← Ch.426 | Ch.428 → |
Khi Lôi Động đang suy đoán trong lòng, thân ảnh của Mộ Hàn đã bắt đầu tung bay về phía trước.
Đoàn tử mang bao phủ thân thể kia vừa mới rời khỏi, Lôi Động đã cảm thụ được có một cổ áp lực lớn lao từ bốn phương tám hướng đồng thời bức bách mà đến. tuy có Huyền Lôi Chi Thể và Lôi Đình Ngự Linh Quyết, nhưng muốn khiến bản tân cùng với nắm giữ lực lượng lôi điện cường đại như vậy phù hợp, mức độ khó khăn không phải lớn bình thường.
Đối với Lôi Động mà nói, ở dưới tình huống này, cho dù muốn tiến về phía trước nửa thước cũng đều khó có thể làm được.
Mà Mộ Hàn lại giống như không có gặp phải bất luận cái gì trở ngại, anh lôi tử mang quanh thân rực sáng, chu vi Lôi Điện bổ xuống cho dù lực lượng bạo phát có mạnh mẽ, cùng với loại cảm giác thân thiết trong anh lôi lại không hề cải biến chút nào.
Chỉ có tâm thần, một khi thoát khỏi phạm vi anh lôi bao phủ, sẽ phải thừa thụ áp lực cường địa, càng kéo dài ra phía xa, thì sẽ càng khó khăn hơn. Sau một lát, Mộ Hàn thẳng thắn đem toàn bộ tâm thần thu nhập tâm cung, không hề cảm ứng tình hình xung quanh nữa. Chỉ là không ngừng mà trong kẽ hở lôi diện xuyên toa chạy đi.
Bất quá đến phiến lôi điện này vừa thô vừa dày đặc, cho dù tránh né nhanh hơn, có đôi lúc lại vẫn ngoài ý muốn.
Ầm!
Không qua bao lâu, trong tiếng sấm vang thật lớn, một đạo Lôi Điện thô như thùng nước đột nhiên từ trong Cửu Long Lôi Bích phân ly mà ra, hướng phía đầu Mộ Hàn vừa mới từ trong kẽ hở chui ra đánh bổ xuống. Hầu như là công phu trong chớp mắt, lực lượng vô cùng cuồng bạo đã đem Mộ Hàn bao phủ ở bên trong.
Cẩn thận!
Thấy tràng cảnh này, Lôi Động nhịn không được kinh hãi kêu lớn một tiếng, một đôi tròng mắt giống như chuông đồng trợn thành lưu viên, thậm chí ngay cả trái tim cũng đều đập chậm nửa nhịp. Lúc này xung quanh Mộ Hàn đều là lôi điện vừa mới từ trên không đánh xuống. Hiện tại lại đánh tới một đạo nữa, đúng là đến mức muốn tránh cũng không thể tránh nổi.
Bị một đạo Lôi Điện như vậy bổ trúng, đừng nói là Vạn Lưu ngũ trọng thiên tu sĩ, cho dù là Linh Trì nhất trọng thiên tu sĩ chỉ sợ cũng là kết cục hồn phi phách tán.
Nhưng mà, trong nháy mắt, một hình ảnh không thể tưởng tượng nổi đột nhiên xuất hiện ở trước mắt của Lôi Động.
Đạo lôi điện thô lớn kia khi cách thân thể Mộ Hàn chỉ có mấy thước, đột nhiên biến hoá kỳ lạ hướng sang bên cạnh đi qua. Càng là hiểm trở sượt qua lôi võng bên ngoài thân thể của Mộ Hàn lướt xuống dưới. Còn Mộ Hàn tựa hồ đã sớm biết đạo lôi điện kia sẽ lướt qua, thân ảnh cư nhiên không có nửa điểm dừng lại, rất nhanh đã cùng đạo lôi điện kia giao thác mà qua.
Ta chửi mẹ nó, ta không nhìn lầm đấy chứ?
Gương mặt Lôi Động co quắp, khó có thể tin nổi day day con mắt. Hắn còn kinh ngạc Mộ Hàn cuối cùng có thể kỳ diệu tránh khỏi lôi điện, nhưng hiện tại hắn mới bừng tỉnh hiểu được. Không phải Mộ Hàn đang tránh né lôi điện. Mà là lôi điện đang tránh né hắn. Nhưng loại né tránh này cũng không phải là bắt đầu từ sợ hãi. Nếu như những lôi điện kia có linh mà nói, hoặc giả Mộ Hàn chính là trân bảo hiếm có trong mắt chúng, rất sợ nhẹ nhàng đụng chạm một cái sẽ đem hắn đụng vỡ.
Thế giới Hạ Thiên Vực làm sao lại có quái thai như vậy? Lôi Động hung hăng cắn chặt răng, gia hỏa này lẽ nào không phải người, mà là Lôi Điện thành linh?
Ngay khi Lôi Động đang suy nghĩ miên man, khoảng cách giữa Mộ Hàn và Cửu Long Ngọc Bích đã giảm bớt đến năm trăm thước. Hơn nữa theo Mộ Hàn không ngừng xuyên toa, khoảng cách này cũng đang giảm nhỏ lại rất nhanh.
Ba trăm thước, hai trăm thước, một trăm thước.
Ầm ầm! Ầm ầm!....
Khoảng không trên đỉnh đầu, chín đạo tử sắc long vĩ điên cuồng vẫy động, nhấc lên từng trận tiếng nổ thật lớn, tựa hồ có thể đem màng nhĩ đâm thủng, đem tạng phủ đánh nát bươm.
Rốt cục sắp đến!
Mộ Hàn mơ hồ có chút kích động, thân thể tiếp tục tung bay lên. Dần dần, quanh người Mộ Hàn xuất hiện lôi điện càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại có chín đạo long vĩ kia. Đến khu vực này, những lôi điện kia phảng phất như đã ngưng kết thành thực chất, hư không trong long vĩ đã bị tử ý nồng đậm tràn đầy.
Đây hẳn xem như là đã tiến nhập bên trong Cửu Long Lôi Bích đúng chăng?
Trong lòng Mộ Hàn thì thầm một tiếng, chóp mắt nhìn tới, liền thấy dưới nghìn thước, đôi mắt chờ mong kia của Lôi Động, đang nhìn mình tha thiết. Cho dù là cách cự ly xa như vậy cũng có thể mơ hồ thấy được vẻ khiếp sợ trên mặt hắn. Chắc là không nghĩ tới chính mình có thể đến được nơi đây.
Thu hồi ánh mắt, Mộ Hàn ngẩng đầu mà nhìn.
Xung quanh chín đạo lôi điện giống như cự long giống như từ trên chín tầng mây rơi xuống, không biết đến tột cùng có độ dài bao nhiêu. Thế nhưng, chỉ một phần tách ra của chín đạo long vĩ đã dài đến mấy nghìn thước, gắt gao quấn lại lên thân rồng hẳn là rất lâu. Bất quá, điều này cùng với tình cảnh Mộ Hàn nhìn thấy ở bên ngoài Thiên Lôi Tuyệt Vực lại không giống nhau.
Từ bên ngoài nhìn lại, Thiên Lôi Tuyệt Vực hiển hiện ra là dạng cái ô. Nhưng khi đặt mình ở trung tâm, Mộ Hàn lại phát hiện phiến Lôi Vực này tựa như một hình nón thật lớn.
Hình dạng hoàn toàn khác biệt này khiến Mộ Hàn có chút nghi hoặc.
Mộ Hàn trong đầu suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, tốc độ lại không có chậm lại chút nào. Trong nháy mắt tiến nhập Cửu Long Lôi Bích này, trong lòng Mộ Hàn đã nổi lên một loại cảm giác kỳ diệu không hề báo trước. Khoảng không trên đỉnh đầu phảng phất như có một loại đồ vật cùng chính mình cực kỳ thân mật đang liên tục phát sinh triệu hoán, giống như cùng bản thân huyết mạch tương liên.
Vũ khí kia chắc chắn đang ở ngay bên trên!
Nguyên bản Mộ Hàn còn chỉ là suy đoán vũ khí kia giấu ở bên trong Cửu Long Lôi Bích, dù sao đã qua gần hai mươi năm, khả năng vũ khí kia bị một vị tu sĩ thần thông quảng đại nào đó lấy đi cũng không phải là không có. Thiên Vực thế giới vô cùng rộng lớn, Lôi Động Vạn Lưu ngũ trọng thiên cũng đều có thể tại Thiên Lôi Tuyệt Vực hành tẩu như thường, người so với hắn lợi hại hơn khẳng định không phải số ít.
Nhưng loại cảm giác huyết mạch tương liên này đột nhiên hiện lên, lại khiến Mộ Hàn lập tức xác định vũ khí kia tồn tại.
Mộ Hàn khẽ thở ra một hơi, cưỡng chế kích động trong lồng ngực, càng đi lên cao, biên độ long vĩ vũ động lại càng nhỏ. Nhưng những long vĩ kia thấu xuất ra lực lượng cũng càng ngày càng mỏng. Trong mơ hồ, Mộ Hàn cảm giác chính mình hình như một con cá nhỏ đang bơi lội trong đại dương mênh mông.
Trong bất tri bất giác, phía dưới thân ảnh Lôi Động đã hoàn toàn nhìn không thấy, mà biên độ rung động của long vĩ còn lại đã nhỏ tới cực điểm, dùng mắt thường rất khó nhận ra được. Thế nhưng, tầng tử mang trong vắt lấp lánh dày đặc hơn bên ngoài long vĩ lại cho thấy chúng vẫn luôn chưa từng có đình chỉ dao động.
Lại là chốc lát qua đi, Mộ Hàn rốt cục bay tới chỗ chín đạo lôi điện giao nhau, lại đi lên trên nữa, đầu cũng sắp cùng với lôi điện ở bên trên va chạm.
Dọc theo đường đi, loại cảm giác huyết mạch tận sâu trong lòng Mộ Hàn liền càng là cường liệt, mà lúc này, loại cảm giác đó tựa hồ đã kéo lên đến đỉnh phong.
Mộ Hàn chỉ là hơi chút dừng lại, thân thể liền tiếp tục di động lên trên.
Hắn rõ ràng cảm giác được, đồ vật kia đang triệu hoán mình, ở trong long khu bị quấn chặt lại kia. Mộ Hàn cũng không biết, bản thân làm thế nào đi vào bên trong. Hiện tại cử động chỉ là thử nghiệm giống như phản xạ có điều kiện mà thôi. Cùng với lại có anh lôi hộ thân, cho dù cùng lôi điện va chạm với nhau, bản thân cũng sẽ không bị thương.
Nhưng mà, tràng diện va chạm vẫn chưa xuất hiện.
Ngay sát na cuối cùng đầu của Mộ Hàn và lôi điện cách rất gần, chín đạo lôi điện quấn chặt lấy nhau như bánh quai chèo lại tràn ra một cái khe thật lớn, phảng phất như đại môn gắt gao đóng chặt đột nhiên mở ra, tử mang bạo tán. Hấp lực cuồng mãnh từ bên trong cánh cửa dũng mãnh tuôn ra, trong khoảnh khắc đã đem Mộ Hàn bao trùm.
Lần này đã tiến vào?
Trong lòng Mộ Hàn khẽ động, giữa trán nhất thời hiện lên một tia hưng phấn, lại không hề chống cự, tùy ý cho cổ hấp lực kia đem chính mình kéo vào Lôi Điện chi môn lấp lánh.
*****
Ngươi rốt cục đã đến! Mau thả ta đi ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài!
Ngay lập tức qua đi, Mộ Hàn chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, cổ hấp kình cuồng mãnh kia đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nhưng chưa đợi hắn quan sát hoàn cảnh vị trí của bản thân một chút, một trận rít gào khàn khàn mà cứng cáp đột nhiên chui vào trong tai. Thanh âm càng như lôi đinh phích lịch nổ vang, khiến lỗ tai của Mộ Hàn vang lên ông ông.
Ân? Nơi này có người sao?
Mộ Hàn sửng sốt, lập tức theo tiếng nhìn lại.
Sau khi thích ứng được với tử mang sáng lạn trước mắt, đường nhìn của Mộ Hàn dần dần trở nên rõ ràng. Lúc này mới phát hiện bản thân đang đặt minh trong một mảnh không gian nhỏ tử ý dào dạt.
Một thân ảnh vóc người cường tráng đang đứng lặng tại trung tâm của không gian, mặc một thân áo bào trắng, mái tóc dài tuyết bạch đến tận thắt lưng, đem khuôn mặt của hắn hoàn toàn che đậy.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc là lại có chín đạo lôi điện tử mang thiểm thiểm từ trong hư vô kéo dài ra, gắt gao quấn ở trên người nam tử áo bào trắng này. Mỗi đạo lôi điện đều cỡ quyền đầu. Từ xa nhìn lại nó giống như chín cái xiềng xích, đem nam tử áo bào trắng trói buộc ở trong không gian này.
Tại trước mặt nam tử áo bào trắng thì lẳng lặng huyền phù một thanh trường đao hai thước hình dáng quái dị. Chỗ chuôi đao đã có chín vòng loa văn bắt mắt. Mỗi đạo loa văn thoạt nhìn đều giống như một rắn tử sắc đầu đuôi nối tiếp. Trường đao thân đao có chút rộng lớn, mà chỗ lưỡi đao và sống đao lại phức tạp, ngoằn ngoèo, phảng phất như tầng tầng lớp lớp thiểm điện áp súc nhiều lần. Lúc này đang cuồn cuộn không ngừng mà thấu ra tử sắc oánh quang mỹ lệ sáng lạn.
Đó chính là vũ khí mà Thái Thanh lưu lại?
Trong tim Mộ Hàn đập hai cái thình thịch. Loại cảm giác huyết mạch tương liên này chính là bắt đầu từ chuôi trường đao quái dị kia. Dựa vào trực giác, Mộ Hàn tin tưởng đó hẳn là một kiện đạo khí. Thế nhưng liếc mắt nhìn lại, Mộ Hàn cũng rất khó phán đoán ra phẩm chất của nó, vẫn là tĩnh tâm suy nghĩ mới có thể cho ra kết luận được.
Ngươi không phải hắn!
Nam tử áo bào trắng kia vung mạnh tóc lên, lộ ra một khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn. Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trong ánh mắt lộ ra thất vọng khó có thể che giấu. Nhưng chợt phẫn nộ gầm rú, ngươi là ai, vì sao có thể tiến vào nơi đây? Trong sát na thanh âm vang lên, thân thể lão giả cũng kịch liệt động đậy, nhưng mặc kệ hắn giãy dụa thế nào, thủy chung khó có thể thoát khỏi chín đạo lôi điện trói buộc.
Hầu như cùng thời khắc đó, một cổ khí tức linh hồn dị thường kinh khủng từ trong cơ thể lão giả điên cuồng mà bạo tán đi ra, như vừa va chạm với xiềng xích lôi điện trên người hắn, đã lập tức biến mất sạch sẽ.
Nhưng khí tức kia mặc dù chỉ như bóng mây vừa hiện, lại cũng khiến cho tâm thần Mộ Hàn đại chấn.
Tâm thần Mộ Hàn đã cực độ tiếp cận Linh Trì nhị trọng thiên, nhưng mà khí tức của lão giả áo bào trắng đối diện kia lại đã xa xa vượt qua phạm vi cảm ứng của Mộ Hàn. Khí tức mạnh mẽ như vậy, Mộ Hàn chỉ ở một người... Không, hẳn là trên người một con Hắc Ma thú cảm thụ qua. Hơn nữa, đó cũng không phải là khí tức là chân thật, mà là khi ở trong Hắc Ma Điện Bạch Liên Ấn cảm ứng đám người Cổ Thần Âm và Hắc Ma Thú Thần đại chiến, từ trong lạc ấn biến ảo ra khí tức.
Lão giả áo bào trắng trước mắt này khí tức linh hồn không ngờ đã cùng Hắc Ma Thú Thần sáu nghìn năm trước cực kỳ tiếp cận.
Chẳng lẽ tu vi của người này đã đạt được Linh Trì cảnh đỉnh phong?
Trong lòng Mộ Hàn lộp bộp nhảy lên một cái, tuy là giật mình, lại cũng không có bao nhiêu sợ hãi. Lão giả này bị lôi điện trói chặt, hẳn là không thể tạo thành được uy hiếp đối với chính mình. Nghĩ lại, Mộ Hàn nhẹ nhàng mà hít một hơi, thử thăm dò nói:
- Vị tiền bối này, ngươi nói hắn... có phải tên là Thái Thanh?
- Thái Thanh?
Lão giả ngẩn ra, đột nhiên hai mắt trợn trừng, hai tay vũ điệu, giống như hận không thể một tay đem Mộ Hàn bắt đến trước người.
- Ngươi làm sao biết được tên của hắn, ngươi đến tột cùng là ai?
Mộ Hàn cười nói:
- Tại hạ Mộ Hàn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hắn hẳn là cha ta.
Nếu như nguyên chủ của khối thân thể này không chết, Thái Thanh tự nhiên là phụ thân của Mộ Hàn. Nhưng hôm nay Mộ Hàn đã không phải Mộ Hàn lúc trước. Hắn mặc dù kế thừa khối thân thể này, nhưng trong lòng suy nghĩ, lại vẫn rất khó đem Thái Thanh coi như phụ thân chân chính của mình được. Chỉ có thể để hắn xem như là một vị trưởng bối đáng tôn kính.
- Ngươi đúng là nhi tử của Thái Thanh?
Lão giả áo bào trắng cũng không có nghe được ý nghĩa khác trong lời nói của Mộ Hàn. Ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, thất vọng trong ánh mắt nhất thời hóa thành cuồng hỉ khó có thể che giấu, cấp thiết kêu lên:
- Mau nói cho ta biết, phụ thân ngươi hiện tại ở nơi nào? Hắn làm sao không tự mình qua đây? Hắn đã nói qua, tối đa mười năm sẽ đưa ta tự do. Nhưng ta đã chờ hắn hơn hai mươi năm!
Nói đến đây, trong lời nói của hắn nhịn không được toát ra một tia phẫn uất.
Mộ Hàn cảm thấy hiếu kỳ, nghe ý tứ của lão giả này nói, hắn tựa hồ là bị Thái Thanh bắt giữ, đem hắn trói chặt ở nơi này. Thái Thanh hẳn là đã hứa hẹn qua thời hạn sẽ thả hắn. Nhưng bởi vì Thái Thanh đã mất từ lâu, do đó hắn liền vẫn bị nhốt trói ở nơi đây, thủy chung khó có thể thoát thân, thu được tự do.
Một lát sau, Mộ Hàn liền nhịn không được thở dài một tiếng, nói:
- Vị tiền bối này, phụ.... thân ta đã tạ thế gần hai mươi năm rồi.
- Cái gì?
Lão giả áo bào trắng thần sắc ngây ngốc, thất thanh kinh hô, bất chợt trên mặt hắn liền dâng lên một trận cuồng nộ.
- Hắn làm sao lại chết rồi? Lừa gạt! Lừa gạt! Ngươi đang nói dối, Thái Thanh thủ đoạn thông thiên, thực lực thâm bất khả trắc, làm sao lại nhanh như vậy đã không còn tại nhân thế? Hắn chết rồi, ta làm sao bây giờ? Ai tới thả ta đi ra ngoài, ai tới thả ta đi ra ngoài....
Trong tiếng rống giận rung trời chuyển đất, mái tóc dài của lão giả áo bào trắng bay lượn, bộ dáng tựa như phát điên.
La hét điên loạn một lát xong, giống như đem nỗi tức giận trong lòng phát tiết một ít, lão giả áo bào trắng mới dần bình tĩnh. Đến cuối cùng, hắn tuy rằng không hề lên tiếng, lại như mãnh thú trọng thương, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đôi mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, giống như là đang nhìn một cừu địch bất cộng đái thiên.
Thấy bộ dáng của lão giả, trong lòng Mộ Hàn khẽ run, hắn hiển nhiên là bị sự tình Thái Thanh đã chết làm cho kích thích đến thế.
Mộ Hàn có thể kết luận, nếu như chính mình có năng lực đem hắn thả ra, chỉ sợ chuyện đầu tiên hắn làm sau khi thoát khốn, chính là đem bản thân giết chết. Cái gọi là tội cha con đền, Thái Thanh nhốt hắn hai mươi năm, hắn há có thể không tâm sinh oán hận, hơn nữa hôm nay Thái Thanh đã qua đời, hắn không còn cố kỵ, có thể trả thù hay không?
Cũng không biết người nọ là lai lịch gì, lại có thực lực cường đại như vậy?
Trong ý niệm, Mộ Hàn nói:
- Tiền bối, có thể nói cho ta biết, ngươi vì sao lại bị nhốt ở chỗ này không?
Tuy nói hắn đã cảm giác người nọ là bị Thái Thanh bắt giữ, nhưng không rõ ràng lắm nguyên nhân trong đó.
- Còn không phải nhờ phụ thân ngươi ban cho sao?
Lão giả áo bào trắng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta vốn là tông chủ Kiếm Thần Tông Công Tôn Long. Bốn mươi năm trước, ta vì ngắt lấy một cây dược thảo đã tiến nhập ao đầm dưới Thiên Lôi Tuyệt Vực. Bởi sau khi dược thảo kia thành thục lập tức sẽ bị héo rũ, mà ta lại không thể phán đoán lúc nào nó thành thục. Vì vậy đã một mực ở trong ao đầm này chờ đợi.
Hơn mười năm sau, dược thảo kia rốt cục hiển lộ ra dấu hiệu thành thục. Nhưng chính lúc ta chuẩn bị ngắt lấy, phụ thân ngươi lại xuất hiện, không nói hai lời liền đem ta bắt tới nơi này, bức ta giúp hắn rèn vũ khí. Còn nói tối đa mười năm sẽ đem ta thả ra ngoài. Nhưng ta lại ở chỗ này rèn luyện vũ khí giúp hắn hơn hai mươi năm rồi!
← Ch. 426 | Ch. 428 → |