← Ch.213 | Ch.215 → |
Vi Hạo gật đầu khen ngợi hắn:
- May mà đệ là quan Hữu Thiên Ngưu, nếu không thì rắc rối to rồi.
Lục Thất gật đầu, lai nghe Vi Hạo hỏi:
- Cái tên Ngô Bộ Quan kia là quan Tả Thiên Ngưu.
- Cái gì?
Lục Thất hét lên trong kinh ngạc.
Vi Hạo cười cười đáp lại:
- Còn ta là tướng quân Tả Thiên Ngưu.
Hả? Lục Thất thực sự không ngờ đến chuyện này, hai mắt kinh ngạc nhìn thẳng Vi Hạo.
Vi Hạ cười cười, nói tiếp:
- Nếu như đệ không phải là quan Hữu Thiên Ngưu, thì Tả Thiên Quân phủ nhất định sẽ bắt đệ đi thẩm vấn, nhưng đệ lại là Hữu Thiên Ngưu, chúng ta không thể hoài nghi cũng như là bắt đệ. Giữa Hữu và Tả Thiên Ngưu luôn có một giới hạn rõ ràng: tận tâm tận lực làm việc thì không thể gây nên thù hận nhưng nếu chúng ta không có chứng cứ mà cứ khăng khăng đòi bắt đệ thì Tả Thiên Ngưu phủ nhất định sẽ không ngồi yên đứng nhìn và họ sẽ xem chuyện này như một lời khiêu khích.
Lục Thất nghe xong mà thấy ớn lạnh, cũng may là hắn cũng không để lộ cảm xúc quá nhiều qua ánh mắt, cứ cho là Vi Hạo có thể bảo vệ hắn nhưng rồi cũng có một ngày chuyện này trở thành mối tai họa ngầm. Bởi hắn cũng nắm được nhược điểm của Vi Hạo, hơn nữa thế sự khó lường, hắn cũng không thể tin tưởng y mãi được, cũng như mãi mãi làm bạn với y.
Lục Thất gật đầu, rồi hỏi rất đường đột:
- Đại huynh, vị Diêu tướng quân là Hữu Thiên Ngưu phải không?
Vi Hạo ngẩn người ra, gật đầu trả lời:
- Vị Diêu tướng quân mà đệ vừa nhắc tới là Tả Thiên Ngưu, ông cũng chính là người được Thái Tử đích thân bổ nhiệm. Võ công của Diêu tướng quân rất cao cường nên luôn được giữ trọng trách bảo vệ Thái tử.
Lục Thất gật đầu, lại nghe Vi Hạo nói tiếp:
- Chức vị tướng quân Tả Thiên Ngưu của ta là được đích thân Bệ hạ ngự phong, Bệ hạ làm như vậy, cái chính là muốn giúp ta dễ dàng hơn trong việc nhập cung. Mặt khác, quan văn như ta, mặc dù là được phong làm Thiên Ngưu Vệ, nhưng cũng không phải chịu sự quản lý của Thiên Ngưu Quân phủ. Chuyện phong thưởng này thực chất chỉ là một cách thể hiện sự tín nhiệm của Bệ hạ đối với quan văn, cho nên chức vị của ta với đệ hoàn toàn khác nhau, đệ là chịu sự quản lý của phủ Hữu Thiên Ngưu, lúc nào cũng có thể nhận được quân lệnh để làm việc.
Lục Thất thỉnh thoảng lại gật đầu, lại nghe Vi Hạo chỉ bảo:
- Ngoài ra, ta cũng phải nhắc nhở đệ điều này, quân lệnh của Thiên Ngưu chỉ có thể là lệnh của hộ vệ, và chỉ có hiệu lực với một mình đệ mà thôi. Chính vì vậy, sau khi đệ nhận được quân lệnh, đệ phải một mình đi hành sự, nhất định không được dùng đến quyền lực doanh tướng của đệ, một khi đệ dùng doanh tướng chấp hành quân lệnh của Thiên Ngưu thì đệ đã phạm vào tội chết. Đệ nhất định phải nhớ kỹ.
Lục Thất sửng sốt nhìn Vi Hạo, nhưng Vi Hạo chỉ lắc đầu đáp lại:
- Không ngờ đệ thực sự không biết đến điều cấm kỵ này, nhớ kỹ: Thiên Ngưu Vệ là quân bảo vệ, không thể gián tiếp điều binh. Hơn nữa, đối với đệ mà nói, Thiên Ngưu Vệ chỉ là một chức quan phụ, khi trên người đệ có quân vụ doanh tướng là có thể từ chối quân lệnh Thiên Ngưu này.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đa tạ đại huynh đã chỉ giáo, đệ thực sự không biết đến những điều cấm kỵ của Thiên Ngưu Vệ.
Vi Hạo gật gật đầu::
- Trời cũng không còn sớm nữa, ta và đệ cũng không nên ở lại lâu. Sau khi đệ ra khỏi đây, phủ vệ sẽ đưa đệ tới Nhã Các đối diện, ở đó có một ít của hồi môn của muội muội ta, đệ hãy mang về và đưa cho muội ấy, còn giữa ta và đệ sau này chỉ có thể âm thầm giúp nhau mà thôi, liên quan đến chuyện muội ấy trở lại Lục gia thì chỉ có mình ta biết.
Lục Thất gật đầu, hắn đã hiểu, ngay từ lúc bắt đầu Vi Hạo đã quyết định âm thầm kết đồng minh với mình. Lục Thất đứng dậy hành lễ với Vi Hạo rồi đi luôn.
Ra khỏi Nhã các, tên phủ vệ đứng gác cửa liền tiến lại hành lễ rồi dẫn hắn đi. Lục Thất đoán đây chính là tâm phúc hoặc là người thân gì đó của Vi Hạo. Phụ thân của Vi Hạo từng là Thái Châu Thứ Sử, sau khi Giang Bắc bị mất thì ông liền dẫn theo tộc nhân dời đến Giang Nam, như vậy cũng có thể nói rằng Vi Hạo có rất nhiều thân tộc, và cũng rất giống Lục Thất, là gia chủ của Vi gia.
Tên phủ vệ này dẫn Lục Thất tới cửa trước của một gian Nhã Các, rồi từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy và cẩn thận đưa cho Lục Thất, sau đó thì y xin cáo lui. Lục Thất mở tờ giấy ra xem, thì ra đây chính là tờ văn tự bán thân, xem xong hắn gấp tờ giấy bỏ vào trong ngực, bước tới giơ tay mở cửa bước vào Nhã các.
Mặc dù, lúc này trời đã tối và bên trong Nhã các còn tối hơn nhưng đối với Lục Thất mà nói thì đây không là gì cả. Hắn bước vào trong, đưa mắt nhìn một lượt và liền bị thu hút ngay bởi người con gái mặc áo trắng đang ngồi ở trên giường kia. Lúc vừa mới nhìn thấy người con gái này, hắn đã bị lặng người đi, chỉ cảm thấy rằng hình như hắn đã gặp nàng ta ở đâu đó rồi. Người con gái kia thì thấy có người bước vào thì vội vàng đứng dậy đón tiếp.
- Nô tỳ Sương Nhi kính chào quý khách.
Cô nương mặc áo trắng dịu dàng bước tới hành lễ với Lục Thất.
Ánh mắt của Lục Thất lúc này toát lên sự ngạc nhiên, người con gái đúng trước mặt hắn là một cô nương khoảng 18 tuổi, thân hình đầy đặn, khuôn mặt trái xoan, mày ngài mắt phượng, da dẻ trắng hồng.
- Hãy đi cùng ta, ta đã mua nàng rồi.
Lục Thất bình thản nói, Sương Nhi lặng người, nhưng sau đó nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.
Sau khi cùng với Sương Nhi bước ra khỏi Nhã Các, Lục Thất liền đi thuê xe. Trên xe, hai người ngồi đối diện với nhau, Lục Thất dịu dàng bắt chuyện trước:
- Nàng có nhớ ta không?
Sương Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt do dự, mãi một lúc sau nàng mới đáp lại:
- Nô tỳ khi ở trấn Mã Sơn đã gặp qua ngài.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói tiếp:
- Đúng là chúng ta đã từng gặp nhau ở đó, mà sau khi nàng ở đó, nàng đã từng gặp phải chuyện gì?
Sương Nhi cẩn thận nhìn Lục Thất, ánh mắt của nàng dừng lại mặt hắn lâu rồi mới lên tiếng:
- Nô tỳ ở trấn Mã Sơn hầu hạ Vương Bình đại nhân được khoảng một tháng thì bị đem tặng cho Hàn đại nhân, rồi sau đó lại đi theo Hàn đại nhân lên kinh thành, cách đây không lâu thì nô tỳ lại bị tặng cho Vi đại nhân, hôm nay Vi đại nhân đột nhiên dẫn nô tỳ tới đây và nói với nô tỳ rằng, người nào mà bước vào trong căn phòng đó thì chính là chủ nhân mới của nô tỳ.
Lục Thất gật đầu khẳng định, hắn nghĩ cái tên Binh bộ viên ngoại lang Hàn đại nhân lại nỡ lợi dụng cô gái xinh đẹp này đi lấy lòng cấp trên. Vi Hạo chỉ là một Đại lý tư trực nhưng lại được người khác hối lộ, nguyên nhân chỉ có thể là y là thân tín của Bệ hạ. Đương nhiên đối với những vị quan lớn mà nói, những món quà như thế này không phải là hiếm, và đương nhiên, những thứ mà Hàn đại nhân nhận được cũng không phải là nhỏ.
- Khi còn ở trấn Mã Sơn, Vương Bình đã nói với nàng những gì?
Lục Thất lại hỏi.
Mỹ nhân ngẩn ra, do dự một lúc sau mới dám trả lời:
- Nô tỳ đã từng cầu xin Vương Bình đại nhân, hi vọng ngài ấy có thể cưới nô tỳ làm thiếp.
- Nàng đã biết hắn là một con người vô cùng thô lỗ mà vẫn muốn làm thiếp của hắn?
Lục Thất rất bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời của Sương Nhi, hắn cười nhạt mà nói.
- Thực ra Vương Bình đại nhân là một người rất chu đáo, còn nhớ hồi nô tỳ còn được hầu hạ ngài ấy, Vương Bình đại nhân chưa bao giờ có bất cứ một hành động lỗ mãng nào cả.
Mỹ nhân khẽ đáp.
Lục Thất bất ngờ gật đầu, sự hiểu biết của hắn với Vương Bình chủ yếu là khi ở trong chiến trận và trong quân.
Nhìn mỹ nhân, hắn lại hỏi:
- Lúc nàng cầu xin hắn, vì sao hắn lại từ chối?
- Vương đại nhân nói, ngài ấy là một người vũ phu, không phù hợp làm tướng công của nô tỳ, hơn nữa, ngài ấy cũng không thể cưới nô tỳ, chính vì vậy ngài ấy cự tuyệt cưới nô tỳ.
Sương Nhi khẽ đáp.
Lục Thất gật đầu:
- Thế nàng có biết những cô nương theo Hàn đại nhân lên kinh thành, họ đã bị đưa đến đâu không?
- Nô tỳ không biết, theo Hàn đại nhân đến kinh thành tổng cộng có 5 người, tất cả đều bị đưa đi.
Song Nhi nói.
Lục Thất gật đầu:
- Nàng là một mỹ nhân, thật không ngờ Vi đại nhân cũng nỡ từ bỏ nàng.
Sương Nhi do dự một chút, nói nhỏ:
- Vi đại nhân có một người vợ rất chua ngoa và đanh đá. Tuy nô tỳ đã từng tới phủ Vi gia nhưng chưa bao giờ được hầu hạ ngài ấy. Lần đầu tiên nô tỳ đến Vi Phủ, vị chính thê họ Chu đó liền nổi trận lôi đình, phu nhân còn muốn đánh chết nô tỳ nhưng cũng may lúc đó Vi đại nhân đến kịp thời, ngài ấy vội vàng kéo phu nhân của mình ra chỗ khác, rồi nói gì đó, cuối cùng thì nô tỳ được sắp xếp ở phòng khách.
Lục Thất có chút sửng sốt, thần thái có chút cổ quái, cảm thấy thương hại cho Vi Hạo vì đã cưới phải một người vợ sư tử, nhưng đồng thời hắn cũng thấy tiếc cho Vi Hạo. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Vi Hạo nhường cho hắn một ngời con gái xinh đẹp như vậy hẳn là cũng là vì bất đắc dĩ. Hắm cảm thấy Vi Hạo quá nghẹn khuất rồi.
Lục Thất oán thầm vài câu rồi hỏi tiếp:
- Nàng còn muốn đi theo Vương Bình không?
Sương Nhi giật mình ngẩng đẩu lên, lo lắng hỏi:
- Đại nhân, người không cần nô tỳ hay sao?
Lục Thất lắc đầu đáp lại:
- Không phải, là ta đã có đến hơn 10 thê thiếp rồi, nếu như nàng thấy Vương Bình mới là người thích hợp để nàng nương tựa cả đời thì ta sẽ giúp nàng trở về bên cạnh hắn.
Sương Nhi cúi không nói gì, hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi câu trả lời của Sương Nhi. Trong lúc chờ đợi hắn chợt nghĩ, thật không ngờ, hắn lại có thể gặp được một người con gái xinh đẹp như thế này, nhưng hắn lại đồng ý nhường Sương Nhi cho Vương Bình, không dùng thủ đoạn mạnh để bức đi, mà là để cho nàng đưa ra lựa chọn..
- Đại nhân, nô tỳ nguyện ý đi theo hầu hạ Vương Bình đại nhân.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Sương Nhi cũng đưa ra được câu trả lời.
Lục Thất mỉm cười đáp lại:
- Được, ta sẽ đưa nàng trở về bên cạnh Vương Bình, nhưng nàng phải hứa với ta một chuyện: từ nay trở đi nàng phải quên hết tất cả mọi chuyện ở Vi phủ, dù Vương Bình có hỏi nàng, thì nàng phải nói rằng nàng bị tặng đến trưởng sử Ung Vương phủ, sau đó thì bị ta đòi hỏi, cho dù người khác có hỏi gì đi nữa thì nàng cũng không được nói gì thêm, rõ chưa?
Sương Nhi gật đầu, nhỏ nhẹ đáp lại:
- Nô tỳ nhớ rồi!
- Ta là Lữ soái Ung Vương phủ, hi vọng nàng có thể hiểu cho ta. Ta và Vi đại nhân là chỗ thâm giao, nên không muốn người ngoài biết được chuyện này. Ta quen Vi đại nhân khi ta còn ở huyện Thạch Đại, là ta giúp huynh ấy giết một tên phỉ nhân, nhưng sau đó ta không có tranh giành công lao với huynh ấy.
Lục Thất giải thích.
- Đại nhân xin hãy cứ yên tâm, nô tỳ sẽ không nói năng lung tung đâu ạ.
Sương Nhi cam đoan.
← Ch. 213 | Ch. 215 → |