Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 239

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 239: Thành ý của Dương gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Shopee


Khuôn mặt yêu kiều của trưởng phu nhân nở một nụ cười hạnh phúc, nàng nhìn Lục Thất một cái rồi quay lại lại lễ phép nói với Lục mẫu:

- Thẩm thẩm, Thất đệ đã về rồi thì con sẽ bảo Băng Ngọc ở lại đây hầu hạ người.

Lục mẫu hơi bất ngờ rồi cười hiền đáp lại:

- Cũng được, để nó ở lại đây đi!

Lục Thất nghe không hiểu, Lục mẫu nhìn hắn cười nói:

- Tiểu Thất, đại tẩu đã làm mối giúp con, đem tộc muội bàng chi của Dương gia gả cho con. Chuyện là thế này, 10 ngày trước chúng ta đã bàn bạc với nhau nhưng không ngờ là hôm nay con đã về rồi.

Lục Thất nghe xong mà không khỏi giật mình, đây chính là một kiểu biểu thị thành ý của trưởng phu nhân của Dương gia – lấy hôn nhân để làm cầu nối cho mối quan hệ của hai nhà. Nhưng nói thật, trong lòng của hắn cũng có chút cảm kích, trưởng phu nhân hoàn toàn không biết chuyện hắn ở kinh thành nên mới bằng lòng kết thân cùng với một hộ quân huyện úy bình thường như hắn, nhưng ít nhất mối nhân duyện này cũng là vì mối quan hệ hữu hảo của hai nhà từ đời cha chú.

- Thiên Phong đa tạ thành ý của đại tẩu.

Lục Thất đứng dậy cung kính cảm ơn.

Trưởng phu nhân mỉm cười đáp lại, đợi sau khi Lục Thất ngồi xuống nàng ta mới dịu dàng nói tiếp:

- Băng Ngọc là người con gái đẹp nhất của bàng chi Dương gia, Thất đệ sau này phải trân trọng, yêu chiều muội ấy.

- Đại tẩu yên tâm, Băng Ngọc một khi được gả vào Lục gia thì mãi mãi là chính thiếp, và đệ sẽ không bao giờ để muội ấy phải chịu thiệt thòi đâu.

Lục Thất vội vàng cam đoan.

Trưởng phu nhân dịu dàng mỉm cười, đứng dậy hành lễ với Lục mẫu:

- Thẩm thẩm, Gia Vân xin phép cáo lui.

Lục mẫu mỉm cười gật đầu:

- Thiên Nguyệt, mau tiễn đại tẩu của con.

Lục Thiên Nguyệt liền đứng dậy theo cùng với trưởng phu nhân quay người bước về phía cửa, mới đi được vài bước thì trưởng phu nhân đột nhiên dừng lại, quay lại dặn dò với tỳ nữ đi theo:

- Nhạc Xảo, muội hãy ở lại hầu hạ tiểu thư Băng ngọc, sau này cùng với tiểu thư hầu hạ công tử Lục Thất.

Nữ tỳ kia tuy là có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cúi đầu đáp lại:

- Vâng, muội biết rồi.

Trưởng phu nhân mỉm cười gật đầu, quay người tiếp tục bước đi, nữ tỳ cũng đi theo sau, Lục Thiên Nguyệt tiễn nàng ra ngoài còn Lục Thất thì đứng nhìn theo, mãi đến khi khuất bóng mới ngồi xuống.

Lục Mẫu âu yếm nhìn Lục Thất, Lục Thất cũng vậy, yên lặng một lúc, Lục mẫu mới lên tiếng:

- Tiểu Thất, Dương gia thực sự loạn rồi.

Lục Thất gật đầu tán thành, hắn làm sao lại không nhìn ra cơ chứ, trưởng phu nhân của Dương gia rõ ràng là một nữ chủ nhân không cam chịu, thân là chính thất phu nhân mà lại tình nguyện chuyển nhà đến huyện Thạch Đại, điều này đã chửng tỏ mối quan hệ như nước với lửa của hai người phụ nữ trong Dương gia.

- Tiểu Thất, Vương chủ bộ đi rồi, Lục gia chúng ta có thật là sẽ bình an vô sự chứ?

Lục mẫu lo lắng hỏi Lục Thất.

Hiện tại, Lục mẫu đang là Thái phu nhân của Lục gia, tâm tư của bà dồn hết vào Lục gia, còn Lục Thất lại có vẻ hơi lãnh đạm chuyện này, hắn chỉ quan tâm tới những người thân máu mủ.

Lục Thất mỉm cười trấn an bà:

- Mẫu thân, xin người cứ yên tâm! Vị huyện thừa mới nhận chức của huyện Thạch Đại chính là bạn bè của con, vì lúc con ở kinh thành đã đi cầu cạnh một vị quan lớn xin cho người này. Tuy là Vương chủ bộ đi rồi nhưng Lục gia chúng ta vẫn sẽ có một huyện thừa âm thầm bảo vệ, nhưng chỉ có thể là âm thầm bảo vệ, vì một khi mối quan hệ này bị lộ thì đều không có lợi cho con và cả vị huyện thừa mới này, bởi đương kim Hoàng thượng luôn đề phòng quan võ liên kết với nhau.

Ánh mắt Lục mẫu như sáng lên sau khi nghe thất tin này, bà vui mừng nói với Lục Thất:

- Tiểu Thất, những điều con nói đều là thật ư?

Lục Thất hiểu được tâm tư của mẫu thân, hắn gật gật đầu và cười nói với bà:

- Đúng là sẽ có một huyện thừa âm thầm bảo vệ Lục gia, nhưng chuyện quan trường rất phức tạp, không thể lường trước được, một khi Đông huyện thừa lại bị điều đi nơi khác, nếu như Lục gia không có ai làm quan nữa thì đó chính là lúc mà gia đình ta phải chuyển đi nới khác, đến lúc đó thì chúng ta tuyệt đối không được chậm trễ.

- Mẫu thân hiểu rồi, nếu như gia đình chúng ta không có ai bảo vệ, Lục gia buộc phải chuyển đi nơi khác thì chuyện này quả thực là rất khó.

Lục Thất im lặng, chuyện nhà hắn rời khỏi huyện Thạch Đại thì không phải là chuyện khó khăn gì nhưng với số hộ gia đình lớn như vậy thì lại là một chuyện khác. Dân số chính là nguồn tài nguyên quý báo của mỗi địa phương, đương nhiên là quan địa phương sẽ cấm việc dân chúng tự ý di chuyển cho nên một khi đông huyện thừa lại bị điều đi nơi khác thì Lục gia buộc phải di dời trước.

Hai mẹ con đang tâm sự đến những chuyện ngày xưa thì Lục Thiên Nguyệt bước vào, theo sau còn có vài cô gái nữa. Lục Thất nhìn lướt qua mấy cô gái đó thì nhìn thấy một người con gái xinh đẹp nổi bật lên giữa đám đông, đến lúc này hắn mới nhớ ra chuyện hứa hôn của hai gia đình Dương Gia và Lục gia, thì ra người con gái mà Trưởng phu nhân muốn mai mối cho hắn lại là một cô bé mới có 13-14 tuổi.

- Băng Ngọc kính chào mẫu thân, xin người nhận của con một lạy.

Băng Ngọc tiến lên vài bước, quỳ xuống trước mặt Lục mẫu rồi dập đầu.

- Đứng lên đi! Mau đến bên mẫu thân!

Lục mẫu hiền từ nói.

Băng Ngọc đứng dậy tiến lại gần Lục mẫu, nàng cứ cúi đầu mà đi, dường như không dám nhìn thẳng Lục Thất, nhìn cô bé thuần khiết, xinh xắn này, trong lòng hắn chợt có cảm giác vui buồn lẫn lộn. Dù là tướng mạo hay là tuổi tác thì Băng Ngọc đều có nét tương đồng với hai tỷ muội Tư Trúc, Tư Ngọc.

Lục mẫu nhẹ nhàng nắm lấy tay của băng Ngọc rồi quay sang nói với Lục Thất:

- Tiểu Thất, nghe Dương đại tẩu nói, vốn dĩ chính thê thái phu nhân của Dương gia muốn đưa Băng Ngọc đến kinh thành gả cho Thái Thường Khanh làm tì thiếp nhưng đại tẩu con yêu mến Băng Ngọc, hơn nữa lại có chút bất hòa với chính thê thái phu nhân nên đã giữ Băng Ngọc lại, đem gả cho con đó.

Lục Thất đã hiểu, hóa ra trưởng phu nhân của Dương gia trước khi đưa ra quyết định chuyển nhà thì đã có chuẩn bị chu toàn cho ngày tháng về sau, nhất là với tiểu muội Băng Ngọc- một bảo bối của Dương gia mà tẩu tẩu cũng nỡ cướp cho bằng được.

- Mẫu thân, con gái muốn tặng Vũ Nhi cho Băng Ngọc, mẫu thân thấy thế nào?

Lục Thiên Nguyệt dịu dàng lên tiếng.

Lục Thất quay đầu nhìn về phía Vũ Nhi, hình như Vũ Nhi cũng khá bất ngờ trước tình huống này, bối rối nhìn về phía Lục Thiên Nguyệt, Lục mẫu cũng quay sang nhìn Vũ Nhi, ngẫm nghĩ một lúc rồi bà mới mỉm cười lên tiếng:

- Vũ Nhi, sau này con hãy đi theo hầu hạ tiểu thư Băng Ngọc.

Vẫn giữ nguyên nét mặt đó, Vũ Nhi nhìn Lục mẫu, nhưng rất nhanh chóng Vũ Nhi lấy lại tinh thần, tiến lên vài bước và quỳ trước mặt Lục mẫu, dập đầu và nói:

- Nô tỳ tạ ơn ân điển của phu nhân, tạ ơn tiểu thư.

- Được rồi, mau đứng lên đi, về sau nhớ hầu hạ tiểu thư Băng Ngọc cho tốt, nghe chưa?

Lục mẫu dịu dàng nói.

- Vâng, nô tỳ nhất định sẽ hẫu hạ tiểu thư Băng Ngọc thất tốt.

Vũ nhi cung kính đáp lại, nói xong liền đứng dậy, xoay người về phía Băng Ngọc quỳ lạy.

Thấy Vũ Nhi vừa quỳ vừa lạy trước mặt mình, Băng Ngọc cũng không giấu nổi kinh ngạc, nhất thời không biết nên làm thế nào, vội vàng đỡ Vũ Nhi và nói:

- Tỷ tỷ, tỷ mau đứng lên!

Lục Thấy thấy cảnh tượng này liền mỉm cười, Băng Ngọc xuất thân trong một gia đình bình thường, môi trường sinh hoạt khác nhau, nên tâm tính cũng khác, tâm tính của Băng Ngọc đúng là đang đứng ở địa vị của một người bề dưới.

Thấy Vũ Nhi cũng đã đứng lên, Lục Thất liền quay sang nói với tỷ tỷ:

- Tỷ tỷ, Tiểu Thất còn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc thêm với mẫu thân, mời tỷ tỷ dẫn theo Băng Ngọc đi xem phòng trước!

Lục Thiên Nguyệt gật đầu đồng ý, dịu dàng dẫn Băng Ngọc và đám nô tỳ đi ra ngoài. Đến khi trong phòng chỉ còn lại có hai mẹ con, Lục mẫu mới lên tiếng:

- Tiểu Thất, ngoài căn nhà này, mẹ đã bán lại cho Dương gia rồi.

Thoạt đầu Lục Thất có chút ngạc nhiên nhưng sau đó thì hiểu ngay:

- Mẫu thân, ở kinh thành con đã có dịp gặp lại rất nhiều người, trong đó có Quý ngũ thúc.

- Sao, con đã gặp được Quý ngũ thúc.

Lục mẫu giật mình thốt lên, từ ánh mắt của bà có thể thấy rằng bà vẫn chưa tin vào những lời này của Lục Thất.

Lục Thất gật đầu, sau đó kể lại chuyện hắn và Quý ngũ thúc gặp nhau như thế nào, rồi còn kể cả chuyện Lâm Tiểu Điệp nữa.

Lục mẫu nghe xong mà rơi lệ, áy náy nói:

- Tiểu Thất, năm đó mẫu thân đúng là không có cách nào khác, nữ nhi của Lâm gia đã phải bán thân vào lầu xanh. Lúc đó, Quý ngũ thúc của con nói, tiền chuộc thân ít nhất cũng phải 8000 lạng, mặc dù Lục gia đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không kiếm đủ số tiền đó.

- Chuyện này thì con đã biết rồi, con không trách mẫu thân đâu.

- Bây giờ con đã tìm được nữ nhi của Lâm gia thì mẫu thân bằng lòng chấp nhận nó làm chính thê của con, sau này có thời gian, con hãy đón nó về đây rồi hai đứa thành thân.

Ánh mắt của Lục Thất đầy sự xót xa:

- Mẫu thân, con đã không thể cưới Tiểu Điệp làm chính thê được rồi.

Lục mẫu lặng người đi nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề:

- Bây giờ con đã là mệnh quan triểu đình, đúng là không thể cưới một cô gái lầu xanh làm chính thất, bằng không sẽ bị người ngoài đàm tiếu.

Cả hai mẹ con đều im lặng, mãi một lúc sau Lục mẫu mới lên tiếng nói tiếp:

- Tiểu Thất, con hãy cưới Tiểu Điệp về đây, đợi sau khi nó sinh con mẹ sẽ cho nó một danh phận, bằng không thì mẫu thân cũng sẽ cho nó nhận một đứa cháu làm con.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Thất, Lục mẫu liền mỉm cười giải thích:

- Chuyện này con không cần lo lắng quá, mẫu thân cho Tiểu Điệp cái danh phận phu nhân cũng là chuyện nên làm, để sau này nó có đủ tư cách làm ma nhà mình, để Tiểu điệp lúc còn sống không phải chịu sự khinh thường của những người khác.

Lục Thất gất đầu cảm ơn Lục mẫu:

- Không phải là con lo lắng mà là con cảm thấy hơi bất ngờ.

Lục mẫu khẽ thở dài và nói:

- Năm đó cũng là tại mẫu thân, trước khi xảy ra đại chiến ở Thọ Châu, phụ thân con nhiều lần đề cập đến chuyện đón Tiểu Điệp về phủ hầu hạ ta, nhưng lúc đó mẫu thân lại vì chuyện gia đình mà giận lây sang phụ thân con, rồi không để tâm đến chuyện này, nếu như lúc đó chúng ta có thể đón Tiểu Điệp về thì Tiểu Điệp đã có thể tránh được đại họa tội nữ rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-746)