớn hắc ám thuộc tính, nắm giữ lực tinh thần cường đại, nhưng cũng chính là lực tinh thần quá cường đại khiến cho thân thể gánh không nổi, cho nên những Ma Vương bổ nhiệm trước giờ thân thể đều không tốt.

Cho nên nói, ta sẽ dần dần suy yếu đến chết sao?

Trước khi hắc ám thuộc tính giảm thiểu tới trạng thái thế giới khôi phục thăng bằng, ngươi sẽ không chết.

"Muốn ngủ thì lên giường ngủ!"

Ta đột ngột tỉnh dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy Elo, hắn vẫn như cũ là hình dạng sinh vật undead, mặc dù ta hạ lệnh muốn hắn bảo trì hình dạng loài người, nhưng hắn luôn không thích hình dạng loài người, nắm được thời cơ liền khôi phục nguyên dạng.

"Ta không biết rằng sinh vật undead cũng sẽ quan tâm ta ngủ ở đâu."

"Phòng của ngươi có ma pháp trận đề phòng ngươi ở trong mơ dùng loạn ma pháp!" Elo rống giận: "Lúc ngươi đang ngủ rất nguy hiểm!"

Ta lúc này mới chú ý tới, một bên cánh khác của hắn cũng đứt rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-110)