← Ch.0193 | Ch.0195 → |
Trên thực tế, thật ra hắn đánh giá cao Sở Mộ. Sở dĩ Sở Mộ biết tình hình đặc biệt khi Hoàng Phủ Phi Yến thi triển Phi Yến Lược Ba lúc ấy có sát chiêu tiếp sau, thuần túy là một loại trực giác phán đoán của kiếm thuật Tông Sư. Cũng chính là loại năng lực này, khiến hắn có thể làm ra ứng phó nhanh hơn, kịp thời ngăn cản cản khúc dạo đầu trong sát chiêu của đối phương, có thể khiến cho sát chiêu với uy lực cường đại không có cách nào thi triển ra.
Nhưng bất kể nói thế nào, loại năng lực này cũng khiến cho Hoàng Phủ Thắng Long vô cùng coi trọng.
- Có lẽ ta nên tiếp xúc với người này một chút. Tốt nhất là có thể đánh một trận với hắn.
Hoàng Phủ Thắng Long âm thầm nói.
Thoáng cái, năm canh giờ đã trôi qua. Ở bên trong Kim Kiếm Mộ, Sở Mộ dần dần tỉnh táo. Vạn kiếm đột nhiên dừng lại, yên lặng. Tất cả đều rơi xuống đất, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
- Có lĩnh ngộ, nhưng tiến triển thong thả, vẫn chưa tới một thành hai.
Sở Mộ cẩn thận cảm giác, sau đó than thở vài câu. Hắn lấy ra kiếm lệnh, rời khỏi Kim Kiếm Mộ.
- Thế nào? Loại ý cảnh thứ ba đặc biệt khó có thể lĩnh ngộ.
Trưởng lão trấn thủ vội vàng đi tới nói:
- Ngươi vẫn nên nghe theo lời khuyên của lão phu. Không nên đem thời gian quý giá sử dụng ở trên việc lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba này. Chỉ cần chuyên chú tăng hai ý cảnh phong vân hiện tại lên tới ba thành, sau đó lại tăng tu vi lên tới đỉnh phong. Cố gắng chuẩn bị thật đầy đủ thì đột phá Hóa Khí Cảnh. Nói không chừng đến lúc đó, hai ý cảnh phong vân còn có thể một lần hành động tăng lên tới bốn thành, uy lực tăng lớn. Hơn nữa, tuy rằng hai ý cảnh quả thực không bằng ba loại ý cảnh, nhưng Phong Chi Ý Cảnh và Vân Chi Ý Cảnh lại là ý cảnh có thể dung hợp với nhau. Sau khi dung hợp, uy lực so với chỉ một ý cảnh lại cường đại hơn gấp hai lần. Vô cùng đáng sợ.
- Ý cảnh dung hợp với nhau sao?
Trong lòng Sở Mộ thoáng động. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt của mình dường như lại mở ra một cánh cửa.
- Không sai. Ý cảnh dung hợp với nhau. Chờ sau khi ngươi đột phá đến Hóa Khí Cảnh trở thành học viên nội phủ, liền có thể ở bên trong Tàng Công Lâu tìm được điển tích dung hợp ý cảnh với nhau. Đến lúc đó ngươi có thể từ từ hiểu rõ.
Trưởng lão trấn thủ lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò nói. Thật ra không phải hắn không muốn chỉ điểm Sở Mộ, mà là bản thân hắn chỉ lĩnh ngộ một loại ý cảnh. Đối với chuyện dung hợp ý cảnh với nhau cũng chỉ là nghe người khác nói lại mà thôi.
- Đa tạ trưởng lão chỉ điểm. Ta cáo từ trước.
Sở Mộ làm kiếm lễ.
- Ừ, ngươi có thể nghĩ thông suốt là hay nhất.
Trưởng lão trấn thủ gật đầu, thần sắc tràn ngập vui mừng.
- Dung hợp ý cảnh với nhau...
Vừa đi về phía Kiếm Lâu số 5, Sở Mộ vừa suy nghĩ.
Hắn chưa bao giờ suy nghĩ qua, giữa các ý cảnh khác nhau, có thể dung hợp với nhau, do đó phát huy ra uy lực càng đáng sợ.
Một mặt bởi vì thực lực của bản thân không đủ, kinh nghiệm không đủ. Dù sao thế giới quá rộng lớn, ẩn chứa ảo diệu vô cùng vô tận. Bất kỳ kẻ nào vẫn không có cách nào lĩnh hội được tất cả.
Sở Mộ ở trong hàng tỉ sinh linh trên đại lục Cổ Kiếm, chẳng qua là một thành viên vô cùng bình thường mà thôi. Hắn vừa bước chân ra, vừa đi lên đường, muốn đến mục tiêu, vẫn còn đặc biệt xa xôi.
Ở một phương diện khác, cũng bởi vì nội tình, bất kể là Sở gia hay Thanh Phong Kiếm Phái nội tình đều đặc biệt nông cạn. Cũng bởi vì điểm này, có thể khiến Sở Mộ rõ ràng có rất nhiều thiếu sót trên phương diện kiến thức. Không có cách nào so sánh được với con cháu vương thất và kiếm phái thượng phẩm.
Phương diện thứ ba chính là đối với lĩnh ngộ ý cảnh còn chưa đủ tinh thâm. Trên tiểu thành còn có đại thành và viên mãn. Một khi ý cảnh lĩnh ngộ tới trình độ nhất định, tất nhiên sẽ từ từ cảm nhận được ý cảnh dung hợp với nhau.
Bất kể nói thế nào, trưởng lão trấn thủ Tu Luyện Thánh Địa khuyên nhủ một hồi, khiến Sở Mộ hiểu trước được ý cảnh dung hợp với nhau, giúp Sở Mộ mở ra một cánh cửa lớn mới. Lại có một mảnh trời mới hiện ra ở trong mắt Sở Mộ.
- Này, nam mặt lạnh, ngươi đứng lại đó cho ta.
Thời điểm Sở Mộ vừa đi vào phong cấm, một tiếng kêu khẽ từ phía sau cách đó không xa truyền đến.
Nhìn lại, hóa ra là Hoàng Phủ Phi Yến. Sở Mộ cũng không để ý tới, đi thẳng vào bên trong Kiếm Lâu.
- Hừ, nam mặt lạnh, ngươi nhớ kỹ cho ta. Cũng dám bỏ qua ta.
Hoàng Phủ Phi Yến nhìn về phía bóng lưng Sở Mộ, giơ nắm đấm lên, bĩu môi, lộ ra hai cái răng tiểu hổ hung tợn uy hiếp nói.
Quay về tầng hai của Kiếm Lâu, Sở Mộ chăm chú ở trên phương diện dung hợp ý cảnh với nhau. Mấy canh giờ sau, bản thân cảm thấy mệt mỏi hết lực choáng váng, lại không có thu hoạch gì.
Hắn biết, đây là bởi vì mình lĩnh ngộ ý cảnh không đủ. Ở một phương diện khác là mình không có phương pháp chính xác, ý cảnh lĩnh ngộ còn khó khăn. Muốn dung hợp ý cảnh với nhau, nhất định sẽ càng thêm khó khăn.
...
- Cái gì! Ngươi còn muốn tiến vào Kim Kiếm Mộ? Không được, tuyệt đối không thể.
Trưởng lão trấn thủ kinh ngạc kêu lên, sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn. Hắn vốn cho là ngày hôm qua mình khuyên can một hồi, sẽ khiến Sở Mộ thay đổi chủ ý. Không nghĩ tới ngày hôm nay Sở Mộ vẫn muốn tiến vào Kim Kiếm Mộ, khăng khăng làm theo ý mình.
- Trưởng lão, thật ra trước đó ta đã lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh.
Sắc mặt trưởng lão trấn thủ đen như đáy nồi. Hai mắt lộ ra sự tức giận. Làm một kiếm giả cường đại, xuất phát từ lòng tốt khuyên can lại bị bỏ qua. Lòng tốt của mình lại bị người ta cho là lòng lang dạ thú. Hơn nữa trưởng lão để cho Sở Mộ sớm biết rằng ý cảnh có thể dung hợp với nhau. Nghiêm khắc mà nói, đối với Sở Mộ vẫn có ơn chỉ điểm, Sở Mộ liền không dự định giấu diếm.
Hơn nữa xem tình huống này, theo ý của trưởng lão hình như cũng sẽ không đồng ý để Sở Mộ tiến vào Kim Kiếm Mộ.
Đồng thời, Sở Mộ còn muốn phát ra chấn động của Kim Chi Ý Cảnh.
- Kim... Kim Chi Ý Cảnh...
Hai mắt trưởng lão trấn thủ trợn trừng lên, chỉ vào Sở Mộ. Lời nói cũng trở nên ngắt quãng, vạn phần khiếp sợ.
Mặc dù có tu vi Khí Hải Cảnh, kiến thức rộng rãi, nhưng trưởng lão trấn thủ vẫn phải mất một lúc lâu mới khôi phục lại bình tĩnh. Trên mặt hắn hãy còn mang theo thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
- Nói như vậy, ngươi lĩnh ngộ ba loại ý cảnh phong vân kim?
Trưởng lão trấn thủ hỏi thăm, lại xác nhận.
- Đúng.
Sở Mộ gật đầu.
- Ba loại. Không có loại thứ tư chứ?
Lúc này trưởng lão trấn thủ cũng không biết mình đang nói cái gì.
- Hiện tại thật sự có ba loại.
Sở Mộ nói. Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, sau này có thể lĩnh ngộ thêm một hai loại khác hay không, vẫn không biết trước được.
- Không thể tưởng tượng nổi... Quả thật không thể tưởng tượng nổi...
Trưởng lão trấn thủ thì thào lẩm bẩm, giọng nói có phần cô đơn không nói nên lời:
- Ta đã sống mấy chục năm, cũng từng đi khắp toàn bộ vương triều Đại Khôn, biết được rất ít kiếm giả lĩnh ngộ hai ý cảnh, càng chưa nói tới ba loại ý cảnh.
*****
Sở Mộ không trả lời.
- Theo ta biết, bên trong toàn bộ vương triều Đại Khôn, lĩnh ngộ ba loại ý cảnh chỉ có một người.
Dường như chìm vào trong hồi ức, giọng nói của trưởng lão trấn thủ trở nên run run:
- 60 năm trước, vương triều Đại Khôn là thiên hạ của người kia. Hắn rong ruổi phong vân không ai bằng. Thiên tài thời đại đó ở trước mặt hắn, đều buồn bã thất sắc, trở thành làm nền cho hắn.
Sở Mộ nhất thời cả kinh:
- Trưởng lão, không biết người kia tên gọi là gì?
Bản thân lĩnh ngộ ba loại ý cảnh, Sở Mộ có thể hiểu rõ trong đó nâng cao khó khăn tới mức nào. Nếu không có linh hồn dung hợp, chỉ cần hai loại ý cảnh cũng đủ vượt quá sự thừa nhận của hắn, càng chưa nói là ba loại.
Cho nên, đối với người 60 năm trước có thể lĩnh ngộ ba loại ý cảnh, hắn thật lòng bội phục.
- Tên sao?
Trưởng lão trấn thủ hình như đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Toàn thân hắn chấn động, sắc mặt đại biến. Trong hai mắt xuất hiện sự xúc động nồng đậm:
- Không thể nói, không thể nói. Tên của người đó là cấm kỵ, là cấm kỵ. Tuyệt đối không thể nói.
Phản ứng của trưởng lão khiến Sở Mộ cả kinh. Trực giác của hắn cho hắn biết, 60 năm trước nhất định đa có chuyện gì đáng sợ xảy ra, mới có thể khiến trưởng lão xuất hiện loại phản ứng này. Trong lòng hắn xuất hiện một sự hiếu kỳ nho nhỏ.
- Sở Mộ, ta cho ngươi biết, không quan tâm ngươi hiếu kỳ hay không, nói tóm lại, chuyện này, ngươi phải lập tức chôn sâu nó ở trong lòng. Trừ khi, ngươi có đủ thực lực, bằng không, đây là một cấm kỵ. Cấm kỵ không thể đụng vào. Hiện tại biết, đối với ngươi không có bất kỳ lợi ích nào. Ngược lại, rất có thể sẽ mang tới cho ngươi những phiền toái không cần thiết. Thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngươi.
Sắc mặt trưởng lão vô cùng nghiêm túc, cảnh cáo nói.
Sở Mộ gật đầu. Hắn có thể từ giọng nói trưởng lão cảm nhận được sự nghiêm trọng trong đó.
- Được rồi. Ngươi lĩnh ngộ ba loại ý cảnh. Ở trong toàn bộ Kiếm Phủ, có thể nói là độc nhất vô nhị, đủ khiến cho thực lực của ngươi vượt qua những kiếm giả cùng đẳng cấp rất nhiều.
Giọng nói trưởng lão lại thay đổi, tiếp tục nói:
- Nhưng đồng thời, cái này cũng sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn cho ngươi, sẽ tiêu hao nhiều thời gian của ngươi hơn. Hi vọng bản thân ngươi nắm chắc.
- Ta hiểu rõ.
Sở Mộ nói, thoáng nghĩ, rồi nói:
- Trưởng lão, ta có một thỉnh cầu.
- Thỉnh cầu gì?
Trưởng lão hỏi.
- Chuyện ta lĩnh ngộ ba loại ý cảnh, vẫn hi vọng trưởng lão có thể giữ bí mật.
Sở Mộ nói.
Trưởng lão có phần sững sờ, sau đó gật đầu:
- Được. Hiện tại ta có thể giữ bí mật cho ngươi. Nhưng ta không thể bảo đảm vĩnh viễn.
- Đa tạ trưởng lão.
Sở Mộ nói.
Trưởng lão đưa kiếm lệnh cho Sở Mộ. Sau khi Sở Mộ tiếp nhận kiếm lệnh, đi vào trong cánh cửa ánh sáng, lại đi tới Kim Kiếm Mộ lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh.
- Ba loại ý cảnh. Hơn nữa trong đó có Phong Chi Ý Cảnh và Vân Chi Ý Cảnh còn là ý cảnh có thể hỗ trợ lẫn nhau. Một khi phát triển lên, nói không chừng có thể sánh ngang với người 60 năm trước kia. Thậm chí, vượt qua hắn.
Trưởng lão trấn thủ thì thào lẩm bẩm, sắc mặt đổi tới đổi lui, lại lắc đầu:
- Không. Người kia thật đáng sợ, cao thâm khó dò. Người khác vĩnh viễn không biết hắn cường đại đến mức nào. Nếu muốn vượt qua hắn, căn bản cũng không có khả năng.
Thanh giả Thanh Phong Kiếm đâm ra, ánh sáng màu vàng giống như kim châm nhỏ lao vào hư không. Vạn kiếm đua nhau phát ra tiếng, sau đó yên lặng.
Sở Mộ thu kiếm, hai mắt mở ra. Bên trong có ánh sáng màu vàng sắc bén hiện lên, so với trước kia càng nồng đậm hơn.
Lấy ra kiếm lệnh, Sở Mộ rời khỏi Kim Kiếm Mộ, đem kiếm lệnh trả lại cho trưởng lão trấn thủ.
- Sở Mộ, lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh thế nào?
Trưởng lão trấn thủ cười ha hả hỏi.
- Còn chưa đủ. Cần nhiều thời gian hơn.
Sở Mộ đáp lại.
- Hi vọng ngươi ở chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp tiếp theo có thể thu được thứ hạng cao hơn, nhận được nhiều thời gian hơn.
Trưởng lão trấn thủ cười nói.
- Được, ta cáo từ trước.
Sau khi Sở Mộ làm kiếm lễ, liền xoay người rời đi.
Ba tháng này 175 canh giờ, mỗi ngày Sở Mộ sử dụng năm canh giờ. Hiện tại 35 ngày trôi qua, 175 canh giờ đã dùng hết.
Mà Kim Chi Ý Cảnh của Sở Mộ ban đầu từ một thành một tới hôm nay tăng lên hai thành ba. Có tiến bộ rõ ràng. Uy lực Kim Phong Kiếm Thuật cũng có tăng lên.
Quay về Kiếm Lâu số 5, Sở Mộ ở tầng một tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật.
35 ngày lĩnh ngộ Kim Kiếm Mộ. Mỗi lần Sở Mộ đều tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật. Hiện tại, hắn có một cảm giác, Kim Phong Kiếm Thuật hình như muốn siêu thoát rồi.
- Viên mãn cũng không phải là cực hạn của kiếm thuật. Ở trên viên mãn, chắc hẳn còn có cấp bậc càng cao thâm hơn. Chỉ có điều trước kia, ta không có cách nào chạm tới. Nhưng bây giờ...
Tập trung tầm mắt nhìn thanh kiếm trong tay, cảm ngộ từng điểm trên đó hiện ra ở trong lòng.
Tiện tay đâm ra một kiếm. Tiếng phá không sắc bén vang lên, kim quang giống như kim châm thẳng tắp một đường sáng ngời chói mắt.
Một kiếm này là thức thứ ba Kim Phong Kiếm Thuật. Nhưng trong đó lại tràn ngập ra một mùi vị siêu thoát. Dường như muốn phá một loại ràng buộc ở chỗ xung yếu.
Bá bá bá.
Mấy kiếm phát ra. Sở Mộ ra tay, càng thêm tùy ý, vô câu vô thúc. Nhìn như không có bố cục gì, nhưng mỗi một kiếm lại sắc bén không có gì sánh bằng. Phong quang ép người xuyên thẳng qau không khí, khiến toàn thân người ta ớn lạnh.
Trong không khí, kim quang giống như kim châm lóe lên, trải rộng đan vào giống như sợi tơ màu vàng. Mỗi một sợi tơ màu vàng đều tản ra phong quang đáng sợ cùng lợi hại.
Sau ngày này, Sở Mộ tập trung ở trên phương diện lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh và tu luyện kiếm thuật.
Thoáng cái, lại thêm một tháng đi qua. Hiện tại còn cách vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp kế tiếp chưa đầy mười ngày.
Tu luyện Kim Phong Kiếm Thuật, Sở Mộ đã đạt đến một bình cảnh, bình cảnh giữa viên mãn cùng siêu thoát. Sở Mộ có cảm giác, một khi vượt qua được giới hạn này, Kim Phong Kiếm Thuật sẽ phát sinh biến hóa nào đó.
Mà Kim Chi Ý Cảnh, mượn thói quen lĩnh ngộ Kim Kiếm Mộ, lại đột phá, đạt được hai thành bốn, cách ba thành cũng không xa.
Cuối cùng, tu vi kiếm khí cũng nhận được nâng cao rõ rệt. Chỉ kém một đường liền đạt được nửa bước Hóa Khí đỉnh phong.
Thực lực chỉnh thể của Sở Mộ lại có tiến bộ rõ ràng.
Còn cách chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp có năm ngày, lại có một chuyện lớn phát sinh. Nhưng không có liên quan gì với Sở Mộ.
Âu Dương Thành Nghiệp đưa là đề nghị xin khiêu chiến với Bách Sự Đường. Đối tượng khiêu chiến là Hoàng Phủ Thắng Long.
Vị trí thứ ba của Thiết Kiếm Bảng đấu với vị trí thứ nhất của Thiết Kiếm Bảng!
Nhất thời, tất cả mọi người ở ngoại phủ bị kinh động. Ngay cả Phủ Chủ cũng có chút quan tâm.
Hoàng Phủ Thắng Long đứng vị trí số 1 trên Thiết Kiếm Bảng đã lâu. Âu Dương Thành Nghiệp đứng thứ ba cũng rất lâu. Giữa bọn họ có va chạm, theo người thấy, nhất định là vô cùng đặc sắc.
← Ch. 0193 | Ch. 0195 → |