Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0442

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0442: Chọc cười
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Xích Tuyết có chút phát điên. Chỉ mới là cảnh giới Đan Nguyên Cảnh, hơn nữa còn chưa luyện thành Nguyên đan, chỉ cao hơn Linh Thể Cảnh một chút mà thôi. Mà đối phương thì toàn bộ đều là cao thủ. Trận chiến này đánh thế nào đây?

Chung Nhạc thấp giọng nói:

- Những Tây Vương Mẫu Tộc khác đều có khá nhiều cao thủ Phượng Tộc đi theo, sao ngươi lại không có?

Sắc mặt Xích Tuyết nhất thời băng lãnh, nói:

- Ta cũng có không ít cao thủ Phượng Tộc đi theo, chỉ là đã thất lạc cả rồi! Hơn nữa có không ít kẻ đã chết trong tay đám người Phượng Chi Sơn và Xích Tình!

Chung Nhạc nhất thời hiểu ra. Xích Tuyết là kẻ cạnh tranh Tây Vương Mẫu đời kế tiếp mạnh mẽ nhất, những cao thủ trẻ tuổi Tây Vương Mẫu Tộc khác đối với nàng chính là cực kỳ kiêng kỵ. Bởi vậy, chỉ cần gặp được những kẻ đi theo nàng, sợ rằng sẽ lập tức thống hạ sát thủ.

- Bất quá, Phượng Minh Nhi cũng đã tới Quy Khư! Nếu có thể tìm được nàng, sẽ không cần kiêng kỵ bất luận đối thủ nào rồi. Ta cũng không cần sợ đầu sợ đuôi giống như bây giờ nữa!

Xích Tuyết quả quyết nói.

Lúc này, Xích Vân, Xích Nguyệt đang đứng trên bả vai một tôn cự nhân cao tới mấy chục trượng, nhìn về phía đám người Chung Nhạc bên này. Ánh mắt bọn họ quét qua một vòng trên người ba người và Hồ Tam Ông. Xích Vân cười duyên một tiếng, nói:

- Hóa ra là Tuyết tỷ tỷ! Nghe nói Tình tỷ tỷ đã xuất thủ muốn diệt trừ Tuyết tỷ tỷ, lẽ nào Tình tỷ tỷ đã không đắc thủ sao?

Các nàng cũng là Tây Vương Mẫu Tộc, đầu mào đuôi báo. Dưới chân tôn cự nhân kia lại có rất nhiều Luyện Khí Sĩ đi theo, có Phượng Tộc cũng có các tộc khác, nhân số đông đảo. Vừa rồi đám người Chung Nhạc chỉ nhìn thấy tôn cự nhân này, mà không để ý tới bọn họ. Trong lòng Xích Tuyết lại một trận lạnh lẽo. Đám Luyện Khí Sĩ Phượng Tộc này đều là người quen của nàng, thậm chí có mấy người còn đã từng là bộ hạ của nàng nữa. Lúc này vậy mà đều tuyển chọn đi theo Xích Vân và Xích Nguyệt.

- Gã Khoa Phụ Thần Tộc này tên là Khoa Phụ Đỉnh, nhất định phải cẩn thận, không được tiến hành cận chiến với hắn!

Sắc mặt Xích Tuyết ngưng trọng nói.

- Khoa Phụ Thần Tộc? Thần Tộc nhục thân đệ nhất, cận chiến đệ nhất trong Côn Lôn?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nhìn về phía gã cự nhân kia. Chỉ thấy nhục thân Khoa Phụ Đỉnh giống như chế tạo bằng kim thiết vậy, vô cùng hùng tráng, cơ nhục giống như bàn thạch, thoáng nhìn thôi cũng đã tràn ngập cảm giác áp bách mãnh liệt.

Hiện tại hắn cũng đã có hiểu biết tương đối với các tộc của Côn Lôn, cũng từng nghe nói qua uy danh của Khoa Phụ Thần Tộc. Thần Tộc này được mệnh danh là cận chiến đệ nhất, cũng là nhục thân đệ nhất trong Côn Lôn Cảnh, tề danh với Huyền Vũ Thần Tộc, Tây Vương Mẫu Tộc. Thần Tộc này so với chủng tộc đệ nhất Thần lực Chu Yếm Thần Tộc của Tây Hoang còn cường đại hơn rất nhiều. Chu Yếm Thần Tộc ở Tây Hoang được xưng là Thần lực vô địch, nhưng đối diện với Khoa Phụ Thần Tộc liền có chút không đặt vào trong mắt.

Nghe nói một Khoa Phụ Thần Tộc thành niên có thể cao tới ngàn dặm, nhục thân to lớn không thua kém gì Côn Bằng. Mà Khoa Phụ Đỉnh thì vẫn còn là một thiếu niên, nhục thân đã bị Quy Khư trấn áp, cho nên thân thể cũng không kinh khủng như vậy, nhưng cũng cao tới mấy chục trượng, cơ hồ có thể so với Thiên Địa Pháp Tướng của cường giả Pháp Thiên Cảnh rồi. Cái này đủ để nói rõ, thân thể hắn mười phần khủng bố, cơ hồ có thể sánh ngang với cường giả Pháp Thiên Cảnh thi triển Thiên Địa Tá Pháp. Nếu hắn lại thi triển Thiên Địa Pháp Tướng, chiến lực sẽ càng kinh người hơn, càng khủng bố hơn.

Gã Khoa Phụ Đỉnh này là tồn tại có nhục thân mạnh nhất trong đám người này. Nhưng tu vi mạnh nhất lại không phải là hắn, cũng không phải hai nàng cao thủ Tây Vương Mẫu Tộc Xích Vân, Xích Nguyệt này, mà là một nàng nữ tử Phượng Tộc. Đây là một vị Cự bá Chân Linh Cảnh, tu vi vô cùng thâm hậu. Mặc dù là một nữ tử, nhưng cảm giác nàng mang tới cho Chung Nhạc so với Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu còn cường hoành hơn một chút. Phượng Hoàng Chân Hỏa đã được nàng luyện thành Niết Bàn Chân Hỏa, trôi tới trôi lui xung quanh thân thể nàng. Cho dù là Khoa Phụ Đỉnh cũng không nguyện ý tiếp cận nàng.

Xích Tuyết nở nụ cười ngọt ngào nói:

- Tình tỷ tỷ sao lại muốn giết ta chứ? Nàng yêu thương ta còn không kịp đây! Tình tỷ tỷ nói, muốn liên thủ với ta giết chết hai tỷ muội các ngươi. Hiện tại nàng đang núp trong bóng tối, chuẩn bị ám toán các ngươi đây!

Xích Nguyệt cười khúc khích, từ trên bả vai gã cự nhân Khoa Phụ Đỉnh kia nhảy xuống, mỉm cười nói:

- Tuyết tỷ tỷ lại tinh nghịch rồi! Kẻ nào lại không biết, ngươi mở ra sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần, danh tiếng quá thịnh. Ngay cả Tây Vương Mẫu cũng cảm thấy ngươi có chút quá chói mắt, dã tâm có chút quá lớn, cho nên có chút không hài lòng lắm với ngươi. Ngươi đáng sợ như thế, Tình tỷ tỷ liên thủ với kẻ nào cũng sẽ không liên thủ với ngươi!

Xích Vân cũng nhảy xuống, cười tủm tỉm nói:

- Nói thật ra, mấy vị tỷ muội chúng ta trước khi tiến vào Quy Khư sớm đã thương nghị xong. Sau khi tiến vào Quy Khư sẽ liên thủ diệt trừ nanh vuốt của ngươi. Bất luận kẻ nào, chỉ cần gặp được bộ hạ của ngươi, liền hết thảy giết chết. Cho nên bên cạnh Tuyết tỷ tỷ ngươi mới chỉ còn lại mấy con chó con mèo này mà thôi. Chậc chậc... Một kẻ là tiểu nha đầu Đan Nguyên Cảnh, một tên khác thì càng đáng thương hơn, chỉ vừa mới tiến vào Đan Nguyên Cảnh, ngay cả Nguyên đan cũng chưa luyện thành, thực lực còn không bằng cây củ cải kia nữa! Tuyết tỷ tỷ, ngươi cũng là đã cùng đường bí lối rồi a? Thậm chí ngay cả mấy kẻ như vậy cũng thu làm bộ hạ!

Sắc mặt Chung Nhạc sầm xuống. Ngay cả Nguyên đan cũng chưa luyện thành, những lời này tự nhiên chính là nói hắn. Thật ra thì Hồ Tam Ông nghe nàng nói thế, vui vẻ tới mức mắt mũi nở hoa, mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý nhìn Chung Nhạc.

Xích Tuyết nhìn về phía gã cự nhân Khoa Phụ Đỉnh kia, mỉm cười nói:

- Khoa Phụ Đỉnh, với cao thủ tầng thứ như ngươi vậy, hẳn là không cần thiết phải liên thủ với các nàng a? Ngươi một mình ra ngoài, không có đồng tộc bên cạnh, lẽ nào không sợ các nàng huyết tế ngươi sao?

Sắc mặt gã cự nhân Khoa Phụ kia thản nhiên, thanh âm ầm ầm chấn động, nói:

- Liên hợp với cường giả chính là sự tình hai bên đều có lợi. Trong tay các nàng có địa đồ đánh dấu vị trí các cây Bàn Đào Thần Thụ mạnh nhất. Ta muốn có được Bàn Đào Thần Quả, tự nhiên là sẽ liên thủ với các nàng. Về phần huyết tế ta, vậy thì không cần Tuyết Công chúa lo lắng. Tuyết Công chúa vẫn là lo lắng cho chính mình thì tốt hơn!

Xích Tuyết nhìn về phía nàng nữ tử Phượng Tộc kia, sắc mặt chuyển lạnh, thản nhiên nói:

- Phượng Thiên Y, kẻ nào cho ngươi lá gan đi đối nghịch với ta vậy?

Nữ tử Phượng Tộc kia lắc đầu, nói:

- Tuyết Công chúa, nếu ngươi chết ở chỗ này, ta như thế nào tính là đối nghịch với ngươi? Hai vị Công chúa, Khoa Phụ Đỉnh, không cần nói nhiều, tiễn Tuyết Công chúa lên đường thôi!

- Cẩn thận!

Xích Tuyết thấp giọng nói. Chung Nhạc gật đầu, nói:

- Ngươi đối phó Phượng Thiên Y, những người còn lại giao cho ta!

Xích Tuyết thoáng ngẩn ra, sau đó yên lặng gật đầu, một lần nữa dặn dò:

- Ngươi... cẩn thận a!

Thân hình nàng lóe lên, phóng thẳng về phía Phượng Thiên Y, lạnh lùng nói:

- Phượng Thiên Y, muốn ta chết, lấy tính mạng tới đổi!

*****

Sắc mặt Phượng Thiên Y không đổi, tiến lên nghênh đón. Đầu nàng nhẹ nhàng điểm một cái, chỉ thấy cây phượng thoa trang điểm trên thái dương đột nhiên bay lên, phát ra một tiếng phượng minh trong trẻo, cây phượng thoa đã biến thành một con Hỏa Phượng Hoàng, lao thẳng về phía Xích Tuyết. Trên cây phượng thoa kia còn treo sáu cái chuông nhỏ. Sáu cái chuông nhỏ này nhất thời phù không, biến thành sáu cái kim chung, đinh đương vang dội, oanh kích về phía Xích Tuyết.

Ống tay áo Xích Tuyết tung bay, hai cánh tay trắng như tuyết lộ ra, cổ tay khẽ rung, sáu cái chuông nhỏ trên thủ trạc cũng ào ào bay ra, đều biến thành sáu cái kim chung. Kim chung đấu kim chung!

Mười hai cái kim chung này đều là Thần binh, một bộ kim chung tổng cộng có sáu cái, phân biệt do hai vị Thần Minh khác nhau luyện thành, uy lực không phân cao thấp. Mười hai cái kim chung đối kích lẫn nhau, âm ba đối kích vô cùng khủng bố.

Mà cây phượng thoa kia bay ra, biến thành Hỏa Phượng giơ vuốt trảo xuống. Xích Tuyết rút ngân trâm từ trên mái tóc xuống, cây ngân trâm đón gió lớn lên, biến thành một đạo kiếm quang ngân sắc, một kiếm đâm tới.

- Khoa Phụ Đỉnh, chúng ta cùng xuất thủ, mau chóng giết chết nàng, tránh phát sinh chuyện bất trắc!

Xích Nguyệt cao giọng nói. Khoa Phụ Đỉnh gật đầu. Đám Luyện Khí Sĩ Phượng Tộc cùng với đám Luyện Khí Sĩ các tộc khác lập tức xông lên, đánh về phía Xích Tuyết. Chung Nhạc bật cười ha hả, hoành thân ngăn lại trước mặt đám người, mỉm cười nói:

- Các vị, ta mới vừa nói qua, các ngươi giao cho ta! Nếu để các ngươi nhúng tay vào, mặt mũi của ta còn đặt ở chỗ nào nữa?

Sắc mặt đám Luyện Khí Sĩ kia nhất thời cổ quái, ánh mắt nhìn hắn giống như đang nhìn một con kiến hôi nhỏ bé muốn khiêu chiến với cự nhân vậy. Một nàng thiếu nữ Phượng Tộc cảm thấy buồn cười, bật cười khanh khách, nói:

- Ngươi cái tên này, thật sự không biết sống chết sao? Ngươi vẫn chưa luyện thành Nguyên đan...

- Một tên tiểu Luyện Khí Sĩ ngay cả Nguyên đan cũng chưa luyện thành, liền muốn một mình ngăn cản chúng ta sao?

- ...

Đám Luyện Khí Sĩ nhất thời nhao nhao cười lớn. Cho dù là Khoa Phụ Đỉnh, sắc mặt bình thường vốn rất nghiêm túc, lúc này cũng không khỏi lộ ra thần sắc châm chọc. Lúc này, Anh Nữ và Hồ Tam Ông sãi bước tiến lên phía trước. Hồ Tam Ông chống nạnh nói:

- Còn có chúng ta nữa!

- Một cây củ cải, cùng với một nàng Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh...

Đám Luyện Khí Sĩ lại càng cười lớn hơn, tiếng cười xông thẳng lên thiên không. Xích Nguyệt càng cười tới mức hai tay ôm bụng, thật không dễ dàng mới ngưng cười lại, đưa tay lau đi nước mắt tươm ra trên khóe mắt, cười duyên nói:

- Thật lâu đã không vui vẻ như thế rồi! Ta thật sự không muốn giết mấy kẻ dở hơi này chút nào a!

Xích Vân cũng cười tới mức không ngừng lại được, vừa cười vừa nói:

- Thật sự muốn bắt ba kẻ dở hơi này lại, hảo hảo nuôi dưỡng, để cho bọn chúng bày trò cười cho ta cả đời a! Đợi tới lúc bọn chúng bày trò cười không còn vui nữa, ta mới giết chết bọn chúng. Đáng tiếc! Ba kẻ dở hơi này thật sự quá không biết tự lượng sức mình!

Sắc mặt Anh Nữ nhất thời đỏ lên, khàn giọng vì Chung Nhạc giải thích:

- Chung sư huynh thật sự rất lợi hại!

- Các ngươi có thể xem thường ta, nhưng quyết không thể xem thường hắn!

Xích Vân lại cười khanh khách không thể ngừng được, kêu lên:

- Ta chỉ vừa mới ngưng cười, nàng lại chọc cho ta cười tiếp... Không được! Ta không nhịn cười nổi rồi! Các ngươi kẻ nào xuất thủ giết chết bọn chúng đi, ta sắp sửa bị bọn chúng chọc cười tới chết rồi!

Một gã nam tử Phượng Tộc cất bước tiến thẳng về phía Chung Nhạc, vươn tay chụp về phía hắn, bàn tay càng lúc càng lớn, mỉm cười nói:

- Nếu Vân Công chúa đã lên tiếng, vậy cứ để ta xuất lực a! Tên Luyện Khí Sĩ ngay cả Nguyên đan cũng chưa luyện thành như ngươi này, ta một bàn tay đã có thể bóp chết ba tên!

Sau một khắc, bàn tay của hắn đã chụp lấy Chung Nhạc, mạnh mẽ bóp một cái, mỉm cười nói:

- Kiếp sau lại tiếp tục chọc cười như thế a... Hửm?

Bàn tay hắn mạnh mẽ phát lực, nhưng Chung Nhạc vẫn như cũ yên yên lành lành đứng ở nơi đó, chút nào cũng không có bộ dáng bị hắn bóp chết. Sắc mặt nam tử Phượng Tộc kia đỏ lên, khẽ quát một tiếng, vận khởi pháp lực, toàn lực bóp mạnh. Nhưng Chung Nhạc vẫn như cũ yên yên lành lành đứng trong bàn tay của hắn.

Nam tử Phượng Tộc kia không nhịn được, quang luân sau đầu chuyển động, một kiện Hồn binh Cự bá bay ra, chính là một cái đại ấn sơn hình, trong lúc di động trên không trung cũng cấp tốc biến lớn, hóa thành một ngọn núi cao, ầm một tiếng đập xuống, đập lên sau gáy Chung Nhạc.

Chỉ nghe một tiếng đương thật lớn vang lên, hỏa quang văng bắn khắp nơi, ngọn núi này đã bị phần gáy Chung Nhạc mạnh mẽ đánh bay.

- Thật sảng khoái!

Chung Nhạc lắc lắc đầu mấy cái. Sắc mặt nam tử Phượng Tộc kia càng lúc càng đỏ, đại thủ bắt lấy Chung Nhạc từng ngón từng ngón tay không cầm được, từng ngón từng ngón bị xé rách, xương cốt phát ra thanh âm rắc rắc, ngón tay đứt đoạn, máu tươi chảy ra. Mái tóc Chung Nhạc phất phới, khí tức đột nhiên tăng vọt, cười hắc hắc nói:

- Ta đã luyện thành Nguyên đan rồi! Rốt cuộc cũng đã luyện thành Nguyên đan rồi! Các ngươi muốn chết như thế nào? Ta thành toàn cho các ngươi!

Hai nữ Xích Vân, Xích Nguyệt vốn dĩ còn đang khiếp sợ, không ngờ hắn lại có thể xé rách bàn tay của nam tử Phượng Tộc kia, lúc này nghe hắn nói thế, nhất thời lại nhịn không được bật cười ha hả. Tỷ muội hai người quay sang nhìn nhau, cười tới mức nước mắt giàn giụa:

- Hắn luyện thành Nguyên đan rồi...

Soạt!

Mái tóc Chung Nhạc tăng vọt, biến thành ngàn tia vạn kiếm, cắt nát thân thể gã nam tử Phượng Tộc kia. Tiếng cười của hai tỷ muội còn chưa dứt, chỉ thấy bước chân Chung Nhạc khẽ động, giết vào trong đám Luyện Khí Sĩ, kim kiếm bằng vũ bay ra, một kiếm xuyên thấu mi tâm một nàng Phượng Nữ. Hắn lật tay đè xuống một chưởng, mạnh mẽ đánh nát một gã Luyện Khí Sĩ khác.

- Mãng cổ!

Sau đầu Chung Nhạc hiện ra một con Lục Mục Tinh Thiềm, mở miệng rống lớn. Từng đạo từng đạo thân ảnh bị mạnh mẽ đánh bay, trong miệng thổ huyết. Chỉ thấy thân hình Chung Nhạc dịch chuyển, tay cầm kim kiếm bằng vũ, kiếm quang nở rộ giống như khổng tước xòe đuôi vậy, từng cái từng cái đầu nhao nhao bay lên.

- Cao thủ!

Sắc mặt Khoa Phụ Đỉnh kịch biến, một quyền đánh thẳng về phía Chung Nhạc còn đang ở trên không trung.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)