← Ch.13 | Ch.15 → |
Dịch giả: quyle019
Biên dịch: †Ares†
Nguồn:
Năm trăm năm sau...
Một cái bóng màu trắng nhẹ nhàng lướt đi trong màn đêm, giống như một vệt nước bàng bạc giữa biển khơi.
Tại rừng Vạn Linh dưới hạ giới.
- Tiểu Bạch đáng chết, sao ngươi đi lâu như vậy, về tận nhà mẹ đẻ rồi sao?
Trư Bát Giới nói.
- Bởi vì đợi ngươi mà ta đã phải từ chối lời mời của mấy trăm cô nương xinh đẹp rồi. Các nàng cứ tưởng ta đang đợi tuyệt thế mỹ nữ nào, hóa ra chỉ con con ngựa nhỏ dơ bẩn này.
- Ngươi cứ mơ tiếp đi nhé, mà sư phụ... Thân thể của sư phụ đâu rồi?
Tiểu Bạch Long nói.
- Sư phụ?... A! Ngươi nói gã đầu trọc á, lão ta ở, ... ở.... Á... Đâu mất rồi? Hôm qua vẫn còn hai cái đùi nằm ở đây cơ mà...
- Trư bát Giới, tên khốn khiếp này! Ngươi... Làm sao ngươi lại có thể như vậy chứ...
- Ôi thời thế đổi thay, ngay cả con ngựa cũng mắng chửi người rồi sao? Ô? Ngựa còn khóc được nữa á? Ta nói này, ngươi cần thân thể của đầu trọc làm gì? Một cái túi da thối mà thôi, báo hại ta bị ruồi bọ vây quanh cả ngày! Làm cho những tiểu mỹ nhân kia cứ tưởng lão Trư ta không tắm rửa bao giờ, oan quá đi...
- Ta... Ta ngày đêm đều chạy, không nghỉ một chút nào, chỉ cầu mong có thể trở về thật nhanh, vậy mà...
Tiểu Bạch Long không nói thêm được gì nữa.
- Cho dù ngươi là Thiên Lý mã cũng không đuổi kịp hồn của hắn, tội gì phải làm vậy. Chắc ngươi muốn giữ thân thể của đầu trọc làm vật kỷ niệm hả? Ta nói cho ngươi biết một điều cực kỳ bí mật mà ta mới phát hiện ra... Sau khi người chết rồi thì không đẹp như lúc còn sống nữa đâu! Lúc hắn còn sống thì ngươi không nói cần hắn, lúc chết còn khóc lóc gì? Còn không bằng mấy con nữ yêu, ai cũng trắng nõn a!
- Ta... Ta... Ta không tin hắn cứ như vậy mà chết, nhất định hắn còn có thể sống lại. Không phải Tôn Ngộ Không còn muốn đi tìm hồn của hắn sao?
- Tôn Ngộ Không... Hừ, có thể trở lại thì cũng đã trở lại lâu rồi, chắc là gặp được một con khỉ cái ở đâu rồi sống hạnh phúc luôn rồi. Lão Trư ta cũng phải đi tìm cuộc sống hạnh phúc cho bản thân mình đây...
- Trong đầu ngươi ngày nào cũng chỉ có vậy, không phải mỹ nữ thì cũng là heo mẹ!
- Vậy con ngựa nhỏ như ngươi thì trong đầu hằng ngày muốn cái gì? Để cho người yêu cưỡi trên người cũng là tình nguyện sao.
- Trư Bát Giới... Ngươi... Ngươi... Ngươi biết rõ là ta không chịu gả lên Thiên Đình nên mới bị phạt làm con ngựa trắng, cũng phông phải là ta muốn như vậy!
- Không phải ngày đó đầu trọc đang nói là nếu có con ngựa thì thật tốt, trùng hợp ngươi ở đâu tự nhiên tung tăng chạy tới... Ấy xin lỗi, không được nói tục trước mặt phụ nữ. Ngươi biến thành bộ dạng con ngựa thế này, ta cũng quên luôn giới tính của ngươi rồi.
- Liên quan gì đến ngươi! Tránh xa lão nương ra. ! Ngày nào cũng cùng một chỗ với ba tên lưu manh các ngươi, những cái gì thô tục cũng học xong hết cả rồi!
- Đừng như vậy, đừng như vậy, cha của ngươi mà thấy ngươi như vậy thì ông ta sẽ thấy thương tâm lắm đấy.
Tiểu Bạch Long bỗng khóc òa lên.
Trư Bát Giới thở dài một hơi, lại gần vỗ vỗ vào lưng Tiểu Bạch Long:
- Khóc được là tốt rồi, bọn hắn đều đi cả rồi, đi hết thật rồi, hiện giờ chỉ còn lại hai tên cô hồn dã quỷ chúng ta thôi, phải bảo trọng nhé.
- Này... Trư Bát Giới, ngươi đừng làm vậy, đột nhiên ngươi ôn nhu như vậy khiến ta thấy sợ sợ...
- Ài... Nhớ năm đó, lão Trư ta cũng từng ôn nhu như vậy...
- Ha ha ha...
Tiểu Bạch Long đột nhiên vừa khóc vừa cười ha hả.
- Heo... heo cũng đã từng ôn nhu... Ha ha...
Trư Bát Giới cũng nở nụ cười:
- Cái chuyện cười này không thể không cười được. Đây là chuyện cười xuất sắc nhất của lão Trư, không có muội muội nào có thể nhịn cười đâu...
Hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên trời toàn một màu đen tuyền, không có ánh trăng.
* * *
- Bắt được con yêu hầu rồi!
Tiếng hoan hô vang khắp cả Thiên Cung, chúng thần hết sức mừng rỡ, hoan hô như mở hội vậy.
Tử Hà đứng trên một đám mây, nhìn Thiên Cung điện bị vây như một chiếc lồng sắt, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay buồn nữa.
"Cô còn mang thứ này tới đây làm gì! Ta đã là Tề Thiên Đại Thánh rồi, ta không cần đến chúng nữa..." Năm đó Tôn Ngộ Không đã hét lên như vậy, "Cái áo choàng này lại là màu tím... Đừng nói với ta là cô lấy nắng chiều Tây Thiên làm đấy nhé!..."
Vì điều gì cơ chứ, năm trăm năm trước đã bại rồi, năm trăm năm sau chẳng lẽ lại bại tiếp hay sao? Bao giờ hắn mới có thể chạy thoát khỏi bàn tay của trời đây?
Từ Hà rời khỏi nơi chúng thần tụ tập, đi về một nơi khác trên Thiên giới.
Nàng lại đi tới rìa vùng mây.
"Cô ở đây đợi ta, lão Tôn đi một chút sẽ trở lại."
Nàng như lại nghe thấy được cái âm thanh kia.
Ta đợi đã năm trăm năm rồi, nhưng hắn cũng không cần ta phải đợi thêm nữa. Nàng nghĩ, lúc ta quay đầu lại, trên thế giới này không còn có hắn nữa.
Nàng nhìn biển mây thật lâu, sau đó quyết định quay đầu lại...
- Tiểu cô nương, lại khóc nhè ở chỗ này sao?
Một giọng nói quen thuộc vang lên, một đôi mắt đang cười nhìn nàng.
Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không đang đứng ở đó, dường như năm trăm năm qua hắn chưa bao giờ rời khỏi. Trên tay hắn còn có một quả đào tiên đang cắn dở, nụ cười vẫn theo hắn từ năm trăm năm trước cho đến tận hôm nay, không nhiễm chút phong sương nào.
- Tôn Ngộ Không?
Tử Hà nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới hỏi.
- Biết rõ còn cố hỏi.
- Huynh còn nhớ ta là ai không?
- Cô không phải là A Dao sao!... Ha ha, cô giận rồi à. Gọi sai tên thì quan trọng thế sao? Cô là ai thật sự quan trọng sao?
- Huynh không phải đi Tây Thiên sao?
- Tây Thiên? Ha ha, Tây Thiên ở đâu? Lão Tôn hứng lên một cái thì lật ngược cả trời luôn, chỗ này lại thành Tây Thiên thôi!
(Tây Thiên - Tôn Ngộ đang hiểu theo ý là trời ở phía Đông và trời ở phía Tây, lật ngược trời sẽ đổi chiều)
- Không phải huynh đại náo điện Linh Tiêu rồi bị bắt rồi sao?
- Ha ha ha, lão Tôn từ năm trăm năm trước trọng sinh trong lò luyện đan thì chưa từng bị bắt.
Tử Hà chợt thấy tâm loạn như ma, trí nhớ trong năm trăm năm qua là một mảnh hỗn loạn. Cái nào là thật, cái nào là giả? Tôn Ngộ Không thật sự đã chết rồi sao? Những gì hắn đã nói là thật, hay là tưởng tượng của mình? Tay hài cốt kia, thật đã từng nắm lấy chiếc áo choàng tím sao?
Tôn Ngộ Không lại nhìn một lượt Thiên giới:
- Năm trăm năm không tới đây, đã năm trăm năm không tới đây rồi, ở đây sao mà vẫn âm u khó chịu thế chứ! Thật là phiền muộn! Ta muốn mở một cái lỗ cho gió lùa vào!
Hắn khẽ vươn tay ra, Kim Cô bổng từ trong tay hóa thành một luồng sáng vàng phóng thẳng lên vòm trời.
"Uỳnh!"
Thiên đình chấn động.
Tầng trời bị xé rách một mảng lớn, lửa không biết từ đâu theo đó chảy xuống, thiêu đốt ở cuối chân trời.
Tử Hà kinh hãi đến ngây cả người. Từ khi Nữ Oa vá trời đến giờ, bầu trời còn chưa bao giờ bị nứt ra như vậy.
- Không khí trong lành, thật là nhiều không khí trong lành quá đi, giống như gió biển cạnh Hoa Quả sơn, ha ha ha. Tử Hà, cô thấy chưa!
Tôn Ngộ Không cười lớn nói.
- Tôn Ngộ Không, huynh điên rồi! Thế này tam giới sẽ đều gặp phải tai họa!
- Ha ha ha ha! Một cái thế giới rách nát như vậy, đốt là phải!
Tôn Ngộ Không quát:
- Lửa cháy! Lửa cháy thật lớn nha!
Đột nhiên hắn lại ôm đầu nức nở:
- Lửa... không được đốt, không được đốt Hoa Quả sơn của ta...
Hắn dường như phát điên rồi.
Đến khi hắn ngẩng đầu lên một lần nữa, Tử Hà thấy lửa đỏ trong mắt Tôn Ngộ Không, vẻ mặt hắn cực kỳ dữ tợn.
Ở gần đó, chư vị thần tiên đã hô trời gọi đất, loạn thành một đống rồi.
- Làm sao vậy?
Thái Bạch Kim Tinh quát.
- Nhất định là Thái Thượng Lão Quân lại không trông coi lò luyện đan rồi, lửa cháy kiểu này không phải giống như con khỉ kia hồi sinh năm trăm năm trước hay sao.
Cự Linh Thần kêu.
- Không phải là ta!
Thái Thượng Lão Quân kêu.
- Lửa này... Lửa này... A! A! Nhìn kìa, vòm trời! Trời ạ...!
Chúng thần vừa nhìn lên bầu trời, lập tức phát ra những tiếng hét chói tai. Vương Mẫu bị dọa cho hôn mê bất tỉnh ngay tại hiện trường.
Tôn Ngộ Không trông thấy lại cười thích thú, hắn quay đầu nói với Tử Hà:
- Vui thật, đúng không?
Ánh lửa tận trời, Tử Hà chỉ cảm thấy trên người toát ra một trận lạnh toát.
Tôn Ngộ Không nhìn thẳng nàng:
- Cô có biết bên ngoài bầu trời là cái gì không?
Tử Hà ôm chặt thân mình, lắc đầu.
Tôn Ngộ Không nói:
- Ta cũng không biết, không hiểu tại sao trước kia lại không có ai muốn mở ra nhìn xem.
Lửa càng cháy càng lớn. Thiên Cung lại càng lúc càng lạnh.
* * *
Tại rừng Vạn Linh dưới hạ giới.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Bạch Long nhìn lên trời nói.
Trư Bát Giới ngẩng đầu nhìn theo, phía Đông bầu trời đỏ ngầu lên, màu đỏ như máu tươi chảy xuôi đến tận chân trời, vòm trời càng lúc càng được nhuộm kín bới một màu đỏ.
- Lạnh quá!
Tiểu Bạch Long nói.
Từ trên bầu trời rực lửa, lại có tuyết rơi xuống.
- Trường hợp như vậy ta cũng chỉ từng gặp qua một lần.
Trư Bát Giới nói.
- Năm trăm năm trước.
- Gàooooooo....
Vô số yêu tinh bên trong rừng Vạn Linh gào thét kêu lên.
* * *
Thiên Cung.
- Nhanh đi mời Như Lai Phật Tổ!
Ngọc Đế đang chui dưới gầm bàn trong Linh Tiêu Bảo Điện nhô đầu ra, hô khàn cả giọng.
- Lão già!
Con khỉ nhảy đến, một tay kéo cổ áo của ông ta.
- Tại làm sao lão vẫn chỉ có mỗi một câu này vậy? Năm trăm năm rồi, một chút tiến bộ mà lão cũng chẳng có, làm cho ta cực kỳ thất vọng.
Hắn vung tay, Ngọc Đế chỉ kịp "A" một tiếng đã bay lên giữa không trung.
Hết thảy đều như năm trăm năm trước.
Có một người đã kịp nhảy ra ngoài đỡ được Ngọc Đế.
Đó là Sa Ngộ Tĩnh.
- Ngươi làm tốt lắm.
Ngọc Đế nói.
- Ngươi làm việc ở đâu? Nhất định ta sẽ thưởng cho ngươi.
Sa Ngộ Tĩnh cuống quít dập đầu nói:
- Ngọc Hoàng đại đế tại thượng, thần chỉ có một tâm nguyện, chỉ mong có thể trở về Thiên giới!
- A? Hóa ra ngươi cũng vi phạm Thiên điều.
Ngọc Đế cười lạnh nói.
- Tội của ngươi đã chuộc được chưa?
Sa Ngộ Tĩnh run rẩy móc chiếc chén lưu ly đầy vết rạn nứt từ trong ngực ra.
- Năm đó bởi vì cứu Vương Mẫu nương nương, trong lúc tình thế cấp bách mà thần đã lỡ đánh vỡ chén lưu ly này, bị Thiên Đình phạt xuống trần gian. Thần ngày đêm đi tìm các mảnh chén lưu ly vỡ rơi trên thế gian, cuối cùng cũng tìm lại được, ... chỉ.... Chỉ thiếu một mảnh.
- A! Cái này mà ngươi cũng có thể tìm lại được, đã vỡ nát bấy còn hợp lại được như vậy, ngươi làm tốt lắm.
- Thần tìm dưới hạ giới năm trăm năm rồi! Nếu không phải bắt ta đi cùng với người đi hướng Tây kia, thì...
- Ngươi vừa mới nói gì? Ngươi nói "Ta"?
- A, là lỗi của thần, là "Thần"! Là lỗi của thần, tội ác tày trời!
- Ngươi xem, không phải là ta không cho ngươi cơ hội nhé, hừ! Ngươi tìm nốt mảnh vỡ cuối cùng rồi nói lại sau. A, Tôn Ngộ Không lại đến rồi, mau ngăn lại...
Sa Ngộ Tĩnh rất cố gắng ngăn cản, lại bị con khỉ một gậy đánh bay ra ngoài, chén lưu ly kia cũng bay lên không trung....
- Khôngggg... ! Đừng màaaa... !
Sa tăng nhào lên tiếp được cái chén.
- May quá...
Một đám Thiên Tướng xông lên đánh nhau với Tôn Ngộ Không, dồn dập dẫm lên người Sa Tăng. Khóe miệng Sa Tăng rỉ máu, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt cái chén vào trong ngực.
- Chỉ còn một mảnh cuối cùng thôi, năm trăm năm rồi...
← Ch. 13 | Ch. 15 → |