Vay nóng Tima

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0678

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0678: Tuyệt đỉnh chi ngộ, Đỉnh cấp Huyền Tông (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Chỉ trong chốc lát, dưới tinh thần ý chí cường đại của Diệp Bạch, sợi Tiên Thiên kiếm khí này liền vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ. Sau đó càng là biến thành một đám tinh thần kiếm thể thuần túy, triệt để không còn tồn tại hình dạng thực thể.

Diệp Bạch bắt đầu đánh bóng, mài, lại trọng tổ, sau đó lại một lần nữa nghiền nát, lại đánh bóng, mài, lại lần nữa trọng tổ.

Một lần lại một lần!

Thiên đạo ý chí vô cùng vô tận ở bốn phía xung quanh nghiền ép tới, sợi Kiếm Hồn này lần lượt bị đánh tan rồi lại lần nữa tụ hợp thành hình thể mới. Mà mỗi một lần biến hóa đều khiến nó trở nên càng thêm cứng rắn, càng thêm đáng sợ.

Dần dần, thời gian nó bị đánh tan càng ngày càng dài, đến cuối cùng, dù cho vỡ vụn cũng chỉ phân thành mấy khối, rất nhanh có thể một lần nữa tụ lại, tổ hợp cùng một chỗ.

Như Diệp Bạch, có thể ở cảnh giới Thượng vị Huyền Tông liền dám dùng thiên đạo ý chí của Vương giả để rèn luyện Kiếm Hồn của bản thân, chỉ sợ từ thời thượng cổ đến nay cũng là rất ít. Mộ Dung Hưu có thể hình thành Nửa bước Kiếm Ý, Lãnh Cát có thể đạt tới Nửa bước Đao Ý đều chỉ là bởi vì lĩnh ngộ một ít kiếm chiêu hoặc đao chiêu ảo diệu. Không như Diệp Bạch, dùng vô tận thống khổ để đổi lấy Kiếm Hồn mạnh nhất.

Kiếm Hồn vừa ra, Kiếm Ý như núi có thể dễ dàng cắt phá hết thảy mọi thứ, cũng khiến cho thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.

Bất quá, ngoại trừ người có thiên phú tinh thần biến thái cùng lực ý chí siêu cường như Diệp Bạch, người khác đừng nói ở dưới tình huống như vậy rèn luyện Kiếm Hồn, mà chỉ sợ Kiếm Hồn chưa thành thì bản thân ngược lại tinh thần ý thức bị phai mờ trước, biến thành một tên phế nhân.

Cho nên, dù có người muốn thì cũng không thể học được. Mà hết thảy những điều này đều là do Diệp Bạch tu luyện Kiếm Trận, có được Ngũ giai đỉnh phong Tinh Thần lực, hơn xa Vương giả bình thường.

Nó tương đương với Tinh thần lực của Đỉnh cấp Vương giả.

Rốt cục, bên trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, Kiếm Hồn đã thành hình. Thiên đạo ý chí ở bốn phía mặc dù cường đại, nhưng hiện tại, một khi tới gần cũng sẽ bị Kiếm Ý của hắn kích phá thành tê phấn. Kiếm Hồn vừa thành, tinh thần ý chí của Diệp Bạch cũng lập tức có cải biến về chất, có thêm một tầng bạch kim sắc.

—— Kiếm Hồn lập, Kiếm Ý thành, mặc dù đây mới chỉ là bước đầu, nhưng tin tưởng chỉ cần có thời gian thì uy lực của nó sẽ càng lúc càng lớn, càng lúc càng khủng bố, đem đến trợ giúp cho Diệp Bạch cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Bất quá, Kiếm Hồn mới sinh thì cũng vẫn chỉ như một cái phôi thai, có kiếm không chuôi, mơ mơ hồ hồ, toàn bộ chỉ là một cái mảnh dài mơ hồ đen nhánh không chút nào thu hút. Trừ phi bốn phía có thiên đạo ý chí tới gần, nó mới đột nhiên trở nên thập phần đáng sợ, tản mát ra Kiếm Ý vô cùng mãnh liệt, đem sở hữu tất cả thiên đạo ý chí tới gần kích thành tê phấn. Nếu không, đoán chừng không ai có thể nghĩ tới đó lại là một đám Kiếm Hồn.

Bất quá, Diệp Bạch tự nhiên có biện pháp của mình.

Hắn tiếp tục không ngừng dẫn thiên đạo ý chí ở bốn phía xung quanh tiến vào, trở thành chùy, trở thành than, trở thành lò lửa... Không ngừng tiến hành gia công, chế tạo chuôi Kiếm Hồn ngăm đen này. Theo những lần không ngừng chế tạo, bởi vì Diệp Bạch sáp nhập vào Tinh thần lực của mình cho nên Kiếm Hồn cũng không cách nào kháng cự, dần bắt đầu chậm rãi biến hình, càng ngày càng dài, càng ngày càng mỏng, cuối cùng dần dần hình thành một thanh kiếm, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.

Theo những vầng sáng này xuất hiện, trên thân kiếm bắt đầu có những đạo hoa văn huyền ảo cổ xưa, trong đó tỏa ra vô số tia kiếm quang. Những tia kiếm quang này dài gần một tấc, tựa như những chiếc lông nhọn, đem tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch trở nên cực kỳ sáng chói.

Rồi sau đó, thể tích của nó chậm rãi thu nhỏ lại, không ngừng áp súc. Cuối cùng, bộ phận tinh hoa nhất toàn bộ tập hợp lại, mà tạp chất còn lại thì toàn bộ tiêu tán ở trong hư không. Lúc này nó đã chỉ còn bằng khoảng một cây kim nhỏ lơ lửng ở bên trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, tỏa ra ánh sáng như mặt trời, bất tử bất diệt.

Trừ phi Diệp Bạch chết đi, nếu không, sợi Kiếm Hồn này sẽ không ngừng phát triển, cuối cùng trở nên cực kỳ đáng sợ. Thậm chí, một khi Diệp Bạch đạt tới Huyền Vương đỉnh phong, sợi Kiếm Hồn này có thể hóa thành thực thể phóng ra ngoài giết địch, so với Tiên Thiên kiếm khí trước đây thì còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Lực công kích của nó có thể dễ dàng cắt phá tất cả kim loại từ Lục giai trở xuống. Cho dù là Lục giai, chờ nó phát triển đến tình trạng nhất định thì chỉ sợ cũng sẽ dễ dàng bị xuyên thủng.

Đây chính là uy lực thực sự của Kiếm Hồn, không thứ gì có thể sánh bằng. Đây cũng chính là nguyên do mà vì sao Huyền Vương cường giả so với Huyền Tông lại mạnh hơn nhiều như vậy.

Bởi vì vì tất cả Huyền Vương cường giả đều có võ đạo ý chí của chính mình, không phải Kiếm Hồn thì chính là Đao Hồn, hoặc là Thương Hồn, thậm chí có người có được Lôi Hồn, Điện Hồn, Thảo Mộc Sinh Hồn, Thủy Hỏa Kỳ Hồn... Vạn vật linh hồn thiên kì bách quái, nhưng cũng có thể rất giống nhau. Mà hết thảy nguyên nhân hình thành này đều liên quan đến công pháp tu luyện của mỗi người, con đường mà tương lai phải đi thì phần lớn đều là như vậy.

Rất nhiều người cũng có thể căn cứ vào công pháp mà bản thân sở trường nhất để hình thành, phát triển võ đạo ý chí của mình. Mà đồng dạng, võ đạo ý chí vừa thành, cộng thêm môn công pháp mà chính mình tu luyện thì cũng sẽ khiến cho uy lực của nó tăng thêm rất nhiều.

Nếu như nói tấn giai Huyền Tông là tạo ra phôi thai của một thanh tuyệt thế thần kiếm. Như vậy, tấn giai Huyền Vương, có được võ đạo ý chí chính là giải khai phong ấn cho thanh tuyệt thế thần kiếm này.

Một thanh tuyệt thế thần kiếm được mở ra phong ấn, cùng một thanh thần kiếm không được mở ra, cả hai mặc dù cùng chất cùng hình, nhưng độ mạnh yếu về uy lực thì lại khác nhau một trời một vực, chỉ nhìn qua là biết. Người có được võ đạo ý chí chẳng khác gì người mở ra phong ấn cho một thanh kiếm, làm cho nó có thể phát tán ra vầng sáng, uy lực chân chính.

Người có được võ đạo ý chí đã có thể coi là Vương giả chân chính, điểm chênh lệch bất quá là về tu vi mà thôi. Diệp Bạch hiện tại miễn cưỡng được xem như Chuẩn Vương, nhưng vì thực lực của hắn mới chỉ là Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong, ngay cả Đỉnh cấp Huyền Tông đều chưa đạt tới, cho nên vẫn không thể xưng là Chuẩn Vương.

Chuẩn Vương đều là những cường giả mặc dù chưa đạt tới Vương cảnh nhưng đã có được "võ đạo ý chí", hơn nữa tu vi cũng đồng thời đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong.

Kỳ thật, Chuẩn Vương cùng Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong bình thường cũng không có cái gì bất đồng, tu vi cơ hồ là ngang nhau, khác biệt duy nhất cũng cũng chỉ ở chỗ lĩnh hay không có lĩnh ngộ được võ đạo ý chí của chính mình mà thôi.

Cho nên, đợi đến khi Diệp Bạch đột phá đến Đỉnh cấp Huyền Tông, lấy thực lực của hắn thì cũng có thể xưng là "Chuẩn Vương" rồi. Mà khi đó, hắn so với những người có thực lực Bán Vương cảnh nhưng lại không lĩnh ngộ võ đạo ý chí thì càng cường đại hơn.

Mà Bán Vương cảnh, chỉ chính là tu vi đã đạt đến một cái đỉnh phong, diễn biến ra năng lực cường đại của hắn, viễn siêu so với Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong cường giả, thuộc về những nhân vật mạnh nhất ở Huyền Tông. Năng lực mà bọn họ có được không phải là trở thành Chuẩn Vương, mà là vì các loại cơ duyên đặc thù nên có được một ít chiến lực thuộc về Vương cảnh cường giả, đây mới gọi là Bán Vương cảnh.

Đôi khi, chính diện đối chiến, Chuẩn Vương có thể còn đánh không lại một Bán Vương cảnh. Nhưng thời điểm khi đột phá cảnh giới Huyền Vương, Chuẩn Vương cảnh cường giả so với Bán Vương cảnh cường giả thì dễ dàng hơn nhiều.

Đương nhiên, Diệp Bạch còn không ở trong đám này, hắn ngay cả "Chuẩn Vương" còn chưa đạt tới thì chiến lực cũng đã cực kỳ khủng bố, có thể chống lại Bán Vương cảnh cường giả bình thường. Hiện tại, lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí của mình, càng ngưng tụ ra một đám Kiếm Hồn của bản thân, thực lực càng hơn xa so với Bán Vương cảnh cường giả.

...

Hết thảy những điều này nói thì rất dài, kỳ thật chính thức làm được cũng cũng chỉ tùy thời điểm, tùy kỳ ngộ của mỗi người mà thôi.

Kiếm Hồn vừa thành, Diệp Bạch lập tức cảm giác được Vương giả ý chí uy áp ở xung quanh đã không còn đáng sợ như trước kia, tốc độ vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể cũng đã dần trở nên bình thường.

Hắn mở mắt, suy nghĩ một chút, thử thu hồi Lam giai phòng ngự công pháp Thái Bạch Kiếm Thể bố trí quanh người. Vừa thu hồi xong, phát hiện áp lực xung quanh mình đã không còn như trước nữa mà đã trở nên rất bình thường, Diệp Bạch lúc này mới cảm thấy trầm tĩnh lại, vui mừng cười cười. Có thể thấy được, hắn mạo hiểm ở chỗ này ngưng tụ Kiếm Hồn quả thật là một việc cực kỳ đúng đắn.

Có được Kiếm Hồn, ý chí uy áp cấp độ này đối với Diệp Bạch đã không đáng để lo rồi. Hiện tại, cho dù muốn hắn ở chỗ này ngồi một tháng, một năm thì cũng sẽ không có chút vấn đề, thiên đạo uy áp ở bốn phía cũng đã không còn tạo thành ảnh hưởng gì lớn đến hắn. Trừ phi Diệp Bạch trèo lên một tầng cao hơn, thiên đạo uy áp ở bốn phía lại lần nữa tăng lên thì hắn mới có thể tiếp tục cảm nhận được áp lực.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía tầng bình đài thứ tám ở trên cao.

Chỗ đó, cách cách mặt đất chừng 320 trượng, nằm ở phía trên đám mây. Dựa theo Diệp Bạch suy đoán, tầng bảy này đã không sai biệt lắm tương đương với ý chí uy áp dành cho Trung vị Vương cảnh cường giả rồi. Như vậy, tầng thứ tám nói không chừng chính là ý chí uy áp thuộc về Thượng vị Vương giả.

Cái loại áp lực này, dựa theo thực lực hiện tại của hắn thì chỉ sợ cũng như trước khó có thể thừa nhận được. Huống chi phía trên còn có tầng thứ chín, chính là một tầng cuối cùng, đỉnh của Thần Võ Thạch Bích!

Chỗ đó, so với tầng thứ tám thì càng khó khăn gấp trăm lần. Bởi vì khoảng cách giữa mấy tầng trước, mỗi tầng cách xa nhau đều chẳng qua tăng lên với khoảng cách không quá ba mươi trượng. Nhưng tầng thứ tám đến tầng thứ chín lại cách xa nhau tới 80 trượng, cách mặt đất tới 400 trượng, so với bầu trời thì còn cao hơn rất nhiều.

Uy áp của mấy tầng trước đó, hơn mười trượng đã thuộc về cửa ải rất khó có thể vượt qua. Mà một tầng cuối cùng kia, khoảng cách 80 trượng quả thật là quá xa thì như thế nào có thể vượt qua được đây?

Nếu là lúc trước, Diệp Bạch đến nơi đây thì tuyệt đối sẽ không dám nghĩ tới, cho dù tinh thần ý chí của hắn có thể sánh ngang với Đỉnh cấp Huyền Vương cường giả. Thế nhưng hiện tại hắn dù sao vẫn chỉ là một Thượng vị Huyền Tông, ngay cả Đỉnh cấp Huyền Tông đều chưa đạt tới, tố chất thân thể theo không kịp.

Lại để cho hắn đi lên, dù cho thật sự tới được tầng thứ tám, tầng thứ chín thì chỉ sợ cái loại uy áp cường đại ở những tầng này cũng sẽ trực tiếp ép hắn thành bánh thịt.

Thế nhưng... Hiện tại bất đồng!

Hắn đã có được kiếm đạo ý chí, Kiếm Hồn của chính mình, tôi luyện kiếm là hồn, tôi luyện hồn là kiếm. Hiện tại, Diệp Bạch mặc dù không đạt tới Chuẩn Vương nhưng đã có thực lực ngang với Chuẩn Vương.

Nói không chừng còn có thể thử một lần. Huống chi, dù cho không được, đến lúc đó mình cũng có thể thấy không ổn mà trực tiếp nhảy xuống, chuyện này mặc dù nguy hiểm nhưng cũng không phải là không đáng mạo hiểm.

Quan trọng nhất là... Ở chỗ này tu luyện sẽ có tiến cảnh rất nhanh cả về tu vi lẫn tinh thần ý chí. Ở trong mắt người bình thường, độ cao mà hắn tới được cũng đã là cực hạn khó có thể tưởng tượng, hâm mộ còn không kịp.

Nhưng Diệp Bạch lại không thể thoả mãn, bởi vì thiên đạo ý chí ở bốn phía đã không thể tạo thành uy hiếp gì nữa cho mình, như vậy nói gì đến tôi luyện bản thân? Nói gì tăng lên?

*****

Không có áp lực, cũng sẽ không có động lực.

Cho nên mặc dù nguy hiểm nhưng tuyệt đối phải thử một lần, bằng không thì dù cho chính mình tiến giai Huyền Vương, lần lùi bước ngày hôm nay cũng sẽ khiến trong nội tâm lưu lại một phần tiếc nuối.

Phần tiếc nuối này bình thường có lẽ nhìn không ra cái gì, nhưng đến thời khắc sinh tử mấu chốt thì có thể trở thành sơ hở trí mạng cho bản thân.

Dù sao, lùi bước là điều tối kỵ của mỗi vị Huyền tu giả. Dưới tình huống biết mình còn dư lực nhưng lại sợ chết, như vậy thành tựu về sau cũng sẽ gần như không thể tiến thêm nữa.

Diệp Bạch không cho phép chính mình như vậy. Có lẽ, thực lực tăng lên có thể dựa vào những ngoại vật, Linh Dược bổ sung, nhưng lỗ hổng tâm linh thì cũng chỉ có chính bản thân mình mới có thể giải quyết, bất luận ngoại lực nào cũng không thể giúp đỡ.

Những người có cảnh giới càng cao thì càng là coi trọng điểm này. Cho nên những Huyền Vương đỉnh phong muốn tiến giai đến Huyền Tôn đều phải hoàn thành một cuộc chiến luyện tâm trước, tiêu trừ sạch hết thảy mê chướng và khúc mắc trong nội tâm, đem tâm chí của bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất thì mới có thể hóa đan thành anh, thành tựu Huyền Tôn.

Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt của Diệp Bạch khi nhìn về phía tầng thạch thai thứ tám liền trở nên càng ngày càng kiên định. Hắn suy nghĩ kỹ càng, đang muốn đứng dậy hành động, một thanh âm già nua ở cách hắn không xa đột nhiên vang lên.

"Người trẻ tuổi, rất giỏi, có thể trèo lên tới nơi đây..."

Diệp Bạch vừa quay đầu, liền chứng kiến hắc y lão nhân đang ngồi cách không xa đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

Nhìn thấy vị lão nhân này, Diệp Bạch liền biết người có thể leo lên tầng thạch thai thứ bảy này cũng không phải người bình thường, cho nên cũng không dám khinh thường, khom người thi lễ nói: "Lão tiền bối mới là người đầu tiên leo lên tầng bình đài thứ bảy này, ngài mới là người càng làm vãn bối thêm kính nể."

Hắc y lão nhân chỉ một thạch thai ở bên cạnh, nói: "Tìm cái vị trí, cùng ta ngồi một khối a. Ở tầng thạch thai thứ bảy này cũng chỉ có hai người chúng ta, bình thường không có chuyện gì, hiện tại có thể ngồi xuống giao lưu trao đổi một chút."

Nhưng không ngờ Diệp Bạch nghe vậy lại lắc đầu nói: "Không được, đa tạ lão tiền bối, vãn bối còn muốn thử leo tiếp một lần nữa!"

"Ân?"

Nghe được lời ấy, hắc y lão giả đột nhiên sững sờ, có chút không dám tin nhìn Diệp Bạch, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục hướng lên, đi khiêu chiến tầng bình đài thứ tám?"

Diệp Bạch nghe vậy cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ là thử xem, mặc dù cũng rất khó thành công nhưng nếu không thử một lần thì trong nội tâm của vãn bối sẽ cảm thấy rất tiếc nuối!"

Hắc y lão giả nghe vậy, sửng sốt, sau một lúc lâu lại ngửa mặt lên trời cười ha hả, sau đó thở dài: "Hậu sinh khả uý* a, người trẻ tuổi chính là phải có loại nghị lực này! Được rồi, ngươi đi thử xem a, dù sao thất bại cũng không có chỗ hỏng gì, cuối cùng còn có thể biết được tiềm lực của mình đến mức nào. Lão phu ủng hộ ngươi! Đi đi!"

*hậu sinh khả úy: ý muốn nói người thuộc các thế hệ sau càng tài giỏi, khôn ngoan hơn thế hệ đi trước (ông cha mình).

Nghe vậy, Diệp Bạch gật đầu nói: "Đa tạ lão tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ trước. Đợi chút nữa nếu như thất bại, vãn bối sẽ đến ôn chuyện với lão tiền bối, gặp lại."

Lão nhân nhẹ gật đầu, trong nội tâm có chút tán thưởng Diệp Bạch. Bất quá, lão cũng không tin Diệp Bạch thật sự có thể leo lên được. Nhưng có thể có loại dũng khí khiêu chiến tầng thứ tám này, so với những người trẻ tuổi khoá trước thì đã hơn rất nhiều rồi.

Mà Diệp Bạch sau khi nói xong cũng không hề do dự, đứng ở nguyên chỗ bình phục khí huyết một lát, rồi sau đó lại lần nữa phóng lên trời, bay về phía tầng thạch thai thứ tám.

Phía dưới, tất cả mọi người nhìn thân ảnh của Diệp Bạch tiếp tục hướng lên phía trên mà bay đi, toàn bộ sững sờ ngay tại chỗ.

Chẳng lẽ hắn còn muốn đi khiêu chiến tầng thứ tám sao, cái này nên nói hắn không biết sống chết, hay là lòng tin mạnh hơn lý trí a.

Ngay cả Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát, Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai bốn người đều chỉ có thể leo tới tầng thứ sáu, tầng thứ bảy cũng không thể trèo lên được.

Hắn có thể đi lên, đã tương đương vượt qua bốn người bọn họ.

Nhưng bây giờ... Hắn muốn leo, đã không phải tầng thứ bảy, mà là tầng thứ tám!

Nghe nói, Kỳ Thiên thí luyện khoá trước, có thể leo lên tầng thứ tám thì còn chưa có xuất hiện. Tất cả những người có thể đi vào Kỳ Thiên Bí Cảnh này đều chẳng qua là Đỉnh cấp Huyền Tông, Chuẩn Vương, Bán Vương cảnh, bọn họ không có khả năng trèo lên nơi có áp lực khủng bố này.

Ngay cả tầng thứ bảy đều là rất ít. Mà lần này, cũng chỉ có vị thần bí hắc y lão giả kia mà thôi.

Bất quá, trước kia Diệp Bạch đã đem cho bọn họ kỳ tích quá nhiều, khiến cho bọn họ hiện tại cũng không dám dễ dàng đánh giá. Bởi vì mỗi lần bọn họ cho rằng Diệp Bạch sẽ thất bại, sẽ không thể nào làm được thì Diệp Bạch đều nghịch chuyển tưởng tượng của bọn họ, dễ dàng đạt tới độ cao mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vậy, mặc dù trong nội tâm như trước cảm thấy Diệp Bạch không có khả năng có thực lực leo lên tầng thứ tám, làm được chuyện mà ngay cả vị hắc y lão giả kia cũng không thể làm được, nhưng vẫn không dám quá mức chắc chắn.

Ai biết Diệp Bạch có thể lại một lần đánh vỡ quy tắc hay không, mặc dù nó nhìn qua có vẻ càng thêm gian nan một chút. Nhưng sự tình phát sinh ở trên người Diệp Bạch... Từ khi vừa mới bắt đầu, có chuyện nào là bình thường a.

Cho nên bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu chờ đợi, chờ đợi kết quả xuất hiện.

...

Vừa bay lên không trung, Diệp Bạch cũng cảm giác được áp lực bốn phía xung quanh mình đang không ngừng tăng lên, tựa hồ so với tầng bình đài thứ bảy thì còn phải khó chịu hơn gấp trăm lần.

Mà ngay cả hắn, người đã có được Kiếm Hồn giờ phút này cũng y nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Uy áp cường đại có thể sánh ngang với một vị Vương giả đang không ngừng tới gần, điều này khiến cho Diệp Bạch mặc dù thực lực đã rất mạnh, nhưng tu vi vẫn còn ở Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong cũng cảm thấy cực kỳ gian nan.

Nhưng hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho, cắn răng, gắt gao chống cự áp lực bốn phía đang không ngừng đè ép mà tiếp tục hướng phía trên bay đi.

306 trượng... 307 trượng... 308 trượng...

309 trượng... 310 trượng... 311 trượng...

Đến tận đây, quanh thân Diệp Bạch đã dần dần bắt đầu có chút không chịu nổi rồi, hơn mười thanh Bạch Câu Quá Khích Kiếm bố trí thành Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận kiếm quang dần ảm đạm, tựa hồ tùy thời đều muốn sụp đổ.

Mà làn da của Diệp Bạch lúc này đã bắt đầu chảy ra những giọt máu tươi nho nhỏ, chỉ sợ khi áp lực lại đề thăng thêm một chút thì cả người hắn sẽ trực tiếp bị đè ép đến mức nổ tung, hài cốt vô tồn.

Diệp Bạch đành bất đắc dĩ một lần nữa thúc dục Thất Biến Cường Thân Quyết cùng Lam giai Cao cấp Thái Bạch Kiếm Thể. Như vậy, áp lực cực lớn quanh thân mới hơi giảm bớt một chút, khiến hắn có thể phi hành lên một đoạn nữa.

314 trượng... 316 trượng...

Khoảng cách tầng thạch thai thứ tám đã chỉ còn bốn trượng cuối cùng.

Đúng lúc này, Diệp Bạch một lần nữa bắt đầu chịu không nổi, dù cho tam đại phòng ngự đồng thời điệp gia cùng một chỗ cũng như trước ngăn không được ý chí uy áp như thủy triều kia rồi. Diệp Bạch lúc này cả người liền như bị ép vào một bức tường kiên cố, mà bức tường ấy giờ phút này đang thu hẹp lại, khiến hắn tùy thời sẽ gặp phải nguy hiểm thịt nát xương tan.

Nếu như không phải dựa vào sợi Kiếm Hồn mới đúc trong óc để ngăn cản, chỉ sợ Diệp Bạch giờ phút này sớm đã trở thành một đống thịt vụn.

Nhưng ở nơi mà uy áp bốn phía xung quanh đang không ngừng tăng dần này, sợi Kiếm Hồn vốn đã ổn định như Thái Sơn vậy mà lại lần nữa có dấu hiệu muốn sụp đổ, tan rã.

Nếu như là ở trên bình đài, Diệp Bạch tự nhiên có thể chậm rãi đi tôi luyện, khiến Kiếm Hồn của mình lớn mạnh hơn, thậm chí còn có thể từ bên trong lấy được chỗ tốt cực lớn.

Nhưng hiện tại lại là thời khắc cực kỳ nguy hiểm, không có Kiếm Hồn ngăn cản, Diệp Bạch cũng sẽ lập tức tử vong. Cho nên hắn lập tức sắc mặt đại biến, căn bản không thể làm cho Kiếm Hồn nứt vỡ vào thời điểm này. Dưới tình huống bất đắc dĩ, chỉ thấy trên mặt hắn bỗng nhiên lóe lên một tia hồng quang, dĩ nhiên là mạnh mẽ cắn răng thúc dục Cấm kị bí pháp —— Tam Nguyên Tà Huyết Pháp.

Rồi sau đó hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình không ngừng sinh ra Huyền Khí, thực lực trực tiếp tăng thêm tới bốn năm thành. Dựa vào cỗ khí lực này, Diệp Bạch liền triệt để vượt qua được áp lực mãnh liệt từ khắp bốn phía đang đè ép tiwus, thân hình lóe lên, cả người phảng phất như một quả cầu màu lam bên trong đóa hoa sen mà không ngừng bay lên."Bá" một tiếng, liền vượt qua khoảng cách bốn trượng cuối cùng, leo tới tầng bình đài thứ tám.

Vừa đến tầng thứ tám, Diệp Bạch liền lập tức gục xuống, huyết sắc trên mặt chậm rãi biến mất, cả người ướt đẫm, phảng phất như đi ra từ trong một vũng nước nào đó, tinh thần uể oải như một con hươu đang ốm sắp chết.

Biết rõ thời điểm lúc này không thể ngã xuống, Diệp Bạch miễn cưỡng ở trên bình đài kết thành một cái tư thế ngồi xếp bằng. Hắn ngồi xuống, một tay run rẩy lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên đan dược nhét vào trong miệng, sau đó liền nhắm mắt tu luyện.

Sau một lát, trên thân thể Diệp Bạch không ngừng hiện ra hồng lam quang, xung quanh cơ thể bắt đầu tỏa ra đại lượng sương mù màu lam. Diệp Bạch cả người đều ẩn ở trong đó, mờ mờ ảo ảo, gương mặt căn bản nhìn không rõ lắm.

Thật lâu sau, cũng không biết là một canh giờ hay là hai canh giờ, Diệp Bạch đang nhắm mắt tọa thiền bỗng nhúc nhích, phảng phất như dã thú đang co rút. Kéo theo đó là toàn thân hắn kịch liệt chấn động, mồ hôi không ngừng từ trên người chảy ra làm ướt đẫm quần áo.

Diệp Bạch trên mặt bắt đầu hiện ra vẻ cực kỳ thống khổ, cứ như vậy ngồi ở nơi này ba ngày.

Mà trong ba ngày này, phía dưới Thần Võ Thạch Bích sớm đã là một bộ dáng khác.

Bởi vì Diệp Bạch không ngờ đã trèo lên đến tầng thạch bích thứ tám, việc này liền khiến cho những người đứng ở phía dưới Thần Võ Thạch Bích đều cảm thấy khiếp sợ. Bất quá lại không người nào có thể leo lên được tầng thứ tám, quấy rầy đến Diệp Bạch.

Mà trong ba ngày này, những người còn lại cũng phần lớn đã đuổi tới, vì tranh đoạt đài sen ở Thần Võ Thạch Bích mà bạo phát mấy lần đại chiến cực kỳ thảm thiết. Rốt cục, không thể tránh khỏi được việc bắt đầu có cường giả vẫn lạc.

Ngày đầu tiên, Top 10 Hồng Bảng Vô Nhai Hải đại đệ tử Thu Vô Nhai mang theo sư muội Lam Huyễn tới đây, bọn họ đăng nhập không được tầng thứ năm, liền ở tầng thứ tư tìm hai cái vị trí ngồi xuống.

*****

Phía trên tầng thứ tư vốn đã ngồi ba người, theo thứ tự là Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội, cùng với U Lan Cung đệ nhất hạch tâm đệ tử Nạp Lan Tà Nguyệt.

Bất quá hiện tại Nạp Lan Tà Nguyệt bị phế dưới tay Diệp Bạch, được hai vị sư muội của hắn mang đi, cho nên tầng thứ tư này cũng chỉ có hai người, tăng thêm hai người mới tới tổng cộng là bốn người.

Sau đó, Trường Sinh Điện Chủ Đại công tử Đông Quách Phong đã đến, hắn cũng lên tới tầng thứ tư. Huyền Nha Kiếm Tiêu Huyền Nha sau đó một bước đuổi tới, hắn muốn khiêu chiến tầng thứ năm, kết quả chỉ vẻn vẹn chênh lệch một bước liền thất bại, cũng rơi xuống tầng thứ tư.

Về sau, một thân tử y Cổ Nguyệt Huyên đuổi tới, nàng chỉ là một vị nữ tử không ngờ lại lướt qua đám người Đông Quách Phong, Tiêu Huyền Nha, ngang nhiên leo đến tầng thứ năm, nhất thời vang danh.

Theo thời gian dần dần trôi qua, một gã trung niên mặt ngựa đuổi tới, cũng leo tới tầng thứ năm. Lúc này, bảy cái thạch thai ở tầng thứ năm toàn bộ đã có người ngồi.

Giữa trưa, một đại hán mặt đỏ đi tới, sát nhập tầng thứ sáu, năm cái thạch thai ở tầng thứ sáu cũng toàn bộ bị chiếm hết.

Lúc chạng vạng tối, một hoàng bào lão giả xuất hiện, liền vượt qua sáu tầng, cuối cùng đạt đến tầng thứ bảy, cùng hắc y lão giả trước kia đặt song song, được xưng là một trong những nhân vật ẩn giấu cường đại nhất ở Kỳ Thiên thí luyện lần này.

Đến tận đây, ngoại trừ tầng thứ tám vẫn chưa có người thứ hai nào có thể tới được thì các tầng còn lại cũng bắt đầu đầy dần, biến thành không còn chỗ ngồi. Từ tầng một đến tầng sáu, toàn bộ đã ngồi đầy người.

Tầng thứ bảy, cũng chỉ còn lại một chỗ cuối cùng.

Cho nên, khi những người về sau đuổi tới, tranh đấu liền không thể tránh khỏi.

Rạng sáng ngày hôm sau, một vị tử y nữ tử phong tư kiều diễm, thân thể đẫy đà, tuổi chừng ba bốn mươi chạy tới đây. Nàng vừa thấy được mấy tầng thạch thai đầu tiên toàn bộ ngồi đầy người, vì vậy liền cười cười, trực tiếp đuổi xuống một người. Mà nàng đuổi, thình lình không phải ai khác mà là người ngồi ở phía trên tầng thứ tư, Trường Sinh Điện Chủ Đại công tử Đông Quách Phong.

Đông Thất Tinh, nam Vô Nhai, tây Thiện Kiến, bắc Trường Sinh, nói chính là Tử Hoa Vương Quốc tứ đại Lục phẩm tông môn.

Đông Quách Phong thuộc về một trong tứ đại Lục phẩm tông môn Trường Sinh Điện, hơn nữa còn là con trai độc nhất của Điện Chủ, Địa Bảng cường giả Đông Quách Anh, tu vi cũng đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, bình thường cực kỳ ngạo khí, tự nhiên không thể dễ dàng nhường cho.

Hai người lúc này liền động thủ. Nhưng chỉ qua tám chiêu, Đông Quách Phong bại, thổ huyết lui xuống tầng thứ tư, ngay cả tầng thứ ba cũng không có mặt mũi để tranh dành, trực tiếp bị tức giận mà rời đi.

Giữa trưa, một ma y phụ nhân đến, trực tiếp đến tầng thứ năm, yêu cầu Bạch Tiểu Chi nhường chỗ.

Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi liên thủ đối chiến với ma y phu nhân này. Sau một trăm hiệp, Bạch Tiểu Chi ảm đạm ly khai, rời khỏi tầng bình đài thứ năm, đánh bại một gã cao thủ tầng bình đài thứ tư, mới lại tìm được một chỗ dừng chân.

Xế chiều, 3 giờ 2 khắc*.

*khắc: phút.

Một gã hoàng y tinh quan* nam tử đôi lông mày màu trắng đeo kiếm đi tới nơi này, bay người lên tầng thứ sáu, đánh bại Yến Quy Lai, chiếm cứ vị trí của hắn.

*hoàng y tinh quan: áo màu vàng, ở giữa mũ điểm hình ngôi sao.

Theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Huyền Tông cường giả ẩn giấu bắt đầu nối liền không dứt tới nơi này. Toàn bộ phía trên Thần Võ Thạch Bích cũng bắt đầu xảy ra các cuộc chiến đấu liên miên, không ngừng có người thành công, hoặc thất bại.

Đến tận đây, mọi người rốt cục minh bạch, Hồng Bảng mà bọn họ sắp xếp cũng chỉ là mười nhân vật mạnh nhất, danh tiếng nhất trong những người trẻ tuổi mà thôi. Cường giả chân chính, hiện tại mới bắt đầu đến.

Những siêu cấp cường giả này hầu hết đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, thậm chí Bán Vương cảnh, Chuẩn Vương cảnh mấy năm, mấy chục năm. Những người này tu vi một mực không đạt được đột phá, nhưng đối với chiến kỹ, công pháp, lĩnh ngộ về thiên đạo ý chí cũng không phải những người tuổi trẻ bọn họ có thể sánh bằng.

Cho nên, một khi chiến đấu, chênh lệch liền hiện ra.

Có lẽ, cho bọn họ thời gian vài chục năm thì bọn họ cũng có thể có thể phát triển đến mức độ này, thậm chí còn cao hơn. Nhưng dù sao... Thời điểm cướp đoạt thạch thai, bọn họ sẽ không nói mấy chục năm sau chúng ta lại chiến đấu để phân thắng bại.

Đến buổi tối ngày hôm sau, chiến đấu cũng càng thêm khốc liệt.

Lúc chạng vạng tối, một gã lục bào quái nhân đến, cùng "Huyền Nha Kiếm" Tiêu Huyền Nha ở tầng thứ tư đại chiến hơn bốn trăm hiệp. Sauk hi kết thúc, Lục bào quái nhân bị chém một tay, mà Tiêu Huyền Nha ngực cũng trúng vài kiếm.

Cuối cùng, lục bào quái nhân sử dụng một loại công pháp kỳ lạ hình trảo đem Tiêu Huyền Nha kích xuống thạch thai, phá vỡ Huyền Nha Kiếm Thức của hắn, thành công trèo lên đỉnh.

Mà quái nhân này hiển nhiên vẫn còn rất hận, còn phế bỏ chân trái của Tiêu Huyền Nha. Đến tận đây, một trong hơn mười vị thanh niên cường giả của Hồng Bảng, "Huyền Nha Kiếm" Tiêu Huyền Nha trở thành đỉnh cấp thiên tài thứ hai bị phế bỏ trong Kỳ Thiên thí luyện lần này.

Rạng sáng ngày thứ ba.

Một bạch mi lão nhân mặc xích y tinh bào thêu hình rồng, sau lưng đeo một hộp kiếm màu đen đến nơi này, cùng thứ sáu Hồng Bảng Lãnh Tuyết Công Quốc Lôi Hoán Chi xảy ra một hồi đại chiến.

Lôi Hoán Chi gần như chỉ chống đỡ được hơn mười chiêu liền không địch lại mà bại. Mà bạch mi lão nhân kia khi đối chiến hắn, ngay cả hộp kiếm sau lưng đều không có cởi xuống.

Đây là trận quyết chiến thực sự trong top đầu. Mà tới lúc chiều, Đoạn Tinh Tà cùng một gã hôi y lão phụ thần bí luân phiên khổ chiến, lúc bắt đầu thì rất cân sức ngang tài. Nhưng bởi vì Đoạn Tinh Tà nóng lòng chiến thắng, cho nên đã thúc dục Tuyết Ma Cấm Thức —— Tàn Âm Hạn Quyết.

Mà hôi y lão phụ kia thấy thế liền trực tiếp phát động một chiêu Huyền công kỳ lạ dẫn động điện mang trên chín tầng trời, cả hai ở giữa không trung ầm ầm chạm vào nhau. Thạch thai vốn cực kỳ cứng rắn không ngờ trực tiếp bị chấn sụp, mà Đoạn Tinh Tà thổ huyết bay ngược lại, sơ sẩy một cái liền trực tiếp từ độ cao hơn 250 trượng rơi xuống mặt đất, biến thành một đống thịt nát.

Thứ bảy Hồng Bảng, Tuyết Ma Kiếm Khách Đoạn Tinh Tà, chết!

Mà hắn cũng trở thành đỉnh cấp cường giả trẻ tuổi đầu tiên chết trong Kỳ Thiên thí luyện lần này.

Mà hắn, dù là người thứ nhất, nhưng cũng không phải cuối cùng.

Về sau, dưới Hồng Bảng, một trong hơn mười cường nhân, Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Viêm Vực Công Quốc Tang Mộc Thanh bị một gã Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong cường giả thế hệ trước đánh chết, vứt xác ở dưới thạch bích.

Lại về sau, một vị đỉnh cấp cường giả trẻ tuổi khác, Tàn Sương Vương Quốc Tàn Sương Tông đệ tử Yến Huyền Sương bị người tàn nhẫn chia làm hai nửa, đến chết vẫn không thể nhắm mắt.

...

Một cỗ rồi một cỗ thi thể từ phía trên Thần Võ Thạch Bích rơi xuống, có cường giả trẻ tuổi, tự nhiên cũng có một ít cường giả uy tín lâu năm.

Trong đó, một lần kinh ngạc nhất chính là Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu đánh bại một vị Bán Vương cảnh cường giả uy tín lâu năm, đánh bay hắn rời khỏi tầng thạch thai thứ sáu. Một khắc này, tất cả mọi người xung quanh Thần Võ Thạch Bích đều thiếu chút nữa sôi trào.

Mà Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát cũng ngang nhiên xuất thủ, đem một vị Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong cường giả uy tín lâu năm muốn khiêu chiến hắn trực tiếp cắt thành vô số mảnh nhỏ, duy trì địa vị đỉnh cấp cường giả của hắn không bị dao động.

Chiến đấu cực kỳ thảm thiết khiến mọi người than thở không thôi. Đến tận đây, mọi người mới dần phục hồi tinh thần lại, nhớ tới nơi này là nơi nào.

Vì vậy, kế tiếp, chiến đấu cũng trở nên ít dần. Những người tự biết không địch lại liền không chọn cách cứng đối cứng nữa mà hoặc là du kích chiến, hoặc là dứt khoát nhận bại chịu thua, nhường ra vị trí.

Đến tận đây, chiến đấu mới dần dần ít đi, chậm rãi quy về bình tĩnh. Mà số ghế của các đại cường giả cũng bắt đầu sắp hàng, chia ra cấp độ rõ ràng.

Lúc này, ai mạnh ai yếu, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra được. Đến tận đây, trong mười vị cường giả trẻ tuổi lần này cũng chỉ có bốn năm người là còn có thể bảo trì địa vị của mình không ngã.

Người còn lại, sớm đã phai mờ trong lòng mọi người rồi. Mà cái gọi là mười vị cường giả tuổi trẻ, ở trong mắt tất cả mọi người lúc này cũng chỉ có thể coi là ở tầm trung và cao mà thôi, căn bản không tính là đỉnh cấp.

Bất quá... Khi tất cả hi vọng của mọi người hướng tầng thứ tám thạch thai, thần sắc lại như cũ không khỏi trở nên ngưỡng mộ. Mười vị cường giả trẻ tuổi mà mọi người coi là thần tượng lúc này hoàn toàn chính xác đã thất bại, hơn nữa bị bại rất thê thảm.

Cùng những Huyền Tông cường giả uy tín lâu năm kia chiến đấu liền để cho bọn họ thấy được chính mình còn rất non nớt và nhỏ bé. Trước kia bọn họ vốn luôn tự cao tự đại, hiện tại mới rốt cuộc hiểu được đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời lớn hơn. Những người kia bình thường sở dĩ không hiện ra không phải vì không bằng bọn họ, mà là không có thời gian đi so đo với bọn họ mà thôi.

Những người này thời gian không nhiều lắm, mỗi một phút mỗi một giây cũng đều rất trân quý, đều vì tiến giai cảnh giới Huyền Vương mà chiến đấu. Chỉ có ở thời điểm chạm vào lợi ích của bọn họ, bọn họ mới ra tay, hơn nữa vừa ra tay liền khiếp sợ thiên hạ.

Bất quá, mười vị cường giả tuổi trẻ hoàn toàn chính xác đã thất bại, nhưng một đời tuổi trẻ cũng không có bại!

Bởi vì, ở trong suy nghĩ của tất cả những người tuổi trẻ ở đây, phía trên tầng thứ tám còn có một tồn tại cao cao tại thượng, dù bất luận là cường giả uy tín lâu năm nào đều không thể bằng được, chứ đừng nói chi là hơn.

Bởi vì dù cho ba ngày đi qua, số lượng Huyền Tông uy tín lâu năm đến nơi đây nhiều vô số kể, triển lộ thực lực cường đại càng làm cho người ta phải sợ hãi. Nhưng đến nay, dù cho có hai lão yêu nghiệt đã trèo lên tới tầng thứ bảy, nhưng có thể tới được tầng bình đài thứ tám thì lại như cũ một người cũng không có.

Mà một đời tuổi trẻ bọn họ đã có người làm được, điều này liền khiến cho Diệp Bạch nguyên bản lúc đầu là bị khinh thường, càng về sau khiếp sợ nhìn lên, mà đến bây giờ thì đã trở thành tồn tại duy nhất có thể thực sự chống lại những cường giả ẩn uy tín lâu năm kia, thậm chí còn mạnh hơn.

Là trụ cột trong suy nghĩa của bọn họ. Chong chóng đo chiều gió, chỉ cần Diệp Bạch còn chưa bại, như vậy, một đời tuổi trẻ như cũ là người thắng.

Lúc này, đây là điều duy nhất để bọn họ kiêu ngạo.

Mà ngay cả Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát lúc này cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng thứ tám.

Bọn họ không cho rằng thực lực của Diệp Bạch có thể chiến thắng những cường giả uy tín lâu năm kia. Bởi vì dù cho vừa mới đánh bại được một vị Bán Vương cảnh cường giả uy tín lâu năm, Mộ Dung Hưu cũng đã hiểu ra sự cường đại cùng đáng sợ của những cường giả uy tín lâu năm kia, hắn thắng được một phần cũng chỉ là do may mắn.

Mà người nọ, ở trong mắt mọi người cũng không tính là đứng đầu. Nếu như đụng phải đỉnh cấp cường giả uy tín lâu năm chân chính, tỷ lệ thắng của Mộ Dung Hưu chưa đủ ba thành.

Mà Nam Cung Ly Hàn càng là không lâu trước khi còn thua dưới tay một người thuộc nhóm này. Mặc dù đây cũng là hắn vận khí không tốt, hoàn toàn là do bị một vị đỉnh cấp cường giả chọn, chứ không phải thực lực của hắn kém hơn Quỷ Diện Kiếm Khách cùng Lãnh Diện Cuồng Đao. Nhưng thất bại là thất bại.

Ngay cả nhân vật đứng thứ hai Hồng Bảng như hắn đều đã thất bại, vậy người kia còn có thể khá hơn sao?

Cho nên, bọn họ hi vọng Diệp Bạch có thể tận lực ở tầng thứ tám tu luyện lâu một chút. Chỉ cần Kỳ Thiên thí luyện lần này đi qua, mặc kệ người bên ngoài sẽ truyền ra những lời khó nghe như thế nào, nhưng có Diệp Bạch một người ở đây thì có thể khiến tất cả đỉnh cấp cường giả uy tín lâu năm phải á khẩu không trả lời được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)