← Ch.550 | Ch.552 → |
Ngày thứ hai, Vân Cẩm Đông ở dịch quán thức dậy chưa được bao lâu, đột nhiên đến hai vị Ban Trực tìm y, Ban Trực chính là cận vệ cấm quân của hoàng đế, thuộc điện tiền ti thống sách, phân thành rất nhiều loại, đến tìm là Ban Trực thừa chỉ.
Vân Cẩm Đông bị Ban Trực tìm gặp, đương nhiên rất bất ngờ, chức quan của y mặc dù rất quan trọng, nhưng để có thể khiến hoàng thượng vừa mắt triệu kiến, cũng không dễ dàng.
Theo Ban Trực đi vào hoàng cung, hoàng cung Chu quốc so với hoàng cung Đường quốc diện tích lớn hơn rất nhiều, nhưng cảnh trí không xa hoa bằng hoàng cung Đường quốc, Vân Cẩm Đông trước đây từng đến hoàng cung một lần, gặp qua hoàng đế bệ hạ một lần, nhưng lần đó là theo các quan tiến kiến.
Đến ngoài Thùy Củng Điện, Ban Trực bảo y đợi, Vân Cẩm Đông tâm trạng có chút thấp thỏm không yên, nghĩ hoàng đế bệ hạ tại sao lại triệu kiến hắn. Y mấy năm nay cố gắng tận chức, cơ bản chưa làm việc gì trái pháp luật, Chu quốc rất coi trọng kỉ luật quân đội, đối với người vi phạm quân luật, tuyệt đối không dung.
- Hẳn là muốn hỏi tình hình Thiên Hùng quân, hoặc là chuyện liên quan đến Thiên Phong?
Vân Cẩm Đông phỏng đoán.
Y hôm qua đi gặp Lục Thiên Phong, là xuất phát từ hoài niệm tình nghĩa giữa y và phụ thân Lục Thất, không có tâm tư gì khác, nhưng cùng Lục Thất trò chuyện một phen, y cũng cảm thấy không ổn, cảm thấy Lục Thất có thể sẽ liên lụy phiền toái, y vốn cho rằng, Lục Thất và trọng thần Chu quốc không có liên quan.
Đợi nửa canh giờ, Ban Trực đi ra cho y vào, Vân Cẩm Đông thu hồi tạp niệm tiến vào Thùy Củng Điện, Thùy Củng Điện là nơi Chu quốc hoàng đế thường ngày thảo luận chính sự, đa số đại sự Chu quốc đều được xử lý ở Thùy Củng Điện này.
Vân Cẩm Đông vừa tiến vào Thùy Củng Điện, lập tức nhìn thấy bốn vị đại nhân mặc quan y màu tím, quan y màu tím là của đại thần, Vân Cẩm Đông nhận ra hai người trong đó, một vị là tể tướng Tiết Cư Chính, một vị là lại bộ thượng thư Triệu Phổ, kì thực thượng thư Chu quốc, cơ bản đều là phó tể tướng.
- Thần Thiên Hùng quân tả quân ngu hầu Vân Cẩm Đông, khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế.
Vân Cẩm Đông khấu đầu trên mặt đất.
- Khanh gia đứng lên đi.
Hoàng đế Chu quốc sau ngự án, ôn hòa nói, đó là một nhân vật ung dung diện mạo ngay ngắn, tóc mai và chòm rây đã có chút bạc.
- Tạ ơn bệ hạ.
Vân Cẩm Đông cung kính đứng dậy.
- Vân Cẩm Đông, Thiên Hùng quân hiện giờ ra sao?
Chu hoàng đế hỏi.
- Hồi bệ hạ, tướng sĩ dưới trướng thần, mỗi ngày thao luyện không ngừng, đều là tinh nhuệ có thể vì nước hiệu mệnh.
Vân Cẩm Đông tự tin trả lời, y chỉ nói việc của mình.
- Tốt lắm, ngươi đọc cái này đi.
Chu hoàng đế nói, có nội thị đem một cuốn sổ đặt vào trong tay Vân Cẩm Đông.
Vân Cẩm Đông cẩn thận mở ra đọc, nhưng vẻ mặt có thêm một chút bất ngờ, trong cuốn sổ là những ghi chép của quan viên huyện Thọ, nói có Lục Đông Hổ người huyện Thọ mật cáo gia chủ Lục thị và quan viên Đường quốc Lục Thiên Phong bí mật cấu kết.
- Bệ hạ, Lục Đông Hổ này là đang vu cáo.
Vân Cẩm Đông xem xong cung kính nói.
- Vu cáo? Ngươi nói.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Bệ hạ, chuyện của Lục gia, thần cũng biết, năm đó phụ thân của Lục Thiên Phong, là chiến hữu của thần, sau khi trọng thương dời đi Giang Nam, lúc dời đi có đem nhà cửa và hai cửa hàng giao cho Lục Đông Hổ, hôm qua thần cùng Lục Thiên Phong uống rượu với nhau, ôn lại chuyện năm đó, Lục Thiên Phong nói hắn quay về huyện Thọ bái tổ, hẳn là Lục Đông Hổ sợ Lục Thiên Phong sẽ đòi lại nhà cửa và cửa hàng, cho nên làm chuyện vu cáo, nhưng trên thực tế, Lục Thiên Phong không có đồi lại nhà cửa và cửa hàng, hắn không bản không quan tâm đến tài sản được mất ở huyện Thọ.
Vân Cẩm Đông giải thích nói.
- Lục Thiên Phong đã mua Thanh phong tửu lầu của Định quốc công, là rất có tài lực, Thẩm khanh, chuyện này không đáng hỏi tội.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Thần lĩnh dụ.
Một đại quan bào tím trả lời, chắc là chưởng hình ti.
- Vân Cẩm Đông, chuyện của Lục Thiên Phong, trẫm có nghe nói, hắn ở Giang Nam đã có Hấp Châu, hiệu xưng có mười vạn quân lực, nhưng lại đến Khai Phong Phủ mua Thanh Phong tửu lầu, là có lòng quy thuận Đại Chu.
Chu hoàng đế hỏi.
- Hồi bệ hạ, Lục Thiên Phong là có lòng quy thuận Đại Chu.
Vân Cẩm Đông trả lời, hắn không dám nói không có lòng quy thuận.
- Nếu có lòng quy thuận, tại sao không gửi thư thỉnh quy?
Chu hoàng đế hỏi.
- Hồi bệ hạ, Lục Thiên Phong từng nói, hắn chiếm cứ Hấp Châu cầm binh tự trọng, là do sinh tồn, hắn không muốn lưu lại ác danh phản Đường hành thích vua, cho nên chỉ muốn đứng ngoài quan sát, không muốn nhận mệnh khởi binh.
Vân Cẩm Đông giải thích cho Lục Thất.
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong nếu đã nói như vậy, rõ ràng là tâm địa xảo trá, đứng ngoài quan sát tình hình, chính là muốn bảo lưu thế lực cầu quý, tâm địa khó dò.
Một đại quan bào tím mặt tròn đột nhiên lên tiếng, chỉ trích tội danh Lục Thất.
Vân Cẩm Đông giật mình, người nói không ngờ là Triệu Phổ, y chần chừ một lúc, cung kính nói:
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong nói, người đứng đầu Lý quốc chính là muốn giết hắn, mới để hắn đến Chu quốc, chỉ là quãng đường đến đây, người nhận mệnh không dám hạ thủ với Lục Thiên Phong.
- Toàn lời bậy bạ, nếu Ngô vương thực sự có sát lệnh, thì sao có thể không dám ra tay.
Triệu Phổ lạnh lung quát lớn.
- Đại nhân, Lục Thiên Phong là một chiến tướng, có bản lĩnh địch lại trăm người, người nhận mệnh không giết nổi Lục Thiên Phong.
Vân Cẩm Đông cung kính cãi lại.
- Ngươi là tận mắt nhìn thấy?
Triệu Phổ lạnh lùng hỏi.
- Hạ quan là nghe Lâm đại nhân nói, Lâm đại nhân là từ Giang Nam trở về.
Vân Cẩm Đông cung kính trả lời, trong lòng thì đang không ngừng run rẩy, đắc tội Triệu Phổ, cuộc sống sau này phúc họa khó đoán, nhưng y không thể không nói hộ Lục Thất.
- Được rồi, Lục Thiên Phong nếu đã không muốn phản Đường thí chủ, trẫm cũng không miễn cưỡng hắn, không cần nhiều lời.
Chu hoàng đế đột nhiên bình thản lên tiếng.
Vân Cẩm Đông vội vàng cung kính cúi đầu, tai nghe Chu hoàng đế lại nói:
- Vân Cẩm Đông, trẫm có nhiệm vụ khác cho người, ngươi trở về đợi lệnh đi.
- Tạ bệ hạ, thần cáo lui.
Vân Cẩm Đông cung kính từ lễ, lùi sau ba bước rời đi.
Vân Cẩm Đông vừa đi, Chu hoàng đế bình thản nói:
- Trẫm muốn mùa xuân năm sau lấy được Đường quốc, các khanh thấy sao?
- Bệ hạ, đánh hạ Đường quốc e rằng không dễ, chúng ta thiếu thuyền lớn vượt song, hơn nữa sau đó chiếm lĩnh thủ ngự, cũng sẽ giảm bớt một lượng lớn quân lực.
Tể tướng Tiết Cư Chính nói.
- Không hạ được Đường quốc, uy hiếp của Tấn quốc sau này sẽ ngày một lớn, theo tin tức truyền về, Việt quốc trên thực tế đã bị Tấn quốc thôn tính, Trương thị ở Tô Châu và Thường Châu, khả năng cũng đã quy hàng Tấn quốc, bởi vì thương lộ của Tấn quốc, đã từ Tô Châu thông đến đất Sở, còn quân lực Đại Chu đóng quân ở Việt quốc Kim Sơn, sớm đã bị tiêu diệt, nếu tiếp tục dung túng Tấn quốc, đó chính là nuôi hổ thành họa.
Chu hoàng đế nói.
- Bệ hạ nếu là công Đường, dự định dùng bao nhiêu quân lực?
Tiết Cư Chính hỏi.
Ông ta là tể tướng, phải làm dự toán cho chiến sự, đại quân xuất chính, trên thực tế dắt một tuyến mà động toàn thân, lương thực, bắt lính mộ binh, quân dụng, các các loại hậu bị, đánh trận chính là đốt tiền.
- Trẫm dự định xuất quân ba mươi vạn, binh lực nếu ít, trẫm lo không chống đỡ nổi Tấn quốc tiến công.
Chu hoàng đế nói.
Bốn trọng thần Chu quốc vẻ mặt ngưng trọng, quay sang nhìn nhau, nhất thời im lặng, ba mươi vạn đại quân công Đường, đối với Chu quốc mà nói sẽ rơi vào nguy cơ, đại quân qua sống khó trở về, một khi Yên quốc hoặc Hạ quốc thừa cơ xâm phạm, Chu quốc sẽ lầm vào hoàn cảnh nhiều mặt tác chiến.
- Trẫm sẽ làm bộ muốn muốn đánh Ba Thục, khiến cho quân lực Tấn quốc không thể không Tây điều tiếp viện Kinh Châu, nhược điểm của Tấn quốc chính là quốc vực như trường xà, quân lực không thể kịp thời điều động, ngoài ra Giang Âm Trương thị nếu như quy hàng Tấn quốc, Đại Chu công Đường, Giang Âm Trương thị sẽ chần chừ không thể kịp thời tiếp viện, Đại Chu không thể khiến Tấn quốc có được Đường quốc.
Chu hoàng đế bình thản nói.
Bốn trọng thần đều gật đầu, Tiết Cư Chính hành lễ nói:
- Bọn thần nghị chiến.
Chu hoàng đế gật đầu, bình thản nói:
- Triệu khanh đi cùng trẫm một lát.
Ba trọng thần từ lễ rời đi, Triệu Phổ lưu lại, cùng Chu hoàng đế rời khỏi Thùy Củng Điện, tản bộ trong hoàng cung, Chu hoàng đế thường xuyên cùng một trọng thần tản bộ, không phải chỉ riêng Triệu Phổ, hơn nữa cuộc họp hôm nay, không có võ thần tham dự, chuẩn bị chiến tranh là việc của văn thần, võ thần chỉ cần luyện quân và chờ lệnh xuất chinh bất cứ lúc nào.
- Bệ hạ có phải muốn tiếp nhận kiến nghị của thần?
Triệu Phổ cung kính hỏi.
- Kiến nghị của ngươi, trẫm rất không thích.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Bệ hạ nên lấy quốc sự làm trọng, người làm đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết, hơn nữa kiến nghị của thần, có thể tự nhiên đạt thành, không cần bệ hạ dùng chỉ ý cưỡng ép.
Triệu Phổ cung kính nói.
- Ngươi cho rằng Lục Thiên Phong có quan hệ gì với Tấn quốc hay không?
Chu hoàng đế hỏi.
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong và Tấn quốc có quan hệ hay không, không quan trọng, quan trọng là có thể khơi nên nội loạn trong Đường quốc.
Triệu Phổ cung kính nói.
Chu hoàng đế im lặng, đi một lát, mới lạnh nhạt nói:
- Trẫm cân nhắc hắn, không cần câu nệ gì, đường chính là được.
- Bệ hạ thánh minh.
Triệu Phổ cung kính nói.
*****
Sau khi Vân Cẩm Đông rời khỏi hoàng cung, trong lòng đấu tranh, cuối cùng vẫn tới gặp Lục Thất, nói cho Lục Thất biết chuyện đã xảy ra, cũng đề nghị thẳng với Lục Thất, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ. Nếu không có ý định quy về dưới trướng Chu quốc, vậy thì mau mau trốn đi.
Lục Thất nghe xong cảm kích Vân Cẩm Đông trọng nghĩa. Vân Cẩm Đông đi rồi, Tiểu Điệp đề nghị Lục Thất ngày mai rời đi, Lục Thất suy nghĩ rồi lắc đầu. Một là nếu ngày mai đi đương nhiên sẽ liên lụy đến Vân Cẩm Đông. Hai là theo lời Vân Cẩm Đông, Hoàng đế Chu quốc thật ra là để mắt tới hắn. Nếu hắn chạy trốn, dĩ nhiên sẽ bị truy sát, còn liên lụy người thân ở huyện Thọ. Ba là theo lời Vân Cẩm Đông, Hoàng đế Chu quốc cũng không có ý giết hắn, nếu chim gặp cành cong đều chạy trốn, thì chỉ là hạ sách mà thôi.
Lục Thất kiên nhẫn ẩn mình, hắn lờ mờ cảm thấy Hoàng đế Chu quốc có thể sẽ có quyết sách gì đó. Kỳ thật bây giờ hắn hy vọng Chu quốc sẽ tấn công Đường quốc, Chu quốc công Đường, Tấn quốc có thể từ bị động phòng ngự chuyển sang chiến lược tấn công rồi.
Nếu nói xưa không bằng nay, trải qua một thời kì Tấn quốc quy trị, nội chính vô cùng ổn định. Nhưng ổn định cũng khiến lòng người Tấn quốc cầu an. Đa số người sống trên đời đều không hy vọng có chiến tranh nổ ra, nếu Lục Thất phát động chiến sự với bên ngoài, dù có thể thi hành đúng theo lệnh đã ban, cũng sẽ khiến lòng người Tấn quốc phản cảm, dù sao Tấn quốc cũng là một quốc gia thành lập chưa được bao lâu.
Nếu Chu quốc tấn công Đường quốc, vậy thì chiến sự mà Lục Thất phát động chính là cố ý. Chu quốc công Đường, đương nhiên sẽ khiến cho một bộ phận quân lực của Chu quốc bị kiềm chế trong chiến sự ở Đường quốc. Khi đó Tấn quốc có thể lựa chọn tranh đoạt lãnh thổ Đường quốc với Chu quốc, cũng có thể phát động chiến sự tiến quân đến Ba Thục. Nếu không thôn tính được Ba Thục Hán quốc, Tấn quốc sẽ không thể dẫn binh vào Chu quốc được. Nếu dẫn binh tiến thẳng vào Chu quốc, rất dễ bị Hán quốc tới Kinh Châu chặt đứt đường lui.
Nếu Chu quốc công Đường, có thể có bao nhiêu quân lực? Lục Thất đã từng suy xét về vấn đề này, đoán chừng hơn ba mươi vạn một chút, mà Tấn quốc có thể dùng sáu mươi vạn quân lực thực thi việc phòng ngự trước. Nhược điểm của quân lực Tấn quốc là thiếu thốn về võ bị, ý chí chiến đấu không dũng mãnh gan dạ bằng quân Chu, cho nên Lục Thất vẫn chú trọng phát triển võ bị đánh xa, thành thạo sử dụng vũ khí không thể trong thời gian ngắn mà đạt tới được.
Đương nhiên, Chu quốc cũng có thể đột kích Ba Thục và Kinh Châu, thủ đoạn dùng sức mạnh đánh lâu dài với Tấn quốc. Nhưng đánh lâu dài đối với Chu quốc mà nói, cũng không thể thực hiện được, cho nên nếu Chu quốc có lòng mở mang bờ cõi thì tiến công Đường quốc là dễ dàng nhất. Đường quốc hiện giờ, chỗ giáp với Chu quốc là chỗ yếu nhất, chỉ mềm như trái hồng, quân lực không mạnh lại không có viện minh, quá ỷ lại vào nơi hiểm yếu Đại Giang để phòng ngự trước sự tấn công của Chu quốc.
Lục Thất yên tĩnh ẩn mình trong Ngô Vương phủ ba ngày, chợt có Ban Trực tới tìm hắn, tuyên hắn tới gặp Hoàng đế Bệ hạ. Được Hoàng đế Chu quốc tuyên vào gặp, cũng nằm trong dự liệu của Lục Thất. Hắn rời khỏi Ngô vương phủ trong ánh mắt bất an không ngừng dõi theo của Thái tử.
Vào tới hoàng cung Chu quốc, Lục Thất được lệnh chờ ở bên ngoài Thùy Củng Điện. Lục Thất bình tĩnh chờ đợi, vốn tưởng rằng sẽ chờ khá lâu, không ngờ sau thời gian chừng nửa nén hương, Ban Trực đi ra bảo hắn vào cầu kiến.
Lục Thất vào Thùy Củng Điện, vừa nhìn đã thấy trong điện ngoài mười mấy thái giám và Ban Trực ra, chỉ có hai nhân vật lớn, một vị mặc hoàng bào khoan thai ngồi ở chính giữa bàn dài, một vị lão thần mặc quan bào màu tím, râu tóc đã hoa râm ngồi phía bên phải bàn dài.
Lục Thất bước vào trong điện, quỳ xuống cung kính nói:
- Thần Lục Thiên Phong khấu kiến Hoàng đế Bệ hạ.
- Đứng lên đi.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Tạ ơn bệ hạ.
Lục Thất cung kính đứng lên.
Chu hoàng đế nhìn Lục Thất một lát, mới bình thản nói:
- Lục Thiên Phong, ngươi là người đất Ngô, lại có thể nói được khẩu âm Khai Phong Phủ, tuy rằng không được tự nhiên lắm.
- Bệ hạ, thần là nhập gia tùy tục, đã đặc biệt trao đổi với người Khai Phong Phủ rất nhiều.
Lục Thất hồi đáp.
- Ngươi có ấn tượng gì về Khai Phong Phủ?
Chu hoàng đế hỏi.
- Bệ hạ, Khai Phong Phủ rất phồn vinh.
Lục Thất trả lời.
- So với Giang Ninh thì sao?
- Giang Ninh là nơi phồn thịnh, nơi nơi đều có thể thấy văn hoa cẩm tú, còn Khai Phong Phủ cũng là cảnh tượng phồn vinh, nơi nơi đều có thể thấy những con người giản dị bận rộn với công việc của mình.
Lục Thất trả lời.
- Nói vậy thì, Giang Ninh tốt hơn Khai Phong Phủ rồi.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Thần nói, Giang Ninh phồn hoa, có rất nhiều văn nhân thảnh thơi nhàn rỗi, còn ngoài Giang Ninh ra, có thể thấy cảnh khốn khổ ở khắp nơi. Đường quốc chỉ dùng tiền của cả nước, cung cấp cho Giang Ninh thôi.
Lục Thất hồi đáp.
Chu hoàng đế im lặng, một lát sau hỏi:
- Ngươi đã gặp vương Tấn quốc chưa?
- Thần đã gặp.
Lục Thất trả lời.
- Ồ, Tấn vương là người thế nào?
Chu hoàng đế nói tiếp.
- Tấn vương tuổi chừng ba lăm, ấn tượng của thần về người này là kiên quyết và quả cảm.
Lục Thất trả lời.
- Ngươi chiếm cứ Hấp Châu, Tấn vương không mời chào ngươi sao?
Chu hoàng đế hỏi.
- Khi thần vì Tống đi sứ, đã từng gặp Tấn vương. Tấn vương có giữ thần lại, thần cự tuyệt, Tấn vương cũng không làm khó thần, để thần trở về Đường quốc. Sau đó, Tấn quốc phát triển nhanh chóng, lúc ấy Tấn quốc diệt nước Mân, trùng hợp Hưng Hóa quân Đường quốc đột kích Cù Châu và Vụ Châu của Việt quốc, đánh bại chín vạn Võ Thắng quân mạnh nhất của Việt quốc. Không ngờ rằng, Hưng Hóa quân vừa chiếm cứ Vụ Châu không lâu, Sở quốc đột nhiên công Đường quy mô lớn, Hưng Hóa quân bị bắt bỏ thành quả chiến đấu để đi đối phó với Sở quốc, Tấn vương thừa cơ đánh chiếm Tây Bộ Chư Châu của Việt quốc, bức bách Việt quốc xưng thần với Tấn quốc. Sau nữa Tấn quốc lại tiến công Sở quốc, cuối cùng, cùng với nghịch thần Đường quốc Vũ Văn Thị khiến Sở quốc diệt vong.
Lục Thất vẫn hỏi một đáp mười.
Chu hoàng đế gật đầu, hỏi:
- Nghe nói ngươi đang thống soái hơn mười lăm quân lực vùng Hồng Châu công Sở, mà vẫn chưa công diệt Sở quốc, là vì nguyên nhân gì vậy?
- Bệ hạ, khi đó thần thống lĩnh quân đội, trên thực tế là cáo mượn oai hùm. Mười lăm đại quân phân nửa là binh tốt của Kinh Châu, phân nửa là Ngạc Châu quân. Lúc ấy Quốc chủ bệ hạ không chịu nổi sức ép của Hữu tướng đại nhân, bị bức phải sai Lâm Nhân Triệu đại nhân chủ trì chiến sự Tây Bộ, nhưng Quốc chủ bệ hạ vẫn phân công Chu Lệnh Vân giám sát quân đội, kiềm chế Lâm Nhân Triệu đại nhân, khiến cho Lâm Nhân Triệu đại nhân chỉ có cái danh là Thống soái tối cao, lại không thể điều động quân lực trú đóng ở Hồng Châu. Khi đó thần đã là Phủ sử trấn Hồng Châu, kỳ thật cũng chỉ là hư chức. Quốc chủ bệ hạ không giao cho thần bất kì quyền lực gì, nhưng chính vì không có quyền lực trong tay, cho nên được Lâm Nhân Triệu đại nhân giao cho quyền lĩnh quân, sai thần lấy danh nghĩa đi chuyển lương thảo để suất quân rời khỏi Hồng Châu, giúp ba vạn quân lực thoát khỏi sự kiềm chế của Chu Lệnh Vân.
Sau khi thần lĩnh quân, tới Tín Châu bí mật vòng về Ngạc Châu, hợp binh với Tiết độ sứ Ngạc Châu Vu Hoa đại nhân, sau đó đột kích Giang Hạ cướp lấy lương thực Kinh Châu. Sau khi thuận lợi công chiếm Kinh Châu rồi, mới có được tám vạn quân Kinh Châu. Sau đó Vu Hoa tướng quân lệnh cho thần suất lĩnh binh tốt của Kinh Châu và Ngạc Châu quân cùng trở về Ngạc Châu, bắt đầu chinh phạt Sở quốc, còn Vu Hoa tướng quân thì suất lĩnh ba vạn kỳ quân của thần ở lại Kinh Châu. Kỳ thật khi đó cực kỳ bất ngờ, thần thật không ngờ có thể tiến chiếm Kinh Châu, mà quân lực của Hán quốc và Chu quốc lại không hề phát giác.
Lục Thất tự thuật một lượt, hắn cố ý lừa gạt Hoàng đế Chu quốc.
Chu hoàng đế nghe xong nhíu mày, vị lão thần kia thì liếc mắt nhìn sâu vào Lục Thất. Trong lòng Lục Thất cũng hiểu được, Chu hoàng đế tất nhiên sẽ giận vì quân lực trấn thủ Hán Thủy vô năng, không ngờ lại có thể bỏ lỡ cơ hội cướp lấy Kinh Châu như thế.
Mà trên thực tế, khi Lục Thất dùng quân lực Cán Châu thay cho quân Kinh Môn, đã cố ý phân phó phải canh phòng nghiêm ngặt mật thám Chu quốc ẩn núp. Nếu hắn đã phân phó, những tướng sĩ kia tự nhiên sẽ tuần tra nghiêm mật Hán Thủy, phát hiện có người Kinh Châu tới gần Hán Thủy, sẽ bắn chết ngay lập tức. Thời kì ấy, theo con số Giang Lăng có được, tuần sát đến hơn ba trăm người, có thể nói là phong tỏa bởi máu tanh. Không biết có bao nhiêu người chết uổng, nhưng kiểu phong tỏa này diễn ra hơn một tháng, sau khi đạt thành đồng minh với quân Hán ở Phàn Thành mới cho phép đánh cá.
- Sau đó tại sao lại thua?
Chu hoàng đế rất nhanh đã ôn hòa hỏi.
- Sau đó nghe nói vì Vũ Văn Thị phản loạn, mới khiến Tây Bộ đại bại. Trên thực tế Tây Bộ đại bại, là do Quốc chủ bệ hạ đó.
Lục Thất trả lời.
- Ồ, sao lại nói vậy?
Chu hoàng đế hỏi.
- Tây Bộ đại bại có hai nguyên nhân. Một là Quốc chủ bệ hạ nắm trong tay phân nửa tình hình Tây Bộ, còn cố ý hủy đi một phần Hưng Hóa quân, làm cho Hưng Hóa quân hùng mạnh thành ra chia năm xẻ bảy, còn dẫn tới việc hơn một vạn tướng sĩ Hưng Hóa quân bất ngờ làm phản đào tẩu. Hai là Quốc chủ bệ hạ dùng Chu Lệnh Vân để kiềm chế Lâm Nhân Triệu đại nhân, sai thần chinh chiến Sở quốc, để quân Hồng Châu chậm chạp không hưởng ứng. Nếu Hưng Hóa quân không bị hủy một phần, Vũ Văn Thị tạo phản cũng không thành công. Mười vạn Hưng Hóa quân là quân lực dũng mãnh nhất của Đường quốc, Vương Văn Hòa đại nhân lại là danh tướng thiện chiến, còn cao minh hơn Lâm Nhân Triệu đại nhân nhiều lắm.
Lục Thất cố ý đáp vẻ sùng bái.
*****
Chu hoàng đế im lặng, lát sau bình thản nói:
- Nghe Vân Cẩm Đông nói, ngươi chiếm Hấp Châu là để tự bảo vệ mình?
- Đúng vậy, ban đầu thần lĩnh quân ở Tây Bộ, Quốc chủ bệ hạ cho rằng làm việc đại nghịch, thần để tránh bị diệt tộc, chỉ có thể đại bại rồi dẫn theo năm vạn quân lực thu hàng chiếm cứ Hấp Châu, sau đó ở Hấp Châu chiêu an phủ quân lưu vong, mới có được một trăm ngàn quân lực.
Lục Thất trả lời.
- Chẳng lẽ Tây Bộ không đại bại, ngươi cũng sẽ không làm chuyện đại nghịch sao?
Chu hoàng đế lãnh đạm chất vấn.
- Thưa bệ hạ, chiến sự ở Tây Bộ trước kia đã tới mức tuyệt vọng rồi. Triều đình chẳng những không cung ứng được viện quân và quân lương, mà còn cho một giám quân đố kị người tài tới kiềm chế Lâm Nhân Triệu đại nhân, Lâm đại nhân không điều động được quân lực Hồng Châu, để xoay chuyển bại cục, đành phải đại nghịch nghĩ đến việc dùng Ngạc Châu quân. Lâm đại nhân đã từng là Tiết độ sứ Ngạc Châu, ông ấy gửi thư cho Tiết độ sứ Ngạc Châu quân mới nhậm chức là Vu Hoa tướng quân, nên nếu thắng lợi, Đường quốc sẽ tạo thành cục diện đông tây phân trị.
Lục Thất giải thích.
- Đề nghị của Vu Hoa, rõ ràng là đang có mưu đồ gây rối.
Chu hoàng đế lạnh nhạt nói.
- Không phải vậy. Vốn dĩ Vu Hoa tướng quân làm Thống soái của Ninh Quốc quân là do năm đó được mẫu thân của Thái tử cất nhắc. Vu Hoa tướng quân tuyệt đối là một lòng muốn phụ tá cho Thái tử, còn thần, cũng là thuộc hạ của Thái tử Đường quốc, cho nên Vu Hoa tướng quân cực kỳ tín nhiệm sai thần thống soái mười lăm vạn quân lực, y chỉ dẫn theo ba vạn kỳ quân ở lại Kinh Châu thu nạp quân nhu, sau đó còn bị thất thủ ở Kinh Châu, nghe nói đã trúng loạn tiễn phải bỏ mình. Vu Hoa tướng quân không phải người luyện võ mà là một vị chí sĩ văn hoa, nhưng khi y thống soái Ninh Quốc quân, cũng rất được lòng quân sùng kính, được tôn xưng là một danh tướng.
Lục Thất dùng giọng nói đầy tôn kính tiếp tục giải thích.
Chu hoàng đế im lặng, một lát sau mới bình thản nói:
- Tới đây, đưa Lục Thiên Phong về nghỉ ngơi đi.
- Vâng.
Ban Trực đã dẫn Lục Thất tới cung kính đáp lại, sau đó làm tư thế mời Lục Thất. Lục Thất cung kính hành lễ cáo từ Chu hoàng đế rồi theo Ban Trực rời khỏi điện.
Lục Thất vừa đi, Chu hoàng đế liền hỏi:
- Tiết tướng, khanh thấy hắn thế nào?
- Thần cảm thấy, người này thật có phản cốt, không nên trọng dụng. Có thể ban một huân phong để đó không dùng thôi.
Lão thần này hành lễ đáp.
Chu hoàng đế bình thản nói:
- Trẫm cũng không muốn trọng dụng hắn, tuy nhiên Triệu Phổ có nói một cách, xin trẫm chiêu hắn là Phò mã.
- Chiêu hắn là Phò mã?
Tiết Cư Chính bất ngờ hỏi.
- Triệu Phổ nói, chiêu Lục Thiên Phong làm Phò mã, có thể sẽ tạo thành nguy cơ trong lòng Lý Quốc chủ, làm Đường quốc xảy ra nội loạn.
Chu hoàng đế lãnh đạm nói.
- Ý của Triệu Phổ là muốn Lý Quốc chủ sinh lòng kinh sợ, dẫn tới dụng binh với Hấp Châu phải không?
Tiết Cư Chính hỏi lại.
- Đúng, tuy nhiên trẫm vẫn cảm thấy có tổn hại về thể thống.
Chu hoàng đế bình thản nói.
Tiết Cư Chính hơi giật mình, lập tức hành lễ nói:
- Bệ hạ, thần cảm thấy không tổn hại về thể thống. Bệ hạ đồng ý kết thân với quần thần đã quy thuận, là vì hậu đãi mà thôi.
Chu hoàng đế im lặng, lát sau mới nói:
- Chọn lựa Phò mã, trẫm không muốn qua loa. Đề nghị này cứ để đó, trẫm muốn xem Lục Thiên Phong có phúc khí ấy hay không.
Tiết Cư Chính chần chừ một chút, chắp tay nói:
- Bệ hạ, thần nghĩ bệ hạ hãy lấy quốc sự làm trọng. Ý của Triệu Phổ có thể có lợi cho việc công Đường, vậy thì hãy làm thôi.
- Tấn công Đường quốc vào mùa xuân, không vội.
Chu hoàng đế đáp.
Tiết Cư Chính vuốt râu suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ, thần vẫn thấy không nên kéo dài việc ban hôn tới tận mùa xuân, chi bằng bây giờ thực hiện luôn.
- Trẫm cần Đường quốc xảy ra nội loạn vào màu xuân, sớm hơn cũng vô ích.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Bệ hạ, lão thần chỉ lo, Lục Thiên Phong sẽ không ở lại Khai Phong phủ lâu, rất có thể hắn sẽ trốn về Hấp Châu.
Tiết Cư Chính nói.
Chu hoàng đế ngẩn ra như có điều suy nghĩ. Một lát sau, Tiết Cư Chính lại nói:
- Lục Thiên Phong dám can đảm ở lại Khai Phong phủ, chính là cảm thấy bản thân đối với Đại Chu còn có ích, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lâu dần, hắn sẽ không thể giữ mãi suy nghĩ ấy nữa.
- Nếu trẫm ban hôn rồi, hắn vẫn chạy, trẫm sẽ trở thành trò cười mất.
Chu hoàng đế lạnh nhạt nói.
- Sau khi bệ hạ ban hôn, nếu hắn không biết điều mà chạy mất, vậy Đại Chu có thể giận dữ mà phát binh đến Đại Giang, gán tội cho Lục Thiên Phong quy thuận mà lại phản bội, phụ thiên ân hậu đãi của bệ hạ, lệnh uy hiếp Lý Quốc chủ giao Lục Thiên Phong ra.
Tiết Cư Chính hồi đáp.
Chu hoàng đế im lặng, một lát sau Tiết Cư Chính lại tiếp:
- Nếu bệ hạ không hài lòng với Lục Thiên Phong, vậy cứ ban hôn trước, không hành đại lễ, sau đó bảo Lục Thiên Phong tới phương bắc ra sức vì nước, xem như thử hắn có xứng với thiên ân hay không.
Chu hoàng đế gật đầu, nói:
- Cứ theo ý khanh gia đi.
Tiết Cư Chính gật đầu, nói:
- Bệ hạ, thần nguyện làm Nguyệt Lão.
Chu hoàng đế gật đầu, Tiết Cư Chính đứng dậy hành lễ từ biệt, rời khỏi Thùy Củng Điện tới gặp Lục Thất. Ông ta già đã thành tinh, lại phụ tá Hoàng đế nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ Chu hoàng đế nói với ông ta chuyện thế này, thực tế là bảo ông ta vì quân phân ưu, thay Hoàng đế duy trì thiên nhan.
Lục Thất ở ngay trong một tòa sương các gần Thùy Củng Điện, là chỗ nghỉ ngơi của Ban Trực thị cung và đại thần. Tiết Cư Chính vừa tới, Ban Trực xua tay bảo thủ hạ cùng yên lặng lui ra ngoài, chỉ để lại Lục Thất và Tiết Cư Chính.
Lục Thất đã đứng thẳng. Tiết Cư Chính ngồi xuống rồi nhìn Lục Thất khoát tay nói:
- Lại đây nói chuyện.
Lục Thất đi đến, hành lễ nói:
- Đại nhân có gì dặn dò?
Tiết Cư Chính nhìn Lục Thiên Phong, trong lòng ông có phần không thích người thanh nhiên trước mắt, đánh giá là hạng người phản cốt, đương nhiên cũng có một cảm giác đố kỵ quấy phá, còn trẻ như vậy, đã có thể trở thành Binh bá một vùng, khiến Hoàng đế Đại Chu cũng phần nào coi trọng.
- Lục Thiên Phong, bệ hạ có lòng hậu đãi ngươi, mong muốn chiêu ngươi làm Phò mã của Đại Chu, đây chính là phúc khí của ngươi đó.
Tiết Cư Chính cố gắng mỉm cười nói, tỏ thái độ của một trưởng bối.
Lục Thất ngạc nhiên. Hắn vừa suy nghĩ rất nhiều khả năng, lại chỉ không nghĩ đến cái phúc khí mà lão nhân trước mắt vừa nói. Hắn không ngờ, lập tức bình thản nói:
- Đại nhân, hạ quan đã có thê thất rồi, không thể tiếp nhận phúc khí hoàng ân nữa.
Tiết Cư Chính hơi giật mình, ôn hòa nói:
- Thiên gia ban hôn, không phải ngươi đang cự tuyệt chứ.
- Nếu như Hoàng đế Đại Chu bệ hạ chỉ ý ban hôn, đương nhiên hạ quan không thể cự tuyệt. Nếu là đại nhân đang làm mối vun vào, thứ cho hạ quan khó lòng tuân mệnh.
Lục Thất bình thản đáp, cũng nói rõ sẽ không kháng chỉ, nhưng không có thánh chỉ bắt buộc, hắn sẽ cự tuyệt hôn sự với Công chúa Đại Chu.
Tiết Cư Chính hơi bất ngờ nhìn Lục Thất, không ngờ lại có cảm giác bị đánh vào mặt này. Ông ta là ai, là Tể tướng nước Đại Chu, làm quan nhiều năm như vậy, người ta thấy ông ta chỉ có tôn kính có thừa. Trong lòng ông ta, Lục Thiên Phong nên có phản ứng thụ sủng nhược kinh, hay ít nhất cũng là vẻ mặt khó có thể tin được, nhưng hiện tại, hắn lại rất bình tĩnh cự tuyệt phúc khí thiên ân.
- Lục Thiên Phong, ngươi phải biết rằng, nếu ngươi trở thành Phò mã Đại Chu, vậy chẳng khác nào đã có một tấm bùa hộ mệnh.
Tiết Cư Chính nghiêm túc nhắc nhở Lục Thất.
- Ý tốt của đại nhân, hạ quan hiểu rõ. Tuy nhiên hạ quan thật sự đã có thê thất, không muốn phụ lòng. Xin đại nhân hồi bẩm với bệ hạ, kẻ vũ phu Lục Thiên Phong không xứng với Công chúa điện hạ.
Lục Thiên Phong càng cự tuyệt rõ ràng hơn.
Tiết Cư Chính nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, yên lặng rời khỏi sương các, để lại Lục Thất trong lòng suy nghĩ không yên. Hắn thật sự không muốn tiếp nhận hôn sự, Chu quốc là một quốc gia không có bình thê, quan viên nạp thiếp đều có giới hạn chặt chẽ. Nếu Lục Thất nhận lời hôn sự với Công chúa Đại Chu, vậy phải tuân theo quy củ hoàng tộc đã qua nhiều thế hệ, nhất định hắn phải bỏ vợ. Tuy rằng hắn có thể tạm thời đồng ý rồi cầu an, nhưng hắn thật sự không muốn làm gì tổn thương đến Tiểu Phức, Tiểu Phức là chính thê của hắn.
Tuy Lục Thất bị bức bách trước nguy cơ sống còn, hắn vẫn không cự tuyệt một cách quá khích, mà nói sẽ không cự tuyệt ý chỉ ban hôn. Hắn không dám xúc phạm điểm quan trọng khiến Chu hoàng đế dễ dàng tha thứ, không thể hoàn toàn đưa mình vào chỗ chết được.
Tiết Cư Chính về tới Thùy Củng Điện, hồi bẩm chi tiết lời nói của Lục Thất, không thêm không bớt. Ông ta là Tể tướng, luôn đặt quốc gia đại sự lên hàng đầu, trong lòng, ông ta hy vọng chiến sự tiến công Đường quốc càng thuận lợi càng tốt.
Chu hoàng đế nghe xong tỏ vẻ bình tĩnh, như có điều suy nghĩ trong chốc lát, mới phân phó:
- Để Lục Thiên Phong đi đi.
- Vâng.
Ban Trực lĩnh mệnh, Chu hoàng đế cho Tiết Cư Chính ngồi, cũng không đề cập đến việc ban hôn nữa, mà nói vào chính sự.
..........
Lục Thất về tới Ngô vương phủ, trên đường kể rõ mọi chuyện với Tiểu Điệp. Tiểu Điệp nghe xong cũng trách hắn không biết biến báo, nếu chẳng may Hoàng đế Chu quốc nổi cơn thịnh nộ, vậy làm sao quay về được, Lục Thất cũng nghĩ lại mà sợ hãi. Tiểu Điệp đề nghị hắn mau rời khỏi Khai Phong phủ.
Đến chiều, bỗng nhiên Ban Trực đến Ngô vương phủ, truyền dụ lệnh của Hoàng đế, phong Lục Thiên Phong làm Ban trực Chỉ huy sứ, ngự tiền nghe dùng. Lục Thất hơi ngạc nhiên.
← Ch. 550 | Ch. 552 → |