Vay nóng Tima

Truyện:Bá Y Thiên Hạ - Chương 254

Bá Y Thiên Hạ
Trọn bộ 458 chương
Chương 254: Đả bất tử nhĩ khổn liễu nhĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-458)

Siêu sale Shopee


- Lão Đại, tên đó nhìn tới nhìn lui không giống sinh vật. Ngươi xem hắn cả người toàn là lân giáp?

Tiểu Phi Hiệp xem ra có vẻ ăn không tiêu nói với Đoạn Vân.

- Đúng vậy, tên đó hẳn là một cỗ máy giết người. Hơn nữa ngươi xem, cả người hắn từ trên xuống dưới đều được lân giáp bao bọc, trên người lại có đủ các loại vũ khí công kích. Nếu muốn đối phó, quả chẳng dễ dàng gì. Nhưng, lúc này hắn mới phát huy thực lực ở mức cấp mười hai trung giai. Theo Diệp Cô Thành nói, hắn mà khôi phục xong thì thực lực cũng phải là cấp mười ba trở lên. Ta phỏng chừng, hẳn là đã đạt tới cấp mười ba trung giai, mà không chừng cấp mười ba hậu giai cũng nên. Hơn nữa năng lực phòng ngự của hắn cường hãn như thế, lân giáp còn cứng hơn cả sắt thép, cơ hồ đánh thế nào cũng không thua. Ta rốt cục hiểu ra hồi đó vì sao có người phải phong ấn hắn lại. Này, nếu muốn giết tên gia hỏa quả thật không dễ dàng.

- Lão Đại, ngươi nói cái gì? Hắn không phải cũng chỉ là một đầu quái thú cấp mười hai trung giai thôi sao? Chúng ta cứ kéo đến cho hắn một trận là được. Ta không tin chúng ta có nhiều cao thủ thế này, làm gì không đánh lại một đầu quái thú như hắn. Chúng ta dùng chiến thuật biển người, lấy số đông thừa dịp hắn chưa đủ mạnh, đánh chết hắn.

Đạt Nhĩ Ba nhìn đầu quái thú đó, khoa trương nói.

Nhìn nhìn Đạt Nhĩ Ba, Đoạn Vân trợn mắt, nói:

- Ngươi lợi hại vậy sao, ngươi đi thử xem?

- Đi thì đi.

Nói xong, Đạt Nhĩ Ba đang muốn phi thân xông lên.

- Đứng lại.

Đoạn Vân vội vàng hét lên. Tùy tiện xông lên như vậy, có quỷ mới biết sẽ phát sinh những chuyện gì?

Nhìn đầu cự thú đó, nhìn lại đám thủ hạ mình, Đoạn Vân nói:

- Các ngươi từ từ cái đã. Chúng ta hòa đàm.

Nói xong, Đoạn Vân quay về con quái thú đang ở xa ngàn thước, nói:

Thế nhưng, trả lời Đoạn Vân chỉ là những tiếng ngao ngao chẳng ai hiểu là gì của đầu cự thú đó. Xỉu, đến cả thông dụng ngữ đại lục mà cũng không hiểu. Nhưng Đoạn Vân đảo mắt cũng nghĩ ra - Ngàn năm trước, ngôn ngữ thông dụng trên đại lục còn chưa xuất hiện mà.

Suy nghĩ một phen, Đoạn Vân ra lệnh cho thủ hạ kêu tên ô quy ngàn năm lên.

- Lão tiên sinh, chúng ta đang đàm phán với đầu cự thú này?

Đoạn Vân hỏi lão ô quy lúc này đang bị uy thế của con cự thú áp xuống làm cả người run rẩy.

Lão ô quy cố kiềm chế nỗ sợ hãi trong lòng, trả lời:

- Thiếu gia, đầu Hồng Hoang cự thú này là sinh vật ngàn năm trước, cũng là cự thú tiền sử theo như tiền nhân nói. Chúng căn bản là không có trí tuệ, không thể sử dụng ngôn ngữ trao đổi đâu.

- Không thể nào? Thực lực mạnh đến mức biến thái như vậy mà trí tuệ lại kém phát triển thế sao?

Nghe thế, Đoạn Vân có chút bất ngờ. Đã có thể lên tới cấp mười ba, thế mà không có trí tuệ.

- Thiếu gia, ngài có thể không biết về thời kỳ hồng hoang. Thời đại đó là một thời đại tiền văn minh, Hồng Hoang cự thú hung ác thành tánh, thực lực cũng rất cường hãn, nhưng chúng chỉ là một đám dã thú. Chúng căn bản không thể nói chuyện. Thiếu gia, đầu Hồng Hoang cự thú này thật sự quá lợi hại. Chúng ta đi chỗ khác thôi.

Lão ô quy nói với hắn.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Đi. Một đầu Hồng Hoang cự thú nhỏ bé mà khiến cho bổn thiếu gia lui bước sao? Nói đùa. Chạy đi đâu? Lúc này cả Ma Thú Sâm Lâm, mà đến cả Mộng Đa Lợi Á cũng đều là cơ nghiệp của bổn thiếu gia. Ta sao để một đầu dã thú làm loạn trong phạm vi lãnh địa của ta? Với tốc độ tàn phá này, ta thấy không bao lâu cả Ma Thú Sâm Lâm đã không còn tồn tại nữa. Đạt Nhĩ Ba, Đạt Nhĩ Khắc, Tiểu Phi Hiệp các ngươi lên thử một lần, toàn lực công kích nó.

- Rõ.

Nói xong, ba con long thú thực lực đã là cấp mười hai trung giai lao về phía đầu Hồng Hoang cự thú đó. Đạt Nhĩ Ba phi thân tới trước mặt con cự thú, vận khởi ma lực tặng cho đầu cự thú này một quả cầu năng lượng. Nhưng, kết quả quả làm cho đoàn người Đoạn Vân mở rộng tầm mắt, chỉ thấy luồng năng lượng đó không hề xâm nhập được vào người con cự thú, hoàn toàn mất hẳn uy lực.

Đạt Nhĩ Khắc thấy công kích của Đạt Nhĩ Ba không công hiệu, quay về đầu cự thú phun ra một luồng long viêm, nhưng đầu cự thú đó há miệng ra, lập tức nuốt trọn long viêm của Đạt Nhĩ Khắc. Tiểu Phi Hiệp không chấp nhận sự thật, lúc này vận khởi một phong nhận thật lớn, một phong nhận có năng lượng cấp mười hai chém mạnh vào thân thể cự thú, nhưng phong nhận đó chỉ như một trận gió, không thể gây tổn thương cơ thể cự thú.

- Thiếu gia, bất hảo, đầu cự thú này có thể hấp thu năng lượng công kích. Vừa rồi đám người Đạt Nhĩ Ba công kích nó, đã làm cho năng lượng đầu cự thú này tăng lên không ít.

Diệp Cô Thành vội vàng nói với Đoạn Vân.

- Cái gì?

Nghe thế, Đoạn Vân hơi cuống, hắn vội gọi Đạt Nhĩ Ba:

- Đừng sử dụng công kích thuần năng lượng. Các ngươi trực tiếp tiến lên, dùng thân thể đánh với nó.

Nghe Đoạn Vân nói thế, Đạt Nhĩ Ba lúc này vận khởi nắm đấm, đấm mạnh vào đầu cự thú này một cú như trời giáng. Nhưng Đoạn Vân cũng chỉ nghe một tiếng va chạm kim loại. Tiếp theo, đang lúc Đạt Nhĩ Ba nghi hoặc, cánh tay trước ngực đầu cự thú đã đánh bay Đạt Nhĩ Ba bắn đi mấy chục thước. Chẳng mấy chốc, những công kích thân thể của Đạt Nhĩ Khắc và Tiểu Phi Hiệp cũng phủ xuống, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì như trước. Nhưng Đoạn Vân vẫn cảm thấy may mắn là tốc độ và lực độ công kích của đầu cự thú này rõ ràng có hạn, mấy thủ hạ mình đều không bị bao nhiêu thương tổn cả.

Thấy cảnh này, Đoạn Vân rõ ràng nhíu mày. Đối mặt với một khối sắt như vậy, mình phải làm sao mới có thể hàng phục được nó nhỉ?

- Đạt Nhĩ Ba, các ngươi lui ra.

Đoạn Vân ra lệnh cho đám Đạt Nhĩ Ba.

- Lão Đại, ngươi để chúng ta đánh nữa. Ta không tin ba người chúng ta không giết được nó?

Nắm tay Đạt Nhĩ Ba hơi sưng đỏ, thở hổn hển nói với Đoạn Vân.

- Ngươi thôi đi. Ngươi nhìn nó kìa, khắp người đều là vũ khí, hơn nữa toàn thân đều là sắt. Đánh tới đánh lui cũng không thua được, nhưng lại còn có thể hấp thu năng lượng đối thủ. Đánh mãi, đầu cự thú này tương lai càng đánh càng mạnh, còn năng lượng của các ngươi cũng càng ngày càng yếu. Như vậy thì sớm muộn gì cũng thất bại.

- Chủ nhân, cho Thần long bộ tộc thử nhé.

Âu Đặc Tư lúc này nói với hắn.

Nhìn Thần Long bộ tộc thành viên chiến ý ngập trời, rồi nhìn đầu Hồng Hoang cự thú đó, Đoạn Vân suy tư một phen. Suy nghĩ một hồi, Đoạn Vân nở nụ cười quỷ dị, nói:

- Đánh? Tại sao phải đánh? Tên đó vừa thấy là biết chỉ thuộc loại gia hỏa ngu ngốc. Hắn không phải một đầu dã thú sao? Đối với dã thú, chúng ta có cần phải phí sức lực chính diện cứng đối cứng với nó không? Hơn nữa các ngươi xem, mặc dù nó có nhiều chân tay như vậy, nhưng năng lực phản ứng của nó thì kém hơn nhiều so với những cao thủ đồng giai.

- Thiếu gia, ngươi muốn làm gì?

Diệp Cô Thành hỏi.

Đoạn Vân cười đầy ẩn ý, nói:

- Bảo Thú nhân hộ vệ lên đây, để cho họ trực tiếp dùng cầm long trảo trói tên kia lại. Mẹ kiếp, lân giáp của nó không phải rất lợi hại sao? Ta sẽ không đánh vào lân giáp nó. Không phải nó có thể hấp thu năng lượng sao? Ta không công kích nó, xem nó làm sao hấp thu được năng lượng. Bổn thiếu gia trực tiếp trói nó lại.

- Lão Đại, ngươi nói chúng ta không cần đánh nó hả?

Tiểu Phi Hiệp giật mình hỏi.

- Đánh, chỉ biết đánh. Dã thú cả người toàn là vũ khí có chỗ nào mà đánh. Lúc này năng lượng của nó cũng đã là cấp mười hai trung giai, ta nghĩ, không giết được nó, thì trói hắn lại. Hà tất phí công chứ?

Đoạn Vân cười trả lời.

Chẳng mấy chốc, đám Thú nhân đang ở dưới chờ đến lượt mình, vừa nghe lệnh của hắn, thoáng cái là chạy lên. Nhìn đầu cự thú trước mắt, đám Thú nhân xoa tay múa chân, nhún nhảy khởi động.

Nhìn đám Thú nhân võ sĩ, Đoạn Vân cười ra lệnh:

- Thú Nhân gia tộc nghe lệnh, không cho dùng năng lượng công kích nó, nhiệm vụ của các ngươi là dùng thật nhiều xích sắt trói chặt đầu dã thú này cho bổn thiếu gia. Nhớ kỹ, nhất định phải trói thật chặt lại cho ta.

- Rõ.

Đám Thú nhân hí hửng chia nhau đi lấy ra đủ loại công cụ, rồi kéo lên vây kín đầu cự thú kia lại.

Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân lại ra lệnh cho đám thủ hạ bên cạnh tiến lên hiệp trợ. Nhất là Thần Long, bằng vào thân pháp linh hoạt của họ thì việc dùng những sợi xích sắt vòng vài vòng khắp người đầu con quái thú tuyệt đối là sự tình rất dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, một trăm hai mươi Thú Nhân đem theo đủ loại công cụ cầm long phủ xuống khắp nơi trên người con Hồng Hoang cự thú. Thú nhân hộ vệ bây giờ có thực lực cấp mười một hậu giai, chiến lực của họ mặc dù không phải rất cường đại, nhưng một trăm hai mươi Thú Nhân mà đối phó với một con dã thú ngu ngốc, luồn qua những cái xích sắt, thì là một việc quá đơn giản.

Đầu tiên, Thú Nhân dùng ba cái xích thật lớn tập trung quấn quanh sáu cái chân to đùng của đầu cự thú này. Đám Thú nhân chia làm sáu tổ, hai tổ phụ trách một cái xích, mỗi một cái cái xích, chia ra đối phó với hai cái chân. Dưới sự giúp đỡ của đám Thần Long, luồn trước luồn sau, sáu cái chân khổng lồ của đầu cự thú đã bị xỏ qua. Tiếp theo, giữa sự kết hợp của đám Thú nhân và Thần Long, sáu cái chân của Hồng Hoang cự thú cũng cơ bản bị đám Thú nhân trói chặt. Sau khi đã trói được chân, Đoạn Vân còn cho Cuồng chiến sĩ và ma thú gia tộc cũng kéo lên trợ giúp một phen. Khí lực của con Hồng Hoang cự thú này không phải cường đại lắm sao, nhưng cho dù người cường đại tới đâu, khí lực cộng lại làm sao so với được với nhiều người chứ.

Khi sáu cái chân của Hồng Hoang cự thú bị trói chặt, đầu Hồng Hoang cự thú đó cũng chỉ còn nước nằm lăn trên mặt đất, kêu ngao ngao. Cự thú ngã xuống đất, đám Thú nhân lập tức quay về ba cặp cánh tay trước ngực nó phát khởi công kích. Ngươi nói ngươi có sáu cánh tay hả, chúng ta đây cứ hai mươi Thú Nhân lực lượng cường đại phụ trách một cánh tay ngươi? Cho dù chúng ta không làm được, còn có Cuồng chiến sĩ, Thần Long, cả đám thần thú gia tộc nữa chứ, so về khí lực, chúng ta đây nhiều người, chúng ta đây mạnh hơn ngươi nhiều. Cứ thế đám Thú nhân, và một đám đồ long không chuyện bên cạnh đứng bên cạnh trợ giúp, một lần nữa thành công trói chặt sáu cánh tay của cự thú.

Tay và chân đã được trói chặt, cả thân hình cho dù có mạnh tới đâu cũng chẳng còn chỗ mà thi thố. Kế tiếp, rất đơn giản, Thú Nhân trực tiếp trói chặt cả người đầu cự thú này lại, hơn nữa trói rất nhiều vòng. Đám Thú nhân cũng không buông tha cái đầu của con cự thú này, trực tiếp trói mõm nó lại. Về phần cái đuôi như một mũi giáo của nó, đám Thú nhân trực tiếp vắt nó lên đùi sau rồi trói lại.

Sau một phen cố gắng, cỗ xe tăng bọc thép đầy vũ khí này cũng cơ bản tuyên cáo chung kết. Con cự thú cả người, trên dưới đều bị trói chặt, bây giờ trông như một cục gỗ, bị vứt lăn lóc trên mặt đất.

Nhìn con cự thú nằm trên mặt đất kêu gào ầm ĩ, cả người trước sau chỉ có thể vặn vẹo khe khẽ, Đoạn Vân và đám thủ hạ thở phào một hơi.

Nhưng, tên gia hỏa khổng lồ này có phải là là Hồng Hoang cự thú không?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-458)