Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0646

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0646: Kích sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


Đồng thời, bốn tiểu tổ may mắn còn sống sót cũng nghe được tiếng vang này. Hai gã chính phó tiểu đội trưởng Huyền Cơ Tổ, Tiêu Trường Phong, Lam Bạch Hiên khi nghe được thanh âm truyền ra liền cùng lúc chuyển hướng, chạy về phía nơi phát ra tiếng vang.

Hai tổ mười một gã còn lại cũng là như thế. Chỉ trong chốc lát, từng đợt từng đợt thân ảnh liền không ngừng từ nơi phụ cận rừng rậm hiện ra. Rất nhanh, Diệp Bạch liền triệt để bị vây quanh, bốn phía từ trên xuống dưới, từ trong trong ra ngoài toàn bộ đều là người của Thất Tinh Đàn, có khoảng vài chục người.

Trong đó, Bán Vương cảnh có hai người, Đỉnh cấp Huyền Tông cũng có hai người. Thượng vị Huyền Tông, Trung vị Huyền Tông, Hạ vị Huyền Tông càng là không cần phải nói.

Nhưng là, khi tất cả mọi người đi tới chỗ rừng rậm, nhìn một màn này, bọn họ không chỉ là ngạc nhiên, nghi hoặc, khiếp sợ, khó hiểu... Còn có một ít là vẻ mặt phẫn nộ.

Một Trung vị Huyền Tông nho nhỏ, vậy mà đem một Bán Vương cảnh cường giả bình thường luôn cao cao tại thượng, cho người ta một loại cảm giác bá đạo vô địch, Tuyền phó tổ trưởng đều đánh bại.

Tất cả mọi người bộ dáng như gặp quỷ, vẻ mặt không dám tin, không biết lúc trước, ở bên trong phiến rừng rậm này đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

...

Kim quan nhân Vạn Xà Sơn sắc mặt trầm lãnh, nhìn Tuyền Vô Ưu dưới tàng cây, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Tuyền huynh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Cũng không trách hắn lộ vẻ khó hiểu như vậy. Rất hiển nhiên, một màn ở trước mắt hắn căn bản không có khả năng dự liệu được. Một vị Bán Vương cảnh chặn giết một Trung vị Huyền Tông, chẳng lẽ còn có thể sinh ra biến cố gì.

Nghe được lời ấy, Tuyền Vô Ưu "Oa" một tiếng, lại lần nữa nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Bất quá, hắn lại cố nén thương thế, ngón tay gian nan khẽ động, năm ngón tay tay trái chậm rãi nâng lên, phất ra mười đạo hồng quang, rất nhanh điểm điểm vào một số huyệt đạo ở trước ngực mình.

Hồng quang tiến vào trong thân thể, chậm rãi, sắc mặt của hắn cũng dần trở nên hồng nhuận, máu tươi trước ngực tựa hồ cũng đã ngừng lại.

Hắn khoát khoát tay, không nhìn về phía Kim quan nhân, trầm giọng nói: "Là do ta chủ quan. Bất quá, cũng chỉ đến như thế, Vạn huynh không cần nhúng tay, "món quà" này ta muốn trả lại cho hắn."

Bán Vương cảnh cường giả đều có tôn nghiêm của mình. Nếu như Bán Vương cảnh cường giả thua ở trên tay một Trung vị Huyền Tông, còn muốn một vị Bán Vương cảnh cường giả khác ra tay giúp hắn báo thù, vậy hắn cũng không cần sống trên thế giới này rồi.

Nói xong câu đó, Tuyền Vô Ưu xoay người, sắc mặt âm lãnh nhìn về Diệp Bạch phía đối diện, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ta thừa nhận, ta đã xem thường ngươi. Bất quá... Ngươi cho rằng, đây chính là thực lực thật sự của ta sao!?"

"Kế tiếp, ta sẽ cho ngươi biết, chênh lệch giữa Trung vị Huyền Tông cùng Bán Vương cảnh cao đến mức nào!"

Ở phía sau hắn, vị Thất Tinh Đàn Truy Hồn Tổ tổ trưởng Vạn Xà Sơn thấy vậy liền không khỏi nhíu nhíu mày, có chút để ý đến thương thế của Ngân quan nhân, muốn thay hắn ra tay, giáo huấn Diệp Bạch thoáng một phát. Nhưng hắn cũng biết, nếu như hắn ra tay, giữa hai người tất sẽ sinh ra mâu thuẫn.

Mỗi người đều có kiêu ngạo của chính mình, càng đến địa vị cao, phần kiêu ngạo này càng là bất khả xâm phạm. Hắn cũng hiểu được, nếu hắn đột nhiên thua ở trên tay một Trung vị Huyền Tông, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác tới thay hắn lấy lại danh dự.

Thiệt thòi này, phải do chính mình tìm trở lại, mặc dù nó sẽ khiến thương thế của hắn tạm thời không được trị liệu, lưu lại một chút ít di chứng sau này. Thậm chí, nếu cố sức ra tay thì thương thế sẽ càng nặng thêm. Nhưng là... Đây cũng là con đường cần phải trải qua.

Nghĩ tới đây, Vạn Xà Sơn lui về phía sau một bước, nói: "Cũng tốt, chỉ một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ, ta tin tưởng Tuyền huynh sẽ để cho hắn hiểu được cái gì là chênh lệch đấy."

Nói xong, hắn vung tay lên, lại để cho tất cả mọi người lui ra phía sau, hiển nhiên là ý bảo không cho phép bất luận kẻ nào ra tay.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn lui ra phía sau mấy bước. Mà sáu người Ngô Liệt Vân lại rất sợ hãi kiếm chiêu vừa rồi của Diệp Bạch, sợ bị vạ lây liền lui ra sau lưng những người khác. Thêm nữa, một phần bọn họ cũng không dám chống lại uy nghiêm của Bán Vương cảnh cường giả, cho dù muốn thì cũng không dám ra tay.

Huống chi, bọn họ cũng hiểu, nếu như Tuyền Vô Ưu đã thực sự nổi giận, vậy Diệp Bạch còn có thể làm được gì. Bọn họ chỉ cần đứng ở một bên xem Tuyền Vô Ưu Tuyền đại nhân cường thế giết ngược lại, đem Diệp Bạch đánh chết tại chỗ.

Rồi sau đó, bọn họ vỗ tay trầm trồ khen ngợi là được.

...

Diệp Bạch sắc mặt tái nhợt, ho khan hai tiếng, dựa lưng vào thân cây phía sau, rốt cục lại lần nữa chậm rãi đứng lên.

Kích thứ nhất hắn không dùng toàn lực, chỉ là vì muốn thăm dò một chút lực công kích thực sự của Bán Vương cảnh cường giả đến cùng cao đến mức nào. Vì vậy, cũng khiến hắn bị nội thương không nhẹ.

Kích thứ hai, hắn dùng bảy thành lực, mặc dù còn ẩn tàng ba phần, nhưng không ngoài dự liệu, đã làm trọng thương Tuyền Vô Ưu. Chính diện đánh lui Bán Vương cảnh cường giả, bản thân lại không hề có chút thương thế nào.

Cho nên, trải qua một thời gian ngắn nghỉ ngơi, khí huyết trong cơ thể hắn đã bình phục hơn phân nửa, có thể miễn cưỡng đứng lên.

Nhìn phía đối diện là hai vị Bán Vương cảnh, hai gã Đỉnh cấp Huyền Tông, cùng với hơn mười gã Thượng vị, Trung vị, Hạ vị Huyền Tông, nhưng hắn ngược lại lại không có chút sợ hãi nào. Một Trung vị Huyền Tông đơn độc dưới áp lưc chính diện của hơn mười vị Đỉnh cấp Huyền Tông, hai vị Bán Vương cảnh thì có mấy người có thể làm được như hắn, nhẹ nhàng bình thản, bình tĩnh như thường.

Đại địch ở trước mặt, Diệp Bạch lại có chút cười, tiếng cười xen lẫn ho khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt ba phần. Nhưng rất hiển nhiên, hắn cũng không đem Tuyền Vô Ưu phía đối diện để vào mắt. :

Mà loại nụ cười này, rơi vào trong mắt Tuyền Vô Ưu thì càng thêm khiến hắn không chịu nổi, cảm thấy thật sự là tội không thể tha rồi.

"Tiểu tử, ta muốn ngươi chết, từng bước từng bước, chết!"

Hét lớn một tiếng, Ngân quan nhân Tuyền Vô Ưu trên mặt liền toát ra sát khí đáng sợ, nhìn chằm chằn Diệp Bạch phía đối diện, trong ánh mắt đột ngột nhảy lên, toát ra một đóa hỏa diễm màu hồng sắc.

Mà khí thế của hắn liền bắt đầu tăng lên. Nguyên bản sau khi bị thương, thực lực thi triển được vốn không đến bốn thành lại dùng tốc độ đáng sợ không ngừng mà tăng trưởng, phát triển đến sáu thành, bảy thành, tám thành... Chín thành... Mười thành đỉnh phong...

Ở phía sau hắn, đám người Thất Tinh Đàn nhìn thấy một màn này liền không khỏi vô cùng kinh ngạc, thậm chí có không ít người lộ vẻ kinh dị.

"Tuyền đại nhân rõ ràng ngay cả một chiêu kia đều muốn sử dụng rồi. Đây chính là cấm chiêu tối thượng, mặc dù uy lực cực mạnh, nhưng di chứng của nó cũng không nhỏ a."

"Đối phó một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ, sáu thành thực lực là đủ rồi, nhưng không ngờ đại nhân còn muốn dùng loại cấm chiêu thương người hại mình này sao?"

Hiển nhiên, không ít người đã nhìn ra Tuyền Vô Ưu giờ phút này đang sử dụng loại công pháp gì.

Kim quan nhân Vạn Xà Sơn đồng dạng kinh ngạc vô cùng. Bất quá nghe được thanh âm sau lưng, hắn sắc mặt đột nhiên trầm xuống, quay đầu hét lớn một tiếng: "Câm miệng! Tuyền phó tổ trưởng làm việc gì đều có dụng ý của hắn, bằng các ngươi cũng xứng đánh giá sao?"

Mọi người đột nhiên cảm thấy đầu mình on gong như muốn vỡ ra, cúi đầu, không còn ai dám nói câu nào nữa.

Thấy thế, Kim quan nhân Vạn Xà Sơn một lần nữa quay đầu lại, ánh mắt ngưng trọng, nhìn chăm chú vào trong trận đấu.

Những người còn lại cũng đồng thời đem ánh mắt phóng tới Tuyền Vô Ưu, thấy khí thế trên người hắn đạt tới mười thành đỉnh phong thì lại như trước không ngừng tăng trưởng, biến thành mười một thành, rồi sau đó là mười một thành rưỡi, mười hai thành, mười hai thành rưỡi, mười ba thành, mười ba thành rưỡi, mười bốn thành...

Một mực tăng trưởng đến mười lăm thành, Tuyền Vô Ưu thực lực mới đình chỉ, khí thế cả người liền trở nên vô cùng đáng sợ, không gian bốn phía mơ hồ có dấu hiệu hỗn loạn như muốn sụp đổ. Loáng thoáng, có thể chứng kiến vô số phù văn hình ngọn lửa dán trên da thịt của hắn, như ẩn như hiện.

Nguyên bản bị trọng thương, thực lực không bằng một phần tư so với ban đầu, lúc này, Tuyền Vô Ưu chẳng những lập tức khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, thậm chí so với khi hắn ở trạng thái đỉnh phong thì còn phải mạnh hơn gấp rưỡi.

Lúc này, hắn phảng phất như một ma thần đứng sừng sững giữa hư không. Đồng thời, vô số phù văn hình ngọn lửa trên người hắn cũng dần dần biến thành màu đen, không ngừng xoay tròn xung quanh. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Bạch, trong ánh mắt chỉ có vô tận sát ý.

"Giết, giết, giết, giết, giết..."

Một trảo duỗi ra, hư không cũng bắt đầu vặn vẹo. Mà trảo này khi vung ra liền như một đóa hắc sắc hỏa diễm, trực tiếp chụp vào Diệp Bạch phía đối diện đang đứng cách xa hơn mười trượng.

"Nhiên Lôi Cấm Pháp —— Hỏa Chi Cực, Lôi Viêm Cấm Trảo!"

Nhìn thấy một màn này, Diệp Bạch sắc mặt rốt cục có chút ngưng trọng. Quả nhiên, hắn suy đoán không sai, mỗi cường giả đều có lá bài tẩy của mình. Đỉnh cấp Huyền Sư, Hạ vị Huyền Tông là như thế, Đỉnh cấp Huyền Tông, Bán Vương cảnh cũng là như vậy.

Hơn nữa, rất hiển nhiên, át chủ bài của Bán Vương cảnh cường giả càng là rất kinh khủng.

Vốn là, Diệp Bạch nghĩ, trải qua một kích toàn lực Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận của mình, Tuyền Vô Ưu bản thân bị trọng thương, cơ hồ đã không có khả năng đứng lên, chiến lực càng là đã hạ thấp đến mức cực hạn. Nhưng chỉ ngắn ngủn trong chốc lát, hắn chẳng những hoàn toàn khôi phục chiến lực đỉnh phong nhất, hơn nữa còn bộc phát thực lực còn đáng sợ hơn. Rất hiển nhiên, hết thảy đều có quan hệ đến hắc sắc cự trảo mà hắn phát ra.

Không dám coi thường, sau lưng Diệp Bạch, Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận lại lần nữa hiện lên. Hải Đường Ti Âm Kiếm, Kim Phong Tế Vũ Kiếm, Thập Phương Thổ Hoàng Kiếm, Lục Dực Ngân Sương Kiếm, Hồng Trần Chủng Ma Kiếm, Đại Hạ Long Tước Kiếm, Tuyết Điên Kiếm, Hồng Diệp Kiếm, Vạn Kính Nhân Tung Diệt Kiếm...

Trọn vẹn tổng cộng gần trăm thanh kiếm khí đồng thời lơ lửng xung quanh hắn. Các loại cường đại kiếm khí như muốn xé rách không gian, mơ hồ phát ra những tiếng long ngâm hổ khiếu, sấm chớp giật ầm ầm.

Cùng một thời gian, một thanh kiếm khí càng cường đại hơn, càng đáng sợ hơn liền từ sau lưng Diệp Bạch hiện lên, gia nhập vào kiếm trận. Diệp Bạch khí thế trên người không ngừng tăng vọt, đến cuối cùng, vậy mà hoàn toàn không kém chút nào so với Bán Vương cảnh cường giả Tuyền Vô Ưu phía đối diện vì sử dụng cấm pháp đặc thù để che dấu thương thế, tăng thực lực bản thân.

Còn hơn lúc trước.

Ta sẽ dùng toàn bộ những gì mình có vào một kích này, để xem rốt cuộc là một chiêu kia của ngươi lợi hại hơn, hay là Ngũ giai Kiếm Trận của ta cường đại hơn.

Diệp Bạch trong ánh mắt toát ra tinh quang mãnh liệt, ở giữa Vân Động Phong Lôi Kiếm, Vô Cấu trọng kiếm phát ra thanh quang đáng sợ, sấm chớp cũng muốn im lặng, gió bão cũng phải trở nên im ắng, tỏa ra sát khí núi thây biển máu, vạn vật như cỏ rác!

Không thể ngăn cản!

*****

Diệp Bạch khí thế trên người đã đạt đến đỉnh phong.

Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, không chút do dự, hai tay mãnh liện đẩy về phía trước, quát: "Kiếm đi!"

Ở trên đỉnh đầu hắn, tất cả kiếm khí của Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận liền đột nhiên tỏa ra hào quang sáu màu vàng(kim), tử (tím), thanh, lam, hồng, lục!

Tiếng rít chói tai từ vô số thanh kiếm như muốn xé rách màng nhĩ, khiếp sợ toàn bộ Quỷ Diện Đảo.

Nghe trận kiếm rít đáng sợ như vậy, Vạn Xà Sơn đột nhiên cảm thấy một hồi tim đập nhanh khó tả. Ngay khi chứng kiến Kiếm Trận lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Bạch, cho dù là hắn, người đã sớm bước vào Bán Vương cảnh cũng không khỏi đột nhiên biến sắc, lớn tiếng nói: "Không tốt!"

Hắn phi thân tới, định ra tay ngăn trở. Nhưng bởi vì hắn lúc trước quá mức tin tưởng thực lực của Tuyển Vô Ưu, rời đi có chút xa, thêm nữa cũng không có chuẩn bị, cho nên căn bản cũng đã không còn kịp rồi.

Trong ánh mắt cực kỳ kinh hãi của mọi người, Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận, cùng"Hắc Viêm Cự Trảo" ở trên không rừng rậm ầm ầm chạm vào nhau.

Một tiếng sóng xung kích như gợn sóng trong nước, từ tâm của một vòng tròn, hướng bốn phương tám hướng nhanh chóng khuếch tán, lan tràn.

Tất cả cây cối trong vòng trăm dặm, vẻn vẹn bị luồng sóng xung kích này thoáng đảo qua một phát liền toàn bộ chấn thành tê phấn.

Cùng lúc đó, Diệp Bạch cũng kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt."Oa" một tiếng, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.

Thương thế trên người, lại càng thêm nặng hơn.

Nhưng là... So với hắn, đối diện, Bán Vương cảnh cường giả, Thất Tinh Đàn Truy Hồn Tổ phó tổ trưởng Tuyền Vô Ưu trước ánh mắt kinh hãi cùng không thể tin của đám người ở đây, thân thể liền phảng phất như đồ sứ chi chít nhứng vết rách, trong chớp mắt liền ầm ầm vỡ vụn, biến thành huyết nhục bắn đầy mặt đất.

Bán Vương cảnh cường giả, đã chết.

Hết thảy đều là vì sự kiêu ngạo của hắn, một Bán Vương cảnh không muốn người khác ra tay giúp đỡ, tình nguyện sử dụng cấm pháp, thiêu đốt Huyền lực bản thân, thừa nhận di chứng cực lớn, khư khư cố chấp. Nhưng lại không ngờ tới, Diệp Bạch thực lực lại cường đại như vậy.

Chỉ một chút sơ sẩy này liền trực tiếp khiến hắn phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Trong khung cảnh đang yên tĩnh một cách đáng sợ, bỗng nhiên, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên: "Tiểu tử, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn, dùng mệnh đền mạng..."

Một đạo bóng người đội Kim quan bay tới, người chưa tới, hơn mười đạo thanh sắc cự chưởng trùng trùng điệp điệp đã cách không bổ đến.

Hơn mười đạo cự chưởng trọng điệp cùng một chỗ liền che khuất bầu trời, mang theo khí thế cực kỳ khủng bố bắn về phía Diệp Bạch. Chưa tới gần, xung quanh Diệp Bạch, toàn bộ mặt đất đã lõm xuống ba thốn*.

*1 thốn = 3, 33 cm.

Diệp Bạch chỉ cảm thấy một hồi cương phong bắn đến, gương mặt đau nhức như bị dao cắt, bộ ngực không ngừng phập phồng, khí tức tựa hồ hoàn toàn bị áp chế, đá vụn xung quanh bay tứ tung, toàn bộ mặt đất đều giống như bị nhấc lên.

Thân hình vốn đã bị thương rất nặng, lúc này lại có xu hướng càng trầm trọng hơn.

Bất quá, vẻ mặt của hắn lại như cũ là thập phần bình tĩnh, đôi mắt sáng như sao. Diệp Bạch ngẩng đầu, nhìn về Kim quan nhân đang bắn tới, cũng không một chút sợ hãi nào.

Hiển nhiên, thời điểm hắn phát ra Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận để quyết tranh hơn thua với Tuyền Vô Ưu, hắn cũng đã nghĩ đến sẽ có một màn này.

Kim quan nhân Vạn Xà Sơn hai mắt đỏ bừng, trong nội tâm lúc này tràn đầy sát ý, xen lân vẻ hối hận. Dưới mặt nạ, khuôn mặt của hắn lúc này đã trở nên vặn vẹo, cực kỳ dữ tợn.

Đáng sợ đến cực điểm.

Hiển nhiên, trước đó hắn quả thật không ngờ, thậm chí không thể tin được kết quả cuộc chiến vừa rồi. Tuyền Vô Ưu dù cho bị thương, nhưng dưới tình huống hắn phát động "Nhiên Lôi Cấm Pháp", kết quả vốn đã không thể thay đổi vậy mà sẽ phát sinh bất ngờ lớn như vậy.

Diệp Bạch chỉ bị thương, còn Tuyền Vô Ưu lại trực tiếp bị chém chết, ngay cả thi cốt đều không còn.

Kết quả này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, thế cho nên đợi đến lúc hắn kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn đem Diệp Bạch phanh thây xé xác, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng hắn. Thập Nhị Truy Hồn Tổ hoành hành Tử Hoa Vương Quốc, bao nhiêu năm không có địch thủ, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bị một Trung vị Huyền Tông giết chín người. Hiện tại, ngay cả Bán Vương cảnh Phó tổ trưởng Tuyền Vô Ưu đều đã chết dưới tay Diệp Bạch. Nếu việc này truyền ra ngoài, không bị người cười đến rụng răng mới là lạ.

Kẻ dẫn đội truy lùng Diệp Bạch là hắn, càng sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Hắn có thể tưởng tượng được, sau khi hắn trở về, đối mặt hắn sẽ là dạng ánh mắt gì. Đám người Tông chủ, Phó tông chủ, sẽ đối xử với hắn như thế nào.

Cho nên, hắn vừa ra tay liền thi triển tuyệt chiêu cường đại nhất - "Huyền Nguyên Chưởng Pháp". Vừa thi triển, xung quanh liền hiện lên một tầng sát khí phô thiên cái địa làm cho người ta phải hít thở không thông.

Một kích toàn lực trong cơn phẫn nộ của Bán Vương cảnh cường giả đến cùng đáng sợ đến mức nào, không cần hỏi cũng biết. Chỉ nhìn Diệp Bạch lúc này như một hạt bụi bậm dưới chân núi, lại như con thuyền nhỏ trước sóng lớn cao ngàn trượng. Chỉ cần núi lớn đè xuống, sóng lớn đánh tới, hạt bụi bậm, con thuyền nhỏ sẽ phảng phất như tờ giấy, bị xé thành vô số mảnh vụn. :

Rất rõ ràng, Vạn Xà Sơn so với Tuyền Vô Ưu thì còn đáng sợ hơn.

Nhưng cho dù như vậy, Diệp Bạch cũng chưa bao giờ là người chịu khuất phục vận mệnh.

Không để ý cảm giác ngực hít thở không thông như bị đè ép một tảng đá lớn, không để ý tới loại áp bách đáng sợ đang dần tới, cũng không để ý thương thế càng ngày càng nặng, Diệp Bạch khuôn mặt lúc này lại rất bình tĩnh, con ngươi sáng như sao. Dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm trước mặt, hắn như trước không hề hoảng sợ, không có chút nào là nôn nóng mất bình tĩnh.

Chỉ thấy, hắn lại lần nữa chậm rãi nâng hai tay lên. Trước cương áp vô cùng vô tận, phô thiên cái địa đang dần bao phủ tới, hắn dùng thủ pháp vô cùng linh hoạt, tốc độ so với bình thường còn nhanh hơn gấp mười lần, nhanh chóng kết xuất kiếm ấn, một lần nữa đem những thanh kiếm trong trận chiến với Tuyền Vô Ưu bay ngược về. Những kiếm khí vốn đang rơi lả tả khắp bốn phía liền chậm rãi tụ lại, sau đó, tạo thành Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận mới.

"Bùm bùm cách cách" những tiếng va chạm giữa các thanh kiếm không ngừng vang lên. Mà ở xung quanh, lúc này mây đã ngừng bay, gió ngừng thổi, cây yên lặng, lá ngừng rơi.

Lúc này đây, kiếm thế* mà Diệp Bạch ngưng tụ không ngờ lại càng mạnh hơn so với vừa rồi.

*khí thế của kiếm trận.

Kiếm khí phô thiên cái địa, chưa bắn ra đã tập trung vào thân ảnh Kim quan nhân Vạn Xà Sơn phía xa xa, cùng hơn mười đạo Huyền Nguyên Chưởng đang cách không bổ tới.

Đối diện, trong số Hạ vị Huyền Tông, Đỉnh cấp Huyền Sư, dưới uy áp của Kiếm Trận này không ít người hai đầu gối run rẩy, không tự chủ được liền khụy xuống, dường như không chịu được luồng uy áp này.

Càng có không ít người lồng ngực phập phồng, khóe miệng tràn ra tơ máu, đã bị nội thương.

Mặc dù Kiếm Trận của Diệp Bạch không nhằm vào bọn họ. Nhưng bởi vì những người này đều là đứng ở sau lưng Vạn Xà Sơn, đối diện với Kiếm Trận, cho nên kiếm áp vô cùng vô tận, khủng bố đến cực điểm cũng liền tác động một chút lên trên người bọn họ.

Mặc dù bọn hắn thực lực không kém, ở bên ngoài, tất cả đều là đỉnh cấp cường giả, nhưng ở trước luồng kiếm áp đáng sợ này thì vẫn là ngăn cản không nổi, nguyên một đám sắc mặt tái nhợt. Chỉ có Tiêu Trường Phong, Lam Bạch Hiên hai người bởi vì thực lực cao hơn một ít mới không có bị quá nhiều ảnh hưởng.

Nhưng hai người này cũng đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Đây rốt cuộc là loại kiếm pháp gì mà lại đáng sợ như thế, như thế nào cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói qua.

Đây chỉ là dư lực mà đã đáng sợ như thế. Nếu như trực tiếp nhằm vào bọn họ, vậy sẽ như thế nào.

Bọn hắn không dám tư tin mình sẽ có thể tiếp được một chiêu này. Vừa nghĩ tới đây, trong số mọi người, dưới luồng kiếm áp khủng bố này, duy nhất không bị bao nhiêu ảnh hưởng là hai Đỉnh cấp Huyền Tông, Tiêu Trường Phong, Thanh Bạch Hiên. Nhưng lúc này, hai người này cũng không khỏi sắc mặt thay đổi.

Tái nhợt vô cùng.

Bán Vương cảnh Tuyền Vô Ưu Tuyền phó tổ trưởng dưới loại Kiếm Trận đáng sợ này, ngay cả một kích đều không chịu nổi. Bọn họ mặc dù thực lực không thấp, nhưng bản thân biết rõ, căn bản không thể nào là đối thủ của Tuyền Vô Ưu.

Ngay cả Tuyền đại nhân đều ngăn cản không nổi, huống chi bọn họ.

Nhìn vô số kiếm khí rậm rạp chằng chịt trôi nổi ở trên đỉnh đầu Diệp Bạch, tất cả mọi người sắc mặt liền trở nên trắng bệch. Vào giờ khắc này, không ít có người đã nghĩ đến việc quay người bỏ chạy.

Nếu như không phải Vạn Xà Sơn vẫn còn ở đây thì chỉ sợ những người này sớm đã chạy trốn lâu rồi.

Sự tình tiến triển đến mức như vậy, bọn họ sớm đã không có bất luận tâm tư gì với việc đuổi giết Diệp Bạch. Nếu như có thể, bọn họ thậm chí muốn vĩnh viễn không bao giờ bước vào Dạ Lang Đảo này dù chỉ một bước, cũng không muốn đối diện người thanh niên Diệp Bạch đáng sợ kia.

Đáng tiếc, đã đến là đã đến, chuyện đã xảy ra thì dù là ai cũng không cách nào cải biến được. Cho nên bọn họ hiện tại chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng ở sau lưng Vạn Xà Sơn, lặng lẽ lui về phía sau một chút, sắc mặt khẩn trương chờ đợi chiến cuộc.

Tim không ngừng đập thình thịch, e sợ sẽ phải chứng kiến một màn đáng sợ nhất, tồi tệ nhất, không ít người đã làm tốt chuẩn bị quay người bỏ chạy. Mặc dù sợ hãi sau khi trở về sẽ bị Vạn Xà Sơn trừng phạt, nhưng rất rõ ràng, bọn họ lại càng không dám đối diện với Kiếm Trận trước mặt hơn.

Vạn Xà Sơn cũng thay đổi sắc mặt.

Hiển nhiên, hắn đồng dạng thật không ngờ uy thế Kiếm Trận của Diệp Bạch lại lớn đến như vậy. Nhìn vào khí thế, không có chút nào là kém hơn những Huyền Nguyên Chưởng mà mình bổ ra này.

Bất quá, hắn đường đường là một vị Bán Vương cảnh cường giả, tuyệt đối sẽ không có khả năng không đánh mà lui. Chẳng lẽ, hắn còn có thể bị một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ dọa lùi hay sao?

Hừ, cho dù Kiếm Trận của ngươi cường đại đến mấy thì cũng chỉ dùng Huyền Khí để chèo chống. Ta cũng không tin, một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ như ngươi có thể chèo chống Kiếm Trận đáng sợ như thế được bao lâu.

Mà ta đường đường là Bán Vương cảnh, trình độ tích súc Huyền lực đã hơn ngươi gấp mười lần, công pháp tu luyện càng là Lam giai Đê cấp, xa xa không phải loại người bình thường như ngươi có thể so sánh được.

Hắn tin tưởng vững chắc, chiến đến cuối cùng, hắn nhất định có thể chiến thắng.

Cho nên, sắc mặt trở nên dữ tợn, hắn đẩy ra Huyền Nguyên Chưởng, lại lần nữa tăng thêm ba phần lực, chẳng những không lùi, ngược lại càng đến gần thêm. Mà lúc này, Diệp Bạch phát ra Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận cũng đã tới gần.

Hai người ở giữa không trung ầm ầm va chạm vào nhau. Sau một tiếng nổ mạnh cực lớn liền giống như hai quả cầu lửa lớn nổ tung, ở giữa không trung không ngừng tản mát những tia lửa cực kỳ chói mắt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)