← Ch.329 | Ch.331 → |
Bên trong một phiến Hư Vô nào đó của không gian phong ấn, cơ hồ Mộ Hàn còn đang đồng thời điều động ba loại lực lượng trình độ cao nhất bên trong Tâm Cung thì Cơ Vân Thiền vừa mới vào cũng đã ngồi xuống. Trên khuôn mặt thanh tú quyến rũ hiện lên một nụ cười gằn lạnh lùng khắc nghiệt. Sau đó, hữu chưởng xinh đẹp tuyệt trần Như Ngọc liền xòe ra ở trước người.
- Vèo!
Trong tiếng xé gió rất nhỏ, một điểm sáng đỏ bắn nhanh ra từ mi tâm Cơ Vân Thiền. Nó bay xuống đỗ trên hữu chưởng trắng nõn. Đó đúng là một mặt gương to bằng bàn tay.
Mặt gương không biết được chế tạo từ vật gì, mà lại phô ra sự đỏ tươi sáng bóng.
- 'Phù Ảnh Bảo Kính' có được từ Đại Hạc Thiên Vực. Vốn lại dung nhập vào khí tức của ngươi mà Tông chủ đã thu được khi ngươi tỷ thí, là có thể luyện chế ra 'Phù ảnh Khôi lỗi (con rối')... Lấy "Phù ảnh Khôi lỗi ' để chỉ dẫn phương hướng, ta muốn nhìn ngươi có thể chạy đến chỗ nào! Mộ Hàn, lần này ngươi khó tránh được tai nạn!
Đang khe khẽ nói, tả chưởng của Cơ Vân Thiền bỗng đột ngột xuất ra một đám khí tức trắng đục mờ mờ ảo ảo.
Ngọc chưởng khẽ nhúc nhích, đoàn khí tức trắng dục kia lập tức trôi dạt về hướng Phù Ảnh Bảo Kính. Trong giây lát đụng chạm đến gương, liền nhanh chóng dung nhập chìm vào đó. Cơ Vân Thiền thu thập tâm thần, mắt nhung nhắm hờ. Đôi tay ôm lấy Phù Ảnh Bảo Kính vào trong lòng bàn tay, chân nguyên đỏ như lửa như những cơn sóng ngập trời mà tuôn vào đó.
Không được một phần mười canh giờ, Cơ Vân Thiền liền buông hai tay ra, chỉ thấy trên bề mặt Bảo Kính, đoàn khí tức trắng đục kia thật giống như đã lây dính vô số sợi tơ máu li ti.
Do liên quan tới những sợi tơ đỏ tươi này, khí tức trắng đục biến dạng kịch liệt. Rồi không được bao lâu sau liền ngưng tụ thành một hình người bé tí chỉ cao cỡ hai ngón tay. Ngoại trừ thân hình đã bị thu nhỏ vô số lần, thêm vào bên ngoài thân quấn quanh đại lượng những sợi tơ máu thì dung mạo của nó đúng là hoàn toàn nhất trí với Mộ Hàn.
Khi hình nhân bé tí này nhô dần ra, rồi đứng ở mặt gương màu đỏ tươithì nó tức thời ngoảnh sang phía bên phải.
- Mộ Hàn đang ở phương hướng kia.
Cơ Vân Thiền cười lạnh một tiếng, tay nâng Phù Ảnh cổ kính mà xoay người chạy đi như bay. Ở bên trong không gian mù sương mới chạy được khoảng hơn một khắc canh giờ, thân hình nhỏ bé trên Phù Ảnh cổ kính kia đột nhiên có sự chếch đi rất nhỏ. Cơ Vân Thiền khẽ nhướn lông mày, trong mũi hừ nhẹ. Rồi nàng cũng điều chỉnh phương hướng theo...
Không gian phong ấn, ở trong khu vực nào đó.
Mười hai cây cột lớn màu trắng cao vài trăm thước quây chung quanh thành một vòng bất quy tắc, chúng lẳng lặng đứng im trong hư không. Ở phía trên những cây trụ lớn này, một đóa hoa Tuyết Liên thật lớn đang thong thả xoay tròn, một vầng ánh sáng trắng xoa lấp lánh đã thực chất hóa phát tán ra từ giữa, trông thật rực rỡ chói mắt. Nó như một cái lưới đánh cá bao phủ tất cả các cây cột lớn vào bên trong.
Bên trong những cây trụ lớn, trong hư không phía dưới Tuyết Liên, xà ảnh vàng tươi to lớn cuộn thành một đám, vẫn không nhúc nhích.
Cái này chính là linh hồn Đại Địa Ma Long đang bị phong ấn.
Mà ở dưới Đại Địa Ma Long, chỗ đế của mười hai cây cột trụ lớn lại có một vật gì đó màu vàng, xem ra tựa như bùn đất thông thường.
- Cái gì?
Khẽ xoay mình, âm thanh trầm thấp vang lên. Đại Địa Ma Long đột nhiên mở mắt, trong con mắt to lớn lóe ra một tia nghi ngờ. Chỉ là trong chốc lát sau đó, Đại Địa Ma Long liền ngẩng phắt đầu lên, hai đạo ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chú bông hoa Tuyết Liên cách xa nó gần hai trăm thước.
Có chút bất tri bất giác, tốc độ xoay tròn của hoa Tuyết Liên lại chậm đi vài phần.
- Xảy ra chuyện gì, 'Bạch Liên ấn' của Cổ Thần Âm hỗn đản kia làm sao mà lại vận chuyển chậm như vậy?
Trong miệng không giải thích được mà than thở, trong đôi mắt Đại Địa Ma Long hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, sự kinh ngạc trong mắt Đại Địa Ma Long liền bị niềm vui bất ngờ thay thế. Thiên mạch của 'Thái Huyền Thiên Vực' lại chuyển dời đến chỗ cực tây, cách xa dãy núi Bàn Long ít nhất có đến mười vạn dặm. Ở cự ly xa như thế, áp lực Thiên mạch gây ra đối với phong ấn đã đạt tới mức độ yếu nhất.
- Sáu ngàn năm, bổn tọa rốt cục đợi được ngày hôm nay!
Thân hình to lớn dài ngoằng kia của Đại Địa Ma Long trong nháy mắt giãn ra. Đúng là không nhịn được mà nó cười thoải mái ầm ĩ.
Do ảnh hưởng của thực lực có hạn, tu sĩ ở bên ngoài rất khó tìm được vị trí Thiên mạch, nhưng Đại Địa Ma Long cũng không như vậy. Nó là kẻ trực tiếp gánh chịu Thiên Mạch Chi Lực. Hơn nữa lại ngây ra trong phong ấn này hơn sáu nghìn năm, cả Thái Huyền Thiên Vực, so sánh với nó không có bất luận kẻ nào có thể hiểu rõ hơn đối với Thiên mạch.
Nhất là. Nó có thể thông qua động tĩnh của Bạch Liên ấn mà vận chuyển ra phương vị và cự lyThiên mạch.
Vì là đầu mối then chốt phong ấn, Bạch Liên ấn vận chuyển càng chậm liền đại biểu cho khoảng cách giữa Thiên mạch với dãy núi Bàn Long sẽ càng xa, phong ấn cũng càng trở nên không chắc chắn.
Tình trạng Bạch Liên ấn giờ phút này, đối với Đại Địa Ma Long mà nói tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở do ông trời ban thưởng.
Sau khi bị áp chế sáu ngàn năm, mặc dù nó không có khả năng một phen liền phá bỏ trói buộc của phong ấn đối với chính mình, nhưng vẫn có thể làm cho một bộ phận linh hồn của chính mình chạy đi ra ngoài. Như vậy, coi như sau này Thiên mạch lại lần nữa tiếp cận dãy núi Bàn Long, thì sự liên lạc giữa hai bộ phận linh hồn của nó cũng không có khả năng đoạn tuyệt.
Lợi dụng loại liên lạc đó là nó có thể khôi phục thực lực rất nhanh chóng.
Một khi khôi phục đến cảnh giới Linh Trì. Hai bộ phận linh hồn nội ngoại công kích, là có thể một lượt phá bỏ phong ấn, lại thu được thân xác tự do thân. Cả quá trình đó cần thời gian không quá mười năm.
Đối với nó mà nói, thời gian mười năm chỉ là loáng một cái trong nháy mắt.
Chờ đợi mấy ngàn năm, rốt cục thấy được ánh rạng đông thoát khốn, Đại Địa Ma Long có thể nào không mừng rỡ như điên?
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!...
Trong miệng điên cuồng mà gầm rú, thân hình to lớn đồ sộ của Đại Địa Ma Long phóng lên cao. Lập tức ngay sau đó, cái đầu khổng lồ đã hung hăng đụng vào đóa Tuyết Liên trên trời cao kia.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Tiếng va đập kịch liệt ầm ầm vọng về, bông hoa Tuyết Liên đang thong thả vận chuyển đột nhiên có hơi hơi chậm lại. Mặc dù trong chớp mắt liền đã khôi phục nguyên trạng, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát này cũng đủ làm cho Đại Địa Ma Long càng thêm kích động và điên cuồng. Cái đầu của nó liên tục húc lên hết lần này tới lần khác với tốc độ nhanh đạt đến cực điểm.
*****
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!...
Sự yên lặng bên trong Hắc Ma Điện đột nhiên bị một hồi tiếng nện dồn dập mà vang dội phá vỡ.
Đám người Lệ Thu Thủy và Mai Tâm Hạc đang ngồi xếp bằng trên thân thể pho tượng điêu khắc bỗng dưng mở mắt, hơn mười đạo ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chú nguồn gốc của âm thanh kia.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Bạch Liên ấn đặt bên trong pho tượng điêu khắc mãnh thú không hề có dấu hiệu rung động nào.
Loại tình trạng quỷ dị này, trong dĩ vãng mấy ngàn năm, tựa hồ cho tới bây giờ cũng không từng xuất hiện. Mọi người không tiếng động trao đổi ánh mắt với nhau. Chỉ chốc lát sau đó, trong đôi mắt Lệ Thu Thủy đột nhiên hiện lên một vẻ kinh ngạc, bật thốt lên thất thanh:
- Không tốt, 'Hắc Ma thần thú' đang công kích phong ấn...
Cơ hồ trong nháy mắt Lệ Thu Thủy đang nói ra thành lời, cả bảy người Mai Tâm Hạc cũng đồng thời biến sắc.
Hắc Ma thần thú kia đánh sâu vào phong ấn cũng không đáng sợ. Đường đường vô thượng cường giả cảnh giới Linh Trì mà bị phong ấn tại nơi này, làm sao có thể cam tâm? Đánh sâu vào phong ấn, để mong thoát khốn là điều vô cùng bình thường. Nhưng mà sáu ngàn năm qua, cho dù Hắc Ma thần thú công kích va đập như thế nào, phong ấn cũng không có chút xíu nới lỏng.
Tuy nhiên, hôm nay Bạch Liên ấn kia chính là đầu mối then chốt phong ấn lại đang rung động.
Hiện tượng này đại biểu cho cái gì, mọi người lại hết sức rõ ràng.
Hắc Ma thần thú kia bị phong ấn sáu ngàn năm, trong lòng nhất định oán hận vô cùng. Một khi thoát khốn, những tu sĩ Thiên Vực đang được chọn lựa vào trong đó sẽ gặp tai ương. Mà bọn họ là những tu sĩ Vạn Lưu Cảnh đứng mũi chịu sào, tuyệt đối là đối tượng trước tiên bị Hắc Ma thần thú đem ra phát tiết cho hả giận.
Sáu ngàn năm trước, hai vị cường giả Cổ Thần Âm và Quý Thiên Tâm này dùng cảnh giới Linh Trì lại liên hợp mười vị tu sĩ Vạn Lưu Thất Trọng Thiên, lấy Đô Thiên Linh Trụ dẫn động Thiên Mạch Chi Lực mới có thể áp chế nổi nó.
Mà Thái Huyền Thiên Vực hiện nay, cường giả cảnh giới Linh Trì đúng là một người cũng không có. Chỉ dựa vào tu sĩ Vạn Lưu Cảnh, lại không có Đô Thiên Linh Trụ hộ thân, cũng không biết vị trí cụ thể của Thiên mạch. Cho dù số người có nhiều hơn thì cũng không sinh ra được uy hiếp quá lớn đối với Hắc Ma thần thú.
Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ kia, mặc dù là cường giả nhưu Lệ Thu Thủy thì cũng không nhịn được mà tâm thần phải sợ hãi run rẩy..
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!...
Những tiếng va chạm liên tiếp, bống nhiên quanh quẩn lan ra bên trong Hắc Ma Điện. Liền giống như quả cự chuỳ không ngừng liên tiếp đánh vào trái tim mọi người.
Cảm giác bị đè nén thật lớn lấp đầy trong lòng làm mọi người giống như muốn nghẹt thở ngất đi.
- Nguy rồi, Mộ Hàn và Tố Ảnh bọn họ gồm năm mươi nhân tài vừa mới đi vào không được bao lâu, coi như nhanh nhất cũng phải hai ngày mới có thể đi ra khỏi không gian phong ấn. Còn nếu như chậm thì mười ngày nửa tháng đều có khả năng. Một khi 'Hắc Ma thần thú' có bộ phận linh hồn thoát ly phong ấn, bọn họ sẽ trở nên phi thường nguy hiểm.
Mai Tâm Hạc đột nhiên mở miệng.
- Càng nguy hiểm chính là, 'Hắc Ma thần thú' có thể nuốt chửng Tâm Cung người khác, nếu có người bị nó cướp đi Tâm Cung thì thực lực của nó nhất định tăng nhiều.
Một ông lão áo đen cao gầy ngay sau đó cũng nói tiếp, ông ta tên là Long Lân, là một trong hai vị trưởng lão do Vũ Long Thiên Tông điều động tới... Khi nghe được Mai Tâm Hạc và Long Lân phỏng đoán, sắc mặt mọi người càng khó coi hơn.
Lệ Thu Thủy sắc mặt trang nghiêm, quả quyết quát:
- Các vị trưởng lão, nhất định phải lập tức báo tình huống nơi này cho Tông chủ tứ tông biết, xin bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này để lại lần nữa khởi động không gian phong ấn. Sau đó chúng ta đi vào gia cố phong ấn, tuyệt không thể để cho 'Hắc Ma thần thú' chạy thoát ra ngoài!
- Rõ.
Mọi người tâm thần kinh hoàng, lập tức bắt đầu hành động.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Lúc này, bên trong không gian phong ấn, sau khi lại chịu một lần va đập mạnh mẽ, Bạch Liên ấn đang thong thả vận chuyển kia lại xuất hiện tính trạng dừng lại chỉ chốc lát một lần nữa. Cơ hồ đồng thời, có tiếng răng rắc giòn tan vang lên, ở trên một cánh hoa của Bạch Liên ấn lại xuất hiện một vết rách hẹp dài.
- Vút!
Một mảng lớn khí tức màu vàng mênh mông tách ra từ bên trong thân thể Đại Địa Ma Long, rồi theo vết nứt rách kia mà phun ra ngoài.
Khí tức trắng đục đậm đặc theo mười hai cây cột Đô Thiên Linh Trụ bốc lên trên, rót vào đến bên trong đóa hoa Tuyết Liên kia, trong chốc lát vết nứt kia lại đã khép kín.
Bạch Liên ấn liền khôi phục vận chuyển, màn sương mù màu vàng với khí thế như nước chảy cuồn cuộn cũng liền bất chợt dừng lại.
- Thành công.
Đại Địa Ma Long xúc động dị thường, những tiếng gầm rống cao vút không ngừng thoát ra khỏi cái miệng to như chậu máu, giống như muốn phát tiết toàn bộ cơn giận dữ do bị đè nén đã tích tụ mấy ngàn năm qua. Sau một lúc lâu, mãnh thú mới khôi phục lại bình tĩnh. Phiến sương mù màu vàng bên ngoài cây cột hình trụ đang biến dạng kịch liệt kia, không ngờ lại ngưng tụ ra một con Đại Địa Ma Long đã thu nhỏ lại ở một mức lớn.
- Cái gì?
Vốn đã hiểu rõ, Đại Địa Ma Long nghi hoặc đến khẽ kêu thành tiếng
- Một, hai, ba... Ba mươi... Năm mươi... Lại có năm mươi đạo khí tức sinh mệnh, tu vi tất cả đều ở cảnh giới Mệnh Tuyền trở lên... Chẳng lẽ là lúc những hỗn đản này lại đến gia cố phong ấn? Hảo! Hảo! Thật sự là song hỷ lâm môn, bộ phận linh hồn của bổn tọa vừa mới thoát khốn, còn có mỹ vị đưa lên đến tận miệng... Phong ấn bổn tọa mấy ngàn năm, lần này coi như là thu hoạch một ít lợi tức trước!
Bên trong hình trụ, Đại Địa Ma Long nhếch mép há ngoác cái miệng lớn, trong đôi mắt cực đại lóe ra nụ cười hung ác đã được cực kỳ nhân tính hóa.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!
Đại Địa Ma Long rống lên một tiếng tràn ngập ý định tàn nhẫn. Trong chớp mắt, cỗ thân thể ở bên ngoài hình trụ do ngưng tụ từ linh hồn mà thành kia lại bắt đầu nhanh chóng phân hoá thành những khối thân hình càng nhỏ hơn.
Chỉ là trong mấy giây ngắn ngủi, trong phiến không gian Hư Vô kia liền xuất hiện ra trên trăm đạo bóng dáng mãnh thú, tất cả đều là Đại Địa Ma Long chỉ dài có mấy chục thước.
- Vút! Vút! Vút...
Những Đại Địa Ma Long này cơ hồ đồng thời hành động, chúng phân tán bay nhanh đi về hướng bốn phía, những tiếng rít chói tai kia càng ngày càng nhỏ. Cũng không lâu lắm, trên trăm đạo bóng hình liền chìm vào hư không.
...
- Vèo! Vèo!
Trong Hư Vô mênh mông vô tận, có hai bóng người đang hăng hái chạy đi.
← Ch. 329 | Ch. 331 → |