← Ch.240 | Ch.242 → |
Một trăm hai mươi siêu Thú nhân võ sĩ cầm Vẫn thiết Đại kiếm trong tay, tạo thành một trận hình tam giác xung phong, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào đội hình của một trăm hai mươi võ sĩ Hải Tộc mà chém giết. Vẫn thiết cự kiếm trong tay họ, mũi kiếm sắc bén mang theo khí thế cường đại và hào quang chói mắt. Trên lưỡi Vẫn thiết Đại kiếm sắc bén còn pha lẫn những mảng đấu khí màu vàng lập lòe. Chỉ trong giây phút trở thành một đạo ánh sáng tràn ngập cả chiến trường. Các cạnh của trận hình tam giác xung phong không ngừng lóe ra đấu khí màu vàng kim, tựa như một mũi đao khổng lồ sắc nhọn đang lao tới ầm ầm.
Khi đám Thú nhân Hộ vệ giao hội với đội hình của võ sĩ Hải Tộc, trận hình Thú nhân Hộ vệ chỉ hơi dừng một chút, rồi lập tức xuyên qua trận hình của võ sĩ Hải Tộc. Vẫn thiết kiếm sắc bén xé ra một lỗ hổng như một đóa hồng nhung đỏ tươi trên người võ sĩ Hải Tộc. Một trận mưa máu tràn ngập khắp nơi như Tử thần ra tay trang điểm, tiếng kêu gào chết chóc là nốt nhạc chủ của giai điệu chiến tranh khủng khiếp kia. Đám Thú nhân Hộ vệ hung ác dùng một tư thái tuyệt đối dũng mãnh lao thẳng vào trận hình của Hải Tộc như một con vật sống. Họ phối hợp nhịp nhàng, động tác dứt khoát, mỗi một kiếm cơ hồ đều chọc trúng vào một người võ sĩ Hải Tộc, hơn nữa vì trận hình rất chặt chẽ và hợp lý, khi đám Thú nhân Hộ vệ công kích lúc nào cũng chiếm số lượng tuyệt đối ưu thế. Họ tựa như một lưỡi dao sắc bén, không những reo rắc cái chết vào ngực võ sĩ Hải Tộc mà còn thừa lực để đánh tiếp. Sớm đã được huấn luyện sinh tử, hơn nữa còn dũng mãnh không sợ chết, cộng thêm việc giữa Thú Nhân luôn luôn có tính đoàn kết rất cao. Trong quá trình chiến đấu, thường thường có cảnh ta đỡ cho ngươi công kích của địch nhân, ngươi nhanh chóng xỉa cho hắn một kiếm trí mạng...
Lần đầu tiên công kích, đám võ sĩ Hải Tộc đã ngã xuống một mảng rất lớn. Cả một đám người gãy chân cụt tay nằm khắp nơi, máu tươi nhiễm hồng cả đấu trường. Tuyệt đại đa số võ sĩ Hải Tộc ngã xuống vì bị trọng thương liên tiếp biến thành hình hài Hải thú. Võ sĩ Hải Tộc lên đất liền đại lục tác chiến vốn không có bao nhiêu ưu thế, hơn nữa thực lực của họ vốn cũng chẳng mạnh hơn Thú nhân võ sĩ, thế mà họ còn dùng hình thái nhân loại để tác chiến nữa chứ. Còn Thú Nhân thì hoàn toàn khác hẳn. Vũ khí của họ rất mạnh, tâm tính kiên định, hơn nữa vũ dũng bất khuất. Tên biến thái Đoạn Vân này đã để cho đám Thú nhân Hộ vệ rèn trải qua rất nhiều trận sinh tử. Đám Thú nhân Hộ vệ bây giờ muốn thực lực có thực lực, muốn dũng khí có dũng khí. Trận chiến này, một nửa võ sĩ Hải Tộc hoặc trọng thương, hoặc chết, liên tiếp ngã xuống không còn sức chiến đấu nữa.
Nhưng, đám Thú nhân Hộ vệ không hề có ý định dừng tay, vì Đoạn Vân chưa hề hạ lệnh cho họ hạ thủ lưu tình, họ đã nhận được lệnh là cứ thoải mái phóng tay chân mà giết địch. Trận công kích đầu tiên vừa xong, Hộ vệ trưởng Ngưu đầu nhân Khai La ra lệnh cho bộ đội chia ra bốn phía tàn sát. Kết quả là sau lệnh của Khai La, đám võ sĩ Hải Tộc một lần nữa chịu cảnh hành hạ tàn khốc nhất. Đám Thú nhân hung ác tựa như viên đạn rời nòng pháo, một lần nữa nổ tung giữa đám Hải Tộc này. Còn đám võ sĩ Hải Tộc xấu số sớm đã kinh sợ sau lần tiến công điên cuồng đầu tiên của đám Thú nhân, bây giờ đâu còn dũng khí tiếp tục chiến đấu nữa. Trận hình sớm rối loạn, sĩ khí đã giảm xuống mức thấp nhất. Mặc dù rất nhiều võ sĩ Hải Tộc kịp thời biến thành hình thể Hải thú khổng lồ, nhưng cho dù thân thể cường hãn như Long Thần mà trước mặt Thú Nhân cũng không phải an toàn tuyệt đối, thì mấy cái vẩy cá nho nhỏ của đám tiểu Ngư cấp mười một thì làm sao có thể ngăn cản được lưỡi dao sắc bén điên cuồng của đám Thú nhân đây? Một kiếm chém xuống, vảy cá lập tức tổn hại, còn Thú Nhân bên cạnh lại nhân dịp vết nứt vừa bị đánh hở ra, một kiếm lập tức đâm vào ngay. Sau đó Thú Nhân điên cuồng dùng Vẫn thiết Đại kiếm ngoáy mạnh, rồi từ đó rạch ra một vêt thương chí mạng thật dài.
Đây là một cuộc chiến đấu, hay là một cuộc đồ sát? Trước mặt Thú Nhân vũ dũng như thế, địch nhân chỉ chuốc lấy một kết cục, đó là bị đồ lục một cách tàn nhẫn vô tình. Bản chất của chiến tranh vốn là tàn khốc như vậy. Trên chiến trường, không có ai là một sát nhân ma vương, người thắng lợi vĩnh viễn được xưng danh là dũng sĩ. Dù sao, đây là cuộc chiến đấu giữa võ sĩ và võ sĩ, là sinh tử quyết đấu. Kết cục của trận quyết đấu này, vận mệnh của ngươi cơ bản đã được xác định: hoặc sống, hoặc là chết.
Trận chiến đấu này, tính từ đầu tới cuối, tuyệt đối không vượt qua hai phút. Đầu tiên là một trận Thú nhân công kích như một lưỡi dao sắc bén, sau khi Hải Tộc bị vỡ trận hình, lại dùng ưu thế binh lực tuyệt đối đồ lục Hải thú còn sót lại. Trong thời gian hai phút đó, một trăm hai mươi võ sĩ Hải Tộc toàn bộ đều ngã xuống. Hoặc là trọng thương, hoặc là chết, chỉ một khắc, cả một khu vực chiến đấu đều trở thành một Tu La tràng.
Còn đám chung đoan của Hải Tộc đang đứng xa xa xem cuộc chiến cũng bị sự vũ dũng của đám Thú nhân làm giật bắn cả người. Không đến hai phút, một trăm hai mươi Hải Tộc cao thủ đều bị đồ lục sạch sẽ. Lực chiến đấu cường đại, trận hình công kích gần như hoàn mỹ, sự công kích sắt máu của đám Thú Nhân dũng sĩ hung ác không sợ chết, vừa quyết đoán vừa công kích nhanh chóng, tất thảy đều vô cùng hoàn mỹ. Đám chung đoan Hải Tộc lập tức tự mình đánh giá lại, nếu mình phải chống lại một chi bộ đội như vậy, tình hình sẽ như thế nào đây?
Thấy đám Thú nhân đã bắt đầu lập lại đội ngũ chỉnh tề, chuẩn bị quay về thành, Đoạn Vân ra lệnh:
- Thú nhân Hộ vệ nghe lệnh, bắt hết toàn bộ một trăm hai mươi võ sĩ Hải Tộc đem về. Nhớ không được để sót một ai!
Đám võ sĩ này có người đã chết, nhưng đại đa số chỉ là trọng thương hoặc đang chờ chết. Dù sao Thú Nhân cũng đồng giai với chúng, nếu muốn miểu sát họ thì cũng không phải là việc dễ dàng gì.
- Đoạn Vân, ngươi muốn làm gì?
Hải Hoàng vừa nghe Đoạn Vân muốn thu hoạch thân thể dũng sĩ Hải Tộc, có vẻ rất tức giận gầm lên với Đoạn Vân.
Nhìn nhìn sắc mặt Hải Hoàng, Đoạn Vân nói với vẻ uy nghiêm:
- Nếu ngươi không muốn họ chết sạch, ngươi đứng yên một bên cho ta. Hơn nữa, là người thắng lợi trận quyết đấu này, ta có quyền xử lý chiến lợi phẩm của mình.
Chẳng mấy chốc, một trăm hai mươi thân thể Hải Tộc đã được Thú nhân võ sĩ vứt ở chân tường thành. Đoạn Vân dùng thần thức lướt qua. Tình huống xem ra cũng không phải là quá kém. Có hơn mười đầu Hải thú tử vong, linh hồn cũng đã bắt đầu tiêu tán. Còn lại một trăm Hải thú, cũng cơ bản đều bị tàn phế, nhưng xem ra cũng chưa đến nỗi chết. Nếu Đoạn Vân không cứu trị cho họ, Đoạn Vân phỏng chừng, tỷ lệ sống sót tuyệt đối sẽ không vượt qua năm mươi phần trăm, hơn nữa cho dù sống sót cũng coi như tàn phế tay què chân cụt cả đời lê lết.
Khẽ gật đầu, Đoạn Vân ra lệnh cho Âu Đặc Tư đóng băng cả đám lại, rồi thu vào trong Không gian giới tử của mình. Cứu thì đương nhiên không cứu họ rồi, còn tùy vào tình huống sau này nữa.
Còn Nhân Ngư Công chúa Ngải Vi Nhi sắc mặt rất khó coi. Nàng thấy, nếu không phải vì mình, đám võ sĩ Hải Tộc này cũng sẽ không chết như vậy. Thấy vẻ mặt thống khổ của Ngải Vi Nhi, Đoạn Vân xoa nhẹ vào gương mặt tuyệt thế của nàng, nói an ủi:
- Nàng yên tâm, chỉ cần ta nguyện ý, họ có thể không chết đâu!
Nghe Đoạn Vân nói thế, Ngải Vi Nhi hơi giật mình nhìn Đoạn Vân, ánh mắt có chút phức tạp.
Ngẩng đầu nhìn đám chung đoan Hải Tộc, Đoạn Vân cười cười rồi nói:
- Như thế nào? Trận tỷ thí sắp tới là hai mươi đại Ma thú của Trung Hoa Gia tộc, đấu với tứ đại chung đoan của Hải Tộc các ngươi. Về phần giai vị của họ, ta có thể nói rất minh xác cho các ngươi biết. Họ là cấp mười một trung giai.
Nhưng trong lòng Đoạn Vân lại nói thầm: nhưng bây giờ, họ đều có thực lực ở cấp mười một hậu giai rồi, hơn nữa chẳng mấy chốc cũng sắp đạt tới siêu cấp đỉnh giai.
Đoạn Vân tươi cười nói tiếp:
- Như thế nào, có nguyện ý nhận khiêu chiến này không? Ta nghĩ tứ đại cao thủ các ngươi là cấp mười hai, hẳn là sẽ không e ngại thực lực này đó chứ?
- Các ngươi đã không nói lời nào, vậy coi như đồng ý rồi! Tốt lắm, lên đi thôi!
Đoạn Vân quay về sáu đại cao thủ của Hải Tộc còn sót lại ở không trung nói.
- Chờ một chút! Lần này trước hết do ta tới khiêu chiến hai mươi người bọn họ.
Lúc này, Đông Hải Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương đứng ra nói.
Nghe thế, Đoạn Vân nói hơi khinh bỉ:
- Lão cá mập, ngươi thật sự là không biết xấu hổ? Ý ngươi quả là tốt! Ngươi là một tên đã sắp đột phá tới cấp mười ba rồi, ngươi còn dám đưa ra khiêu chiến với đám Ma thú Gia tộc cấp mười một của ta hả?
- Hừ! Đoạn Vân, ngươi đừng có lắm mồm! Muốn bổn Hoàng một người chống lại bốn người Ốc Đặc Nhĩ, bổn Hoàng cũng tối đa chỉ đánh ngang tay mà thôi, bây giờ do bổn Hoàng đại diện cho bọn họ nghênh chiến với hai mươi thủ hạ của ngươi, có gì mà không ổn chứ?
Ánh mắt Ba Lạp Cương nhìn Đoạn Vân rất bất thiện.
- Lão Đại, chúng ta nhận khiêu chiến đi!
Vào lúc này, một đầu Hắc long đứng ra nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân trợn trắng mắt, nói gắt:
- Các ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng là gì! Phải biết rằng, Đông Hải Sa Ngư Hoàng nếu so với Long Thần thì chẳng kém một chút nào cả. Mặc dù đang khi lên cạn thì thực lực của hắn cũng sẽ bị một vài hạn chế, nhưng thực lực của hắn vẫn rất cường hãn đấy!
- Lão Đại cứ yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận mà!
Lúc này, một đầu Phi long cũng đứng ra xin Đoạn Vân cho lên ứng chiến.
- Lão Đại, xin cho phép chúng ta ứng chiến!
Hai mươi đại Ma thú của Gia tộc lúc này đầy chiến ý tràn trề nhiệt huyết cùng đồng thanh nói.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói:
- Được rồi! Ta phỏng chừng chống lại bốn người bọn họ, hay là chống lại một tên Sa Ngư Hoàng cũng không khác nhau nhiều lắm, các ngươi hãy đi đi! Nhớ kỹ đừng để thân xác bị đánh quá nát đó!
- Cám ơn lão Đại!
Hai mươi đại Ma thú Gia tộc rất cung kính vái Đoạn Vân một lễ.
- Lão Đại, không được rồi... ! Họ lên hết rồi thì chúng ta cùng đánh với ai đây?
Nghe Đoạn Vân muốn cho hai mươi Ma thú Gia tộc nghênh chiến với Sa Ngư Hoàng, Đạt Nhĩ Ba nói vẻ khẩn cấp.
- Đúng vậy, chúng ta đây đánh với ai?
Đạt Nhĩ Khắc đệ đệ xem ra cũng hiếu chiến chẳng kém gì Đạt Nhĩ Ba, hắn lúc này đứngg một bên giậm chân phụ họa.
Đoạn Vân ghé tai họ thì thầm nói:
- Không có việc gì, đợi chúng ta đánh cho đám Hải Tộc ngu ngốc này vài trận đã. Ta phỏng chừng đám Ma thú Gia tộc cũng chưa chắc thắng được Ba Lạp Cương đâu. Nhưng trận chiến đấu này sẽ giúp cho thực lực của họ tăng lên nhiều. Cứ để cho bọn họ đánh trước đi!
Còn Phì Tử cũng đảo tròn con ngươi đứng ra phân tích đúng dáng quân sư quạt mo:
- Lão Đại, ngươi không nghĩ là họ sẽ thua đó chứ? Ngươi để cho hai mươi tên nghênh chiến một đầu cấp mười hai hậu giai, một đầu cấp mười hai trung giai, hai đầu cấp mười hai sơ giai, ta nghĩ chiến đấu như vậy cũng chưa chắc thắng được!
Đoạn Vân vỗ mạnh vào đầu Phì Tử, nhẹ giọng nói:
- Nói nhảm nào, hai mươi đại siêu cấp Ma thú nghênh chiến bốn con tiểu Ngư mà thất bại sao? Ngươi ngẫm lại coi, họ vừa mới uống hai viên đặc cấp Tẩy Tủy Đan, thực lực đang tăng vùn vụt. Lại còn năm đánh một, trước tiên cầm chân hai tên mạnh nhất. Sau đó chẳng mấy chốc hai đầu cấp mười hai sơ giai sẽ bị xử lý. Sau đó tới lượt đầu trung giai. Thu thập nốt trung giai, bây giờ cả hai mươi tên thực lực vừa mới đại tăng ùa vào đánh một con cá nhỏ cấp mười hai hậu giai, ngươi nói xem, làm sao mà thua được chứ?
- A a, có lý! Lão Đại, ta sai rồi! - Phì Tử nói có chút thẹn thùng.
Đứng thẳng người lên, Đoạn Vân nói với Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương:
- Được rồi! Ba Lạp Cương, hai mươi tên thủ hạ của ta đã đồng ý rồi, ta đây cũng không có gì nói nữa. Do đó, trận thứ hai, coi như do ngươi và hai mươi đầu siêu Thần thú của Trung Hoa Gia tộc quyết đấu.
← Ch. 240 | Ch. 242 → |