← Ch.0433 | Ch.0435 → |
Không thể không nói Tần Thiếu Phong rất có tư chất của diễn viên, suy diễn ra hình tượng tiểu nhân vật không cam lòng chịu ủy khuất, chịu oan uổng rất đúng chỗ, ít nhất thì Mộc Linh Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thiếu Phong, trong lòng cũng rất đồng tình, đồng thời cũng cảm thấy chín sư huynh của mình thật sự là rất xấu, sao có thể làm vậy được.
Ngay cả bồi bàn cũng bị Tần Thiếu Phong lừa dối, mặt không chút thay đổi cầm một khúc lục khinh mộc đó, đi tới chỗ chín sư đệ rồi sau đó nói với cửu sư đệ đó: Chúc mừng ngươi đã thành công mua được lục khinh mộc này, hiện tại lục khinh mộc là của ngươi, xin lấy ra năm trăm Hồng Mông đan.
Nghe thấy lời nói của lời nói, tên cửu sư đệ đó lập tức khóc không ra nước mắt, trong tay hắn làm sao có năm trăm viên Hồng Mông đan được, cho dù là lục khinh mộc đó đưa cho hắn thì hắn cũng không biết dùng, nếu hắn muốn thì thông thiên thần mộc đó về sau sẽ do hắn kế thừa, việc gì phải vì một khúc lục khinh mộc mà tiêu phí năm trăm Hồng Mông đan! Chỉ là hiện tại nhìn vẻ mặt của tên bồi bàn đó, hắn nếu không lấy ra năm trăm Hồng Mông đan thì mình khẳng định sẽ gặp phiền toái.
Cửu sư đệ hướng ánh mắt về phía lão già và sư huynh, các sư tỷ khác, mà lão già đó nhìn thấy ánh mắt của cửu sư đệ thì tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng vẫn phải giữ hình tượng của mình, vẫn nói: Cửu sư đệ, chỗ ta chỉ có bốn mươi viên Hồng Mông đan, ngươi nếu cần thì ta sẽ lấy ra. Mà các sư huynh, sư tỷ cũng đưa Hồng Mông đan của mình ra, có điều cộng lại cũng không tới một trăm viên!
Nhìn thấy một màn như vậy, hận ý của cửu sư đệ đó đối với Tần Thiếu Phong càng thêm nồng đậm, dù băm thây Tần Thiếu Phong thành vạn đoạn cũng không đủ để bình ổn lửa giận trong lòng cửu sư đệ này! Chỉ là bất kể thế nào, trước mắt vẫn phải vượt qua cửa này đã, nhìn trong tay không có đến một trăm viên Hồng Mông đan, cửu sư đệ này rất muốn xin ghi nợ với tên bồi bàn đó, để hắn về lấy, nhưng nghĩ đến năm trăm viên Hồng Mông đan thì cho dù là ở chỗ cha cũng là một khoản tài phú không nhỏ, hắn nếu tới chỗ cha hắn hỏi thì kiểu gì cũng bị chửi cho một trận.
Mấu chốt là nếu ghi nợ thì cá nhân hắn sẽ rất mất mặt. Có điều không thể không nói đầu óc của cửu sư đệ này xoay chuyển rất nhanh, bởi vì lục khinh mộc đó là bọn họ đấu giá thắng, cho nên có được Hồng Mông đan trừ mang tới lợi ích cho cửa hàng Đỉnh Thiên ra thì cũng là của bọn họ, chỉ cần bù đắp lợi ích cho cửa hàng Đỉnh Thiên là được rồi, chuyện còn lại cũng dễ giải quyết thôi.
Sau khi nghĩ ra phương pháp này, cửu sư đệ này lập tức truyền âm cho bồi bàn, bồi bàn đó tuy rằng rất khinh bỉ đối với hành vi của cửu sư đệ này, có điều người ta dù sao cũng là thập phẩm Thánh Hoàng, huống hồ còn là người thừa kế của vương triều Thanh Mộc như vậy thì dù sao cũng phải nể chút mặt mũi, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Chỉ là năm trăm viên Hồng Mông đan, dựa theo quy củ của cửa hàng Đỉnh Thiên, bọn họ phải cho cửa hàng Đỉnh Thiên năm mươi viên Hồng Mông đan làm lợi ích, mà giao ra năm mươi viên Hồng Mông đan cũng khiến cửu sư đệ bọn họ cực kỳ đau lòng, nhưng năm mươi viên Hồng Mông đan, cho dù là bọn họ dựa vào Thông Thiên thần mộc đẻ tu luyện, muốn ngưng tụ ra năm mươi viên Hồng Mông đan cũng cần tiêu phí thời gian rất dài.
Mà người tạo thành tất cả những điều này là Tần Thiếu Phong, cho nên dưới tình huống như vậy, cửu sư đệ, đại sư huynh đó và mấy vị Thánh Hoàng khác đều cực kỳ oán hận Tần Thiếu Phong, có điều nơi này là cửa hàng Đỉnh Thiên, bọn họ cũng không dám động thủ. Lúc này, bán đấu giá tiếp tục, bởi vì có bài học trước, bọn cửu sư đệ không tranh giá nữa, cho nên Tần Thiếu Phong cũng kiếm được không ít thứ tốt, cuối cùng chỉ còn lại có một kiện bán đấu giá phẩm, mà một kiện bán đấu giá phẩm cuối cùng này lại là một cái chìa khóa.
Đây là một chiếc chìa khóa của viễn cổ bí tàng, tương truyền bên trong viễn cổ bí tàng này có thiên địa kì trân vô cùng vô tận, lại có tất cả Hồng Mông tử khí của một vị cường giả cảnh giới Thần Quân sau khi niết bàn, người có được viễn cổ bí tàng này chỉ cần luyện hóa được Hồng Mông tử khí này thì lập tức có thể trở thành cường giả cảnh giới Thần Quân! Giá khởi điểm là một trăm Hồng Mông đan! Bồi bàn nói với mọi người, đương nhiên, chủ yếu vẫn là nói với Tần Thiếu Phong.
Trong cuộc bán đấu giá trước, lão già và bọn cửu sư đệ một câu cũng không có nói, tất cả thiên địa kì trân đều bị Tần Thiếu Phong mua được, có điều Tần Thiếu Phong ra giá cũng không thấp, cho nên bồi bàn này cũng có được không ít phần trăm, do đó càng thêm ra sức giới thiệu với Tần Thiếu Phong.
Khi Tần Thiếu Phong nhìn thấy chiếc chìa khóa đó thì trong lòng cũng khẽ động, bởi vì tạo hình của chiếc chìa khóa này cực kỳ kỳ lạ, cho dù là Tần Thiếu Phong kiến thức uyên bác cũng chưa từng được thấy chiếc chìa khóa như vậy, bởi vì tạo hình của chìa khóa này rất giống là một thanh tiểu kiếm, màu đồng đen thoạt nhìn phong cách cổ xưa, trong đó cũng không phóng xuất ra bất kỳ năng lượng ba động nào cả, bất kể nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một chiếc chìa khóa bình thường.
Hai tram Hồng Mông đan! Tần Thiếu Phong tùy ý hô, hơn nữa trong cuộc cạnh tranh trước, Tần Thiếu Phong cho tới bây giờ đã tốn mấy ngàn viên Hồng Mông đan, bộ dạng tài đại khí thô, căn bản là không giống như là những lời lúc trước của Tần Thiếu Phong.
Mà nghe thấy Tần Thiếu Phong hô lên hai trăm viên Hồng Mông đan, cửu sư đệ đó nhìn lục khinh mộc trong tay mình, lại càng cảm thấy mình bị Tần Thiếu Phong chơi rồi, lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt, nhìn lục khinh mộc trong tay mình mà cảm thấy như một sự mỉa mai, một chưởng vỗ nát lục khinh mộc đó rồi ném xuống đất.
Sau đó cửu sư đệ, lão già đó đứng dậy ly khai, Mộc Linh Nhi tất nhiên cũng đi dẫn đi. Lần này bọn họ trừ một kiện lục khinh mộc do bọn họ mang đến bị bọn họ mua ra thì không mua được thứ gì khác, như vậy tất nhiên là trong lòng rất tức giận, nhưng mà lại không thể phát tiết trong cửa hàng Đỉnh Thiên.
Nhìn cửu sư đệ và đám Thánh Hoàng này đều ly khai, Tần Thiếu Phong tâm thần khẽ động, lập tức chưởng quầy của cửa hàng Đỉnh Thiên này đi ra, sau khi tới đây, Tần Thiếu Phong cũng đã gieo ma chủng vào mọi người ở nơi này, hiện giờ chỉ khởi động ma chủng trong cơ thể chưởng quầy thôi.
Viễn cổ bí tàng vừa nói với ta có phải là thật không? Như vậy chìa khóa còn có bao nhiêu cái nữa? Tần Thiếu Phong nói với chưởng quầy của cửa hàng Đỉnh Thiên, trong lòng có Tần Thiếu Phong chút hoài nghi viễn cổ bí tàng này rất có vấn đề, bởi vì nếu có tất cả Hồng Mông tử khí của cường giả cảnh giới Thần Quân, như vậy cửa hàng Đỉnh Thiên sao có thể mang thứ này ra bán đấu giá được?
Tần Thiếu Phong vừa hỏi chưởng quầy vừa vươn tay ra tóm về phía lục khinh mộc bị cửu sư đệ đó đánh nát, hút lấy những mảnh vụn của lục khinh mộc vào tay rồi lập tức cắn nuốt, bắt đầu luyện hóa. Mà lúc này, chưởng quầy đó cũng bắt đầu nói về chuyện của viễn cổ bí tàng.
Viễn cổ bí tàng này là có thật, hơn nữa chuyện bên trong có toàn bộ Hồng Mông tử khí của cường giả cảnh giới Thần Quân cũng là thật, chỉ có điều viễn cổ bí tàng này cho tới bây giờ vẫn chưa được mở, cho dù là người đứng đầu vương triều Đỉnh Thiên xuất thủ nhưng mà cũng chỉ là mở được một góc cấm chế, cho thấy Hồng Mông tử khí ẩn chứa trong đó là của cường giả đã sớm tới cảnh giới Thần Quân, chỉ có điều vẫn không thể nào vào được, cũng không thể mang Hồng Mông trong đó ra được.
Chính là vì như vậy, vương triều Đỉnh Thiên mới công bố ra tin tức về viễn cổ bí tàng này, mục đích không cần nói cũng biết, đó chính là muốn xem có ai có thể mở của viễn cổ bí tàng này không, mà chỉ cần mở được viễn cổ bí tàng này thì đến lúc đó đồ trân quý bên trong sẽ rơi vào trong tay ai thì chưa nhất định.
Chìa khóa được bán đấu giá lần này cũng là thật, chính là vương triều Đỉnh Thiên luyện chế, đương nhiên, chiếc chìa khóa này chỉ có thể mở được cấm chế bên ngoài viễn cổ bí tàng, mà thứ bên ngoài đã sớm lọt vào trong tay của vương triều Đỉnh Thiên rồi, về phần khu vực trung tâm thì dựa vào chiếc chìa khóa này căn bản là không mở được.
Hơn nữa chìa khóa như vậy đã bị vương triều Đỉnh Thiên bán đấu giá ra không biết bao nhiêu chiếc, như vậy không chỉ có thể đạt được lượng Hồng Mông đan khổng lồ mà lại có thể tụ tập được càng nhiều người hơn đi mở viễn cổ bí tàng đó cho vương triều Đỉnh Thiên, chuyện tốt như vậy, vương triều Đỉnh Thiên tất nhiên là sẽ không bỏ qua.
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của chưởng quầy đó thì gật đầu, lập tức ra hiệu cho chưởng quầy đi xuống, mà hắn thì không lập tức rời khỏi cửa hàng Đỉnh Thiên mà ngồi ở đó lẳng lặng nghiền ngẫm, bên trong viễn cổ bí tàng này khẳng định vô cùng hung hiểm, mà một thập ngũ phẩm Thần Đồ cho dù là tới đó cũng tuyệt đối không làm được gì, phải biết rằng người đứng đầu của vương triều Đỉnh Thiên cũng đã xuất thủ rồi.
Chỉ là nếu không đi thì Tần Thiếu Phong lại không cam lòng, bảo tàng như vậy xuất hiện trước mặt mình, nếu mình không thể có được thì tuyệt đối không phải là tính cách của Tần Thiếu Phong, cho nên cuối cùng Tần Thiếu Phong vẫn quyết định sẽ tới viễn cổ bí tàng, chỉ có điều lại không phải là bây giờ.
Tần Thiếu Phong rất rõ ràng thực lực hiện tại của mình, cho dù là tới viễn cổ bí tàng đó thì cũng là làm đồ ăn cho người khác, cho nên vẫn phải tăng cường thực lực của mình trước đã, tối thiểu phải có lực lượng đủ để tự bảo vệ mình thì mới được. Hơn nữa viễn cổ bí tàng đó đã bị công khai thời gian dài như vậy rồi, nếu có thể bị mở thì đã sớm bị mở rồi, cho nên cũng không cần sốt ruột.
Sau khi tính toán xong, Tần Thiếu Phong cũng đã luyện hóa xong lục khinh mộc đó, cũng chứng thực suy đoán của Tần Thiếu Phong, lục khinh mộc đó quả nhiên là không có năng lực ngưng tụ Hồng Mông đan có điều có điều vẫn có thể đề cao một chút tốc độ hấp thu Hồng Mông nguyên khí, nếu không thì vương triều Đỉnh Thiên liệu có chịu bỏ qua nó không?
Ta là một hảo hài tử, không muốn giết người, mà các ngươi lại luôn chế tạo lý do để ta giết người, giờ bảo ta phải làm sao đây? Tần Thiếu Phong đứng lên rồi lẩm bẩm, sau khi nói xong thì bước ra bên ngoài.
Mà lúc này đám người cửu sư đệ và lão già đã rời khỏi từ trước đang ở ở bên ngoài chờ Tần Thiếu Phong đi ra.
← Ch. 0433 | Ch. 0435 → |