Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0347

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0347: Trúng cử
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Trong nháy mắt.

Trước mắt tất cả mọi người đều trống rỗng, cái gì cũng không thấy.

Thanh Mang cổ kiếm của Tiết Thần Tinh cùng với sáu mươi hai thanh Hỏa Vân Trọng Kiếm của Diệp Bạch va chạm vào nhau, bầu trời phát ra những tiếng nổ chói tai kịch liệt, ở trên bầu trời hỏa quan tràn đầy.

Sau đó vô số mảnh Hỏa Vân Trọng kiếm bay tán loạn, mang theo một luồng liệt diễm thật dài, phá rách không gian.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, có một số người không đề phòng kịp, bị nó làm cho bị thương.

May mà mấy vị trưởng lão ngoại tông thấy không ổn liền nhất tề vung tay lên, liên thủ tạo thành một bức tường sáng, đem những mảnh Hỏa Vân Trọng Kiếm này tụ tập lại một chỗ.

Trong chớp mắt, kiếm thuẫn do Hỏa Vân trọng kiếm đã bị phá hủy hoàn toàn, hơn một nửa Hỏa Vân Trọng kiếm hóa thành từng mảnh nhỏ.

Diệp Bạch khổ sở mới có được bảy mươi hai thanh Hỏa Vân trọng kiếm, trước đó hắn đã bị tổn hại mười thanh, giờ lại tổn hại mất một nửa.

Giờ phút này, ba mươi hai thanh Hỏa Vân trọng kiếm cho dù tổ hợp lại cũng không có tác dụng gì lớn. Đây chính là sự chênh lệch giữa huyền binh và phàm binh, Hỏa Vân Trọng Kiếm mặc dù ở trên thế gian là kiếm khí trân quý nhất nhưng đối với một thanh huyền binh tam giai trung cấp thì không chịu nổi một kích.

May mắn là dù sao nó cũng tạo ra được một bức màn ngăn trở.

Cũng trong nháy mắt đó trên người Diệp Bạch liền xuất hiện một luồng tử khí Long Xà ngăn trở, một lần nữa chắn trước mặt hắn.

Hai tiếng nổ vang kịch liệt lại vang lên, Thanh Mang cổ kiếm tấn công về phía đó.

Tuy nhiên Thanh Mang cổ kiếm này bị hai luồng ngăn cản hào quang trở nên tán loạn, tuy vẫn bay về phía trước nhưng lực đạo đã giảm đi rất nhiều, bất cứ khi nào cũng có thể rớt xuống.

Đôi mắt của Diệp Bạch lóe lên, bốn đạo hồng sắc lại phóng ra, hướng về phía Thanh Mang cổ kiếm đã hết khí lực mà đâm vào, chế phục thanh huyền binh tam giai trung cấp này.

Bốn đạo hồng sắc quái đằng với tốc độ kinh người, bao vây Thanh Mang cổ kiếm, quấn quanh nó.

Đây chính là một trong những kỹ năng của Thập Phương Huyền quyết, Đằng Phược.

Mà lúc này Tiết Thần Tinh đã bị thương, hắn vô cùng cuồng nộ, thanh cảnh tượng như vậy khóe miệng của hắn hiện ra một vẻ rét lạnh.

- Không biết tự lượng sức mình, muốn thu phục Thanh Mang Cổ kiếm của ta, vậy thì ngươi phải trả một cái giá lớn.

Chỉ thấy hắn vung ngón tay ra, một đạo lam sắc xuất hiện, phập một tiếng chém đứt, mà Thanh Mang Cổ Kiếm một lần nữa hào quang tỏa sáng, khôi phục lại sự ổn định trên không trung.

Mọi người ở bốn phía liền a lên một tiếng, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Hai đạo cổ đằng trong bốn đạo quấn lấy Thanh Mang cổ kiêm đã bị quấn lấy, một lần nữa bị Thanh Mang cổ kiếm cắt thành từng đoạn, rớt xuống mặt đất biến mất không còn thấy gì nữa.

Diệp Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi lại, đồng thời ngón tay phải của hắn khẽ di động mà quát khẽ:

- Đằng bạo.

Hai gốc cây hấp huyết đằng một lần nưa lại phóng to ra, màu đỏ sậm thể hiện sự dữ tợn, theo tiếng quát khẽ của Diệp Bạch, hai đạo Hấp Huyết Đằng như muốn nổ tung lên, truyền ra tiếng ồn phía xa xa.

Tu vi của Diệp Bạch tăng lên khiến cho uy lực của Đằng bạo cũng ngày càng mạnh, so với hồi ở Diệp gia thì mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ là Đằng bạo tuy mạnh nhưng cũng không làm gì được Thanh Mang cổ kiếm. Cổ kiếm này chỉ có thể lung lay vài cái, đột nhiên kiếm quang mãnh liệt bắn về phía Diệp Bạch, tựa hồ là không ngớt.

Diệp Bạch khẽ quát một tiếng, ngón tay một lần nữa lại chuyển động.

Phập một tiếng, một đạo thanh sắc từ đầu ngón tay Diệp Bạch không ngừng xoay tròn, sau đó trực tiếp chạm vào thân kiếm Thanh Mang cổ kiêm.

Đây chính là huyền kỹ lục giai cao cấp duy nhất của Diệp Bạch, Tê Phong Chỉ.

Uy lực vô cùng lớn.

Quả nhiên bị Tê Phong Chỉ điểm trúng, hào quang của Thanh Mang cổ kiếm một lần nữa bị đình chỉ, màu thanh sắc trên thân kiếm xuất hiện một dấu tay lõm vào, tựa hồ như là bị ngón tay của Diệp Bạch điểm phải, Nó loạng choạng một hồi, cuối cùng cũng bị rơi xuống đất.

Thanh Mang cổ kiếm rơi xuống đất cũng cho thấy, chiêu thứ nhất Lưu Tinh Tấn Thỉ của Tiết Thần Tinh đã bị Diệp Bạch tránh qua thành công.

Tình thế có vẻ xoay chuyển, chỉ là cái này cũng biểu thị cho thực lực của Diệp Bạch mạnh hơn so với Tiết Thần Tinh, càng tiến về sau Diệp Bạch càng nguy hiểm.

Tuy nhiên bất kể thế nào mà nói thì kế tiếp phải xem Diệp Bạch làm sao chống được chiêu thứ hai, chiêu thứ ba của Tiết Thần Tinh.

Nhìn thấy Diệp Bạch né qua chiêu thứ nhất, Tiết Thần Tinh cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy hắn khẽ vẫy tay, Thanh Mang cổ kiếm bay trở lại với một tốc độ ngày càng nhanh hơn. Tiết Thần Tinh liên tục huy động hai ngón tay, từng đạo lam sắc toát ra từ Thanh Mang cổ kiếm, sau một khắc lại hướng về phía Diệp Bạch mà mãnh liệt tấn công.

Chỉ là lúc này kiếm khí gào thét, trên không trung cơ hồ đều là những bóng kiếm thanh sắc, vô cùng vô tận.

Lực như trọng sơn, Quang ảnh như biển.

Một kiếm này tựa hồ như bao hàm không gian ngàn vạn, vô luận Diệp Bạch tránh thế nào cũng không trốn thoát. Tiết Thần Tinh sử dụng một chiêu này rõ ràng là không cho Diệp Bạch có cơ hội né tránh hay đón đỡ.

Hắn biết rõ Diệp Bạch bị thương, không thể sử dụng huyền khí, một chiêu này có thể nói là thập phần ngoan độc, ngay cả Diệp Bạch thời kỳ khỏe mạnh nhất cũng khó có thể mà đón đỡ.

Dường như Diệp Bạch đã không còn đường lui, những người đứng xem cuộc chiến thấy cảnh tượng như vậy thì đều thở dài một hơi:

- Đáng tiếc.

Mà mấy vị trưởng lão ở đây cũng cho rằng Diệp Bạch không thể nào tiếp nổi chiêu này của Tiết Thần Tinh, thắng bại đã phân.

Ai cũng nghĩ rằng Diệp Bạch không còn biện pháp nào ngăn cản chiêu này, bảy mươi hai thanh Hỏa Vân trong kiếm của hắn đã bị phá hủy một nửa.

Mà hắn cũng không thể né tránh, một kiếm này ngoại trừ đón đỡ thì không còn cách nào khác, tất cả là do Tiết Thần Tinh cố ý tạo thành, hắn muốn hình thành nên trận thế lấy cứng đối cứng.

Diệp Bạch lúc này cũng không nghĩ ra mình còn cách nào để đối địch, vô số thanh kiêm như là biển kiếm bay về phía mình.

Ánh sáng đó bị bóp méo, không nhìn thấu được, trong thiên địa không còn vật gì khác, chỉ còn kiếm ảnh bao trùm.

Kiếm ảnh này trong nháy mắt đã tiến tới rất gần Diệp Bạch, thậm chí đã cắt đến da thịt của hắn, trên vạt áo của hắn, có vô số vết rách chính là do Kiếm khí chạm vào.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn liền rúng động.

- Hắc ám?

Hắn thì thào tự nói, trong lòng tự nhiên nghĩ đến điều gì, linh quang lóe lên rồi biến mất.

Trong giây lát hắn đã có phản ứng.

Nhất thời, trong ánh mắt của hắn hiện ra một luồng cầu vồng.

Đây chính là tầng thứ hai của Luyện Mục Sinh hồng.

Trong nháy mắt này Diệp Bạch nhìn thấy không gian trước mắt biến hóa, không phải kiếm cũng không phải là người, không phải thiên địa mà là một đạo sắc thái mỹ lệ, có vàng có lục, có tím có xanh, có trắng. Tất cả sắc thái đều có, không có trường hợp nào là cá biệt.

Hắn lúc này đã nhìn ra chỗ nào là mạnh nhất, chỗ nào là mạnh nhất của đối phương, chỗ nào là thực chiêu chỗ nào là hư chiêu.

Bề ngoài có thể lừa được người khác nhưng khí cơ thì không thể dấu giếm, ai mạnh ai yếu liếc nhìn cũng biết. s

Vì vậy ở trong bóng tối mênh mông, Diệp Bạch một lần nữa lại không hề do dự, khẽ điểm ngón tay ra.

Không hề có chút kình phong nào, vô cùng nhẹ nhàng điểm vào vị trí yếu nhất.

Sau đó Diệp Bạch nghe thấy một tiếng vỡ vụn, bóng kiếm đầy trời được thu lại, mà lúc này đối thủ của hắn, Tiết Thần Tinh lại loạng choạng, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn ôm lấy ngực, trong miệng phụt ra một ngụm máu tươi, không ngừng chảy ra. Mà Thanh Mang cổ kiếm mà hắn yêu quý như tính mạng đã rớt xuống đất, kiếm quang biến mất.

*****

Trên không trung, những kiếm ảnh đầy trời đã bị tiêu tán, một lần nữa khôi phục lại vẻ trong suốt như lúc đầu, Diệp Bạch lại có thể nhìn thấy thế giới xung quanh.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Bạch mờ mịt nhìn về bốn phía, những người xung quanh lúc này cũng đều nhìn về phía hắn. Ngay cả Cốc Tâm Hoa đều rúng động không thể tin được.

- Chuyện gì vậy, chỉ là một phát chỉ bình thường mà thôi, vậy mà có thể đánh bại Tiết Thần tinh, thật không thể nào tưởng tượng được, không thể nào tưởng tượng được.

Cho dù với nhãn lực của Cốc Tâm Hoa nàng cũng không nhìn ra chuyện gì đã xuất hiện.

Đòn công kích đó, Diệp Bạch chỉ dùng một ngón tay là có thể phá giải mà đánh lui, tại sao hắn làm được, điều này có thể sao?

Tất cả mọi người đều không tin vào hai mắt mình mà nhìn về phía Diệp Bạch, những ánh mắt vô cùng phức tạp, điểm chung đều là khiếp sợ.

Tưởng rằng Diệp Bạch chắc chắn đã gặp phải thất bại, tuy nhiên biến hóa đã xảy ra, khiến cho người ta không kịp phản ứng. Sự tình này phát sinh hồi lâu khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên.

Bọn họ chỉ có thể há hốc mồm, trợn trừng mắt không nói ra lời nào.

Một khắc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy kiếm ảnh tan ra. Tiết Thần Tinh trở nên loạng choạng, tất cả mọi người cũng không dám tin vào hai mắt của mình, suy nghĩ của bọn họ tựa như cũng dừng lại, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không cách nào lý giải được. Một chỉ này của Diệp Bạch thật quá lợi hại, bọn họ đặt cho một chỉ này một cái tên là Thần Kỳ Nhất chỉ.

- Lam Hải Nhược, Quách Thiên Thiên, Phó Băng Vũ cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Ngay cả Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết cũng ngây ngốc. Quan Đạp Tuyết, Thẩm Họa Yên và tất cả đệ tử ngoại tông đều tĩnh lặng.

Trong lúc nhất thời, toàn trường trở nên yên tĩnh. Diệp Bạch cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ dựa vào Vọng Khí quyết, nhìn thấy được trong bóng tối một điểm nhỏ mà thôi.

Sau đó hắn không quan tâm điều gì, trực tiếp điểm vào, chuyện kế tiếp thế nào hắn cũng mơ hồ giống như mọi người.

Lúc này Tiết Thần Tinh đã loạng choạng, thanh huyền binh tam giai trung cấp mà hắn quý như tính mạng đã rớt xuống mặt đất, kiếm quang biến mất toàn bộ.

Mọi người ở bốn phía liền có biểu lộ khác nhau, tất cả giống như gặp quỷ vậy. Khi hắn mờ mịt hỏi xảy ra chuyện gì, thì mọi người cơ hồ đều né đi, hoàn toàn không dám tiếp xúc với ánh mắt của hắn.

Nếu như có ai có thể hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ có Tiết Thần Tinh. Một khắc đó trong chiêu thức của hắn, trong hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh có một điểm sơ hở, mà Diệp Bạch đã đánh trúng điểm sơ hở này.

Điểm sơ hở đó vốn không thể nói là sơ hở, xuyên, vì nó rất nhỏ, ẩn giấu ở trong kiếm ảnh, thậm chí là biến mất không thể nhìn thấy, hoàn toàn không thể nào tìm được.

Một điểm này có thể đánh trúng thành công chỉ sợ những người hơn hắn mười cảnh giới cũng không làm được. Tuy nhiên Diệp Bạch đã làm được, thời khắc này hắn đã dùng một ngón tay điểm trúng nó.

Tất cả bóng kiếm đều trở nên trì trệ, mà ngay cả cổ tay cầm kiếm của mình cũng như bị điện giật, kiếm thế không thể suy trì được nữa.

Ngay cả hắn cũng phải loạng choạng rút lui, kiếm trong tay hắn cũng không thể đứng vững. Đầu tiên là sững sờ, sau đó là giận dữ:

- Điều này không thể, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, kiếm pháp của mình tuy có sơ hở, tuy nhiên trong thiên hạ làm gì có võ học nào hoàn mỹ, tất phải tồn tại nhược điểm, tuy nhiên nhược điểm đó nhãn lực người bình thường làm sao có thể nhìn ra được.

Đây nhất định là trùng hợp, nhất định là như vậy.

Nghĩ tới đay đầu tiên Tiết Thần Tinh khiếp sợ, sau đó là tức giận, chiêu thứ nhất của mình bị đánh bại phải rút lui, chiêu thứ hai thì thanh kiêm rơi xuống đất, ở trước bao nhiêu người, ở trước Cốc Tâm Hoa, ở trước bao nhiêu vị trưởng lão, trước ngàn vạn đệ tử ngoại tông.

Đường đường là một đệ tử nội tông lại thất bại trong tay một đệ tử ngoại tông, điều này làm sao hắn có thể chịu đựng được?

Sỉ nhục này, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, đối với một đệ tử ngoại tông như Diệp Bạch, hắn càng thâm cừu đại hận.

Hắn cũng không tưởng được Diệp Bạch lại có thể làm như vậy, một lần nữa hắn triệu hồi thanh kiếm lại. Tuy nhiên bây giờ hắn biết mình đã sai rồi, bất kể là kiếm chiêu mạnh thế nào, che giấu như thế nào đều bị phá.

Diệp Bạch gặp chiêu phá chiêu, bất kể nhiều hay ít hắn đều dùng một ngón tay nhẹ nhàng phóng tới, sau đó bóng kiếm lại tiêu tán hết.

Tiết Thần Tinh một lần nữa lại bị đẩy lui, chiêu thứ ba chiêu thứ tư chiêu thứ năm... chiêu thứ bốn mươi...

Những người xem ngày càng khiếp sợ, Cốc Tâm Hoa cũng không thể tin được, mà Tiết Thần Tinh liên tục phun ra máu, mỗi lần hắn phóng kiếm ra, đều bị Diệp Bạch điểm vào chỗ yếu hại nhất.

Tiết Thần Tinh loạng choạng lùi về, Kiếm thế của hắn chẳng những không làm bị thương đối thủ mà còn bị bức về.

Hắn cũng cảm giác mỗi lần bị lực phản chấn, huyết mạch của hắn lại một lần nữa rung chuyển.

Những người xem cũng đã sớm chết lặng, mà Diệp Bạch cũng kinh ngạc.

Hiện tại số chiêu mà Tiết Thần Tinh phóng ra đã hơn tám mươi chiêu, Thẩm Họa Yên thấy vậy cũng ngây ngốc.

Lúc này, Diệp Bạch đã xuất ra hơn mười chiêu, nhìn dáng vẻ dường như còn muốn tiếp tục.

Từ đấu tới cuối, Diệp Bạch nhành nhã dạo chơi, hành vân lưu thủy, một ngón tay điểm ra, không hề thấy chút ám kình nào, chỉ là...

Một ngón tay bình thản lại xuất hiện biến hóa thần kỳ, kiếm pháp của Tiết Thần Tinh phải tiêu tán, không hề có dấu hiệu thua thiệt, hắn như vậy phỏng chừng có chiến đấu thêm mấy trăm chiêu kết cục vẫn như vây.

Diệp Bạch càng đấu càng thuận tay, cứ ra chỉ, lần nào cũng nhẹ nhàng thoải mái không ngừng tiến công.

Khí tức của Tiết Thần Tinh ngày càng hỗn loạn, cước bộ cũng ngày càng không có kết cấu, trên trán của hắn mồ hôi chảy ra, tất cả mọi người đều minh bạch huyền tức của hắn ngày càng bị tiêu hao nghiêm trọng.

Tiếp tục như vậy Tiết Thần Tinh sẽ phải ngã xuống vì huyền khí tiêu hao, mà Diệp Bạch từ đầu tới cuối tựa hồ như không dùng qua huyền khí, căn bản không lo sợ bị tiêu hao bởi vì hắn chỉ dùng một ngón tay mà thôi.

Mặc cho Tiết Thần tinh gió mưa thế nào những đòn công kích đều bị Diệp Bạch chặn đứng lại.

Tại đó trước phong bạo liên tục, đằng sau hồ nước phẳng lặng như gương hình thành hai thế giới quỷ dị thần kỳ, Diệp Bạch hờ hững điểm một ngón tay ra, tựa như là tượng gỗ, đơn giản vô cùng. Hắn đắm chìm trong một cảnh giới kỳ dị, không thoát ly được.

Nhưng từ chiêu thứ hai, hắn tựa hồ như tiến nhập vào trong một thế giới kỳ lạ, nhìn thấy đòn công kích thứ ba của Tiết Thần Tinh, hắn lại nhắm mắt sử dụng Vọng Khí thuật.

Sau đó Diệp Bạch lại đưa một ngón tay điểm ra, trong thế giới này hắn chính là vương, vô luận vật gì tiến vào trong thế giới này đều bị hắn khám phá ra.

Đòn công kích cường thịnh trở lại, ngón tay hắn lại điểm ra, sau khi đòn công kích tiêu tán, lại hình thành một tuần hoàn, ý thức của hắn đã sớm hỗn độn.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong biểu hiện kỳ lạ trước mắt, không có kiếm không có thanh âm, đây chính là thế giới của Vọng Khí thuật, mỗi một chỉ điểm ra đều rất đơn giản, mang theo một quỹ tích không thể hiểu được.

Chỉ cần công kích của đối phương không lùi đi thì công kích của hắn cũng sẽ diễn ra không ngừng, chỉ là hắn cảm thấy công kích của đối phương ngày càng yếu.

Thời gian công kích ngày càng dài khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.. một trăm bốn mươi lăm chiêu, một trăm năm mươi lăm chiêu... một trăm sáu mươi lăm chiêu... Cước bộ của Tiết Thần Tinh đã bắt đầu trở nên loạng choạng, huyền khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn hơn, kiếm chiêu ngày càng tán loạn.

Người tinh mắt có thể nhận ra, hắn có sức nhưng mà không dùng được, thấy cảnh tượng như vây mục quang của Cốc Tâm Hoa liền lóe lên.

Một chưởng hư không phát ra, một tiếng ba nhỏ vang lên, khóe miệng của Tiết Thần Tinh ứa ra một vết máu, đắm chìm trong ảo cảnh.

Diệp Bạch cũng thanh tỉnh lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Chuyện gì vậy? Hắn cảm thấy mờ mịt, trong cơ thể tựa như cũng có một dòng chảy lưu chuyển.

Cốc Tâm Hoa quay đầu nhìn về phía hắn mà thản nhiên nói:

- Chúc mừng ngươi ngươi đã thông qua khảo nghiệm.

Nói xong nàng lập tức vẫy tay một cái, Lam Hải Như liền đưa Tiết Thần Tinh đi nghỉ ngơi.

- Tốt lắm, mười hai dadnh ngạch, danh hoa đã có chủ, còn lại một danh ngạch, có người nào muốn giành lấy không?

Ở bốn phía lạnh ngắt như tờ, nhưng đúng lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Nếu như không có người, ta tới thì thế nào?

- Theo thanh âm, một lam y thanh niên tách khỏi đám người, đi tới sân rộng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)