Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0624

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0624: Tài phú khổng lồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Lam Bách, được mọi người xưng "Lam lão", là Thanh Điểu Hồng Trần các thủ tịch Giám định đại sư.

Vốn là, Đấu Giá đại hội bình thường hắn đều không cần ra mặt, chỉ khi phòng đấu giá xuất hiện một chút vật phẩm cực kỳ đặc thù, trân quý mới mời hắn.

Nhưng là, lần này lại bất đồng, nghe nói ba vị Huyền Tông cường giả đều đã tới, lão tâm huyết dâng trào, liền tiếp nhận nhiệm vụ giám định hằng ngày của một vị Nhị tinh Giám định sư khác, sau đó ngồi ở chỗ này, xem xem liệu có người nào tới bán bảo vật quý giá để lão có thể thỏa mãn một chút.

Bất quá, để lão có chút thất vọng chính là, mấy người tới lấy ra đều là vật nhỏ lông gà vỏ tỏi*, điều này làm cho một vị Tam tinh Giám định sư như lão có đôi chút chán nản.

*lông gà vỏ tỏi: ý nói nhỏ bé, không đáng kể.

Ngay khi lão cảm giác được việc này căn bản là lãng phí thời gian, không hề có ý nghĩa, hôm nay chỉ sợ sẽ không xuất hiện đồ vật gì có thể làm mình nhãn tình sáng lên. Đang do dự có nên rời khỏi hay không, vừa lúc đó lại có một người mở ra rèm che, tiến vào phòng nhỏ, xuất hiện ở trước mặt lão.

Đây là một vị bạch y thanh niên tuổi còn rất trẻ, dung mạo bình thường, thoạt nhìn cũng không thấy có gì là nổi bật. Nhưng sau một khắc, ánh mắt lão đột nhiên trợn to, "Phanh" một tiếng, đẩy ra bàn giám định, đứng lên.

Hàng năm giám định các loại bảo vật, dưỡng thành đôi mắt sắc xảo, có thể thấy những đồ mà người khác không nhìn ra.

Hơn nữa nhìn qua vô số người, lão ngay khi nhìn liền thấy được người thanh niên đối diện này không tầm thường.

Đợi đến khi đối phương cố ý hiển lộ ra một tia khí tức, lão càng là kinh hãi ——

Huyền Tông cấp cường giả! Người bạch y thanh niên này, rõ ràng đúng là một vị Huyền Tông cấp cường giả, hơn nữa cũng không phải phổ thông Huyền Tông, điều này làm lão không thể tin nổi.

Nhưng cái loại khí tức cường đại này lại không có khả năng giả bộ. Cho dù là Tam tinh Giám định sư như lão, bình thường đã từng cùng không biết cùng bao nhiêu quan lớn quan nhỏ, tông môn cường giả ở Lạc Nhật Thành giao tiếp, nhưng có thể nhìn thấy Tông cấp cường giả, cũng không có mấy.

Lão vĩnh viễn cũng không cách nào quên đi loại khí tức này.

Diệp Bạch cố ý tiết lộ một tia khí tức của Tông cấp cường giả, quả nhiên khiến Thanh Điểu Hồng Trần Các thủ tịch Giám định sư kia cứng đơ tại chỗ, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin.

Nhìn thấy mục đích chấn nhiếp đối phương đã đạt tới, Diệp Bạch biết đối phương trong quá trình giám định tiếp theo sẽ không dám giở trò sau lưng mình. Không muốn tốn thời gian, khóe miệng hiện ra một tia vui vẻ, cổ tay hắn lập tức rung lên.

"Đinh đinh đang đang..." Sau một hồi va đập giữa các vật phẩm qua đi, từ trong ống tay áo của hắn lập tức bay ra mấy thứ vật phẩm, hồng, thanh, lam, lục, lòe lòe phát quang, từng kiện từng kiện kiểu dáng kỳ cổ*, hình dáng bất phàm rơi vào trước mặt hắc y Giám định sư Lam Bách.

*kỳ cổ: kỳ lạ cổ quái.

Những vật phẩm này phân biệt là một khối bảo ấn hình tam giác như ngọc mặc lục bảo; một cái hắc thiết kỳ nhỏ bằng bàn tay do lam, hồng, bạch ba loại nhan sắc xen lẫn nhau, phía trên đan dệt thành một cái đồ án hình tia chớp; một cây san hô cao bảy thước, toàn thân màu đỏ, óng ánh như đang nhỏ máu; một cái áo nhỏ, trong suốt mỏng manh như cánh ve; cùng một cái áo giáp màu đen, bên ngoài bao phủ một tầng lân giáp cồng kềnh như mai rùa.

Đúng là những đồ vật Diệp Bạch vơ vét được từ Ma Y Giáo. Những vật này chính là do trước kia Ma Y Giáo lừa gạt, thậm chí diệt môn đoạt bảo mới được tới, như Dạ Ma Quốc Bình Thiết giáo trấn tông chi bảo "Bình Thiết Bảo Ấn"; Tam Nguyên hội trấn tông chi bảo "Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ"; Thanh Điểu Lam gia chi bảo "Thất Xích Dạ San Hô"; Hàn Yên Tuyết Kính Cốc "Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào"; cùng Huyền Vũ Lâm gia "Huyền Quy Linh Giáp".

Tổng cộng năm kiện vật phẩm đều là những bảo vật quý giá của Ma Y Giáo.

Bất quá, đối với Diệp Bạch hiện tại mà nói, những đồ vật này lại không đáng giá nhắc tới. Hắn sở dĩ không lấy ra thêm nữa, chính là vì muốn nhìn vị Tam tinh Giám định Đại sư Lam Bách của Thanh Điểu Hồng Trần Các này nhãn lực rốt cuộc như thế nào, biết đánh giá vật phẩm hay chỉ là hư danh mà thôi.

Sau khi lấy ra năm kiện vật phẩm, hắn liền ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Bách, chậm rãi đợi phân tích của lão.

Lam Bách rốt cục từ chấn kinh vì thân phận của Diệp Bạch phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn nhìn năm kiện vật phẩm trên bàn, trong mắt của hắn Thần quang chợt lóe, lập tức nhìn về phía Diệp Bạch: "Công tử là đến gởi bán vật phẩm?"

Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Không sai, còn phiền toái tiên sinh thử giám định hộ một lần!"

Khi biết Diệp Bạch là một vị Huyền Tông cấp cường giả, Lam Bách căn bản không dám chậm trễ, cung cung kính kính lên tiếng: "Vâng, xin công tử chờ một chút."

Lập tức, tay vừa lật, kiện Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào trên mặt bàn liền không gió tự bay, trực tiếp rơi vào lòng bàn tay của lão. Trong lòng bàn tay lão, một đám lam sắc quang mang bỗng nhiên thoáng hiện, trong nháy mắt liền bao phủ cả Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào.

Nhất thời, cả Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào phát ra một luồng lam quang hơi mỏng, thần bí, cao quý, trang nhã không gì sánh được.

Diệp Bạch trong ánh mắt vẻ ngạc nhiên chợt lóe rồi biến mất.

Bình thường, Giám định sư khi giám định vật đều sẽ dùng các loại vật phẩm phụ trợ, như Giám Linh phấn, Giám Quang kính v. v... , nhưng vị Lam Bách Giám định sư này, dĩ nhiên chỉ dựa vào một đôi bàn tay liền có thể giám định được. Có thể trở thành Tam tinh Giám định sư, quả thật là có chỗ bất phàm.

Bất quá Diệp Bạch cũng không có lên tiếng, tiếp tục bất động thanh sắc xem tiếp.

Sau một lát, tia lam quang trong lòng bàn tay lão giả cũng tiêu tán. Lão ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Bạch: "Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào, từ Thiên Tàm Ti trong suốt đan dệt thành, đao thương bất nhập, có khả năng tiêu trừ một mức độ công kích Huyền khí nhất định, định giá: 35 vạn."

Diệp Bạch trong lòng hơi trầm ngâm, cái giá tiền này không cao không thấp, vừa lúc là giá tiền chân thật của Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào. Hắn ánh mắt rơi vào trên mặt lão giả, từ chối cho ý kiến, nói: "Xin tiên sinh tiếp tục!"

Lão giả không có từ Diệp Bạch trên mặt nhìn ra cái gì, không biết hắn rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý. Nếu như là người khác, lão tự nhiên căn bản không cần quan tâm, nhưng đối người thanh niên trước mắt này, lão cũng không dám.

Trầm ngâm một chút, lão tiếp tục cầm lên Huyết San Hô dài bảy thước, lam quang lại lần nữa từ lòng bàn tay có chút dâng lên. Trong nháy mắt, từng tia huyết lam quang hiện ra, đem cả ám thất bao phủ một tầng quỷ bí, cực kỳ quỷ dị.

Diệp Bạch một bên ôm quyền mà đứng, cũng không nói gì, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, lẳng lặng nhìn động tác của lão giả.

Sau chừng một khắc, bốn kiện còn lại là Thất Xích Huyết San Hô, Bình Thiết Bảo Ấn, Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ, Huyền Quy Linh Giáp đã được giám định xong.

Hắc y lão giả cuối cùng ngẩng đầu, phân biệt báo ra giá tiền của bốn vật phẩm: "Thất Xích Huyết San Hô, 40 vạn; Bình Thiết Bảo Ấn, 16 vạn; Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ, 12 vạn, Huyền Quy Linh Giáp, 24 vạn! Hơn nữa cộng với Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào 35 vạn, tổng cộng là 127 vạn. Đối với giá tiền này, không biết công tử có vừa lòng?"

Diệp Bạch hơi trầm ngâm, giá tiền này không tính cao không tính thấp, thậm chí so với dự tính của hắn còn muốn cao hơn một chút. Vẻn vẹn nghĩ ngợi trong chốc lát, hắn liền gật đầu nói: "Hảo, liền như tiên sinh nói đi. Chỗ này của ta còn có một vài thứ nữa, mời tiên sinh tính giúp một thể."

Nói tới đây, Diệp Bạch cổ tay vung lên, lại một đống vật phẩm từ ống tay áo của hắn bắn ra, rơi xuống bàn giám định trước mặt Lam Bách.

Như thế mấy lần.

Lại là một khắc qua đi.

Sau một lát, Lam Bách Giám định sư lại lần nữa ngẩng đầu, trên mặt dĩ nhiên là chấn kinh. Ở bên cạnh lão, vô số bảo vật quý hiếm chồng chất nhau thành một tòa núi nhỏ, tầng tầng quang mang chiếu vào khiến mặt lão lúc xanh lúc tím trông rất buồn cười, nhưng lại căn bản không thể che dấu vẻ chấn kinh trên mặt lão.

Lão nguyên bản nghĩ rằng Diệp Bạch chỉ có mấy thứ vật phẩm kia, cho nên cũng không quá để ý. Tuy nhiên, khi Diệp Bạch một lần lại một lần lấy ra các loại bảo vật, tựa hồ vô cùng vô tận thì lão mới cảm thấy không tầm thường.

Lão thật sự không nghĩ ra, trong ống tay áo nhỏ của vị bạch y thanh niên này, như thế nào có thể chứa được nhiều đồ vật như vậy?

Bất quá lão cũng biết, đây là chuyện mình không thể hỏi, cho nên biết điều giám định từng kiện từng kiện vật phẩm. Rốt cục, đống vật phẩm như một tòa núi nhỏ này toàn bộ đã giám định xong, cũng không thấy Diệp Bạch lấy ra gì nữa, lão mới thở ra một hơi.

Lão nhìn Diệp Bạch, sau một lát, rốt cục hướng Diệp Bạch gật đầu nói: "Những vật phẩm này, tổng cộng giá trị 414 vạn Huyền Tinh, công tử muốn trực tiếp đưa vào Tinh tạp, hay là đổi lấy vật phẩm tương đương khác?"

Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lão một cái, lập tức nói: "Trực tiếp đưa vào Tinh tạp đi." Lập tức tay vừa nhấc, một cái Tinh tạp trống không bắn ra, rơi xuống trước mặt lão giả.

Sau một lát, trên Tinh tạp này liền có 414 vạn Huyền Tinh.

Xong xuôi, lão giả cũng đem đống vật phẩm sắp xếp vào ngăn tủ, lại kỳ quái phát hiện Diệp Bạch cũng không có ý tứ muốn rời đi.

"Công tử đây là?"

Lão không khỏi kỳ quái hỏi.

Diệp Bạch thấy thế, mỉm cười nói: "Đừng nóng vội, ta còn có một ít đồ chưa có giám định, mời tiên sinh xem qua."

Tay ở trên mặt bàn khẽ vỗ một cái, bàn giám định trước mặt Lam Bách nhất thời lại hiện ra một đống vật phẩm.

Lần này đại khái có hơn mười món, hơn nữa bảo quang từ mỗi kiện bắn ra bốn phía, so sánh với những đồ vật vừa nãy thì càng thêm trân quý.

Một màn này, cho dù là kiến thức rộng rãi như Lam Bách cũng không khỏi há to miệng, hồi lâu cũng không khép lại được. Cho đến khi Diệp Bạch nhiều lần thúc giục, lão mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Bạch, lập tức lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục giám định.

Càng nhìn, lão càng chấn kinh, thậm chí vẻ mặt đã hoàn toàn cứng lại, căn bản không thể tin được hai mắt của mình.

Nhưng tay của lão lại kích động cơ hồ muốn run lên. Đối với một vị Giám định sư mà nói, địa vị hay tiền bạc đều là thứ yếu, bọn họ chỉ cần được nhìn thấy bảo vật, cho dù không phải của mình vậy cũng đủ rồi.

Tay lão rất nhanh mơn trớn trên bàn giám định, từng kiện từng kiện vật phẩm trong tay dần dần lộ ra diện mục vốn có, vô số quang mang đủ loại màu sắc bắn ra bốn phía, trông rất huyền ảo.

"Đây là, Hàn Quang Nỏ, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí! Giá trị 420 vạn!"

"Đây là, Sinh Tử Hoàn, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí, trị giá 360 vạn!"

"Đây là, Nam Hoàng Chỉ, Tam giai cao cấp Huyền binh, trị giá 280 vạn!"

"Đây là, Địa Thính Linh, Tam giai trung cấp Huyền binh, trị giá 65 vạn!"

"Đây là, Kỳ Vật Thước, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí, trị giá 320 vạn!"

Vẻn vẹn năm kiện vật phẩm này, tổng cộng liền trị giá 1445 vạn Huyền Tinh.

*****

Lam Bách Giám định sư lại một lần nữa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chấn kinh nhìn về phía Diệp Bạch.

Vốn là, khi thấy Diệp Bạch lần đầu tiên lấy ra Bình Thiết Bảo Ấn, Thất Xích Dạ San Hô v.. v... thì lão còn có chút khinh thường, chỉ là vì Diệp Bạch là trung vị Huyền Tông cấp cường giả, lúc này mới không dám chậm trễ, nhưng cũng cũng không quá quan tâm.

Nhưng càng về sau, Diệp Bạch một lần rồi một lần móc ra đồ vật càng lúc càng giá trị thì lão mới cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá cũng không hơn lúc trước là bao.

Một tên Huyền Tông cấp cường giả, nếu như ngay cả chút đồ như vậy đều không thể lấy ra, đó mới là không bình thường.

Hơn nữa, mấy thứ này đều là những đồ vật cấp thấp, cũng không khiến lão thật sự để ý. Thậm chí, trong tâm trí lão, đối với một vị Huyền Tông như Diệp Bạch còn có một chút khinh thường. Lão cảm thấy Diệp Bạch hơn phân nửa là bởi vì vừa mới tấn chức, cho nên mới lấy ra toàn những đồ vật ít quý giá như vậy.

Cho đến khi thấy được năm món đồ này, lão mới cảm thấy kinh ngạc. Năm món, thấp nhất cũng là Tam giai trung cấp Huyền binh, một kiện Tam giai cao cấp Huyền binh, ba kiện Tam giai đỉnh cấp Huyền binh mà kiện nào trong đó cũng đều là Cực phẩm danh khí giá trị mấy trăm vạn.

Trong lòng lão, đối với Diệp Bạch, cũng không dám xem thường nữa.

Rất nhanh, sau khi đem 1445 vạn Huyền Tinh nhập vào thẻ Tinh tạp của Diệp Bạch, đợi đến khi những con số phía trên biến thành 1859 vạn Huyền Tinh, lão lúc này mới tiếp tục giám định mấy thứ đồ còn lại trên bàn.

Diệp Bạch đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn, không nói gì.

Bất quá, chính hắn đã tính toán, chính mình lần này đại khái có thể kiếm được bao nhiêu Huyền Tinh, có thể cạnh tranh ở Đấu Giá Đại hay không.

Hắn lần đầu tiên lấy ra đồ vật, toàn bộ đều là bảo vật lấy được từ bảo khố của Ma Y giáo và Nhật Nguyệt Tông đã bị diệt. Mà bảo vật mà hai tông môn này thu thập được cũng chỉ giới hạn ở Cửu phẩm tông môn, cho nên cũng không có thứ gì thực sự đáng giá.

Nhưng là, trăm, ngàn năm tích lũy, nhặt nhạnh chi tiêu cùng cướp đoạt, tổng cộng lại cũng là số lượng khả quan, tất cả bảo vật của hai tông môn toàn bộ đã bán được hơn 400 vạn.

Đây chỉ là phần thu vào đầu tiên của hắn.

Sau đó, chính là bảy kiện Huyền binh bên trong bảo khố Hỏa Mị Cung. Trong đó, có hai kiện bởi vì có việc cần nên hắn lưu lại, là Tam giai đỉnh cấp Huyền binh Thông Thiên Bảo Kiếm cùng Tứ giai trung cấp Hỏa Ngọc Huyền Lung Đỉnh, còn thừa lại năm kiện toàn bộ bán đi.

Như vậy, đến bây giờ, Diệp Bạch tổng cộng đã thu vào 1859 vạn Huyền Tinh.

Bất quá, đây mới chỉ là bắt đầu.

Hắn ở một bên ôm cánh tay mà đứng, khẽ cười cười, bảo vật chân chính, còn ở phía sau.

Lam Bách đưa tay, từ sáu kiện vật phẩm còn lại cầm lấy một cái Viên Hoàn bằng khoảng một bàn tay hình vòng tròn, toàn thân ngăm đen, phía trên điêu khắc hai chữ nhỏ "Cực tinh".

Xung quanh, tựa hồ có vô số tinh quang từ cái Viên Hoàn này toát ra.

Trên mặt của hắn, hơi có chút kinh ngạc.

"Đây là, Tam giai cao cấp Huyền binh, Cực Tinh Bảo Hoàn, trị giá 52 vạn Huyền Tinh!

Giơ đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt từ chối cho ý kiến của Diệp Bạch, lão biết đối phương đối với giá tiền này tuyệt không dị nghị, trong lòng thầm nhẹ nhõm, lập tức lại một lần nữa đưa tay, cầm lấy kiện vật phẩm thứ hai.

Đây là một đôi chuông cổ mang chút vẻ lạnh lẽo khiến người ta không khỏi rùng mình: "Lưu Tinh Linh, Tam giai cao cấp Huyền binh, trị giá 98 vạn Huyền Tinh!

Kiện thứ ba là mấy kiện Huyền binh hình dáng giống thuyền, chính giữa có một cái hình thoi rất nổi bật. Kiện Huyền binh này tổng cộng có năm miếng, là Tam giai trung cấp Ám hệ Huyền binh "Hư Tinh Vô Cực Toa", trị giá 74 vạn Huyền Tinh.

Kiện thứ tư là một đôi bao tay toàn thân hỏa hồng, nhìn qua rất mềm mại: "Phần Hỏa Thủ Sáo, Tam giai cao cấp Huyền binh, trị giá 66 vạn Huyền Tinh!"

Kiện thứ năm là một cái Đan lô cổ xưa lớn bằng bàn tay, toàn thân đỏ hồng như lửa, trong suốt như ngọc: "Mãng Huyết Lô, Tam giai cao cấp Đan lô, trị giá 150 vạn Huyền Tinh!"

Từng kiện từng kiện đều được giám định rất cẩn thận. Đợi khi sáu kiện vật phẩm toàn bộ giám định xong, Diệp Bạch trong thẻ Tinh tạp lại có thêm tổng cộng 550 vạn Huyền Tinh.

Đến tận lúc này, số lượng Huyền Tinh bên trong tấm Tinh tạp trên người hắn đã biến thành 2409 vạn.

Không thể không nói, đối với một vị Huyền Tông bình thường thì đây cũng là một con số khá lớn. Cho tới khi Diệp Bạch lại một lần móc ra một nhóm vật phẩm, ném ở trên bàn giám định, thì Lam Bách Giám định đại sư đều đã chết lặng.

Diệp Bạch mang cho lão quá nhiều vui mừng, thế cho nên, cuối cùng những vui mừng này, toàn bộ biến thành bình thản. Có vẻ như, khi các bảo vật vô cùng quý hiếm, cổ quái từng cái từng cái từ trong tay Diệp Bạch hiện ra thì lão đã dần quen.

Nếu như Diệp Bạch đột nhiên nói không có, lão ngược lại sẽ rất bất ngờ.

Lại cúi thấp đầu, lão liền tiếp tục công việc giám đinh bảo vật của mình. Khi đống bảo vật vừa được giám định xong, ngay lập tức liền có đống mới được bỏ tiếp vào trên bàn.

Nửa canh giờ sau...

Các loại lễ vật nhận được khi Diệp Bạch tấn chức Huyền Tông, rốt cục toàn bộ bán xong. Đống lễ vật của hơn ba mươi tông môn lớn nhỏ đưa tặng, sau khi được Lam Bách Giám định sư khổ cực giám định gần một canh giờ, rốt cục đã được kiểm kê xong.

Gần ba mươi kiện Huyền binh, Bảo vật các loại, mỗi một kiện không phải Tam giai trung cấp thì là Tam giai cao cấp Huyền binh giá trị không nhỏ. Toàn bộ gộp lại, tổng cộng khoảng chừng 2500 vạn Huyền Tinh.

Tính một cách chuẩn xác, chính là 2560 vạn Huyền Tinh.

Đến tận đây, con số trên tay tấm Tinh tạp của Diệp Bạch liền nhảy từ 2409 vạn, biến thành 4969 vạn Huyền Tinh.

Trên người hắn, số lượng vật phẩm cũng gần như đã hết, ngoại trừ một chút vật phẩm cực kỳ trân quý phải để lại, tỷ như Tam giai đỉnh cấp Linh Lung Kiếm do Linh Lung Tiểu Trúc Các chủ Băng Vô Tình đưa tặng, miếng Tam giai trung cấp tinh thần giới chỉ Ngân Hồn Phương Giới do Thực Hồn Tông Tông chủ Kim Thực Hồn tặng, một kiện Ngụy Linh bảo Xạ Ảnh Thiên Xà Vương Trụy do Ma Thần Cốc Cốc chủ Bàng Nguyên Vũ tặng, Bích Ngọc Trường Sinh Thụ do Hỏa Phong Hồ Hồ chủ tặng v.. v..."

Còn lại, những thứ không cần dùng tới Diệp Bạch một kiện cũng không lưu. Trong Tam Mãng Tuyết Giới của hắn, cũng rốt cục từ hỗn độn không chịu nổi trở nên có chút trống rỗng.

Bất quá, lưu lại đều là bảo vật chân chính. Đừng nhìn Diệp Bạch hiện tại ở trên người chừng bốn đến năm nghìn vạn Huyền Tinh mà đã nghĩ là hắn không còn thứ gì đắt hơn, bởi vì trong số những vật phẩm còn lại thì có những kiện còn giá trị bằng hoặc thậm chí là hơn so với tổng số Huyền Tinh mà hắn kiếm được vừa rồi.

Mà kiện Ngụy Linh bảo Xạ Ảnh Thiên Xà Vương trụy do Ma Thần Cốc Cốc chủ Bàng Nguyên Vũ tặng cho, cũng giá trị chứng 4500 vạn; gốc Bích Ngọc Trường Sinh Thụ do Hỏa Phong Hồ Hồ chủ tặng cho càng là vô giá, căn bản không thể dùng Huyền Tinh để tính toán.

Cuối cùng, trên mặt bàn giám định chỉ còn lại bốn kiện vật phẩm.

Bốn kiện vật phẩm này được bày rất bừa bãi trên bàn giám định, Lam Bách lúc trước không để ý đến, hiện tại mới bắt đầu kiểm kê xem xét.

Trong đó, kiện thứ nhất chính là một cây cỏ nhỏ màu băng lam, khí lạnh thấm người, cho dù cách xa mấy trượng xa cũng có thể rõ ràng cảm thấy được; mà kiện thứ hai thì hoàn toàn trái ngược, là một cây huyền thảo(cỏ) toàn thân hỏa hồng, nhàn nhạt tỏa ra ánh lửa kỳ dị, phẩm cấp không cao cũng không thấp, chừng Tam giai trung cấp.

Lam Bách Giám định sư chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra. Sau khi đã được nhìn thấy quá nhiều bảo vật, đối với hai cái đồ vật nhìn qua rất bình thường này, lão căn bản là chẳng muốn nhìn kỹ.

"Tam giai trung cấp Hàn Băng Thảo, tám vạn Huyền Tinh; Tam giai trung cấp Niệm Hỏa Thảo, mười hai vạn."

"Tổng cộng là hai mươi vạn..."

Diệp Bạch gật gật đầu.

Sau đó, Lam Bách Giám định sư ánh mắt lại rơi xuống hai kiện vật phẩm cuối cùng.

Hai kiện vật phẩm này, kiện nhứ nhất là một nhóm tài liệu luyện khí linh tinh hình mai rùa, rất rõ ràng là cùng thu được từ trên người một con hung thú.

Cầm lấy một khối mai rùa, ngửi ngửi một chút, gõ gõ hai cái, Lam Bách gật đầu nói:

"Nguyệt Hỏa Huyền Quy, Tam giai trung cấp hung thú. Ở đây có mai rùa, thịt rùa, máu rùa v. v... Ân, mấy thứ này cũng khá hiếm thấy, giá trị tổng cộng cũng coi như là hai mươi vạn Huyền Tinh đi."

Đưa tay lật một cái, ba kiện vật phẩm cũng tùy thời rời khỏi mặt bàn, rơi vào ngăn tủ.

"Hư..." Lão nhịn không được thở ra một hơi. Cho dù thân là Giám định sư, một lần giám định đại lượng bảo vật như vậy, cho dù là Tam tinh giám định sư, có được Tinh thần lực khổng lồ như lão cũng có chút ăn không tiêu. Mắt thấy rốt cục liền muốn giải thoát, trong lòng lão rốt cục không khỏi hơi chút buông lỏng.

Sau đóm anh mắt lão liền chuyển tới kiện vật phẩm cuối cùng.

"Một kiện cuối cùng... Đây là..."

..."

Khi ánh mắt nhìn vào, lão lại không khỏi đột nhiên sửng sốt, hơi chút giật mình, liền đưa tay cầm lấy một quả Huyền Tinh hình thoi trong suốt, to chỉ bằng nửa ngón tay út, bên trong bao phủ tầng tầng lưu quang.

Một quả rồi một quả như thủy tinh được bày đặt trên mặt bàn, hồng quang lộng lẫy tỏa ra bốn phía, phát ra khí tức nhàn nhạt tươi mát.

Tổng cộng có mười ba miếng.

"Âm tinh? Đây là, Âm Khôi Thạch?" Lam Bách ánh mắt có chút kích động: "Âm tinh linh khí sung túc như thế rất hiếm thấy, ít nhất chỉ ở vạn niên cổ mộ* mới có thể gặp được, đối với tu luyện giả âm hệ mà nói thì cực kỳ trọng yếu..."

*vạn niên cổ mộ: ngôi mộ vạn năm.

"Những Âm tinh này, cư nhiên đều là Hồng tinh, mỗi một quả giá trị sáu đến bảy vạn Huyền Tinh, là thứ tốt a!"

"Nơi này tổng cộng mười ba miếng, tổng cộng 96 vạn Huyền Tinh. Xét thấy thứ này rất khó tìm, ta liền lớn mật làm chủ, thay công tử thêm dầu thêm lửa, một trăm vạn Huyền Tinh, công tử thấy thế nào?"

Nói xong, lão nhìn về phía Diệp Bạch, trong ánh mắt mang theo một tia nóng bỏng.

Đối với một Giám định sư mà nói, độ mạnh yếu của Tinh Thần lực là chuyện cực kỳ quan trọng. Một vị Giám định sư, nếu tinh thần lực nếu yếu thì căn bản vô phương duy trì cường độ cao cùng sự tinh chuẩn khi giám định. Tinh Thần lực càng mạnh, Giám định sư cấp bậc càng cao, tỷ lệ phạm sai lầm sẽ càng ít.

Âm tinh, mặc dù không thể trực tiếp tăng lên Tinh Thần lực, nhưng tác dụng của nó đối với với một tên Giám định sư cũng không hề nhỏ, không kém hơn chút nào so với người tu luyện âm hệ.

Khó trách tại sao khi nhìn thấy đồ vật này, ánh mắt lão liền trở nên vô cùng nóng bỏng. Lúc trước, nhiều bảo vật như vậy, cũng chưa từng thấy lão vội vàng, kích động đến thế.

Diệp Bạch nhìn lão một cái, trong lòng chợt hiểu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1005)