Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0455

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0455: Chí Bảo Chi Thủy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chung Nhạc và thiếu niên Thiên Ngô cướp sạch ba đại cường giả trong thế hệ trẻ tuổi này, sau đó lại tiến về phía Thường Khanh. Thiếu niên Thiên Ngô cười hắc hắc, nói:

- Trên người hắn hẳn là không có mấy loại đồ vật như Vương Mẫu Sắc Lệnh a?

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Cái này cũng khó nói! Dù sao Thường Khanh sư huynh có thể trở thành chí cường giả trong thế hệ trẻ tuổi, nhất định là có chỗ ỷ lại! Vừa rồi Thường Khanh huynh hô to gọi nhỏ, gây xích mích ly gián như vậy, hiện tại có cảm tưởng gì đây?

Khóe mắt Thường Khanh nhảy loạn, nhìn hai người bọn họ tiếp cận, đột nhiên cười nói:

- Chung sư huynh, cần gì nháo tới một bước như hiện tại chứ? Nếu ngươi cũng cướp sạch ta, sau khi rời khỏi Quy Khư nhất định sẽ bị Mẫu Thần của ta và các Thần Minh khác đả kích. Chung sư huynh vẫn nên lưu lại cho chính mình một đường lui thì tốt hơn!

Một vị Cự bá Thần Tộc khác lạnh lùng nói:

- Không sai! Chung Sơn thị, hiện tại cho dù ngươi vô địch, cũng không thể sống cả đời trong Quy Khư a. Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ qua, ngươi có thể càn rỡ hung hăng ngang ngược trong Quy Khư, nhưng sau khi trở lại Côn Lôn Cảnh, sẽ gặp phải kết cục gì sao?

Một nữ tử khác cũng điềm nhiên nói:

- Quy Khư là địa phương vô pháp vô thiên, có thể mặc cho ngươi kiêu ngạo. Nhưng Côn Lôn Cảnh thì không phải! Ở trong Côn Lôn Cảnh, Thần Minh chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay, sẽ có thể đè chết ngươi rồi!

Chung Nhạc lắc đầu, cười nói:

- Ta có Thiên Ngô Tôn Thần bảo hộ, cần gì sợ những Thần Minh khác?

Thiếu niên Thiên Ngô cũng mồm năm miệng mười nói:

- Không sai! Thiên Ngô Tôn Thần lão gia nhà chúng ta mới không sợ sư tôn, lão nương các ngươi a!

- Lão gia nhà chúng ta là kẻ hói đầu không sợ rận nhiều a!

- Lão gia nhà chúng ta hoàn toàn có thể vác đánh!

- Lão gia nhà chúng ta đã bị đánh đến quen rồi!

- ...

Sắc mặt Thường Khanh khẽ biến, đột nhiên quay sang đám hai tộc Thần Ma còn lại ở bốn phía, lạnh lùng nói:

- Các vị, các ngươi thật sự muốn đợi tên này cướp sạch hết tất cả chúng ta sao? Nếu tất cả Thần dược trên người chúng ta đều bị cướp sạch, làm sao có thể trở về báo cáo kết quả công tác đây? Tu Đà Di, ngươi làm sao báo cáo kết quả công tác đây? Ngươi là Ma Tộc, hắn giết ngươi cũng không có bất kỳ kiêng kỵ gì. Huyền Chân, Huyền Tần, lẽ nào các ngươi cam tâm bị một tên Nhân Tộc cướp sạch đám Bàn Đào Thần Quả mà các ngươi trăm cay ngàn đắng mới đoạt được sao?

Tu Đà Di lắc lắc đầu, nói:

- Ta có Thánh lệnh trên người, hắn giết ta không được!

Thanh âm hắn cực kỳ bình thản, đột nhiên chợt tỉnh ngộ, vội vàng im miệng lại, tránh cho bị người ta nhìn ra cái gì. Tôn Thần Nhân Huyền Vũ của Huyền Vũ Thần Tộc kia thì lại trầm ngâm, im lặng không nói lời nào.

Đám cường giả hai tộc Thần Ma còn lại cũng đều im lặng không nói lời nào. Thực lực của bọn họ so ra có chút không bằng đám chí cường giả thế hệ trẻ tuổi kia. Cho dù là Cự bá Chân Linh Cảnh cũng không dám nói có thể chiến thắng được đám cường giả thế hệ trẻ tuổi này. Dù sao, trên người mỗi một gã chí cường giả thế hệ trẻ tuổi này đều có Sắc lệnh hoặc là Thánh lệnh do Lão tổ các tộc bọn họ ban tặng.

Mà đám người bọn họ lại không có Sắc lệnh hoặc là Thánh lệnh bảo mệnh trên người. Vừa rồi đánh một trận, trên người ai nấy cũng đều đã bị thương, lúc này còn đang phải sử dụng Thần dược chữa thương. Nếu thời điểm này lại mở miệng, vạn nhất Chung Nhạc chĩa mũi dùi về phía bọn họ, đó tuyệt đối là hữu tử vô sinh rồi.

Trong lòng Thường Khanh nhất thời lạnh lẽo. Đám người này hiển nhiên là không dự định liên thủ với hắn vây công Chung Nhạc. Cũng không phải là bọn họ không muốn xuất thủ, mà là vẫn như cũ đang đợi, đợi một cơ hội để xuất thủ.

Vừa rồi bọn họ bị Chung Nhạc và thiếu niên Thiên Ngô đánh cho trở tay không kịp, chủ yếu là không ngờ thiếu niên Thiên Ngô và Chung Nhạc lại là một nhóm. Mà hiện tại bọn họ đã sớm đề phòng, thiếu niên Thiên Ngô nghĩ muốn đánh lén bọn họ, vậy tuyệt không có khả năng này rồi. Không có đề phòng và có chuẩn bị mà tới, là hai kết quả hoàn toàn bất đồng nhau. Chỉ cần một người quấn lấy thiếu niên Thiên Ngô, Chung Nhạc sẽ lập tức bị đám người còn lại vây công.

Thường Khanh cũng là một chí cường giả trong thế hệ trẻ tuổi, để cho hắn tới đánh vỡ cục diện căng thẳng này chính là không gì tốt hơn. Thường Khanh đột nhiên bật cười ha hả, bộ dạng sợ hãi vừa rồi không cánh mà bay, thần thái trở nên lạnh lẽo, mỉm cười nói:

- Ta còn dự định tiếp tục ẩn giấu nữa, nhưng hiện tại xem ra đã không cần thiết rồi! Chung sư huynh, Thiên Ngô, Tu Đà Di, Huyền Chân, Huyền Tần, các ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng, không ngờ còn dự định để cho ta đi chịu chết. Hôm nay, ta sẽ để cho các ngươi nhìn một chút bản lĩnh chân chính của ta!

Khí tức của hắn ầm ầm xao động, càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Trong cơ thể từng đạo từng đạo quang luân mở ra, khí huyết như hồng xông thẳng lên không trung, sau lưng hiện ra một vầng minh nguyệt. Vầng minh nguyệt phát ra quang mang sáng ngời. Trong mơ hồ, một con Lục Mục Tinh Thiềm hiện ra, trên lưng Tinh Thiềm lại có một con Bạch Hổ đang ngồi, tạo thành một màn dị tượng kỳ lạ.

Tu vi của hắn nhanh chóng xông phá Pháp Thiên Cảnh, nhảy lên tới Chân Linh Cảnh. Sau lưng hắn hiện ra hai đại Nguyên thần, một tôn là Nguyên thần Lục Mục Tinh Thiềm, một tôn là Nguyên thần Tây Vương Mẫu. Lục Mục Tinh Thiềm biến thành Thần Nhân ba chân, Nguyên thần Tây Vương Mẫu lại biến thành Thần Nhân nữ tử đầu mào đuôi báo. Hai loại Nguyên thần một nam một nữ cùng nhau đứng song song. Hai đại Nguyên thần này cũng đều đã luyện giả thành chân, luyện thành Chân Linh, có tu vi pháp lực ngập trời.

- Song Linh Song Nguyên Thần?

Khóe mắt Chung Nhạc khẽ co rút, trong lòng kinh hãi. Hắn rốt cuộc cũng đã gặp được một cường giả có Song Linh Song Nguyên Thần.

Bản thân hắn chính là Song Linh Song Nguyên Thần, đồng thời có được Nhật Linh với Nguyệt Linh. Mà Thường Khanh vậy mà cũng có được Song Linh Song Nguyên Thần. Bất đồng với hắn chính là, Song Linh Song Nguyên Thần của Thường Khanh một cái là Nguyệt Linh, một cái là Bạch Hổ Chi Linh. Hơn nữa, Thường Khanh còn có thể phân tách hồn phách của chính mình ra làm hai, đồng thời có được hai Nguyên thần một nam một nữ. Điểm này, Chung Nhạc tuyệt đối không thể làm được.

Nguyên thần của Chung Nhạc có thể biến thành hình thái Thần Nhân Kim Ô, cũng có thể biến thành hình thái Thần Nhân Tinh Thiềm, còn có thể biến thành hình thái Phục Hy hoặc là hình thái Toại Hoàng, nhưng bảo hắn đồng thời xuất hiện cả hai Nguyên thần, vậy thì ngàn vạn lần không thể làm được.

*****

Thiếu niên Thiên Ngô thấp giọng nói:

- Tiểu tử này ẩn giấu có chút sâu a! Song Linh Song Nguyên Thần chính là Nguyên thần chỉ trong truyền thuyết mới có. Nguyên thần mạnh nhất của Côn Lôn Cảnh ta chính là Tiên Thiên Nguyệt Linh và Bạch Hổ Chi Linh, hắn vậy mà đồng thời có được cả hai cái!

Một cái đầu khác của thiếu niên Thiên Ngô kêu lên:

- Mấu chốt nhất chính là, hắn rốt cuộc là nam hay nữ?

Một cái đầu khác lại kêu lên:

- Rõ ràng thoạt nhìn là nam, sao đồng thời lại cũng là nữ được?

Chung Nhạc cũng thoáng ngẩn ra, trong lòng nhất thời cảm thấy hoang đường. Nguyên thần Thần Nhân ba chân là nam, mà Nguyên thần Tây Vương Mẫu lại là nữ. Giới tính của Nguyên thần vốn là do hồn phách quyết định, hồn phách lại do nhục thân quyết định. Nhục thân là nam, Nguyên thần cũng sẽ là nam, nhục thân là nữ, Nguyên thần cũng sẽ là nữ. Mà Thường Khanh hiển nhiên là đồng thời có được đặc thù của cả nam lẫn nữ, cho nên mới khiến cho Nguyên thần của hắn cũng là một nam một nữ. Chẳng lẽ thân thể của hắn vừa là nam cũng vừa là nữ sao?

- Thường Khanh, ngươi làm sao luyện thành được vậy?

Một cái đầu trong tám cái đầu của thiếu niên Thiên Ngô hiếu kỳ dò hỏi. Thường Khanh bật cười ngạo nghễ, thanh âm lúc nam lúc nữ, lúc thô lúc mảnh:

- Sau khi ta tiến vào Quy Khư, đã tìm được mấy gốc Thiên Thần Thảo. Ăn vào đám Thần dược này gia tăng tu hành, lúc này mới đột phá, tu thành Chân Linh. Ta ẩn giấu cho tới bây giờ, chính là vì thời điểm này một lưới bắt hết tất cả các ngươi, diệt trừ toàn bộ cường giả, độc chiếm tài phú toàn bộ Quy Khư...

Thiên Thất không nhịn được, nói:

- Ta muốn hỏi là, ngươi làm sao có thể luyện chính mình trở thành không nam không nữ, cũng không hỏi ngươi làm sao tu thành Chân Linh!

- Nói mau! Nói mau!

Mấy cái đầu còn lại của thiếu niên Thiên Ngô nhao nhao thúc giục. Sắc mặt Thường Khanh nhất thời trầm xuống, hai tay nhét vào ống tay áo, cười lạnh nói:

- Thứ không biết sống chết! Ta đã mở ra hết thảy toàn bộ Cực cảnh, chỉ còn lại Cực cảnh của Chân Linh Cảnh là chưa tu thành. Các ngươi lấy cái gì đấu với ta? Chung Sơn thị, ngươi không phải vẫn luôn muốn biết, đồ vật trong tay áo ta rốt cuộc là cái gì sao? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi kiến thức một chút a...

Hai tay hắn cuối cùng cũng rút ra khỏi ống tay áo, trong tay xuất hiện một ống trúc dài chừng năm tấc. Hai đầu ống trúc đều có phong ấn. Thường Khanh mở lớp giấy phong ấn ra, lộ ra một ngụm nước trong suốt bên trong ống trúc. Ngụm nước này trong suốt giống như ánh trăng vậy, ống trúc vừa mới mở ra, nguyệt quang giống như yên hoa từ trong ống trúc bay ra. Ngụm nước này cũng không nhiều lắm, thể tích chỉ cỡ một nắm tay mà thôi.

Thường Khanh nhìn chằm chằm Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy, lộ ra thần sắc si mê, lẩm bẩm:

- Đây chính là Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy! Chính là Chí Bảo Chi Thủy! Nó trân quý tới thế nào, ngươi có biết không? Nó là Thánh vật của Thiên Đình thời điểm khi Lục Đạo ngày trước còn chưa tan vỡ. Thần thủy trong Dao Trì của Tây Vương Mẫu Quốc Côn Lôn Cảnh so ra vẫn còn kém xa nó. Nghe nói, Thần thủy này chính là bảo vật do Tiên Thiên Thái Âm Chi Thần lưu lại, tặng cho Luân Hồi Đại Thánh Đế. Hôm nay các vị có thể chết bởi Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy này, tuyệt đối là vinh hạnh bằng trời a. Bản thân ta là Tiên Thiên Nguyệt Diệu Linh Thể, đủ để giá ngự nó...

Ngụm nước từ trong ống trúc chảy ra kia từ từ dâng lên, phiêu phù trên không trung, mang theo mỹ cảm khiến cho người ta hít thở không thông. Thần uy của nó cũng đồng dạng khiến cho người ta hít thở không thông.

Thần uy khủng bố chưa từng thấy từ trong dòng thủy lưu chảy xuôi trên không trung lan tràn ra, khiến cho người ta cực kỳ kinh sợ. Thường Khanh còn chưa thôi động dòng nước này, đã khiến cho người ta không nhịn được sinh ra cảm giác không thể chống cự. Thần uy của nó thậm chí còn bắt đầu áp chế pháp lực, Nguyên thần của tất cả các cường giả bốn phía. Thần thủy lưu động trong nguyệt quang giống như một vị Thần Nữ xinh đẹp nhất vậy, trong sự mỹ lệ tràn ngập cảm giác hủy diệt hết thảy. Đây chính là Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy!

Sắc mặt đám người Tu Đà Di đại biến. Uy năng của Thần thủy này quá mạnh mẽ, trong lòng bọn họ cũng không khỏi thấp thỏm. Sắc lệnh và Thánh lệnh mà tổ bối cấp cho bọn họ có thể ngăn cản được uy năng của Thần thủy này sao?

Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên, quang luân sau đầu khẽ động, cây đèn đồng rách nát tả tơi bay ra. Hắn dự định lấy ra Thần Dực Đao. Thần Dực Đao cũng là át chủ bài của hắn. Lúc trước hắn đại chiến với đám cường giả này, thủy chung vẫn không dùng tới Thần Dực Đao. Một là chưa cần thiết, hai là uy lực của Thần Dực Đao quá lớn, khi sử dụng tiêu hao cũng quá lớn. Hơn nữa, chỉ sợ Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu có thủ đoạn thu lại thanh Thánh khí của Côn Bằng Thần Tộc này. Mà hiện tại, hắn đã không thể không sử dụng thanh Thánh khí này.

Kim kiếm bằng vũ bay vào trong cây đèn đồng, nâng kiện Thánh khí vô cùng to lớn kia lên, bay ra ngoài cây đèn. Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng:

- Không biết kiện Thánh khí Côn Bằng Thần Tộc Thần Dực Đao này có thể ngăn cản được Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy không...

Trong lòng hắn cũng không quá nắm chắc. Dù sao đây cũng là bảo vật do một tôn Tiên Thiên Thần tặng cho Luân Hồi Đại Thánh Đế.

Thường Khanh mỉm cười, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào dòng thủy lưu trước mặt, nhẹ giọng nói:

- Các vị, hiện tại các ngươi có thể... chết đi!

Oanh!

Hắn thôi động Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy, đám Thần thủy nhất thời đột nhiên biến hóa, biến thành đại thủy ngập trời. Từng con từng con Thủy Long dữ tợn hung ác tuôn trào ra bốn phương tám hướng, đồng thời công kích về phía đám cường giả kia.

Sắc mặt đám người Tu Đà Di, Dư Huy kịch biến, vội vàng thôi động Thần binh Ma Thần binh của chính mình chém thẳng về phía đám Thủy Long đập mặt mà tới kia. Từng kiện từng kiện Thần binh Ma Thần binh nhất thời bị Thần thủy bao phủ, trực tiếp tiêu thất trong dòng nước, không còn tung ảnh.

Mà lúc này, sắc mặt Chung Nhạc chợt trở nên cổ quái, cũng không thôi động Thần Dực Đao, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía miệng đèn. Chỉ thấy trên miệng cây đèn đồng rách nát tả tơi đèn này, một viên minh châu tròn trịa từ từ dâng lên, mạnh mẽ nhảy một cái, bay ra khỏi cây đèn đồng.

Viên minh châu kia càng lúc càng lớn, biến thành một thủy tinh cầu thật lớn phiêu phù trên đỉnh đầu hắn. Trong thủy tinh cầu, một vị Thần Nữ xinh đẹp khiến cho người ta hít thở không thông đang lẳng lặng nằm trong đó.

Soạt!

Đám Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy bay múa đầy trời đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía khỏa thủy tinh cầu này.

Sắc mặt Thường Khanh kịch biến, liên tục thôi động pháp lực, nhưng cũng không thể khống chế được Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy. Chỉ thấy đám Thần thủy này ào ào chui vọt vào trong thủy tinh cầu, biến mất không thấy đâu nữa. Trong tay hắn chỉ còn lại một ống trúc trống rỗng.

Sắc mặt Thường Khanh còn đang ngẩn ngơ, nắm tay của Chung Nhạc đã hung hăng nện thẳng lên trên mặt hắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)