← Ch.0397 | Ch.0399 → |
Cho dù năng lượng trong Phiên Thiên ấn đều bị Tần Thiếu Phong hấp thu sạch sẽ, nhưng sức nặng của Phiên Thiên ấn này lại không thay đổi, tuy rằng chỉ nhấc lên được cao ba thước, nhưng cũng đã hao hết tất cả lực lượng của Tần Thiếu Phong, không chỉ lực lượng nhục thân, pháp lực toàn thân cũng hao hết, cũng may thiên tinh trong cơ thể Tần Thiếu Phong diễn sinh thiên địa pháp tắc, tốc độ và số lượng chuyển hóa pháp lực vô cùng khổng lồ, lúc này mới không khiến Tần Thiếu Phong xấu mặt.
Lập tức Tần Thiếu Phong ôm Phiên Thiên ấn thúc dục thần sơn của huyệt khiếu trong cơ thể, bắt đầu cắn nuốt Phiên Thiên ấn, chỉ có điều Phiên Thiên ấn này cũng quá khổng lồ, muốn trong một sớm một chiều cắn nuốt nó hiển nhiên là không thể, vì thế Tần Thiếu Phong lại nghịch chuyển thời gian, cứ như vậy ôm Phiên Thiên ấn bắt đầu cắn nuốt.
Ngọn núi cực lớn do Phiên Thiên ấn hóa thành đang thu nhỏ lại từng chút một, nhìn thấy một màn như vậy, Quảng Thành tiên sư biết Phiên Thiên ấn của mình đã mất rồi, trong lòng tất nhiên là buồn bực vô cùng, có điều cũng không có biện pháp, chỉ có thể đứng đó nhìn Tần Thiếu Phong ôm Phiên Thiên ấn, tranh thủ nhìn một lần cuối cùng, sau này chắc không bao giờ được thấy nữa.
Trong nháy mắt lại bảy ngày trôi qua, Tần Thiếu Phong cuối cùng đã hoàn toàn cắn nuốt Phiên Thiên ấn, mà lúc này trong không gian huyệt khiếu trong cơ thể Tần Thiếu Phong, một tòa sơn phong vô cùng khổng lồ đang đứng sừng sững ở trong đó, đỉnh của ngọn núi chạm tới thương khung của không gian huyệt khiếu, chân núi lại đè lên đáy của không gian huyệt khiếu, lấp đầy của không gian huyệt khiếu, nếu không phải Tần Thiếu Phong lúc trước đã tu luyện cho nhục thân biến cường, không gian của huyệt khiếu thành lớn, chỉ sợ là không chất nổi ngọn núi này.
Theo Tần Thiếu Phong cắn nuốt Phiên Thiên ấn, sau khi dung hợp với thần sơn trong cơ thể cùng một chỗ, thân thể của Tần Thiếu Phong bắt đầu phát ra tiếng ong ong, lập tức từng đợt ba động từ trong thần sơn đó phát ra, từng cỗ lực lượng sinh mệnh từ thần sơn phóng thích, xoa dịu thần vật thần vật bên trong huyệt khiếu trong cơ thể Tần Thiếu Phong, cho dù là ma chủng Tần Thiếu Phong và chính khí Tần Thiếu Phong cũng được xoa dịu, trưởng thành rất nhanh.
Đại địa là căn nguyên dựng dục vạn vật, tất nhiên là ẩn chứa sinh cơ vô cùng vô tận, Tần Thiếu Phong cắn nuốt dung hợp Phiên Thiên ấn, tất nhiên cũng có được năng lượng như vậy, khiến cho các loại thần vật trong cơ thể đều có được sư tưới tắm cực lớn, trở nên càng cường đại hơn, mà đối với biến hóa như vậy, Tần Thiếu Phong tất nhiên là càng thêm cao hứng, có điều khiến Tần Thiếu Phong càng thêm cao hứng là sinh mệnh lực từ trong thần sơn phóng xuất ra lại khiến lĩnh ngộ đối với quy tắc sinh mệnh của hắn càng tiến thêm một bước, đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn.
Cuối cùng cũng luyện hóa triệt để được Phiên Thiên ấn, Tần Thiếu Phong biến hóa thành lại như bình thường, đứng trên Ngọc Hư điện, lập tức cảm giác được từ bên trong hai chân ùa vào năng lượng vô cùng vô tận, đây là năng lượng ẩn chứa trong ngọn núi của Ngọc Hư điện, hiện giờ Tần Thiếu Phong đã dung hợp được toái phiến lớn nhất của Bất Chu sơn, năng lực hấp thu năng lượng đại địa đã trở nên càng thêm mạnh.
Tần Thiếu Phong đang muốn tiếp tục hấp thu năng lượng của ngọn núi dưới Ngọc Hư điện thì Ngọc Hoàng lại mở mắt, năng lượng đang ùa về phía Tần Thiếu Phong lập tức dừng hẳn, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong rất buồn bực, có điều Tần Thiếu Phong lại không để ý, đi lên phía trước nói với Ngọc Hoàng: Sư phụ à, người xem nhị sư huynh đã cho ta Phiên Thiên ấn rồi, hắn cũng không còn linh bảo vừa tay, người xem có linh bảo dư thừa không cần gì không thì ban cho nhị sư huynh đi.
Quảng Thành tiên sư nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì lập tức hai mắt hiện ra ánh lệ, nếu không phải là có người ở đây, Quảng Thành tiên sư tuyệt đối là muốn ôm lấy Tần Thiếu Phong rồi hô to một tiếng: Thân nhân, ngươi sao hiểu tâm tư của ta thế? Quảng Thành tiên sư vốn cũng muốn đòi một kiện linh bảo từ chỗ Ngọc Hoàng, dù sao tổn thất lần này của hắn cũng quá lớn, có điều lại ngại mở miệng, không ngờ Tần Thiếu Phong lại nói ra thay hắn.
Ngọc Hoàng nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì cười cười, lập tức nói với Tần Thiếu Phong: Tiểu tử ngươi cũng biết làm người đấy, lấy linh bảo của bổn tọa để lấy lòng nhị sư huynh của ngươi, ngươi không biết là ngươi chiếm tiện nghi quá lớn ư? Tuy rằng nói như vậy, xong Ngọc Hoàng vẫn lật tay, Tam Bảo Ngọc Như Ý xuất hiện trong tay hắn, lập tức vứt cho Quảng Thành tiên sư.
Mà Tam Bảo Ngọc Như Ý này vừa xuất hiện, cho dù là Nam Cực Tiên Ông cũng mở to hai mắt, hắn làm sao mà ngờ được Ngọc Hoàng không ngờ đem tiên thiên linh bảo này ban cho Quảng Thành tiên sư. Phải biết rằng Tam Bảo Ngọc Như Ý này là một kiện tiên thiên linh bảo uy lực cực kỳ cường hãn, nhớ ngày đó Tam Tiêu nương nương của Tiệt giáo bày Cửu Khúc Hoàng Hà trận, Ngọc Hoàng chính là lấy Tam Bảo Ngọc Như Ý ra, thoáng cái đã phá đại trận, hơn nữa đập chết Tam Tiêu nương nương.
Cho nên đệ tử của Xiển giáo thèm nhỏ dãi Tam Bảo Ngọc Như Ý từ rất lâu rồi, mà Ngọc Hoàng lại chưa từng ban nó cho ai, hiện tại lại được Ngọc Hoàng ban cho Quảng Thành tiên sư, điều này khiến cho Nam Cực Tiên Ông cũng có chút hâm mộ và ghen tị. Mà Quảng Thành tiên sư tiếp nhận Tam Bảo Ngọc Như Ý thì càng thêm kích động, trực tiếp quỳ gối nói với Ngọc Hoàng: Đa tạ sư phụ ban thưởng.
Tần Thiếu Phong cũng liếc một cái là nhìn ra sự cường hãn của Tam Bảo Ngọc Như Ý, trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ và ghen tị, bộ dạng nhìn Quảng Thành tiên sư lại cực kỳ buồn bực, lập tức nói với Quảng Thành tiên sư: Nhị sư huynh, ngươi còn không cảm tạ ta ư, nếu không có ta cầu tình, sư phụ sao lại ban cho ngươi linh bảo này.
Quảng Thành tiên sư nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì lập tức trừng, quát Tần Thiếu Phong: Cút, đây là sư phụ ban cho, liên quan rắm gì tới ngươi! Hơn nữa, Phiên Thiên ấn của lão tử cũng bị ngươi nuốt rồi, lão tử còn cám ơn ngươi cái cứt! Nói xong liền cuộn tay áo không ngừng lau Tam Bảo Ngọc Như Ý, bộ dạng y như một tên ham tài, khiến Tần Thiếu Phong cực kỳ khinh bỉ.
Tần Thiếu Phong xoay người nhìn về phía Ngọc Hoàng, vừa định cũng xin Ngọc Hoàng một kiện tiên thiên linh bảo gì đó, nhưng không ngờ Ngọc Hoàng vung tay áo, Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật hai người trực tiếp bị ném ra khỏi Ngọc Hư điện, bay ra mười tám tầng thiên ngoại thiên, lại xuất hiện bên trong thượng cửu thiên, cuối cùng Tần Thiếu Phong đứng vững lại thì than: Thật con mẹ nó keo kiệt quá, ngay cả một kiện tiên thiên linh bảo cũng tiếc.
Đấu Chiến Thánh Phật nghe thấy vậy thì triệt để không biết nói gì, có điều sự không biết xấu hổ và vô sỉ của tên Tần Thiếu Phong này đã ăn sâu vào trong tâm khỉ rồi, Đấu Chiến Thánh Phật cũng chẳng buồn để ý, có điều đối với tu vi của Tần Thiếu Phong tăng trưởng nhanh như vậy, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, khiến Đấu Chiến Thánh Phật thập phần lo lắng, Tần Thiếu Phong khi nào thì tu vi sẽ vượt qua mình, nếu thật sự như vậy thì quá mất mặt khỉ rồi.
*****
Lần này Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật bị Ngọc Hoàng ném tới thượng xích thiên trong thượng cửu thiên, Đấu Chiến Thánh Phật một chút rồi lập tức nói với Tần Thiếu Phong: Bây giờ còn một Thượng Hoàng nữa thôi, ngươi có muốn đi không? Hiện giờ sau lưng Tần Thiếu Phong đã có ngũ đại Thánh Hoàng làm núi dựa, tới lại tới chỗ Thượng Hoàng thì khẳng định sẽ có thêm một tòa nữa, điểm này Đấu Chiến Thánh Phật vẫn rất khẳng định.
Đi chứ! Vì sao không đi Lao chuyện mò vớt lợi ích tất nhiên là càng nhiều càng tốt rồi! Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Đấu Chiến Thánh Phật thì lập tức bảo, sau khi nói xong thì muốn bay tới tầng thứ chín thiên ngoại thiên, chỗ ở Thượng Hoàng, nhưng mà đúng vào lúc này, sau lưng Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật vang lên một tiếng quát: Tiểu tử Phía trước đứng lại!
Tiếng quát này kinh thiên động địa, không chỉ giống như tiếng sét đánh, càng quan trọng hơn là bên trong tiếng hô này không ngờ còn mang theo tiếng khịt khịt của lợn, Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật đồng thời xoay người, Tần Thiếu Phong trợn tròn cả mắt, bởi vì hắn thấy một con lợn cực lớn đang khiêng một cây đinh ba chín mũi, bay về phía bọn họ.
Tần Thiếu Phong nói không khoa trương một chút nào, tuy rằng thân ảnh này là hình người, nhưng cái đầu kia hoàn toàn chính là đầu lợn! Hơn nữa còn cả cái bụng to đùng, tứ chi tráng kiện, hoàn toàn không có bất kỳ khát biệt gì so với lợn. Tần Thiếu Phong nhìn con lợn đang bay về phía mình, tự nhiên lui ra sau hai bước, con lợn này thực sự là xấu quá, dọa người quá!
Ngốc tử, ngươi không làm Tịnh Đàn Sử Giả của ngươi, tới nơi này làm gì? Đấu Chiến Thánh Phật nhìn con lợn này bay tới thì trên mặt mỉm cười, nói với con lợn đó, mà con lợn đó bay đến phía trước Đấu Chiến Thánh Phật và Tần Thiếu Phong thì lập tức hự hự nói: Hầu ca, ngươi cũng ở đây thì đúng rồi, vậy tên tiểu tử đó không sai.
Con lợn được Đấu Chiến Thánh Phật gọi Tịnh Đàn Sử Giả xoay người nói với Tần Thiếu Phong: Tiểu tử, nghe nói ngươi bài danh thứ bốn mươi chín trên Tiềm hoàng thần bảng, so với Tịnh Đàn Sử Giả ta thì còn cao hơn, không được, ta muốn tỷ thí với ngươi, ngươi nếu thắng thì mới có thể làm vị trí thứ bốn mươi chín, bằng không thì phải để ta chiếm vị trí thứ bốn mươi chín.
Vốn trên Tiềm hoàng thần bảng, bốn vị Tứ Đại Thiên Vương bài danh cuối cùng, mà Tịnh Đàn Sử Giả thì xếp hạng thứ chín mươi lăm, mà hiện giờ trên Tiềm hoàng thần bảng có thêm Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương, Tịnh Đàn Sử Giả tất nhiên là rớt hạng, đến thứ chín mười bảy, cho nên nghe thấy tin tức về Tần Thiếu Phong do Tứ Đại Thiên Vương truyền ra, Tịnh Đàn Sử Giả cao hứng phấn chấn tìm đến Tần Thiếu Phong tỷ thí.
Bởi vì trong lời thông báo của Tứ Đại Thiên Vương, Tần Thiếu Phong chỉ dùng thủ đoạn ti bỉ để chiến thắng Tứ Đại Thiên Vương, bản thân thì không có bản sự gì, cho nên Tịnh Đàn Sử Giả cảm thấy có tiện nghi để chiếm, vì thế cắp mông chạy tới tìm kiếm Tần Thiếu Phong, đương nhiên, hiện giờ người ở thượng cửu thiên tìm kiếm Tần Thiếu Phong rất nhiều, nhưng Tịnh Đàn Sử Giả vận khí tốt, tìm được hắn trước.
Đấu Chiến Thánh Phật nghe thấy lời nói của Tịnh Đàn Sử Giả thì trực tiếp tức giận gầm lên: Ngươi con mẹ nó đúng là con lợn, mau cút đi cho lão Tôn, nếu không lão Tôn gặp ngươi một lần th đánh ngươi một lần đó! Nói xong một cước đá vào mông Tịnh Đàn Sử Giả, đá bay Tịnh Đàn Sử Giả đi, đương nhiên, là dùng nhu lực, không khiến Tịnh Đàn Sử Giả bị thương.
Người khác không biết Tần Thiếu Phong biến thái cỡ nào, nhưng Đấu Chiến Thánh Phật thì biết, cho nên tất nhiên là không thể để Tịnh Đàn Sử Giả chịu thiệt, trực tiếp một cước đá phi Tịnh Đàn Sử Giả, để tránh Tịnh Đàn Sử Giả ở đây mất mặt, có một sư đệ như vậy, Đấu Chiến Thánh Phật cũng đành bất lực.
Tính cách thích chiếm tiểu tiện nghi của Tịnh Đàn Sử Giả, Đấu Chiến Thánh Phật cực kỳ minh bạch, nhưng ngươi muốn chiếm tiện nghi cũng phải nhìn rõ đối tượng chứ, ngươi tìm người khác thì có thể, nhưng đừng tìm tên biến thái Tần Thiếu Phong này. Tên biến thái có thể nhấc cả Phiên Thiên ấn lên này, Tịnh Đàn Sử Giả ngươi cả người đều là sắt thì cũng bị đập bẹp, vì thế Đấu Chiến Thánh Phật trực tiếp đá bay Tịnh Đàn Sử Giả.
để tránh cho tên ngu ngốc Tịnh Đàn Sử Giả kia tới quấy rối, Đấu Chiến Thánh Phật kéo Tần Thiếu Phong trực tiếp bay tới cửu trọng thiên ngoại thiên! Đàn tràng của Thượng Hoàng chính là ở Kim Ngao đảo Bích Du cung, đồng dạng cũng bồng bềnh trong trong hư không mờ mịt của nhất trọng thiên, từ xa nhìn lại, Kim Ngao đảo này thực sự giống hình dạng của kim ngao, nằm trong hư không, phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh khí, mà trên lưng Kim Ngao đảo thì có một tòa cung điện khổng lồ.
Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật bay đến phía trước Kim Ngao đảo Bích Du cung, lại thấy một tiểu đồng tử đang đứng phía trước Bích Du cung, thấy Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật đến đây, vội vàng bước lên phía trước nghênh đón, hành lễ với Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật, có điều lại nói với Tần Thiếu Phong: Vị này là thiếu Phong sư huynh phải không, giáo chủ chờ ngươi đã lâu.
Nghe thấy lời nói của đồng tử này, Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật nhìn nhau cười, biết lần này tới đây nhất định là có thể kiếm được lợi ích rồi, vội vàng đi theo đồng tử vào trong. Sau khi vào Bích Du cung, chỉ thấy phía trên đại điện có một chiếc Bồ Đoàn bồng bềnh trong không trung, mà phía trên Bồ Đoàn có một đạo nhân thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, đạo nhân thân mặc đạo bào, tuy rằng không tính là anh tuấn, nhưng rất dương cương, đây tất nhiên là Thượng Hoàng, cũng được gọi là Thông Thiên giáo chủ, sáng lập Tiệt giáo.
Thượng Hoàng hướng đến chủ trương hữu giáo vô loại, môn hạ đệ tử phần lớn là một số cỏ cây tinh quái, đương nhiên, cũng có một số đại thần thông giả, như là Đa Bảo Đạo Nhân, Kim Linh thánh mẫu, Quy Linh thánh mẫu, Vô Đương thánh mẫu, Tam Tiêu, Triệu Công Minh, mà Thái Hoàng này thần thông quảng đại, hơn nữa am hiểu bày trận, từng bày ra tru tiên kiếm trận, cần hợp sức của ba vị Thánh Hoàng mới có thể phá được, lại bày cả vạn tiên đại trận, uy lực kinh thiên động địa.
Tần Thiếu Phong nhìn thấy Thượng Hoàng ngồi ở đó, vội vàng bước lên phía trước hành lễ với Thượng Hoàng, rồi lập tức nói với Thượng Hoàng: Đệ tử Tần Thiếu Phong bái kiến sư phụ! Mà đối với hành vi vô sỉ này của Tần Thiếu Phong, Đấu Chiến Thánh Phật đã chai sạn rồi, hoàn toàn coi như không nhìn thấy không biết xấu hổ không biết xấu hổ này của Tần Thiếu Phong.
Nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, Thượng Hoàng chậm rãi mở mắt, lập tức nói với Tần Thiếu Phong: Bổn tọa không dối trá như những người đó, nói có cái gì tình cảm thầy trò với ngươi, bổn tọa ăn ngay nói thật, chính là thấy số mệnh của tiểu tử ngươi trùng thiên, muốn đánh cược trên người tiểu tử ngươi, về sau có được lợi ích thì đừng quên bổn tọa là được rồi.
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói trắng ra như vậy của Thượng Hoàng thì không hề cảm thấy xấu hổ và phản cảm chút nào, ngược lại rất thưởng thức tính cách ngay thẳng của Thượng Hoàng, vì thế nói với Thượng Hoàng: Hắc hắc, ta đây cũng không nói nhiều, nghe nói tiên thiên linh bảo của ngài là nhiều nhất, người xem trong tay đệ tử không có một kiện tiên thiên linh bảo nào, ngài có phải nên ban cho ta vài món để chơi hay không?"
← Ch. 0397 | Ch. 0399 → |