Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0384

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0384: Hải Vương truy tập
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chung Nhạc để cho đám Long Tộc và Hải Tộc xung quanh lui xuống, nhanh chóng nói:

- Phượng Lâu huynh, ta muốn mượn Bàn Long Kiếm của Long Tộc dùng một lát!

Ngao Phượng Lâu nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:

- Bàn Long Kiếm? Đây là Thánh khí của Long Tộc ta, ta không thể làm chủ...

Chung Nhạc lấy ra tấm lệnh bài Ngao Phượng Lâu đã giao cho hắn kia, trầm giọng nói:

- Tấm lệnh bài này trả lại cho ngươi! Hiện tại Trọng Lê Thần Tộc đã vận dụng tới Bát Long Trấn Thiên Phủ, bọn họ nhất định sẽ phát động công kích Đại Hoang, tiêu diệt Kiếm Môn ta. Sở dĩ Kiếm Môn ta đắc tội với Trọng Lê Thần Tộc, chủ yếu là vì phá hư Đại trận Truyền tống Côn Bằng Thần Tộc của Trọng Lê Thần Tộc. Nếu quả thật Côn Bằng Thần Tộc hàng lâm Tổ Tinh, Long Tộc các ngươi cũng sẽ không tốt được bao nhiêu. Hiện tại Kiếm Môn gặp nạn, còn xin Phượng Lâu huynh mang theo Bàn Long Kiếm đi tới biên cảnh Nam bộ Đại Hoang ta, cũng sẽ không có tổn thất gì!

- Là như vậy sao?

Ngao Phượng Lâu nhất thời trầm ngâm. Giữa Long Tộc và Côn Bằng Tộc vốn đã có ân oán từ bao đời. Côn Bằng Thần Tộc chính là bị Long Tộc lưu đày tới Mộc Diệu Tinh, địa phương hiểm ác bậc này. Lần này Kiếm Môn đã phá hủy Đại trận Truyền tống, khiến cho Côn Bằng Thần Tộc không thể trở về, dẫn tới chịu sự công kích của Trọng Lê Thần Tộc. Về tình về lý, Long Tộc hẳn là nên xuất thủ viện trợ, trợ giúp Kiếm Môn vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Bất quá, bản thân hắn cũng biết, Long Tộc tuyệt đối sẽ không có khả năng đi viện trợ Kiếm Môn.

Tông chủ, Trưởng lão của năm Đại Thị tộc Long Tộc trước giờ đều là mạnh ai nấy làm, hơn nữa đối với Nhân Tộc luôn có một loại cảm giác cao cao tại thượng. Cho dù bọn họ có biết rõ Nhân Tộc đã phá hủy Đại trận Truyền tống, sợ rằng cũng sẽ không có bao nhiêu Trưởng lão Long Tộc cảm kích Nhân Tộc. Hoàn toàn ngược lại, đám Trưởng lão này tất nhiên sẽ kịch liệt cản trở chuyện tình mượn kiếm.

Lần này Chung Nhạc tế khởi Thần Dực Đao, đao trảm Hỏa Đô, rất nhiều Trưởng lão Long Tộc đã vì chuyện này mà nổi giận, cho rằng Chung Nhạc đã đánh cắp Thần Dực Đao của bọn họ. Long Tộc ở trong Hỏa Đô cũng không thiếu nhãn tuyến, Chung Nhạc sử dụng Thần Dực Đao chém nát Thần Nhân Võ đạo, tự nhiên là không gạt được tai mắt của Long Tộc.

Ngao Phượng Lâu thoáng suy tư trong chốc lát, đột nhiên nói:

- Được! Ngươi đưa lệnh bài cho ta, ta tự mình mang theo Bàn Long Kiếm đi Đại Hoang! Ánh mắt đám Trưởng lão trong tộc ta thiển cận, chưa chắc sẽ đáp ứng việc này. Bất quá, ta có biện pháp không kinh động tới bọn họ mang Bàn Long Kiếm đi! Còn nữa, chuyện tình liên quan tới Thần Dực Đao, không biết Chung sư đệ có thể cho ta một cái công đạo hay không? Trong Long Tộc ta đã biết được tin tức Thần Dực Đao xuất hiện tại Hỏa Đô, đang tích cực điều tra chuyện này!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Ta cướp được từ chỗ của Côn Bằng Thần Tộc! Ngày đó vị Cự bá Côn Bằng Tộc kia bị Bàn Long Kiếm đánh trọng thương, mà trong tay ta lại có một cây kim kiếm bằng vũ. Ta dùng kim kiếm định vị, tìm được tới chỗ thi thể của hắn. Hiện tại Thần Dực Đao đã bị đánh gãy làm đôi, chỗ này của ta chỉ có phân nửa, một nửa còn lại ở chỗ của Côn Bằng Thần Tộc!

Ngao Phượng Lâu gật đầu, nói:

- Ta đối với Thần Dực Đao cũng không quá hứng thú! Bất quá, ngươi phải cẩn thận những cường giả khác của Long Tộc ta, bọn họ nói không chừng sẽ tìm ngươi đòi lại Thần Dực Đao. Khi đó...

Hắn do dự một chút, nói:

- Mong rằng Chung sư đệ nhớ kỹ giao tình giữa Long Tộc với ngươi, không nên bởi vì chuyện này mà phá hỏng giao tình!

Trong lòng Chung Nhạc thầm khen Ngao Phượng Lâu biết cách đối nhân xử thế, nói chuyện xử sự đều khiến cho người ta thoải mái không nói nên lời.

- Mời Phượng Lâu huynh tức khắc đi tới Đại Hoang!

Trên Đồ Đằng Trụ, khuôn mặt của Ngao Phượng Lâu chậm rãi tản đi. Chung Nhạc lập tức xoay người rời khỏi, nói với gã tướng sĩ Long Tộc kia:

- Sư huynh, ta dự định đi tới Bạch Trạch thị tại Bắc Hoang, không biết ngươi có thể cho ta mượn một chiếc bảo thuyền thay cho đi bộ hay không?

Gã tướng sĩ Long Tộc kia cười nói:

- Mời sư đệ chờ trong chốc lát!

Cũng không lâu lắm, đã thấy một con Hải Yêu càng thêm khổng lồ nổi lên. Trên lưng con Hải Yêu kia không ngờ lại có một chiếc thuyền lớn. Chiếc thuyền lớn này chính là trực tiếp kiến tạo trên lưng Hải Yêu, dùng lưng của Hải Yêu làm đáy thuyền, vô số sợi dây thô to quấn quanh thân thuyền và thân thể của Hải Yêu, buộc chặt chiếc thuyền trên lưng Hải Yêu.

Chung Nhạc chậc chậc lấy làm kỳ lạ, cùng với hai thầy trò Bạch Trấn Bắc leo lên chiếc quái thuyền này. Con Hải Yêu kia nhất thời du động trong biển sâu, bốn phía khoang thuyền có từng đám từng đám bọt khí thật lớn vờn quanh. Không gian trong khoang thuyền cũng không hề bị đè nén, hơn nữa trong thuyền vô cùng ấm áp, không lạnh lẽo giống như những chiếc lâu thuyền, kim thuyền đi lại trên biển khác. Tốc độ của chiếc thuyền cực kỳ nhanh chóng, từ trong lòng biển xuất phát đi về phía Bắc Hải.

Bạch Thương Hải thở dài một tiếng, cực kỳ hâm mộ nói:

- Đây là Kình Vương Thuyền! Là loại thuyền chỉ có những quý tộc trong Long Tộc mới có tư cách sử dụng! Không nghĩ tới ngươi lại có mặt mũi bậc này. Xem ra, ở trong lòng Long Tộc, địa vị của ngươi tuyệt đối không thấp a!

Bạch Trấn Bắc cười lạnh, nói:

- Như vậy cũng phải hữu dụng, phải có thực lực mới được! Không hữu dụng, không có thực lực, Long Tộc mới lười để ý tới ngươi. Thương Hải a! Vi sư đã không ít lần theo ngươi tới Đông Hải, thế nhưng từ trước giờ chưa từng được ngồi qua bảo thuyền như vậy a! Ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn, để về sau vi sư xuất môn cũng có được mặt mũi như vậy một lần!

Bạch Thương Hải hồ nghi nói:

- Sư phụ, hẳn là ta theo ngươi đi Đông Hải, không được ngồi trên Kình Vương Thuyền hẳn là mặt mũi của bản thân ngươi không đủ a? Sao lại có thể trách tới trên đầu đệ tử chứ?

Bạch Trấn Bắc nhất thời giận dữ, đánh cho hắn đầu đầy là túi.

o0o

Trong Nam Hoang, hai phu phụ Hạ Tông chủ và Chúc Dung Nhan Khâm tiếp tục sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc. Bất quá, cho dù Trọng Lê Thần Tộc có cường đại đến thế nào, có biến toàn bộ Nam Hoang thành một cái thùng sắt khổng lồ đi chăng nữa, bày ra thiên la địa võng như thế nào, thì Chung Nhạc cũng phảng phất như đã hoàn toàn bốc hơi vậy, thủy chung không thể sưu tầm ra tung tích của hắn.

Sắc mặt Hạ Tông chủ càng lúc càng trở nên khó coi. Một ngày này, hai phu phụ bọn họ sưu tầm tới Đông Bắc bộ Nam Hoang, đột nhiên Chúc Dung Nhan Khâm chợt khẽ di một tiếng, thấp giọng nói:

- Kỳ quái!

- Phu nhân, có chỗ nào kỳ quái?

Hạ Tông chủ dò hỏi.

- Vừa rồi ta xa xa nhìn thấy Địa Tẩu, một trong Yêu Tộc Tứ Tẩu. Hắn điều khiển bảo thuyền thông qua biên quan, trên thuyền còn có một đạo thân ảnh, mơ hồ là bộ dáng Long Nhạc!

Chúc Dung Nhan Khâm nghi hoặc nói:

- Chẳng phải Long Nhạc đi cùng một chỗ với Bạch Trấn Bắc sao? Bọn họ tựa hồ là nói chuẩn bị đi Đông Hải. Long Nhạc dự định đi Long Tộc Đông Hải tu luyện một chút công pháp, chuẩn bị lần quyết đấu tiếp theo chiến thắng Chung Sơn thị. Ta nhớ không sai a! Bất quá, sao hắn lại trở lại rồi?

Hạ Tông chủ không chút để ý, thuận miệng nói:

*****

- Đoán chừng là dự định thông báo cho Sư Bất Dịch một tiếng... Không đúng!

Sắc mặt hắn nhất thời kịch biến, thân hình phá không bay đi. Chúc Dung Nhan Khâm vội vàng đuổi theo, hỏi:

- Phu quân, làm sao vậy?

- Tên Long Nhạc đi cùng với Bạch Trấn Bắc kia chính là Chung Sơn thị!

Sắc mặt Hạ Tông chủ tái nhợt, giận quá hóa cười, nói:

- Tiểu tử này đã làm tới tình trạng dùng giả tráo thật rồi, thậm chí ngay cả ta cũng có thể giấu diếm được! Không có khả năng có hai tên Long Nhạc, tất nhiên là một thật một giả! Kẻ đi theo bên cạnh Địa Tẩu tự nhiên là thật. Nếu hắn là giả, với khứu giác của Yêu Tộc, tất nhiên sẽ có thể phát hiện! Kẻ đi theo bên cạnh Bạch Trấn Bắc tất nhiên là giả!

Hai phu phụ lao đi nhanh như điện chớp, một đường truy tung tới. Sau khi tới hải quan, vừa truy hỏi một chút, trong lòng không khỏi lạnh cả người. Long Nhạc và Bạch Trấn Bắc đã rời khỏi hải quan hơn nửa ngày rồi.

Hạ Tông chủ đờ đẫn đứng ngây người tại chỗ, thật lâu không nói nên lời. Sau một hồi, hắn mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí bình tĩnh tới mức đáng sợ:

- Nhan Khâm, gọi Trọng Tấn, Trọng Quang tới đây! Còn có Hải Vương nữa, cũng đồng thời mời tới đây. Đông Hải là địa bàn cũ của Hải Vương, hắn quen việc dễ làm!

Trong lòng Chúc Dung Nhan Khâm nhất thời căng thẳng, vội vàng truyền tin, lo lắng nói:

- Đông Hải là địa giới của Long Tộc...

Hạ Tông chủ lạnh lùng nói:

- Trọng Lê Thần Tộc ta có bao giờ sợ Long Tộc chứ? Đưa tin cho bọn họ, để bọn họ đi Đông Hải, mang theo đầu của Chung Sơn thị trở về! Phu nhân, ngươi với ta triệu tập đại quân, san bằng Đại Hoang, san bằng Kiếm Môn cho ta!

Hắn điềm nhiên nói:

- Nhân Tộc đã chiếm giữ Đại Hoang quá lâu rồi, mà Trọng Lê Thần Tộc ta lâu nay điệu thấp hành sự, cũng đã trở nên trầm tịch quá lâu rồi. Đã đến lúc để cho tất cả chủng tộc thế gian kiến thức một chút nanh vuốt của Trọng Lê Thần Tộc ta. Liền bắt đầu từ san bằng Kiếm Môn đi!

Chúc Dung Nhan Khâm gật đầu, chuyển đạt nguyên vẹn lời nói của hắn cho Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang, lại mời chào Hải Vương Sa Kỳ Sơn cùng một chỗ tiến vào Đông Hải. Cùng lúc đó, từng lộ từng lộ đại quân của Trọng Lê Thần Tộc cũng bị điều động, tập trung tới biên cương phía Bắc.

o0o

- Tên Chung Sơn thị kia vậy mà lại giảo hoạt tới như vậy!

Cũng không lâu lắm, Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang và Hải Vương Sa Kỳ Sơn đã đi tới hải quan. Sa Kỳ Sơn ở trong cơ thể Thần Nhân Võ đạo đã bị trọng thương, cho tới bây giờ vẫn như cũ còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, hai hàng râu cá trên mặt run rẩy, cười hắc hắc nói:

- Ở trong biển, thuật truy tung của ta chính là thiên hạ vô song, hơn nữa còn có vô số con cháu, trải rộng khắp các nơi trong biển rộng. Chỉ cần Chung Sơn thị tiến vào trong biển, tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi tai mắt và cái mũi của ta. Bất quá, Long Tộc Đông Hải cũng không phải dễ trêu như vậy! Hai vị huynh đài, các ngươi có biện pháp gì không?

Hạ Trọng Tấn cười lạnh, nói:

- Trọng Lê Thần Tộc ta có Phược Long Kỹ tổ truyền, cho dù là Cự bá Long Tộc cũng chẳng đáng để ý tới! Chúng ta cứ việc tiến vào Đông Hải, nếu có Long Tộc xuất hiện, xem bọn họ có dám trêu vào chúng ta hay không!

Hạ Trọng Quang thì cẩn thận hơn một chút, nói:

- Vẫn là tận lực không nên kinh động tới Long Tộc. Dù sao chúng ta cũng thế đơn lực bạc. Sa tiên sinh ở trong biển sưu tầm mùi vị của hắn, chúng ta ở trên mặt biển tiếp ứng. Nếu gặp phải Long Tộc, tránh né một chút cũng không thành vấn đề!

Sa Kỳ Sơn lập tức nhảy vào trong biển, trong miệng đột nhiên phát ra quái thanh trầm bổng du dương. Trong hải dương, mấy trăm ngàn con cá mập nhất thời bị kinh động, từng con từng con nghe tin mà hành động, bơi lượn khắp nơi ngửi tới ngửi lui.

- Côn Bằng Thần Tộc để cho ta truy nã tên tiểu tử Long Nhạc kia, hóa ra là Thần Dực Đao đã rơi vào trong tay hắn. Nói như vậy, Long Nhạc và Chung Nhạc cũng chính là một người! Hắc hắc... Bảo bối Thần Dực Đao bậc này cần gì phải trả lại cho Côn Bằng Tộc, giữ lại bản thân ta dùng chẳng phải là càng tốt hơn sao... Tìm được rồi!

Tinh thần lực Sa Kỳ Sơn khẽ chấn động một cái, truyền tin cho Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang, phóng đi cực nhanh về phía Bắc Hải.

o0o

Trên Kình Vương Thuyền, Chung Nhạc tĩnh tâm trở lại, lấy ra Đồ Đằng Thần Trụ liên hệ với Khâu Cấm Nhi, nhất thời biết được Quân Tư Tà đã mệnh lệnh cho người trong Kiếm Môn đi khắp nơi mời viện quân, mà Thủy Tử An cũng đã lấy ra toàn bộ lệnh bài, đang có các lộ viện quân cuồn cuộn không ngừng chạy tới. Quân Tư Tà lại bày ra Tứ Kỳ Môn Trận ở dọc theo biên giới Nam Hoang, nhằm để đối kháng với Thánh khí Bát Long Trấn Thiên Phủ của Trọng Lê Thần Tộc. Hiện tại cường giả của Kiếm Môn đang ở nơi đó thao luyện tòa đại trận này.

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Lần này Trọng Lê Thần Tộc tới tấn công, nguy hiểm không nằm ở phía Nam Đại Hoang, mà là ở phía Tây và phía Đông! Bất quá ta đã mời Ngao Phượng Lâu và Bàn Long Kiếm tới hỗ trợ, hẳn là có thể trấn trụ được Tây Hoang Đông Hoang, giúp cho áp lực đối với Kiếm Môn giảm bớt một chút. Nếu Kiếm Môn có thể vượt qua nguy nan lần này, vậy sẽ không còn là một tiểu tộc chỉ biết sinh hoạt trong một bồn địa nhỏ bé nữa rồi!

Kiếm Môn đã không xuất hiện nguy cơ quá lớn, hắn cũng có thể yên tâm.

- Ta mượn miệng của Long Nhạc, nói cho người thiên hạ biết, Nguyên đan của ta có sơ hở. Cái này là sự thật! Lại nói Thần Ma một thể của ta có nguy hại, cái này lại là giả! Bây giờ còn cách Bắc Hoang một quãng đường, cũng là lúc nên luyện Nguyên đan ta thành Nguyên đan Thần Ma Thái Cực rồi!

Mi tâm hắn khẽ động, Nguyên đan bay ra, chiếu sáng thông thấu toàn bộ chiếc Kình Vương Thuyền. Chung Nhạc lại vận chuyển Thần Ma Thái Cực Đồ, thân hóa chân thân Phục Hy, thả Nguyên đan vào trong Thần Ma Thái Cực Đồ, tiến hành dung luyện. Chỉ thấy khỏa Nguyên đan này ở trong Thần Ma Thái Cực Đồ không ngừng bay tới bay lui, từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng giống như những sợi xích cực nóng, nhao nhao bay vào trong Nguyên đan, xây dựng Âm Dương, tái diễn Thần Ma đối lập. Sau đầu Chung Nhạc hiện ra sáu Bí cảnh Nguyên thần, Bí cảnh huyết mạch mở ra, khí huyết cuồn cuộn giống như biển rộng mênh mông, không ngừng xâm nhập vào trong Nguyên đan, ở trong Nguyên đan luyện ra Long văn đầu người thân rắn, mở ra Âm Dương và Thần Ma.

Bạch Trấn Bắc nhìn tới mức mắt hoa thần mê, đột nhiên nhớ tới Long Nhạc đã nói về sơ hở của Chung Nhạc, không khỏi rùng mình một cái, lẩm bẩm:

- Cái tên hư hỏng này! Tuổi còn trẻ đã xấu như vậy, lúc trưởng thành còn đáng sợ tới đâu đây?

Ngay cả Bạch Thương Hải cũng nhìn ra manh mối, trong lòng thầm nghĩ:

- Một chiêu này của Chung sư huynh thật sự tuyệt! Sợ rằng tương lai sẽ có không biết bao nhiêu tên gia hỏa ngã xuống trong tay hắn!

- Hửm? Bên ngoài có thật nhiều cá mập a!

Lúc này, Bạch Trấn Bắc đột nhiên kinh hãi thốt lên một tiếng, nhìn về phía bên ngoài khoang thuyền. Chỉ thấy ngoài đó chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đàn cá mập số lượng lên tới mấy ngàn, bơi theo bên cạnh Kình Vương Thuyền. Hơn nữa số lượng đàn cá mập này cũng càng lúc càng nhiều.

- Đây là... Không tốt!

Sắc mặt Bạch Trấn Bắc kịch biến, đang định xuất thủ đánh chết đám cá mập này. Trong lúc bất chợt, toàn bộ đám cá mập đột nhiên bạo động, ào ào nhào tới, tuôn trào về phía Kình Vương. Thanh âm cắn xé chói tai truyền tới, Kình Vương nhất thời bị đám cá mập ăn sạch sạch sẽ sẽ, chỉ còn lại một cái khung xương thật lớn. Chiếc Kình Vương Thuyền gắn trên lưng khung xương không ngừng lắc lắc lư lư, chìm xuống đáy biển.

- Sa Kỳ Sơn!

Bạch Trấn Bắc đột nhiên đứng dậy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)