Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0437

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0437: Lục Đạo Quả Thụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Xích Tuyết nhất thời giật mình, nhìn về phía Chung Nhạc, lộ ra ánh mắt thăm hỏi. Phượng Chi Sơn cười nói:

- Sảng khoái! Công chúa Xích Tuyết, nếu Chung tiểu hữu đã đáp ứng, vậy thì mời Công chúa cũng đi một chuyến, tránh cho hắn nói ta có ý muốn hại hắn! Công chúa cùng đi với hắn, sẽ tránh cho hắn nghi ngờ!

Xích Tuyết cười ngọt ngào một tiếng, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, sáng chói lấp lánh, mỉm cười nói:

- Nếu ta cũng phải đi, vậy Anh Nữ cũng phải cùng đi với ta!

- Không được!

Xích Tình ôm lấy cánh tay Anh Nữ, mỉm cười ngọt ngào nói:

- Tu vi thực lực Anh Nữ quá yếu, không thể so được với các ngươi, nàng đi chính là khiến cho các ngươi bị cản trở mà thôi!

Trong lòng Xích Tuyết tức giận. Nàng vốn dĩ dự định mang theo Anh Nữ cùng với Chung Nhạc thoát khỏi đám người Xích Tình, nào ngờ lại bị Xích Tình vạch trần. Trong lòng Chung Nhạc khẽ trầm xuống. Vừa rồi hắn cũng có tính toán đồng dạng, cho nên mới đáp ứng một cách thẳng thắn lưu loát như vậy. Nhưng hiện tại đám người Xích Tình và Phượng Chi Sơn lại giữ lấy Anh Nữ, dùng tính mạng của Anh Nữ uy hiếp bọn họ, liền khiến cho bọn họ có muốn chạy cũng chạy không xong, trừ phi là hy sinh Anh Nữ. Trên mặt Xích Tuyết vẫn như cũ treo nụ cười, mỉm cười nói:

- Như vậy cũng tốt! Chung sư huynh, Phượng Đống, chúng ta đi thôi!

Chung Nhạc, Xích Tuyết và Phượng Đống lập tức tiến về phía ngọn Thần Sơn kia, cách cây Thần thụ dưới chân núi kia càng lúc càng gần. Chung Nhạc đột nhiên mở miệng nói:

- Xích Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Xích Tuyết thở dài một tiếng, u oán nói:

- Còn có thể là chuyện gì? Còn không phải là tranh đoạt Tây Vương Mẫu đời kế tiếp sao? Nếu như ta chết, mấy vị tỷ tỷ muội muội kia của ta liền bớt đi một kẻ cạnh tranh mạnh nhất. Cho nên các nàng đều ước gì ta chết ở chỗ này. Ta mời ngươi tới đây, một là nhớ ngươi, hai là muốn nhờ ngươi giúp ta một tay!

Phượng Đống ở bên cạnh nghe nàng nói thế, sắc mặt khẽ biến. Chung Nhạc cười nói:

- Lần trước ngươi đi tới Tổ Tinh, chưa chắc là dự định sẽ mời ta a?

Xích Tuyết gật đầu, trên mặt tràn ngập thần sắc lo lắng, nói:

- Lần trước ta đi Tổ Tinh, vốn là muốn mời Ích Tà tới đây giúp ta. Ta nghe nói hắn rất nổi danh trên Tử Vi Đế Tinh, cho nên chỉ cần mời hắn tới đây hỗ trợ, nhất định sẽ có thể vượt qua kiếp nạn này. Bất quá, sau khi gặp được ngươi, ta liền thay đổi chủ ý! Ích Tà rất mạnh, nhưng cũng chưa chắc đã có thể mạnh hơn ngươi. Hơn nữa, người ta còn rất yêu thích ngươi a!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Công chúa cất nhắc ta rồi! Ta đã từng nói, sẽ đáp ứng ngươi một sự tình, hiện tại chính là thời điểm bồi hoàn!

- Ngươi có biện pháp vượt qua một kiếp này sao?

Xích Tuyết nhìn về phía cây Thần thụ phía trước, khẽ nhíu mày.

Cây Thần thụ kia tọa lạc dưới chân núi, thụy khí mông lung, hào quang ngập tràn, đã cách bọn họ không quá xa, lộ ra bộ dáng thần thánh phi phàm. Bản thân nàng cũng có Thần Nhãn, hơn nữa trên một phương diện nào đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn Thần Nhãn thứ ba của Chung Nhạc. Ví dụ như mặc dù Thần Nhãn của Chung Nhạc cường đại, nhưng lại nhìn không thấu hóa thân của Phong Vô Kỵ. Mà Thần Nhãn của Xích Tuyết lại có thể thấy được Chung Nhạc và Long Nhạc chính là một thể.

Nàng nhìn ra được, cây Thần thụ kia cắm rễ sâu xuống lòng đất, những sợi rễ quấn lấy từng bộ từng bộ Thần thi, hấp thu lực lượng của Thần thi. Thậm chí ở địa phương càng sâu hơn còn có càng nhiều bộ thi cốt Thần Ma, chồng chất như núi. So với những bộ hài cốt kia, cây Thần thụ này quả thật giống như là một cây cỏ nhỏ mọc trên thi sơn vậy, bé nhỏ không đáng kể. Thế nhưng sợi rễ của nó lại quấn lấy nhiều bộ Thần thi Ma thi như vậy, hoàn toàn bao phủ, hấp thu năng lượng trong Thần thi Ma thi. Đây tuyệt đối là một cây Thần thụ vô cùng đáng sợ, không phải là Thần dược đơn thuần. Nếu tùy tiện mạo phạm cây Thần thụ này, tất nhiên chính là một con đường chết.

Chung Nhạc không đáp lời nàng, nhìn về phía Phượng Đống, lộ ra thần sắc thăm hỏi. Sắc mặt Phượng Đống vàng như đất, quay đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy đám người Phượng Chi Sơn. Hiện tại bọn họ đã đi vào trong một khe núi, đám người Phượng Chi Sơn đã bị sườn núi che khuất mất.

Cũng trong nháy mắt hắn quay đầu lại, Xích Tuyết rút từ trên mái tóc ra một cây ngân trâm, đón gió lóe lên, biến thành một thanh ngân kiếm, nhanh như thiểm điện chém tới. Cái đầu Phượng Đống lập tức rơi thẳng xuống đất.

- Hắn không phải là phe phái của ta! Đã chết rồi, ngươi cũng không cần quan tâm tới nữa!

Xích Tuyết vẫy nhẹ thanh ngân kiếm, thanh ngân kiếm lại biến trở thành ngân trâm, cắm trở lại trên mái tóc, nói.

Chung Nhạc liếc nhìn nàng một cái. Xích Tuyết hành sự sát phạt quả đoán, cân quắc không thua kém đấng mày râu, xuất thủ thật sự sắc bén tới cực điểm, so với Chung Nhạc thậm chí cũng không thua kém bao nhiêu. Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Xích Tuyết là một nàng thiếu nữ cơ linh cổ quái. Mà hiện tại, ấn tượng của Chung Nhạc đối với nàng lại đã hoàn toàn thay đổi.

- Ta có một kiện bảo vật, cầm bảo vật này trong tay hẳn là có thể tiếp cận cây Thần thụ kia, khiến cho nó không dám công kích chúng ta!

Chung Nhạc lấy cây đèn đồng rách nát tàn tạ kia ra, nói:

- Về phần công kích cây Thần thụ này, thu lấy nó, với thủ đoạn hiện tại của chúng ta, vẫn là chưa thể làm được. Bất quá, nếu trong tay ngươi có loại bảo vật như Nguyên đan Thần Ma, vậy sẽ có thể thu lấy cây Thần thụ này!

Cây đèn đồng này chính là ngọn đèn của Tân Hỏa. Năm xưa, lúc thu lấy Thần Dực Đao, Chung Nhạc chính là mượn dùng Nội đan Thú Thần, tiêu hao hơn phân nửa năng lượng của Nội đan, mới thôi động được cây đèn đồng, chặt Thần Dực Đao gãy làm đôi. Thần Dực Đao chính là Thần binh do Côn Hầu luyện thành, uy năng cực mạnh, Thánh khí trấn tộc của Côn Bằng Thần Tộc, nhưng cũng bị cây đèn đồng thu lấy, có thể thấy được uy lực của cây đèn đồng này.

Bất quá Nội đan Thú Thần của Chung Nhạc sớm đã hao hết sạch, không có loại bảo vật như Nội đan Thần Ma này, đừng mơ tưởng thu lấy cây Thần thụ này. Cây Thần thụ này vô cùng thần quái, nhìn thấy cây đèn đồng, tất nhiên sẽ sợ đầu sợ đuôi, không dám tùy tiện công kích bọn họ.

Cặp mày Xích Tuyết cau lại, nói:

- Nội đan Thần Ma... Trong bảo khố tộc ta ngược lại có mấy khỏa Nội đan Thần Ma, chỉ là chuyến này ta không có mang theo!

Chung Nhạc cầm theo cây đèn đồng tiến về phía trước, nói:

- Ngươi theo sát ta, không được rời khỏi ta quá một bước!

Hai người chậm rãi tiến về phía cây Thần thụ kia. Ở xa xa, con ngươi đám người Phượng Chi Sơn khẽ co rụt lại. Xích Tình cao giọng hỏi:

- Xích Tuyết muội muội, Phượng Đống đâu rồi?

Xích Tuyết quay đầu lại, ngữ khí ảo não nói:

- Tỷ tỷ, vừa rồi Phượng Đống bị rễ của Thần thụ quấn lấy, hút cạn mất rồi!

*****

Trong lòng Xích Tình phát lạnh, nhìn về phía Anh Nữ, sắc mặt bất thiện. Nàng cũng là nữ tử thông tuệ hơn người, vừa nhìn thấy loại tình cảnh này liền biết rõ Phượng Đống đã trúng độc thủ của Xích Tuyết. Nhưng Phượng Chi Sơn ở bên cạnh lại khẽ lắc đầu, truyền âm nói:

- Đại Công chúa, nếu hiện tại ngươi giết nàng, bọn chúng sẽ lập tức nghênh nghênh ngang ngang rời khỏi, lại muốn giết bọn họ sẽ khó khăn hơn rất nhiều rồi!

Ánh mắt Xích Tình chớp động, truyền âm nói:

- Cần gì phải lao lực như vậy? Ta và ngươi nhất tề ra tay, tất nhiên sẽ có thể giết chết tiểu tiện nhân này rồi!

Phượng Chi Sơn lại lắc đầu, nói:

- Hiện tại còn chưa thể động thủ! Vẫn chưa nhìn thấy Bàn Đào Thần Thụ, nếu lúc này động thủ, đội ngũ liền sẽ tan rã. Chúng ta còn cần mượn lực lượng của đám Luyện Khí Sĩ này để hái Bàn Đào. Theo ta được biết, hái Bàn Đào vô cùng hung hiểm, không phải có thể dễ dàng hái xuống như vậy, nhất định phải dùng huyết tế để phá giải phong cấm xung quanh Bàn Đào Thần Thụ!

Xích Tình chỉ đành nuốt xuống ngụm khẩu khí này, nhìn về phía Chung Nhạc và Xích Tuyết. Chỉ thấy lúc này hai người đã tiến vào phạm vi tàng cây của cây Thần thụ, tiếp cận hơn mười cây Thần dược dưới tàng cây kia. Cho dù trong lòng cực kỳ mong ước Chung Nhạc và Xích Tuyết bị Thần thụ đánh chết, nhưng trái tim bọn họ vẫn nhịn không được nhấc lên tới cổ họng. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là, cây Thần thụ kia vẫn như cũ không chút cử động, cũng không xuất thủ công kích Chung Nhạc và Xích Tuyết.

Xích Tình và Phượng Chi Sơn liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt lẫn nhau. Dưới cây Thần thụ này nằm đầy thi thể Thần Ma, rõ ràng là dị tượng cực hung, làm sao lại tựa hồ như không thấy hai cái đại hoạt nhân Chung Nhạc và Xích Tuyết này tiến vào tàng cây của chính mình như vậy? Trong lòng hai người nghi hoặc thầm nghĩ:

- Lẽ nào cây Thần thụ này không công kích vật còn sống, chỉ công kích những thi thể Thần Ma đã tử vong kia?

Lúc này, Chung Nhạc tay cầm cây đèn đồng đứng dưới tàng cây, cẩn thận quan sát cây Thần thụ. Trên tàng cây treo từng quả từng quả trái cây màu vàng xanh, mỗi một khỏa Thần quả đều hiện ra dị tượng Thần Ma vờn quanh, có rất nhiều hư ảnh Thần Ma nhỏ bé bay lượn xung quanh đám hoàng quả này. Sau đầu hư ảnh mỗi một tôn Thần Ma đều có sáu đạo quang luân xoay tròn. Thậm chí, trong miệng đám hư ảnh Thần Ma này còn truyền ra thanh âm tế tự như có như không. Thần quả thông linh, mỗi một khỏa Thần quả chính là tương đương với một tôn Thần Minh. Đây chính là Lục Đạo Quả Thụ!

Chung Nhạc và Xích Tuyết đứng dưới tàng cây, nhìn tới mức trong lòng thèm thuồng. Lục Đạo Quả trên cây Lục Đạo Quả Thụ này quả thật chính là tuyệt phẩm trong Thần dược. Hơn nữa, thanh âm tế tự truyền ra từ trong Lục Đạo Quả này mơ hồ cộng minh với sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần trong cơ thể bọn họ. Hiển nhiên, Lục Đạo Quả này có liên hệ thật lớn với Lục Đạo Luân Hồi, với sáu đại Bí cảnh của Luyện Khí Sĩ. Đối với những Luyện Khí Sĩ đã mở ra sáu đạo luân như bọn họ tất nhiên là có chỗ tốt vô cùng.

Nhưng mặc dù trong lòng hai người vô cùng tâm động, lại không thể vươn tay hái quả. Từ trên dị tượng của những Lục Đạo Quả này, có thể nhìn ra được sự cường đại của Lục Đạo Quả Thụ, tùy tiện hái Lục Đạo Quả tất nhiên chính là hữu tử vô sinh.

- Không có nguy hiểm!

Chung Nhạc quay đầu lại, vung tay với đám người Xích Tình và Phượng Chi Sơn, cao giọng nói. Trong lòng Xích Tuyết khẽ động, lĩnh hội ý hắn, mỉm cười ngọt ngào nói:

- Xích Tình tỷ tỷ, các ngươi cũng tới đây đi! Nơi này vô cùng an toàn!

Đám người Xích Tình và Phượng Chi Sơn vừa mừng vừa sợ, liền có không ít Luyện Khí Sĩ dự định tiến lên, Xích Tình cũng vội vã đi tới. Nhưng Phượng Chi Sơn lại lắc đầu, giơ tay chặn đám người lại, nói:

- Bọn hiện tại không gặp nạn, không có nghĩa là hái trái cây và hái dược cũng sẽ không gặp nạn. Vẫn là chờ một chút rồi hãy nói!

Chung Nhạc và Xích Tuyết thấy đám người Xích Tuyết dừng lại, không chịu tới đây, không khỏi liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Quả nhiên đều là cáo già, không dễ dàng mắc lừa như vậy!

Xích Tuyết thấp giọng hỏi:

- Sư huynh, ngươi có biện pháp nào hái một cây Thần dược không?

Ánh mắt Chung Nhạc sáng ngời, cúi người xuống, làm ra bộ hái Thần dược. Đúng lúc này, cành lá cây Lục Đạo Quả Thụ kia đột nhiên vù vù vang dội, một đám cành lá mọc dài ra. Trên trán Xích Tuyết nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng cắn răng nói:

- Không cần hái!

Thân hình Chung Nhạc co quắp, tiểu nữ oa Long Quỳ bị hắn lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra, đặt trên lòng bàn tay, cười ha hả nói:

- Quả nhiên không có bất cứ nguy hiểm gì! Hái Thần dược cũng không có chuyện!

Xích Tuyết nhất thời bị dọa tới mức hồn phách lên mây. Ngay cả cây Lục Đạo Quả Thụ kia tựa hồ cũng có chút dở khóc dở cười, cành lá khẽ rung lên một trận.

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Xích Tình đã buông xuống sự cảnh giác, đang nhao nhao chạy về phía này, hẳn là lo lắng bọn họ sẽ hái sạch toàn bộ Thần dược. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đang định theo đường cũ lui trở về. Đột nhiên, một đạo tinh thần lực ba động cường đại chợt đánh vào trong não hải hai người, không ngừng ầm ầm chấn động:

- Hai vị tiểu đạo hữu, sơn nhân hữu lễ!

Chung Nhạc và Xích Tuyết nhất thời bị đạo tinh thần lực kia chấn cho đầu váng mắt hoa, trong lòng hoảng sợ:

- Cây Lục Đạo Quả Thụ này biết nói chuyện!

Chung Nhạc nắm chặt cây đèn đồng, cực kỳ khẩn trương hỏi:

- Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?

- Ta vốn là một đạo Linh căn trong thiên địa, được Luân Hồi Đại Thánh Đế bồi dưỡng, chiếm giữ nơi này hơn mười hai vạn năm rồi!

Tinh thần lực của cây Lục Đạo Quả Thụ kia không ngừng oanh tới, thanh âm không ngừng chấn động trong đầu hai người:

- Quy Khư tuy tốt, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị hắc động thôn phệ ma diệt, ta cũng sẽ vì vậy mà thân tử đạo tiêu. Hôm nay ta muốn làm một giao dịch với hai vị tiểu đạo hữu, tìm một con đường rời khỏi nơi này, còn xin hai vị tiểu đạo hữu chỉ điểm mê cảnh. Ta tự nhiên có hậu lễ kính tặng. Sẽ tặng cho hai vị mỗi người một quả Lục Đạo Quả!

Trong lòng Chung Nhạc và Xích Tuyết phanh phanh nhảy loạn. Xích Tuyết đột nhiên cười nói:

- Nếu tiền bối không ngại, có thể tiến vào trong Bí cảnh Nguyên thần của ta!

Nhưng Chung Nhạc lại lắc đầu, lấy ra một khối Truyền tống Kim phù, nói:

- Tiền bối, ngươi chỉ cần có loại Truyền tống Kim phù này, sẽ có thể rời khỏi Quy Khư, mà ở trên người mỗi một gã Luyện Khí Sĩ đều có một khối Kim phù như vậy!

Xích Tuyết vô cùng kinh ngạc, vội vàng truyền âm cho Chung Nhạc:

- Vì sao không để cho hắn tiến vào Bí cảnh Nguyên thần của chúng ta? Nói không chừng, có thể khiến cho cây Thần thụ này phục vụ cho chúng ta a...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)