Vay nóng Tima

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0423

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0423: Ngư ông bất ngờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


Cơ hội sẽ luôn cho những người có chuẩn bị, cơ hội của Diệp Bạch nhanh chóng đã đến.

Ở trước mộ địa.

Kim Nhạn Cung, Lưu Tinh tông, Càn Khôn Môn ba bên chiêm giữ một phương, khí thế vi diệu, thời gian trôi qua đã có người không nhịn được, chính là thiếu chủ của Kim Nhạn cung Trương Đạo Minh.

Chỉ thấy ánh mắt của hắn lóe lên, giương giọng nói:

- Lục lão còn chờ gì nữa, giết bọn họ đi, dám đoạt bảo vật của chúng ta đúng là muốn chết.

Nghe thấy lời này, Lục Y lão giả liền biến sắc thầm mắng một câu:

- Ngu ngốc nếu như ngươi không phải là con của cung chủ thì ta đã giết ngươi.

Trung niên thư sinh nho nhã của Lưu Tinh tông Kim thư sinh nghe vậy đầu tiên hơi biến sắc sau đó lại xoay chuyển ánh mắt mà khẽ cười, hướng về phía thiếu chủ của Kim Nhạn cung nói:

- Người trẻ tuổi, nói năng cũng cần phải có chừng mực, giết chúng ta, để xem ngươi có bản lĩnh này không.

Thiết địch lão tẩu của Càn Khôn môn ở bên ngoài nghe thấy lời nói của Trương Đạo Minh cũng không kìm được mà hơi đổi sắc.

Hắn quay đầu nhìn về phía đám người của Kim Nhạn Cung, rồi quay đầu nhìn đám người của Lưu Tinh Tông đột nhiên cao giọng nói:

- Phó Kim Thư, hôm nay địch cường ta nhược, đối phương hình như muốn nuốt trọn một mình, không bằng chúng ta liên hợp lại, sau khi mọi chuyện thành công ta không cần nhiều chỉ cần phân cho một phần, thế nào?

Nghe được như vậy, trung niên nho nhã của Lưu Tinh tông liền mỉm cười gật đầu nói:

- Hay lắm, cứ như vậy đi!

Thiết Địch lão tẩu nghe vậy thì mừng rỡ, hướng về phía người của Lưu Tinh tông mà đi lại gần, ai cũng không chú ý tới ánh mắt của hắn hàn quang lóe lên rồi biến mất.

Mà Diệp Bạch ở phía tro bóng tối nhìn thấy rõ ràng thì trong lòng không kìm được mà mỉm cười:

- Chẳng lẽ chúng gian dối, chỉ là tình huống hiện tại Kim Nhạn Cung rất mạnh, Lưu Tinh Tông và Càn Khôn môn ở thế yếu hơn, bọn họ không liên hợp lại chẳng lẽ còn muốn tranh đấu với nhau. Đây không phải là cho Kim Nhạn cung cơ hội độc chiếm bảo vật hay sao?

Diệp Bạch nghĩ thế nào cũng không thông, chỉ là hắn biết rõ cơ hội thoát thân đã tới, cả thân hình khẩn trương lên, chỉ cần đợi tới khi ba bên đại chiến là có thể bứt ra.

Nhin thấy Thiết Địch lão tẩu của Càn Khôn môn hướng về phía ba người của Lưu Tinh tông mà đi tới, bốn người của Kim Nhạn cung không có mở miệng ngăn cản, Lục y lão giả kia thì nở ra một nụ cười quỷ dị.

Thấy Thiết Địch lão tẩu đến gần, bỗng nhiên trung niên nho nhã của Lưu Tinh tông đột nhiên biến sắc, hét to một tiếng:

- Tiểu Tâm...

Tuy nhiên đã muộn rồi một vòng lục u quang mang chợt lóe lên, phanh một tiếng, lão giả tóc trắng hét to một tiếng, một chưởng đánh ra, mà bóng đen lóe lên, Thiết Địch lão tẩu sau khi một kích đắc thủ đã lùi người về sau, trong chớp mắt đứng một bên về phía người của Kim Nhạn Cung. Bên Lưu Tinh tông phản ứng không kịp, Phó Kim Thư giận dữ muốn đuổi theo nhưng bị Lưu Tinh tông ngăn cản.

Lão giả của Lưu Tinh tông ở trước ngực có một lỗ máu vô cùng lớn, ở trên đó còn có một lục quang u ám, rõ ràng là có độc.

Lão giả tóc trắng vươn tay ra trước ngực, máu tươi chảy không ngừng ra bên ngoài, y trợn mắt nhìn về phía Thiết Địch lão nhân mà nói:

- Hèn hạ.

Phó Kim Thư di chuyển thân hình qua đi tới trước mặt của lão, đưa tay điểm vào một số yếu huyệt ở trên người của lão để tạm ngừng máu tươi, sau đó móc từ trong người ra một cái bình ngọc, đem toàn bộ đan dược trong cái bình đó mà đút cho lão giả tóc trắng, lão giả tóc trắng ho hai tiếng sau đó sắc mặt mới trở nên chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

Thấy như vậy, Thiết Địch lão tẩu của Kim Nhạn cung mỉm cười nói:

- Vô ích, đó chính là Hồn Ngũ Cốt tán, chắc chắn phải chết không nghi ngờ, không có thuốc đặc trị không thể giải được, cho dù có phục nhiều giải độc đan hơn nữa cũng thế.

Nghe như vậy bạch y thanh niên của Lưu Tinh tông liền xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía lão giả mà nói:

- Tại sao, ta và ngươi liên thủ còn có thực lực đấu một trận, ngươi theo phe của Kim Nhạn cung, cái gì cũng không chiếm được, ngươi có chỗ tốt gì khi gia nhập bọn họ?

Nghe thấy lời nói này, thiếu chủ của Kim Nhạn Cung Trương Đạo Minh liền cười lạnh một tiếng:

- Xem ra ngươi sắp chết rồi, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Càn Khôn Môn đã đầu phục Kim Nhạn cung của chúng ta, hiện tại Chí Thiện lão nhân của Càn Khôn Môn đang là phó cung chủ của Càn Khôn môn, cho nên dĩ nhiên y cũng là thuộc hạ của Kim Nhạn Cung, bọn ta cho hắn tiếp cận ngươi chính là để thuận tiện diệt trừ các ngươi mà thôi.

Nghe vậy Phó Kim Thư của Lưu Tinh tông liền biến sắc, mà Diệp Bạch nấp ở phía xa xa cũng kinh hãi.

Biến cố này thật quả là ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ Càn Khôn Môn tuy là một tông môn không nhập lưu ở Vô Sương quốc, bá chủ một phương lại đầu nhập vào một cửu phẩm tiểu tông ở phương bắc, thật khiến người ta khó tưởng tượng nổi.

Trương Đạo Minh không phải cuồng vọng mà là khiến cho đối phương mất tự tin.

Nhưng trước cảnh tượng này bỗng nhiên Phó Kim Thư lại ngửa mặt lên trên trời cười rộ, hắn bình tĩnh thản nhiên nói:

- Bệnh kiếm khách, nhìn lâu như vậy mau xuất hiện đi.

Ở bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, bên Kim Nhạn cung, năm người sắc mặt đại biến, ở bên Lưu Tinh tông Bạch Phát lão nhân cùng Trương Lưu Tinh cũng nhìn quanh lộ vẻ kinh ngạc.

Thật lâu sau vẫn không có người nào liên tiếng, thiếu chủ của Kim Nhạn cung hừ lạnh một tiếng nói:

- Phô trương thanh thế!

Phó Kim Thư nhíu mày một lần nữa ngẩng đầu lên nói:

- Ngươi muốn gì chứ, ngươi muốn làm ngư ông nhưng tình thế hiện tại ngươi có thể sao? Chúng ta không liên thủ thì ngươi một cơ hội cũng không có.

Ở phía xa xa, Diệp Bạch trong lòng liền hoảng hốt, lúc Phó Kim Thư mở miệng nói hắn còn tưởng nói mình, nhưng bây giờ hắn mới biết là người khác, chẳng lẽ ngoài mình ra ở bốn phía còn có người nào đó nấp bóng sao, điều này khiến cho Diệp Bạch toát ra một mồ hôi lạnh.

Nếu như đã có người sớm mai phục ở đây mà mình cũng không phát giác thì thật đáng sợ.

Bóng người kia vẫn không xuất hiện, mà bên Kim Nhạn cung cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, bọn họ nhìn Phó Kim Thư nói:

- Kim thư thư sinh, cần gì phải như vậy, các ngươi đã không còn là đối thủ thì hãy thối lui đi chỉ cần các ngươi không tranh đoạt bảo vật thì chúng ta có thể chừa cho các ngươi một đường lui, thế nào?

Hiển nhiên bọn họ tuy chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng với thực lực của Kim Thư Thư sinh này bọn họ vẫn kiêng kỵ, không phải tình huống bất đắc dĩ bọn họ cũng không muốn giao chiến với hắn.

Tuy nhiên đúng vào lúc này từ phía xa xa bỗng truyền tới một tiếng cười dài, một thân ảnh tựa như điện chớp bay qua đầu Diệp Bạch.

Người này mặc một chiếc áo mỏng màu xanh, khuôn mặt khắc khổ, thân hình cao gầy trên khóe môi nở ra một nụ cười, sau lưng đeo một thanh trường kiếm đỏ rực, đây chính là người đứng bên cạnh lĩnh đội đệ tử của Nhật Nguyệt tông, Bệnh Kiếm khách.

Sau khi đi vào trong trường hắn mỉm cười nói với Kim thư sinh của Lưu Tinh tông:

- Phó huynh.

Sau đó hắn lại nhìn về phía lục y quái khách của Kim Nhạn cung cũng thi lễ nói:

- Lục lão, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh này.

Ở bên Kim Nhạn cung Lục y lão giả sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi, vô cùng phức tạp.

Nhật Nguyệt tông luận về thực lực cũng là một tông môn cửu phẩm nổi danh với Kim Nhạn cung, so với Càn Khôn môn thì còn mạnh hơn một bậc. Luận về thân phận thì người này ở Nhật Nguyệt tông cũng có quyền cao chức trọng, cao thủ thứ nhất thứ hai, đã bước nửa bước vào cảnh giới huyền tông, so với Thiết Địch lão giả thì mạnh hơn rất nhiều.

Một người như vậy đột nhiên xuất hiện hơn nữa còn đứng ở bên ngoài rất lâu thì không thể không khiến người khác hoài nghi dụng tâm của y.

Mà bên Lưu Tinh tông, Phó Kim Thư cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, hướng về phía Bệnh Kiếm khách vừa mới xuất hiện nói:

- Tham huynh, ta nghĩ huynh định trốn đi, không ngờ hiện tại đã lội diện.

Tham Nhất Thu cười xấu hổ, không trả lời mà nói thẳng:

- Được rồi, chúng ta bốn bên đều đã tự tập, Lục lão bên các ngươi có một người bước nửa bước vào huyền tông, ba huyền sư đỉnh cấp, một huyền sĩ cao cấp, bên chúng ta tuy có một người bị thương nhưng thực lực trong thời gian ngắn vẫn không yếu, hai người bước nửa bước vào huyền tông, một huyền sư đỉnh cấp, một huyền sĩ đỉnh cấp, chuyện này ngươi thấy phần thắng thế nào?

Kim Nhạn cung Lục Y lão giả nghe vậy thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo:

- Bệnh kiếm khách, ngươi muốn đối nghịch với người của Kim Nhạn cung chúng ta?

Bệnh Kiếm khách cười ha hả:

- Sao lại nói như vậy, bảo vật vô chủ ta gặp phải thì ta cũng phải có phần, ta cũng không muốn là cừu địch của Kim Nhạn cung các ngươi, ở đây bảo vật có bốn cái, không bằng mỗi người lấy một cái, giữ gìn hòa khí, ngươi thấy thế nào?

Lục y lão giả nghe vậy thì phất tay áo:

- Không được.

Thiếu chủ của Kim Nhạn cung càng lãnh đạm nói:

- Muốn đối nghịch với Kim Nhạn cung chúng ta, hừ. Ta nói cho ngươi biết, cha ta khi bế quan đã đột phá tới cảnh giới huyền tông, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ tới hậu quả.

Bệnh Kiếm khách nghe vậy thì đầu tiên nhìn thiếu chủ của Kim Nhạn cung rồi lắc đầu cười khổ một cái, sau đó hắn hướng về phía Kim Thư thư sinh nói;

- Trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, ngươi nói là huyền tông là huyền tông sao, ta đây đã bế quan nghìn lần mà vẫn chưa đột phá tới huyền tông, nếu huyền tông mà dễ đột phá như vậy thì còn gì là hiếm hoi nữa.

- Xem ra, không thể nói chuyện, Phó huynh, đối phương đã không chịu thì chúng ta chỉ có thể tranh đoạt mà thôi.

Kim Thư sinh bật cười lớn mà nói:

- Sớm nên như thế.

Bệnh Kiếm khách cười ha hả nói:

- Cũng không nói nhiều, động thủ ta tới trước động thủ với hai Hắc bạch vô thường.

Kim thư thư sinh nói:

- Lục lão hãy chờ ta, chuyện báo thù, Tinh Nhi con giáo huấn cho tên tiểu tử kia thật tốt, ta đã sớm không nhìn hắn vừa mắt.

*****

Nghe thấy lời nói của Kim Thư thư sinh xong, Trương Lưu Tinh đi ra mà cung kính nói:

- Vâng.

Sau đó hắn hướng về phía thiếu chủ của Kim Nhạn cung vẫy tay một cái nói:

- Trương huynh, xin mời.

Thiếu chủ của Kim Nhạn cung tức giận nói:

- Động thủ với ta? Được, ta cho các ngươi kiến thức về Thiên Sát Cửu thuật của Kim Nhạn cung, Lục lão động thủ.

Tiếng nói vừa dứt, thiếu chủ của Kim Nhạn cung Trương Đạo Minh liền di động thân hình hóa thành một đạo kim quang lăng không đánh về phía Trương Lưu Tinh, ở giữa trên không trung, bàn tay trái của hắn giống như ưng trảo, trên đó có một màn lục sắc quang mang.

Sắc mặt của Trương Lưu Tinh biến hóa mà nói:

- Âm Độc Ngũ La công, khó trách ngươi lại ngông cuồng như thế, chỉ là cũng không hơn gì thứ này của ta.

Trương Lưu Tinh thi triển thân pháp, hai tay dương lên, Trần Đoàn Kích được sử xuất, công kích về phía Trương Đạo Minh.

Thế công mãnh liệt chưa từng có từ trước đến nay, chính là một trong tam đại lục giai tuyệt học của Lưu Tinh tông, Phá Ảnh Lưu Tinh Kích.

Mà Trương Đạo Minh nhìn thấy Lưu Tinh Kích này cũng không hoảng sợ mà lộ ra một nụ cười lạnh, một luồng liệt diễm hỏa mang lóe lên, lao thẳng về phía cổ của Trương Đạo Minh.

- Nhất Kích Tất sát thuật.

Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Trương Lưu Tinh đại biến, thật không ngờ chỉ một huyền sĩ cao cấp như Trương Đạo minh lại đáng sợ như thế, nếu lần này bị hắn đánh trúng thì không chết cũng bị thương.

Tuy nhiên Trương Lưu Tinh dù sao cũng là một huyền sĩ đỉnh cấp, so với Trương Đạo minh vẫn cao hơn một giai tầng, tuy vừa rồi hắn rơi vào thế hạ phong nhưng sau khi ổn định nhất định có thể giữ được thế quân bình.

Thực lực của Trương Đạo Minh này đúng là không tầm thường.

Mà Trương Đạo Minh cũng giật mình với thực lực của Trương Lưu Tinh, vốn hắn tưởng rằng chỉ sau vài chiêu mình có thể đánh bại tiểu tử vô sỉ này, nhưng thật không ngờ nãy giờ tấn công vẫn chỉ ở thế quân bình. Trong lòng của hắn bỗng lần đầu tiên có một cảm giác thất bại, công kích cũng trở nên hung hiểm hơn, hai người mới giao tranh mười chiêu nhưng đã vô cùng kịch liệt.

Mà ở bên kia.

Trong lúc Trương Đạo minh và Trương Lưu Tinh đấu với nhau, những người khác cũng chọn đối thủ mà đại chiến.

Phó tông chủ của Nhật Nguyệt tông vừa mới xuất hiện đấu cùng với hai hắc bạch lão nhân của Kim Nhạn công, với thực lực nửa bước huyền tông của hắn chống lại hai huyền sư đỉnh cấp không có gì khó khăn, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong, đánh không nhanh không chậm, vô cùng thoải mái.

Hai hắc bạch lão nhân tuy muốn giữ cục diện ở thế quân bình nhưng trước sự áp chế của một vị cường giả nửa bước huyền tông, bọn họ vẫn bị áp chế.

Mà Kim Thư Thư sinh người mạnh nhất của Lưu Tinh tông lúc này đang chống lại người mạnh nhất của Kim Nhạn cung, Lục lão. Lúc này trong tay hắn chính là kim sắc thư tịch, thư tịch kim sắc này đột nhiên phát sáng, mỗi đạo kim quang lóe lên thì ngay cả một phiến đá cứng rắn cũng bị cắt thành đậu hũ, so với thần binh lợi khí thì còn sắc bén hơn, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Mà chiêu thức của lục lão cũng rất kỳ quái, hắn không sử dụng bất kỳ binh khí gì nhưng đôi bàn tay của hắn thì so với những binh khí bình thường trên thế gian này còn đáng sợ hơn, mỗi lần đánh ra đều mang theo những đạo hắc quang.

Hai người đánh nhau, chưởng thư giao kích, mỗi lần kim thiết đều vang ra những thanh âm dài.

Về phần bạch phát lão nhân của Lưu Tinh tông kia thì hai mắt đỏ bừng nhìn người đối diện chính là Càn Khôn môn Thiết Địch lão tẩu, y vô cớ bị người khác đánh trộm, lại trúng phải U Hồn Ngũ cốt tán, tuy hiện tại miễn cưỡng kiên trì được nhưng cái mạng già này vẫn nguy trong sớm tối. Đường đường là một chấp sự của Lưu Tinh tông hắn sao có thể không tức giận.

Bởi vậy khi người khác thi triển chiến đấu y cũng biến thành một đạo bóng trắng mà xông lên, ra tay chính là sát chiêu lưỡng bại câu thương, mặc kệ sinh tử.

Bởi vậy Thiết Địch lão nhân liền bó tay bó chân, không ngừng lùi bước.

Chỉ là lão giả tóc trắng đã trúng độc đã lâu, hơn nữa Thiết Địch lão tẩu lại chạy quanh, tiêu hao thực lực của bạch phát lão giả, không chính diện đối kháng cho nên tuy ngoài mặt nhìn thì có vẻ chật vật nhưng ai thắng ai thua thì chưa thể nói trước.

Nhìn thấy tình hình này Diệp Bạch vốn ở phía trong bóng tối xa xa do dự một chút, hắn vẫn chưa rút đi mà đứng nguyên tại chỗ tinh tế quan sát.

Một trận chiến đỉnh cấp huyền sư đấu với đỉnh cấp huyền sư, nửa bước huyền tông đấu với nửa bước huyền tông không thể bỏ qua, những cuộc chiến này có thể khiến hắn gia tăng tầm mắt và kinh nghiệm lâm địch không ít.

Bởi vậy cơ hội trước mắt hắn dĩ nhiên không thể bỏ qua.

Ánh mắt của Diệp Bạch chớp động, hắn sử dụng Vọng Khí quyết, dần dần hắn bắt đầu ngộ ra một số thứ.

Tuy hiện tại thực lực của hắn không giúp đỡ được gì nhưng tương lai khi hắn tấn cấp lên huyền sư thậm chí là huyền tông thì những kinh nghiệm này hữu ích rất nhiều.

Tuy nhiên cuộc chiến trước mắt có đặc sắc đến đâu cũng có lúc kết thúc, trong trường chiến cuối cùng cũng phân biến hóa.

Lúc này Bệnh Kiếm khách Lạc Nhất Thu cùng với hai đại cung phụng Hắc Bạch vô thường thực hiện một trận chiến, Bệnh Kiếm khách quả nhiên là chiếm thượng phong, áp đảo hai người, về sau hắn xuất ra một thanh trường kiếm màu đỏ, cơ hồ trong chốc lát đã phân thắng bại.

Thanh kiếm màu đỏ kia có một ký hiệu trên đó có một đồ án thanh long, vô cùng bất phàm. Thời gian ngưng trệ, hai đại cung phụng của Kim Nhạn cung tuy thực lực không tệ nhưng đối với màn huyết quang này thì tựa như là gặp rắn rết, vô cùng sợ hãi.

Kể từ đó sau một lát bắt đầu chính là cánh tay trái của Hắc vô thường bị Bệnh Kiếm khách chém rách một mảng lớn, sau đó sắc mặt của Hắc vô thường đại biến, hắn vội vàng lùi xuống, mà Bạch vô thường thấy thế thì cũng trù trừ không dám tiến đến.

Thấy như vậy, Bệnh Kiếm khách Lạc Nhất Thu liền cười ha hả cũng không truy kích mà nói:

- Đa tạ, hai vị đã không muốn tái chiến thì lạc mỗ cũng xin đi trước.

Lời nói vừa dứt thân hình đã chuyển động hóa thành một đạo lưu quang, với xu thế sấm chớp lao vào trong thạch mộ, sau đó hắn thò tay ra hướng về phía bạch sắc quang đoàn mà chụp tới hiển nhiên là muốn lấy một trong tứ bảo ở đó.

Lưu Tinh tông Kim Thư thư sinh, Bạch Vô Dực cùng với Lục y lão giả của Kim Nhạn cùng và Thiết Địch lão tẩu tuy vẫn chiến đấu kịch liệt nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi mộ thạch.

Bởi vậy khi Bệnh Kiếm khách di chuyển thân hình, bốn người này lập tức có phản ứng, Lục y lão giả của Kim Nhạn cung liền tức giận, bỏ Kim Thư thư sinh, xoay người về phía thạch mộ mà nhào tới, đồng thời tức giận quát lên:

- Tặc tử ngươi dám!

Bàn tay của hắn thò ra, một khí kình kinh khủng khẽ hấp thu bạch sắc quang đoàn.

- Ngưng Không nhiếp vật.

Thấy như vậy Kim Thư Thư Sinh cũng không dám chậm trễ mà hét lên một tiếng, song chưởng đẩy ra, ầm một tiếng vang thật lớn, một kình khí vô cùng lớn chạm vào, đem Lục y lã giả và bạch sắc quang đoàn đánh lui.

Thấy như thế sắc mặt của Bệnh Kiếm khách liền lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn quả nhiên đã tiến tới gần trong thạch mộ nhất.

Lục Y lão nhìn thấy vậy thì trong lòng thầm hận, hung hăng liếc nhìn Kim Thư thư sinh, chỉ là lão hiện tại cũng không có thời gian so đo, lão xoay người nhào tới, tuyệt đối không để cho bảo vật rơi vào trong tay Bệnh kiếm khách.

Mà lúc này, Kim Thư thư sinh, chấp sự của Lưu Tinh Tông Bạch Vô Dực còn có Thiết Địch lão tẩu của Càn Khôn môn cũng không bỏ qua mà nghênh chiến, đánh về phía mộ huyệt, mà ở bên kia Trương Đạo Minh và Trương Lưu Tinh hai người đối chiến thấy vậy cũng ngưng lại, tuy cả hai đều không nhúng tay vào nhưng đều chăm chăm đề phòng.

Đồng thời hai đại cung phụng của Kim Nhạn cung hắc bạch vô thường mặc dù trong chiến đấu không phải là đối thủ của Lạc Nhất Thu nhưng nhìn thấy hắn muốn lấy vật gì đi thì bọn họ cũng không bỏ qua.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn lục y lão giả đuổi theo hét lớn lên một tiếng, song chưởng tung ra, mười ngón tay biến chuyển sau đó oanh động, mang theo một liệt diễm hừng hực.

Cùng lúc đó Kim Thư thư sinh ở phía sau cũng huy vũ hai tay ở trên không trung, thi triển những môn huyền kỹ kỳ lạ, hướng về phía bạch sắc quang đoàn mà lao tới, Bạch phát lão giả của Lưu tinh tông, Hắc Bạch vô thường của Kim Nhạn cung, Thiết Địch lão tẩu của Càn Khôn môn tại thời khắc này cũng đều đã đuổi tới.

*****

Nhiều người như vậy tràn vào bên trong mộ thất, hoàn cảnh hỗn loạn như vậy có thể đoán ra.

Ở phía xa xao Diệp Bạch vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên hắn nghe thấy từ trong mộ truyền tới phanh một tiếng, cả tòa mộ bị chấn động, đất đá bay toán loạn, một bạch sắc quang cầu nổ tung khiến cho các vật bay tán loạn, sau đó có một lưu quang xuất hiện, nhanh chóng bay ra bên ngoài.

Diệp Bạch ngẩn ngơ hắn vô thức thi triển một đạo thập phương huyền quyết bao vây lấy màn lục quang bay ra đó, kéo xuống mà xem.

Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vang lên:

- Người nào lấy thứ đó, mau giao ra đây.

Diệp Bạch nghe vậy thì giật mình, trong chốc lát hắn liền phát hiện ra một đạo hắc sắc quang mang vô cùng đáng sợ bay về phía mình, đồng thời đôi tay kia cũng đã thò tới gần mình. :

Diệp Bạch lúc này cuối cùng cũng có phản ứng, hắn cũng không còn thời gian xem xét vật ở trong tay của mình là gì, ba đạo kiếm quang bay ra, giống như là cánh chim phóng lên trên trời.

Trong lúc cấp bách Diệp Bạch còn kịp quay đầu lại, nhìn thấy được người đuổi theo hắn chính là Hắc Bạch vô thường của Kim Nhạn cung, phía sau đó còn có Thiết Địch lão tẩu của Càn Khôn môn.

Hai người đều là đỉnh cấp huyền sư, tốc độ vô cùng nhanh mà Diệp Bạch cho dù thi triển phi hành kiếm trận thì khoảng cách cũng càng ngày càng gần với bọn họ.

Chỉ cần gần một chút nữa thôi là y có thẻ nắm chắc đem phi kiếm của Diệp Bạch đánh rớt xuống, lúc đó mặc kệ hắn là huyền sĩ cao cấp hay đỉnh cấp thì cũng phải để lại cái mạng.

Mà Thiết Địch lão tẩu cũng chạy như điên về phía này, hắn muốn đuổi kịp Diệp Bạch trước.

Ở phía xa xa, Lục Y lão giả cầm trường đao trong tay, cùng với Kim Thư thư sinh thực hiện một cuộc chiến mãnh liệt, mà Bệnh Kiếm khách của Nhật Nguyệt Tông Thu Nhất như nắm trong tay một bản thanh sắc bí kíp, thân hình di chuyển một cái sau đó chộp tới một bình thuốc, và một thanh kiếm hiển nhiên là muốn kiêm thu cả hai.

Thấy vậy Bạch vô thường và Bạch phát lão giả của Lưu tinh tông liền lộ ra vẻ phẫn nộ ở trên khuôn mặt, bọn họ liền ngăn cản Lạc Nhất Thu lại.

Tuy nhiên lão giả tóc trắng trúng thương đã lâu, nên cho dù hai bên liên thủ tựa như cũng không phải là đối thủ.

Thấy thế mặc dù biết rằng mình tiến lên cũng không có tác dụng gì, Trương Đạo Minh và Trương Lưu Tinh vẫn tiến lên tham chiến với Bệnh Kiếm khách Lạc Nhất Thu.

Những người này cũng không để ý tới Diệp Bạch, bọn họ tin rằng Diệp Bạch sẽ sớm bị hạ.

Chỉ cần hai người ra tay thì cho dù tiểu phi hành kiếm trận của Diệp Bạch có lợi hại cũng phải bị thất bại.

Huyền sư đỉnh cấp dù sao cũng là huyền sư đỉnh cấp một huyền sĩ như hắn không thể so sánh được, trừ khi hắn có thể ngộ ra trung cấp phi hành kiếm trận, tốc độ tăng lên.

Tuy nhiên phi hành kiếm trận này Diệp Bạch chỉ vừa mới học chưa tới một ngày, vẫn còn chưa thuần thục thì làm sao có thể học được trung cấp phi hành kiếm trận.

- Làm sao bây giờ?

Trên trán của Diệp Bạch toát xuống từng giọt mồ hôi như là hạt đậu, một mặt hắn thúc dục toàn lực phi hành kiếm trân mà bay đi như điện chớp, một mặt cố gắng nghĩ cách.

Hắn biết rõ, tất cả đều là do vật phẩm bay tới mà gây họa, không khó tưởng tượng nhất định là bọn họ phát đại chiến bạch sắc quang đoàn nổ tung, bay tán loạn, mấy người ra tay cướp đoạt mới tạo thành cục diện như vậy.

Ở trong tứ bảo, Lam Sắc trường đao rơi vào tay của Lục y lão giả còn thanh giai bí kíp thì rơi vào tay của Bệnh Kiếm khách Lạc Nhất thu, Kim Thư thư sinh chỉ sợ lúc ấy cũng muốn đoạt Lam sắc trường đao cho nên thực hiện một đại chiến với Lục y lão giả.

Mà ngoài hai đồ vật này thì một thứ bay vào sâu bên trong, tạm thời bị người khác chặn lại, một vật thì bay ra ngoài, hướng về phía trên đỉnh đầu Diệp Bạch, hắn dùng đằng thuật cướp lấy cho nên bây giờ mới bị đuổi giết.

Hiển nhiên bọn họ biết rõ trong mộ huyệt ba bảo vật này không có phần của bọn hắn, chỉ có vật bay về phía tên tiểu tử vô danh này nếu như đuổi kịp thì có thể cho nên bọn họ dốc toàn lực đuổi đến, không tiếc bất cứ cái giá nào, mà Diệp Bạch nếu như thật sự thoát thân chắc chắn chỉ cần mang cái hộp ngọc màu lục quăng ra là được, hai người kia vì tranh hộp ngọc chắc chắn sẽ không đuổi theo hắn nữa.

Diệp Bạch xoay động ánh mắt bỗng nhiên nảy sinh ra ý định độc ác:

- Liều mạng đến đâu hay đến đó.

Nghĩ tới đây đột nhiên hắn vung tay ra, một đạo lục quang xuất hiện hướng về một phía mà hét lớn:

- Được rồi các ngươi muốn thì ta cho các ngươi.

Sau đó kiếm quang của hắn hơi dừng, dùng một tốc độ nhanh hơn bay về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy gì nữa.

Hắc Y lão giả cùng Thiết Địch lão tẩu ngây ngốc một chút sau đó bọn họ liền có phản ứng, lập tức quay người lại, lần này Thiết Địch lão tẩu ở gần nhất nên liền nắm trong tay, hắc y lão giả thấy vậy liền tức giận hét lớn:

- Buông thứ đó xuống.

Quyền phong rít gào, kình khí bay về phía Thiết Địch lão tẩu của Càn Khôn môn. Tuy nhiên sau đó Thiết Địch lão tẩu lại tức giận hét lên:

- Mẹ nó, là giả, Hắc lão quỷ, mau đuổi theo.

Thiết Địch lão tẩu giơ tay lên, đem vật màu lục sắc ném về phía lục y lão giả, sau đó lập tức đuổi về phía Diệp Bạch đã biến mất.

Hắc y lão giả ngơ ngác nhìn thứ trong tay của mình, nhịn không được mà lóe lên hung quang:

- Tiểu tử giảo hoạt, xem ta bắt được có rút da lột gân ngươi không, ngươi chạy không thoát được đâu!

Bàn tay của hắn ném vật đó ra về phía một bên sau đó lập tức đuổi theo hướng của Diệp Bạch, chỉ là như vậy hắn đã ở đằng sau Thiết Địch lão tẩu trong cuộc truy đuổi.

Ở phía sau hắn vật lục sắc rơi một tiếng, vài viên hồng sắc đan dược rơi ra, đây chính là Dưỡng Khí đan, một loại đan dược hấp thu thiên địa linh khí.

Lúc này cho dù Diệp Bạch có đem hộp ngọc giao ra thì bọn họ cũng không tha cho hắn.

Sau đó ở trong Tà vương mộ tại một thông đạo không biết tên.

Diệp Bạch đi qua một chỗ rẽ quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện ra hai đạo nhân ảnh kia vẫn bám theo mình, hắn thật không ngờ mặc dù lừa gạt được nhưng bọn họ lại đuổi kịp nhanh đến như vậy.

- Chết tiệt!

Diệp Bạch một lần nữa tăng tốc độ, mà huyền khí của hắn lúc này đã đến cực hạn làm sao có thể tăng tốc hơn được nữa, mà ở sau lưng hai thân ảnh ngày càng tới gần.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)