← Ch.388 | Ch.390 → |
Chế trụ năng lượng toàn thân Angela xong, Đoạn Vân giải huyệt cho Angela. Cô nhóc này đột nhiên ý thức được mình có thể di chuyển được, đấm ngay một quyền vào ngực Đoạn Vân. Nhưng vì nàng không thể vận dụng năng lượng, trông có vẻ như nàng đang làm nũng với tình nhân.
Đoạn Vân nắm tay Angela, cười đểu nói:
- Tiểu mỹ nhân, ngươi nhận mạng đi thôi. Ngươi chớ quên vừa rồi ngươi hứa với ta một điều kiện, một điều kiện 'cái gì cũng được. '
- Ngươi muốn làm gì? Phụ hoàng ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!
Angela xem ra đúng là một công chúa sinh trưởng trong cung vàng điện ngọc, hơn nữa là một công chúa được cưng chiều quá cỡ thợ mộc. Lúc này, nàng còn dám dùng Quang Minh Thần Hoàng hư vô mờ mịt để uy hiếp Đoạn Vân.
- Đã lọt vào tay ta, cho dù là Quang Minh Thần Hoàng ba đầu sáu tay cũng không có khả năng đoạt lại được!
Đoạn Vân cười nhạt. Nắm được Angela, đương nhiên cũng làm cho Quang Minh Điểu thần có điều kiêng kị, như vậy mình mới có thể nắm quyền chủ động.
- Lão Đại, ngươi không coi trọng con bé Sí Thiên sứ mười phần ngu ngốc này chứ? Chà, không hiểu sao mắt ngươi càng ngày càng kém đi như vậy?
Tiểu Phi Hiệp lắc lắc đầu cảm thán nói với Đoạn Vân.
- Nhìn sơ qua cũng được mà. Phì Tử các ngươi nói xem, con nhóc này hẳn cũng được tính là một tiểu mỹ nhân phải không?
Đoạn Vân hỏi Phì Tử. Nhưng đám Phì Tử đồng loạt lắc đầu quầy quậy.
Xỉu. Đây là con gái Quang Minh Thần Hoàng đó! Một Thiên sứ có khuôn mặt xinh đẹp cao quý thánh khiết, lại còn khéo léo đáng yêu, tiểu mỹ nhân như vậy, chắc chắn có đủ sát thương lực đối với tất cả nam nhân. Tiểu mỹ nhân chắc chắn là một mỹ nữ có tên trong mỹ nhân bảng ở Thần giới, nếu xếp hạng có thể đứng trong top năm lắm! Xem ra khiếu thẩm mỹ của ma thú và nhân loại rất chênh lệch!
Sư trưởng sư đoàn Nanh Sói Hi La tới bên người Đoạn Vân bẩm báo:
- Khải bẩm thiếu gia, trận vừa rồi quân ta bắt được chín vạn năm ngàn tù binh Thiên sứ. Trong đám tù binh Thiên sứ, có tám trăm Lực Thiên sứ sáu cánh, một vạn Thánh Thiên sứ bốn cánh, phần còn lại là những Thiên sứ cấp thấp. Thiếu gia, những tù binh này phải xử lý như thế nào?
Đoạn Vân cười nhìn Angela bên người, vẻ mặt rất dâm đãng:
- Angela, ngươi nói xem ta nên xử lý mười vạn đại quân Thiên sứ như thế nào đây?
- Ta hả? Đừng giết họ. Ta van ngươi.
Angela không ngờ Đoạn Vân lại quay ra hỏi mình vấn đề này.
- Không giết họ hả? Được, chỉ cần ngươi hôn ta một cái, ta đáp ứng không giết chúng.
Khi nói những lời này, trên mặt Đoạn Vân tỏ ra rất tà ác.
Nghe thế, khuôn mặt Angela lúc này đỏ ửng lên. Nụ hôn đầu đời của một nữ Thiên sứ Thần giới phương Tây rất trân quý. Nụ hôn Thiên sứ bình thường chỉ hiến cho người mà mình yêu quý. Còn nụ hôn đầu của Angela, trước nay vẫn giống như một thứ bảo bối được cất kỹ. Hơn nữa, thân phận nàng lại có chút đặc thù, do đó đối với nàng thì nụ hôn Thiên sứ tuyệt đối còn quan trọng hơn mạng sống.
- Như thế nào? Dùng một nụ hôn đổi lấy tánh mạng gần mười vạn Thiên sứ, lời chán. Chẳng lẽ việc này còn phải nghĩ lâu như vậy sao? - Đoạn Vân có vẻ nổi giận nói.
- Được. Ta đáp ứng ngươi, ngươi đưa mặt tới đi.
Angela cắn răng, sắc mặt xem ra rất cương quyết. Đích xác một nụ hôn đổi lấy tánh mạng của gần mười vạn tộc nhân Thiên sứ, vụ mua bán này xem ra tuyệt đối không lỗ.
Nghe thế, Đoạn Vân bế Angela tới gần, rồi chu đôi môi dày cộm ra.
Angela lắc đầu nói:
- Không được, không phải miệng.
- Không được sao? Hi La, cho ngươi vài phút nữa để đồ sát những Thiên sứ còn lại.
- Khải bẩm thiếu gia, ba mươi giây là đủ rồi! - Hi La đính chính.
- Được, ngươi nhắm mắt lại đi.
Angela thỏa hiệp. Đích thực dưới đao của đám tướng sĩ nhân tộc và Cuồng chiến sĩ, những Thiên sứ không thể kiên trì được đến ba mươi giây.
Đoạn Vân nhắm mắt lại, chu miệng ra. Khi Angela muốn hôn lên đó, hắn dùng ngón tay ngăn trở đôi môi chúm chím của nàng lại.
- Tiểu mỹ nhân. Ngươi trước hết hãy nói cho ta biết, đây có phải là nụ hôn đầu của ngươi không?!
Đoạn Vân quả là trắng trợn, lại hỏi một vấn đề tế nhị như vậy. Nếu là thời hiện đại, hắn mà hỏi nữ bằng hữu của hắn như vậy, nữ bằng hữu của hắn tuyệt đối sẽ dùng đầu gối cho hắn một cú đáng đời vào hạ thể. Tại sao lại hỏi như vậy? Sao hắn không hỏi xem bản thân mình đã tiếp xúc với bao nhiêu nữ nhân rồi?
Khuôn mặt Angela càng đỏ hơn, nói không ra hơi:
- Đoạn Vân, ngươi vũ nhục ta. Nụ hôn Thiên sứ của Angela sao có thể không phải là nụ hôn đầu được chứ?
Nghe thế, Đoạn Vân mặt đầy dâm tiếu, sau đó lại tiếp tục chu miệng ra.
Cảm nhận được vẻ nhu hòa mỹ hảo, Đoạn Vân vội hôn thêm một lần nữa. Hai đầu lưỡi một lớn một nhỏ bắt đầu uốn lượn trong không gian nhỏ hẹp, truy đuổi lẫn nhau, cuốn lấy nhau triền miên.
Nụ hôn kéo dài khoảng nửa phút, khi Đoạn Vân rời hai phiến môi thơm lựng thì hai mắt nàng vẫn còn khép hờ như trước. Từ vẻ mặt và thần tình hưởng thụ của nàng, Đoạn Vân nhìn ra được, nàng tựa hồ đã quên tất cả mọi phiền não, quên cả cuộc đại chiến vừa rồi, quên cả hơn mười vạn Thiên sứ tộc nhân vừa bị Đoạn Vân giết chết.
Đoạn Vân cũng không ngờ, một nụ hôn lại có uy lực ghê gớm như vậy. Hắn dám chắc rằng, đây tuyệt đối là nụ hôn đẹp nhất đời hắn. Hơn nữa Đoạn Vân cũng cho rằng, nụ hôn này tuyệt đối không chỉ là một nụ hôn bình thường. Xem ra, một nụ hôn Sí Thiên sứ tựa hồ còn có một loại ma lực, ẩn chứa một loại sức mạhh cường đại không nói nên lời.
Không có lời nguyền nào sao? Vừa nghĩ vậy, Đoạn Vân lập tức cẩn thận đánh giá thân thể mình. Nhưng chân nguyên vẫn không ngừng lưu thông trong cơ thể như máu thịt bình thường, hơn nữa trong cơ thể cũng không xuất hiện năng lượng gì dị thường. Cho dù là có một sức mạnh khó hiểu thâm nhập, nhưng sức mạnh đó cũng đã bị chân nguyên hấp thu.
Một lát sau, có thể ý thức được nụ hôn đã chấm dứt, Angela từ từ mở hai mắt ra. Nhưng lần này, Đoạn Vân tựa hồ thấy được vẻ gì đó rất lạ trong nhãn thần của nàng. Đoạn Vân không nhìn ra nó là tình cảm gì, chỉ biết là nó rất phức tạp.
- Đoạn Vân, ngươi đã hứa là không giết chúng, ngươi định xử lý họ ra sao?
Angela lạnh nhạt hỏi Đoạn Vân. Cho dù nàng ngây thơ thật, nhưng cũng không thể cho rằng Đoạn Vân sẽ phóng thích đám Thiên sứ này một cách vô điều kiện. Lập trường song phương khác biệt đã làm Đoạn Vân trở thành địch nhân của bộ tộc Thiên sứ.
Đoạn Vân cười cười, quay sang ra lệnh cho Hi La:
- Hi La, thả đám Thiên sứ trở về cổng Thần giới đi.
- Cái gì? Thả hả? Thiếu gia, việc này sao làm được chứ?
Hi La thật sự giật mình hỏi dồn. Bắt được địch nhân rồi lại thả ra, đánh nhau như vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
- Đúng, thả ra. Lực chiến đấu của những Thiên sứ cấp thấp này quá yếu, căn bản không thể tạo uy hiếp cho chúng ta. Còn nữa, đám tù binh Thiên sứ rơi xuống có bao nhiêu tên còn sống thế?
- À, đại khái còn có năm sáu vạn gì đó. Nhưng chúng không bay được nữa.
- Cho những tù binh còn bay được đỡ những tên này về đi. Ngươi nói với với đám tù binh Thiên sứ, đây là Angela đã hy sinh bản thân nàng để đổi lấy việc chúng được trở về Thần giới.
Đoạn Vân tiếp tục ra lệnh.
- Thiếu gia, việc này?
Hi La vẫn tỏ ra không hiểu.
- Ngươi làm theo ta dặn là được. Còn nữa, phân loại tất cả Lực Thiên sứ, Năng thiên sứ, Chủ Thiên Sứ ra. Nhớ kỹ, vô luận là sinh tử, đem thân thể của chúng tới chỗ ta. Về phần những tên Thiên sứ cấp thấp đã chết, cho tọa kỵ kiến của Nanh Sói xử lý đi.
- Rõ.
Được lệnh của Đoạn Vân, mặc dù không được giải thích, nhưng thân là quân nhân gia tộc, nên Hi La tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Mười lăm vạn Thiên sứ trung và thấp cấp được Đoạn Vân thả trở về Thần giới. Trong số mười lăm vạn đại quân Thiên sứ, quân chủ lực chính thức cũng không đến một ngàn Lực Thiên sứ. Những Lực Thiên sứ này tạm thời không bị đại quân Nanh Sói sờ tới, nói toạc ra chúng là quân đào ngũ, chưa giao phong với địch nhân đã cắp giò chạy trốn. Đoạn Vân dám nói, những tên Thiên sứ đào ngũ này chẳng tên nào còn dũng khí dám quay lại đánh với quân đội của Đoạn Vân một lần nữa. Về phần tại sao lại thả chúng trở về, đó là vì để cho chúng có thể có thêm chút lực lượng để chống lại Thần giới phương Đông. Họ không dám tác chiến với Đoạn Vân, cũng không có nghĩa là họ e ngại việc đánh nhau với Thần tộc phương Đông, những kẻ đã khi dễ họ hơn một ngàn năm nay.
Trong tay Đoạn Vân có sáu đại Chủ Thiên Sứ, một trăm Năng thiên sứ, hai ngàn Lực Thiên sứ. Những Thiên sứ trung cao cấp này đều đã chết, hơn nữa chúng cơ bản đều bị một đòn mà chết. Tướng sĩ Nanh Sói có vài tên bị thương nhẹ, đã được đưa đi chữa trị.
Khi đại chiến bắt đầu, Đoạn Vân đã dùng thần thức bao phủ khắp chiến trường. Khi những linh hồn Thiên sứ rời bỏ thân thể bay ra, toàn bộ đều bị Đoạn Vân bắt sạch. Mặc kệ có chết hay không, hắn đều muốn nhốt những linh hồn này tạm thời vào Thái Cực đồ của mình. Đoạn Vân là một toàn hệ pháp sư, mà toàn hệ có nghĩ là kể cả không gian hệ. Do đó, Đoạn Vân đã gắn vào giữa Thái Cực đồ của mình một không gian chứa vật, một cái không gian còn kinh khủng hơn cả Thần Long giới chỉ.
Thái Cực đồ của Đoạn Vân đang không ngừng thu hoạch những linh hồn Thiên sứ bị giết. Ba vạn Thánh Thiên sứ, hai mươi vạn linh hồn Thiên sứ cấp thấp, còn linh hồn của đám Lực Thiên sứ nữa, toàn bộ đều bị Đoạn Vân nhốt vào Thái Cực đồ. Vận mệnh của những tên Thiên sứ này sống hay chết, toàn bộ chỉ là một ý niệm của Đoạn Vân. Ngoài hai mươi vạn linh hồn, số còn sống không tới năm vạn tên.
"Hãy chuyển hóa địch nhân thành lực lượng cho mình". Câu nói này đích thật rất có đạo lý. Nhưng đối với Đoạn Vân thì, những lời này không có nghĩa là phải chiêu hàng, mà là trực tiếp tiêu hóa hấp thu địch nhân!
Sau khi tạm thời lưu lại linh hồn của Lực Thiên sứ và cao hơn Lực Thiên sứ, Đoạn Vân quay sang hấp thu những linh hồn Thiên sứ cấp thấp. Năng lượng này tương lai sẽ làm lớn mạnh Thái Cực đồ của Đoạn Vân và thủ hạ của hắn cũng được hưởng sái.
← Ch. 388 | Ch. 390 → |