Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0570

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0570: Lòng mang chí lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Hàng phục ta?

Tiếng cười của Uy Huyết Thần vang lên khắp bốn phương tám hướng. Huyết hải dâng trào cuồn cuộn, huyết dịch rợp trời ngập đất bao phủ không trung, chụp xuống đỉnh đầu Chung Nhạc. Chung Nhạc và Sư Bất Dịch, một người bị huyết hải ngăn ở phía dưới, một người bị ngăn ở phía trên, hai người không thể hình thành thế liên thủ.

Một màn quỷ dị xuất hiện, trước mặt Chung Nhạc cũng hiện ra một tôn Uy Huyết Thần, đầu dưới chân trên, treo mình trên huyết hải, giống như con dơi treo ngược vậy. Mà lúc này, vẫn còn có một tôn Uy Huyết Thần khác đang đứng ở trên mặt biển phía bên kia, vẫn đang đánh giết với Sư Bất Dịch.

- Chung Sơn thị, ngươi bất quá chỉ là một tên Nhân Tộc hèn mọn, một gã Luyện Khí Sĩ Chân Linh Cảnh nho nhỏ, không ngờ lại dám nói hàng phục một tôn Thần Minh? Thật là khiến cho ta cười tới rụng răng a!

Hai tôn Uy Huyết Thần giống như do một cái gương chiếu rọi ra vậy, nhưng lại bất đồng với hình ảnh phản chiếu trong kính. Họn họ thi triển ra bất đồng chiêu số, bất đồng thần thông, đồng thời công kích về phía Chung Nhạc và Sư Bất Dịch.

Mặc dù lực công kích của Uy Huyết Thần tương đối yếu, nhưng lại quỷ dị khó hiểu, có thể chui ra chui vào không gian, tới vô tung lui vô ảnh, có thể hiển hóa ra thân thể bất đồng, phân biệt công kích về phía Chung Nhạc và Sư Bất Dịch, không hỗ là Thần Minh Quỷ Thần Tộc.

Chung Nhạc có thể nhìn ra được, tôn Uy Huyết Thần đang công kích hắn đây cũng không phải là hóa thân, cũng tuyệt không phải là chân thân, nhưng lại có được thực lực không tầm thường, vô cùng kỳ lạ.

Hiển nhiên Uy Huyết Thần đã tu luyện một môn huyền công cực kỳ thần diệu, loại huyền công này chẳng những khiến cho hắn không thể bị đánh chết, hơn nữa còn có thể hiển hóa ra một chính mình khác.

- Công pháp của Quỷ Thần Tộc thật sự kỳ diệu, những chủng tộc khác ước ao cũng không được a!

Chung Nhạc không khỏi tán thán. Hắn mạnh mẽ đón đỡ một kích của Uy Huyết Thần, bị chấn cho không ngừng lui về phía sau. Có thể đẩy lui hắn, có thể thấy được thực lực của tôn Uy Huyết Thần trước mắt này chênh lệch không bao nhiêu so với bản thể của hắn.

Chung Nhạc đã thăm dò ra thực lực của Uy Huyết Thần, cây đèn đồng trong tay vung lên, hấp lực khủng bố nhất thời truyền tới. Mảnh huyết hải bát ngát vô biên trên thiên không kia nhất thời giống như là đê vỡ vậy, dưới đáy huyết hải phảng phất như vỡ ra. Huyết dịch hóa thành một vòng xoáy cực lớn, ào ào tuôn chảy vào trong cây đèn đồng.

Uy Huyết Thần cả kinh thất sắc, tăng tốc lao thẳng về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc né tránh không chiến, chạy loạn khắp nơi dưới huyết hải. Những nơi hắn đi qua, huyết hải sụp đổ, huyết dịch hóa thành hồng lưu, ào ào chảy vào trong cây đèn đồng, biến mất không thấy đâu nữa.

Cây đèn đồng của hắn phảng phất một cái động không đáy, bất luận bao nhiêu huyết dịch chảy vào, thủy chung cũng không thể lấp đầy cây đèn đồng. Chỉ thấy diện tích huyết hải trên thiên không càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng cạn dần.

Uy Huyết Thần cực kỳ hoảng hốt, liều mạng đuổi theo công kích Chung Nhạc. Thậm chí ngay cả tôn Uy Huyết Thần trên mặt biển kia cũng vứt bỏ Sư Bất Dịch, đầu dưới chân trên xuất hiện ở phần dưới huyết hải, hai tôn Uy Huyết Thần cùng nhau truy sát Chung Nhạc.

Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, không chính diện giao chiến với bọn họ, mà gia tăng thôi động cây đèn đồng. Chỉ thấy mảnh huyết hải dần dần biến thành huyết hồ, huyết hồ biến thành huyết trì. Hai tôn Uy Huyết Thần cao tới vạn trượng cùng đứng ở trên huyết trì, bộ dáng cực kỳ chật chội.

Nhưng kỳ quái chính là, thực lực của hai tôn Uy Huyết Thần này cũng không ngừng giảm xuống, tựa hồ huyết dịch càng ít, thực lực của bọn họ lại càng sụt giảm. Huyết dịch trên người bọn họ cũng dần trở nên mỏng manh, nhục thân dần dần trong suốt, tựa hồ huyết dịch trên người đã chảy trở về bên trong huyết trì.

- Quả nhiên là như vậy!

Chung Nhạc thôi động cây đèn đồng, huyết trì soạt một tiếng bị nuốt trọn vào trong cây đèn đồng, biến mất không thấy đâu nữa. Mà hai tôn Uy Huyết Thần kia lại hóa thành hai đạo khói xanh, cũng bị thu vào trong cây đèn đồng luôn.

Chung Nhạc vặn lại nắp đèn, thấp giọng nói:

- Tế phẩm thứ ba!

Sư Bất Dịch từ xa bay tới, bộ dáng kinh nghi bất định, nghi hoặc hỏi:

- Uy Huyết Thần chạy đi đâu rồi? Ngươi làm sao giết chết được hắn?

- Ta không có giết hắn! Uy Huyết Thần thật ra cũng chính là mảnh huyết hải này!

Chung Nhạc lắc lắc cây đèn đồng mấy cái, nhét cây đèn đồng vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, mỉm cười nói:

- Mảnh huyết hải này cũng là Thần binh của Uy Huyết Thần. Chỉ là hắn đã luyện nhục thân của chính mình thành Thần binh, dung nhập vào trong huyết hải. Bởi vậy, huyết hải là hắn, mà Thần binh của hắn cũng là hắn. Đây hẳn là một loại huyền công của Quỷ Thần Tộc. Uy Huyết Thần luyện bản thân thành huyết hải, chỉ cần tâm niệm hắn khẽ động, trong huyết hải sẽ xuất hiện thêm một tôn Uy Huyết Thần. Đánh chết một tôn Uy Huyết Thần, chỉ cần huyết hải không cạn, hắn vẫn còn sống, còn có thể khiến cho trong huyết hải xuất hiện một tôn Uy Huyết Thần khác.

Sư Bất Dịch nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm:

- Khó trách ta thấy Phong Vô Kỵ đã đánh hắn vỡ nát, nhưng hắn lại phục sinh trong huyết hải, hoàn toàn không có việc gì. Vừa rồi ta đánh một trận với hắn, cũng tạo cho hắn không ít vết thương. Nhưng hắn vừa biến mất vào trong huyết hải, thời điểm xuất hiện trở lại, trên người ngay cả một điểm thương tổn cũng không có. Ta còn tưởng rằng hắn đã luyện thành loại kỳ công nào đó giống như Bất Tử Chi Thân vậy...

Chung Nhạc lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra mấy mảnh lá Thần dược, đưa cho Sư Bất Dịch, mỉm cười nói:

- Lực công kích của Uy Huyết Thần là yếu nhất trong Chư Thần, nhưng thật ra cũng không phải tu vi pháp lực của hắn không bằng những Thần Ma khác, mà là nhục thân của hắn đã bị hắn biến thành huyết hải. Giao chiến với hắn, chỉ là giao chiến với một bộ phận của hắn mà thôi. Bất quá, thành cũng tại huyết hải, bại cũng tại huyết hải. Ta thu lấy huyết hải, chính là tương đương với đồng thời tịch thu luôn cả hắn!

Sư Bất Dịch đón lấy mấy mảnh lá Thần dược, vội vàng bỏ vào miệng nuốt xuống, trị liệu thương thế. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra lòng cảm kích đối với Chung Nhạc, cảm thấy Chung Nhạc đối với chính mình cũng không quá tệ. Vừa xuất thủ cứu chính mình từ trong tay của Uy Huyết Thần, lại ban cho chính mình Thần dược chữa thương. Nhưng ngay sau đó trong lòng Đại Sư Tử lại cảnh giác:

- Không đúng! Không đúng! Ta làm sao có thể sinh ra lòng cảm ân đối với hắn? Tên khốn kiếp này dùng Cự bá Côn Tộc khống chế sinh tử của ta, để cho ta làm tọa kỵ của hắn, lại uy hiếp ta để cho ta đi khiêu chiến Uy Huyết Thần, chính mình thì ở một bên quan sát nhược điểm của Uy Huyết Thần! Hiện tại hắn lấy ra mấy mảnh lá Thần dược cho ta chữa thương, chỉ là chút ơn huệ nhỏ, không thể che lấp sự đại gian đại ác của hắn. Nếu ta vì vậy mà cảm kích hắn, chính là tự mình xem thường chính mình!

Chung Nhạc ân cần nói:

- Lần này ngươi đánh một trận với Uy Huyết Thần, có đạt được đủ cảm ngộ hay không? Có thể nhất cử tu thành Nguyên thần Thuần dương hay không? Nếu vẫn còn chưa đủ, ta lại liều mình một lần, cùng ngươi đi khiêu chiến những Thần Ma khác, nhất định phải giúp ngươi tu thành Yêu Thần!

Trong lòng Sư Bất Dịch không nhịn được sinh ra một tia cảm kích, nhưng lại lần nữa cảnh giác, âm thầm khuyên răn chính mình quyết không thể mang lòng cảm kích.

- Tên khốn kiếp này nhìn thế nào đều là bộ dáng thật lòng thật dạ đối tốt với ta, khiến cho ta thật sự không quen...

*****

Đại Sư Tử lẩm bẩm, trong lòng vẫn như cũ kiệt ngạo bất tuân, chỉ là quan cảm đối với Chung Nhạc ngược lại cũng không quá tệ như trước nữa.

- Tại Tây Hoang, ngoại trừ Chư Cửu Mục ra, hẳn là vẫn còn có một tôn Thần Minh nữa, chỉ là không biết đã ẩn thân ở nơi nào!

Chung Nhạc suy tư nói:

- Về phần một tôn Thần Minh còn lại, nghe nói là đã chạy trốn tới trong Côn Lôn Cảnh rồi. Ngoại trừ bọn họ, trên Đại lục Ma Tộc còn có một tôn Ma Thần, sau đó là hai tôn Côn Thần, cũng đều đã trốn kỹ. Uy Huyết Thần còn có thể ứng phó, nhưng mấy tôn Thần Ma này sợ rằng không phải dễ đối phó như vậy. Bọn họ ngược lại cũng không phải khó đối phó nhất, khó đối phó nhất là những tồn tại như Côn Hầu Chi Linh, Ma Hầu Chi Linh...

Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, khom người thi lễ nói:

- Cửu Mục tiền bối, đã lâu không gặp! Trong khoảng thời gian vãn bối không có ở đây, còn phải đa tạ tiền bối thay vãn bối bảo vệ Kiếm Môn!

Chư Cửu Mục của Chư Càn Thần Tộc vẫn là bộ dạng lão giả quét rác, từ xa đi tới, sắc mặt phức tạp nhìn Chung Nhạc, thở dài một tiếng, nói:

- Không có việc gì! Chung tiểu hữu, ta quả thật không nghĩ tới ngươi lại có thể từ trong tay Côn Tộc còn sống trở về. Về phần bảo vệ Kiếm Môn, chỉ là trả lại nhân tình cho ngươi mà thôi. Hơn nữa, tất cả các Thần Ma đều đã bị trọng thương, bản thân tự khó bảo toàn, cũng không cần ta đi trấn thủ Kiếm Môn, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!

Sắc mặt hắn càng phức tạp hơn, thở dài nói:

- Chung tiểu hữu, Thần Ma vì ngươi mà chết thật đã quá nhiều rồi. Trước đây, mặc dù Uy Huyết Thần cũng từng bức ngươi đi Côn Tộc chịu chết, nhưng dù sao ngươi cũng không chết, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ? Không bằng cấp cho lão hủ một cái mặt mỏng, thả hắn đi thôi!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Cửu Mục tiền bối, năm xưa khi ngươi khuyên bọn họ không nên đuổi tận giết tuyệt ta, bọn họ có nghe ngươi khuyên không?

Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, nhất thời minh bạch ý tứ của hắn, than thở:

- Chung tiểu hữu, ngươi là người thông minh. Có ngươi ở đây, Nhân Tộc các ngươi đã đủ ngang hàng với các tộc Thần Ma rồi. Ngươi còn ở đây một ngày, Nhân Tộc sẽ liền cường thịnh một ngày. Nhân Tộc cuối cùng cũng sẽ trở thành một cái Đại tộc trên Tổ Tinh, tiền đồ quang mang rực rỡ. Nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, đuổi tận giết tuyệt Uy Huyết Thần, các tộc khác sẽ nghĩ như thế nào?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Thanh âm Chư Cửu Mục tang thương, nói:

- Bọn họ sẽ cho rằng, nếu để mặc cho ngươi trưởng thành lên, tất nhiên sẽ không cho các tộc con đường sống, cho nên nhất định sẽ liên thủ đối địch! Nếu ngươi buông tha cho Uy Huyết Thần, ai cũng sẽ không thể ngăn cản Nhân Tộc quật khởi. Nếu ngươi khư khư cố chấp, ta sợ rằng ngươi đi không ra khỏi được Tây Hoang!

Trong lòng Sư Bất Dịch cũng trở nên nghiêm nghị, vội vàng nhìn về phía Chung Nhạc, trong lòng lo lắng không thôi.

Chư Cửu Mục nói ra những lời này, sợ rằng chính là đại biểu cho ý tứ của các tộc Tây Hoang. Hiển nhiên các tộc Tây Hoang cũng rất quan tâm tới trận chiến này, đã biết rõ Chung Nhạc bắt giữ Uy Huyết Thần. Những hành vi của Chung Nhạc dẫn phát rất nhiều Thần Tộc Tây Hoang cảnh giác. Nếu hắn có thể bắt giữ được Uy Huyết Thần, như vậy cũng có thể bình định các tộc Tây Hoang.

Thay vì đợi tới lúc Chung Nhạc thành Thần quét ngang các tộc, không bằng đơn giản thừa dịp hắn còn chưa trưởng thành, tập hợp lực lượng các tộc, trước giết chết hắn, đoạn tuyệt hậu hoạn. Chung Nhạc hiện tại còn chưa phải vô địch, còn có khả năng bị đánh chết, mà đợi tới lúc hắn tu thành Thần Minh, như vậy liền không còn cơ hội này nữa.

Chư Cửu Mục có giao tình với Chung Nhạc, cho nên Chư Cửu Mục chủ động tới đây nói tốt, khuyên hắn buông tha Uy Huyết Thần. Nếu Chung Nhạc không theo, sợ rằng toàn bộ Thần Tộc Tây Hoang cũng sẽ liên thủ đối địch, vĩnh viễn lưu Chung Nhạc lại Tây Hoang.

Sư Bất Dịch dõi mắt nhìn về phía xa xa, không khỏi giật mình. Bên trong các tòa Thần Miếu ở xa xa, Thần quang nối thẳng với chân trời, quang mang thẳng tắp như trụ, trong mơ hồ có thanh âm tế tự vang lên, đó là các tộc đang tế Thần.

Thần Linh của Thần Miếu bị thức tỉnh, Thần binh sống lại, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất kích.

Có thể tưởng tượng, bên trong các tòa Thần Miếu kia, đang có từng vị từng vị Tế ty, Đại Tế ty đang suất lĩnh con dân các tộc quỳ rạp trên mặt đất, khấn lạy triều bái, tràng diện nhất định cực kỳ đồ sộ.

- Chung lão gia...

Trong lòng Sư Bất Dịch có chút run rẩy, thấp giọng kêu một tiếng. Hắn là Yêu Tộc Chi Chủ, biết rõ nếu tiềm năng chiến đấu của các tộc Tây Hoang hoàn toàn bị kích phát, sẽ là sự tình kinh khủng tới mức nào.

Chung Nhạc cũng nhìn thấy đám Thần quang ở đằng xa, trầm ngâm không nói. Chư Cửu Mục ho khan một tiếng, tiếp tục nói:

- Chung tiểu hữu, hiện tại ngươi thu tay lại vẫn còn kịp. Tây Hoang kính trọng cường giả, sẽ không làm khó ngươi. Ngươi chỉ cần còn sống, chính là một trong những tồn tại cường đại nhất. Ngươi hẳn là biết được, năm xưa Kiếm Thần của Nhân Tộc các ngươi cũng từng đi qua Tây Hoang, cuối cùng liều mạng tới mức tính mạng hao hết, không thể không chủ động bỏ mình...

Chung Nhạc đột nhiên hỏi:

- Cửu Mục tiền bối, các tộc dùng Nhân Tộc ta làm thức ăn, làm gia súc, cũng đã rất nhiều vạn năm rồi a?

Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, Chung Nhạc bậy cười ha hả, cất cao giọng nói:

- Uy Huyết Thần, ta tuyệt sẽ không thả! Ai tới ngăn cản ta, ta liền giết kẻ đó!

Thanh âm của hắn càng lúc càng vang vọng, chấn động trời cao:

- Hôm nay Chung mỗ muốn trọng chấn một màn năm xưa, ở trên con đường mà Kiếm Thần của Nhân Tộc vì thủ hộ Nhân Tộc đã đi qua kia, xin đợi các vị đại giá quang lâm!

Chư Cửu Mục thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Xa xa, một đạo thanh âm kinh thiên động địa uy nghiêm vang vọng:

- Chung Sơn thị lòng mang chí lớn, không thua kém Kiếm Thần năm xưa, khiến cho ta bội phục! Nếu đã như vậy, chúng ta liền xin đợi đại giá tại Thần Chiến Chi Địa!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)