← Ch.02 | Ch.04 → |
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn:
"Ta giống như một diễn viên, khi thì khóc, chốc đã lại cười, dần dà cũng không biết buồn vui ấy là của mình, hay chỉ là một cách diễn. Có nhiều người ở cạnh ta, bọn họ cũng quan tâm ta, nhưng ta lại rất cô độc. Ta sống trong ảo tưởng của mình. Ta ảo tưởng rằng ta được ở trong một thế giới vừa đơn giản vừa phức tạp. Nơi ấy chỉ có thần và yêu, không còn gì khác, không có những chuyện vụn vặt của thế gian, chỉ có những điều khiến người ta không tưởng tượng nổi. Nhưng tới khi thực sự được sống trong đó, ta lại càng cô độc, bởi vì ta chỉ có một mình."
Người nghĩ như vậy có lẽ là Đường Tăng, là Tôn Ngộ Không, là Trư Bát Giới, là Sa hòa thượng, là nữ yêu Song Nhi trong rừng. Bọn họ đều là người, cho nên bọn họ sẽ nghĩ như thế, mặc dù bọn họ chẳng hề giống người. Có lẽ điều này chính là nguồn gốc của sự đau khổ trong lòng họ.
* * *
Chuyện xưa...
Mây trắng giăng đầy trời, đâu đâu cũng có, mà lại không ở lâu bất kỳ chỗ nào. Mây giống như ánh mặt trời, xuất hiện ở mọi ngóc ngách thế gian, nhưng mây là màu trắng.
Nàng rất thích thời khắc mặt trời lên và xuống. Lúc ấy, sẽ có tiếng ngâm vang của bốn con rồng lửa hòa cùng tiếng trống tiếng chuông thật dài từ lầu chuông trống [1]. Bọn chúng kéo một chiếc xe màu vàng, bay qua tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời. Vào lúc đó, Tử Hà tiên tử luôn khẽ vung tay, phủ một tấm lụa mỏng màu tím lên chiếc mũ miện vàng của Mão Nhật tinh quân, như thể giúp ngài che gió bụi. Nhưng Thiên giới lấy đâu ra bụi chứ? Tinh quân đương nhiên biết ý đồ của nàng, làm như vậy, những đám mây sẽ bị nhuộm thành sắc tím. Thế là ngài vui vẻ chấp nhận.
Bí mật này được truyền ra, từ đó trên xe của Mão Nhật tinh quân chất đầy những mảnh lụa đủ màu sắc, lụa được buộc cả trên cổ thần long, sắc hoàng hôn vì thế mà biến hóa không ngừng. Mỗi ngày Mão Nhật tinh quân đều nhận được rất nhiều mảnh lụa, ngài bèn buộc nó lên cây dâu mà mình sống. Chỉ cần có người nhìn về hướng Đông, sẽ có thể thấy được một cây đại thụ mọc trên mây tít phía chân trời, có lá cây đủ loại màu sắc không ngừng rung rinh trong gió.
Khi xe thần của Mão Nhật tinh quân đã đi xa, lầu chuông trống lại vang lên ba tiếng chuông, sau đó Thiên Bồng canh giữ thiên hà sẽ mở cánh cổng Ngân hà. Từ trong đó bay ra không phải là nước, mà là hàng tỷ hạt bụi bạc rất nhẹ, trôi lơ lửng giữa các thần điện. Các thần tiên đợi lúc này để vui đùa giữa những vì sao bạc, còn Thiên Bồng sẽ đợi trước cửa vào thiên hà. Ai cũng biết hắn đang đợi người nào, cho đến khi một con thuyền màu bạc chạy đến từ phía chân trời. Nguyệt nữ thần, trước mặt Thiên Bồng giống như một tiểu cô nương bướng bỉnh, muốn Thiên Bồng dắt tay nàng. Hai người ngồi trên thuyền nói mãi không hết chuyện, để mặc con thuyền trôi về trời Tây...
- A Dao, ngươi lại nhìn thất thần rồi, hâm mộ người ta hả?
- Không có!
- Không có thật sao? Vậy sao mặt ngươi đỏ như nắng chiều thế kia?
Tiên nữ A Giác nói.
- Ngươi...
- Được rồi, Vương Mẫu nương nương nói muốn mở hội bàn đào, bảo chúng ta đi vườn đào hái đào tiên.
Lại muốn mở hội bàn đào sao? Không phải vừa mới mở xong ư? Đã lại qua chín nghìn năm rồi, nhanh thật.
- Các ngươi đi đâu thế?
Tử Hà nói.
- Vườn đào tiên à?
- Đúng vậy, Tử Hà, đi chơi cùng không?
Chúng tiên nữ ríu rít nói.
- Thôi, ta còn muốn ở nơi này một chốc nữa.
- Biết rồi! Khi ngươi ngắm hoàng hôn thì không làm gì cả!
Các tiên nữ cười, đi xa.
- Nghe gì chưa? Vườn đào tiên mới đổi người coi vườn đấy.
- Ta biết rồi, là Thái... à, Thái Phong chứ gì.
- Sai, Thái Phong nghỉ từ ba nghìn năm trước rồi, người thay thế gọi là Vô... Vô cái gì ấy.
- Không phải đâu, hình như là Không gì cơ.
- Mặc kệ hắn tên gì, chúng ta hái đào xong là đi, có lần nào thấy được người coi vườn đâu.
Các nàng đi tới vườn đào.
- Ơ, chúng ta đến không đúng mùa, quả đào còn chưa lớn rồi!
- Đúng thế, nhiều cây còn chưa kịp ra quả, mấy quả mọc rồi thì vừa nhỏ vừa xanh.
- Có phải là Vương mẫu nương nương tính sai thời gian rồi không?
- Chớ nói bậy, nương nương làm sao sai được chứ? Lần trước nương nương nói hoa mai nở vào mùa hạ, nhưng Mai Hoa tiên tử lại khăng khăng nói là mùa đông nở, kết quả thế nào chứ?
- Thôi đừng nói nữa, sợ chết được! Ta không dám nghĩ tiếp đâu.
A Dao đi vài vòng trong vườn, mãi mới nhìn thấy một quả đào lớn, lại ngay gần tay nàng.
- Ta tìm được một quả lớn này!
Nàng cười, vươn tay đến.
Cơn ác mộng mấy vạn năm từ đó bắt đầu.
Đến giờ A Dao còn nhớ rõ cảnh tượng lúc ấy: một con khỉ xuất hiện trên cây đào, nó tựa vào chạc cây, đung đưa chân, đắc ý nhìn nàng.
- Tiểu cô nương, ta đây ăn không ngon đâu.
Đây là câu nói đầu tiên giữa nàng và hắn.
* * *
Hiện tại A Dao quanh năm ở bên trong rừng Vạn Linh. Ngồi lên thân cây Tôn Ngộ Không vừa ngồi, nàng nhắm mắt lại, chuyện cũ liền hiện cả lên.
"Tiểu cô nương, ta đây ăn không ngon đâu..."
"Bà lão à, đừng nhắc đến chuyện xưa của bà nữa, bà nhận nhầm người rồi..."
A Dao nhắm chặt mắt lại, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo như vỏ cây của nàng.
* * *
Ở một góc rừng khác.
- Tôn Ngộ Không, huynh thật sự muốn trở thành chính quả đến vậy sao?
Trư Bát Giới hỏi.
- Đúng vậy! Lão tôn ta sinh ra là một quái thai, lớn lên là một yêu hầu, cho tới giờ chưa từng có người nào dám nhìn thẳng ta. Ta rất muốn có được hình dáng bình thường, để không ai sợ ta nữa... Ngươi cười cái gì!
- Đệ cười cũng không được sao?
- Không được, không cho phép! Vừa rồi ngươi khóc, lão Tôn muốn nôn mà không nôn nổi, giờ lại thấy ngươi cười nữa thì...
- Huynh sợ bị người khác cười nhạo sao?
- Không đúng, không đúng, không đúng! Ai nói? Lão Tôn ta nào biết sợ ai chứ? Ta chưa từng sợ cái gì cả!
- Huynh sợ Quan Âm, sợ Ngọc Đế...
- Câm miệng! Ta không sợ...
- Huynh sợ Như Lai, huynh sợ Nhị Lang Thần, sợ cả con chó Hao Thiên!
- Ta - không - sợ!
- Huynh sợ chết, sợ không ai để ý đến huynh, sợ người khác cười huynh, sợ không giống con người, sợ người khác nói sợ huynh...
- Ngươi câm miệng lại! Ta không sợ, ta không sợ, ta không sợ...
Tôn Ngộ Không nhảy bật lên, đánh một gậy lên trên tảng đá lớn.
"Ầmmm..."
Một tiếng nổ dữ dội vang lên. Đợi khi cát bụi lắng xuống, trên mặt đất đã có thêm một cái hố to vừa sâu vừa rộng.
Tôn Ngộ Không ở dưới đáy hố, bụi phủ toàn thân, thở từng ngụm hổn hển, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Ta không sợ, ta không sợ, ta không sợ...
- Trông kìa, huynh bị dọa thành như vậy...
- Ngươi còn nói nữa!
Bỗng nhiên hai người đều không nói gì.
Bởi vì bọn họ nghe được tiếng gì đó.
Trong đêm yên tĩnh, văng vẳng có tiếng khóc thê lương.
- Tiếng gì thế? Hình như giống dã thú kêu?
Tôn Ngộ Không nói.
- Đệ lại cảm thấy giống tiếng khóc.
Trư Bát Giới nói.
- Vậy thì là tiếng dã thú đang khóc! Chắc là một con gấu vừa mất cha.
- Huynh không có cha nên cứ suốt ngày rủa người khác cũng không có thế à!
- Ta không đánh chết ngươi thì không mang họ Tôn!
Hai người lại muốn đánh nhau. Bỗng Trư Bát Giới nói:
- Suỵt...
Lúc này, âm thanh kia nghe rất rõ ràng, là tiếng ai đó run run gọi một cái tên.
"Tôn ~ Ngộ ~ Không ~ Tôn ~ Ngộ ~ Không ~"
- Chẳng lẽ Diêm Vương sai quỷ đến bắt ta?
Tôn Ngộ Không hoảng sợ, nói.
- Sao giọng huynh run thế? Còn nữa, sắc mặt của huynh trắng bệch, trông như là sắp chêt vậy!
Tôn Ngộ Không lập tức giơ tay bóp cổ con heo.
- Khụ khụ... Cho dù huynh sợ... thì... khụ khụ... cũng không cần bóp cổ đệ... khụ... mạnh như thế chứ...
- Lão Tôn chết cũng phải kiếm người chết theo!
- Nhất định là oan hồn của sư phụ tới bắt huynh trả mạng đấy!
- Hồn?... Đúng rồi!
Tôn Ngộ Không bỗng đẩy mạnh một cái, khiến Trư Bát Giới lăn xa ra.
- Ta xuống Địa ngục mang hồn lão trọc trở về, không phải là lại có thể đi lấy kinh sao?
- Hả? Ha ha...
- Ngươi lại cười!
- Mấy đời cực nhọc vì đâu tá, kiếp trước nợ sao trả kiếp sau.
- Đệ định học làm thơ con cóc giống lão trọc à?
- Xác của sư phụ cháy rồi, chỉ còn một bên thôi.
- Dùng tạm đi, không được thì tìm đại cái xác khác. Đệ ở đây trông hành lý và thi thể, ta đi nhiều nhất năm năm mười năm sẽ trở lại!
Tôn Ngộ Không nhún người một cái, đã biến mất.
- Nhưng mà Sa hòa thượng đã bỏ đi rồi...
Trư Bát Giới bĩu môi nói:
- Chẳng lẽ muốn ta gánh hành lý thay sao?
- Vừa vặn.
Tiểu Bạch Long nói. Nàng chỉ nói chuyện trước mặt Trư Bát Giới, cũng chỉ có Trư Bát Giới biết bí mật của nàng.
- Ta cũng muốn nghỉ phép về nhà một chuyến.
- Đi đi, đi đi, con khỉ kia mà có thể mang hồn Đường Tăng về thì ta cùng họ với hắn!
Tiểu Bạch Long đi rồi, Trư Bát Giới đứng dậy, một mình đi vào trong rừng rậm, tiến về hướng âm thanh quái dị ban nãy.
- A Dao, cô vẫn khỏe chứ?
Hắn nói vọng vào bóng tối.
Sau một lúc, mới có người trả lời:
- Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết tên trước kia của ta?
- Ta?
Trư Bát Giới nói:
- Ta cũng giống cô, là người tình nguyện chịu đau khổ chứ không chịu quên kiếp trước.
Chú thích:
[1] Lầu chuông trống: một loại dãy kiến trúc Á Đông truyền thống, hình thành từ lầu đặt chuông và lầu đặt trống, tác dụng là báo giờ, sáng sớm gõ chuông, buổi chiều đánh trống, bởi vậy có danh xưng là "thần chung mộ cổ" - chuông sớm trống chiều. Thông thường hai lầu này được xây quay mặt cùng hướng, lầu chuông nằm phía Đông, lầu trống nằm phía Tây. Lầu trống chuông cũng có thể hợp thành một, ví dụ lầu chuông trống ở Sơn Hải Quan, hay ở Thiên Tân (Trung Quốc).
← Ch. 02 | Ch. 04 → |