← Ch.237 | Ch.239 → |
Lục Thất đứng dậy, đỡ lấy cánh tay trái của mẫu thân, rồi dìu bà bước vào trong cửa, trong khi đó, đám thuộc hạ của hắn rất biết ý đứng đợi ở sân vườn. Vũ Nhi vốn nổi tiếng là người hiểu chuyện và thông minh, nàng chủ động đến chào hỏi đám người đó, sai đám người hầu mang ghế ra sân đồng thời dâng trà, hoa quả và điểm tâm.
Vào đến trong sảnh, Lục mẫu mỉm cười giới thiệu:
- Tiểu Thất, vị này chính là trưởng phu nhân của Dương Phủ, con nên gọi một tiếng tẩu tẩu.
Lục Thất ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ mặc váy tím. Người phụ nữ này ngoài 30 tuổi, mặt tròn, mày ngài mắt phượng, khí chất dịu dàng, mỉm cười đáp chào hắn.
- Thiên Phong bái kiến tẩu tẩu.
Lục Thất quay người, cung kính hành lễ.
- Vậy tẩu tẩu xin nhận lễ của Thất đệ.
Người phụ nữ mặc váy tím vui vẻ đáp lại.
Sau khi hành lễ xong, mọi người ngồi xuống trò chuyện, lúc này Lục Thất cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Liên quan đến cách xưng hô với trưởng phu nhân Dương gia, thì ngày trước hắn đã từng nghe lão tổng quản của Dương gia nói qua, hơn nữa vị trưởng phu nhân Dương gia này có thể đến đây làm khách thì đã chứng tỏ mối quan hệ không đơn giản giữa người trong phủ Dương gia với Lục gia.
Quả nhiên, sau khi trưởng phu nhân ngồi xuống liền tươi cười bắt chuyện với hắn:
- Thất đệ, Đại Lang nhà ta luôn muốn có mối quan hệ hữu hảo với Lục gia nhưng chuyện của Thiên Nguyệt, Đại Lang đúng là không thể không can thiệp.
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Tẩu tẩu đã nói như vậy thì Thiên Phong hiểu rồi.
Trưởng phu nhân gật gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn thoáng hiện lên chút khổ tâm, hạ giọng nói:
- Đại Lang nhà ta chỉ là con của thứ thiếp, nhị lang của Dương gia mới là con của chính thất, còn tứ lang thì lại là con cuả một vị thiếp khác. Vị chính thất Thái phu nhân kia thì đã lên sống ở kinh thành, từ đó trở đi liền không trở về đây dù chỉ là một lần.
Lục Thất khẽ giật mình, nhưng vẫn gật đầu và chăm chú nghe trưởng phu nhân nói tiếp:
- Khi bố mẹ chồng ta còn sống thì Đại lang đã là trụ cột của Dương gia, sau khi họ qua đời, nhân lúc Dương gia lâm vào cảnh rối loạn, Thái phu nhân đã không ngừng can thiệp vào chuyện gia đình. Đại lang không còn cách nào khác, đành phải nhường nhịn bà ấy, thế nhưng mọi chuyện cuối cùng vẫn không được như ý muốn, Dương gia tổng cộng có tám người con trai nhưng bây giờ hầu hết huynh đệ đều coi Đại lang là kẻ thù, Dương gia thực sự tan rã rồi.
Lục Thất im lặng gật đầu, tiếp tục lắng nghe:
- Dương gia đã tan rã rồi nên ta liền khuyên Đại lang chuyển nhà nhưng huynh ấy không đồng ý: thứ nhất, làm như vậy thì thật là có lỗi với phụ thân; thứ hai, một khi chúng ta chuyển nhà thì Đại lang sẽ mất đi danh nghĩa bảo vệ gia đình, thế nhưng Thái phu nhân lại một lòng muốn chuyển nhà, cuối cùng thì chúng ta đành phải để con trai của Thái phu nhân – Ngũ lang làm chủ nhà.
Lục Thất càng nghe thì càng cảm thấy kinh ngạc, trưởng phu nhân của Dương gia tại sao lại nói với hắn những lời này, lẽ nào tẩu tẩu muốn hắn giúp việc gì đó? Hắn bây giờ thì có thể giúp được gì chứ, chỉ là một con hổ giấy, tiền đồ thì mờ mịt.
- Thất đệ, tẩu tẩu đã bàn bạc với thẩm thẩm, tẩu định ngày sau sẽ chuyển đến huyện Thạch Đại sinh sống, đệ xem có được không?
Lục Thất quả nhiên là không đoán sai, đúng là tẩu tẩu muốn nhờ hắn, hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Tẩu tẩu, Tiểu Thất rất vui mừng vì có thể tiếp tục mối quan hệ với đại huynh Dương gia, nhưng tiền đồ của tiểu đệ vẫn chưa ổn định, chỉ có thể nói là qua được ngày nào hay ngày nấy, chính vì vậy mà đệ không dám chắc chắn điều gì với tẩu tẩu.
Trưởng phu nhân cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Thất đệ, đệ suy nghĩ quá nhiều rồi, thực ra có điều này đệ vẫn chưa biết: tiền đồ của Tứ lang Dương gia cũng không được sáng lạn lắm, đệ ấy chỉ là một trung lang tướng ở kinh thành, chỉ là được cái danh tiếng thôi chứ thực ra binh quyền rất yếu. Số quân lính mà Tứ lang thống lĩnh không những có xuất thân phức tạp mà còn là đội quân trực thuộc của Bệ hạ, nếu như chưa có lệnh của Bệ Hạ thì Tứ lang căn bản là không có quyền điều động binh lính.
Những lời này của trưởng phu nhân càng làm Lục Thất kinh ngạc, hắn khẽ “ ồ” lên một tiếng, rồi lại chăm chú lắng nghe:
- Thất đệ, thực ra chuyện tẩu tẩu khuyên Đại lang chuyển nhà, một nửa là vì quan đồ của Tứ lang. Dương gia bây giờ đang chịu sự chỉ huy của Thái phu nhân, phu nhân hành sự thì quá khoa trương, chuyện gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, thanh danh của Dương gia nhất định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ của Tứ lang, vì vậy chỉ có thể là Đại lang – chủ nhân của Dương gia đồng ý chuyển nhà thì mới có thể giúp con đường thăng quan của Tứ lang tránh khỏi tiếng ác của gia đình.
Lục Thất lặng lẽ gật đầu, hắn nhớ đến mấy ngày trước, hắn còn cố ý thử Tứ lang của Dương gia, lúc đó hắn chỉ là muốn biết có hiệu quả hay không mà thôi.
- Thất đệ, Thái phu nhân là một người phụ nữ chỉ biết đến lợi ích trước mắt, phu nhân không hiểu được nỗi khổ của Tứ lang ở kinh thành, và cũng không hiểu được một khi đuổi đại lang ra khỏi phủ thì sẽ mất đi một người ủng hộ Tứ lang, và đương nhiên Tứ lang cũng sẽ không thể nào tiếp tục tôn kính Thái phu nhân như mẫu thân của mình bởi đệ ấy có thể tôn kính mẫu thân của mình khi mà tổ tông của mình đã được chuyển đến kinh thành.
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Lời của tẩu tẩu, Thiên Phong đã hiểu rồi nhưng đệ cũng chỉ có thể bảo đảm rằng, Thiên Phong sẽ có gắng giúp đỡ Dương đại huynh, và đệ cũng rất thành tâm tiếp tục mối quan hệ của hai nhà.
Nghe xong, trưởng phu nhân liền cười, còn Lục Thất thì lại do dự một lúc, mới dám nói tiếp:
- Tẩu tẩu, Vương chủ bộ - người huyện Thạch Đại luôn ủng hộ đệ, đã bị điều đi nơi khác rồi, cho nên thế lực của đệ ở Thạch Đại không được như trước, đương nhiên là đệ cũng không thể tùy ý hành sự.
Nghe xong những lời này, trưởng phu nhân liền lặng người đi, còn mẹ của Lục Thất thì kinh ngạc thốt lên rằng:
- Tiểu Thất, Vương chủ bộ bị điều đi rồi?
Lục Thất quay đầu lại và gật đầu:
- Mẹ, Vương chủ bộ bị điều đến huyện Vạn Niên nhậm chức huyện thừa.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân, Lục Thất liền mỉm cười trấn an bà:
- Me, xin người hãy yên tâm, tuy rằng Vương chủ bộ đã đi rồi nhưng ở huyện Thạch Đại này, Tiểu Thất sẽ không bị ai ức hiếp đâu. Hơn nữa bây giờ Tiểu Thất đã là doanh tướng của Thiên Ngưu Vệ và Ung Vương phủ, ở kinh thành Tiểu Thất cũng có rất nhiều mối quan hệ khác.
Mẹ Lục Thất vẫn giữ nguyên ánh mắt kinh ngạc đó, Lục Thất cũng cúi đầu xuống nhìn một cái rồi nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, Tiểu Thất không muốn làm quan ở kinh thành, lúc đầu con chỉ muốn có sự ủng hộ của một người, và sau này còn có thể quay về huyện Thạch Đại, nhưng đúng là ông trời khéo trêu người, vì tiền đồ của con mà bản thân lại không được tiêu dao.
Lục mẫu kinh ngạc, ồ lên một tiếng rồi hỏi lại hắn:
- Tiểu Thất, con làm quan ở kinh thành rồi.
- Vâng, đúng là con đã làm quan ở kinh thành nhưng tình hình ở kinh thành quá phức tạp, còn con hành sự lại quá bị động, lúc nào cũng cảm thấy không được tiêu diêu tự tại, con thực sự muốn quay về huyện Thạch Đại, tiếp tục giữ chức quan huyện úy nhỏ kia.
Lục mẫu ngẩn ra:
- Vương chủ bộ không còn ở đây, e rằng, con sẽ khó có được chức quan hộ quân huyện úy kia.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Chức quan hộ quân huyện úy kia con đã nhận được công văn nhận chức trực tiếp của sử bộ, thứ sử kia đã không có tư cách bãi miễn con rồi, nhưng con đã là quan của kinh thành nên chức vụ này chỉ có thể là nhận cho vui thôi.
Lục mẫu gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng:
- Con có thể làm quan ở kinh thành đương nhiên là một chuyện tốt, bằng không, chuyện Vương chủ bộ bị điều đi nơi khác sẽ ảnh hưởng xấu đến gia đình ta.
- Đúng là như vậy, nhưng tiếc rằng kinh thành quá phức tạp, hài nhi muốn rời khỏi đó mà cũng không được.
- Mẹ không biết kinh thành hiểm ác như thế nào, nhưng ở huyện Thạch Đại này, nếu như trong nhà không có người làm quan thì cũng đã rất khó sống rồi.
- Mẹ, con sẽ cố gắng sống tốt, nếu như sau này quan lộ không được thuận lợi thì con chỉ còn cách dẫn Lục gia rời khỏi huyện Thạch Đại.
- Con yên tâm, mẹ sẽ ủng hộ con. Hiện tại, Lục gia chúng ta cũng có thể coi là khá giả, có của ăn của để, đến nơi khác lập nghiệp là chuyện có thể.
Lục Thất lặng lẽ gật đầu đáp lại, đường lui đã có, giờ lại có được sự ủng hộ của mẫu thân, sau này hắn có thể can đảm hơn trong giới quan trường Đại Đường, cho dù thời thế thay đổi thì hắn vẫn có thể mượn gió bẻ măng.
- Thất đệ, đệ đã là quan ở kinh thành, vậy thì sau này, đệ và Dương tứ huynh có thể giúp đỡ nhau rồi.
Trưởng phu nhân đột nhiên lên tiếng.
Lục Thất giật mình nhìn lại và nói:
- Tẩu tẩu, Dương tứ huynh là trung lang tướng.
Trường phu nhân mỉm cười đáp lại:
- Dương tứ lang là một nam tử hán trọng nghĩa khí, đệ ấy là người giống phụ thân nhất, cũng là người phản đối gay gắt nhất chuyện Thiên Nguyệt bỏ vợ, nhưng đây lại là quyết định của Thái phu nhân, đệ ấy cũng không thể làm khác được.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Tẩu tẩu, nhị lang của Dương gia có thể làm được chức trưởng sử, lẽ nào không phải là mượn thanh thế của tứ huynh hay sao?
Trưởng phu nhân lắc đầu, khẽ đáp lại:
- Quan đồ của nhị lang đúng là nhờ vào phúc của tứ lang nhưng chủ yếu là đệ ấy có ân điển của Bệ hạ, chính Bệ hạ đã chủ động ban ân điển này cho nhị lang, hơn nữa, nhị lang là quan văn, mà Bệ hạ rất trọng dụng quan văn.
Lục Thất gật đầu đồng ý, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết: con đường thăng quan của nhị lang Dương gia thực tế là một cách thống trị của Bệ hạ, cũng giống như hắn, nếu như sau này Bệ hạ muốn trọng dụng hắn, thì huynh trưởng của Lục gia - Lục Thiên Hoa cũng có thể trở thành quan văn ở kinh thành.
- Thất đệ, tẩu sẽ khuyên Đại lang bí mật viết một bức mật thư gửi cho tứ lang, nói với đệ ấy âm thầm kết giao với đệ thành một nhóm, nhưng hai người cũng chỉ có thể làm một nhóm bí mật thôi, bởi tẩu nghe Đại lang nói, Bệ hạ không thích quan võ kết đảng với nha.
Lục Thất nghe xong trong lòng cũng có chút dao động, bởi chuyện hắn có thể kết giao với trung lang tướng là một chuyện tốt, sau này sẽ giúp ích cho hắn nhưng còn về nhân phẩm của tứ lang Dương gia, có thật là đáng tin?
- Thiên Phong cảm ơn tẩu tẩu.
Lục Thất mỉm cười cảm ơn.
← Ch. 237 | Ch. 239 → |