← Ch.1181 | Ch.1183 → |
Chuẩn bị lễ vật rất nhanh, Sở Mộ thu lễ vật vào không gian giới chỉ và khởi hành rời khỏi Chấn Thiên điện, hắn cưỡi tinh hạm loại nhỏ đi Huyền Quan Đảo.
Sở Mộ là người đi tới cửa cuối cùng.
- Thập đệ, ngươi cũng tới rồi
Đi vào thần tử điện, Phong Quá Hải lập tức nhìn thấy Sở Mộ và kêu lên.
- Thập đệ, ngồi.
Các thần tử khác chào hỏi.
- Ngươi chính là Thập đệ Sở Mộ sao, lần đầu gặp mặt, ta là Quan Lâm.
Nữ kiếm giả ngồi ở chủ vị cười nói với Sở Mộ.
- Ta là Sở Mộ, lần đầu gặp mặt, lễ vật nho nhỏ, hi vọng đại tỷ không nên ghét bỏ.
Sở Mộ cười nói, hắn chuẩn bị lấy lễ vật đưa cho Quan Lâm, cũng thừa cơ dò xét Quan Lâm.
Quan Lâm có màu da hơi đen lại thập phần sạch sẽ, cho người ta cảm giác cân đối khỏe mạnh, nàng ngồi đó nhưng Sở Mộ cũng có thể nhìn thấy thân hình cao gầy của nàng, tướng mạo Quan Lâm khác với người thường, có phong tình mỹ cảnh khác biệt, làm cho Sở Mộ suy nghĩ nàng giống con lai trên địa cầu.
Nói ngắn lại, Quan Lâm cho Sở Mộ ấn tượng là nữ kiếm giả đầy dã tính và tràn đầy sức sống, hơn nữa trấn định tự nhiên, khí chất phi phàm.
Sở Mộ dò xét Quan Lâm, Quan Lâm cũng cũng đánh giá Sở Mộ.
Nàng vừa xuất quan đã tìm hiểu tin tức, thần tử mới tới, thần tử thứ mười có kiếm ý và quy tắc chi lực thần cấp cao giai, hơn nữa còn nắm giữ không gian quy tắc cường dại, nguyên khí vân lúc Niết Bàn càng là đạt tới chín dặm chín, luận thiên phú và tiềm lực còn hơn cả mình.
Hiểu càng sâu, Quan Lâm lại càng hiếu kỳ, hắn phát thiếp mời gặp các thần tử khác, dù sao từ khi nàng bế quan tới bây giờ cũng được một thời gian ngắn, không có trao đổi với các thần tử khác, lúc này mọi người đều đột phá Niết Bàn Cảnh cho nên càng có chủ đề trao đổi...
Trước cửa là mười thần tử đang đứng, đây là lần đầu tiên bọn họ tụ tập ở đây bàn kiếm luận đạo.
Quan Lâm cũng chuẩn bị cho mọi người không ít mỹ thực và ruwouj ngon, vừa ăn vừa uống vừa bàn, mà Quan Lâm có tửu lượng thật tốt, cũng không có nhăn nhó như tiểu nữ nhi, nàng vô cùng hào sảng, hào phóng phóng khoáng và có phong phạm đại tỷ.
Mười vị thần tử, đệ nhất thần tử Quan Lâm là người Niết Bàn đầu tiên, khí tức trên người của nàng thâm thúy hơn chín thần tử khác, nàng có giải thích về Niết Bàn hơn xa mọi người, nhưng không cùng người Niết Bàn, không có cùng nhận thức, cho nên khi trao đổi về Niết Bàn lại có hiểu biết sâu hơn.
Tiếp thu ý kiến mọi người, hải nạp bách xuyên.
Trao đổi giải thích về Niết Bàn một lúc, cũng thỉnh thoảng có ai đó diễn luyện một bộ kiếm pháp, kiếm pháp cũng không phải kiếm chiêu gì đặc biệt, mà lý giải của mình với kiếm pháp, dùng kiếm trong tay diễn luyện ra, chiêu thức không cố định, thậm chí xem có chút nhàn tản.
Nếu lọt vào mắt của kiếm giả học nghệ không tinh, hoàn toàn chẳng xem hiểu gì cả, còn cảm thấy như hài tử vẽ xấu, không có kết cấu gì đáng nói, trong mắt của kiếm giả tạo nghệ cao minh lại có thể nhìn ra những kiếm pháp này trực chỉ kiếm đạo tinh túy.
Mỗi thần tử có lý giải về kiếm khác nhau, nắm giữ Kiếm Lực, lý giải kiếm pháp cũng hơn xa người khác.
Diễn luyện kiếm pháp cũng không có trình tự gì.
Quan Lâm uống cạn chén rượu liền đứng dậy, đây là lần đầu tiên Sở Mộ nhìn nàng đứng lên, đùi ngọc thon dài thẳng tắp, thân theer cao gầy, thăn cao không kém gì các thần tử khác.
Trường bào trên người Quan Lâm cũng có đặc sắc, là một kiện bảo y nữ thức màu xám, nó tôn lên thân thể cao gầy cân đối của Quan Lâm một cách hoàn mỹ.
Bước chân bước ra, thân ảnh biến mất, Quan Lâm liền xuất hiện trước cửa điện, nơi đó có đủ không gian diễn luyện kiếm pháp.
Ngón tay thon dài vẫy một cái, trường kiếm ra khỏi vỏ lăng không bay vào trong tay của nàng.
Kiếm khí vào tay, khí tức trên người Quan Lâm biến hóa, nàng biến thành một thanh kiếm với tư thế hào hùng, tóc đen không gió mà bay, khí thế lạnh thấu xương.
Nàng chém một kiếm mang theo khí thế đại khai đại hợp, dường như có thể phá núi trảm nhạc, ngay cả thiên địa cũng muốn bị trảm dưới kiếm.
Trong lúc nhất thời các vị thần tử như đưa thân vào chiến trường, nhìn thấy núi thây biển máu.
Lúc đánh một kiếm cuối cùng lại tích thế từ lâu, tất cả đều bộc phát trong một kiếm này. Máu chảy thành sông, khói bay cuồn cuộn, lông tóc mọi người dựng đứng, Quan Lâm không khác gì một người đối mặt thiên quân vạn mã.
Mỗi chiêu mỗi kiếm của Quan Lâm không có chút thần kỳ nào, đại khai đại hợp trực lai trực vãng nhưng lại ẩn chứa lý giải và tinh nghĩa của Quan Lâm về kiếm đạo.
Cát vàng tung bay, chiến đấu thảm thiết...
Thu kiếm đứng đó, khí thế trảm phá tất cả biến thành hư ảo biến mất.
Bàn tay trắng vẫy nhẹ, kiếm khí bay lên, kiếm rơi vào vỏ, thanh ảnh lập loè, Quan Lâm quay về chỗ ngồi.
- Thiên quân vạn mã ah, khí thế mạnh mẻ, đại tỷ không hổ là đệ tử tướng môn.
Thác Bạt Trảm vỗ tay nói ra, Sở Mộ nghe xong mới biết Quan Lâm xuất thân từ thế gia tướng môn, bởi vậy mới có khí phách bực này.
Các thần tử liên tục phát biểu giải thích, cũng không phải nịnh nọt, mà là chân chính nói ra giải thích của bản thân.
- Thập đệ, hiện tại đến phiên ngươi.
Giải thích phát biểu xong, mọi người nhìn sang Sở Mộ, trong các thần tử chỉ có Sở Mộ là chưa diễn luyện.
Sở Mộ cười cười, hắn không làm bộ, thân thể xuất hiện trước cửa, trong tay cầm thánh kiếm thượng phẩm.
Diễn luyện kiếm pháp không cần vận dụng kiếm ý kiếm nguyên, thánh kiếm thượng phẩm là đủ.
Kiếm nơi tay, khí thế ngưng tụ, dường như thổi tới và mây mù tụ tập, có lôi quang trầm tĩnh, kiếm ra bình bình đạm đạm giống như đâm thấu hư không, vẽ một cái lại có thể đoạn giang hà, một gọt có thể gọt đứt núi cao, một điểm có thể nghiền nát sao trời, nhìn thấy giang hà nhật nguyệt trên thân, hắn như trụ cột chống trời, một khi sụp đổ, thiên địa nghiền nát càn quét vạn vật.
Hắn thu kiếm vào vỏ, tất cả những huyễn ảnh kia đều biến mất.
Thoải mái, phát huy vô cùng tinh tế, đây là cảo ngộ của Sở Mộ về kiếm pháp sau Niết Bàn.
Lý giải và nắm giữ giống nhau, trước Niết Bàn và sau Niết Bàn đều có khác nhau.
Kiếm vào vỏ, Sở Mộ đứng bất động lâm vào đốn ngộ, chín thần tử khác kinh hãi không thôi.
Trước cửa điện vô cùng im lặng, hoàn toàn không có chút hô hấp nào.
Sau một lát Sở Mộ thanh tỉnh, ánh mắt của hắn càng thanh tịnh, hắn lý giải kiếm pháp có tăng lên, hắn cảm giác Kiếm Lực của mình không bao lâu nữa sẽ đột phá tam cấp tăng lên tứ cấp.
Các thần tử khác tỉnh táo lại.
- Nhìn kiếm pháp của Thập đệ, về sau ta không bao giờ biểu diễn kiếm pháp của mình.
*****
Lâm Nhất Minh thở dài, nói hơi khoa trương nhưng làm mấy thần tử khác cộng minh gật đầu.
Quan Lâm nhìn Sở Mộ thật sâu, ánh mắt còn mang theo sợ hãi thán phục.
- Đã sớm nghe nói thiên tư phong thái tuyệt thế của Thập đệ, không nghĩ tới kiếm pháp lại kinh diễm tuyệt luân như thế.
Quan Lâm tán thán.
Mọi người đều nói như vậy, Sở Mộ cũng không có từ chối khách khí, vừa rồi biểu diễn kiếm thuật, tạo nghệ của hắn sâu nhất.
- Sau khi xem kiếm pháp của Thập đệ, ta cảm thấy mình không cần phải biểu diễn nữa.
Mộ Dung Thừa Phong cười nói, mọi người cười vang, nói tới nói lui Mộ Dung Thừa Phong vẫn đứng lên, thân thể hắn hóa thành cơn gió bay ra ngoài cửa điện, hắn đưa tay rút kiếm.
KIếm quang màu xanh xuất hiện lưu một dấu vết trong không khí, trên mặt Mộ Dung Thừa Phong còn mỉm cười vui vẻ, hắn mang theo thần thái phong đạm vân khinh xuất kiếm.
Có gió thổi qua, dần dần mạnh hơn, thân thể Mộ Dung Thừa Phong giống như mất đi sức nặng, nhân kiếm hợp nhất, ý đến kiếm đến, kiếm đi nhẹ nhàng như gió, hắn thuyết minh ảo diệu của gió tới mức tinh tế thần diệu.
Mộ Dung Thừa Phong chuyên tâm tu hành lực lượng của gió, phong chi quy tắc của hắn đã sớm đạt tới cấp độ nhập vi, hơn nữa còn là nhập vi đỉnh phong, trong phương diện này còn hơn cả Sở Mộ, hắn vận dụng lực lượng của gió còn vượt qua Sở Mộ không ít.
Luận chỉnh thể thiên phú và tiềm lực, Sở Mộ hơn xa Mộ Dung Thừa Phong rất nhiều, nhưng Sở Mộ không phải vạn năng, hắn có một ít phương diện không bằng người khác, bởi vậy Sở Mộ chuyên tâm quan sát kiếm pháp của Mộ Dung Thừa Phong, từ đó hấp thu tinh túy của đối phương, cố gắng dung nhập vào trong kiếm pháp và tăng tạo nghệ bản thân lên cao hơn.
Mộ Dung Thừa Phong vận dụng lực lượng của gió có điểm độc đáo, Sở Mộ không bỏ qua, hắn quan sát cẩn thận và xác minh với bản thân.
Một Dung Thừa Phong diễn luyện tinh nghĩa kiếm pháp và lực lượng của gió nhẹ nhàng nhưng không mất sắc bén.
Không bao lâu sau, Mộ Dung đã thể hiện kiếm pháp của mình, mọi người đều có thu hoạch, lúc này đều giao luân bản thân, sau đó người cuối cùng đi lên biểu diễn.
Kiếm của Thác Bạt Trảm khác với kiếm khác, là mũi kiếm rộng như bàn tay, nhìn kiếm này rất nặng, kiếm giả khó có thể sử dụng.
Trọng kiếm vung trảm, thế đại lực chìm giống như núi cao áp xuống, một kiếm có thể nghiền nát núi cao, không khí ngưng lại, người khác có cảm giác hít thở không thông.
Thác Bạt Trảm cũng là luyện khí luyện thể song tu, hắn khác với Sở Mộ, Thác Bạt Trảm càng trọng điểm luyện thể, luyện khí chỉ là phụ trợ, dù như thế sức chiến đấu của hắn hơn xa người cùng đẳng cấp.
Có thể nói trong các thần tử, trừ Quan Lâm và Sở Mộ ra, Thác Bạt Trảm có thực lực mạnh nhất, hiện tại Sở Mộ cũng không thể đánh bại hắn, dù sao Thác Bạt Trảm trở thành thần tử một thời gian ngắn, trong hoàn cảnh tu luyện này, tích lũy của hắn hơn xa Sở Mộ
Kiếm pháp của Thác Bạt Trảm đại khai đại hợp tương tự Quan Lâm, kiếm pháp của Quan Lâm là kiếm pháp giết chóc trên chiến trường, mà kiếm pháp Thác Bạt Trảm là bá đạo và nghiền áp.
Vận dụng lực lượng của mình, Thác Bạt Trảm có chỗ độc đáo, điểm này Sở Mộ khó có thể sánh bằng, Sở Mộ càng quan sát chuyên chú, hắn muốn hấp thu tinh túy của đối phương.
Thác Bạt Trảm cũng thể hiện kiếm pháp của mình hoàn tất, thập phần đặc sắc nhưng mọi người có cảm giác chưa thỏa mãn, bởi vì bọn họ đã xem kiếm pháp của Sở Mộ.
- Sớm biết như thế nên để Thập đệ biểu diễn cuối cùng.
- Ta đề nghị, Thập đệ lại biểu hiện kiếm pháp một lần nữa.
Thác Bạt Trảm quát, lúc này mọi người lại hưởng ứng.
Đáp ứng yêu cầu của mọi người, Sở Mộ cũng không cự tuyệt, vừa rồi quan sát các thần tử khác cũng có thu hoạch, sau khi hấp thu, hắn biết kiếm pháp của mình có tăng lên.
Kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm này làm đôi mắt mọi người sáng lên.
Sở Mộ dung nhập những gì quan sát được vào kiếm pháp của mình, sau một lát, hắn diễn luyện kiếm pháp có đặc sắc khác biệt.
- Ta phát hiện kiếm pháp của Thập đệ có tăng lên.
- Quá yêu nghiệt, chúng ta làm sao sống đây?
- Thập đệ, tranh thủ truyền thụ bí quyết, rốt cuộc ngươi luyện kiếm pháp thế nào?
Thật đúng muốn truyền thụ cũng không có gì để truyền thụ, lĩnh ngộ kiếm pháp là dựa vào ngộ tính của mỗi người, hoàn toàn không thể diễn đạt bằng lời.
- Thập đệ còn chưa luyện kiếm pháp Thiên cấp đấy, hắn mà tới Kiếm Pháp Điện tìm kiếm pháp Thiên cấp, đến lúc đó thực lực của ngươi có thể sánh ngang đại tỷ rồi.
Mười vị thần tử trao đổi với nhau suốt ba ngày ba đêm, từ kiếm pháp, quy tắc chi lực, kiếm ý tới việc tu luyện... Sau khi trao đổi tới cuối cùng lại đàm luận về quá trình lịch lãm rèn luyện.
Ba ngày ba đêm cũng bàn luận tận hứng, gia tăng kiến thức và bản thân có thu hoạch.
- Xem ra chúng ta nên tề tụ với nhau sau một thời gian ngắn, hảo hảo trao đổi một phen.
Lâm Nhất Minh nói.
- Không sai!
- Suy nghĩ của Ngũ ca không tệ.
- Lấy thời gian mười năm làm hạn định đi.
Quan Lâm nói.
Dùng thiên phú của bọn họ, thời gian mười năm có thể đạt được không ít phát triển, cho nên khi trao đổi càng có nội hàm.
Đương nhiên không phải nói mỗi mười năm một lần, thời gian khác không thể gặp được nhau, chẳng qua nói mười năm một lần là để mọi người trình diện không nên vắng họp, cũng xem như gặp nhau chính thức.
Quan Lâm đề nghị được mọi người tán thành, Sở Mộ cũng không phản đối.
Lần tụ hội kết thúc mỹ mãn, mọi người cáo từ Quan Lâm sau đó trở về nơi của mình, bọn họ bế quan tiêu hóa thu hoạch lần trao đổi này.
Một ngày sau, Sở Mộ xuất quan, hắn cảm giác kiếm pháp có tăng lên.
Rời khỏi Chấn Thiên điện, hắn đi tới Kiếm Pháp Điện trong Tổng Thần Điện.
Ý nghĩa tồn tại của Kiếm Pháp Điện là thu nhập kiếm pháp.
Từ kiếm pháp Hoàng cấp tâấp nhất đến kiếm pháp Thiên cấp cao nhất, cái gì cần có đều có, có thể nói kiếm pháp của Tổng Thần Điện chiếm cứ một phần ba kiếm pháp của bốn đại tinh vực của Nhân tộc.
Một phân ba này chỉ là công bố, một ít che dấu không tính, nhưng che dấu cũng không nhiều, cũng không để lộ ra ngoài.
Hơn nữa Tổng Thần Điện có cơ cấu nghiên cứu và hoàn thiện kiếm pháp, thành viên bên trong đều là kiếm giả có tạo nghệ và lĩnh ngộ độc đáo về kiếm pháp. Bọn họ duyệt kiếm pháp, tổng kết kinh nghiệm, kết hợp ngộ tính của mình và xâm nhập phân tích kiếm pháp, sáng tạo ra kiếm pháp mới, thời gian dài sẽ làm kiếm pháp cất chứa phong phú hơn.
Thiên hạ kiếm pháp xuất thần điện, những lời này không phải cuồng ngôn.
← Ch. 1181 | Ch. 1183 → |