← Ch.481 | Ch.483 → |
Lục Thất suy nghĩ rất lâu, hắn viết một bức thư 4 chữ bảo một Dự Vệ trở về, giao Tiểu Phức phủ Quận chúa, ám chỉ hắn muốn gặp Dương Côn. Đó cũng là một trong kế hoạch gần đây của hắn ở Giang Ninh. Sau đó hắn yên tâm ở lại Mao Sơn, hôm sau mới khởi hành trở về Giang Ninh.
Trên đường, đón Dực Vệ quay lại, sau khi nhận được tin Lục Thất trở về Giang Ninh vào thành lại vui vẻ đến Di Tâm trà các. Bây giờ việc kinh doanh của Di Tâm trà các mặc dù không hưng thịnh nữa, nhưng dù vậy vẫn có khách đến, người ở kinh thành đa số đều sợ Lục Thất, những vị khách đó chủ yếu là liên quan đến Tiêu Thị mà đến ủng hộ.
Lục Thất đến bên ngoài Di Tâm trà các, hắn đứng nhìn trà các một lúc, cuối cùng hắn đi vào trà các với sắc mặt rất không tốt. Đi vào phía sau trà các, vào một gian phòng, nhấc giường phòng lên, ở dưới có lộ ra một đường, Lục Thất đi xuống rồi kéo đặt giường lại. Sau đó hắn đi vào địa đạo, đi được tầm 50m đến tận cùng nâng cách tay nhấc một giường khác, đi ra ngoài.
Đây là một các phòng, Dương Côn mặc áo bào gấm, đang ngồi uống trà trong phòng, thấy Lục Thất đi ra ông ta cười mà không đứng dậy. Lục Thất đi đến ngồi cạnh bàn lấy thư ra đưa cho Dương Côn.
Dương Côn nhận thư đọc một chút rồi hỏi:
- Đây là đệ viết sao?
- Vương Văn Hòa đại nhân.
Lục Thất trả lời.
Dương Côn kinh ngạc nhìn Lục Thất nói:
- Vương Văn Hòa đại nhân? Ông ta sẵn sàng góp sức với đệ?
Lục Thất lắc đầu nói lại kinh nghiệm của Vương Văn Hòa, nhân tiện cũng nói tình hình quân lực của Tấn quốc hiện tại. Quân lực mạnh yếu
Dương Côn nghe xong liền hỏi:
- Đệ cho ta đọc thư là có ý gì?
- Nếu như là huynh trưởngthì có tin Vương Văn Hòa không?
Lục Thất hỏi.
- Không tin, lý do là Vương Văn Hòa ở Tây bộ nhiều năm vẫn nắm đội Hưng Hóa quân tinh nhuệ nhưng vẫn không có dã tâm tạo phản. Cuối cùng còn chủ động từ bỏ quân quyền Hưng Hóa. Chỉ có thể nói rõ, Vương Văn Hòa trung thành với nước Đường.
Dương Côn dứt khoát trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Chỉ có điều nói là trung thành cũng có cái lý của nó. Nếu Ngụy quốc và Chu quốc liên hợp thì sẽ vô cùng nguy hiểm cho Kinh Châu.
- Nguy hiểm? Trước kia ngươi từng nói đón mười lăm vạn phi giáp quân ở Kinh Châu được xưng là tinh binh, ở Lễ Châu của Cách Giang còn có năm vạn quân thuộc tiết chế của Quan Xung. Ngoài ra, Cố tướng quân ở tại Châu vực gần đó khống chế hai mươi vạn quân. Quân lực hô ứng hỗ trợ cho nhau. Với sự hiểu biết của ta về Quan Xung, chỉ cần Kinh Châu quân nghe theo quân lệnh y thì dù Chu quốc và Ngụy quốc có xuất động hai mươi vạn tinh binh cũng đừng mơ mà lấy được Kinh Châu. Cuộc chiến cách sông dễ thủ khó công chỉ cần chuẩn bị đủ vũ khí hỏa công, quân Chu cũng đừng mơ mà vượt qua được Hán Thủy.
Dương Côn nói.
Lục Thất nghe xong liền gật đầu, sự đề phòng của Kinh quốc lấy hỏa công là chính. Bất luận là thuyền gì muốn vượt qua sông cũng đều sợ dầu hỏa ném trúng, hơn nữa thuyền bè chỉ chở được số lượng có hạn. Rất khó một lần mà trở được nhiều quân lực, chỉ có thể bị đại quân thủ ngự thắt cổ.
- Nói như vậy thì bức thư này không thể tin nổi rồi?
Lục Thất bình thản nói.
- Chắc 80% là không tin được, nếu đệ bố cục xong rồi vậy có thể không cần để ý đến. Hơn nữa, ta nghi ngờ bức thư này là lừa dối. Vương Văn Hòa dựa vào cái gì mà có thể khẳng định đệ là Tấn Vương, chỉ dựa vào đệ đã từng qua Kiến Châu sao? Ta nghĩ Vương Văn Hòa có lẽ là có dính dáng đến Thường Châu, nghi ngờ thành lập Tấn quốc là có liên quan đến đệ. Cho nên tốt nhất là đệ đừng vọng động.
Dương Côn đáp.
Lục Thất gật đầu, Dương Côn lại đọc thư, dường như thoáng suy nghĩ điều gì đó, một lát sau ông ta nhìn Lục Thất nét mặt nghiêm nghị nói:
- Thất đệ, nếu đọc thư này từ góc độ ác ý, đệ cảm thấy vì sao Vương Văn Hòa lại đề nghị đệ tăng binh cho Kinh Châu?
Lục Thất ngẩn người ra nói:
- Từ góc độ ác ý, bây giờ Lý Quốc Chủ căn bản là không muốn Thường Châu xảy ra chiến tranh. Còn Vương Văn Hòa đại nhân mặc dù là Tiết Độ Sứ của Đông Ngô quân nhưng cũng không có quyền điều quân.
- Đệ sai rồi, Vương Văn Hòa không phải là không thể điều quân mà là nếu y hạ lệnh chắc chắn tướng soái Đông Ngô quân sẽ làm theo lệnh, nhưng hạ lệnh cũng cần phải có tiếng. Ví dụ Việt quốc đột nhiên đột kích Tô Châu hoặc Tấn quốc, lúc đó Vương Văn Hòa hạ lệnh xuất binh mới có ý nghĩa thắng lợi.
Dương Côn nghiêm mặt nói.
Lục Thất nghe xong sắc mặt biến đổi liền nhướn mi nói:
- Dương Văn Hòa là muốn âm mưu với ta sao?
- Nếu bức thư này của Vương Văn Hòa là xuất phát từ ác ý, vậy chỉ có một khả năng, đó là Việt quốc có được viện binh của Chu quốc rồi.
Dương Côn lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Lục Thất âm trầm, biển cả rộng lớn. Sự giám sát đường biển của Tấn quốc không thể quá cách quá xa bờ, thám báo của Tấn quốc vẫn khó có thể thẩm thấu đối với Hàng Châu. Việt quốc thực hiện quản quân với Hàng Châu, cứ có người lạ vào thì đều bị bắt giữ. Tạm thời Lục Thất không thể diệt Việt quốc, cho nên chỉ có thể ở ẩn nhẫn.
- Điều binh đi, lập tức điều ba mươi vạn quân Cán Châu đông chinh, trước khi Vương Văn Hòa chưa có phản ứng gì diệt Việt quốc, đệ nhất định phải thà bị hiểu lầm cũng không thể thụ động.
Dương Côn bình thản nói.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dốc sạch lực lượng quân Cán Châu có thể cho Ngụy quốc cơ hội đột kích không?
- Ta cho rằng không thể, Ngụy quốc mới lập, cho dù là hạng người hổ sói cũng không muốn xảy ra chiến tranh. Vương Văn Hòa nói Ngụy quốc và Chu quốc sẽ hợp tác với nhau là có khả năng đó, nhưng điều kiện tiên quyết là Việt quốc có lòng tin tự bảo vệ mình mới có thể hợp tác với Chu quốc. Nếu không sẽ là ngu xuẩn dẫn lửa thiêu thân. Mặt khác, Hồng Châu cách Cán Châu khá xa. Quân lực Cán Châu đột nhiên rời đi, ngược lại sẽ khiến Ngụy quốc có cảm giác như bị rình mồi. Phải biết rằng hiện tại quân lực của Tấn quốc đang chiếm ưu thế. Nếu Ngụy quốc sinh chiến bội ước trước, vậy sẽ khiến lòng người hoang mang, hơn nữa Ngụy quốc dám dẫn đại quân xuôi nam sao? Phương đông, phương tây đều có trọng binh của kẻ địch nhòm ngó.
Dương Côn phân tích.
Lục Thất gật đầu, Dương Côn lại nói:
- Mau phát động đột kích đi, có Việt quốc và Chu quốc âm thầm câu kết với nhau, ngươi xuất chiến sẽ không gây nên mâu thuẫn và lên án đâu.
Lục Thất gật đầu, nói vòng:
- Tứ huynh, sau này huynh có thể là quận Vương chứ?
Dương Côn nghe thấy vậy bình thản cười nhạt nói:
- Ta nói không thể, đệ sẽ thế nào?
Lục Thất ngẩn người ra rồi lập tức mỉm cười nói:
- Vậy làm thân vương đi, huynh là bậc cha chú của đệ, lại vốn là huynh đệ kết nghĩa.
Dương Côn ngẩn người ra rồi mỉm cười gật đầu nói:
- Được, vi huynh cảm ơn đệ, đợi lúc đệ đăng cơ ta sẽ lại dập đầu đệ.
- Dập đầu thì không cần đâu, Tứ huynh đã là Thân vương, vậy chính là Tịnh Kiên Vương của Tấn quốc rồi, kiến lễ thì có thể.
Lục Thất nghiêm mặt nói.
Dương Côn gật đầu đứng dậy đối mặt với Lục Thất rồi cung kinh lễ bái nói:
- Thần Dương Côn bái kiến chủ thượng.
- Tứ huynh miễn lễ.
Lục Thất vẫy tay nói.
Dương Côn khoanh tay đứng thẳng lưng nhìn Lục Thất nói:
- Chủ thượng đã gặp Lý Nham chưa?
Lục Thất hơi giật mình rồi bình thản nói:
- Gặp rồi, Tứ huynh ngồi đi, hãy cứ gọi đệ là Thất đệ cho thỏa đáng.
Dương Côn gật đầu ngồi xuống sau đó nói:
- Thất đệ, con người của Lý Nham đệ phải cẩn thận, ta nghi ngờ y là người của Vũ Văn Thị.
Lục Thất nghe xong ngây người ra, bất ngờ nói:
- Người của Vũ Văn Thị?
Dương Côn gật đầu:
- Cùng ở Giang Ninh nhiều năm, ta thấy Lý Nham và Vũ Văn Thị cùng làm quan. Nhưng lúc đó, mọi người vẫn chưa ghét nhau, quan viên vẫn cùng uống rượu bình thường.
Lục Thất hiểu gật đầu, Dương Côn lại nói:
- Bây giờ Lý Nham làm thống soái hai vạn Ninh Quốc quân, nhưng ta biết cho dù Lý Nham là Tiết Độ Sứ thì sức ảnh hưởng đối với hai vạn Ninh Quốc quân của y cũng không bằng đệ. Cho nên Lý Nham vừa dời khỏi hai vạn Ninh Quốc quân, đệ thân là Đô Ngu Hầu cũng có thể ra hiệu lệnh cho hai vạn quân này.
Lục Thất hơi ngẩn người ra nói:
- Tứ huynh đề nghị đệ diệt trừ Lý Nham?
- Tạm thời chưa cần, cho dù Lý Nham là thống soái hai vạn Ninh Quốc quân thì y cũng không có quyền đổi tướng soái. Cho nên nhất thời y không thể nắm nổi hai vạn Ninh Quốc quân. Ta chỉ nhắc nhở đệ phải cẩn thận y, đừng để bị y tính kế.
Dương Côn bình thản nói.
Lục Thất lĩnh giáo gật đầu, Dương Côn lại nói:
- Còn chuyện của Đông Ngô quân, thực ra đệ đánh giá cao danh vọng của Vương Văn Hòa. Bây giờ, sức ảnh hưởng của Vương Văn Hòa với Đông Ngô Quân không bằng trước nữa rồi. Nguyên nhân rất đơn giản. Một là trong Đông Ngô Quân có nhiều vây cánh của Vũ Văn Thị. Những người đó vô cùng lo lắng Lý Quốc Chủ sẽ trừng trị họ. Hai là, Vương Văn Hòa đã từng gạt bỏ Hưng Hóa quân khiến Hưng Hóa quân rơi vào thảm cảnh. Ba là, Dương Văn Hòa ở trong Đông Ngô Quân như một vật bài trí, cũng sẽ khiến lòng quân oán hận và khinh bỉ. Bốn là, hiện tại tình hình Đông Ngô Quân quả thực không được tốt, thiếu quân lương, đó là cái căn bản để duy trì lòng quân nhưng Vương Văn Hòa thân là Tiết Độ Sứ lại khiến các tướng sĩ phải đói bụng.
← Ch. 481 | Ch. 483 → |