← Ch.0619 | Ch.0621 → |
Chủ nhân của những trận sóng âm này chính là Diệp Bạch, tuy nhiên sau khi lĩnh thưởng hắn đã biến mất không còn thấy tung tích đâu nữa.
Nhưng cốc chủ Tử Cảnh Cốc Túc Hàn Sơn thì biết, chỉ là y cũng không ngăn cản, mà cũng không thể ngăn cản.
Sau khi rời khỏi Lôi Tông, Nhạc Thành đã mang Bạch Hàn Nhã bị thương nặng trở về Tử Cảnh Cốc.
Đám người Diệp Khuyết, Diệp khổ.... cũng theo hắn trở về.
Sau khi trở về Tử Cảnh Cốc, Diệp Bạch, sau đó ngày thứ hai hắn liền lên đường, đi tới Diệp gia.
Lá rụng về cội, hắn muốn nhìn những cảnh tượng quen thuộc một lần nữa, có lẽ sau này hắn sẽ không có cơ hội trở về.
Hơn nữa hắn còn hai việc cần hoàn thành.
Sau khi rời khỏi, đám người Diệp Khuyết, Diệp Khổ cũng từ từ lớn lên, đến lúc đó mấy người này trở về, tất cả ân ân oán oán sẽ kết thúc.
Làm xong rồi, sau khi rời khỏi, hắn không còn khúc mắc gì nữa, vô luận thành bại, sinh tử, vinh quang nhục nhã đều không có gì luyến tiếc.
Ở trong Tử Cảnh Cốc, Diệp Bạch làm ba chuyện, chuyện thứ nhất chính là mở cửa căn nhà của mình, làm nơi tu luyện của đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết.
Hắn sau này rời đi, căn nhà đó đối với hắn không có ý nghĩa gì, nhưng bọn người Diệp Khổ, Diệp Khuyết vẫn phải tiếp tục ở đây tu luyện, mà căn nhà này so với những căn nhà khác thì hiệu quả hơn, có công hiệu tăng tốc độ tu luyện, cho đam người Diệp Khổ cũng là không có gì lãng phí.
Căn nhà này chính là do lúc hắn thăng cấp lên làm Huyền Sư, trở thành trưởng lão mà được tặng.
Chuyện thứ hai chính là nhiệm vụ Tử sắc tông môn, giải cứu Mạnh Dương trang, Nhạc Thành tới chỗ khu nhận phần thưởng nhiệm vụ.
Mặc dù hiện tại trong minh tạp và tam mãng tuyết giới của Nhạc Thành đã có mấy trăm vạn huyền tinh.
Tuy nhiên con người chưa từng ngại đồ của mình nhiều hơn, huống chi Nhạc Thành biết rằng con đường mình đi rất là nguy hiểm, tăng thêm một phần thực lực cũng là tăng thêm một cơ hội bảo vệ tính mạng.
Cho nên hắn sẽ không bỏ qua.
Nhiệm vụ phần thưởng của Tông môn vốn từ dò xét chuyển thành cứu mạng Mạnh Dương trang trang chủ thì phần thưởng đạt được cũng tăng gấp đôi, kết quả Diệp Bạch có ba lựa chọn.
Thứ nhất chính là tứ giai trung cấp linh quả, Xích Liệt Dương quả, đối với việc tu luyện công pháp vô cùng hiệu quả, thứ hai chính là ba trăm vạn huyền tinh, thứ ba chính là một thanh huyền dương thiết kiếm, Tam giai đỉnh cấp.
Diệp Bạch không hề do dự mà chọn vật thứ nhất, đối với hắn hiện tại, huyền tinh đã không còn ý nghĩa, chỉ có thiên tài địa bảo thế gian khó tìm mới đáng giá.
Hiện tại hắn đã là trung vị huyền tông, cần phải tu luyện huyền công tâm pháp phù hợp, mà huyền nguyên được tích huyết tử kim đan và hỏa Nguyên Huyền quy nội đan cải tạo, lưu lại nguyên tố hỏa hệ, cho nên hỏa hệ công pháp chính là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Xích Dương liệt quả này tuy hiện tại không có hiệu quả gì nhưng sau này sẽ có tác dụng rất lớn.
Chuyện thứ ba chính là Diệp Bạch đi tới chỗ của Diệp Khổ, Diệp Khuyết để chỉ điểm cho mấy người tu luyện một số môn pháp huyền bí.
Đám người Diệp Khổ biết cơ hội này là trân quý, được một trung vị huyền tông chỉ dạy là chuyện vạn kim cũng không cầu được, những người khác phải chen chúc đến chảy máu rơi đầu, nếu như bọn họ không cùng gia tộc với Diệp Bạch thì cũng không có cơ hội này.
Diệp Bạch cũng không tị hiềm, giảng giải cho cả hai nữ tử Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan.
Chỉ là thời gian của Diệp Bạch cũng không nhiều lắm, chỉ điểm cũng hơi thô thiển, nhưng dù sao hắn cũng là một vị trung vị huyền tông, cho dù chỉ là nói miệng, đối với đám người Diệp Khổ vẫn có tác dụng rất lớn, thậm chí năm vấn đề cửa ải khó khăn nhất, chỉ cần một câu nói của Diệp Bạch là bọn họ đã có đại ngộ.
Những thứ này đối với việc tu luyện về sau của bọn họ có tác dụng rất lớn, trừ khi bọn họ sau này đạt tới mức độ như Diệp Bạch nếu không những kinh nghiệm tu luyện này sẽ có tác dụng mãi mãi.
Hoàng Linh Cốc Tâm Lan biết rằng Diệp Bạch muốn rời đi thì hai mắt ửng đỏ, bọn họ biết ngăn cản cũng không được, lại càng thêm quý trọng thời gian ở bên cạnh hắn.
Thấy cảnh tượng như vậy Diệp Bạch cũng chỉ có thể thở dài một tiếng không biết nói gì.
Trái ngược lại, bọn người Diệp Khổ và Diệp Khuyết thì được lợi rất nhiều, sau này ít nhất bọn họ sẽ tiến giai được lên tới huyền sư đỉnh cấp.
Diệp Bạch chỉ có thời gian chỉ điểm này một ngày mà thôi.
Sau đó hắn một lần nữa đi ra khỏi Tử Cảnh Cốc, lần này hắn cũng không muốn có người nào đi cùng, yên lặng mà ra đi.
Trên đường đi, Diệp Bạch trầm tư.
Vì không muốn bị người khác quấy rầy, hơn nữa hắn còn đeo dịch dung cụ.
Cho nên bên cạnh hắn xuất hiện rất nhiều người nhưng bọn họ cũng không biết hắn là ai.
*****
Điều này khiến cho Diệp Bạch yên tĩnh, ban đầu hắn gia nhập Tử Cảnh Cốc mới chỉ ở trong một gian nhà gỗ rất nhỏ.
Căn nhà gỗ này không có ai ở, dựa vào một cây hòe cổ thụ, thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh.
Diệp Bạch đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì cảm thấy ấm áp vô cùng.
Ban đầu gia nhập Tử Cảnh Cốc hắn chỉ có một nơi ở đơn sơ như vậy, mà bây giờ địa vị thay đổi như vậy.
Trong trí nhớ của hắn, nơi này hắn có tình cảm rất sâu.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng quan tâm đến chỗ ở phải đơn sơ hay sang trọng, thậm chí đơn sơ đã thành thói quen rồi.
Thổi tro bụi trên ghế đi, hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, bàn tay chạm vào cột nhà.
Bỗng nhiên hắn ngẩn ngơ.
Hắn nhìn lên trên xà nhà, hắn nhìn thấy đồ vật mình để lại đã không còn nữa rồi.
Hắn nhìn lên trên xà nhà thì thấy có một hình thù do lợi khí khắc lên, vô cùng tươi đẹp, tuy nhiên cũng đã phủ đầy tro bụi.
Hóa ra nơi này không phải không có người ở, tuy nhiên bọn họ cũng rất nhanh rời khỏi nơi đây rồi.
Chỉ là người mới đến phát hiện ra bí mật này, qua thực không đơn giản.
Nếu như muốn điều tra, với thân phận hiện tại hắn nhất định điều tra ra được, nhưng mà hắn cũng không có ý định đó.
Hăn cũng thầm nghi, mặc kệ là ai, người lấy được chính là có duyên, chính là phúc phận. Mà Diệp Bạch chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Hắn xoay người rời đi, từ từ hướng về phía sau.
Cuối cùng hắn trở lại Lục La động phủ của Băng Vụ Đại Hạp cốc, những địa phương hắn đã từng đi qua.
Sau một đêm hắn vẫn chưa trở về, cho đến khi ánh nắng chiếu rọi, Diệp Bạch mới quay lại Tử Cảnh Cốc.
Sau đó Diệp Bạch nói với bốn người Diệp gia là hắn có ý định trở về Hỏa Vân Thành.
Sau đó, Diệp Bạch được đám người Cốc Tâm Hoa Hoàng Linh tiễn đưa lưu luyến không rời, đối với chuyện này hắn cũng chỉ có an ủi mà thôi:
- Nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
- Bảo trọng.
Nói xong hai chữ này, hắn liền xoay người rời đi, bởi vì có một số việc trước mắt cần phải giải quyết, vĩnh viễn né tránh cũng không được.
Trừ phi hắn cam tâm vĩnh viễn là một người bình thường, đứng yên tại chỗ.
Nhưng hắn biết rằng hắn không thể, nếu như hắn đồng ý thì cốc chủ Tử Cảnh Cốc cũng không đồng ý.
Hắn biết, cốc chủ Tử Cảnh Cốc đồng ý để mình được phong hào là Kiếm Tông chính là để cho cuộc sống của mình không thể bình thường được.
Mà cuộc sống không bình thường chính là xao động, tuy nhiên hắn muốn trước khi mạo hiểm phải xử lý xong một số ân oán.
Ở Diệp gia, tin tức bị phong bế cho nên Diệp Bạch đột phá tới Huyền Tông vẫn chưa được truyền đến.
Diệp Bạch cũng bảo Diệp Khổ, Diệp Khuyết không được nói ra, hắn sợ ánh mắt sùng bái kính sợ của những người Diệp gia khi thấy hắn trở về.
Chỉ là sau khi hắn rời đi thì vô luận phía sau bàn tán như thế nào thì cũng đã không còn quan hệ đến hắn nữa.
Hắn không thích ồn ào, hắn không thích sự náo động.
Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp Khuyết trở về gia tộc dĩ nhiên được nhiệt liệt hoan nghênh mặc dù bọn họ không biết Diệp Bạch là trung vị huyền tông nhưng năm chữ Tử Cảnh Cốc đệ tử đã đủ để thuyết minh tất cả.
Huống chi, Diệp Bạch đã không còn là một đệ tử Tử Cảnh Cốc phổ thông, Thiên tiên đài tỷ thí mặc dù chưa truyền tới, nhưng cái tin Diệp Bạch trở thành trưởng lão Tử Cảnh Cốc mọi người cũng đã biết rồi.
Lúc này ngay cả gia chủ của Diệp gia cũng cung kính với Diệp Bạch, bởi vì thực lực của Diệp Bạch hiện tại cao hơn hắn rất nhiều.
Những người khác của Diệp gia thì không cần phải nói.
Diệp Bạch sau khi trở về Diệp gia thì làm chuyện đầu tiên chính là mật đàm với gia chủ Diệp Thiên Vấn, sau đó để lại vài thứ.
Diệp Bạch không tàng tư, vài quyển lục giai trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp bí kíp hắn đều để lại.
Mặc dù Diệp gia cùng hắn cũng không có quá nhiều tình cảm, hắn từ nhỏ lớn lên đều do sự cố gắng của mình, chỉ khi bộc lộ tài năng mới được mọi người chú ý.
Tuy nhiên Diệp gia dù sao cũng là nơi sinh ra hắn, dưỡng dục hắn nhiều năm, nếu không hắn cũng không có thân phận và địa vị như ngày hôm nay.
Cái ân tình này hắn phải trả cho Diệp gia, cũng là việc hắn phải làm.
Khúc mắc toàn bộ đã được giải quyết.
Hắn hiện tại đã đạt tới cảnh giới Huyền tông, vật sở hữu dĩ nhiên là trân quý vô cùng, mặc dù không có thanh cấp bí kíp, nhưng vài quyển bí kíp này Diệp gia không phải là dễ dàng có được, mỗi quyển đều mạnh hơn so với Thiên Nguyên công vô số lần.
Nếu như là trước kia, Diệp Bạch tu luyện bí kíp sẽ không truyền ra ngoài, nhưng hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Huyền Tông, nếu như người của Tử Cảnh Cốc biết được cũng không nói nửa câu.
Đây là sự khác biệt của thực lực, thân phận địa vị.
Khi có thực lực thì quy củ đã không còn là quy củ nữa.
Ngoài những trong những vật để lại còn có một số huyền binh, rất nhiều huyền tinh và một số đồ Diệp Bạch không cần dùng nữa.
Hắn không để lại vật trân quý như thanh cấp bí kíp, tam giai trung cấp, cao cấp huyền binh, nhưng vài cuốn lục giai bí kíp đã đủ cho Diệp gia hưng thịnh rồi.
Nếu như có thanh cấp bí kíp chỉ sợ sẽ khiến cho Diệp gia bị diệt vong.
Sở hữu vật trân quý quá hóa dở, nếu Diệp Bạch còn ở đây thì không có chuyện gì sảy ra, nhưng sau khi hắn rời khỏi thì bọn họ sẽ gặp phải tai họa ngay.
Diệp gia không có năng lực để giữ những vật trân quý đó, cho nên hắn không thể lưu lại.
*****
Diệp gia trừ mình ra nếu như còn một vị huyền tông cường giả thì Diệp Bạch tự nhiên sẽ không keo kiệt, nhưng không có thì Diệp Bạch cũng chỉ làm như vậy mà thôi.
Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này hắn không thể không hiểu, lục giai trung cấp bí kíp, lục giai cao cấp bí kíp thì có Tử Cảnh Cốc bảo hộ sẽ không có chuyện gì, mà cũng không vì những công pháp này mà đi đắc tội với một trung vị huyền tông.
Nhưng thanh cấp bí kíp thì hoàn toàn khác, thứ này có thể khiến cho nhiều người bỏ qua tính mạng tranh đoạt, thậm chí ngay cả Tử Cảnh Cốc cũng không thèm để vào mắt.
Tử Cảnh Cốc cho dù muốn quan tâm nhưng cũng không thể được.
Nhưng cho dù không có được thanh cấp, nhưng cũng khiến cho Diệp Thiên Vấn mừng rỡ không thôi. Trước kia Diệp gia chỉ có một quyển lục giai sơ cấp bí kíp Thiên Nguyên công, hiện tại có lục giai trung cấp, lục giai cao cấp thậm chí còn có một quyển lục giai đỉnh cấp khiến hắn mừng rỡ như điên.
Hôm nay nhận được hồi báo, hắn vô cùng mừng rỡ.
Tất cả đã ngoài sức tưởng tượng, Diệp gia đang bay lên, vượt xa Đạm Thai gia, thậm chí có khả năng còn vượt ra ngoài Hỏa Vân thành, tiến vào vùng trời rộng lớn hơn.
Đây là giấc mộng cả đời của hắn, hắn thật không ngờ, mình có một ngày như vậy.
Làm xong chuyện này, Diệp Bạch không chú ý tới thứ nào khác nữa, mấy ngày nay hắn ở chung quanh Diệp gia xem xét một chút.
Hắn nằm giữa mặt đất, vẫn không nhúc nhích, không người nào tới quấy rầy.
Mà hôm nay chính là ngày thứ mười, hắn cuối cùng cũng quyết định đi làm một số chuyện.
Hắn tìm đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai, sau đó năm người mang theo Bạch Hàn Nhã hôn mê lặng yên rời khỏi Diệp gia. Không ai biết bọn họ đi đâu.
Ba ngày sau.
Dạ Ma Quốc, Yếm Hỏa Ma sơn.
Tổng đàn Ma Y giáo.
Một nhóm người tuổi trẻ xuất hiện ở đây, nhìn lên Yến Hỏa ma sơn cao ngất, mọi người thấy vậy thì trở nên kinh ngạc.
Rồi sau đó, bọn họ dừng lại một chút, trực tiếp hướng về phía sơn mạch của Yến Hỏa Ma Sơn đi tới.
Một huyết khô lâu xuất hiện ở trước mặt bọn họ khiến cho bọn họ phải sợ hãi.
Ma Y giáo, ba chữ to hiện ra.
Năm người trẻ tuổi này nhìn thấy thì cũng không quan tâm mà tiếp tục tiến lên phía trước, trong bọn họ còn có một nữ tử trẻ tuổi, vô cùng quỷ dị.
Lam Nguyệt Thập Tam quốc, Nam cảnh chiếm tới bảy quốc gia, nhưng trong bảy quốc gia này đều không có Tông môn nào có thực lực cao.
Ba tông môn thực lực mạnh nhất đều ở Bắc quốc.
Điều này khiến cho bảy quốc gia phía nam phải xấu hổ, còn ở La Lâm tiểu quốc thì thậm chí không có tông môn, Ô Linh tông đã bị người ta hủy diệt.
Nhưng ở phía Nam Lam Nguyệt công quốc kỳ thật vẫn có vài quốc gia khác, như Vô Sương Quốc, Đa Văn quốc...
Mà ba quốc gia lớn đều có bát phẩm tông môn, trong đó Dạ Ma Quốc mặc dù cũng nổi bật nhưng không thể sánh bằng Vô Sương Quốc được.
Trong đó Nhược Thủy Tông thì ở phía Tây, được xưng là Tây Thổ đệ nhất tông, tông môn này toàn bộ là nữ tử. Ma Y giáo thì ở phía Nam, rõ ràng đáng sợ hơn so với Nhược Thủy Tông rất nhiều.
Cho nên người của Ma Y giáo đều không sợ ai.
Mà lịch sử cũng vậy, chưa từng có ai tiến tới tổng đàn của Ma y giáo quấy rối, tuy nhiên hôm nay xuất hiện năm người trẻ tuổi.
Hôm nay ngồi ở trên tổng đàn Yếm Hỏa Ma cung, ở trong hậu viện, giáo chủ của Ma Y Giáo Thiệu Thiên Đô không hiểu sao khí huyết dâng tràn, trong lòng cảm nhận được bất an.
Y ngẩng đầu lên trời, bầu trời xuất hiện từng đóa huyết vân.
- Huyết Vân già thiên, cửu tử nhất sanh.
Diêm Ma Thiệu Thiên Đô bỗng nhiên run lên, hắn thật sự không thể hiểu, ở trên thế giới này, còn có ai có thể khiến cho Cửu phẩm tông môn Ma Y giáo run sợ sao?
- Chuyện gì vậy?
Nhìn về phía Yếm Ma Sơn, ánh mắt của hắn đã trở nên ngưng trọng.
Một số người có thể quên, đối với bọn họ là chuyện nhỏ.
Nhưng có một số người thì mãi mãi không thể quên, khắc cốt ghi tâm.
Đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp Khuyết càng không thể quên.
Hai năm trước đây, Dược tông Thủy Tà Thiên mộ huyệt được phát hiện, vì đối kháng với Ô Linh Tông, Diệp Bạch đã đưa ra mưu kế khu hổ nuốt lang.
Quả nhiên sau đó Ô Linh Tông đã bị hủy diệt.
Tuy nhiên các đại tông môn cũng đã khiến cho Hỏa Vân Thành long trời lở đất, trong đó Nhật Nguyệt Tông và Ma Y Giáo là hai kẻ đầu sỏ.
Diệp Bạch nhớ kỹ, tứ đại thế gia tổng cộng có hơn hai mươi vị huyền sư, nhưng sau đó chỉ còn lại bảy tám người, chưa được một nửa.
Hai vị Hồng Diệp và Thập Tuệ trưởng lão đã phải chết đi.
Ngũ đại trưởng lão của Đạm Thai gia cũng chết ba người.
Những cừu hận này, tuy bề ngoài có vẻ biến mất, nhưng tứ đại thế gia vẫn chờ đợi một ngày bản thân mình có thực lực cường địa sẽ xử lý hai đại tông môn này.
← Ch. 0619 | Ch. 0621 → |