Vay nóng Tima

Truyện:Kiêu Phong - Chương 368

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 368: Đâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Lazada


Cái gọi là phủ Đô đốc trên thực tế là một quân doanh rất chính quy, khu vực Tây Sơn rất lớn, ở đó cũng có rất nhiều thôn trấn. Chỉ có điều, Việt quốc chiếm nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn ở trạng thái quân quản (*).

(*) Quân quản: Chế độ quản lý xã hội do bộ máy quân sự đảm nhiệm tại những vùng mới được giải phóng khỏi sự chiếm đóng của quân địch

Địa vị ban đầu của thủy quân Thái Hồ rất cao, nhưng từ khi chiến tuyến Việt quốc đẩy đến huyện Vũ Tiến khiến cho sự tồn tại của thủy quân Thái Hồ cũng không có tác dụng lớn lắm. Thậm chí triều đình Việt quốc còn có ý định để phân nửa thủy quân Thái Hồ rời đi trở thành thủy quân trên biển.

Lục Thất theo như báo cáo của Hôi Ưng, thừa lúc đêm tới gần ‘góc chết’ của quân doanh phủ Đô đốc. Hôi Ưng ẩn nấp trong mấy ngày này tất nhiên sẽ không thể để lãng phí thời gian như vậy. Y đã từng thăm dò quân doanh phủ Đô đốc chính là có tâm ý muốn hành thích phủ này.

Lục Thất mai phục trong bóng tối ở hàng rào gỗ của quân doanh, thuận theo khe hở quan sát bên trong quân doanh. Phòng ngự ở bên trong đó cũng coi như nghiêm ngặt, ngoài doanh trại và soái phủ đều có binh sĩ đứng gác, nếu như có người vào thì rất dễ bị phát hiện ra.

Lục Thất ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời u ám giống như bầu trời ngày mưa. Đúng không phải là ông trời đang ‘chiếu cố’ cho Lục Thất mà là vùng Thái Hồ nhiều mưa, mặc dù gần tới đầu đông nhưng vẫn mưa rất nhiều.

Một lúc sau, mưa lớn trút xuống, lính gác trong quân doanh bắt đầu nháo nhác đi lấy áo mưa. Lục Thất vừa nhìn thấy cơ hội đến thì liền thay đổi suy nghĩ, thân thể nhẹ tênh bay lên không một tiếng động, rất nhanh hắn đã bay qua hàng rào rồi đặt chân xuống đất. Sau đó, Lục Thất can đảm thấp đầu chạy vào.

Hắn rất nhanh đã chạy tới doanh trại gần nhất, đúng lúc gặp phải một lính gác hất áo mưa ra. Lục Thất quay đầu lại hỏi:

- Huynh đệ! Còn áo mưa nào nữa không? Cho mượn hai cái!

Người lính gác kia khẽ giật mình, hỏi:

- Ngươi ở đội nào? Sao lại đến đây?

- Tôi là kỳ vệ soái phủ, phải đi ra ngoài đưa thư. Gặp trời mưa nên tới đây mượn một chiếc.

Lục Thất ung dung đáp.

Người lính gác kia nhìn Lục Thất một cái, gật đầu nói:

- Ngươi đợi chút để ta đi lấy!

Tên lính gác quay người trở về doanh trại, Lục Thất liền bước nhanh vào, giơ tay đánh về hướng cổ gã ta một cái. Tên lính gác đó dường như biết mình sẽ bị công kích nên trong lúc Lục Thất ra tay thì gã vội nhào tới, đồng thời hô lên:

- Có...

Âm thanh vừa mới phát ra thì tay lớn của Lục Thất đã ghì chặt cổ tên lính gác đó. Gã ta giơ tay đi rút đao thì bị đầu gối của Lục Thất thụi vào bụng, lập tức thân thể gã cong lại, sau đó bị Lục Thất bóp chết tươi.

Lục Thất nhanh chóng thả thi thể trên đất còn mình thì nhanh chóng bước đến trong cửa doanh trại. Chỗ lính gác kia chết là đầu phòng ngoài doanh trại, Lục Thất không ngờ tên lính gác đó lại cảm giác ra có gì bất thường. Còn sở dĩ hắn ra tay quyết đoán như vậy là vì tên lính đó sau khi nghe xong hắn là kỳ vệ soái phủ, không những không có phản ứng cung kính mà lại có những hành động khác thường.

- Đại Hồng! Sao thế? Ban nãy kêu cái gì vậy?

Một âm thanh truyền ra, tiếp đó một người đàn ông khôi ngô từ trong doanh trại đi ra. Mặc dù đầu phòng ngoài doanh trại rất tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy Lục Thất.

Lục Thất chỉ một cái và nói:

- Vị huynh đệ kia ngã thôi!

Người đàn ông kia giật mình nhìn Lục Thất nhưng lại bình tĩnh hỏi:

- Ngươi là ai? Sao lại đến phủ Đô đốc, khẩu âm của ngươi hẳn là người phương bắc!

Vẻ mặt Lục Thất lộ ra vẻ cười khổ, hắn biết tên lính gác đó tại sao lại nghi ngờ, chính bởi khẩu âm của hắn. Những binh sĩ muốn đến nơi này đều có cảnh giác nghiêm ngặt với người phương bắc.

- Ngươi là gian tế?

Người đàn ông đó trầm giọng hỏi nhưng không có chút bối rối nào.

Lục Thất lắc đầu, nói:

- Tôi không phải là gian tế, tôi phụng mệnh đến đây, với nhiệm vụ là giết người.

Thần sắc người đàn ông kia trở nên nghiêm trọng, đột ngột hỏi:

- Ngươi... Ngươi là thuộc hạ của ai?

- Không nói được!

Lục Thất thản nhiên đáp.

Người đàn ông kia mím môi một cái, đột nhiên vung mạnh tay lên, rất nhanh đã lao về phía Lục Thất, nhưng dường như Lục Thất ra tay sớm hơn, tay phải ‘đường đường chính chính’ ấn ngực người đàn ông kia xuống. Sắc mặt tên kia kinh hãi, thân thể gã đột nhiên bị một lực vô hình đè nặng xuống. Lực đó giống như cướp mất hơi thở của gã, trong nháy mắt giữ thân thể khiến gã như sa vào vũng bùn và gã chỉ trơ mắt nhìn một tay đang ấn lên ngực mình.

Thân thể người đàn ông khôi ngô run rẩy, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Lục Thất. Gã ta không tin Lục Thất lại có võ, mà sao võ của Lục Thất lại có sức mạnh tà môn như vậy. Miệng của người đàn ông kia phụt máu ra, sự tự tin của gã cũng dần mất đi giống tính mạng gã.

Lục Thất sớm đã lùi ra ba bước, khuôn mặt khẽ tái nhợt, tuyệt kỹ “Long quân phá” tất nhiên sẽ không chỉ là một quyền bạo ngược như vậy. Thoạt nhìn thì đó là một quyền đơn giản nhưng lại cần vận chân khí phức tạp. Chân khí phức tạp đó có thể hình thành một lưới bắt bạch tuộc, chỉ có điều cái lưới đó nhất định phải thực hiện một loại tiên thiên công nào đó thì mới có thể đạt được.

Vận dụng chân khí “Long quân phá” mà Lục Thất cảm thấy tâm đắc hiện giờ đã đi vào cảnh giới thuần thục rồi, chỉ có điều mỗi lần thực hành lại có sức ép quá nặng với hắn. Nhưng hiện giờ hắn có chiêu “Long quân phá” này rồi, cho dù là lại gặp cao nhân võ đạo nhanh như trước đây thì cũng sẽ không rơi vào cảnh chỉ bị đánh thôi.

Nhìn người đàn ông kia dường như ngã xuống đất không nói nên lời, Lục Thất vẫn nhìn về phía cửa phòng doanh trại với ánh mắt cảnh giác. Sở dĩ hắn ra một quyền giết nhanh như vậy là bởi vì biểu hiện của kẻ thù quá điềm tĩnh, nếu như thật sự rơi vào trận địa giáp lá cà, vậy chắc chắn khiến hắn rơi vào tình thế càng nguy hiểm hơn, cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đổ bộ lên bờ của hắn.

Lặng chờ trong chốc lát, hao tổn của Lục Thất đã khôi phục được một nửa. Hắn nhìn xung quanh không phát hiện có người ẩn nấp ở cửa doanh trại, hắn chậm bước đến cửa doanh trại, giơ tay nâng một đường nhỏ của rèm cửa nhưng lại nhìn thấy rất nhiều người, nhưng bọn họ đều nằm ngủ trên giường cả. Sau khi ngẩn người ra hắn mới hiểu, trong quân có quy tắc luân phiên trực đêm, những binh sĩ này, sau nửa đêm sẽ phải dậy tuần tra còn những người ra ngoài chắc hẳn là đội trưởng.

Lục Thất suy nghĩ một chút, dời bước lột áo giáp của lính gác kia mặc lên, sau đó ôm thi thể của lính gác và người đàn ông kia vào trong doanh trại đặt ở trên giường. Có mấy binh sĩ xoay người động đậy một chút, cũng có người ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất một cái nhưng không nhìn rõ nên gục đầu xuống ngủ tiếp.

Lục Thất lui ra khỏi doanh trại, lúc này bên ngoài đã mưa to. Hắn khoác áo mưa đi ra khỏi soái phủ, quay người nhìn xung quanh, thấy không có ai có thể nhìn lại đây, lúc này hắn mới nhẹ nhàng bay vào soái phủ.

Điểm dừng chân chắc hẳn là nhà sau của soái phủ, cảnh quan um tùm tươi tốt, đường u tối. Lục Thất thừa lúc trời mưa, “mạnh dạn” bước vào, dựa vào thị lực ‘siêu nhân’ của mình, hắn rất nhanh đã tìm thấy một nơi rất có thể là nơi Đô đốc ẩn náu. Đó là một phòng khách, có tám giáp sĩ đứng ở bậc cửa, có hộ vệ, tất nhiên sẽ có canh phòng nghiêm ngặt.

Lục Thất nhìn một lát, đột nhiên nhấc chân đá một cây, cây đổ phịch một cái, âm thanh đó lập tức làm kinh động đến giáp vệ trong phòng. Một lát sau, có bốn giáp sĩ khoác áo mưa đi tuần tra.

Nhưng Lục Thất đã nấp ở trên một thân cây khác. Bốn giáp sĩ mặc dù đến tuần tra nhưng cũng không phòng bị lắm, tưởng rằng động tĩnh đó do con vật nào gây nên. Chỉ đến khi một thanh đao đâm vào gáy của một giáp sĩ thì ba giáp sĩ kia mới cảnh giác xoay người lại nhưng đáng tiếc chỉ nhìn thấy một tia lóe sáng xẹt ngang qua cổ hai giáp sĩ. Còn một giáp sĩ bị đá ở bên dưới thân, y khom người xuống kêu lên một tiếng, tiếp đó bị một cánh tay lớn bổ sau gáy rồi y ngã gục xuống.

- Sao vậy?

Âm thanh đó phát ra không thể tránh khỏi nguời khác chú ý khiến cho giáp sĩ canh cửa phòng khách vội quát, hỏi.

- Không có gì, là con rắn thôi ạ!

Lục Thất cố gắng đè giọng xuống đáp lại.

- Rắn ư? Các ngươi mau quay lại đi!

Giáp sĩ đó mệnh lệnh.

Lục Thất lập tức cúi đầu, trong màn mưa nhanh chóng chạy ra khỏi phòng khách, đường thẳng tắp cũng cách ba mươi mét. Hắn chạy vượt qua mấy lùm cây, bước lên thềm đá của phòng khách.

- Con rắn lớn quá!

Lục Thất lên bậc đá, nói.

Lời nói vừa dứt thì người hắn đã đứng gần trước bốn tên giáp vệ đó, hắn cũng cầm ngược đao lại, đột nhiên nhấc lên ngang cánh tay. Tên giáp vệ bên phải không kịp đề phòng, thoáng cái đã bị thanh đao xẹt ngang cổ, đao tiếp tục chém tới, một tên giáp sĩ nữa luôn nhìn Lục Thất, vì vậy đồng bọn vừa bị giết thì y có thời gian phản ứng, kinh hãi lui về sau.

Lục Thất không chịu buông tha, đao cắt ngang đó đột nhiên đâm tới, một đường sáng lóe đâm tới, chém vô tình vào miệng tên giáp sĩ lùi lại ban nãy, sau khi đâm xuyên qua thì hắn rút đao ra.

Hai tên giáp sĩ ở bên trái kinh hãi, vội lui về phía sau rút đao ra. Lục Thất nhanh như bay, hai tay rút từ trong giày ra một thanh kiếm, ném ra với tốc độ nhanh vô cùng và bắn vào mặt hai tên giáp sĩ, đồng thời thân người nhào tới.

Một tên giáp sĩ vội rút đao ngăn cản kiếm bay tới, trong lúc đó, thân người của Lục Thất cũng nhào tới, một quyền như sét đánh đánh vào ngực tên giáp sĩ đó. Tên giáp sĩ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào xuống đất.

Lục Thất dùng một chân đá lên, thân người lập tức lao tới một tên giáp sĩ khác. Tên giáp sĩ đó lựa chọn cách nghiêng người để tránh kiếm ném tới nhưng đánh giá thấp tốc độ của kiếm. Y vừa mới chi chuyển nửa bước thì kiếm đã đâm tới, thoắt cái đã đâm vào má trái của y, y kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết. Tiếp đó, Lục Thất nhào tới, một chân đá vào bụng tên giáp sĩ, tên giáp sĩ đó ngã xuống đất luôn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-746)