← Ch.247 | Ch.249 → |
Tống Kỳ lão gật đầu, nói tiếp:
- Con hãy sai người bắn tin cho Ngọc Nhi, hôn sự sau này, nó có thể tự chủ.
Người trung niên ngẩn ra, không hiểu nhìn Tống Kỳ lão, Tống Kỳ lão liếc nhìn con trai, nói:
- Con hãy học khôn đi, vi phụ nói tên họ Lục đó thâm độc chính là ở chỗ hắn trịnh trọng tới nhà xin hỏi, kết quả sẽ ra sao? Tôn Huyện lệnh chắc chắn sẽ biết được, một khi biết được thì sẽ có ấn tượng cực tệ với Ngọc Nhi, kết quả hoặc là sẽ chủ động thoái hôn, hoặc sau này cũng không đối xử tử tế với Ngọc Nhi.
Người trung niên biến sắc mặt, giật mình hỏi:
- Ý cha là, Tôn Huyện lệnh sẽ thoái hôn?
Tống Kỳ lão gật đầu, nói:
- Tám mươi phần trăm sẽ như thế, Tôn Huyện lệnh là một văn nhân, không cần một người đàn bà dâm loàn, càng không muốn vì một thiếp thị mà đắc tội với Lục Thiên Phong đã là quan ở kinh thành, đặc biệt Lục Thiên Phong còn đã tới thăm hỏi Tôn Huyện lệnh, nghe nói trò chuyện rất vui vẻ, con nghĩ Tôn Huyện lệnh sẽ vì một người đàn bà mà ảnh hưởng tới quan đồ sau này sao?
Người trung niên giật mình không nói nên lời, một lúc sau, Tống Kỳ lão nói tiếp:
- Chuyện của Ngọc Nhi, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nếu Tôn Huyện lệnh thật sự thoái hôn, chúng ta đành đưa nó tới Lục gia làm thị thiếp, thậm chí bàn làm nô tì, nếu không, căn bản không có người nào thích hợp dám lấy nó.
- Cha, Tôn Huyện lệnh nếu không cần Ngọc Nhi, vậy nên nghị hôn lại với Lục gia.
Người trung niên đáp lại.
- Hồ đồ, lời lúc trước ta nói là vô ích sao? Chúng ta không được có liên lụy thật sự với Lục Thiên Phong, Ngọc Nhi đưa tới Lục gia làm nô tì chỉ để cho người ta thấy rằng, chúng ta bị ép bất đắc dĩ có hành động đắc tội, phía Tôn Huyện lệnh cũng không dễ sinh oán hận, mà sau này Lục Thiên Phong có tai họa, cũng không liên lụy được tới Tống gia, còn Ngọc Nhi nếu có thể vào Lục gia thì sau này khi thành tích của Lục Thiên Phong lớn mạnh, Tống gia chúng ta cũng có thể có một tia hy vọng tiến thân, đây là đạo sinh tồn trung dung tiến thoái tự nhiên.
Tống Kỳ lão thuyết giáo cho con trai, người trung niên bừng tỉnh liên tục gật đầu.
*****
Lục Thất ngồi ở trong xe, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, xe đi được một đoạn, Tân Vận Nhi cuối cùng dịu dàng nói:
- Thất lang, Ngọc Nhi tiểu thư hẳn là một cô gái tốt.
Lục Thất bình tĩnh nhìn Tân Vận Nhi, hỏi:
- Nàng nói gì cơ?
- Ngọc Nhi tiểu thư khóc, cô ấy nói lúc trước không thích chàng, là sợ Triệu Huyện thừa mới bị ép đồng ý với Vương phu nhân.
Tân Vận Nhi dịu dàng trả lời.
Lục Thất ồ một tiếng, đáp lại:
- Đều đã trôi qua rồi, đừng nói cô ấy nữa.
Tân Vận Nhi do dự một chút, dịu dàng nói:
- Thất lang, Ngọc Nhi tiểu thư nói, nàng vốn đã cam chịu số phận, đã một lòng muốn gả cho chàng, muốn hầu hạ chàng cả đời, nhưng có một lần, chàng làm nàng vô cùng tổn thương, Ngọc Nhi tiểu thư nói, chàng từng không nhìn thấy sự tồn tại của nàng, ở trước mặt nàng mà theo đuổi một mỹ nhân xa lạ khác, khi ấy nàng vô cùng cay đắng, nếu không có trải nghiệm nhục nhã lần đó, sau khi Triệu Huyện thừa chết, nàng sẽ không quay về Tống phủ.
Lục Thất ngẩn ra như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau mới lên tiếng:
- Lần đó là ta đã sai, ta khi ở nhà thường hay trêu đùa với các nàng, khi đó vì tâm trạng cực kỳ tốt, nhất thời mới không che đậy miệng nói những lời theo đuổi.
Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Thất lang, Ngọc nhi tiểu thư nói, vị mỹ nhan kia còn đẹp hơn nàng gấp ba lần, nếu không nàng cũng sẽ không cay đắng.
Lục Thất ngẩn ra, đáp lại:
- Vận nhi, người phụ nữ đó là đàn bà đã có chồng, là Thiếu phu nhân của Tiêu phủ, sau này nàng đừng nhắc đến cô ấy thì hơn, chuyện lần đó nếu truyền đi sẽ hại người hại mình đấy.
Tân Vận Nhi nghe xong thấy kinh sợ, nhìn Lục Thất một lát, mới dịu dàng nói:
- Lục Thất, thiếp thân ghi nhớ rồi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, sau đó do dự một lát, nói:
- Vận Nhi, sau này nếu Tôn Huyện lệnh không cần Tống Ngọc Nhi nữa, nàng hãy dùng danh nghĩa của mình tới Tống phủ nghị hôn.
Tân Vận Nhi ngạc nhiên nhìn Lục Thất, hỏi:
- Thất lang, chàng nói Tôn Huyện lệnh sẽ không cần tiểu thư Ngọc Nhi sao?
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta đã gặp Tôn Huyện lệnh, Vương Chủ bộ cũng từng đánh giá Tôn Huyện lệnh, nói y là văn nhân dối trá thấy lợi quên nghĩa, nếu Tôn Huyện lệnh biết được hôn ước trước đây của ta và Tống Ngọc Nhi, có một nửa khả năng sẽ vì không để ảnh hưởng tới quan đồ mà buông tha cho Tống Ngọc Nhi, thấy nên bù đắp cho sai lầm trước kia.
Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng đáp:
- Thất lang yên tâm, thiếp thân ghi nhớ.
Lục Thất hiền dịu nhìn nàng, nói:
- Vận Nhi, ta tới Tống phủ, xuất phát điểm thật sự là vì một chữ tín, ta không giấu nàng, các huynh đệ binh dũng của ta sắp phải theo Vương Chủ bộ đi Nhiêu Châu, mà ta không cam tâm mất đi binh dũng quân, cho nên, ta đành dùng lời nói và việc làm tín nghĩa để Vương Chủ bộ tin tưởng ta, để các huynh đệ binh dũng quân kính trọng ta lâu dài, nhớ đến ta thì tốt.
Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Thiếp thân hiểu, là thật lòng hiểu chàng.
Lục Thất ấm áp gật đầu, trong lòng cũng ẩn giấu chút áy náy, trên thực tế hắn bỗng lại muốn có được Tống Ngọc nhi, nhưng vì Tống phủ, trong tiềm thức của hắn, bỗng thấy thế lực của Tống phủ trong tương lai có thể mượn lực thành thế.
Mỗi một gia tộc hương quan ở huyện Thạch Đại đều khống chế rất nhiều võ tráng, bề ngoài thì Hương bảo chỉ có ba đến bốn trăm binh dũng vũ trang, nhưng trên thực tế chỉ cần Kỳ lão mệnh lệnh một chút, hoàn toàn có thể tụ tập ba bốn ngàn binh dũng quân tinh tráng, binh dũng chỉ khác quan quân ở vũ khí khôi giáp, nếu có đủ quân nhu, trong huyện Thạch Đại chỉ mấy ngày đã thu thập được một vạn đại quân chiến lực rất mạnh.
- Lão gia, kể cả đám Đỗ đại nhân đi theo Vương Chủ bộ, đám Đỗ đại nhân cũng sẽ nghe nhất là quân lệnh của lão gia.
Tiểu Vân khẽ nói lên suy nghĩ của mình.
Lục Thất quay đầu mỉm cười, nhìn Tiểu Vân nói:
- Tiểu Vân, địa vị con người thay đổi thì lòng cũng sẽ cao ngạo, lần này, ta sẽ tiến cử Vương Chủ bộ giữ chức Tham quân chính sự của Nhiêu Châu, đó là chức quan cao châu nha rất có thực quyền, còn đám Đỗ Dũng, thấp nhất cũng sẽ làm Huyện úy hộ quân, nếu may mắn, thậm chí có thể trở thành Đô úy thống binh của châu nha, chức Đô úy thậm chí còn cao hơn võ quan của ta, ngươi nghĩ xem đám Đỗ Dũng còn to hơn chức quan của ta, lâu dần, còn sẽ nghe quân lệnh của ta nữa không?
Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Vân hơi kinh ngạc, nhìn Lục Thất một hồi lâu mới khẽ nói:
- Đỗ đại nhân là người vô cùng trọng nghĩa, gã chịu ân của lão gia, quan có to đi nữa cũng sẽ kính trọng lão gia.
Lục Thất gật đầu thấy lòng ấm áp, Đỗ Dũng là người đàn ông trọng nghĩa, cũng không kém lạnh lùng, binh dũng quân có rất nhiều người đều đáng tin cậy, nếu không, Lục Thất hắn sẽ không ăn no rỗi việc, đi làm chuyện bực bội lỗ vốn đó được, hắn đang đánh cược, lại là nhìn thấy hy vọng nên mới chịu đánh cược, giống như hắn mạo hiểm giúp đỡ Tống lão Thanh, bởi vì hắn tin cậy Tống lão Thanh.
- Thất lang, sao chàng có thể tiến cử Quan Châu chứ?
Tân Vận Nhi điềm đạm dịu dàng hỏi.
Lục Thất mỉm cười, đại khái giải thích một lát, Tân Vận Nhi hiểu ra gật đầu, Tiểu Vân khẽ nói:
- Lão gia không thể tiến cử mình sao? Nếu làm quan ở Nhiêu Châu, chuyển nhà đến đó cũng không xa.
Lục Thất mỉm cười, lắc đầu đáp:
- Ta cũng muốn lắm, đáng tiếc ta đã là quan ở kinh thành, điều nhiệm quan kinh thành chỉ có thể là Hoàng đế định đoạt, vì thế ta đành làm hết sức, tác thành cho đám Đỗ Dũng, có thể có một ngày ta không làm nổi quan kinh thành nữa, có lẽ sẽ chuyển tới Nhiêu Châu, khi đó còn phải dựa vàm đám Đỗ Dũng chiếu cố.
- Hóa ra lão gia đang dự tính cho lâu dài.
Tiểu Vân khẽ nói.
Lục Thất gật đầu:
- Quan đồ nhiều hiểm nguy, phải dự tính lâu dài, nói thật, ta thật sự muốn bỏ cái chức quan ở kinh thành, nhưng lại không dám tự mình vứt bỏ.
- Lão gia không phải lo lắng, cứ thân mật với chủ mẫu đi.
Tiểu Vân nhỏ giọng cười nói.
Lục Thất nghe xong mỉm cười sâu sa nhìn Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi thẹn thùng liếc hắn một cái, bỗng quay người giơ bàn tay ngọc kéo cơ thể uyển chuyển của Tiểu Vân đẩy vào trong ngực Lục Thất, Lục Thất ngẩn ra, tiện đà dang tay ra ôm lấy tiểu mỹ nhân.
Ngày hôm sau, Lục Thất lưu luyến từ biệt các thê thiếp, hắn rời khỏi Vọng Giang Bảo trong sự đưa tiễn đẫm nước mắt của đám thê thiếp và sự quyến luyến không dời của mười mấy huynh đệ binh dũng.
Hôm nay nhất định hắn phải đi, một là không thể thất tín với Hành quân Tư mã của Ninh quốc quân, hai là phải kịp thời góp lời với Mạnh Thạch, Mạnh Thạch có lẽ đã nhận được ý chỉ và công văn của Lại bộ về việc nhậm chức, đi muộn có thể sẽ mất cơ hội góp ý kiến.
← Ch. 247 | Ch. 249 → |