Vay nóng Tima

Truyện:Kiêu Phong - Chương 196

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 196: Nói chuyện trong xe
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Lazada


Cái gọi là hiệp sĩ giang hồ, là một thân phận hợp pháp của người luyện võ, địa vị của những người luyện võ kia giống như nhân vật trong tiêu cục, có khi sẽ tạo thành một bang hội. Giống như Vương Cầm Nhi bây giờ, cũng có thân phận là hiệp sĩ giang hồ, có thân phận hợp pháp được đi ra ngoài ngao du, nhưng có rất nhiều hiệp sĩ giang hồ thực ra là thổ phỉ.

Có bang hội tổ chức của người luyện võ, người đứng đầu xưng là Lệnh chủ, Đường chủ và Tiêu đầu. Mà những thổ phỉ tụ hợp lại, thường xưng là Sơn chủ, Trại chủ, cũng có một ít xưng là Đại vương, nhưng phần lớn những người xưng là đại vương thường sẽ không được triều đình dung thứ, không tiếc bất cứ gì để diệt trừ, cho nên bọn cướp nhỏ sẽ không vì hư danh mà tự rước họa vào thân.

Thật ra Lục Thất cũng không biết nguyên nhân dẫn đến lần tiêu diệt thổ phỉ này. Sở dĩ Đường Hoàng cho một lượng lớn quân đội đi tiêu diệt thổ phỉ như vậy, cũng vì có một mật tấu dâng lên, trong mật tấu có nói thổ phỉ ở vùng ven sông đã được Chu quốc phong quan, trở thành nguy cơ đối với việc phòng ngự ở Đại Giang, ngoài ra còn có hơn nghìn người lên núi làm thổ phỉ, kì thực chính là ám binh mà thế gia nuôi dưỡng.

Hoàng đế sau khi nghe xong rất kinh ngạc, khuấy động sự mẫn cảm của y, vì thế từng sách lược liên quan được đưa ra và bắt đầu thực thi, mà Lục Thất lại vì mua Lý Tuyết Tâm, mới khiến cho Hoàng đế biết đến sự tồn tại của hắn, sau đó mới biết hắn là quan tướng trong quân Hưng Hóa.

Đối với Hoàng đế mà nói, cho gọi Lục Thất, nhưng Lục Thất ở trong mắt Hoàng đế, chỉ là một võ quan nho nhỏ, vẫn chưa đến mức phải để trong lòng.

- Cho dù là người giang hồ, nhưng những người đó đa số là dân chúng lương thiện, là võ vệ mà ta chiêu mộ ở Trì Châu. Ta bây giờ gọi những người đó đến phụ cận kinh thành, là muốn chính thức lập một bang hội cho bọn họ, gọi là Phong Kỵ lệnh, do huynh đảm nhiệm Lệnh chủ thống lĩnh bọn họ.

Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

Lục Thất nghe xong cả kinh, vội vàng lắc đầu nói:

- Không được, ta là võ quan triều đình, nếu làm người đứng đầu một bang hội, như vậy sẽ phạm vào tội mưu đồ tạo phản, ta không làm như vậy được.

- Huynh làm lệnh chủ sẽ không sao, bởi vì Phong Kỵ lệnh chỉ là một bang hội nhỏ, ta cũng cần võ uy của huynh, trợ giúp ta quản giáo bọn họ, qua không bao lâu, bọn họ sẽ chính thức trở thành Dực Vệ phủ Ung Vương.

Tiểu Phức ôn nhu giải thích.

- Trở thành Dực Vệ phủ Ung Vương? Cô và phủ Ung Vương có quan hệ rất mật thiết sao?

Lục Thất kinh ngạc nghi ngờ nói, Dực Vệ cũng không phải dễ dàng được vào đâu.

- Sao huynh lại ngẩn ngơ như vậy, ta là thiếu phu nhân Tiêu phủ, quan hệ giữa Tiêu phủ và phủ Ung Vương, quan viên trong kinh thành không ai không biết.

Tiểu Phức giận dỗi phản bác.

Lục Thất nghe ngữ điệu hờn dỗi, cười xấu hổ, trong lòng ngược lại có chút buồn bã, thiếu phu nhân Tiêu phủ xưng hô như vậy có phần chói tai, hắn gật gật đầu, lại ôn nhu nói:

- Sao cô không trực tiếp để những người đấy thành Dực Vệ?

- Bởi vì ta muốn những người đó trung với ta, để cho bọn họ thành Dực Vệ sớm quá, bọn họ cũng sẽ không nghe lời ta nữa, ta cũng cần thời gian để tạo lập quan hệ thân cận đôi bên, cũng giống như huynh thống lĩnh quân vậy, thống lĩnh quân lâu rồi thì tướng sĩ dưới quyền huynh cũng trở thành thân quen với huynh.

Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

Lục Thất ngẩn ra, sau đó gật đầu nói:

- Cô nói có đạo lý.

Nói xong hắn thấy đôi mắt của Tiểu Phức cong cong, vui vẻ mỉm cười, trong lòng hắn có chút khác thường, không kìm được mỉm cười nói:

- Nhưng cô để cho ta làm Lệnh chủ thống lĩnh bọn họ, như vậy để cho ta thân cận với bọn họ, cô cũng không có lợi gì.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:

- Ta là một nữ nhân không biết võ, vốn cũng không thể khiến cho những người luyện võ sinh ra lòng kính phục, cho nên ta chỉ có thể mượn võ uy của huynh để phục chúng. Huynh đảm nhiệm chức Lệnh chủ, nếu huynh tôn trọng và ủng hộ ta, những người đó tự nhiên cũng sẽ nguyện ý cam tâm tình nguyện làm việc cho ta.

Lục Thất nghe xong kinh ngạc, ánh mắt có chút khác thường nhìn Tiểu Phức, thượng binh phạt mưu, biết dùng trí tuệ để nắm vũ lực trong tay, đây mới là vương giả chân chính, có giỏi võ thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể làm việc cho vương giả, nếu như hai bên phản rồi, thì chỉ có thể là một thất phu chỉ có dũng.

- Cô nói ta nên làm gì?

Lục Thất ôn nhu hỏi.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Lúc gặp mặt, ta sẽ nói huynh là cận vệ của ta, là quan tướng của phủ Ung Vương, những người đó sở dĩ đáp ứng lời chiêu mộ của ta, gần như cũng là vì có thể có được quan chức, hoặc là trở thành thủ vệ phủ Ung Vương, ta chỉ dám mời những người có xuất thân là dân chúng lương thiện, huynh gặp bọn họ rồi, phải giúp ta quản lý bọn họ thành năm đội, tuyển ra năm Kỳ chủ.

Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:

- Không tuyển một Phó lệnh chủ sao? Ta không thể giúp cô một thời gian dài thống lĩnh những người kia được.

- Những người đó cũng chỉ hơn bốn mươi người, để Kỳ chủ đứng đầu làm Phó lệnh chủ là được.

Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

Lục Thất gật đầu, thầm nghĩ xuất thân lương dân chắc sẽ dễ quản lý, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Ở huyện Thạch Đại, ta sở dĩ bị bọn thổ phỉ bắt chính vì đi mời người luyện võ, kết quả trên đường về gặp thổ phỉ, phu xe bị giết.

Lục Thất ngẩn ra, ôn tồn hỏi:

- Sao cô lại đi mời vào ban đêm?

- Ta là thiếu phu nhân Tiêu phủ, việc chiêu mộ chỉ có thể bí mật tiến hành, ta trên đường đi bị bắt lại, bị chúng mang theo đến Trần gia hành hung, tên thổ phỉ vác ta trong lúc gây án, đột nhiên thoát quần áo của ta đi, dùng chăn bao lấy ta.

Tiểu Phức ôn nhu trả lời.

Lục Thất gật đầu, ôn tồn hỏi lại:

- Cô đi làm việc chiêu mộ, chắc là Tiêu phủ không đồng ý.

- Đúng vậy, Tiêu phủ kiêng kị Hoàng đế giáng tội, không dám nắm nhiều quyền lực ở huyện Thạch Đại, nhưng ta phải đến định cư ở kinh thành, cần có thế lực trung thành đi theo, cho nên chỉ có thể vội vàng chiêu mộ người luyện võ.

Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

- Cô muốn định cư ở kinh thành?

Lục Thất kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, phu quân của ta vừa nhận chức quan viên phủ Ung Vương.

Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

Lục Thất bày ra dáng vẻ chí công vô tư gật đầu, lúc sau đột nhiên lại hỏi:

- Chuyện cô chiêu mộ người luyện võ, phu quân của cô có ủng hộ không?

Tiểu Phức im lặng, một lúc sau mới dịu dàng nói:

- Đó là chuyện nhà ta, ta có thể không trả lời không?

Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:

- Đương nhiên có thể, là do ta quá mạo muội rồi.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Huynh đã cứu ta, ta sẽ nhớ ơn nghĩa của huynh, ta thật lòng hy vọng, sau này huynh và ta sẽ hỗ trợ cho nhau.

Lục Thất im lặng, một lúc sau mới ôn nhu nói:

- Phức tiểu thư, ta không thể đồng ý với cô, trên thực tế, ta xem như là người ủng hộ La tam phu nhân của La trưởng sử.

- Ngươi nói là ủng hộ La tam phu nhân, chẳng nhẽ không phải là ủng hộ La trưởng sử?

Tiểu Phức cảm thấy quái lạ hỏi.

- Đương nhiên không phải La trưởng sử, chức vụ của ta ở phủ Ung Vương, là do La tam phu nhân xin cho ta, La trưởng sử và La tam phu nhân ở trong lòng ta mức độ ủng hộ là khác nhau, La tam phu nhân mới là mạng lưới quan hệ chân chính của ta.

Lục Thất ôn tồn nói quan điểm của mình.

Tiểu Phức nghe xong thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, Lục Thất dịu dàng nói:

- Phức tiểu thư, cô và La tam phu nhân có quan hệ thân cận, ta đây cũng coi như là gián tiếp ủng hộ cô.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn Lục Thất, chợt lắc đầu, ôn nhu nói:

- Quan hệ giữa ta với La tam phu nhân còn chưa đến mức thân thiết, chỉ là ở bên ngoài tôn trọng lẫn nhau, ta đến kinh thành không có người thân cận nói chuyện, cho nên mới tìm La tam phu nhân trò chuyện, ta cảm thấy La tam phu nhân trong lời nói và việc làm đều có sự phòng bị đối với ta.

- Các cô hẳn là người có cùng quan hệ với Tiêu thị chứ.

Lục Thất kì lạ nói.

- Huyết thống Tiêu thị, trong Tiêu thị cũng có tranh đoạt lợi ích đấy, cũng có thành lũy rõ ràng đấy. Ở Đường quốc Tiêu thị có bốn chi, Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại chỉ là một trong bốn chi thôi, đương nhiên cũng xem như là chi đứng đầu. Mà chính thê của La trưởng sử cũng xuất thân Tiêu phủ Thường Châu, cùng với Tiêu phủ ở Trì Châu lúc làm đại sự tiến thoái rõ ràng, còn về việc nhỏ thì đều có thành lũy phân tranh rõ ràng.

Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

Lục Thất gật đầu, tâm khẽ động, nhất thời hiếu kỳ nói:

- Phức tiểu thư, lúc ta ở huyện Thạch Đại, ngẫu nhiên nghe được có người nói, Tiêu Phủ có nữ nhân làm Quý phi trong hoàng cung.

Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:

- Huynh nói là Tiêu phi nương nương ư? Tiêu phi nương nương ba năm trước đây bị Hoàng đế triệu nhập cung làm phi, Tiêu phi nương nương xuất thân từ Tiêu phủ ở Trì Châu, khi còn ở Tiêu phủ là tam tiểu thư. Huynh đã từng gặp Tiêu tứ tiểu thư, chính là em gái cùng cha khác mẹ của Tiêu phi nương nương.

Lục Thất ngẩn ra, dịu dàng nói:

- Ta chưa từng nhìn thấy mặt thật của Tiêu tứ tiểu thư.

Tiểu Phức gật đầu, dừng một chút mới dịu dàng nói:

- Huynh còn nghe qua chuyện gì về Tiêu phủ nữa?

Lục Thất nghĩ đến muội muội Tiểu Nghiên, tâm tình có chút đi xuống, bị hỏi, mới ôn nhu nói:

- Không còn gì.

- Thật không còn gì không? Huynh không nghe nói gì về ta sao?

Tiểu Phức dịu dàng truy vấn.

Lục Thất ngẩn ra, nhìn Tiểu Phức, chợt mỉm cười, dịu dàng nói:

- Ta không quản chuyện trong thành, cho nên đối với người và việc của Tiêu phủ ta biết rất ít.

- Ta không tin.

Tiểu Phức ôn nhu bác bỏ, giọng điệu giống như cô gái nóng nảy.

Lục Thất nghe xong buồn cười, suy nghĩ một chút mới ôn tồn nói:

- Ta không lừa gạt cô, ta trở về huyện Thạch Đại cũng không lâu, hơn nữa vì chuyện của muội muội Tiểu Nghiên, ta cũng không muốn chạm đến Tiêu phủ.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Ta tin huynh.

*****

Lục Thất buồn bã gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Phức tiểu thư, cô có biết con người Vinh Xương thế nào không?

- Vinh Xương, ta từng hỏi La tam phu nhân, có hiểu một chút, La tam phu nhân nói Vinh Xương là một ma đầu, tự cao tự đại, ngông cuồng, tính cách giống hệt Chu Chính Phong, lúc hai người đấy vẫn còn thiếu niên, ác danh ở kinh thành khiến cho rất nhiều người oán hận.

Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

Lục Thất tâm tình trầm trọng gật đầu, lại lo lắng cho hạnh phúc của muội muội, không nghĩ tới Tiểu Phức lại nói:

- Tiêu tứ bị hứa gả làm bình thê của Vinh Xương, thực là bất hạnh, Vinh Xương người kia có tật thích hành hạ nữ nhân, thích hành hạ thê thiếp trầm luân trong hoan lạc.

- Cái gì?

Lục Thất sợ hãi nhìn chằm chằm Tiểu Phức.

- Là La tam phu nhân nói Vinh Xương có cái tật xấu kia, đã khiến cho một bình thê không chịu được sự tra tấn mà tự vẫn, thiếp và nô tỳ tự sát cũng có đến mấy người, cho nên La tam phu nhân nói Vinh Xương là ma đầu do ác ma chuyển kiếp thành.

Tiểu Phức ngữ khí trầm trọng nhỏ giọng nói.

Lục Thất sắc mặt âm trầm, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Ta cho huynh biết những chuyện này, là hi vọng sau này huynh cẩn thận một chút. Ta nghe nói, lần này tiêu diệt thổ phỉ sẽ chia thành ba đường, mà Vinh Xương lại thống lĩnh một đường, nghe nói đội quân dưới trướng gã là bốn doanh quân phủ Ung Vương mới được mở rộng. Đến lúc đó huynh làm thuộc hạ của Vinh Xương nhất định phải làm việc khiêm tốn, chớ có nói muội muội của huynh là tỳ nữ của Tiêu Tứ, nếu không huynh sẽ gặp xui xẻo.

Lục Thất ngẩn ra, không hiểu nhìn Tiểu Phức, thấy Tiểu Phức cúi đầu, dịu dàng nói:

- Huynh không biết, Tiêu Tứ sau khi đến kinh thành, đến diện kiến Tiêu Phi nương nương, kết quả Tiêu phi nương nương truyền lời tới Vinh gia, muốn hôn ước giữa Vinh gia và Tiêu Tứ được giải trừ, khiến cho Vinh gia phiền não vô cùng, cũng không chịu chủ động giải trừ hôn ước, mà Tiêu gia bên này cũng xấu hổ trầm mặc không làm gì.

Lục Thất nghe xong sửng sốt, một lát sau, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Tiêu Tứ là một cô gái có chủ kiến, có thể là do nàng ấy cầu xin Tiêu phi nương nương, nếu không Tiêu phi nương nương tuyệt đối không dám làm náo loạn mối quan hệ thông gia giữa các thế gia.

Lục Thất gật đầu, ôn nhu nói:

- Theo cô thì việc giải trừ hôn ước có được không?

- Khó mà nói, vấn đề kia liên quan đến thể diện và ích lợi của hai thế gia, Tiêu gia và Vinh gia cũng sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước. Tuy nhiên Đường Hoàng lại vẫn không biểu hiện gì, như vậy chứng tỏ Hoàng đế bệ hạ ủng hộ việc giải hôn, nếu không sẽ bác bỏ lời nói của Tiêu phi nương nương, bởi vì Tiêu phi nương nương truyền lời là không hợp với lễ pháp.

Tiểu Phức ôn nhu trả lời.

Lục Thất gật gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Huynh không nói, Vinh Xương chắc sẽ không biết xuất thân của tỳ nữ của Tiêu Tứ, huynh nhất định phải dặn dò kỹ thuộc hạ, không được truyền đi.

Lục Thất gật đầu, cảm thấy cảm kích, ôn hòa nói:

- Cảm ơn cô.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức cong cong, Lục Thất nhìn thấy tâm tình vui vẻ, thuận miệng hỏi:

- Sao việc tiêu diệt thổ phỉ lại chia thành ba đường?

- Nghe nói, chủ yếu là cho Chu Chính Phong tích lũy công trạng, cho nên Chu Chính Phong là Chủ soái, Vinh Xương là Tư Mã hành quân thống lĩnh tân quân của phủ Ung Vương. Còn có một đường là Hữu Quân Lang Tướng, nguyên là Võ Lâm Lang Tướng thủ vệ hoàng cung, người này nghe nói là thống lĩnh tân kinh quân.

Tiểu Phức ôn nhu trả lời.

Lục Thất hiểu rõ gật đầu, lại quay đầu, ôn tồn hỏi:

- Bây giờ đang đi đâu?

- Đang đến trấn Thạch Kiều, chắc là sẽ nhanh thôi.

Tiểu Phức mềm mại trả lời.

Lục Thất gật gật đầu, hai người im lặng một lúc, Tiểu Phức chợt ôn nhu hỏi:

- Nghe nói, huynh từng cầu thân Chu Nhạn Nhi?

Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, trong lòng cảm thấy Tiểu Phức rất giống sư tỷ, hẳn mỉm cười nói:

- Đúng là từng cầu thân, nhưng Chu tiểu thư không thích võ quan như ta.

- Huynh bị cự tuyệt rồi, huynh có hận nàng ấy không?

Tiểu Phức dịu dàng hỏi.

Lục Thất lắc đầu, dịu dàng nói:

- Không hận, ta ngược lại cảm thấy kính trọng, Chu tiểu thư tâm địa thiện lương, lúc tỳ nữ của nàng rời đi gả cho ta làm vợ, nàng ấy chẳng những không oán hận, mà còn tặng cho Vận Nhi của hồi môn để gả đi.

Tiểu Phức bất ngờ ồ một tiếng, gật đầu nói:

- Nàng ấy làm như vậy, đúng là rất hiếm thấy.

Lục Thất gật gật đầu, nhưng trong lòng lại bị gợi lại chuyện buồn, hắn thở dài nói:

- Cũng không biết trong nhà thế nào rồi, ta đến kinh thành, vốn chỉ làm nhiệm vụ hộ tống đơn giản, nhưng bây giờ không ngờ lại hãm sâu vào khó trở về.

- Con người đều hướng về chỗ cao, huynh có thể đảm nhiệm chức Lữ Soái phủ Ung Vương, hẳn sẽ có tiền đồ hơn, chẳng nhẽ huynh thật sự nguyện ý trở về huyện Thạch Đại, làm cái chức Huyện Úy hộ quân mà bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi. Huynh nên biết, nếu huynh bị mất chức Huyện Úy ở huyện Thạch Đại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.

Tiểu Phức dịu dàng bác bỏ.

Lục Thất đương nhiên không thể nói, hắn được Đường Hoàng đặc biệt ban cho chức Huyện Úy hộ quân, bây giờ chỉ cần Lại bộ không bãi miễn hắn, Thứ Sử Trì Châu tất nhiên không có quyền bãi miễn hắn, chỉ có thể xin lệnh bãi miễn từ Lại bộ.

Mà hắn là được Đường Hoàng đặc biệt ban cho, Lại bộ cho dù là thấy tấu của Thứ Sử, cũng không dám chỉ vì việc nhỏ mà mạo phạm long nhan, nói cách khác sau này chỉ cần Lục Thất làm việc thỏa đáng, chức Huyện Úy hộ quân ở huyện Thạch Đại, sẽ luôn là chức quan của hắn.

- Hậu quả ta biết, ta cũng nguyện ý tiếp nhận chức Lữ Soái phủ Ung Vương, chỉ là ta vốn cho rằng có thể về huyện Thạch Đại đóng quân, nào ngờ phải đi tiêu diệt thổ phỉ, chuyện tình tiêu diệt thổ phỉ này, không biết sau này sẽ biến thành thế nào.

Lục Thất nuối tiếc nói.

- Phủ quân của phủ Ung Vương quay về huyện Thạch Đại đóng quân ư? Cách nghĩ của huynh và La tam phu nhân quá khờ khạo rồi. Đương kim Hoàng thượng quan tâm nhất chính là biến động của quân đội, huynh muốn về đóng quân ở huyện Thạch Đại là chuyện không có khả năng xảy ra. Khả năng lớn nhất sau này chính là huynh sẽ bị điều đến vùng biên cương đóng quân làm tướng trấn thủ, còn về phần là nơi giàu có hay nghèo khổ, còn phải xem vận may của huynh rồi.

Tiểu Phức lắc đầu ôn nhu nói.

Lục Thất vẻ mặt trầm trọng gật đầu, kết quả như vậy thật ra hắn cũng từng nghĩ đến, chỉ có điều trong lòng không nguyện ý tiếp nhận, lại thấy Tiểu Phức mềm nhẹ nói:

- Nói chút chuyện nhẹ nhàng đi, chị dâu của huynh là Chu Nguyệt Nhi phải không?

Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, kinh ngạc nói:

- Đúng vậy.

- Chu Nguyệt Nhi là họ hàng của thế gia Chu thị đấy, chỉ có điều cách nhánh chính của tộc vẫn còn xa.

Tiểu Phức nói.

- Không phải chứ.

Lục Thất kinh ngạc hoài nghi nói.

- Đúng là sự thật, nếu không huynh đệ của Chu Nguyệt Nhi sao có thể làm quan viên, huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi ở kinh thành là Giám sự kho vũ khí, quan giai Nho Lâm Lang. Đệ đệ của Chu Nguyệt Nhi ở trong quân Ninh Quốc Tiết Độ quân, là một đội trưởng trong Tiết Độ Sứ Nha quân, quan giai Bồi Nhung Giáo Úy.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục thất kinh ngạc gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Nhạc phụ của huynh trưởng huynh là người ngay thẳng, cho nên xa cách với nhánh chính, nếu không có thể mượn lực để có được quan chức, thấp nhất cũng có thể làm Phó quan của một Châu.

Lục Thất ngẩn ra, hoài nghi nói:

- Có thể làm Phó quan của một Châu? Không thể nào, Chu kỳ lão ở Vọng Giang Bảo muốn có được chức quan, còn phải đi cầu Thứ Sử đại nhân của Trì Châu cơ mà.

- Huynh nói là Chu kỳ lão, là người có quan hệ xa hơn nhiều với nhánh chính Chu gia, căn bản không thể so sánh được với phụ thân của Chu Nguyệt Nhi. Nhánh chính của Chu gia có phân ra lớn nhỏ, phụ thân của Chu Nguyệt Nhi có thể nhập vào dòng nhỏ, nói cách khác, nhánh chính thừa nhận phụ thân của Chu Nguyệt Nhi có quan hệ. Chính bởi vì là dòng nhỏ, huynh đệ Chu Nguyệt Nhi mới được nhánh chính để mắt tới, mới cho bọn họ thành một phần lực lượng trong Chu gia. Chỉ có điều, chức quan của hai huynh đệ quá nhỏ, lại không thân cận với những quyền thần của Chu gia, cho nên bọn họ vẫn lâm vào hoàn cảnh khốn đốn, không thể quan tâm đến huynh trưởng của huynh, đương nhiên càng không có khả năng giúp huynh.

Tiểu Phức ôn nhu giải thích.

Lục Thất nghe xong gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Vì sao ta lại nhắc đến Chu Nguyệt Nhi, huynh hiểu không?

Lục Thất ngẩn ra, sau đó nói:

- Ý của cô là, ta hẳn nên đi gặp chị dâu.

- Huynh đúng là không ngu ngốc, nhưng lại có chút không hiểu sự đời, nếu huynh làm quan, vậy nên tự giác chủ động đi tìm hiểu giao kết. Huynh và huynh trưởng của huynh nên đi bái kiến huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi, để cầu kết quan thế. Sau khi kết quan thế rồi, các huynh mới có thể ăn ý với nhau, lúc huynh có cơ hội, có thể đề bạt huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi, ngược lại y cũng có thể giúp huynh. Ít nhất lúc có tin tức gì, y có thể thông báo cho huynh, chức quan ở kinh thành cho dù nhỏ, cũng quen biết rất nhiều thế lực trong mạng lưới quan lại đấy.

Tiểu Phức ôn nhu chỉ giáo.

Lục Thất thụ giáo gật đầu, ôn tồn nói:

- Ta và huynh trưởng sẽ đến tiếp kiến, chỉ là ngại đi nịnh bợ.

- Nịnh bợ, y hẳn nên nịnh bợ huynh mới đúng, huynh dù sao cũng là Doanh tướng thống quân rồi, sau này có thể đi làm tướng trấn thủ một địa phương. Lúc đó, huynh có thể cầu La trưởng sử, để huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi đến làm quan huyện của nơi huynh đóng quân, khi đó các huynh có thể hỗ trợ lẫn nhau, đều có được lợi ích lớn.

Tiểu Phức mềm giọng nói.

Lục Thất nghe xong cảm thấy quái lạ nhìn Tiểu Phức, dịu dàng nói:

- Sẽ không đơn giản như cô nghĩ chứ, ta nếu như đến trấn thủ vùng biên cương, nơi đó khẳng định là một nơi nguy hiểm, thậm chí là nghèo khó, đến làm quan chức ở chỗ đó, còn không bằng ở kinh thành.

Tiểu Phức nghe xong lại lắc đầu, dịu dàng nói:

- Đúng là do huynh không hiểu mới nói như vậy. Sao huynh lại muốn trở về huyện Thạch Đại, chẳng phải là bởi huyện Thạch Đại có thế lực của huynh ư, ở huyện Thạch Đại huynh có thể nắm trong tay rất nhiều chuyện. Còn vì sao huynh lại không muốn ở kinh thành, là bởi vì huynh bị chèn ép, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đến lời nói và hành động, ta nói có đúng không?

*****

Lục Thất kinh ngạc nhìn Tiểu Phức, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức cong cong, nàng dịu dàng nói:

- Cùng một đạo lí, chỉ cần không phải hạng người yếu đuối vô năng, tiểu quan ở kinh thành khát vọng nhất chính là được về địa phương. Cho dù là tới địa phương nghèo khó, cũng có quyền lực cao cao tại thượng, còn về chuyện biên cương nhiều nguy hiểm, đối với quan văn mà nói, đánh mất thành trì cũng không bị trọng tội gì, nếu giữ được thành trì, ngược lại còn lập công lớn.

Lục Thất ồ một tiếng gật đầu, ôn tồn nói:

- Kiến thức của cô khiến cho ta khâm phục.

- Huynh là người vừa mới bước chân vào quan trường, tất nhiên là không hiểu rõ quan trường, chờ qua vài năm nữa, huynh sẽ cực kì lão luyện.

Tiểu Phức ôn nhu nói.

Lục Thất cười không nói, một lúc sau, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Huynh ở kinh thành, chỉ muốn dựa vào việc buôn bán của cửa hàng của Kim Trúc thôi sao?

Lục Thất ngẩn ra, ôn nhu nói:

- Không phải, tiền lời của cửa hàng Kim Trúc ta chỉ lấy có một phần, ta tính bố trí một cửa hàng độc quyền kinh doanh giấy, nếu có khả năng, ta cũng muốn mở một tiệm thuốc.

- Mở tiệm thuốc, nếu như huynh mở tiệm thuốc, có bằng lòng hợp tác với ta không, ta cũng muốn mở một tiệm thuốc ở kinh thành.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

- Đương nhiên là có thể, tiệm giấy ta cũng đồng ý hợp tác với cô, tiền vốn của ta không nhiều.

Lục Thất cười dịu dàng nói.

- Một lời đã định, mấy ngày nữa ta sẽ lập khế ước với huynh.

Tiểu Phức mềm mại nói.

Lục Thất gật gật đầu, suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:

- Phức tiểu thư, chuyện riêng của cô ta không nói nhiều nữa, nhưng chúng ta cũng coi như là thân quen, ta cảm thấy, cách cô chiêu mộ người luyện võ không thể thực hiện được.

Tiểu Phức ngẩn ra nhìn Lục Thất, ôn nhu hỏi:

- Vì sao?

- Cách làm của cô hẳn là nghĩ chiêu mộ hiền sĩ, muốn dùng thành ý và ích lợi để có được trợ lực, phương pháp thì chính xác, nhưng lại dùng sai người rồi. Người luyện võ bây giờ tâm tính đa số rất thực tế, bọn họ đến là vì trục lợi, cũng sẽ dễ dàng vì lợi ích mà thay đổi. Cho nên sau này cô nuôi quân nghìn ngày, chưa hẳn có thể dùng cho một thời cơ. Muốn đạt được sự ủng hộ của người luyện võ, chính là phải dùng đến ba chữ ân, uy, nghĩa, cô suy nghĩ một chút, cách làm của cô đúng được mấy chữ.

Lục Thất ôn tồn giải thích.

Tiểu Phức im lặng, một lúc sau, Lục Thất dịu dàng nói:

- Cô căn bản đến một chữ cũng không có, sự chủ động chiêu mộ của cô, nếu chỉ là mời một người, vậy người kia sẽ bị sự thành tâm của cô cảm động, sẽ tự giác tạo thành một loại cảm giác mang ơn. Cô chiêu mộ người người, ai cũng sẽ cho rằng chỉ là có tác dụng, tâm của bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích mà đi theo cô.

- Lại nói chữ uy, nếu như cô không thể để cho bọn họ làm quan lâu dài được, bọn họ căn bản sẽ không kính phục cô, cho dù dùng ta để trấn áp bọn họ một thời gian, nếu một thời gian dài không nhìn thấy, uy cũng biến mất. Còn về chữ nghĩa, cô lại càng không có, chỉ có từng cùng nhau trải qua chiến đấu sinh tử, mới có thể từ trong máu tanh có được tình nghĩa chân chính, tình nghĩa chân chính, cũng không phải chỉ uống rượu vài lần, cho nhiều lợi ích hơn mà có thể có được.

Tiểu Phức gật đầu, mắt nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:

- Huynh nói không sai, nhưng ta cần có thế lực ủng hộ, ta cũng cần có được Dực Vệ ở phủ Ung Vương nghe lệnh ta.

Lục Thất lắc đầu nói:

- Ta đây thực sự không thể giúp cô.

Tiểu Phức cúi đầu, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất, ôn nhu nói:

- Vậy huynh nói xem ta nên làm thế nào? Để những người đó trở về sao?

Lục Thất ôn tồn nói:

- Đề nghị của ta chính là thà ít mà tốt, cô đến gặp những người đó, nói tạm thời không thể giúp bọn họ trở thành Dực Vệ, chỉ có thể chờ cơ hội, chỉ có thể để bọn họ thành hộ vệ. Sau này ở kinh thành hộ vệ cho cô những lúc xuất hành, cùng với bảo vệ hàng hóa, nếu đồng ý ở lại làm hộ vệ, mỗi người một tháng lương là ba mươi lượng bạc, nếu không đồng ý làm hộ vệ, có thể quay về huyện Thạch Đại chờ.

Tiểu Phức nghe xong gật đầu, Lục Thất lại dịu dàng nói:

- Như vậy những người đồng ý ở lại, đa số đều là những người thật tâm đi theo cô.

Tiểu Phức gật gật đầu, suy nghĩ một chút ôn nhu nói:

- Ta nghe lời huynh.

Lục Thất ngẩn ra, trong lòng cũng có chút khác thường, hắn mỉm cười gật gật đầu với Tiểu Phức. Tiểu Phức cũng nhìn hắn, chợt dịu dàng nói:

- Có một gia kỹ tên là Hinh Lan, thật sự đã chết rồi sao?

Lục Thất ngẩn ra, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tiểu Phức, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức bình tĩnh nhìn hắn, hai người nhìn nhau giây lát, Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Trong số những người ta chiêu mộ có cha và huynh trưởng của Hinh Lan.

Lục Thất ồ một tiếng, cười cười ôn tồn nói:

- Chưa chết, nhưng trở thành nữ nhân của huynh trưởng ta, bọn họ ở cùng nhau rất hòa hợp.

Tiểu Phức bình tĩnh nhìn Lục Thất, mềm nhẹ nói:

- Ta vẫn nghĩ là huynh sẽ phủ nhận.

Lục Thất cười cười, ôn nhu nói:

- Ta cảm thấy, cô sẽ không hại ta, bởi vì cô đối với ta không có sự cảnh giác.

Tiểu Phức gật gật đầu, dịu dàng nói:

- Cảm ơn sự tín nhiệm của huynh, Hinh Lan nếu như không chết, ta ít nhất có thể giữ lại được hơn mười người, có chín người là do cha và huynh trưởng của Hinh Lan giúp ta mời được đấy, điều kiện là ta phải cứu nữ nhi của y, chỉ là lúc ta cho người đến chỗ Triệu huyện thừa đòi người, không nghĩ lão cáo già kia lại nói dối Hinh Lan đã ở kinh thành, sau đó không ngờ lại cho huynh đưa người đi, sau này lão cáo già ấy bị giết, có phải là do huynh giết không?

Lục Thất bình tĩnh lắc đầu, dịu dàng nói:

- Ta không biết thuật phân thân, hơn nữa, sao ta phải giết Triệu huyện thừa.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn hắn một cái, dịu dàng hỏi:

- Sao huynh lại để Hinh Lan giả chết?

Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:

- Bởi vì huynh trưởng ta thích Hinh Lan, hơn nữa cũng vừa vặn có thổ phỉ đến cướp, sau khi ta thuyết phục được Hinh Lan, Hinh Lan lại nói cho ta biết, Triệu huyện thừa truyền lệnh cho nàng phải giết ta.

Tiểu Phức gật gật đầu, dịu dàng nói:

- Sự tồn tại của huynh ở huyện Thạch Đại, tất nhiên là ảnh hưởng đến việc thống trị địa phương của lão ta, nhưng nguyên nhân thực sự khiến lão ta muốn giết huynh, huynh có thể không biết.

- Nguyên nhân thực sự?

Lục Thất kỳ quái nhìn Tiểu Phức nói.

- Nguyên do thực sự chính là Tiêu phủ. Huynh ở huyện Thạch Đại thực sự có quyền thế, nhưng cho dù có quyền thế hơn nữa, Triệu huyện thừa vẫn có thể áp chế huynh. Bởi vì sau lưng lão ta chính là Công bộ Thị lang, sâu hơn nữa còn có Chu thị thế gia. Nhưng muội muội của huynh là tỳ nữ hồi môn của Tiêu Tứ, cho nên, lão ta cố kỵ tiềm lực quan thế của huynh, sợ huynh sau này được Tiêu gia và Vinh gia ủng hộ.

Tiểu Phức ôn nhu giải thích.

Lục Thất nghe xong sợ hãi, một hồi lâu sau mới ôn nhu nói:

- Lão ta cũng nghĩ quá xa rồi.

- Nếu như không nghĩ xa, lão ta sao có thể có thực quyền thống trị huyện Thạch Đại hơn ba mươi năm, huyện Thạch Đại có Tiêu phủ ở đó, nhưng lão ta vẫn có thể một tay che trời. Sự tồn tại của huynh ở huyện Thạch Đại, nếu như không can dự vào chuyện của huyện, thì lão ta có thể sẽ tha cho huynh, dù sao lão ta cũng không nghĩ bọn trộm cướp lại hung hăng ngang ngược như vậy. Nhưng là huynh lại tỏ ra quá mạnh mẽ, cứng rắn ủng hộ Vương chủ bộ, dưới tình hình như vậy, một ngày huynh rời khỏi huyện Thạch Đại, cũng thành một thế lực ủng hộ Vương chủ bộ.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục Thất gật gật đầu, sự thật cũng đúng như những điều lão ta nghĩ, lại nghe thấy Tiểu Phức ôn nhu nói:

- Ta nhắc nhở huynh một câu, Vương chủ bộ là người tuyệt đối không thể tin tưởng, y là một loại người hám lợi, một khi có thế lực tốt hơn lôi kéo, y sẽ bỏ quên huynh.

Lục Thất cười cười, ôn tồn nói:

- Ta không ủng hộ y, thì có thể ủng hộ ai đây.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Lục gia của huynh, quả thực là thiếu người có thể sử dụng, huynh trưởng của huynh sau này cũng chỉ có thể ở lại kinh thành làm quan viên.

Lục Thất ngẩn ra, cười nói:

- Cô nói huynh trưởng của ta có thể làm quan?

- Đương nhiên có thể, huynh đã là Doanh tướng thống quân, sau này nếu rời khỏi kinh thành làm tướng quân trấn thành, vậy huynh trưởng của huynh sẽ thành con tin.

Tiểu Phức dịu dàng nói ra sự thật.

Lục Thất ngẩn ra, sau đó gật đầu, hắn suy nghĩ một chút, mới ôn tồn hỏi:

- Cô có biết Đông Hà không?

- Đông Hà, huynh biết Đông Hà của huyện Thạch Đại?

Tiểu Phức kinh ngạc nói.

- Cô cũng biết?

Lục Thất hỏi ngược lại.

- Ta không quen, nhưng mà nghe nói qua, Đông Hà là do lão cáo già kia cất nhắc lên làm huyện tào, nguyên nhân đưa lên là do cháu trai của Đông Hà là quan tướng trong quân Khang Hóa.

Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:

- Đông Hà có thể là Huyện thừa của huyện Thạch Đại rồi.

Tiểu Phức kinh ngạc nhìn Lục Thất, ôn nhu nói:

- Ta đã coi thường huynh rồi, huynh cũng là một người mưu tính sâu xa.

Lục Thất cười khổ, sau đó nói nguyên nhân thực sự, thậm chí là chuyện La trưởng sử lén lút tàng binh cũng không giấu giếm, hắn nói ra chuyện bí mật cũng không phải do lỗ mãng, mà là đem Tiểu Phức trở thành người trong quan trường ủng hộ. Trong lòng hắn căn bản cũng không tín nhiệm La trưởng sử, bởi vì La trưởng sử hoàn toàn chỉ lợi dụng hắn, mà thế lực của Tiểu Phức là Tiêu phủ của huyện Thạch Đại, sau này có thể có được sự ủng hộ chính thức của một thế lực, tám phần là Tiêu gia ở huyện Thạch Đại.

Tiểu Phức nghe xong chuyện bí mật, đôi mắt xinh đẹp kinh hãi nhìn Lục Thất, vội la lên:

- Huynh nói là, La trưởng sử muốn giấu ba trăm tinh binh ở huyện Thạch Đại?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Đúng vậy, y nói là để bảo vệ Tiêu phủ.

- Bảo vệ? Y, y chính là đang ám hại Tiêu phủ ở Trì Châu.

Tiểu Phức khiếp sợ đáp lại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-746)