← Ch.010 | Ch.012 → |
Bốn giờ sau, Lục Thiên Hoa cưỡi ngựa mang thê tử xinh đẹp trở về, khi y đến đón thê tử, nhạc phụ nhạc mẫu không cho phép, Lục Thiên Hoa quỳ xuống cầu khẩn, nói rõ đệ đệ làm quan đã trở về, trong nhà không còn nợ nần, đón thê tử trở về là phụng theo lệnh của đệ đệ chủ gia đình, nếu không thể đón thê tử trở về y chỉ có thể y theo nghiêm lệnh của đệ đệ đụng đầu ngoài cửa mà chết, nhạc phụ nhạc mẫu lúc này mới đồng ý để Lục Thiên Hoa mang nữ nhi mình đi, cũng cự tuyệt bạc mà Lục Thiên Hoa mang đến.
Vợ chồng Lục Thiên Hoa trở về song song quỳ gối ở chính đường, cầu xin mẫu thân Lục Thất có thể cho phép thê tử trở về, ước chừng nửa canh giờ, mẫu thân Lục Thất mới mở cửa, lạnh lùng phân phó thê tử Lục Thiên Hoa đi làm cơm chiều, vợ chồng Lục Thiên Hoa mừng rỡ, đồng loạt quỳ lạy rồi vội vàng đi làm cơm.
Buổi cơm chiều coi như là buổi cơm đoàn viên vui vẻ, thê tử của Lục Thiên Hoa vô cùng xinh đẹp, tính tình dịu hiền, nhạc phụ của Lục Thiên Hoa là cử nhân, gia đình cũng không giàu có gì, kế sinh nhai đều dựa vào địa tô của trăm mẫu đất tốt để duy trì, Lục Thiên Hoa làm ăn buôn bán thất bại họ cũng không có năng lực trợ giúp, nữ nhi sau khi trở về nhà tuy cũng có người tới đề thân nhưng vẫn chưa đáp ứng, là một sĩ nhân gia chính trực bảo thủ.
Sau buổi cơm chiều liền mở cuộc họp gia đình, thảo luận về kế sinh nhai sau này, ý tứ của Lục Thất là mua một cửa hàng lớn để kinh doanh, nhưng mẫu thân của Lục Thất chịu tổn thất khi buôn bán thất bại, muốn dùng toàn bộ tiền bạc mua một nông trang đất đai phì nhiêu, Lục Thất lại cho rằng thu nhập từ nông trại khá thấp, nếu gặp phải tai ương sẽ bị tổn thất nặng nề, hắn đề nghị mua vài của hàng trong thành để tiện quản lý.
Nhưng Lục mẫu không chịu nhượng bộ, Lục Thiên Hoa chỉ cười cười không lên tiếng, chị dâu Chu Nguyệt Nhi và Lý di nương đều nhất trí với ý kiến của Lục mẫu, ba so với một vì vậy Lục Thất bại trận, đành phải thỏa hiệp đồng ý mua nông trang. Định ra được phương hướng đầu tư, Lục Thiên Hoa chủ động muốn đi làm công để kiếm chút gia dụng, nhưng Lục mẫu không đồng ý, muốn Lục Thiên Hoa tiếp tục con đường đọc sách kiếm chút công danh.
Ý tốt của Lục mẫu Lục Thiên Hoa sao có thể chối từ, nhưng uyển chuyển đề nghị mua một của hàng nhỏ buôn bán chút dược liệu, oảycó thể vừa đọc sách vừa trông coi cửa hàng, Lụa Thất lập tức ủng hộ, Lục mẫu sau khi cân nhắc cũng miễn cưỡng đồng ý.
Kỳ thật việc buôn bán của Lục Thiên Hoa chính là bắt đầu từ dược liệu, y bị người ta lừa mua một đống dược liệu giả giá cao, hiển nhiên là tổn thất cả chì lẫn chai, Lục Thiên Hoa muốn đứng lên từ chỗ té ngã, trong lòng Lục mẫu vốn sợ hãi đối với việc buôn bán, nhưng Lụa Thiên Hoa chịu đả kích nghiêm trọng, đánh mất lòng tin, Lục mẫu không muốn nhẫn tâm phản đối khiến cho Lục Thiên Hoa mắc phải tâm bệnh, tinh thần tiếp tục sa sút.
Sau khi thương nghị ai cũng vui vẻ, Lục Thiên Hoa kích động lôi kéo Lục Thất ra ngoài, trong đêm trên đường phố tìm kiếm của tiệm nhượng lại thích hợp, Lục mẫu chỉ đồng ý xuất ra ba trăm lượng cho cửa hàng dược liệu nhỏ để kinh doanh, hai huynh đệ lòng vòng hơn nửa đêm mới tìm được một của hàng nhỏ hẻo lánh ở đường cái phía đông, nhưng cũng phải mất năm trăm lượng mới có thể bàn tiếp, tiền bạc của Lục Thất đều giao cho mẫu thân, nhưng hắn vẫn vỗ ngực cam đoan cho ca ca yên tâm, trong hai ngày hắn sẽ tìm được hai trăm lượng bạc để mua lại cửa hàng này.
*****
Ngày hôm sau, tại trạch viện lớn của Lục gia đặc biệt náo nhiệt, Lục mẫu nhân dịp con trai áo gấm về làng, vô cùng vui vẻ mở tiệc chiêu đãi người thân và láng giềng, Lục gia mặc dù chỉ là một gia tộc bị phân nhánh, nhưng vẫn còn hình thái của gia tộc, cũng có sự trói buộc của gia phả tổ tông Lục thị cho nên các dòng tộc không tan rã. Lục Thất hiện là quan thất phẩm, hồi hương về quê, làm cho gia tộc từ nghèo khó trở thành tiểu phú, hằng ngày đều có hơn trăm vị thân tộc chen chúc tới thăm.
Lục mẫu hôm nay thanh tú xinh đẹp, mái tóc đen điểm bạc được búi lại gọn gàng, mặc một bộ cung y màu xanh nhạt, khôi phục khí chất của một nữ nhân nhà quan ung dung cao quý, vui mừng cùng cười nói với những người tới thăm hỏi, tẩu tử Chu Nguyệt Nhi mặc một chiếc váy màu vàng, mắt hạnh long mi cong, làn da trắng mịn như ngọc, vẻ đẹp mỹ lệ khiến người ta phải đố kỵ, ôn nhã đứng cùng với Lục mẫu, có vãn bối tới dập đầu chào hỏi Lục mẫu, nàng liền đưa cho một phong bao lì xì, tiền lì xì phong bì nào cũng là ba mươi văn, khiến cho những vãn bối thân hữu có gia cảnh khó khăn đều hết sức vui mừng.
Trong buổi tiệc náo nhiệt như vậy, thân là con trai cả Lục Thiên Hoa lại không có mặt, Lý di nương cũng không lộ diện, yến hội là do các thân hữu giúp đỡ chuẩn bị, Lục Thất là nhân vật chính, tươi cười chân thành chào hỏi, trò chuyện cùng các thân hữu gần xa, hắn mặc bào y màu xanh ngọc cổ tròn, điềm tĩnh, tự nhiên cùng các thân hữu cùng tuổi đàm tiếu.
Sắp tới chính ngọ, chợt ngoài cửa có một vị phụ nhân quần áo vải thô sơ, trong tay dắt theo một con lừa, vào cửa liền kêu: - Đây là Lục phủ phải không? Ta từ Tiền phủ tới đây, tới đón thiếp nô mình đã mua.
Trong trạch viện lớn lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ mặc y phục vải thô sơ kia, Lục Thất cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nghe mẫu thân nói: - Nơi này chính là Lục phủ, xin hãy chờ cho một lát.
Lục Thất giật mình nhìn về phía mẫu thân, đã thấy tẩu tử Chu Nguyệt Nhi xoay người bước đến phòng của Lý di nương, rất nhanh bước ra cùng với Lý di nương, Lý di nương cúi đầu được Chu Nguyệt đỡ từng bước, trên đầu đội một chiếc khăn đỏ vô cùng chói mắt.
Chu Nguyệt Nhi đỡ Lý di nương tới trước mặt Lục mẫu, Lý di nương quỳ xuống thê thanh nói: - Thiếp thân Lý Vân Nhi cáo biệt chủ mẫu. Nói xong liền dập đầu cúi lạy ba cái.
Lục mẫu ánh mắt điềm tĩnh, nói: - Đi thôi, về sau ngươi không còn quan hệ gì với Lục gia nữa. Lý di nương đứng lên, đầu vẫn cúi thấp như trước.
Người phụ nữ dắt theo con lừa kia bước tới, nhẹ nhàng nói: - Giờ lành đã đến, mau lên đường thôi. Nói xong giơ tay kéo Lý di nương đi, cũng nửa nâng nửa ôm nàng ngồi lên con lừa. Lý di nương được người phụ nữ kia dắt ra khỏi trạch viện lớn.
Lục Thất vô cùng kinh ngạc, vội bước đến trước mặt Lục mẫu, hỏi: - Nương, Lý di nương được mua không hồi lại được sao?
Ánh mắt Lục mẫu khác thường nhìn đứa con trai, mỉm cười nói: - Con chớ vội vàng, là bản thân Lý di nương nguyện ý, nhanh đi tiếp khách đi, đừng để mất cấp bặc lễ nghĩa.
Lời nói của mẫu thân khiến cho Lục Thất ngẩn ngơ, ngừng một chút muốn nói lại thôi, hắn hiện tại muốn nói gì cũng đã muộn, hơn nữa mẫu thân lại nói là do Lý di nương nguyện ý, hắn sao có thể ngăn cản đây. Chỉ có điều trong lòng hắn lúc này đột nhiên trùng xuống, tâm tình vui vẻ bỗng chốc như chìm vào hầm băng lạnh thấu. Lý di nương từ nhỏ thường ở bên cạnh hắn, trong đáy lòng hắn sớm xem nàng như là mẫu thân, không thể ngờ được Lý di nương sau khi gia cảnh của Lục gia trở nên tốt hơn lại nguyện ý rời khỏi, điều này khiến cho lòng của Lục Thất mơ hồ đau đớn, thực không thể chấp nhận được chuyện bất ngờ này.
- Thất đệ, nhanh đi tiếp khách đi. Tẩu tử Chu Nguyệt Nhi dịu dàng thúc giục, Lục Thất đờ đẫn gật đầu, xoay người bước đến chỗ khách khứa miễn cưỡng tiếp đãi thân hữu, rất nhanh nhóm thân hữu lại khôi phục lại không khí vui vẻ cùng nhau trò chuyện.
Ước chừng qua buổi trưa, Chu Nguyệt Nhi lặng lẽ rời khỏi trạch viện lớn, qua khoảng hai khắc liền trở lại cùng với một chiếc xe cút kít. Chiếc xe được một thanh niên trai tráng phụ giúp đẩy tới, trên chiếc xe là một nữ nhân y phục vải cũ nát, trên đầu đội một chiếc khăn hỉ cổ xưa chấp vá.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào nữ nhân ngồi chiếc xe này, Lục Thất không rõ sự việc, nhìn lại, thoáng nghe có người cười nói: - Hóa ra là ‘chuyển môn’ đi, ta nói sao trong ngày đại hỉ lại còn bán thiếp.
Lục Thất không hiểu ‘‘chuyển môn’ là cái gì, đã thấy tẩu tử Chu Nguyệt Nhi đỡ nữ nhân trên xe xuống, sau đó đưa mười văn tiền cho thanh niên đẩy xe rồi liền đuổi đi.
Hắn khó hiểu nhìn qua Chu Nguyệt Nhi, thấy nàng vẫy tay gọi hắn đến, Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói: - Thất đệ, mở khăn hỉ cho di nương đi, chỉ cần vén khăn hỉ lên là được rồi.
Lục Thất vừa nghe thấy vậy đột nhiên hiểu ra, không khỏi ngây người nhìn nữ nhân trước mặt, Chu Nguyệt Nhi thúc giục hắn: - Chính ngọ là giờ đại cát, qua khỏi giờ lành di nương không thể tiến qua cửa của Lục gia, đệ không phải là muốn để tẩu phải đưa di nương hồi Tần phủ chứ, mau đi.
Lục Thất cả kinh, hắn nhìn thấy thân thể nữ nhân trước mặt hơi run rẩy, không nghĩ nhiều liền giơ tay vén khăn hỉ lên, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đập vào mắt hắn, đây chính là Lý di nương đã cưỡi lừa ra khỏi Lục phủ. Khăn hỷ vừa được vén xuống, Lý di nương liền cúi đầu, trên má nổi lên hai vạt ửng đỏ, thân mình cũng run rẩy kịch liệt hơn.
- Mau, theo ta đi. Chu Nguyệt Nhi vội vã dìu Lý di nương bước vào chính đường, để lại Lục Thất vẫn còn ngây người hoảng sợ.
Lục mẫu bước tới cạnh hắn, từ ái nói: - Đừng ngẩn người nữa, nàng còn trẻ, lại chưa từng sinh con, mẹ luyến tiếc gả nàng đi, về sau con phải đối đãi với nàng thật tối, đợi nàng sinh con dưỡng cái, là có được danh phận rồi.
Lục Thất cả kinh, vội la lên: - Nương, nhưng di nương… con…
- Không được nói lung tung, nương là chủ mẫu trong nhà, chuyện bên trong con không nên hỏi nhiều, di nương bây giờ là tỳ thiếp chúng ta mua được từ Tần gia, con thân là nam chủ có quyền sai khiến nàng, không thích cũng có thể cự tuyệt nàng hầu hạ, nhưng hiện tại, không thể nói lung tung, nhanh đi tiếp đãi khách khứa đi. Lục mẫu thấp giọng nghiêm khắc cắt lời Lục Thất, dặn dò hắn quay lại tiếp đón thân hữu.
Lục Thất cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cảm thấy làm như vậy là không công bằng với Lý di nương, cũng cảm thấy có lỗi với phụ thân đã mất, nhưng hắn không dám làm trái lời mẫu thân, mẫu thân xuất thân từ gia đình quan lại, vô cùng để ý đến quy củ, lễ giáo. Mẫu thân tuy tâm địa thiện lương, nhưng trong tiềm thức của người thiếp thất chính là một phần tài sản trong gia đình, trên thực tế, trong những gia đình giàu có, khi nam chủ vừa mất, tiểu thiếp không có con, dựa theo quốc pháp có thể tùy theo sắp đặt của chính thê.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |