← Ch.0143 | Ch.0145 → |
- Ám huyết ta không có cách nào tu luyện, nhưng mà Kiếm bạo... lại có thể thử một hai. Đem nó dung nhập vào trong Kinh Vân sát, kể từ đó uy lực tất sẽ lần nữa tăng lên nhiều. Nhưng mà khi đó sẽ không còn thích hợp gọi nó là Kinh Vân sát nữa. Đợi sau khi luyện thành phải cho nó một cái tên mới a.
Sở Mộ âm thầm nói.
Đây không phải là việc trong một sớm một chiều, cần một chút thời gian. Lúc này Sở Mộ chào hỏi đám người La Ngọc Phong, sau khi rời khỏi lập tức tiến vào trong lầu các của mình.
Vài ngày kế tiếp Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm trong cường hóa Kinh Vân sát và dung hợp với kiếm bạo. Mà hắn cũng cảm giác được, bình cảnh Vân chi ý cảnh của mình dường như có chỗ buông lỏng, một cỗ lực lượng rục rịch, đang chờ đánh tan bình cảnh này.
Nhoáng một cái thời gian năm ngày trôi qua. Tính cả thời gian Sở Mộ tìm hiểu việc luân chuyển giữa Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật đã được ba mươi ngày, tròn một tháng.
Như cũ, vẫn là ở Thanh Phong hậu viện, cũng chỉ có một mình Sở Mộ. Hắn đứng bất động, hai mắt sáng ngời dị thường, tinh mang bắn ra bốn phía, bức người tới cực điểm. Nếu như có người nhìn kỹ hai mắt của Sở Mộ sẽ phát hiện ra, ở đáy mắt Sở Mộ dường như có từng áng mây trôi qua, kiếm khí trong cơ thể bành trướng mãnh liệt.
Bỗng nhiên ra tay, nhanh như thiểm điện. Kiếm quang lóe lên, chém ra một kiếm. Lập tức mây mù hội tụ, mây trắng cuồn cuộn xông về phía trước, giống như gió nổi mây phun, bên trong đám mây trắng đường kính chừng năm thước lại có mười đám mây trắng đường kính không tới nửa thước đang chuyển động không có chút quy tắc nào.
Mây trắng cực lớn cuồn cuộn sau khi lao ra ngoài chừng chục thước đột nhiên nổ tung, dưới va chạm, vô số kiếm khí màu trắng to như ngón tay, giống như lưỡi kiếm, vô cùng sắc bén xé rách bốn phương tám hướng, trực tiếp bao phủ phạm vi hơn hai mươi thước. Rậm rạp, chằng chịt, loại thanh âm kim loại va chạm này làm cho da đầu người ta run lên, sắc mặt đại biến.
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười thỏa mãn, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, chỉ cảm thấy trong linh hồn mình dường như có chút chấn động, giống như có thứ gì đó đâm rách tấm màng mỏng, áng mây trong mắt trở nên nồng đậm.
Kiếm kỹ cao giai đã thành.
Vân Chi ý cảnh cũng tăng lên.
Giờ tý cũng chính là mười một giờ buổi tối, sắc trời đen như mực, vươn tay cũng khó có thể nhìn thấy năm ngón tay. Các đệ tử trong kiếm viện đại bộ phận đều ngủ say, thông qua nghỉ ngơi, khôi phục tiêu hao trong ngày. Điều dưỡng đủ tinh thần, thể lực cho ngày hôm sau tu luyện.
Nhưng mà ở cửa kiếm viện vẫn như cũ có hai Kiếm giả bán bộ Hóa Khí cảnh đứng thẳng, giống như là bức tượng sừng sững bất động, khí tức toàn thân nội liễm.
Một đạo thân ảnh từ trong Thanh Phong nội viện rời đi, thi triển thân pháp vô thanh vô tức đi trong bóng đêm, đi về phía tây kiếm viện, không bao lâu sau đã đi tới bức tường phía tây, bay vọt qua bức tường, đi ra bên ngoài.
Tốc độ tăng lên, hóa thành một cơn gió phóng về phía trước. Sau một khoảng thời gian, đạo thân ảnh này dừng lại trước rừng trúc.
Trên bầu trời có một vầng trăng sáng, tỏa ra quang mang trắng muốt mà sâu kín, chiếu rọi mặt đất giống như phủ lên một tấm lụa mỏng, như ẩn như hiện, khiến cho mặt đất trong bóng đêm tăng thêm vài phần thần bí và u ám.
Có gió thổi qua làm cho trong đêm khuya có vài phần lạnh lẽo, thổi khiến cho lá trúc lắc lư phát ra tiếng soàn soạt, giống như tô điểm cho bầu trời đêm yên tĩnh một chút thú vị, khó có thể dùng lời mà biểu đạt được.
Sở Mộ đứng trước rừng trúc, đôi mắt lập lòe tỏa sáng, tinh mang bắn ra bốn phía, đi vào trong rừng trúc, chậm rãi đảo qua, giống như muốn nhìn thấu rừng trúc vậy.
Tác dụng khi Thị kiếm đại thành khiến cho hắn cho dù trong đêm tối như vậy, trong mắt hắn cũng không khác gì ban ngày, không có tạo thành chút ảnh hưởng nào tới hắn.
Vì sao nửa đêm Sở Mộ lại không ngủ, mà còn chạy tới rừng trúc ngoài kiếm viện, rốt cuộc có mục đích gì?
Bởi vì ban ngày Sở Mộ thu được một phong thư của Vương Lân gửi, Vương Kỳ đưa tới, nội dung là giờ tý tối nay, ở trong rừng trúc phía tây kiếm viện hóa giải mâu thuẫn trước đó.
Sở Mộ cũng không có đem chuyện này nói cho đám người La Ngọc Phong biết. Bởi vậy bọn họ cũng không biết Sở Mộ lúc này rời khỏi Thanh Phong viện, rời khỏi kiếm viện, đến rừng trúc này.
Trực giác nói cho Sở Mộ biết, Vương Lân này chỉ sợ không có ý gì tốt. Nhưng mà Sở Mộ cũng muốn giải quyết việc này, Vương Lân và Lâm Lạc Thủy, lúc trước khi Sở Mộ dung hợp linh hồn, trong trí nhớ vô cùng khắc sâu hai người này. Bởi vì bọn họ nhục nhã và đả kích Sở Mộ trước đó, mới khiến cho Sở Mộ quyết định cố gắng tu luyện, gia tăng thực lực, trở nên cường đại, bởi vậy mới trở thành một loại chấp niệm.
Chấp niệm có đôi khi trở thành động lực, có đôi khi lại trở thành một loại chướng ngại. Mà bây giờ, chấp niệm trước đó của Sở Mộ đã trở thành một loại chướng ngại của Sở Mộ hiện tại. Chướng ngại này cũng không đơn giản, bởi vì nó sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng khó thấy đối với Sở Mộ hiện tại. Loại ảnh hưởng này ảnh hưởng tới linh hồn, giống như là một thứ dơ bẩn bám vào trên máy móc vậy, khiến cho máy móc vận chuyển không có cách nào thông thuận mười phần.
Trong kiếm viện, quả tực Sở Mộ có thể đưa ra quyết chiến với Vương Lân, hắn cũng nắm chắc đánh bại Vương Lân, nhưng mà Sở Mộ lại có ý nghĩ khác.
Người như Vương Lân một khi bị đánh bại, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa hắn ta là đệ tử kiếm phái thượng phẩm. Bất luận là ở phương diện nhân mạch hay tài nguyên đều vượt qua Sở Mộ rất nhiều. Cho nên Sở Mộ muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã, triệt để giải quyết phiền toái. Biện pháp chỉ có một, đó là giết chết Vương Lân, không có người này, đủ loại phiền toái tự nhiên có thể tránh khỏi.
Đây là tinh túy của câu kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc nói cho Sở Mộ biết. Là phương thức trực tiếp, hữu hiệu nhất. Chắc hẳn, khi Vương Lân viết thư cho hắn cũng ôm loại suy nghĩ này a.
- Ta có thể cảm giác được sát cơ trong rừng trúc này.
Sở Mộ âm thầm nói. Khóe miệng nở nụ cười lạnh:
- Xem ra cái gọi là giải quyết mâu thuẫn của Vương Lân không có đơn giản như vậy, cũng không biết hắn có đến hay không.
Ý nghĩ trong đầu chuyển đổi, bước chân Sở Mộ chính thức bước vào rừng trúc.
Rừng trúc này không nhỏ, mỗi một cây trúc đều dài chừng năm sáu thước, thẳng tắp, gió thổi qua, ngẫu nhiên có lá trúc rơi xuống, vô thanh vô tức đáp xuống mặt đất.
Bàn chân Sở Mộ đạp lên tầng lá trúc khô, phát ra thanh âm rất nhỏ, chỉ là trong đêm khuya lại có chút rõ ràng, bị gió thổi qua, nhanh chóng tiêu tán.
Cước bộ của Sở Mộ cũng không nhanh, cũng không chậm, tốc độ coi như bình thường, chậm rãi đi vào trong rừng trúc, không lâu sau đã đi vào giữa rừng trúc.
- Ha ha ha...
*****
Một tiếng cười chói tai bỗng nhiên vang vọng, chỉ thấy một đạo thân ảnh đột nhiên từ bên trên rơi xuống, rơi xuống mặt đất, giẫm phải lá trúc khô, tạo thành tiếng vang vọng. Người này hai mắt lập lòe, có một tia sát cơ lạnh lẽo và sắc bén giao thoa, thấp giọng quát:
- Sở Mộ, không ngờ tới ngươi lại dám tới, có chút đảm lượng, nơi này sẽ trở thành nơi vùi thây của ngươi.
- Vương Kỳ, thì ra là ngươi, Vương Lân đâu? Gọi hắn xuất hiện đi.
Sở Mộ đơn giản đã nhìn rõ gương mặt của đối phương, hắn cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm nói, cũng không có đặt Vương Kỳ vào trong mắt.
Cho dù lúc này Vương Kỳ và hắn đều có tu vi thập đoạn trung kỳ.
- Đối phó với ngươi không cần tìm tam đệ ta.
Vương Kỳ lạnh lùng cười, ngữ khí tràn ngập khinh thường:
- Đừng tưởng rằng ngươi đánh bại phế vật Tống Quang Đào kia là tự cho mình thực lực rất cao.
- Xem ra ngươi đối với thực lực của mình rất là tự tin nha. Cũng được, rút kiếm đi, giết ngươi, sau đó lại tìm cơ hội thu thập Vương Lân.
Sở Mộ lỡ đễnh, nói.
Sắc mặt Vương Kỳ biến đổi, sát cơ bộc phát:
- Tối nay chính là ngày chết của ngươi.
Một kiếm rút ra, chém về phía trước, kiếm khí tung hoành bắn tới, mang theo từng cơn gió, quỹ tích u ám tới cực điểm, giống như bóng đêm bốn phía càng thêm âm trầm, ảm đạm.
Thân thể lắc lư, theo gió mà động, chỉ đơn giản đã tránh đi mấy đạo kiếm khí. Những cây trúc đằng sau bị kiếm khí chém qua lục tục bị chém rụng xuống, đụng phải cây trúc khác, phát ra tiếng kẽo kẹt quái dị.
- Đối với ta mà nói, thực lực ngươi quá yếu, đem người mai phục khác kêu ra đi.
Thân thể Sở Mộ phiêu hốt bất định làm cho Vương Kỳ căn bản không có cách nào tập trung, không có cách nào tập trung thì cũng không có cách nào ra tay. Mà Sở Mộ nói ra câu này càng khiến cho Vương Kỳ biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
- Được, ngươi đã phát hiện ra thì vậy như ngươi mong muốn. Chư vị xuất hiện đi, dù sao tối nay Sở Mộ tuyệt đối không thể nào sống sót rời khỏi đây được.
Vương Kỳ khẽ quát một tiếng, chợt, từng tiếng sột soạt vang vọng, từ bốn phía có từng đạo thân ảnh giống như mũi tên bắn ra.
Có năm đạo thân ảnh lao về phía Sở Mộ, hai chân đạp vào trên cây trúc, lực lượng bộc phát, dựa thế bắn qua. Hóa thành từng mũi tên, từng tiếng ầm vang bộc phát, cùng lúc đó kiếm quang sắc bén, chói mắt lập lòe, làm cho hai mắt Sở Mộ khẽ nhíu lại.
Thoáng chốc, năm đạo kiếm quang lạnh lẽo, tràn ngập sát cơ khôn cùng không ngờ lại giống như phá toái hư không chém tới, phân biệt từ năm góc độ khác nhau, Vương Kỳ cũng nắm chặt cơ hội, thi triển sát chiêu kiếm thuật, một kiếm hòa thành cơn lốc sắc bén vô cùng, đâm rách không khí phát ra tiếng ầm vang, lại mang theo vài phần âm lãnh khiến cho da đầu người ta run lên.
Sở Mộ gặp phải xu thế tuyệt sát, vẻ mặt lạnh lẽo, hai mắt bắn ra quang mang kinh người tới cực điểm, xuyên thủng hư không, xé rách bóng đêm.
Sáu đạo sát khí đáng sợ xâm nhập toàn thân, nhao nhao tập trung lại, làm cho Sở Mộ sinh ra một loại cảm giác vô lực, trên trời dưới đất không có kẽ hở. Xu thế tuyệt sát của sáu người Vương Kỳ đã sớm được thương lượng từ trước. Hơn nữa trải qua nhiều lần mô phỏng, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.
Nếu như đổi lại là những người khác, cho dù là bán bộ Hóa khí, Kiếm giả như vậy đối mặt với xu thế tuyệt sát như thế, hơn phân nửa cũng phải nuốt hận tại chỗ. Nhưng mà Sở Mộ thì khác, hắn có cảnh giới kiếm thuật tông sư, thị kiếm lại đại thành, nhìn đêm tối như ban ngày. Liếc mắt đảo qua, trong mắt như có lồng đèn sáng chói, đem quỹ tích tuyệt sát của sáu người này nhìn rõ.
Thân thể lay động, phiêu hốt bất định, trong nháy mắt thân ảnh Sở Mộ biến ảo hơn mười lần, rốt cuộc thoát khỏi vòng tập trung của sáu người kia. Đồng thời ta đánh ra một kiếm, phá vỡ ra một lỗ hổng, hóa thành cuồng phong lao ra.
Trong lúc bay ra, mũi chân điểm vào một cây trúc, kiếm khí mạnh mẽ bộc phát, hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén, đâm thẳng một đường về phía Vương Kỳ.
- Không tốt.
Vương Kỳ lập tức kinh hãi vạn phần, mạnh mẽ dừng lại sát chiêu kiếm thuật. Không để ý tới việc kinh mạch bị thương mà cưỡng ép thi triển thân pháp lướt đi, né tránh một kiếm của Sở Mộ. Một tiếng rên rỉ vang lên, hắn cảm thấy kinh mạch mình như bị xé rách, đau đớn vô cùng, khóe miệng cũng có máu tươi tràn ra.
Thực lực năm người khác cũng không kém, phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt khi Sở Mộ thoát thân, năm kiếm giao thoa, phát ra tiếng va chạm đáng sợ, tia lửa bắn ra, kiếm quang lập lòe, mượn nhờ lực va chạm này, thân thể năm người chuyển đổi, kiếm quang kinh người lần nữa lăng không chém ra, lần nữa bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Nhưng mà xu thế sáu người hợp kích hoàn mỹ đã bị Sở Mộ phá vỡ. Quỹ tích và thân thể xuất kiếm của bọn họ đã bị Sở Mộ nhìn rõ ràng.
Một vòng tinh mang từ trong mắt bắn ra, sát cơ như hoa đua nở:
- Vừa vặn dùng các ngươi thử uy lực của kiếm kỹ cao giai Toái Vân kiếm bạo ta mới sáng chế ra.
Thoáng chốc, hai thành Vân Chi ý cảnh dung nhập vào trong kiếm kỹ Vân hệ cao giai mới, dung nhập vào trong Toái Vân kiếm bạo, khiến cho uy lực nó tăng lên gấp đôi, vô cùng đáng sợ.
Trong tích tắc này bất kể là Vương Kỳ hay là năm Kiếm giả đang chém giết tới đều biến sắc, hai mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Trong lòng tràn ngập cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Chỉ cảm thấy tử vong hàng lâm bao phủ toàn thân, từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào trong lỗ chân lông, bức thẳng tới linh hồn, không tự chủ được mà toàn thân khẽ run rẩy.
Trong mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một đám mây trắng đang nhanh chóng xoay tròn bắn tới, lạnh lẽo bao phủ toàn thân. Bởi vì tốc đọ quá nhanh cho nên không kịp né tránh, cả đám đều lọt vào trong đám mây trắng kia.
- Giết.
Từng tiếng quát chói tai vang vọng, từng đạo kiếm khí mạnh mẽ lan tràn tạo thành kiếm khí hộ giáp, hơn nữa còn liên tục thi triển sát chiêu, kiếm quang trong sát na rít gào, sấm sét lập lòe cuồn cuộn, nhao nhao va chạm với mây trắng.
Mây trắng giống như không chịu nổi, đột nhiên chợt nổ tung. cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ vượt quá cực hạn giống như một hồi chuông cảnh báo vang lên, từng đạo kiếm khí vân hệ màu trắng to bằng ngón tay cái, sắc bén như Ngụy kiếm khí bắn ra bốn phương tám hướng, rậm rạp, chằng chịt xuyên thủng hư không, trong nháy mắt bao trùm phạm vi hai mươi thước.
Vài tiếng kêu thê lương, thảm thiết xuyên thủng trời đêm, càng có vô số thân trúc bị chém qua mà đổ rạp phát ra tiếng ầm ầm, rồi chậm rãi đổ xuống mặt đất.
Trăng sáng trắng muốt phảng phất như có máu tươi màu đỏ lan tràn. Tối nay nhất định không phải là một đêm yên tĩnh.
Trong rừng trúc, Sở Mộ chậm rãi cầm kiếm đi tới, bàn chân dẫm nát lá trúc khô tạo thành tiếng vang chói tai vô cùng, làm cho trái tim Vương Kỳ kinh hoảng, toàn thân run rẩy không ngừng, chỉ là hắn lại không có lực đứng dậy.
← Ch. 0143 | Ch. 0145 → |