Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0870

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0870: Lại đánh bại Hậu Thanh Minh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Ông, hào quang kiếm quang như đâm rách bầu trời.

Kiếm quang thu liễm, kiếm vào vỏ, bóng người xuất hiện, tinh quang trong mắt nội liễm, người này chính là Hậu Thanh Minh.

- Đại ca, uy lực kiếm kỹ của ngươi tăng lên rất nhiều.

Lâm Diệp cười nói.

- Có tăng lên!

Hậu Thanh Minh gật đầu lên tiếng.

Vào ngày khiêu chiến, bởi vì một ít nguyên nhân không có ý nghĩa nên bỏ qua tiên cơ, bại dưới kiếm Sở Mộ cho nên Hậu Thanh Minh bế quan khổ luyện.

Bại, cũng có chỗ tốt của bại, ít nhất lúc trước hắn là đệ nhất nội môn, thiếu khuyết mục tiêu trực quan cho nên tiến triển chậm chạp, khó có tăng lên.

Bại dưới kiếm Sở Mộ, mặc kệ nguyên nhân là gì, tâm trí của hắn chỉ muốn đánh bại Sở Mộ.

Có được mục tiêu trực quan, hắn càng có động lực tu luyện, trong tối tăm có tăng lên, từ đó thực lực Hậu Thanh Minh phát triển cực nhanh, bởi vậy kiếm kỹ của hắn cũng hoàn thiện và mạnh hơn trước.

- Ta có cảm giác, trong vòng một năm ta có thể lĩnh ngộ quy tắc.

Hậu Thanh Minh nhìn sang phương xa, đó là bầu trời bao la bát ngát.

Đám người Lâm Diệp giật mình, đột nhiên bọn họ mừng rỡ.

- Chúc mừng đại ca.

- Quá tốt, nói cách khác trong vòng một năm, đại ca sẽ trở thành đệ tử chân cung, cường giả Kiếm Vương.

Có chút kiếm giả trời sinh có năng lực khác với người thường, khi tu vi tăng lên, năng lực kỳ lạ kia cũng được tăng cường, Hậu Thanh Minh có thể cảm ứng được một ít thứ gì đó của bản thân mình. Từ đó hắn cũng có an bài rất tốt, đây cũng là nguyên nhân hắn phát triển như diều gặp gió, trở thành đệ nhất nội cung.

Cảm ứng của hắn chính xác tới bảy thành, ba thành còn lại chính là vận khí.

Nhưng cho dù không được, không thể lĩnh ngộ quy tắc trong thời gian một năm, hắn cũng có thể lĩnh ngộ trong một hai năm sau.

Hậu Thanh Minh mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh nhưng nội tâm rất kích động.

Kiếm Vương!

Đây là cảnh giới rất nhiều người truy cầu cả đời, hắn đã đạt tới đỉnh khi lĩnh ngộ áo nghĩa, dừng lại thời gian lâu như vậy, cũng nên đột phá.

Nói không kích động là giả.

- Vì mau chóng đột phá, lĩnh ngộ quy tắc chi lực, thời gian tiếp theo ta sẽ bế quan, không đột phá sẽ không xuất quan.

Hậu Thanh Minh hít sâu một hơi, hắn ổn định cảm xúc của mình.

- Nhưng mà...

Ánh mắt của hắn sắc bén như kiếm quang.

- Trước đó ta còn phải xử lý chút việc nhỏ.

Nói xong Hậu Thanh Minh quay người rời đi, hắn muốn giải quyết việc nhỏ của mình.

...

Tu luyện không năm tháng.

Hoang khí trong tiểu cung điện là Thiên Hoang tinh khí, là phiên bản cao cấp của hoang khí, có thể nói là tinh hoa của hoang khí. Đây chính là sự khác nhau giữa nội cung và chân cung.

Trong mấy ngày qua, Sở Mộ củng cố tu vi Thần Ngưng Cảnh đại thành, sau đó thần niệm chi lực có đột phá, cũng đạt tới Thần Ngưng Cảnh đại thành, số lượng tăng nhiều, chất lượng cao hơn.

Sau khi đột phá tu vi, Sở Mộ bắt đầu tu bí pháp thần niệm Kiếm Đồng.

Kiếm Đồng phân thành hai quyển thượng hạ, quyển thượng chuyên tu thần niệm chi lực, luyện quyển thượng mới có thể luyện quyển hạ, đó mới là bí pháp công kích thần niệm.

Không có vận dụng Thì Chi Sa, dù sao số lượng có hạn, hắn có ý định lưu lại sau này có tác dụng lớn với bản thân.

Luyện kiếm trong phòng, khối kiếm bia cuối cùng tan vỡ dưới kiếm của Sở Mộ.

Sở Mộ thu kiếm, nhìn khối vụn đầy đất, hắn lắc đầu, phải tìm thêm chút kiếm bia mới được.

Bỗng nhiên hắn tính toán một ít thời gian, mới phát hiện, mình đã rời Thiên Phong Kiếm Cung hơn bảy năm.

- Áo nghĩa chi lực không dễ lột xác thành quy tắc chi lực, cần thiên chuy bách luyện, triệt để nắm giữ một chủng áo nghĩa, đạt được cơ hội mới có thể đột phá, trước mắt ta không có lĩnh ngộ gì.

Sở Mộ nhướng mày, hắn lẩm bẩm nói một mình.

- Kiếm thuật lĩnh vực đạt tới tầng thứ mười đỉnh phong, muốn đột phá tới cảnh giới tiếp theo quá khó khăn, đồng dạng không tìm thấy mấu chốt trong đó, trong thời gian ngắn không thể thành tựu Kiếm Vương.

- Tìm thời gian hỏi tam cung chủ xem có thể quay về thế giới Thái Cổ hay không.

Nghĩ đến trở về thế giới Thái Cổ, trở về Thiên Phong Kiếm Cung, nội tâm Sở Mộ nóng rực, hắn đã lâu không gặp bằng hữu của mình.

Thở ra một hơi, nội tâm đang nóng rực khôi phục như cũ, hắn ra khỏi phòng luyện công, muốn đi tìm kiếm bia.

Sau đó hắn đã được thông tri, Hậu Thanh Minh xin khiêu chiến hắn lần nữa.

Tam cung chủ và các trưởng lão chân cung cũng ngầm đồng ý thỉnh cầu của Hậu Thanh Minh, bất kể nói thế nào, thiên phú của Hậu Thanh Minh vô cùng cao thâm, hiển nhiên cũng coi trọng hắn.

- Cũng tốt, có thể kiểm nghiệm tiến bộ của bản thân.

Sở Mộ cười cười.

...

Lần khiêu chiến này được an bài trong nội cung, rất nhiều người biết rõ tin tức nên chạy tới đây xem cuộc chiến.

Sở Mộ chưa tới, Hậu Thanh Minh đã đứng trên kiếm thai, kiếm nằm bên hông, khí độ vô cùng phi phàm.

- Dường như Hậu Thanh Minh đã lợi hại hơn.

- Đúng thế, hắn lại chủ động khiêu chiến Sở Mộ, nhất định có nắm chắc đánh bại Sở Mộ.

- Lần trước bị Sở Mộ đánh bại, Hậu Thanh Minh cảm thấy không thoải mái.

- Lần này có trò hay xem rồi.

- Trong lần khiêu chiến lần trước, Sở Mộ cũng mai danh ẩn tích không thấy bóng dáng, ta đoán hắn cũng bế quan mà thôi, không biết thực lực của hắn tăng lên bao nhiêu.

- Nhìn xem là biết rõ.

Tiếng nghị luận rất nhiều nhưng không ảnh hưởng tới Hậu Thanh Minh, Sở Mộ tới chậm.

Không có biện pháp, cho dù hắn ở trong nội cung nhưng có xa cách với người khác.

Dường như có cảm ứng, trong nháy mắt Sở Mộ xuất hiện, Hậu Thanh Minh mở mắt ra, ánh mắt của hắn như xuyên qua thời không, hắn nhìn thẳng gương mặt Sở Mộ, Sở Mộ nhìn sang, ánh mắt hai người va chạm nhau trên hư không.

Thả người bay lên cao, hắn đáp xuống kiếm thai đứng trước mặt Hậu Thanh Minh.

- Trận chiến lần này, ngươi không có cơ hội nữa.

Hậu Thanh Minh lên tiếng, một câu hai ý nghĩa, nói đánh bại Sở Mộ, cũng nói Sở Mộ không có âận khí tốt như lần trước.

- Không nên nói quá sớm!

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, hắn đáp lại như thường.

- Tiếp kiếm.

Hậu Thanh Minh không nói nhiều, trực tiếp rút kiếm.

Kiếm xuất, kiếm quang bùng lên, hào quang màu vàng bộc phát, thân thể Hậu Thanh Minh lao tới, hắn huy kiếm sinh ra phong bạo.

Ngay sau đó kiếm của Hậu Thanh Minh công kích như nước chảy bèo trôi.

Trong tích tắc, hắn trực tiếp thi triển ba chiêu kiếm kỹ tấn công Sở Mộ từ ba hướng.

Sở Mộ cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Hắn chém ra một kiếm Phách Phong, một kiếm Cuồng Lôi, một kiếm Trảm Thiết, ba kiếm phá ba kiếm, kiếm thứ tư là Lưu Thủy, lập tức chém lên người Hậu Thanh Minh, lại chém một kiếm Băng Lưu sinh ra hàn khí bức người đóng băng nước trước đó, cũng làm thân thể Hậu Thanh Minh cứng lại.

*****

- Phong chi áo nghĩa, lôi chi áo nghĩa, kim chi áo nghĩa, thủy chi áo nghĩa, băng chi áo nghĩa, còn có không chi áo nghĩa!

Tiếng kinh hô vang lên liên tục.

- Sáu loại áo nghĩa, Sở Mộ lại nắm giữ sáu loại áo nghĩa.

- Quá không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc hắn tu luyện sáu loại áo nghĩa như thế nào?

Đôi mắt Hậu Thanh Minh giật giật, hắn không dám tưởng tượng, Sở Mộ lại có tới sáu loại áo nghĩa, hắn tốn rất nhiều thời gian mới tu luyện bốn loại áo nghĩa mà thôi, không phải không muốn tìm hiểu thêm, mà là không dám, bởi vì nhiều thêm một loại áo nghĩa, thời gian rèn luyện cần thiết tăng lên vài lần, từ đó kéo dài bước chân của hắn.

- Các ngươi thấy không, Sở Mộ không chỉ có sáu loại áo nghĩa, hơn nữa sáu loại áo nghĩa đều rèn luyện tới tám chuyển cực hạn.

- Tám chuyển cực hạn đấy, đó là kiếm kỹ Nhân cấp nhất phẩm phá Địa cấp đấy.

Lúc này Sở Mộ vẫn không dùng kiếm ý, bởi vì kiếm phách và kiếm ý còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Tuy thiếu kiếm ý, kiếm kỹ không hoàn chỉnh nhưng áo nghĩa tám chuyển cực hạn công thêm Chấn Sơn Kính cực hạn dung hợp với nhau, phối hợp thêm thần niệm chi lực tấn công đã mạnh mẽ không kém.

Nội tâm có kiêng kị, Hậu Thanh Minh lại ra tay lần nữa, thân thể hắn lưu chuyển giống như ảo ảnh, khó phân biệt thiệt giả, lúc này tiếng gió càn quét chung quanh.

Công kích hóa thành vòi rồng màu vàng, vòi rồng cuốn lấy Sở Mộ hóa thành cuồng phong hủy diệt càn quét tất cả.

Hắn thi triển kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai!

Đồng dạng, Sở Mộ cũng thi triển kiếm kỹ song áo nghĩa, phong chi áo nghĩa cùng lôi chi áo nghĩa tương dung, tên là kiếm kỹ Phong Lôi, lôi đình màu xanh phá không bay tới, âm thanh va chạm đùng đùng va chạm với kiếm kỹ của Hậu Thanh Minh.

Hậu Thanh Minh lao tới gần Sở Mộ, hắn tiếp tục thi triển kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai, là phong chi áo nghĩa cùng thủy áo nghĩa tương dung, lúc này một cơn gió cuốn lấy tia nước càn quét bốn phía, bao phủ Sở Mộ vào trong.

Sở Mộ cười cười, hắn vung kiếm chém mạnh, kim chi áo nghĩa phong chi áo nghĩa tương dung tên là Trảm Phong, một kiếm chém tan kiếm kỹ của Hậu Thanh Minh.

Hắn lại tiến thêm vài bước, hắn lập tức chém thẳng về phía Hậu Thanh Minh.

Sắc mặt Hậu Thanh Minh không thay đổi, hắn lại sử dụng kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai phản kích.

Chỉ ba hô hấp ngắn ngủi, Sở Mộ đã giao thủ với Hậu Thanh Minh mấy lần, mỗi lần đều dùng kiếm kỹ.

Trảm trảm trảm!

Kiếm va chạm, hoa lửa bắn ra tung tóe, sắc mặt Sở Mộ càng ngày càng nhẹ nhõm, sắc mặt Hậu Thanh Minh càng ngày càng ngưng trọng, tình huống hai người trái ngược nhau.

Lần trước là Hậu Thanh Minh không ngừng mang lại áp lực cho Sở Mộ, áp lực càng lúc càng lớn, còn lần này Sở Mộ không ngừng gây áp lực lên người Hậu Thanh Minh, áp lực càng lúc càng lớn.

Tu vi tăng lên, vận dụng áo nghĩa và kiếm kỹ thuận lợi, thực lực Sở Mộ có tiến triển còn nhanh hơn Hậu Thanh Minh rất nhiều.

So sánh ra, Hậu Thanh Minh tiến bộ có phần không ý nghĩa, người Thất Kiếm Lâu há hốc mồm, bọn họ tưởng tượng Hậu Thanh Minh xuất kiếm đánh bại Sở Mộ dễ dàng đã không xuất hiện.

Quát lớn một tiếng, Sở Mộ bước tới một bước, hắn sử dụng Trảm Phong vượt qua tốc độ Hậu Thanh Minh phản ứng, cho dù Hậu Thanh Minh miễn cưỡng đón đỡ cũng bị đánh bay ra xa.

Lại tấn công thêm ba kiếm, đánh Hậu Thanh Minh phun máu tươi, khiêu chiến kết thúc, Hậu Thanh Minh thất bại.

- Ngươi thắng.

Lau vết máu ở khóe miệng, bả vai dường như có thể gánh cả bầu trời của Hậu Thanh Minh có chút buông lỏng, cái lưng thẳng tắp cũng hơi cong lại, trên mặt có chút mệt mỏi, trong mắt cũng có vẻ uể oải.

Trận chiến này hắn không tìm thấy bất luận lý do nào thuyết phục mình. Thua, thực sự là thua, thực sự thất bại.

Lần trước chiến bại, trong lòng của hắn rất rõ ràng, bởi vì một chút lý do không có ý nghĩa mà đánh mất tiên cơ. Cho nên hắn thua không phục. Nhưng lần này thực lực của hắn tăng lên, vô cùng cảnh giác. Không để cho Sở Mộ thừa cơ, nhưng vẫn thua, thua dưới kiếm của Sở Mộ, thua dưới kiếm kỹ cường đại của Sở Mộ.

Ngẫm lại chiến đấu lần đầu, Sở Mộ chỉ biết một chiêu kiếm kỹ, còn lần này kiếm kỹ mà đối phương nắm giữ so với hắn còn nhiều hơn.

Sở Mộ cười cười, không có nói gì. Một trận chiến với Hậu Thanh Minh khiến cho hắn nhận biết thực lực của mình rõ ràng hơn.

Không có ai nghị luận, kết cục như vậy, vô luận thế nào cũng phải thừa nhận.

- Thiếu cung chủ...

Bỗng nhiên có người hô.

- Thiếu cung chủ... Thiếu cung chủ... Thiếu cung chủ.

Tiếng hô ầm ĩ vang vọng từng đợt, giống như là thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.

Sau trận chiến này, Sở Mộ mới chính thức khiến cho tất cả đệ tử Nội cung tâm phục khẩu phục. Tán đồng địa vị Thiếu cung chủ của hắn.

Sở Mộ đứng trên đấu kiếm đài, hưởng thụ tiếng tung hô của mọi người. Nhưng trong lòng lại rất là bình tĩnh, suy nghĩ trong đầu thì dần dần bay xa. Hậu Thanh Minh nhìn Sở Mộ, khẽ thở dài rồi quay người rời đi. Giờ phút này là giờ phút thuộc về Sở Mộ, quang mang của đối phương chói lọi, không ai có thể so sánh.

...

- Ta muốn đi thế giới Thái cổ.

Sở Mộ nói, trước mặt hắn có một trung niên. Vẻ mặt trung niên này tái nhợt, xem ra đã cố gắng bảo trì diện mạo này, tuổi tác ước chừng hơn bốn mươi. Đương nhiên tuổi thật của hắn vượt xa bề ngoài.

- Bây giờ sao?

Tam cung chủ mỉm cười, nụ cười khiến cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

- Đúng vậy.

Sở Mộ gật gật đầu.

Sau khi hắn trở thành Thiếu cung chủ, Tam cung chủ và chư vị trưởng lão Chân cung lúc gặp mặt hắn cũng không che dấu diện mạo của mình.

- Ta tới từ Cổ Kiếm đại lục.

Sở Mộ mở miệng, nói ngắn gọn lai lịch của mình ra một lần.

- Thì ra là thế.

Tam cung chủ gật đầu.

- Bảy ngày sau xuất phát.

- Được.

Sở Mộ gật gật đầu, thân thể Tam cung chủ trở nên phai nhạt rồi biến mất không thấy gì nữa. Hắn cũng không có hỏi Sở Mộ vì sao phải trở về Thanh Phong kiếm cung ở Thế giới thái cổ.

Mỗi một người làm chuyện gì đều có mục đích của nó, vô luận là xấu hay tốt đều là lựa chọn của bản thân. Về phần hậu quả như thế nào thì bản thân cũng phải gánh chịu.

Huống chi Sở Mộ là thiếu cung chủ Thiên Hoang địa cung, luận địa vị xem như cùng cấp với Tam cung chủ. Mà suy nghĩ của Tam cung chủ là Sở Mộ rất có thiên phú, là yêu nghiệt. Nhưng mà còn cần thêm thời gian, kinh nghiệm mới có thể chính thức trở nên cường đại. Đứng trong hàng ngũ nhân tộc có được một chỗ cắm dùi, thậm chí là thủ lĩnh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)