Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0532

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0532: Vấn Dịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Tân Hỏa đáp xuống trên đầu vai Chung Nhạc, sắc mặt ngưng trọng:

- Ngươi phải suy nghĩ kỹ a! Một luồng Linh của Thiên Đế mạnh hơn ngươi khổ tu trăm ngàn năm. Mà tự bản thân ngươi lục lọi, cần phải hao phí thời gian và nỗ lực, cần phải trả giá gấp trăm ngàn lần mới có thể đạt tới hiệu quả đồng dạng! Hơn nữa, còn chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả tương đồng!

Chung Nhạc lắc đầu, kiên quyết nói:

- Tân Hỏa, ta đã nghĩ kỹ rồi! Đường đi là chính mình đi, không phải là do người khác ban cho. Ta quyết tâm muốn đi con đường này của chính mình. Bất quá, trí tuệ ta có hạn, cần nhờ Thiên Đế chỉ điểm!

Tân Hỏa thở dài một tiếng, cũng không khuyên nhủ nữa.

- Các đời Phục Hy, rất nhiều người đều dùng chữ Dịch để mệnh danh. Thiếu niên, cái gì là Dịch?

Lúc này, Hạo Dịch Phục Hy mở miệng, thanh âm chấn động.

- Dịch?

Chung Nhạc hơi ngẩn ra, khom người nói:

- Chữ Dịch, Nhật ở trên, Nguyệt ở dưới!

Hạo Dịch Phục Hy lại nói:

- Chữ Dịch, Nhật làm đầu, Nguyệt làm đuôi! Cũng là Nhân làm đầu, Xà làm thân!

- Đầu người thân rắn?

Chung Nhạc nhất thời giật mình. Nhật là cái đầu đơn giản hóa, Nguyệt là đuôi rắn đơn giản hóa. Nhật đầu, Nguyệt đuôi. Chữ Dịch này, vừa vặn chính là hình thái Phục Hy đầu người thân rắn. Rất nhiều Phục Hy đều yêu thích trong tên họ mang theo chữ Dịch. Giống như Sư Dịch, Hạo Dịch, Dịch Di... đều có chữ Dịch, hóa ra còn có tầng nguyên nhân này.

- Thiếu niên, ngươi có biết chữ Dịch viết như thế nào không?

Hạo Dịch Phục Hy tiếp tục hỏi.

Chung Nhạc lại ngơ ngẩn. Vừa rồi Hạo Dịch Phục Hy hỏi hắn cái gì là Dịch, hắn đã giải thích là Nhật Nguyệt, vì sao hiện tại lại hỏi hắn viết như thế nào? Thanh âm Hạo Dịch Phục Hy lại truyền tới:

- Dịch giả, Phục Hy giả! Ngươi có thể viết ra một chữ Phục Hy không?

Chung Nhạc lại là mờ mịt, lắc đầu. Dịch giả, Phục Hy giả! Làm sao có thể viết ra một chữ Phục Hy? Chỉ đơn giản một chữ Dịch, đã có thể viết ra một môn Cổ Kinh vô cùng phức tạp hạo hãn. Hạo Dịch Phục Hy lại tiếp tục nói:

- Như vậy, ta dạy cho ngươi viết Dịch!

Dứt lời, giữa không trung đột nhiên có một chữ Dịch bay tới, kim quang hạo hãn, quang minh vô hạn. Chữ Dịch kia như long phi vũ, như nhật treo cao, có Đồ đằng xà mãng uốn lượn. Là chữ lại không giống như chữ, mà giống như sinh linh vậy. Nhất động nhất tĩnh chất chứa ảo diệu vô tận. Trong khoảnh khắc lại có thanh âm xa xưa hoành đại to rõ vang lên. Giống như có Phục Hy tụng niệm, giảng thuật sự ảo diệu của đạo, giống như có đại đạo ầm vang, giống như có lê dân tế tự.

Cuối cùng, chữ Dịch này soạt một tiếng biến mất trong mi tâm của Chung Nhạc, không thấy đâu nữa. Mà kim quang ngập trời cũng nhất thời biến mất. Hạo Dịch Phục Hy lại tiếp tục nói:

- Năm xưa, ta có được Phục Hy Chi Linh, ba Linh một thể, mà ngươi lại không có, ngươi thiếu khuyết Phục Hy Chi Linh. Ngươi muốn luyện giả thành chân, luyện hồn thành Linh, từ đó đạt tới ba Linh một thể. Con đường này, ta chỉ có thể chỉ điểm ngươi bấy nhiêu đây. Thiếu niên Phục Hy thị, con đường phía trước của ngươi rất nhấp nhô, lượng sức mà đi!

Trong cơ thể tôn Phục Hy Thiên Đế này chợt bắn ra một đạo linh quang, bay thẳng lên thiên không. Sau đó, Hư Không Giới mở ra, tiếp dẫn hắn trở về. Mà thân thể Hạo Dịch Thiên Đế lại chậm rãi chìm vào trong Đế quan. Kim quang ngập trời giống như thủy triều rút lui, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Tân Hỏa lại có chút không cam lòng, thở phì phò nói:

- Như vậy đã xem như là giải thích nghi hoặc rồi? Hạo Dịch Đế, ngươi cũng quá hẹp hòi rồi a! Trên thế gian chỉ còn lại có một cái rưỡi Phục Hy, Nhạc tiểu tử chính là nửa cái trong đó, ngươi tốt xấu gì cũng chỉ điểm hắn nhiều một chút! Cho dù không chỉ điểm, tặng đám bảo bối mai táng trong Đế lăng cho Nhạc tiểu tử cũng tốt a? Không tặng cho hắn toàn bộ, tặng Cầm nha đầu cho hắn cũng là vô cùng tốt rồi!

Tiểu nữ hài búi tóc sừng trâu ngồi trên Hạo Dịch Cầm kia nghe hắn nói vậy, nhất thời cả giận, nói:

- Địa Hoàng tiêu hao bản nguyên hàng lâm, không ngờ lại bị ngươi nói thành hẹp hòi! Hơn nữa, vì cái gì phải cấp ta cho hắn? Đốm lửa chết tiệt! Đốm lửa thối! Chúng ta vẫn chưa tính toán rõ ràng sự tình trước đây ngươi nhiều lần ăn cắp lực lượng của ta! Đế lăng không chào đón ngươi! Ngươi có thể đi rồi!

Tân Hỏa cười ha hả, nói:

- Hạo Dịch Đế hẹp hòi, ngươi lại cũng hẹp hòi như vậy sao? Cầm muội muội, trong Đế lăng này của ngươi khẳng định có vô số bảo tàng, ngươi lưu lại cũng không có tác dụng gì, sao không lấy ra tặng cho ta vài kiện? Cho dù không tặng cho Nhạc tiểu tử, tặng cho ta cũng được vậy?

Tiểu nữ hài kia cười lạnh một tiếng, tiếng đàn vang vọng, không gian lập tức nứt ra, bắn Chung Nhạc và Tân Hỏa văng thẳng ra ngoài.

Chung Nhạc mở mắt nhìn lại, chỉ thấy chính mình đã quay trở về trong không gian Bí cảnh của Xà Văn Cử, vẫn như cũ đang đứng trước tấm gương lân phiến, phảng phất như chưa từng rời khỏi bao giờ.

- Nhạc tiểu tử, ngươi thật sự là nên tuyển chọn Phục Hy Chi Linh a!

*****

Tân Hỏa bóp cổ tay thở dài, đột nhiên tròng mắt chuyển động, cười hắc hắc nói:

- Chúng ta chỉ mới đi gặp Hạo Dịch Đế, hắn cấp cho ngươi chỗ tốt ít, chi bằng lại đi gặp những Thiên Đế Phục Hy thị khác a? Ngoại trừ Hạo Dịch Đế, còn có Phục Hy Đế, Dịch Di Đế, Sư Dịch Đế, Thái Hạo Đế... Cuối cùng vẫn luôn có thể gặp được một tên hào phóng!

Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không cần! Tân Hỏa, Hạo Dịch Phục Hy đã giúp ta giải thích nghi hoặc, không cần lại đi những Đế lăng khác, quấy nhiễu linh hồn những tổ tiên khác nữa!

Tân Hỏa nghi hoặc hỏi:

- Hắn giải thích cho ngươi lúc nào? Chính là chữ Dịch kia sao? Cho ta chút thời gian, ta có thể viết ra ít nhất một ngàn chữ Dịch cho ngươi!

Chung Nhạc lắc lắc đầu, nhìn về phía Thức hải. Chỉ thấy ở nơi đó, chữ Dịch kim quang xán lạn kia đang phiêu phù giữa không trung, như kim nhật treo cao, như minh nguyệt thánh khiết. Nhật làm đầu, Nguyệt như đuôi rắn vờn quanh, gắn liền lại với nhau, chính là một tôn Phục Hy.

Hạo Dịch Đế viết ra không phải là một chữ Dịch, mà là viết ra một tôn Phục Hy. Tôn Phục Hy này có vô tận ảo diệu để cho hắn nghiên cứu tìm hiểu. Mà miệng tôn Phục Hy này lại tụng niệm đạo âm, dẫn người nhập cảnh, khiến cho người tỉnh ngộ, dẫn dắt đối với hắn lại càng lớn. Đạo âm có tác dụng mở ra trí tuệ của hắn, khiến cho tai mắt hắn minh mẫn, so với trước đây càng minh mẫn hơn, lực lĩnh ngộ càng cao hơn. Bởi vậy, bắt đầu tìm hiểu chính là giống như có Thần giúp.

Tân Hỏa tuy biết được nhiều công pháp, mặc dù từ Thời đại Thiên Hoàng đã bắt đầu tồn tại cho tới bây giờ, mặc dù gánh vác trọng trách truyền thừa, cơ hồ không gì không biết. Nhưng những gì hắn biết lại chỉ là những đạo lý chết, những công pháp chết, đối với giải thích nghi hoặc, hắn cũng không có bao nhiêu kiến giải cao thâm. Hắn là sinh mệnh kỳ dị do Toại Hoàng sáng tạo ra, phụ trách truyền đạo thụ nghiệp, mà giải thích nghi hoặc thì hắn lại lực bất tòng tâm. Còn chữ Dịch này của Hạo Dịch Đế, lại có thể giải thích nghi hoặc cho Chung Nhạc, giúp hắn cởi bỏ khốn hoặc.

- Dịch, Phục Hy! Thật sự mênh mông như biển!

Chung Nhạc tinh tế quan sát, giống như đang quan sát một tôn Phục Hy Thiên Đế vậy, từ trong đó lĩnh ngộ ra các loại biến hóa, lĩnh ngộ ra cấu tạo linh hồn của Phục Hy thị, sự ảo diệu của Nguyên thần, lĩnh ngộ ra văn lộ Đồ đằng trời sinh trong thân thể Phục Hy thị, thần thông trời sinh.

Lần này hắn tìm hiểu, chỉ thấy Nguyên đan của Xà Văn Cử nhanh chóng tiêu hao, huyết mạch Hoa Tư thị bị điên cuồng đề luyện ra, khiến cho trong cơ thể hắn thức tỉnh càng nhiều huyết mạch Phục Hy, tốc độ hoàn toàn viễn siêu trước đây. Khỏa Nguyên đan Yêu Thần này cũng nhanh chóng co rút lại. Chữ Dịch do Hạo Dịch Đế truyền thừa cũng không phải tầm thường. Chung Nhạc lĩnh ngộ ra thiên phú thần thông của Phục Hy thị từ trong chữ Dịch, dẫn động huyết mạch đề thăng. Mà Nguyên đan của Xà Văn Cử lại cung cấp cho hắn năng lượng cần thiết, giúp hắn thức tỉnh càng nhiều huyết mạch.

Hắn lần này ngồi cơ hồ không biết ngày đêm, không biết thời gian lưu động, vô cùng chuyên chú tập trung vào nghiên cứu và tham ngộ. Hắn nghiên cứu càng nhiều, lại càng phát giác chữ Dịch này bác đại tinh thâm. Nghiên cứu thời gian càng lâu, lĩnh ngộ cũng sẽ càng nhiều, càng phát giác Đạo mênh mông vô bờ.

Nếu hắn cầu Hạo Dịch Đế một luồng Phục Hy Chi Linh, chỗ tốt nhận được dĩ nhiên là cực lớn, có thể khiến cho hắn trực tiếp đột phá, tu thành Chân Linh, tu vi thực lực khẳng định cũng sẽ tăng vọt. Nhưng nếu là như vậy, hắn sẽ không có khả năng lĩnh ngộ ra nhiều đạo lý như vậy, tìm hiểu ra thiên phú thần thông của Phục Hy thị, dẫn phát huyết mạch đề thăng. Vấn Dịch, chỗ tốt mặc dù nhìn như không lớn, nhưng thật ra chỗ tốt lại là kinh người.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, Chung Nhạc từ trong chữ Dịch này nghiên cứu ra sự ảo diệu của Nguyên thần cùng nhục thể, sự ảo diệu của huyết mạch Phục Hy thị, đối với con đường luyện hồn thành Linh của hắn có sự trợ giúp thật lớn. Sự lĩnh ngộ của hắn đối với Phục Hy Chi Linh càng lúc càng nhiều, tỷ lệ luyện hồn phách của bản thân thành Chân Linh Phục Hy cũng sẽ càng cao hơn. Giúp người con cá không bằng chỉ người cách bắt cá. Hạo Dịch Đế truyền thụ cho hắn chính là cách giăng lưới bắt cá.

Qua một lúc lâu sau, Chung Nhạc cảm thấy sự tìm hiểu của chính mình đối với chữ Dịch đã đạt tới cực hạn. Mặc dù trong chữ Dịch vẫn còn ẩn chứa tri thức đạo lý khổng lồ hỗn tạp, nhưng trí tuệ của hắn có hạn, đã đạt tới bình cảnh, lúc này mới đứng dậy.

- Không biết tấm gương lân phiến có thể chiếu rọi ra càng nhiều ảo diệu hay không?

Trong lòng hắn khẽ động, vội vàng xoay người, đi về phía tấm gương lân phiến. Mặt gương lân phiến vẫn như cũ cực kỳ trơn bóng, chiếu rọi hết thảy mọi thứ. Bóng dáng của Chung Nhạc xuất hiện trong mặt gương, thậm chí ngay cả Thức hải của hắn cũng bị chiếu rọi ra. Chữ Dịch trong Thức hải cũng xuất hiện trong mặt gương, không ngừng biến hóa.

Chung Nhạc cẩn thận nhìn kỹ, không khỏi chấn chỉnh tinh thần. Tấm gương này quả nhiên đã chiếu rọi ra rất nhiều đạo lý mà hắn không thể tìm hiểu. Bất quá, mặc dù tấm gương có thể chiếu rọi hết thảy, nhưng không ngờ các loại hoa văn hình thành nên chữ Dịch vẫn đang không ngừng biến hóa, không ngừng phân giải. Tấm gương này càng chiếu rọi, lại càng lúc càng mơ hồ. Hiển nhiên tấm gương này cũng không thể chiếu rọi ra hết thảy những huyền cơ ảo diệu của chữ Dịch này.

- Tác dụng của tấm lân phiến này quả thật có hạn! Bất quá, cũng đã rất không tầm thường rồi!

Chung Nhạc không khỏi tán thán. Hắn không cầu chính mình có thể thoáng cái tìm hiểu ra hết thảy huyền bí của chữ Dịch. Hắn ngồi trước tấm gương, mượn tấm gương tinh tế lĩnh ngộ, lại tìm hiểu ra không biết bao nhiêu huyền cơ, đối với luyện hồn phách thành Chân Linh nắm chắc cũng càng lớn hơn.

Theo hắn nghiên cứu càng lúc càng sâu, hắn cũng càng lúc càng cảm giác cật lực. Mặc dù có tấm gương tương trợ, nhưng hắn cũng không thể tiếp tục nghiên cứu nữa.

- Tu vi cảnh giới của ta không đủ, đã đạt tới giới hạn nhận thức!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Mặc dù tấm gương có thể chiếu rọi ra càng nhiều huyền cơ ảo diệu, nhưng hắn có cảnh giới hạn chế, giới hạn nhận thức đã trở thành trở ngại ngăn cản hắn tiếp tục tìm hiểu.

- Hiện tại, rốt cuộc đã có thể tu thành Chân Linh Phục Hy rồi a?

Chung Nhạc quát khẽ một tiếng, Thần Nhãn thứ ba mở ra, tả hữu song mâu mở ra, hóa thành một vầng mặt trời, một vầng minh nguyệt. Ba đạo Thần quang chiếu rọi tấm gương, chiết xạ Nguyên thần. Nguyên đan của hắn hiện ra, tinh khí như biển rộng nộ trào, oanh kích về phía Nguyên thần của hắn.

Mà sau lưng hắn, Long Nhạc và Ba Tuần nhất tề quát lớn một tiếng, sau lưng hiện ra Chân Linh Tinh Thiềm và Chân Linh Kim Ô. Tinh khí, pháp lực, Nguyên đan, tinh thần lực không ngừng phun trào ra, các loại văn lộ Đồ đằng đan xen giao thoa, phóng vọt về phía hắn.

Cùng lúc đó, từng cây từng cây Thần dược bốn phía nhất tề chập chờn, dược hương nồng nặc tới cực điểm, dược lực giống như thủy triều vọt tới. Đám Thần dược liều mạng rót dược lực vào trong Nguyên thần của hắn, giúp hắn ngưng thực Chân Linh.

Nguyên thần của hắn càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chân thật. Luyện giả thành chân, rất nhanh đã tu luyện tới trình độ đỉnh phong lần trước, đã tới thời kỳ quan trọng nhất của luyện hồn thành Linh.

Vô số lĩnh ngộ từ trong đầu Chung Nhạc tuôn ra, ngưng kết thành Đồ đằng Tiên thiên, hóa thành từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng, lạc ấn lên trên hồn phách của chính mình.

Đó là văn lộ Đồ đằng trời sinh của Phục Hy thị, là thiên phú chủng tộc. Hắn bởi vì huyết mạch hạn chế, mặc dù lĩnh ngộ được những thiên phú thần thông chủng tộc này, nhưng lại không cách nào thi triển ra. Nhưng hắn đã ghi nhớ lại những văn lộ Đồ đằng này, tham ngộ ra, hiện tại lạc ấn lên trên hồn phách.

- Có thể luyện hồn thành Linh hay không, cũng ngay một lần này!

Hắn đột nhiên vươn ra một ngón tay, điểm lên trên ngực. Thần huyết Phục Hy tinh luyện ra trong trái tim nhất thời giống như du long bò ra, phóng vọt vào trong cơ thể Nguyên thần, giao hòa với đám Đồ đằng Tiên thiên kia, hội tụ thành một thể, lạc ấn lên hồn phách, triệt để tương dung với hồn phách.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)