← Ch.0499 | Ch.0501 → |
Sau một lát, Bạch Sa nữ tử cuối cùng kiềm chế xuống:
- Trước hết ta cứ quan sát kỹ hắn, nếu như hắn thật sự là người của thế lực kia đuổi theo, lúc đó ta ra tay cũng không trễ.
Suy nghĩ xong, nhưng Bạch Sa nữ tử cũng không có lập tức rút đi, nàng còn ẩn thân tại gốc cây, xa xa nhìn về phái Diệp Bạch.
Cho dù hiện tại nàng không thể phân biệt là địch hay là bạn, nhưng có thể biết được thực lực của đối phương là tốt nhất.
Huống chi, nàng cũng muốn nhìn một chút, người này can đảm ở tại Phong Ám sơn mạch, rốt cuộc là ai?
Chính mình là vì trốn tránh đuổi giết, không thể không mạo hiểm như vậy, nếu không muốn tránh khỏi đối phương truy đuổi thì nàng còn tiến nhập nơi này mới là kỳ quái.
Cho nên, nàng cũng muốn nhìn một chút thực lực của người rốt cuộc như thế nào, có lẽ có thể từ thực lực hắn nhìn ra lai lịch xuất thân, để nàng có thể xác định được suy đoán trong lòng.
...
Lúc này Diệp Bạch sử dụng Thiên Thị Địa Thính đại pháp, hắn mặc dù vô phương cảm giác đến tư tưởng của nhân vật thần bí, nhưng hắn có khả năng quan sát được nhất cử nhất động của nàng.
Đây là uy lực của Thiên Thị Địa Thính đại pháp, hơn nữa lúc này Diệp Bạch tu vi đề cao hơn, cho nên cảnh giới Thiên Thị Địa Thính đại pháp cũng tùy thời tăng lên, uy lực của nó cũng càng thêm thần diệu khó lường.
Hiện tại, Diệp Bạch mới chỉ là Đỉnh cấp Huyền sư cảnh giới, Diệp Bạch có uy lực như vậy, tương lai đột phá Huyền Tông, thậm chí Huyền Vương cảnh giới Thiên Thị Địa Thính đại pháp cường đại hơn lên rất nhiều.
Nhìn thấy nữ tử cũng không có ý muốn xuất thủ, Diệp Bạch cũng lười quản đến nàng.
Mặc kệ người kia là ai, nếu không có chọc tới đầu của hắn, hắn cũng không tự nhiên vô cớ kết thành thù địch, lần này hắn còn còn có chuyện trọng yếu, không thể bởi vì người khác mà trì hoãn thời gian được.
Nhất là hắn cũng rõ ràng, có thể một thân một mình, lại là nữ tử xông vào Phong Ám sơn mạch này, hơn phân nửa không phải là người bình thường.
Người như vậy, nếu như không kết thành thù hận là tốt nhất, đương nhiên, nếu như nàng chọc tới Diệp Bạch, mặc kệ nàng là ai, Diệp Bạch cũng không bỏ qua.
Hiện tại, nếu như nữ tử kia không có ý nghĩ động thủ, nàng muốn xem thì cứ để nàng xem đi.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch ngoại trừ giữ lại một phần thần niệm tập ở trên người nữ tử kia để quan sát nhất cử nhất động của nàng, phòng ngừa nàng đột nhiên làm khó dễ, hắn cũng tập trung vào đầu Tam cấp Trung cấp mãnh thú, Thanh Ngưu Cổ Thú.
Đầu Thanh Ngưu thú bởi vì cảm ứng được trên người Diệp Bạch có hơi thở cường đại nguy hiểm, cho nên nó bất an gõ móng, muốn thối lui lại nhưng không dám, muốn chiến lại có điểm e ngại, cho nên nhất thời trù trù không thôi.
Chính Diệp Bạch cũng không có ý định chờ đợi, hắn biết để chậm thì sinh biến, bên trong Phong Ám sơn mạch này khắp nơi đều nguy hiểm, nơi đây còn ở lâu thật là không tốt.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch cũng không do dự nữa, toàn thân nhất động, Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ đệ nhị trọng, bộ pháp Bạch Hổ cảnh thi triển ra, cả người trực hệ như một đạo Lưu Quang xoát một tiếng, lao đến trước mặt đầu Thanh Ngưu Cổ Thú.
- Tốc chiến tốc thắng.
"Xoát, xoát, xoát" tiếng động liên tiếp kịch liệt vang lên, sau lưng Diệp Bạch xuất hiện một số trường đằng thật lớn, đột nhiên đem đầu Thanh Ngưu thú trói lại.
- Tứ Thập Bát Đằng Cự trận.
Đúng là Diệp Bạch đã từ lâu rồi cũng không có dùng qua Thập Phương Huyễn Quyết Đằng, Diệp Bạch trước kia sở dĩ không dùng, là bởi vì không đến lúc, hoặc dứt khoát không dùng được, lúc này, hắn sợ đầu Thanh Ngưu thú bỏ chạy cho nên mới chủ động sử dụng.
Bất quá, Tứ Thập Bát Đằng Cự trận dù sao cũng chỉ là Hôi cấp cấp thấp Huyền kỹ cũng không cường đại, đầu Thanh Ngưu thú kia chỉ bất quá cả kinh, lập tức liền phát hiện chính mình tùy tiện cử động liền giải khai được, chạy vội ra ngoài, cũng không thể ngăn cản hắn mảy may.
Điều này làm cho nó không khỏi vui vẻ, nó thấy người trước mắt này cũng không có gì hơn, nói không chừng hôm nay lại là mỹ vị, lúc trước đối với Diệp Bạch, trong lòng nó có ý nghĩ sợ hãi, lúc này biến mất không thấy.
Tuy nhiên sau khi nó lao ra vòng vây Tứ Thập Bát Đằng Cự trận của Diệp Bạch lại bỗng nhiên phát hiện, có một đạo hồng quang cực nhỏ, phảng phất như một đạo Lưu Quang nhanh chóng tại trong mắt nó phóng to ra.
Sau một khắc, đạo hồng quang này, đánh trúng cái trán của Thanh Ngưu thú, đường đường nó là Tam cấp Trung cấp mãnh thú cũng không thể phá vỡ được, đương nhiên ngăn cản không được một kích của đạo hồng quang này, "Phốc" một tiếng vang nhỏ, như vậy phá vỡ một cái lỗ máu ở trên trán nó.
Máu tươi không ngừng chảy ra.
Đầu Tam cấp Trung cấp Thanh Ngưu thú kia còn chưa kịp chấn tĩnh, nó liền có cảm giác trong đầu đau xót, sau một khắc nó cái gì cũng không biết, thân hình thật lớn, trực tiếp ngã xuống đất, tro bụi đầy trời.
Một đầu Tam cấp Trung cấp Thanh Ngưu thú lúc trước còn uy phong lẫm lẫm, thoạt nhìn không có ai bì nổi, cứ như vậy tại một ngón tay của Diệp Bạch đánh chết không thể chết thêm lần nữa.
- Một kích tất sát.
Xa xa, ở trên cây cối đôi mắt của Bạch Sa nữ tử bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng, đây chính là một đầu Tam cấp Trung cấp mãnh thú cường đại, cứ như vậy mà bị ngón tay của người trẻ tuổi một kích giết chết, điều này sao có thể?
Người này có thực lực cực mạnh, chỉ sợ đầu mãnh thú này chính mình, ít nhất cũng phải mất một phen khí lực, không có năm ba kích, cũng không giết được nó.
Điều này làm cho nàng đối với thực lực của Diệp Bạch, lần đầu tiên cảm thấy một tia sợ hãi, thân hình giấu càng sâu, cũng không dám lộ ra, sợ thu hút chú ý của Diệp Bạch.
Bất quá nàng cũng không biết, Diệp Bạch đã sớm phát hiện ra nàng, chỉ là hắn lười nói rõ ra mà thôi. Lúc này Diệp Bạch đi tới đầu Thanh Ngưu thú trước mặt, nhìn cái trán của nó có một lỗ máu lớn, hắn cũng không khỏi có chút thán phục.
- Không hổ là Lục cấp Đỉnh cấp công kích Huyền kỹ, một bộ Lăng Thiên Huyết Chỉ này, thật đúng là không có chọn sai.
Diệp Bạch mới vừa rồi dung là Lục cấp Đỉnh cấp công kích Huyền kỹ Lăng Thiên Huyết Chỉ, với thực lực Diệp Bạch bây giờ, Lục cấp Đỉnh cấp bí kíp, hắn chỉ cần tìm hiểu trong thời gian ngắn là hoàn toàn nắm giữ sử dụng.
Nói về chỉ pháp, lúc trước Diệp Bạch ở Lục La động phủ thu được Lục cấp Cao cấp Tê Phong Chỉ, bây giờ hắn có thêm một bộ nữa chính là Lăng Thiên Huyết Chỉ.
Nhưng rất hiển nhiên, Lăng Thiên Huyết Chỉ không hổ là một môn Lục cấp Đỉnh cấp Huyền kỹ, tại Tiên Thiên phẩm cấp càng cao hơn Tê Phong Chỉ một bậc, cho nên uy lực của nó, cũng là cường đại hơn không ít.
Chỉ nhìn Diệp Bạch hiện tại đánh ra một kích này, tự nhiên có khả năng đánh chết một đầu Tam cấp Trung cấp mãnh thú.
Nếu như trước đây, Diệp Bạch mặc dù cũng có thể dễ dàng giết chết đầu Tam cấp Trung cấp Thanh Ngưu thú này, cũng tuyệt đối không có dễ dàng như vậy.
Điều này cố nhiên là do thực lực Diệp Bạch tăng cường, đồng thời Lăng Thiên Huyết Chỉ cũng không thể thiếu, bởi vì nhờ có Lăng Thiên Huyết Chỉ đem tất cả kình lực tụ vào một điểm công kích mới có thể làm được như vậy.
Muốn giết chết đầu Thanh Ngưu thú này dễ dàng như vậy, cũng không phải dễ dàng, Đỉnh cấp Huyền sư, cũng không có thể.
Đồng dạng, thực lực của Diệp Bạch bây giờ, đầu Tam cấp Trung cấp mãnh thú đã hoàn toàn không để ở trong mắt, hiện tại hắn ngay cả kiếm trận cũng không có xuất ra, bất quá chỉ dùng một bộ Lục cấp Đỉnh cấp chỉ pháp, là có thể dễ dàng đem kích sát.
Nếu như toàn lực xuất thủ, chỉ sợ sẽ đầu Tam cấp Hậu Kỳ mãnh thú, cũng bất quá trong nháy mắt bị giết chết.
Xa xa, âm thanh của mãnh thú vang lên, hiển nhiên mặc dù Diệp Bạch xuất thủ rất nhanh, nhưng thanh âm Thanh Ngưu thú ngã xuống đất thu hút được một số mãnh thú ở phụ cận chạy tới, đối với mùi máu tươi chúng nó mẫn cảm vô cùng, hiển nhiên loài người không thể so sánh bằng.
Lỗ tai của Diệp Bạch có chút nhất động, hắn cảm ứng được có vài đầu mãnh thú đang chạy tới, hắn cũng không do dự rất nhanh đem hai chiếc sừng nhọn của Thanh Ngưu thú gở xuống, sau đó thân hình chợt lóe, liền biến mất không thấy đâu nữa.
Đầu Thanh Ngưu thú này tuy là Tam cấp Trung cấp, trên người tài liệu đáng giá cũng không có mấy thứ, cũng chỉ có đôi sừng nhọn là duy nhất tương đối trân quý.
Nếu mặc dù cũng giá trị nhiều hơn nữa, nhưng lúc này Diệp Bạch cũng không có nhiều không gian như vậy, hắn cũng không thể đeo trên lưng chạy đi, cho nên cũng chỉ có quyết định bỏ qua mà thôi.
Tại Diệp Bạch rời đi sau đó, lụa trắng thiếu nữ cũng tùy thời rời đi, hai người vừa rời đi bất quá chỉ chốc lát, một đạo lục y nhân ảnh cùng vài đầu mãnh thú, đồng thời xuất hiện ở tại chỗ này.
Nhìn vết máu mới tinh của Thanh Ngưu thú trên mặt đất, lục y thiếu niên ánh mắt chợt lóe, hắn hơi có một tia kinh ngạc, bất quá, hắn sau đó đánh giá một chút, lập tức, từ trong lòng ngực móc ra một cái đại Viên Bàn đến, mặt trên có một đạo hoàng quang chợt lóe lên.
Lục y thiếu niên mỉm cười, hắn lấy Viên Bàn thu vào trong lòng, sau đó hắn cũng không có dừng lại, càng không có đi lấy tài liệu trên người Thanh Ngưu thú, trực tiếp hướng về phía trước chạy đi.
- Mưu Tử Âm, ngươi trốn không thoát đâu, nếu động đến Cửu trọng thiên Tàng Bảo điện còn có thể chạy thoát, ta đây Bạch Tàn Tinh, cũng uổng xưng là cửu trọng thiên Thập đại sát thủ.
Mà lục y thiếu niên rời đi, ở phụ cận khắp nơi mãnh thú chạy tới, nhìn đầu Thanh Ngưu thú kia đã chết ở giữa sân, vài đầu mãnh thú nhất thời ánh mắt sáng lên, sau đó hỗn chiến phân đoạt thi thể Thanh Ngưu thú, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này từng tiếng thú rống không dứt, tràng diện một mảnh hỗn loạn.
Bất quá, những việc này không có quan hệ gì với Diệp Bạch.
Sau khi hắn ngoái nhìn lại bốn phía, xác định phía sau không có mãnh thú truy theo, thân hình Diệp Bạch nhất phiêu, cả người phiêu phiêu nhẹ nhàng lao đi, sau đó tới một gốc cây rậm rạp, chuẩn bị nghỉ ngơi ở chỗ này.
Ban đêm ở bên trong Phong Ám sơn mạch, rõ ràng không phải một nơi an toàn, tốt nhất không nên ở nơi này chạy loạn, nếu như dẫn động đến mãnh thú vương giả, mặc dù thực lực Diệp Bạch bây giờ, cũng không nhất định có thể chạy thoát được.
Cho nên, Diệp Bạch còn chuẩn bị sang ngày thứ hai tiếp tục đi tới.
Bất quá, liền tại hắn nằm xuống không được bao lâu, hai cái lỗ tai của hắn nhất động, nhịn không được lại lần nữa mở mắt ra, kỳ quái thầm nói:
- Di, nữ nhân này như thế nào cũng đuổi theo?
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, có một trận tay áo phiêu động tạo ra thanh âm nhỏ nhẹ, tại khoảng cách cách xa Diệp Bạch bất quá trăm trượng trên một cây đại thụ thì dừng lại, tiếp theo sau, Bạch Sa nữ tử cũng dừng lại ở đó từ xa nhìn lại Diệp Bạch.
← Ch. 0499 | Ch. 0501 → |