← Ch.0633 | Ch.0635 → |
Cuối cùng, Diệp Bạch trong tay cũng chỉ còn lại khối thiết bài quái điểu này.
Hắn đưa lên trước mặt, cẩn thận nhìn.
Đối với điêu khắc hình nhân ảnh, cung tên cùng mũi tên hắn nhìn không hiểu, nhưng nhìn ra được đây không phải thứ tầm thường, dường như có liên quan đến thân phận của Tiêu Vô Huyết.
Hình vẽ này, chỉ sợ là dấu hiệu của "Thất Tinh Truy Hồn Tổ" —— Truy Hồn Đoạt Mệnh.
Mà mặt chính là năm đóa hỏa diễm xoay quanh nhau tạo thành một vòng tròn, ở giữa là một chữ "Thất". Không cần đoán Diệp Bạch cũng có thể nhìn ra, Tiêu Vô Huyết ở "Thập Nhị Truy Hồn Tổ" xếp hạng thứ bảy.
Địa vị ngược lại còn không thấp.
Thực lực cũng thật có chỗ độc đáo. Nếu như là Trung vị Huyền Tông bình thường, chỉ sợ thật đúng là không phải đối thủ của hắn.
Đáng tiếc, hắn gặp phải Diệp Bạch.
Thứ này đối với bản thân cũng không có tác dụng gì, lưu lại chỉ càng thêm vướng víu, Diệp Bạch liền đem nó phá huỷ luôn.
Bất quá thời điểm hủy thứ này cũng có một chút phiền toái. Khối thiết bài này không biết làm bằng vật gì mà vô cùng cứng rắn, Diệp Bạch phải dùng khí lực rất lớn mới có thể đem nó phá huỷ, tiện tay liền ném vào bụi cỏ dại bên đường.
Rồi sau đó, Diệp Bạch cúi đầu nhìn về phía thi thể Tiêu Vô Huyết.
Giờ phút này, Tiêu Vô Huyết thân hình lạnh như băng, trên người có mười bảy mười tám cái lỗ lớn, máu tươi róc rách chảy ra. Mà ở phía trên đầu hắn, một cỗ oán khí bất tán hình thành âm linh đang bay múa, giương nanh múa vuốt.
Diệp Bạch trong lòng thở dài.
Hắn căn bản không muốn cùng người khác đối địch, không biết sao lại luôn luôn có người muốn tìm tới hắn. Chính ngươi muốn chết, sao có thể trách ta.
Phất tay một cái, trên lòng bàn tay chậm rãi hiện lên một đóa hồng sắc hỏa diễm nho nhỏ. Diệp Bạch khẽ vung lên, đóa hồng sắc hỏa diễm này liền nhẹ nhàng bay lên, sau đó rơi xuống thi thể Tiêu Vô Huyết.
Diệp Bạch ly khai một khoảng cách, sau đó quát nhẹ một tiếng: "Bạo!"
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, huyết nhục bay đầy trời, Tiêu Vô Huyết thi thể liền nổ thành vô số mảnh nhỏ. Cuối cùng, toàn bộ triệt để biến mất, không còn lại bất cứ dấu vết gì.
Thanh giai đê cấp Viêm Bạo Thuật lấy được từ "Trúc tộc" bị Diệp Bạch dùng để hủy thi diệt tích, hoàn toàn chính xác xem như có chút đại tài tiểu dụng, giết gà lại dùng đao mổ trâu.
Diệp Bạch cúi đầu nở nụ cười tự giễu, đứng ở nguyên chỗ, sau khi yên lặng ngẫm nghĩ một chút liền bỗng nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua một cây đại thụ ở cách đó không xa.
Hắn cũng không nói gì thêm, trực tiếp cõng theo Bạch Hàn Nhã rời đi.
Trăng sáng lại lần nữa từ trong mây đen bay ra, trong thiên địa hiện lên một tầng ánh sáng rực rỡ.
Yên lặng không một tiếng động.
Thẳng đến khi Diệp Bạch đã rời đi rất lâu, thân hình cũng đã tiến vào trong màn đêm tối tăm, ngay cả một cái chấm đen nhỏ đều nhìn không thấy.
Từ phía sau cây, bỗng nhiên có một vị thiếu nữ đầu đội nón lá mềm, trên khuôn mặt che phủ một lớp sa mỏng, thân hình động lòng người đi ra.
Nàng sớm đã tới đây, ẩn thân ở dưới cây đại thụ này, âm thầm thấy được hết thảy.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, thân thể của nàng uyển chuyển, thướt tha, nhẹ nhàng đứng ở chỗ đó tựa như nàng tiên cung trăng.
Tựa như một vị tiên tử không nhiếm bụi trần.
Nàng nhấc khăn che mặt lên, cố định trên đỉnh đầu, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ hoa nhường nguyệt thẹn. Chỉ là giờ phút này, trên khuôn mặt này lại mang theo một vẻ kinh sợ.
"Tu vi thật cường đại, người này thật đáng sợ."
Nàng cúi đầu nhìn thi thể Tiêu Vô Huyết đang dần phai nhạt dưới chân, lại quay đầu hướng phía Diệp Bạch ly khai nhìn mấy lần, vẻ sợ hãi càng là không thể che dấu được.
Nàng không phải ai khác, chính là người vì tò mò, muốn chứng kiến dung mạo thực sự của Diệp Bạch, Thiện Kiến Thành Trưởng công chúa —— Linh Âm Tiên Tử.
Chỉ là, nàng không ngờ rằng, chứng kiến không chỉ là dung mạo của Diệp Bạch mà còn cả trận chém giết này.
Người bị chém giết cư nhiên là Hạ vị Huyền Tông Tiêu Vô Huyết thuộc Thập Nhị Truy Hồn Tổ của Thất Tinh Đàn, đồng dạng như tông môn của nàng, so về địa vị thì càng ở trên nàng.
Mà ở trong tay người thanh niên tuổi còn rất trẻ này lại không hề có lực hoàn thủ, rất dễ dàng liền bị giết chết.
Vị bạch y thiếu niên Diệp Bạch kia thực lực có thể nói là đáng sợ đến mức nào.
Hơn nữa Linh Âm công chúa nhìn ra được, Diệp Bạch còn chưa xuất toàn lực.
Nàng dù gì cũng là một vị nửa bước Huyền Tông, ở trước mặt vô số người luôn luôn được cung phụng, nghênh đón. Có lúc, chính nàng cũng cảm thấy tu vi của mình thật sự không tệ.
Nhưng hôm nay nàng mới giật mình hiểu ra, những người kia cung nghênh không phải nàng, mà là thế lực ở phía sau nàng.
Nàng, một nửa bước Huyền Tông nho nhỏ, ngay cả cảnh giới Huyền Tông còn chưa có bước vào. So sánh với Diệp Bạch, một người sàn sàn tuổi nàng, vậy mà rất dễ dàng liền đánh chết một vị Hạ vị Huyền Tông có được hai bộ Thanh giai trung cấp công pháp, hơn nữa người bị giét còn là người của Thất Tinh Đàn, phần thực lực cường đại đến mức đáng sợ kia khiến cho nàng muốn tuyệt vọng.
Đối mặt người của Thất Tinh Đàn, Diệp Bạch cũng không chút do dự, trực tiếp ra tay chém giết, hơn nữa đem thứ trên người hắn vơ vét không còn, cuối cùng lại còn hủy thi diệt tích.
Nàng mặc dù xuất thân từ Thiện Kiến Thành, người bình thường tự nhiên là không dám động thủ với nàng. Nhưng ở trước mặt Diệp Bạch, nàng lại không có phần tự tin này.
Thiện Kiến Thành không mạnh hơn Thất Tinh Đàn. Diệp Bạch dám tùy ý đánh chết một vị Hạ vị Huyền Tông của Thất Tinh Đàn, đối với một người mới nửa bước Huyền Tông như nàng lại càng không cần phải nói.
Cho nên, nàng chỉ dám đứng ở phía sau cây, nhìn Tiêu Vô Huyết bị giết nhưng căn bản không dám động thủ, thậm chí ngay cả động cũng không dám động, rất sợ bị Diệp Bạch phát giác.
Nhưng dù cho nàng ẩn thân xa như vậy, che giấu như vậy, thậm chí còn vận dụng bí thuật ẩn nguyên của Thiện Kiến Thành, thu liễm hết thảy khí tức cùng thanh âm, ngay cả một tia lay động cũng không dám phát ra. Nhưng khi thấy Diệp Bạch trước khi đi liền quay đầu nhìn về phía cây đại thụ nơi nàng ẩn thân, rất rõ ràng là đã phát hiện ra.
Cái nhìn kia thiếu chút nữa khiến cho Linh Âm công chúa tim thiếu chúi nữa nhảy ra ngoài, cả người có chút hít thở không thông.
Nhưng chẳng biết tại sao, Diệp Bạch lại không cùng nàng so đo, liền quay người ôm bạch y nữ tử rời đi.
Hắn chẳng lẽ không phát hiện ra mình, cái nhìn vừa rồi chỉ là trùng hợp?
Linh Âm công chúa không tin.
Có thể phát hiện chính mình, vì sao lại không ra tay với mình. Hắn không sợ mình sẽ đem chuyện tối nay nói ra ngoài sao? Chuyện lớn như vậy, nếu là người khác, khẳng định đều sẽ giết người diệt khẩu đấy.
Nàng không rõ, nhưng Diệp Bạch lúc này đã đi xa.
Mà khi nàng vừa nghĩ tới đó liền cảm thấy sau lưng đều đã ướt đẫm.
Linh Âm công chúa không dám dừng lại lâu ở chỗ này, rất sợ Diệp Bạch đột nhiên quay trở lại, đến lúc đó... Nàng chỉ nhìn mấy lần liền quay người, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm, hướng phía Lạc Nhật Thành mà chạy đi.
Về phần sự tình tối nay, đánh chết nàng cũng sẽ không nói ra. Không nói người trẻ tuổi đáng sợ kia, cho dù không phải, chỉ dựa vào quan hệ như cừu địch, như nước với lửa, sớm có ma sát giữa Thiện Kiến Thành và Thất Tinh Đàn thì nàng cũng sẽ không báo tin cho bọn họ.
Bất quá, nàng cũng minh bạch, mặc kệ nàng báo hay không báo, Thất Tinh Đàn cũng sẽ truy xét tới đây. Đến lúc đó chính là chuyện giữa bọn họ và người trẻ tuổi kia, không có quan hệ gì đến nàng.
Trong nội tâm nàng ngược lại cảm thấy đôi chút lo lắng thay cho người trẻ tuổi kia. Hắn mặc dù thực lực không kém, nhưng đối mặt quái vật khổng lồ như Thất Tinh Đàn, phần thắng có thể nói là cực thấp.
Được rồi, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu a, nàng cũng chỉ có thể tự nói với bản thân như vậy.
Nàng cũng không hiểu vì cái gì chính mình sẽ có ý nghĩ như vậy. Có lẽ, dáng vẻ hào sảng bất phàm của nam tử trẻ tuổi đó đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng.
...
Diệp Bạch tự nhiên biết rõ phía sau cây đại thụ kia ẩn tàng một người, hơn nữa nhất định là một nữ tử, bất quá hắn lại không có ra tay.
Hắn không phải một kẻ sát nhân khát máu, người tới đã không hiện thân, hắn tự nhiên cũng sẽ không đi tạo nhiều sát nghiệt.
Dù sao, sự tình đêm nay có người chứng kiến hay không thì đồng dạng đều sẽ truyền đi, cho nên hắn cũng không quá quan tâm.
Trực tiếp cõng theo Bạch Hàn Nhã quay người ly khai, trước khi đợt đuổi giết thứ nhất của Thất Tinh Đàn hắn muốn tận lực rời xa Xích Nguyệt Vương Quốc. Cách Dạ Lang Đảo càng gần, Diệp Bạch sẽ an toàn thêm một phần.
Cho nên, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phương hướng Dạ Lang Đảo, đêm tối đi gấp, chạy như điên.
...
Trên đường đi, Thiên Lôi Lôi Hỏa Độn, tiểu Phi Hành Kiếm Trận, Vân Long Cửu Hiện, Thiên Hành Tứ Tượng Bộ... thay nhau được Diệp Bạch thi triển. :
Vừa bắt đầu, quả nhiên bị hắn kéo ra khoảng cách, liên tục ba ngày, kẻ đuổi giết đều không có xuất hiện.
Thẳng đến ngày thứ tư.
Diệp Bạch nhạy cảm liền cảm thấy một hồi động tĩnh phía sau. Sau một lát, một hôi y trung niên nhân ngực có điểm một cái tinh mang vờn quanh tạo thành hình thất tinh bắc đẩu liền xuất hiện ở trên đường.
Chứng kiến khí thế cường đại trên người đối phương, Diệp Bạch con ngươi không khỏi có chút co rụt lại.
—— Trung vị Huyền Tông đỉnh phong.
Thất Tinh đàn Thập Nhị Truy Hồn tổ, số 6, "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu(nghe như cầu tiêu).
Hắn nhìn Diệp Bạch sau lưng cõng một bạch y nữ tử đang chạy như điên, vẻ mặt tựa như đang nhìn một người chết.
Diệp Bạch chậm rãi trấn tĩnh lại, đem Bạch Hàn Nhã ở sau lưng ôm vào trong ngực, sau đó rút ra một thanh kiếm.
Kiếm Ý vừa ra, ở giữa thiên địa trong chốc lát liền biến thành một mảnh tiêu điều.
—— Ngũ giai kiếm khí, Vạn Kính Nhân Tung Diệt!
Đối diện, "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu thần sắc khẽ biến, bất quá, sau đó lại trở nên cực kỳ tham lam.
Hắn chậm rãi từ trong lòng móc ra một đôi thanh sắc quyền sáo(bao tay) giống như con hung thú dữ tợn, phía trên còn có hai đôi gai dài nhọn hoắt.
Dưới ánh mặt trời, lóe lên hàn quang chói mắt.
Hắn nhìn Diệp Bạch: "Người trẻ tuổi, lá gan không nhỏ, dám can đảm ám sát người của Thất Tinh Đàn ta. Giao ra trường kiếm trên tay, ta cho ngươi một cái chết toàn thây, bằng không..."
Diệp Bạch khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Tốt, vậy ngươi tới lấy a."
Thân hình khẽ động, Diệp Bạch liền không chút do dự, dĩ nhiên trực tiếp ôm theo Bạch Hàn Nhã xông về hôi y trung niên nhân kia.
Kiếm quang lóe ra, một đạo thanh sắc loan mang, hình như loan nguyệt bay thẳng đến Cừu Tiêu phía đối diện.
"Tới hảo!"
Cừu Tiêu lệ mang trong mắt chợt lóe, không lùi mà tiến, hai đấm huy động, Sư Tâm Thiết Quyền ngang nhiên đánh ra.
Phía trên đôi bao tay hắn lóe lên hàn mang, liền đụng vào đường kiếm của Diệp Bạch.
Sau một khắc, hai loại công kích va vào nhau, Diệp Bạch thân hình bất động, nhẹ nhàng lui về phía sau hơn mười trượng. Mà Cừu Tiêu thì sắc mặt lộ vẻ không tin, khóe miệng ứa ra một tia máu tươi.
Trên tay hắn, đôi thanh sắc quyền sáo hình thú kia lúc này liền bỗng nhiên tách ra, vỡ làm hai nửa.
Lỗ thủng còn loáng loáng lóe lên một tầng thanh sắc quang mang, nơi cắt bằng phẳng trong như gương, vậy mà không thể chịu được trường kiếm trong tay Diệp Bạch.
*****
Ngũ giai kiếm khí lần đầu hiển uy, uy lực của nó làm cho Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Lúc trước hắn mặc dù đã đoán được thanh Vạn Kính Nhân Tung Diệt Kiếm này khẳng định rất mạnh, nhưng lại cơ bản chưa bao giờ đem nó đối địch, không ngờ chỉ một kích đầu tiên đã tạo nên hiệu quả không ngờ.
Mà một phần cũng do đối phương không ngờ tới. Hôi y trung niên mặc dù nhìn ra kiếm này bất phàm, nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến phẩm giai dĩ nhiên là ngũ giai, cho rằng tối đa cũng chỉ là Tứ giai trung phẩm, Tứ giai thượng phẩm mà thôi.
Vì vậy hắn không để tâm quá nhiều, thoáng một phát đã bị tổn thất nặng.
Cho nên, Diệp Bạch trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng ngược lại "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu lại lộ vẻ hận ý.
Đôi "Thanh Đồng Thú" quyền sáo này là Tam giai đỉnh cấp, đến rất gần Tứ giai, là thứ mà hắn đã phải rất vất vả dùng một cái giá lớn mới có được, từ trước đến nay là một thanh lợi khí trong tay hắn. Mấy chục năm qua, nó đã thay hắn nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi.
Không nghĩ tới, hôm nay, chỉ trong vòng một chiêu liền bị hủy dưới thanh trường kiếm đáng sợ này của Diệp Bạch.
Bất quá, khi hắn nhìn về phía thanh "Vạn Kính Nhân Tung Diệt Kiếm" trong Diệp Bạch thì ánh mắt càng trở nên tham lam. Ngay cả "Thanh Đồng Thú quyền sáo" cũng chỉ một chiêu liền bị thanh kiếm này chém thành hai nửa, vậy thanh kiếm này chỉ sợ thấp nhất cũng là Tứ giai trung phẩm, thậm chí, Tứ giai thượng phẩm?
Vừa nghĩ tới, nếu có thể đạt được một thanh trường kiếm như vậy, thực lực của mình đâu chỉ tăng lên mấy lần? Ngày sau ở Thất Tinh Đàn, địa vị khẳng định sẽ cao hơn rất nhiều rồi.
Chống lại Đỉnh cấp Huyền Tông cũng không phải là không có khả năng.
Cho nên, nếu có được thanh kiếm đáng sợ này, chỉ tổn thất một Thanh Đồng Thú quyền sáo lại có gì đáng tiếc? Cho dù là mười cái Thanh Đồng Thú quyền sáo, trăm cái Thanh Đồng Thú quyền sáo thì cũng hoàn toàn là đáng giá.
Hắn nhìn Diệp Bạch, âm trầm nói: "Tiểu tử, đừng đắc ý, cho rằng có thanh kiếm đó là có thể huênh hoang. Xem "Huyền Tâm Chỉ" của ta."
Quát khẽ một tiếng, hai bàn tay hắn nhẹ vung lên, mười ngón liền đột nhiên biến hồng, hướng các đại huyệt của Diệp Bạch liên đạn mấy lần.
"Phốc phốc phốc phốc..."
Từng đạo hồng sắc khí kình đáng sợ vỡ ra không khí, mang theo mùi khét lẹt bắn về phía Diệp Bạch.
Cừu Tiêu trên mặt lộ ra thần sắc không dám tin, hiển nhiên không ngờ Diệp Bạch trên người còn có bộ pháp thần kỳ như vậy, rõ ràng có thể né được hơn mười phát Huyền Tâm Chỉ của hắn.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, Sư Tâm Thiết Quyền Cừu Tiêu lại một lần nữa nhào tới, lần này dứt khoát không cần bao tay, trực tiếp dùng một đôi nắm tay cực lớn nện như mưa về phía Diệp Bạch.
Hắn, "Sư Tâm Thiết Quyền " nổi tiếng thiên hạ mấy chục năm, cũng không cần "Thanh Đồng Thú" quyền sáo mới có thể thi triển được.
Nắm đấm như mưa rơi, mỗi một quyền đều có lực khai sơn phá thạch, dù là Diệp Bạch cũng không dám ngạnh kháng. Hắn nhẹ nhàng lùi lại phía sau mấy bước, lại đâm ra một kiếm.
"Ô ô..."
Trên không trung liền vang lên những tiếng rung động do kim loại va chạm với nhau. Những chữ triện màu tím trên Vạn Kính Nhân Tung Diệt Kiếm lúc này đột nhiên sáng lên, bao phủ trên thân kiếm, tỏa ra sát cơ đáng sợ.
—— Sát khí chi uy, rốt cục hiện ra trước thế gian.
Diệp Bạch nhẹ nhàng hướng phía dưới vẽ một cái.
Trên bầu trời, một tầng gợn sóng trong suốt liền đột nhiên xuất hiện, toàn bộ không gian tựa hồ cũng bị cắt mở.
"Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu biến sắc, vội vàng lui về phía sau, tránh thoát một kiếm này. Nhưng dù sao cũng có chút không kịp, một mảnh tay áo của hắn liền bị quét trúng, trực tiếp bị cuốn vào không gian loạn lưu, trở thành tê phấn.
Xa xa, "Sư Tâm Thiết Quyền " Cừu Tiêu trên mặt lộ ra vẻ nghĩ mà sợ, khi nhìn về Diệp Bạch thần sắc vốn khinh thị đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng.
Bất quá, lòng tham của hắn đối với thanh kiếm trong tay Diệp Bạch càng đậm.
Một thanh kỳ binh dị khí* chỉ tiện tay vẽ một cái liền có thể xé rách không gian như thế, chỉ sợ xa không phải Tứ giai kiếm khí có khả năng làm được. Tâm của hắn "Bịch bịch" nhảy lên, đã có chút đoán được phẩm giai thực sự của thanh Vạn Kính Nhân Tung Diệt Kiếm này.
*kỳ binh dị khí: binh khí kỳ quái, ý của Cừu Tiêu ở đây là về kỹ năng chứ không phải hình dáng của thanh kiếm trong tay Diệp Bạch.
Nếu là Ngũ giai, giá trị của nó căn bản không phải Tứ giai kiếm khí có thể so sánh, đó chính là vật báu vô giá.
Cho dù là ở Thất Tinh Đàn cũng là vật cực kỳ hiếm thấy, không đến Huyền Vương cảnh sẽ không có khả năng có được.
Nếu thanh kiếm này có thể rơi vào tay hắn?
Nghĩ đến đây, hắn sắc mặt ửng hồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
Hắn nhìn về Diệp Bạch phía đối diện, nói: "Tiểu tử, đem thanh kiếm trong tay cho ta, nó ở trong tay ngươi hoàn toàn chỉ là phí của trời. Chỉ cần ngươi đem thanh kiếm này cho lão phu, lão phu hôm nay liền tha cho ngươi một mạng. Như thế nào? Về phần ngươi đánh chết ngoại môn đệ tử Xích Vô Tà cùng lão thất của Thập Nhị Truy Hồn Tổ của bổn tông, ta sẽ coi như không có."
Diệp Bạch nhịn không được cười nhẹ: "Thật sao, tốt như vậy?"
"Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu vội vàng nói: "Phải phải phải, chỉ cần ngươi thanh kiếm này cho ta, hết thảy đều dễ thương lượng. Ta ở đây có một bản Thanh giai cao cấp "Thiết Bích Huyền Giáp Công", giá trị bốn ngàn vạn cũng đồng thời đưa cho ngươi."
Diệp Bạch ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, phảng phất mỉm cười vừa rồi cũng không phải hắn. Hắn nâng trường kiếm trong tay lên, nói: "Đáng tiếc, ta sợ ngươi làm không được chủ thanh kiếm này."
Thanh âm vừa dứt, Diệp Bạch không chút do dự liền chủ động tấn công. Hắn tung người lên, tay trái ôm Bạch Hàn Nhã, tay phải rung lên, tung ra ba kiếm liên tiếp, mỗi kiếm đều ẩn hàm sát khí đoạt mệnh.
Trong không khí rõ ràng tràn ra ba làn sóng rất nhỏ như rung động trong nước, lại như nếp uốn trên không trung. Nhưng mà, người sáng suốt liền có thể nhìn ra, những làn sóng rất nhỏ, tưởng chừng như không hề có chút lực công kích này lại chính là những sát chiêu cực kỳ đáng sợ.
"Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu trên mặt biến thành màu gan heo, hắn hảo tâm muốn cùng đối phương thương lượng, lại chẳng ngờ đối phương không những không lĩnh tình, ngược lại còn trêu đùa hí lộng hắn. Nếu việc ngày hôm nay truyền đi, thanh danh vài chục năm của Sư Tâm Thiết Quyền hắn sẽ còn sao?
Hắn, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.
Hắn nhìn Diệp Bạch, cười lạnh nói: "Tiểu tử, đừng nghĩ có một thanh kiếm lợi hại liền muốn làm gì thì làm, không đem người khác để vào mắt. Tiểu tử ngươi còn non lắm, thực cho rằng lão phu cũng chỉ có tuyệt kỹ là Sư Tâm Thiết Quyền sao? Hôm nay, liền cho ngươi thấy cái gì là thần công thực sự của Thất Tinh Truy Hồn Tổ ta!"
"Đương" một tiếng, trên người hắn không ngờ lại phát ra thanh âm như chuông đồng, chấn hồn nhiếp phách.
Từng cái từng cái chuông lục lạc dần dần hiện ra trên người hắn, xuyên chuỗi thành một quả chuông đồng cực lớn tỏa ra một tầng kim quang khiến ánh nắng của bầu trời tựa hồ trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm.
Diệp Bạch thần sắc rùng mình: "Thanh giai đỉnh cấp, Nhiếp Âm Linh!"
"Sư Tâm Thiết Quyền" cuồng tiếu, nhìn tất cả kim linh(chuông) trên người đều ngưng tụ thành thực chất, tản mát ra kim quang nhiếp hồn đoạt phách. Hắn nhìn Diệp Bạch, cười lạnh nói: "Thế nhân đều chỉ biết Cừu Tiêu ta dùng "Sư Tâm Thiết Quyền" để nổi danh thiên hạ, lại ít ai biết được, tuyệt kỹ thực sự của ta là Nhiếp Âm Linh Thuật này. Những kẻ biết rõ điểm này, cũng đều đã trở thành người chết."
"Tiểu tử, ngươi bây giờ hối hận còn kịp, đem thanh kiếm trong tay giao cho ta. Bằng không thì chỉ qua một lát, ngươi sẽ biến thành một người chết."
"Nhiếp Âm Linh hạ, thôi hồn đoạt mệnh, tòng vô sinh hoàn*!"
*Nhiếp Âm Linh ra, thu hồn đoạt mệnh, không còn sinh mệnh.
Nhìn một màn này, Diệp Bạch lại đột nhiên cười nhẹ: "Thật sao, Nhiếp Âm Linh Thuật này đã lợi hại như thế, vậy sao không giết ta a. Nếu vậy, không chỉ Vạn Kính Nhân Tung Diệt Kiếm, mà ngay cả tất cả đồ vật trên người ta cũng đều thuộc về ngươi đấy."
Nói đến đây, thần sắc hắn lạnh lẽo, nhưng lại mỉa mai nói: "Chỉ sợ là ngươi cũng không có nắm chắc, cho nên mới như thế đi. Chỉ sợ ta vừa đem kiếm giao cho ngươi, ngay sau đó sẽ thành vong hồn dưới đao của ngươi rồi. Đã như vậy sao không đánh một trận, lải nhải dong dài chỉ làm tổn hại thanh danh của Cừu Tiêu - Cừu đại nhân ngươi a!"
"Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu tức giận đến toàn thân phát run, lạnh lùng nói: "Tiểu tử miệng mồm khá lắm. Ngươi nhất định sẽ phải chết, cho dù lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Thật cho rằng chỉ bằng cầm trong tay một thanh lợi kiếm, Cừu Tiêu ta liền không làm gì được ngươi!?"
Tiếp đó hắn rống to một tiếng, khuôn mặt bỗng nhiên chuyển hồng, nghiêm nghị quát: "Thất hồn chuyển phách, linh âm, úm!"
Một đạo sóng âm đáng sợ từ thanh âm của Cừu Tiêu truyền đến. Kim Linh trên người hắn rung lên kịch liệt, phát ra từng đạo sóng âm màu đỏ như máu hình gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được bắn thẳng về phía Diệp Bạch.
Cỏ cây bốn phía bỗng nhiên cúi rạp xuống, dần chuyền từ xanh lục sang xanh lam, sau đó trong nháy mắt không ngờ toàn bộ biến thành huyết hồng sắc.
Bốn phía phảng phất như trở thành một thảo nguyên đỏ như máu, kèm theo những thanh âm cực kỳ quỷ dị.
Diệp Bạch liền vội vàng thối lui.
Hắn mặc dù ngoài miệng nói không sợ, kỳ thật trong nội tâm đối với "Nhiếp Âm Linh" này cũng có ba phần kiêng kị. Hắn cũng đã từng nghe qua danh tiếng của bộ kỳ công này. Nghe nói trước kia, một tà đạo tông môn trưởng lão bằng một bộ kỳ công này đã giết vô số người, tạo nên hơn ngàn vạn huyết chú trên người hắn, mỗi một đạo sóng âm đều cực kỳ đáng sợ.
Diệp Bạch mặc dù tiến vào Trung vị Huyền Tông, thực lực không thấp, nhưng đây lại là lần đầu tiên đối mặt Trung vị Huyền Tông, hơn nữa đối phương còn là Trung vị Huyền Tông đỉnh phong. Bởi vậy, hắn liền biết đây sẽ là một hồi ác chiến.
Huống chi, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, đối phương thậm chí có một bộ Thanh giai đỉnh cấp Huyền kỹ đáng sợ như vậy. Cho dù là Diệp Bạch, đây cũng là lần đầu tiên.
Đừng nói Lam Nguyệt, dù là ở toàn bộ Tử Hoa Vương Quốc nó cũng thuộc về một trong những Huyền kỹ cao cấp nhất.
Không biết uy lực của nó thế nào, Diệp Bạch tự nhiên là không dám đón đỡ.
Chỉ là, hiển nhiên hắn đã coi thường sự đáng sợ của Nhiếp Âm Linh. Âm ba công kích này vốn cũng không phải là thẳng tắp, mà là dạng công kích hình sóng.
Diệp Bạch mặc dù đã rút lui rất nhanh, nhưng vẫn bị dư âm của Nhiếp Âm Linh đánh trúng. Một đạo gợn sóng hình tròn màu đỏ nhẹ nhàng xoáy qua thân thể, Diệp Bạch thân hình đột nhiên cứng đờ, con mắt liền trở nên tối sầm.
Trong óc hắn lúc này, có ngàn vạn ma âm đang gào thét mà đến. Nếu là người bình thường, chỉ sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đối diện, "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu chứng kiến Diệp Bạch dĩ nhiên trúng chiêu liền ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Sự đáng sợ của Nhiếp Âm Linh, hắn còn rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào. Loại sóng âm này dùng vô số máu tươi, tính mạng con người để tu luyện thành công, có thể tạo thành lực phá hoại đáng sợ về mặt tinh thần, bất luận người nào có cảnh giới ngang bằng hoặc thấp hơn đều căn bản không có khả năng ngăn cản được.
Dù là người có cảnh giới còn cao hơn hắn một giai, chống lại tuyệt kỹ như vậy cũng sẽ phải bị hỗn loạn một lúc. Huống chi, Diệp Bạch chỉ là người vừa mới tiến vào Trung vị Huyền Tông không lâu?
Nếu không phải vì khi phát ra chiêu này sẽ phải trả một cái giá khá lớn thì hắn đã sớm dùng, sao lại phải chờ tới bây giờ. Nhưng liên tục bị Diệp Bạch chọc giận, lại phát hiện công kích bình thường đối với hắn đều là không có hiệu quả, vì đạt được thanh Ngũ giai kiếm khí này, Cừu Tiêu hắn cũng chỉ có thể cắn răng thi triển chiêu này rồi.
Mặc dù hao tổn mười năm huyết khí, nhưng chỉ cần sử dụng một ít vật đại bổ dưỡng thì cuối cùng vẫn có thể hồi lại được.
Có thể lấy được một thanh Ngũ giai kiếm khí, tiêu hao huyết khí mười năm cũng coi như đáng giá.
Hắn tiền về phía trước, định thừa dịp lấy đi tính mạng Diệp Bạch, lấy được thần kiếm, càng là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng sau một khắc, trên mặt hắn bỗng nhiên biến sắc, bộ dáng như gặp quỷ, liền xoay người nhanh chóng thối lui.
Diệp Bạch trên người đã xảy ra biến hóa đáng sợ.
*****
Một đạo lam quang đáng sợ giống như gợn sóng từ trên người Diệp Bạch đột nhiên xuất hiện, hướng phía xung quanh quét ngang ra.
Tất cả huyết sắc âm linh tới gần Diệp Bạch khi va chạm vào tầng lam quang kỳ dị này thì đều phảng phất như băng tuyết bị tan rã, chạm vào liền biến mất.
Cừu Tiêu mặc dù đã lùi rất nhanh, nhưng vẫn bị tầng lam quang này đánh trúng, sau một khắc, tinh thần ý thức hải "Oanh" một tiếng liền nổ tung, trong phút chốc tràn ngập một mảnh hỗn độn. Cừu Tiêu đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, tứ chi co rút, không ngừng run rẩy.
Mà Diệp Bạch lại không rảnh quan tâm đến việc đó. Giờ phút này, trong tinh thần ý thức hải của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từng sợi tơ tinh thần màu lam phảng phất như dây leo ở trong đầu của hắn dần dần sinh trưởng, trong nháy mắt liền cơ hồ che kín toàn bộ tinh thần ý thức hải.
Diệp Bạch trong đầu vốn sở hữu 310 sợi tơ tinh thần, cộng thêm một khỏa hạt giống tinh thần.
Nhưng hiện tại, lại dần vượt xa con số này... 401, 501, 601, 701... Không ngừng điên cuồng tăng trưởng!
Một mực tăng trưởng đến 1001 mới bắt đầu trở nên chậm chạp, cuối cùng, ngừng lại ở 1145.
Thường nhân chỉ cần 200 sợi tơ tinh thần liền thành tựu Tứ giai đỉnh phong Tinh thần lực, Diệp Bạch lại cần tới 400 sợi.
Lúc trước, khi bế quan lần thứ hai ở Băng Vụ Đại Hạp Cốc thì Diệp Bạch đã ăn đại lượng Dưỡng Thần Thảo, Tinh thần lực đã đột phá đến 410 sợi. Thế giới tinh thần của Diệp Bạch lúc đó liền đột phá cực hạn, tự động tiến dần về Ngũ giai Tinh thần lực.
Lúc ấy Diệp Bạch chuẩn bị chưa đủ, cho nên liền đem 100 sợi tơ tinh thần biến thành một hạt giống tinh thần, mới ngừng lại ở một cái trạng thái kỳ lạ, không phải Tứ giai cũng không phải Ngũ giai, trên bốn mà lại dưới năm: "Bán Ngũ giai".
Rồi sau đó, ở trong mật thất Hỏa Mị Cung Diệp Bạch lại liên tục đột phá cảnh giới, từ Đỉnh cấp Huyền Sư đỉnh phong thoáng cái liền đột phá đến cảnh giới Trung vị Huyền Tông.
Huyền giả cả đời có ba cửa đột phá quan trọng, có thể khiến Tinh thần lực biến hóa một cách rõ rệt nhất. Khi đó, Diệp Bạch liền cảm giác mình có lẽ đã tiến vào Ngũ giai Tinh thần lực rồi. Khi đó, hắn cũng chuẩn bị xong.
Thế nhưng, khi hắn xem xét tinh thần ý thức hải của mình thì lại kinh ngạc phát hiện tinh thần ý thức hải không hề có chút động tĩnh nào, một tia biến hóa cũng không có.
Về sau, hắn mới chậm rãi minh bạch, có thể là bởi vì hắn phục dụng Dưỡng Thần Thảo đề thăng Tinh thần lực, dựa vào ngoại vật để cưỡng ép tăng lên, cho nên căn cơ cũng chưa vững chắc.
Cũng giống như khi sử dụng một loại đan dược đến một mức độ nào đó sẽ sinh ra kháng dược tính, về sau sẽ rất khó đạt được tác dụng như lúc ban đầu.
Cho nên, hắn sử dụng loại biên pháp đặc thù này để thúc đẩy tinh thần ý thức hải tiến giai, khiến cho hoàn cảnh sinh trưởng bình thường đã không thể làm cho nó sinh ra biến hóa. Chính vì vậy, cũng khiến hắn mặc dù liên tục đột phá, nhưng tinh thần ý thức hải lại không thể đạt tới Ngũ giai chi cảnh, như trước chỉ là bán Ngũ giai.
Cho đến nay, Diệp Bạch thậm chí đã quên việc này.
Nhưng là... Khi "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu dùng "Nhiếp Âm Linh" âm ba công kích về tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch liền nhất thời sinh ra năng lực tự vệ. Khi một tia Nhiếp Hồn Linh Âm nhảy vào tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, tinh thần ý thức hải vốn đang ổn định liền phảng phất như bị một mồi lừa làm kích nổ kho thuốc nổ cực lớn.
Uy lực của nó cực kỳ đáng sợ.
Một cỗ tinh thần phong bạo kinh khủng trực tiếp từ trong óc Diệp Bạch truyền ra, căn bản không bị Diệp Bạch khống chế, trong nháy mắt liền quét ngang tất cả sinh linh bốn phía xung quanh. Bán Ngũ giai Tinh Thần lực liền đem ý thức hải của một kẻ bất quá chỉ là Trung vị Huyền Tông - "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu chấn vỡ, khiến hắn trở thành một người thực vật.
Bán Ngũ giai Tinh Thần lực sớm đã viễn siêu hết thảy Huyền Tông, chỉ sợ ngay cả Huyền Vương sơ cảnh cũng không bằng.
Lúc trước...
Diệp Bạch thời điểm tu vi đột phá mặc dù Tinh thần lực không có tăng trưởng, như cũ là bán Ngũ giai.
Nhưng hắn lại phát hiện, mặc dù lần đó cảnh giới tinh thần không hề tăng lên, nhưng trong tinh thần ý thức hải của mình lại tựa hồ có thêm một tia sinh cơ.
Cùng nguyên lai trống vắng, lạnh như băng thì có một chút bất đồng, đó chính là tựa hồ không có gì nguy hiểm, nhưng lại có thể phá hư bất cứ cái gì.
Mà trải qua "Bạch Thủ Thái Huyền Kinh" cùng "Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận" gia trì, thế giới tinh thần của hắn so với người bình thường thì càng thêm vững chắc, dù là cảnh giới Tinh thần lực ngang nhau cũng rất khó phá được nó.
Cho nên...
Sư Tâm Thiết Quyền Cừu Tiêu dùng cái gì không tốt, lại đi dùng âm ba công kích, mà âm ba công kích cùng tinh thần công kích đều có hiệu quả như nhau, vì vậy mới sinh ra bi kịch hiện giờ.
Nếu không phải Cừu Tiêu không biết sống chết dùng Nhiếp Hồn Linh Âm nhảy vào tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, khiến tinh thần ý thức hải của hắn tự động phản kích thì sẽ không tạo thành tinh thần phong bạo đáng sợ như thế, trực tiếp đem hắn thành người thực vật.
Nếu không, chỉ dựa vào năng lực của Diệp Bạch, tinh thần lực sẽ không bùng nổ đến mức lớn như vậy, tối đa cũng chỉ có thể phát ra một đạo mũi nhọn Tinh thần, tinh thần chùy, Tinh thần võng nho nhỏ để công kích cùng trói buộc địch nhân mà thôi.
Chiêu số có sức phá hoại cực lớn như Tinh thần phong bạo, chỉ có khi đạt tới Thất cấp Tinh thần lực mới có thể nắm giữ được.
Cho nên, đó chính là do bản thân hắn muốn chết, chẳng thể trách người khác. Đừng nói một Huyền Tông nho nhỏ như hắn, cho dù là Huyền Vương cường giả thì chỉ sợ kết cục cũng không khác là bao.
Bất quá, dù là bất cứ ai cũng tuyệt đối không thể nghĩ ra Diệp Bạch Tinh thần lực lại hơn xa Huyền Tông bình thường, đạt đến tình trạng biến thái như thế. Cho nên, "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu bị như vậy cũng là rất bình thường.
Bất quá rất hiển nhiên, Diệp Bạch lúc này cũng không quan tâm.
Hắn ốc còn không mang nổi mình ốc.
Bởi vì, "Nhiếp Hồn Linh Âm" đã khiến tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch tự động phản kích, càng là kích thích Tinh thần lực vốn đã bất động liền phảng phất như phát điên mà dần dần bắt đầu sinh trưởng.
Hơn nữa lần sinh trưởng này tốc độ cực nhanh, cực đáng sợ, dù là Diệp Bạch trước đây cũng chưa từng gặp qua.
Lúc này, Tinh thần lực của Diệp Bạch sớm đã viễn siêu Ngũ giai, thậm chí Ngũ giai đỉnh phong.
Nếu như dưới tình huống bình thường, biến hóa này Diệp Bạch tự nhiên là mừng rỡ như điên.
Bởi vì, dưới tình huống bình thường, Diệp Bạch tu vi tăng lên một giai, có thể thực lực tăng lên còn chưa quá rõ ràng, nhưng Kiếm Trận mỗi lần tăng lên một giai thì thực lực sẽ khác biệt một trời một vực.
Nhưng lúc này, lần tăng lên này chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Lúc này, việc Diệp Bạch đánh chết Thất Tinh Đàn ngoại môn đệ tử cùng hai gã thành viên nội môn, Chấp pháp giả Truy Hồn Tổ nhất định sẽ dẫn phát ảnh hưởng cực lớn. Thất Tinh Đàn đã biết rõ hành tung của Diệp Bạch, kế tiếp, nhất định sẽ phái nhân vật càng cường đại hơn đến giết hắn.
Mà Tinh thần lực đột phá cũng không phải một sớm một chiều, cần dốc lòng tĩnh dưỡng, phải tìm được một địa phương tuyệt đối an toàn, yên lặng, không thể có dù chỉ một chút quấy rầy.
Bằng không, bất luận một điểm gió thổi cỏ lay nào ở ngoại giới một khi quấy rầy đến Diệp Bạch, khi đó, đối với hắn mà nói chính là một hồi tai nạn.
Trong quá trình thế giới Tinh thần đột phá, bất luận một điểm biến hóa dù là rất nhỏ cũng có thể tạo nên hậu quả khôn lường. Đối với Diệp Bạch mà nói, khi đang đột phá thì đột nhiên người của Thất Tinh Đàn đuổi tới, vậy... Đó cũng là chuyện mà hắn không bao giờ muốn xảy ra.
Cho nên, hắn lúc này phải nhịn, phải đợi.
Ở thời điểm rơi vào cảnh bị đuổi giết hắn không thể an tâm tu luyện, cũng không cách nào biết trước những nguy hiểm xung quanh. Chỉ khi tiến vào Dạ Lang Đảo, tìm được một địa phương an toàn, lúc đó hắn mới có thể an tâm tiếp nhận lần đột phá tinh thần này.
Cho nên, nghĩ tới đây, hắn liền làm như lần trước, thời điểm bởi vì chuẩn bị chưa đủ nên không muốn đột phá đến Ngũ giai mà cưỡng ép lại.
Một luồng rồi một luồng sợi tơ tinh thần điên cuồng tụ tập về cùng một phía, sau một lát, một quả lại một quả hạt giống tinh thần màu lam xuất hiện trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch.
Tổng cộng tám miếng hạt giống tinh thần, cùng một miếng lúc trước tạo thành hình dạng cửu cung phi tinh(vui lòng search google), không ngừng xoay tròn bên trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch.
Một tầng lam quang u ám từ trên chín miếng hạt giống tinh thần này phát ra, sợi tơ tinh thần nguyên bản đã đình chỉ tăng trưởng vậy mà lại lần nữa bắt đầu chậm chạp tăng trưởng.
Chỉ có điều, tốc độ không nhanh bằng trước kia mà thôi.
Nhìn bên trong ý thức hải chỉ còn lại 345 sợi tơ tinh thần, Diệp Bạch có chút khóc không ra nước mắt. Vốn là cơ hội tốt để đột phá, lại bởi vì thời điểm không thích hợp nên hắn không thể không nhịn đau đình chỉ.
Cơ hội để thực lực bạo tăng gấp đôi, cứ như vậy buông tha cho, dù là bất luận kẻ nào cũng cảm thấy khó mà vui vẻ cho nổi.
Bất quá, Diệp Bạch cũng là một người biết nhẫn nại, biết lúc này cũng không phải thời điểm tốt.
Lúc cần buông tha, phải buông tha.
Bất quá, khi thấy trong tinh thần ý thức hải của mình có thêm tám miếng hạt giống tinh thần, Diệp Bạch cũng không khỏi có chút vui mừng.
Xem tình huống này, chỉ cần hắn tiến vào Ngũ giai Tinh thần lực, giải phóng những tinh thần hạt giống này thì thực lực sẽ có thể trực tiếp đột phá đến Ngũ giai đỉnh phong, căn bản không cần trải qua quá trình tích lũy rồi. Việc này cũng để cho hắn cảm thấy rất là thần kỳ.
Hắn phỏng đoán, có lẽ, chuyện này có chút liên quan đến việc khi hắn đột phá Huyền Tông liền trực tiếp đột phá đến Trung vị Huyền Tông, lúc đó, tinh thần ý thức hải lại không có một chút biến hóa, hoàn toàn không có động tĩnh. Cho nên, ở thời khắc này đột nhiên bộc phát mới dẫn phát biến hóa kịch liệt như vậy.
Nhìn sợi tơ tinh thần đang không ngừng tăng trưởng, chỉ trong chốc lát lại tăng thêm hai sợi, khoảng cách cảnh giới đại viên mãn 400 sợi lại tới gần một bước.
Xem tình huống này, tối đa là năm đến sáu ngày sau tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch sẽ lại một lần bạo nữa.
Diệp Bạch hiểu, thời gian của mình đã còn lại không nhiều lắm, tinh thần ý thứ hải của hắn không có khả năng chứa thêm quả tinh thần hạt giống nào nữa. Chín, đã là số lượng giới hạn, đạt tới mười thì chỉ Ngũ giai mới có thể chứa nạp được.
Trừ phi hắn có thể chịu đau nhức tán công, nếu không, hắn nhất định phải trong vòng năm đến sáu ngày, khi sợ tơ tinh thần lại một lần nữa đột phá đến 400, tìm kiếm một địa điểm bí ẩn để tiến hành bế quan. Bằng không, hắn sẽ gặp phải khó khăn lớn nhất trong đời.
Hoặc là tán công, hoặc là tinh thần ý thức hải bạo tạc, phát sinh kịch biến mà hắn không cách nào tưởng tượng được.
Đến lúc đó, hắn sẽ có thể biến thành một tên phế nhân.
Bất cứ kết quả nào cũng không phải Diệp Bạch có thể thừa nhận được đấy. Cho nên, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên kiên định, đứng người lên, không chút do dự liền tiến về phía "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu ý thức hải đã triệt để sụp đổ, biến thành ngu ngốc.
Nhìn Cừu Tiêu, Diệp Bạch không có chút nào do dự, huy kiếm, liền đem đầu của hắn cắt đứt.
Rồi sau đó, Diệp Bạch rất nhanh liền ở trên người hắn tìm kiếm một lần, lấy ra một ít vật có thể dùng, sau đó ôm Bạch Hàn Nhã, thân hình rung lên, hóa thành một đạo bạch quang, hướng về phía tây Xích Nguyệt Vương Quốc mà chạy như bay.
← Ch. 0633 | Ch. 0635 → |