Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0544

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0544: Tự Nhiên Chi Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Trước mặt hắn xuất hiện từng tòa từng tòa mạch khoáng Thần Kim khổng lồ giống như ngọn núi, kéo dài liên miên chập chùng dưới lòng đất. Chỉnh thể những mạch khoáng Thần Kim này đều là do Thần Thiết cấu thành, còn có đám Thần Kim như Diễm Thần Đồng nữa. Những dãy mạch khoáng khổng lồ như rồng, kéo dài ra xa xa trong lòng đất.

- Trời ạ!

Chung Nhạc hút mạnh một hơi lãnh khí. Nhiều Thần Kim Khoáng như vậy chôn giấu ở nơi này, nếu khai thác ra toàn bộ, chỉ sợ có thể luyện chế ra không biết bao nhiêu kiện Thần binh, Ma Thần binh. Thậm chí, trang bị tận răng cho hết thảy Luyện Khí Sĩ trên dưới Kiếm Môn cũng hoàn toàn dư dả.

- Nơi này sao lại có nhiều Thần Kim như vậy? Nếu có thể dời về Kiếm Môn...

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, trấn định lại tâm thần. May mà hắn kiến thức rộng rãi, thậm chí ngay cả Đế lăng cũng từng đi qua, nhưng vẫn có chút tâm thần lay động.

- Từ cổ chí kim Luyện Khí Sĩ nhiều vô số kể, Thần Ma cũng không phải số ít, vì sao bọn họ lại không phát hiện ra đám Thần Kim này? Nếu bọn họ phát hiện ra mạch khoáng Thần Kim, vì sao lại không khai thác?

Tâm thần hắn ổn định lại, mở ra ba khỏa Thần Nhãn, nhìn về phía điểm cuối cũng đám mạch khoáng Thần Kim này. Đột nhiên hắn cảm giác được Thần Nhãn của chính mình bị sự quấy nhiễu vô hình, Thần Nhãn chỉ có thể nhìn tới phạm vi gần một dặm trong lòng đất.

- Là mạch khoáng Thần Kim đang quấy nhiễu Thần Nhãn của ta?

Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, đi tới trước một đạo mạch khoáng giống như ngọn núi khổng lồ, lấy Kim kiếm Bằng vũ ra, cắt nhẹ một cái, cắt xuống một khối Thần Thiết, tinh tế quan sát.

- Hửm? Khối Thần Thiết này có chút không đúng lắm...

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm khối Thần Thiết trong tay. Sau đó bàn tay khẽ lật, lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra một khối Thần Thiết, so sánh với khối Thần Thiết của mạch khoáng. Chỉ thấy trong khối Thần Thiết do hắn cất giữ có văn lộ Đồ đằng thiên nhiên, trong khối Thần Thiết mơ hồ có thể nhìn thấy văn lộ Đồ đằng giống như cây non, phát ra Thần quang. Mà Thần Thiết ở trong mạch khoáng lại không có Thần quang, hơn nữa văn lộ Đồ đằng trong Thần Thiết cũng cực kỳ đạm bạc.

- Linh lực của khối Thần Thiết này sắp sửa hoàn toàn tiêu tán, giá trị cũng không cao, sắp sửa thoái hóa thành Huyền Thiết rồi!

Chung Nhạc vứt khối Thần Thiết kia đi, cất bước tiến về phía trước. Hắn đi tới hơn mười bước, lại cắt xuống một khối Diễm Thần Đồng, lấy ra một khối Diễm Thần Đồng do chính mình thu thập bảo tồn, so sánh với nhau. Linh lực của khối Diễm Thần Đồng trong mạch khoáng cũng vô cùng đạm bạc, văn lộ Đồ đằng thiên nhiên vô cùng mỏng manh, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng gãy vỡ, hóa thành Huyền Đồng. Nếu Huyền Đồng lại thoái hóa xuống, sẽ biến thành phàm đồng bình thường rồi.

- Kỳ quái! Những đạo mạch khoáng Thần Kim này thoạt nhìn đồ sộ, nhưng giá trị sợ rằng không lớn như ta tưởng tượng vậy. Hẳn là có một loại lực lượng quỷ dị khó lường đã hấp thu đi linh lực trong những mạch khoáng này, khiến cho Thần Kim bị thoái hóa!

Chung Nhạc suy tư, lẩm bẩm:

- Bất quá, cho dù là vậy, giá trị của những mạch khoáng này cũng không tầm thường. Nếu như khai thác, một ngàn cân có thể luyện ra một cân Thần Kim thuần túy, giá trị cũng là không phải tầm thường. Vì sao không có Luyện Khí Sĩ khai thác nơi này?

Hắn còn chưa đi ra bao xa, đột nhiên nhìn thấy trên đường xuất hiện vô số bạch cốt. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, chỉ thấy trong đám bạch cốt này, thi cốt của các tộc đều có, chi chi chít chít chồng chất ở chỗ này. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy thi cốt bày khắp một đường dọc theo mạch khoáng Thần Kim, đầy cả mặt đất.

Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy những khu mỏ cũ nát, từng cái từng cái hầm mỏ bỏ hoang. Hiển nhiên trước đây cũng có Luyện Khí Sĩ phát hiện ra nơi này. Chuẩn bị khai thác, nhưng dị biến đột nhiên sinh ra, khiến cho toàn bộ Luyện Khí Sĩ đều chết ở chỗ này.

Chung Nhạc cúi đầu kiểm tra đám hài cốt này. Trên thi cốt không có bất kỳ vết thương, giống như trong lúc bất chợt tất cả mọi người nhất thời gặp phải nguyền rủa bạo tử, không hề bị thương.

- Quỷ dị nhất chính là, đám hài cốt này đều là quay mặt ra phía ngoài, điều này nói rõ dị biến chính là trong lúc bất chợt bạo phát, khiến cho bọn họ phản ứng không kịp, chỉ muốn chạy trốn ra ngoài. Kết quả trên đường đào tẩu hết thảy đều đã chết!

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tiến lên. Phía trước thi cốt càng lúc càng nhiều, chồng chất như núi. Đi tới khoảng chừng gần một dặm, đã có trên một vạn bộ hài cốt. Có Ma Tộc, có Thần Tộc, còn có thi cốt của Bạch Trạch thị, thậm chí hắn còn nhìn thấy thi cốt của Côn Tộc. Mà càng nhiều chính là Nhân Tộc, hẳn là các tộc Thần Ma Côn nô dịch Nhân Tộc, để cho Nhân Tộc trở thành thợ mỏ, đi tới nơi này đào mỏ.

Cũng không lâu lắm, hắn đã nhìn thấy trên dưới một trăm cỗ thi cốt của Cự long. Những bộ long cốt thật lớn dài tới mấy trăm trượng, cũng đều chết ở chỗ này. Hắn lại nhìn thấy xương cốt của Đại Bằng và Đại Côn, cũng đều cực kỳ khổng lồ.

- Chỉ sợ là Côn Bằng Chân Linh Cảnh!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, trong lòng cẩn thận từng chút một. Trên thi cốt đám Cự bá Chân Linh Cảnh này cũng không có vết thương, hẳn cũng là đột nhiên bạo tử.

- Đại Chân Lão Mẫu đã chạy trốn dọc theo con đường này!

Hắn tìm được tung tích của Đại Chân Lão Mẫu, gia tốc tiến lên. Đột nhiên, hắn chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi rùng mình một cái, toàn thân lạnh lẽo:

- Linh lực! Đúng rồi! Trong đám hài cốt này không có một tia linh lực!

Luyện Khí Sĩ chết ở chỗ này tuyệt đối không phải số ít. Có chút Luyện Khí Sĩ cực kỳ cường đại, đã luyện văn lộ Đồ đằng dung nhập vào trong cốt cách tủy xương, cho dù là tử vong, trong xương cốt của bọn họ vẫn có thể bảo tồn một chút linh lực. Mà toàn bộ thi cốt vừa rồi Chung Nhạc nhìn thấy, trên xương cốt vậy mà không có bất kỳ một đạo văn lộ Đồ đằng nào, toàn bộ văn lộ Đồ đằng đều bị lau đi, hết thảy linh lực biến mất không còn.

Hơn nữa, đám Luyện Khí Sĩ này khi còn sống tất nhiên mang theo không biết bao nhiêu Hồn binh, nói không chừng còn có Thần binh, nhưng đám Hồn binh này hắn một kiện cũng không nhìn thấy.

Chung Nhạc đột nhiên dừng bước lại, nhìn chằm chằm đống tro bụi dưới chân, mơ hồ nhìn ra bóng dáng một kiện Hồn binh, phảng phất là một thanh đao. Hắn vươn tay chạm tới, thanh đao đột nhiên triệt để bể nát. Xem ra, Hồn binh do đám Luyện Khí Sĩ này mang tới cũng bị tước đoạt mất linh lực, đã biến thành bụi bặm.

Hắn nhìn về phía một tòa Thần Kim Sơn, nhìn thấy một cây lão thụ đen thùi lùi, giống như từng bị lửa thiêu qua vậy. Cây lão thụ này đã than hóa, cháy đen như mực. Hắn cất bước tiến lại gần, nhẹ nhàng gõ một cái. Chỉ thấy tầng bụi than ngoại vi tróc ra, lộ ra Thần quang lập lòe bên trong. Thần quang vô cùng ảm đạm. Cây lão thụ này rõ ràng là một kiện Thần binh, chỉ là tuyệt đại bộ phận linh lực đã xói mòn, sắp sửa yên diệt.

- Ngay cả linh lực của Thần binh cũng bị cướp đi? Đồ vật gì đã tước đoạt đi linh lực trong đám hài cốt này? Lại là vật gì, thậm chí ngay cả linh lực của Thần Kim, Thần binh cũng có thể cướp đoạt?

Trong lòng hắn cảm thấy một trận khủng bố. Thứ càng là không biết, lại càng khủng bố. Chung Nhạc hít mạnh một hơi, cất bước tiến về phía trước, thấp giọng hỏi:

*****

- Tân Hỏa, trên đời này có yêu ma quỷ quái gì, có thể cướp đoạt linh lực của sinh linh và vạn vật hay không?

Tân Hỏa lắc đầu, nói:

- Trước đây từng có loại sinh linh này, bất quá hiện tại đều đã diệt tuyệt. Tổ Tinh là địa phương Thiên Đế sinh ra, Đế lăng cũng ở nơi đây, tự nhiên không thể nào có loại sinh linh này xuất hiện. Nếu có, cũng sớm đã bị tiêu diệt hết rồi...

- Như vậy vì sao nơi này lại xuất hiện loại tình hình quái dị này?

Chung Nhạc hỏi. Tân Hỏa cũng là mờ mịt.

Đột nhiên, một tòa Thần Kim Khoáng Sơn chợt ầm ầm chấn động một cái. Chung Nhạc vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong một cái hầm mỏ mơ hồ lóe lên một đạo quang mang.

- Đồ vật gì đó?

Chung Nhạc giơ tay lên, trong lòng bàn tay nhất thời bay ra vô số Giao Long, xông vào trong cái hầm mỏ kia. Thần thông của hắn vừa tiến vào hầm mỏ, lập tức cảm giác được uy năng thần thông của chính mình nhất thời tiêu tán. Bất luận uy lực gì cũng không thể phát huy ra. Sau đó, quáng sơn khôi phục lại bình tĩnh, không tiếp tục chấn động nữa.

Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng đã có thoái ý. Lòng đất nơi này thật sự quá mức quỷ dị. Nếu tiếp tục tiến lên, hắn cũng lo lắng bản thân có thể toàn thân trở lui hay không.

Đúng lúc này, Chung Nhạc chợt dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước. Chỉ thấy trước mặt hắn gần một dặm, trong lúc bất chợt xuất hiện một tòa thành trì. Lục đằng vờn quanh, rừng rậm trải rộng. Cửa thành là một cái đầu thật lớn, môn hộ là cái miệng, từng cái từng cái răng trên dưới thẳng tắp tạo thành cánh cửa trên dưới mở ra.

Cái đầu này tựa hồ là tượng đá, là đá điêu khắc thành. Bất quá, Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía, nhìn thấy ở chỗ hai góc tường thành có hai cây cột thật lớn đứng vững, chống lên đại địa trầm trọng phía trên. Hai cây cột kia không ngờ lại là hình dạng cánh tay. Chỗ hai góc tường thành còn lại của tòa thành trì dưới lòng đất này cũng có hai cây cột thật lớn, lại là hình dáng cái chân.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, tầng nham thạch trên không trung mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng bộ ngực, xương sườn, xương hông... Tòa thành trì dưới lòng đất này có phương viên hơn ngàn dặm, không ngờ lại là do một pho tượng đá khổng lồ chống đỡ đại địa dày nặng phía trên thành trì. Toàn thể tòa thành chính là xây dựng bên dưới thân thể tôn cự nhân nham thạch này.

- Không! Không phải là bên dưới thân thể! Toàn thể thành trì này vậy mà xây dựng trong bụng của tôn cự nhân nham thạch này!

Chung Nhạc thoáng chần chừ một chút, có chút không quá muốn tiến vào tòa thành dưới lòng đất quỷ dị này. Tòa thành trì này đột ngột xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là xây trong bụng cự nhân, thậm chí ngay cả ba khỏa Phục Hy Thần Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu tòa thành này, mang tới cho hắn một loại liên tưởng không quá tốt.

- Nếu tôn cự nhân nham thạch này thật sự là từ đá điêu khắc thành, như vậy thật sự là công trình vĩ đại xảo đoạt thiên công. Bất quá, nếu không phải tảng đá chân chính...

Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng. Trong thế giới Thần Ma, hết thảy đều có khả năng. Tôn cự nhân nham thạch này có khả năng thật sự là một tôn Cự Nhân Thần Ma. Trong bụng của hắn có một tòa thành trì. Có lẽ tiến vào trong thành chính là đi vào trong bụng của hắn. Nếu cự nhân này đột nhiên sống lại, chính mình chẳng phải là tự chui đầu vào lưới, trở thành thức ăn của hắn rồi sao?

Đột nhiên, thanh âm Tân Hỏa chợt vang lên, có chút kinh ngạc, nói:

- Chủng tộc thật kỳ lạ! Tựa hồ có được phân nửa huyết thống Tiên Thiên Thần Ma!

Cặp mày Chung Nhạc nhếch lên:

- Cự nhân này thật sự là một tôn Thần Ma?

- Là một tôn Tiên Thiên Thần Ma bán huyết! Hẳn là con cháu đời thứ nhất của Tiên Thiên Thần Ma, bất quá đã chết!

Tân Hỏa quan sát cự nhân và thành trì một hồi, sau đó nói:

- Tiên Thiên Thần Ma không có hạn chế thọ nguyên, nhưng con cháu bọn họ lại không có mệnh tốt như vậy rồi. Cho dù là con cháu đời thứ nhất, thọ nguyên cũng đồng dạng với những Thần Ma khác. Tôn con cháu đời thứ nhất Tiên Thiên Thần Ma này như thế nào lại chết ở chỗ này? Còn nữa, trên Tổ Tinh sao lại có con cháu của Tiên Thiên Thần Ma?

Chung Nhạc ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên cửa thành viết hai văn tự cổ lão, có chút tương tự Thần văn Ma văn, nhưng càng cổ lão, càng phức tạp hơn, hắn cũng không đọc được.

- Tự nhiên!

Tân Hỏa đọc lên hai chữ này. Chung Nhạc nghi hoặc hỏi:

- Là tòa thành này gọi là Tự Nhiên, hay là tôn cự nhân này gọi là Tự Nhiên?

- Ta cũng không biết! Phiến Đại lục này không có Luyện Khí Sĩ, tất cả sinh linh cũng đều không có linh lực, linh lực trong Thần Kim cũng bị đoạt lấy, có phải có quan hệ với tòa thành này hay không?

Tròng mắt Tân Hỏa loạn chuyển, thúc giục nói:

- Nhạc tiểu tử, chúng ta tiến vào thăm dò một chút đi! Con cháu Tiên Thiên Thần Ma, nhất định là lưu lại bảo bối phi thường cao cấp, nhất là khí Tiên Thiên! Loại vật này, cho dù là Thiên Đế cũng không có, chỉ có Tiên Thiên Thần Ma và đời thứ nhất mới có thể có được!

Chung Nhạc thoáng có chút chần chừ, nhìn về phía mặt đất, lại phát hiện ra dấu chân của Đại Chân Lão Mẫu. Hiển nhiên Đại Chân Lão Mẫu bởi vì tránh né sự truy sát của hắn, đã sớm tiến vào trong thành.

- Đại Chân Lão Mẫu đã tiến vào trong thành! Bất luận thế nào, ta đều nhất định phải giết chết tôn Mẫu Thần này. Bằng không, nếu để cho nó có thời gian hồi phục, kẻ chết chính là ta rồi! Hơn nữa, cho dù quỷ dị bạo phát, ta cũng có các loại bảo vật chống lại, cùng lắm thì trốn vào trong cây đèn đồng!

Chung Nhạc chủ ý đã định, cất bước đi về phía cửa thành Tự Nhiên Chi Thành. Tòa thành trì này cực kỳ cổ lão, nhưng vẫn còn bảo lưu lại năng lượng đáng sợ, ngăn cản Thần Nhãn của hắn nhìn trộm. Đứng ở ngoài thành căn bản không thể nhìn thấy trong thành rốt cuộc có cái gì.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)